Chương 237: Thu được tin tức quan trọng
kingbin
04/11/2013
Hắc Phượng ngẫm nghị một chút rồi nói
“Anh chắc biết dạo này đột nhiên thực lực chiến đấu của Thanh Long và Bạch Hổ đường đột nhiên tăng mạnh”
Vương Minh gật đầu nói
“Điều này anh biết, chính vì thực lực tăng nên hai bọn chúng mới dám xé mặt nạ trực tiếp khiêu khích Lân Giác đường”
Nói xong Vương Minh giật mình, hắn nhăn mày nhìn Hắc Phượng hỏi
“Chẳng lẽ tin tức của em liên quan đến việc này”
Hắc Phượng gật đầu, nàng nói
“Đúng là như vậy. Cái tin này người của em nghe được từ mấy tên thuộc hạ của Thanh Long trong lúc bọn chúng nhậu nhẹt trong quán vô tình nghe thấy”
Vương Minh nghe thấy vậy thì lại càng hứng thú với tin tức này bởi người ta bảo lúc sáu là người ta nói thật nhất, chắc chắn tin tức từ đám người kia sẽ có độ tin cậy rất cao. Vì vậy hắn gấp gáp thúc giục nàng nói ra cái tin tức này.
“Em nghe bọn chúng nói là Bạch Hổ mang cho bọn chúng một thứ thần dược chỉ cần uống vào là thực lực chiến đấu tăng lên gấp mấy lần”
“Thần dược?”
Vương Minh lẩm bẩm rồi đột nhiên hắn giật mình bởi lúc này trong đầu của hắn đã sáng tỏ ra được rất nhiều điều. Chỉ cần dựa thông tin này của Hắc Phượng hắn thôi hắn đã đoán được bảy phần cái vị đối tác thần bí kia là ai rồi. Hắn trầm tư một lúc, gõ gõ tay lên thành ghế salon nghĩ
“Xem ra cũng phải sớm viếng thăm tên Bạch Hổ kia mới được”
Đồng thời trong đầu hắn lúc này cũng sắp xếp lại các nhân vật cần ám sát. Tình hình đã xảy ra biến hóa, Vương Minh chắc chắn những nhân vật đầu não của Thanh Long đường và Bạch Hổ đường đã uống cái thứ thuốc Siêu nhân kia, thực lực của bọn chúng sẽ không kém so với khí giả bình thường là bao nếu cứ cố gượng ép phát sát thủ đến ám sát những tên này chắc chắn kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược với những gì hắn mong muốn. Không chỉ tổn hao nhân lực mà còn đón nhận sự trả thù tàn khốc hơn lúc trước gấp trăm lần. Đây là điều hắn không cho phép xảy ra.
Vương Minh cúi mặt nhìn xuống dưới chân, hàng loạt suy nghĩ lướt qua trong bộ não của hắn. Một lúc sau hắn ngẩng đầu lên nhìn Hắc Phượng nói
“Trước mặt anh cần em tiếp tục nằm vùng tại Liên Minh, nếu Liên Minh có bất cứ tin tức gì dù nhỏ nhất cũng lập tức gửi vào hòm thư này cho anh. À đúng rồi, nếu như có thể em hãy điều tra ra xem đám người dị năng giả trong tay Bạch Hổ và Thanh Long là cái dạng gì cho anh”
Vương Minh vươn tay lấy một tời giấy ăn và một cái bút bí ở dưới bàn viết địa chỉ email của hắn. Hắn không trực tiếp cho Hắc Phượng số điện thoại di động của mình không phải vì hắn không tin tưởng sự trung thành của nàng mà vì thời gian hiện giờ rất nhạy cảm, mà nhiệm của của Hắc Phượng cũng rất nguy hiểm, một khi bị lộ ra thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của nàng vì vậy Vương Minh mới cẩn thận dùng phương pháp liên lạc qua email. Tuy rằng cách này chậm chạp nhưng độ an toàn và bảo mật rất cao, rất khó bị kẻ khác nắm bắt được.
