Chương 222: Tin vui tin buồn
kingbin
04/11/2013
Vương Minh không vội rơi khỏi con ngõ bởi từ trước đến nay hắn có một thói quen, cứ mỗi khi giết một người là hắc ám nội khí trong người lại sôi lên sùng sục biết cơ thể hắn như một ngọn núi lửa chực chờ phun trào, sát khi và huyết tinh trên người quá dễ nhận ra, nếu trong tình huống này gặp phải cao thủ thì đúng là phiền phức. Vì vậy mỗi khi giết người xong Vương Minh đều núp vào một chỗ không người điều hòa tâm trạng cho bình tĩnh lại, thu liễm khí tức sát phạt đậm đặc trên người đồng thời thanh tẩy hết dâu vết còn lưu lại như vết máu, vết bẩn… rồi mới đi ra.
Lần này cũng giống như mọi lần, Vương Minh làm xong mọi việc rồi mới đi ra khỏi con ngõ nhỏ. Nhưng vừa đi được khoảng trăm mét đột nhiên Vương Minh khựng bước, phía trước Vương Minh có một nhóm lực lưỡng cao lớn đi chiều ngược lại. Nhưng thu hút Vương Minh không phải là đám người cao to hôi rình kia mà là một người thanh niên thân hình nhỏ gầy đi giữa đám người. Nhìn vào việc đám người cao to kia vây xung quanh người thanh niên nhỏ gầy này, lại còn luôn miệng nịnh hót những lời nghe mà muốn ói thì cũng đễ đoán ra cái người thanh niên nhỏ gầy này chính là đại ca của đám người cao to kia
Nhưng điều này không này cũng không phải là điều khiến Vương Minh phải chú ý. Thứ khiến hắn phải ngừng bước chính là khí thế tỏa ra từ người của tên thanh niên gầy gò kia. Đó là một cảm giác rất quen thuộc đối với Vương Minh, một cảm giác gợi lại kí ức chém giết ngày xưa. Vương Minh vì tránh nghi ngờ chỉ dừng lại một chút rồi lại thong dong đi tiếp như bình thường nhưng khi đi qua đám người này Vương Minh lập tức dùng dị năng của đôi mắt nhìn xuyên qua phía sau xem xét một cách cẩn thận tên thanh niên kia.
Dáng người thắng đứng, đi lại không còng, ngực ưỡn thẳng, cước bộ nhẹ nhàng bước đi không một tiếng động nhưng vững vác có lực, ở nắm đấm có nhiều vết chai sạn rõ ràng làm một kẻ hay dùng nắm đấm để chiến đấu. Từ những gì quan sát cộng với khí chất máu tanh ẩn ẩn hiện hiện trên người tên thanh niên này Vương Minh đoán được chắc chắn đây là một kẻ không bình thường Bất quá Vương Minh chỉ hơi tò mò chứ không đến mức quá quan tâm, quan sát những thứ này xong lập tức thu lại di năng đẩy nhanh tốc độ bước đi
Lúc Vương Minh vừa thu dị năng thì tên thanh niên kia đột nhiên khựng bức lại, cả người khẽ run nhẹ vài cái rồi quay đầu ra xung quanh ánh mắt âm trầm như muốn dò tìm một thứ gì đó. Một tên đứng gần nhất bên trái hắn tò mò hỏi
“Đại ca anh tìm gì vậy”
“Không có gì. Chẳng qua tao chỉ cảm thấy có đôi mắt ở đâu đó vừa nhìn chằm chằm vào tao”
Thực ra tên thanh niên này còn có một việc không nói ra. Khi hắn cảm nhận được cái ánh mắt đó mặc dù chỉ trong giây lát nhưng cũng khiến hắn lạnh hết cả người, hắn cảm tưởng cái cặp mắt đó như là một con dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi chỉ chờ con mồi lơ là trong một giây lát là một kích giết chết. Cái cảm giác này khiến hắn cảm thấy trong lòng có chút run sợ, ở phía sau lưng một ít mồ hôi lạnh đã chảy ra thấm đẫm một phần áo phông