“Vâng em đã biết”
Hắc Phượng gật đầu trước sự phân phó của Vương Minh
Vương Minh hài lòng gật đầu. Lúc này Vương Minh nhìn lên đồng hồ, không ngờ hắn và Hắc Phượng đã nói chuyện một mạch suốt ba tiếng đồng hồ. Lại nhìn về phía Hắc Phượng mặc dù nàng ta cố gắng gượng và che giấu nhưng Vương Minh vẫn thấy được sự mệt mỏi của nàng, trong lòng hắn cảm thấy có chút áy náy vì vậy hắn liền đứng dậy nói
“Cũng muộn rồi, anh nghĩ anh nên rời đi thôi, xin lỗi đã làm phiền”
Hắc Phượng thấy Vương Minh định rời đi định đứng dậy tiễn thì đột nhiên không biết bằng cách nào mà hắn đột nhiên xuất hiện bên cạnh người nàng, hắn dùng bàn tay đầy sức mạnh đặt lên một bên vai của nàng ấn xuống không cho nàng đứng lên. Hắc Phượng chỉ nghe hắn nói
“Không cần tiễn đâu, nghỉ ngơi tốt đi sắp tới sẽ có rất nhiều việc phải làm đấy”
Hắc Phượng thấy vậy thì cũng không miễn cưỡng nữa chỉ gật đầu nói
“Đại ca cẩn thận”
Vương Minh gật đầu cảm ơn lời nhắc nhở của nàng, nhưng vừa bước đi một bước thì đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện liền dừng lại quay người về phía Hắc Phượng cười nói
“Hì hì… anh nghĩ người cẩn thận phải là em đó. Lúc em về anh thấy có mấy tên cứ lảng vảng ngoài cổng khu trại trẻ mồ côi, bộ dàng dòm dòm ngó ngó rất khả nghi. Tốt nhất là em nên tăng cường phòng vệ khu vực này”
Hắc Phượng nghe vậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên, thực ra từ lâu nàng đã biết có người theo dõi mình. Nàng không bất ngờ, nàng cười nói
“Việc này em đã biết rồi. Em sẽ chú ý an toàn”
Vương Minh gật đầu nói
“Ừ. Anh trong tay cũng có vài tên vệ sĩ tốt lắm, có cần anh phái sang bên này bảo vệ em không?”
“Tạm thời em không cần”
Hắc Phượng lắc đầu từ chối ý tốt của Vương Minh
Vương Minh cũng không cưỡng ép nàng nhận sự giúp đỡ của mình bởi hắn lúc vào đâu đã nhìn qua hệ thống bảo an của nàng ta. Phải nói là được bố trí thiết kế rất không khéo và chính xác, người và máy móc hoàn toàn phụ trợ cho nhau gần như đạt đến múc độ hoàn mĩ, cơ hồ cho dù là Vương Minh nếu không phải có một thần nội khí thì có lẽ muốn đột nhập vào đây mà quỷ không biết thần không hay e rằng phải có sự chuẩn bị kỹ càng đồng thời cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
“Ừ. Có gì thì cứ gửi tin nhắn cho anh”
Nói xong lập tức Vương Minh xoay người, thân ảnh của hắn như quỷ mị biến mất như thể hắn chưa từng đứng đó. Một cảnh này khiến Hắc Phượng trông thấy mà trợn tròn mắt, miệng há hốc, mãi về sau nàng mới tỉnh lại nở nụ cười lẩm bẩm
“Đúng là một kẻ quí dị bí ẩn”
-----------------------o0o----------------------
Ngày hôm sau…
Vương Minh vừa vào lớp, như bình thường ngồi xuống giữa hai người Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận nhưng khác với mọi hôm, nếu như mọi khí hắn vào lớp lập tức ôm ấp trêu đùa với hai người đẹp khiến mọi thằng giống đực trong lớp nhìn bà ghen đến đỏ mắt nhưng hôm nay vừa ngồi xuống lập tức Vương Minh đổ gục xuống bàn nằm ngủ.