Tên đàn em vừa nói liếc liếc nhìn xung quanh rồi khó hiểu nói
“Đại ca em có thấy ai đâu. Có lẽ anh vừa rồi bị ảo giác mà thôi”
“Chắc là vậy”
Tuy miệng nói như vậy nhưng tên thanh niên này trong lòng lại không hề nói như vậy. Hắn từ năm năm tuổi đã được huấn luyện chuyên nghiệp, từ năm mười tuổi đã được đưa sang khu vực Trung Đông chém giết mãi đến năm nay khi vừa tròn hai mươi tuổi thì được đưa trở lại về nước. Suốt mười năm ở Trung Đông, vì suốt ngày phải trong tình trạng cảnh giác nên hắn đã luyện được một giác quan thứ sáu rất nhạy bén, chính nhờ sự nhạy bén này mà đã nhiều lần cứu sống cái mạng nhỏ của hắn vì vậy hắn hoàn toàn tin vào trực giác của bản thân. Bất quá lúc này tìm đi tìm lại không thấy có ai khả nghi ở quanh đây, điều này khiến lòng hắn có một sự bất an mà lâu lắm rồi mới xuất hiện.
“Đại ca bây giờ đi chứ?”
Tên đàn em đứng ngay sát tay phải của hắn dè dặt hỏi
“Đi đâu?”
Tên thanh niên hỏi
“Thì đến quán bar A, sáng nay Thanh Long đường chủ đã hẹn anh giờ này gặp mặt mà”
“À tao quên mất”
Tên thanh niên vỗ vỗ đầy rồi hắn phất phất tay nói
“Chúng ta đi, không thể để anh Thanh Long đợi lâu được”
“Vâng”
Đám đàn em xung quanh đồng thanh nói rồi cũng chạy nhanh theo phía sau tên thanh niên.
Trở lại với Vương Minh, sau khi hắn trở lại xe của mình vừa định khởi động máy thì điện thoại trong túi rung lên. Vương Minh lấy điện thoại thì là Mã Đống gọi điện đến hắn lập tức mở máy hỏi
“Có chuyện gì sao anh Mã Đống”
“Ừ. Anh vừa nhận được hai tin tức hết sức quan trọng, một tin vui và một tin buồn chú muốn nghe tin nào trước”
Vương Minh suy nghĩ lại cảm thấy tò mò liền nói
“Vậy anh nói tin vui trước đi”
“Tổ chức sát thủ Vương gia đã từ bỏ nhiệm vụ ám sát chú”
“Cái gì”
Vương Minh trợn mắt há hốc mồm nói. Còn chưa để Vương Minh hết kinh ngạc Mã Đống lại tung thêm một quả bom khiến hắn choáng váng đầu óc
“Chưa hết tổ chức sát thủ Vương gia còn gửi vào tài khoản của chú ở Việt Nam một triệu đô”
“Cái gì?”
Vương Minh miệng càng ngoắc to ra đến mức khó có thể khép lại được, hai mắt lúc này trợn trừng mức mắt ếch. Hắn một lúc sau tỉnh lại vội vàng dùng di động kiểm tra tài khoản ở Việt Nam của mình thấy quả thật bên trong có nhiều hơn một triệu đô. Vương Minh nhìn con số trên màn hình mà lại một phen giật mình, theo thói quen đứng bật dậy nhưng hắn quên mất bay giờ hắn đang ngồi trong xe vì vậy khi vừa đứng lên lập tức cả cái đầu húc vào trần xe cứng rắn một cái đau điếng
“Ai ui”
“Chú sao đấy”
Bên trong điện thoại truyền đến giọng quan tâm của Mã Đống
“Không có gì đâu chỉ là quá bất ngờ theo thói quen đứng dậy bị đập đầu vào trần xe thôi”
Vương Minh vội nói không thể không nói đây quả thật là một tin tức quá sức bất ngờ, nếu không phải vừa rồi lúc đứng lên mắt liếc nhìn lịch điện tử trên hộp điều khiển xe trước mặt Vương Minh còn tưởng hôm nay là ngày cá tháng tư.