Cũng chẳng trách hắn, Hầu Toàn vào viện còn Hầu Ba thì không giỏi trong việc quản lý nên mọi việc của Hắc bang gần như đều do hắn xử lý toàn bộ từ việc nhỏ nhặt như con muỗi đến những viêc to như con voi cũng đều qua tay hắn xử lí vì vậy mà cơ hồ mấy hôm nay hắn đều mệt muốn chết. Đương nhiên mệt ở đây không phải là mệt về thể xác bởi với thân thể đã được huấn luyện tàn khốc và đã trải qua cải tạo nên mấy thứ này cũng chả nhằm nhò gì với hắn, có mệt thì chính là tinh thần vì lao lực quá độ mà thôi. Cho dù hắn sở hữu đoạn gen đặc biệt và hắc ám nội khí, tinh thần sung túc hơn người thường gấp nhiều lần nhưng nếu não nếu cứ hoạt động trong một thời gian dài thì cho dù hắn là siêu nhân e rằng cũng không chống đỡ nổi.
Nhưng mà có lẽ ông trời cũng không muốn hắn được ngủ yên. Vừa gục đầu xuống bàn thì Vương Minh đã bị Nguyễn Giai Giai ở ở bến trái thúc vào chân hắn. Bực mình Vương Minh ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn nàng nhưng lại thấy nàng dùng tay chỉ ra hiệu cho hắn. Hắn quay về phía nàng chỉ thì thấy Triệu Vận đang trên đường đi về chỗ ngồi quen thuộc bên phải hắn nhưng khuôn mặt nhan nhó, thể hiện rõ ràng sự chán ghét bởi đi theo đằng sau nàng là năm con ruồi đang lải nhải liên hồi. Thấy vậy Vương Minh càng bực mình hơn lập tức đứng dậy
Thực ra sự việc này cũng không có gì là lạ cả, như là một chân lí vĩnh hằng hễ nơi nào có mỹ nhân là nơi đó có một đám ruồi muỗi vậy quanh. Đáng nhe nếu là bình thường Vương Minh sẽ chỉ hù dọa bọn chúng vài câu rồi thả bọn chúng đi nhưng đáng thương cho nam con ruồi này là gặp phải lúc tâm trạng của Vương Minh không tốt do thiếu ngủ. Không chỉ vậy, con con ruồi to nhất cầm đầu năm con ruồi đó khuôn mặt bảnh hơn hắn, đây là một điều không thể chấp nhận được.
Vương Minh lao đến đứng chắn đường năm con ruồi kia, quay lại nói với Triệu Vận
“Em về chỗ ngồi đi”
“Ưm”
Triệu Vận thấy Vương Minh đột nhiên xuất hiện thì khuôn mặt trở lên vui mừng, nhu thuận đáp một tiếng rồi trở về chỗ ngồi cùng Nguyễn Giai Giai chuẩn bị xem kịch vui. Đương nhiên không chỉ có hai người mà toàn bộ mọi người trong lớp lập tức bị tràng diện bên này chú ý. Mọi người đều nhìn năm tên này với một ánh mắt thương hại. Vốn lúc đầu mọi người nhìn thấy cảnh tượng này còn có vài người ra khuyên nhủ ngăn cản nhưng thấy nhiều rồi thành quen, mà khuyên cũng chả khuyên được nên dần đà tâm lý của mọi người đều xem đây là một hồi kịch vui giúp giải tỏa stress.
Năm tên đột nhiên bị thấy Vương Minh xuất hiện trước mặt thì tất cả năm tên đều giật mình hơi loạng choạng về phía sau. Lúc này Vương Minh nhìn rõ cái tên đẹp trai kia, không ngờ lại là người quen a. Hắn nếu nhớ không nhầm thì cách đây đúng một tuần lúc nhóm người Vương Minh ăn cơm trong kanteen trường thì tên này thấy Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai lập tức xán đến vẽ van. Đương nhiên là số phận của hắn giống với bao con muỗi không biết sống chết trước đó bị khí thế như hung thần ác sát của Vương Minh dọa cho khuôn mặt trắng bệch, xém chút nữa tiểu cả ra quần. Thật không ngờ tên này vẫn chưa chừa còn dám lại gần đeo bám Triệu Vận.
“Anh chắc biết dạo này đột nhiên thực lực chiến đấu của Thanh Long và Bạch Hổ đường đột nhiên tăng mạnh”
Vương Minh gật đầu nói
“Điều này anh biết, chính vì thực lực tăng nên hai bọn chúng mới dám xé mặt nạ trực tiếp khiêu khích Lân Giác đường”
Nói xong Vương Minh giật mình, hắn nhăn mày nhìn Hắc Phượng hỏi
“Chẳng lẽ tin tức của em liên quan đến việc này”
Hắc Phượng gật đầu, nàng nói
“Đúng là như vậy. Cái tin này người của em nghe được từ mấy tên thuộc hạ của Thanh Long trong lúc bọn chúng nhậu nhẹt trong quán vô tình nghe thấy”
Vương Minh nghe thấy vậy thì lại càng hứng thú với tin tức này bởi người ta bảo lúc sáu là người ta nói thật nhất, chắc chắn tin tức từ đám người kia sẽ có độ tin cậy rất cao. Vì vậy hắn gấp gáp thúc giục nàng nói ra cái tin tức này.
“Em nghe bọn chúng nói là Bạch Hổ mang cho bọn chúng một thứ thần dược chỉ cần uống vào là thực lực chiến đấu tăng lên gấp mấy lần”
“Thần dược?”
Vương Minh lẩm bẩm rồi đột nhiên hắn giật mình bởi lúc này trong đầu của hắn đã sáng tỏ ra được rất nhiều điều. Chỉ cần dựa thông tin này của Hắc Phượng hắn thôi hắn đã đoán được bảy phần cái vị đối tác thần bí kia là ai rồi. Hắn trầm tư một lúc, gõ gõ tay lên thành ghế salon nghĩ
“Xem ra cũng phải sớm viếng thăm tên Bạch Hổ kia mới được”
Đồng thời trong đầu hắn lúc này cũng sắp xếp lại các nhân vật cần ám sát. Tình hình đã xảy ra biến hóa, Vương Minh chắc chắn những nhân vật đầu não của Thanh Long đường và Bạch Hổ đường đã uống cái thứ thuốc Siêu nhân kia, thực lực của bọn chúng sẽ không kém so với khí giả bình thường là bao nếu cứ cố gượng ép phát sát thủ đến ám sát những tên này chắc chắn kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược với những gì hắn mong muốn. Không chỉ tổn hao nhân lực mà còn đón nhận sự trả thù tàn khốc hơn lúc trước gấp trăm lần. Đây là điều hắn không cho phép xảy ra.
Vương Minh cúi mặt nhìn xuống dưới chân, hàng loạt suy nghĩ lướt qua trong bộ não của hắn. Một lúc sau hắn ngẩng đầu lên nhìn Hắc Phượng nói
“Trước mặt anh cần em tiếp tục nằm vùng tại Liên Minh, nếu Liên Minh có bất cứ tin tức gì dù nhỏ nhất cũng lập tức gửi vào hòm thư này cho anh. À đúng rồi, nếu như có thể em hãy điều tra ra xem đám người dị năng giả trong tay Bạch Hổ và Thanh Long là cái dạng gì cho anh”
Vương Minh vươn tay lấy một tời giấy ăn và một cái bút bí ở dưới bàn viết địa chỉ email của hắn. Hắn không trực tiếp cho Hắc Phượng số điện thoại di động của mình không phải vì hắn không tin tưởng sự trung thành của nàng mà vì thời gian hiện giờ rất nhạy cảm, mà nhiệm của của Hắc Phượng cũng rất nguy hiểm, một khi bị lộ ra thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của nàng vì vậy Vương Minh mới cẩn thận dùng phương pháp liên lạc qua email. Tuy rằng cách này chậm chạp nhưng độ an toàn và bảo mật rất cao, rất khó bị kẻ khác nắm bắt được.