Vương Minh từng là sát thủ nên rất hiểu quy tắc của nghề nghiệp này, một khi nhiệm vụ đã nhận mà bị trả lại chắc chắn thanh danh của tổ chức hay người nhận nhiệm vụ, chưa kể đến thiệt hại về kinh tế bởi theo luật mỗi khi trả lại nhiệm vụ cho người đặt hàng thì phải bồi hoàn gấp đôi thù lao. Mà kinh ngạc nhất chính là việc tổ chức sát thủ Vương Minh gửi vào tài khoản của Vương Minh những một triệu đô la, không cần nghĩ cũng biết số tiền này chắc chắn là dùng để bồi thường cho hắn. Điều này phải nói là trong lịch sử của giới sát thủ hoàn toàn là chưa bao giờ xảy ra, nếu chuyện này mà lan ra ngoài thì thanh danh trăm năm qua của tổ chức sát thủ số một thế giới Vương gia không chỉ bị tổn hại một chút mà là sụp đổ hoàn toàn. Vương Minh càng nghĩ càng khó hiểu không biết vì nguyên nhân gì sát thủ Vương gia lại trả một cái giá lớn như vậy. Tuy nói là tin vui nhưng Vương Minh chỉ cảm thấy vui một nửa bởi dù sao sát thủ Vương gia cũng là nơi nuôi dưỡng hắn, hắn mặc dù rời đi, ân nghĩa đã trả nhưng cũng còn lưu lại chút cảm tình về nơi mình đã gắn bó hơn chục năm, thật sự trong lòng hắn không muốn vì mình mà khiến sát thủ Vương gia phải sụp đổ.
Mã Đống ở đầu bên kia dường như cũng thấu hiểu tâm trạng của Vương Minh, hắn thở dài nói
“Thôi đừng buồn nữa, nhân sinh mà người không chết thì ta chết”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Mã Đống cũng như Vương Minh lúc này không thể nào vui được, hắn thật sự cũng không muốn thấy tổ chức sát thủ Vương gia bại vong dù sao nơi đó có quá nhiều kỉ niệm đối với hắn
“Haiz… anh nói đúng… nhân sinh mà”
Vương Minh thở dài, điều chỉnh lại tâm trạng Vương Minh hỏi
“Vậy còn tin buồn?”
“Khi thông tin sát thủ Vương gia trả lại nhiệm vụ được đang trên trang web, lập tức có một số sát thủ tự do nhận nhiệm vụ này trong đó có một số nhân vật nổi bật, thậm chí có cả vài người quen cũ”
“Em biết rồi”
Vương Minh nhàn nhạt nói, thật sự nếu phải đối đầu với một tổ chức sát thủ thì Vương Minh còn có chút ái ngại bởi nhân số chênh lệch giữa hai phe chứ nếu chỉ là sát thủ đơn lẻ các nhân nhận nhiệm vụ này thì Vương Minh cũng chả có để vào trong mắt bởi từ hai năm trước hắn đã không coi đám này ra gì rồi mà Vương Minh xưa không bằng này vì vậy cũng chả thềm để chúng vào trong mắt. Có thể nói tin này cũng chả có gì là buồn cả, may chẳng chỉ là có chút cảm giác buồn bởi hồi sóng giá này vẫn chưa chịu lắng xuống mà thôi
Lần này cũng giống như mọi lần, Vương Minh làm xong mọi việc rồi mới đi ra khỏi con ngõ nhỏ. Nhưng vừa đi được khoảng trăm mét đột nhiên Vương Minh khựng bước, phía trước Vương Minh có một nhóm lực lưỡng cao lớn đi chiều ngược lại. Nhưng thu hút Vương Minh không phải là đám người cao to hôi rình kia mà là một người thanh niên thân hình nhỏ gầy đi giữa đám người. Nhìn vào việc đám người cao to kia vây xung quanh người thanh niên nhỏ gầy này, lại còn luôn miệng nịnh hót những lời nghe mà muốn ói thì cũng đễ đoán ra cái người thanh niên nhỏ gầy này chính là đại ca của đám người cao to kia