“Vâng em đã biết”
Hắc Phượng gật đầu trước sự phân phó của Vương Minh
Vương Minh hài lòng gật đầu. Lúc này Vương Minh nhìn lên đồng hồ, không ngờ hắn và Hắc Phượng đã nói chuyện một mạch suốt ba tiếng đồng hồ. Lại nhìn về phía Hắc Phượng mặc dù nàng ta cố gắng gượng và che giấu nhưng Vương Minh vẫn thấy được sự mệt mỏi của nàng, trong lòng hắn cảm thấy có chút áy náy vì vậy hắn liền đứng dậy nói
“Cũng muộn rồi, anh nghĩ anh nên rời đi thôi, xin lỗi đã làm phiền”
Hắc Phượng thấy Vương Minh định rời đi định đứng dậy tiễn thì đột nhiên không biết bằng cách nào mà hắn đột nhiên xuất hiện bên cạnh người nàng, hắn dùng bàn tay đầy sức mạnh đặt lên một bên vai của nàng ấn xuống không cho nàng đứng lên. Hắc Phượng chỉ nghe hắn nói
“Không cần tiễn đâu, nghỉ ngơi tốt đi sắp tới sẽ có rất nhiều việc phải làm đấy”
Hắc Phượng thấy vậy thì cũng không miễn cưỡng nữa chỉ gật đầu nói
“Đại ca cẩn thận”
Vương Minh gật đầu cảm ơn lời nhắc nhở của nàng, nhưng vừa bước đi một bước thì đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện liền dừng lại quay người về phía Hắc Phượng cười nói
“Hì hì… anh nghĩ người cẩn thận phải là em đó. Lúc em về anh thấy có mấy tên cứ lảng vảng ngoài cổng khu trại trẻ mồ côi, bộ dàng dòm dòm ngó ngó rất khả nghi. Tốt nhất là em nên tăng cường phòng vệ khu vực này”
Hắc Phượng nghe vậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên, thực ra từ lâu nàng đã biết có người theo dõi mình. Nàng không bất ngờ, nàng cười nói
“Việc này em đã biết rồi. Em sẽ chú ý an toàn”
Vương Minh gật đầu nói
“Ừ. Anh trong tay cũng có vài tên vệ sĩ tốt lắm, có cần anh phái sang bên này bảo vệ em không?”
“Tạm thời em không cần”
Hắc Phượng lắc đầu từ chối ý tốt của Vương Minh
Vương Minh cũng không cưỡng ép nàng nhận sự giúp đỡ của mình bởi hắn lúc vào đâu đã nhìn qua hệ thống bảo an của nàng ta. Phải nói là được bố trí thiết kế rất không khéo và chính xác, người và máy móc hoàn toàn phụ trợ cho nhau gần như đạt đến múc độ hoàn mĩ, cơ hồ cho dù là Vương Minh nếu không phải có một thần nội khí thì có lẽ muốn đột nhập vào đây mà quỷ không biết thần không hay e rằng phải có sự chuẩn bị kỹ càng đồng thời cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
“Ừ. Có gì thì cứ gửi tin nhắn cho anh”
Nói xong lập tức Vương Minh xoay người, thân ảnh của hắn như quỷ mị biến mất như thể hắn chưa từng đứng đó. Một cảnh này khiến Hắc Phượng trông thấy mà trợn tròn mắt, miệng há hốc, mãi về sau nàng mới tỉnh lại nở nụ cười lẩm bẩm
“Đúng là một kẻ quí dị bí ẩn”
-----------------------o0o----------------------
Ngày hôm sau…
Vương Minh vừa vào lớp, như bình thường ngồi xuống giữa hai người Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận nhưng khác với mọi hôm, nếu như mọi khí hắn vào lớp lập tức ôm ấp trêu đùa với hai người đẹp khiến mọi thằng giống đực trong lớp nhìn bà ghen đến đỏ mắt nhưng hôm nay vừa ngồi xuống lập tức Vương Minh đổ gục xuống bàn nằm ngủ.
Cũng chẳng trách hắn, Hầu Toàn vào viện còn Hầu Ba thì không giỏi trong việc quản lý nên mọi việc của Hắc bang gần như đều do hắn xử lý toàn bộ từ việc nhỏ nhặt như con muỗi đến những viêc to như con voi cũng đều qua tay hắn xử lí vì vậy mà cơ hồ mấy hôm nay hắn đều mệt muốn chết. Đương nhiên mệt ở đây không phải là mệt về thể xác bởi với thân thể đã được huấn luyện tàn khốc và đã trải qua cải tạo nên mấy thứ này cũng chả nhằm nhò gì với hắn, có mệt thì chính là tinh thần vì lao lực quá độ mà thôi. Cho dù hắn sở hữu đoạn gen đặc biệt và hắc ám nội khí, tinh thần sung túc hơn người thường gấp nhiều lần nhưng nếu não nếu cứ hoạt động trong một thời gian dài thì cho dù hắn là siêu nhân e rằng cũng không chống đỡ nổi.
Nhưng mà có lẽ ông trời cũng không muốn hắn được ngủ yên. Vừa gục đầu xuống bàn thì Vương Minh đã bị Nguyễn Giai Giai ở ở bến trái thúc vào chân hắn. Bực mình Vương Minh ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn nàng nhưng lại thấy nàng dùng tay chỉ ra hiệu cho hắn. Hắn quay về phía nàng chỉ thì thấy Triệu Vận đang trên đường đi về chỗ ngồi quen thuộc bên phải hắn nhưng khuôn mặt nhan nhó, thể hiện rõ ràng sự chán ghét bởi đi theo đằng sau nàng là năm con ruồi đang lải nhải liên hồi. Thấy vậy Vương Minh càng bực mình hơn lập tức đứng dậy
Thực ra sự việc này cũng không có gì là lạ cả, như là một chân lí vĩnh hằng hễ nơi nào có mỹ nhân là nơi đó có một đám ruồi muỗi vậy quanh. Đáng nhe nếu là bình thường Vương Minh sẽ chỉ hù dọa bọn chúng vài câu rồi thả bọn chúng đi nhưng đáng thương cho nam con ruồi này là gặp phải lúc tâm trạng của Vương Minh không tốt do thiếu ngủ. Không chỉ vậy, con con ruồi to nhất cầm đầu năm con ruồi đó khuôn mặt bảnh hơn hắn, đây là một điều không thể chấp nhận được.
Vương Minh lao đến đứng chắn đường năm con ruồi kia, quay lại nói với Triệu Vận
“Em về chỗ ngồi đi”
“Ưm”
Triệu Vận thấy Vương Minh đột nhiên xuất hiện thì khuôn mặt trở lên vui mừng, nhu thuận đáp một tiếng rồi trở về chỗ ngồi cùng Nguyễn Giai Giai chuẩn bị xem kịch vui. Đương nhiên không chỉ có hai người mà toàn bộ mọi người trong lớp lập tức bị tràng diện bên này chú ý. Mọi người đều nhìn năm tên này với một ánh mắt thương hại. Vốn lúc đầu mọi người nhìn thấy cảnh tượng này còn có vài người ra khuyên nhủ ngăn cản nhưng thấy nhiều rồi thành quen, mà khuyên cũng chả khuyên được nên dần đà tâm lý của mọi người đều xem đây là một hồi kịch vui giúp giải tỏa stress.
Năm tên đột nhiên bị thấy Vương Minh xuất hiện trước mặt thì tất cả năm tên đều giật mình hơi loạng choạng về phía sau. Lúc này Vương Minh nhìn rõ cái tên đẹp trai kia, không ngờ lại là người quen a. Hắn nếu nhớ không nhầm thì cách đây đúng một tuần lúc nhóm người Vương Minh ăn cơm trong kanteen trường thì tên này thấy Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai lập tức xán đến vẽ van. Đương nhiên là số phận của hắn giống với bao con muỗi không biết sống chết trước đó bị khí thế như hung thần ác sát của Vương Minh dọa cho khuôn mặt trắng bệch, xém chút nữa tiểu cả ra quần. Thật không ngờ tên này vẫn chưa chừa còn dám lại gần đeo bám Triệu Vận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.