Nhưng điều này không này cũng không phải là điều khiến Vương Minh phải chú ý. Thứ khiến hắn phải ngừng bước chính là khí thế tỏa ra từ người của tên thanh niên gầy gò kia. Đó là một cảm giác rất quen thuộc đối với Vương Minh, một cảm giác gợi lại kí ức chém giết ngày xưa. Vương Minh vì tránh nghi ngờ chỉ dừng lại một chút rồi lại thong dong đi tiếp như bình thường nhưng khi đi qua đám người này Vương Minh lập tức dùng dị năng của đôi mắt nhìn xuyên qua phía sau xem xét một cách cẩn thận tên thanh niên kia.
Dáng người thắng đứng, đi lại không còng, ngực ưỡn thẳng, cước bộ nhẹ nhàng bước đi không một tiếng động nhưng vững vác có lực, ở nắm đấm có nhiều vết chai sạn rõ ràng làm một kẻ hay dùng nắm đấm để chiến đấu. Từ những gì quan sát cộng với khí chất máu tanh ẩn ẩn hiện hiện trên người tên thanh niên này Vương Minh đoán được chắc chắn đây là một kẻ không bình thường Bất quá Vương Minh chỉ hơi tò mò chứ không đến mức quá quan tâm, quan sát những thứ này xong lập tức thu lại di năng đẩy nhanh tốc độ bước đi
Lúc Vương Minh vừa thu dị năng thì tên thanh niên kia đột nhiên khựng bức lại, cả người khẽ run nhẹ vài cái rồi quay đầu ra xung quanh ánh mắt âm trầm như muốn dò tìm một thứ gì đó. Một tên đứng gần nhất bên trái hắn tò mò hỏi
“Đại ca anh tìm gì vậy”
“Không có gì. Chẳng qua tao chỉ cảm thấy có đôi mắt ở đâu đó vừa nhìn chằm chằm vào tao”
Thực ra tên thanh niên này còn có một việc không nói ra. Khi hắn cảm nhận được cái ánh mắt đó mặc dù chỉ trong giây lát nhưng cũng khiến hắn lạnh hết cả người, hắn cảm tưởng cái cặp mắt đó như là một con dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi chỉ chờ con mồi lơ là trong một giây lát là một kích giết chết. Cái cảm giác này khiến hắn cảm thấy trong lòng có chút run sợ, ở phía sau lưng một ít mồ hôi lạnh đã chảy ra thấm đẫm một phần áo phông
Tên đàn em vừa nói liếc liếc nhìn xung quanh rồi khó hiểu nói
“Đại ca em có thấy ai đâu. Có lẽ anh vừa rồi bị ảo giác mà thôi”
“Chắc là vậy”
Tuy miệng nói như vậy nhưng tên thanh niên này trong lòng lại không hề nói như vậy. Hắn từ năm năm tuổi đã được huấn luyện chuyên nghiệp, từ năm mười tuổi đã được đưa sang khu vực Trung Đông chém giết mãi đến năm nay khi vừa tròn hai mươi tuổi thì được đưa trở lại về nước. Suốt mười năm ở Trung Đông, vì suốt ngày phải trong tình trạng cảnh giác nên hắn đã luyện được một giác quan thứ sáu rất nhạy bén, chính nhờ sự nhạy bén này mà đã nhiều lần cứu sống cái mạng nhỏ của hắn vì vậy hắn hoàn toàn tin vào trực giác của bản thân. Bất quá lúc này tìm đi tìm lại không thấy có ai khả nghi ở quanh đây, điều này khiến lòng hắn có một sự bất an mà lâu lắm rồi mới xuất hiện.
“Đại ca bây giờ đi chứ?”
Tên đàn em đứng ngay sát tay phải của hắn dè dặt hỏi
“Đi đâu?”
Tên thanh niên hỏi
“Thì đến quán bar A, sáng nay Thanh Long đường chủ đã hẹn anh giờ này gặp mặt mà”
“À tao quên mất”
Tên thanh niên vỗ vỗ đầy rồi hắn phất phất tay nói
“Chúng ta đi, không thể để anh Thanh Long đợi lâu được”
“Vâng”
Đám đàn em xung quanh đồng thanh nói rồi cũng chạy nhanh theo phía sau tên thanh niên.
Trở lại với Vương Minh, sau khi hắn trở lại xe của mình vừa định khởi động máy thì điện thoại trong túi rung lên. Vương Minh lấy điện thoại thì là Mã Đống gọi điện đến hắn lập tức mở máy hỏi
“Có chuyện gì sao anh Mã Đống”
“Ừ. Anh vừa nhận được hai tin tức hết sức quan trọng, một tin vui và một tin buồn chú muốn nghe tin nào trước”
Vương Minh suy nghĩ lại cảm thấy tò mò liền nói
“Vậy anh nói tin vui trước đi”
“Tổ chức sát thủ Vương gia đã từ bỏ nhiệm vụ ám sát chú”
“Cái gì”
Vương Minh trợn mắt há hốc mồm nói. Còn chưa để Vương Minh hết kinh ngạc Mã Đống lại tung thêm một quả bom khiến hắn choáng váng đầu óc
“Chưa hết tổ chức sát thủ Vương gia còn gửi vào tài khoản của chú ở Việt Nam một triệu đô”
“Cái gì?”
Vương Minh miệng càng ngoắc to ra đến mức khó có thể khép lại được, hai mắt lúc này trợn trừng mức mắt ếch. Hắn một lúc sau tỉnh lại vội vàng dùng di động kiểm tra tài khoản ở Việt Nam của mình thấy quả thật bên trong có nhiều hơn một triệu đô. Vương Minh nhìn con số trên màn hình mà lại một phen giật mình, theo thói quen đứng bật dậy nhưng hắn quên mất bay giờ hắn đang ngồi trong xe vì vậy khi vừa đứng lên lập tức cả cái đầu húc vào trần xe cứng rắn một cái đau điếng
“Ai ui”
“Chú sao đấy”
Bên trong điện thoại truyền đến giọng quan tâm của Mã Đống
“Không có gì đâu chỉ là quá bất ngờ theo thói quen đứng dậy bị đập đầu vào trần xe thôi”
Vương Minh vội nói không thể không nói đây quả thật là một tin tức quá sức bất ngờ, nếu không phải vừa rồi lúc đứng lên mắt liếc nhìn lịch điện tử trên hộp điều khiển xe trước mặt Vương Minh còn tưởng hôm nay là ngày cá tháng tư.
Vương Minh từng là sát thủ nên rất hiểu quy tắc của nghề nghiệp này, một khi nhiệm vụ đã nhận mà bị trả lại chắc chắn thanh danh của tổ chức hay người nhận nhiệm vụ, chưa kể đến thiệt hại về kinh tế bởi theo luật mỗi khi trả lại nhiệm vụ cho người đặt hàng thì phải bồi hoàn gấp đôi thù lao. Mà kinh ngạc nhất chính là việc tổ chức sát thủ Vương Minh gửi vào tài khoản của Vương Minh những một triệu đô la, không cần nghĩ cũng biết số tiền này chắc chắn là dùng để bồi thường cho hắn. Điều này phải nói là trong lịch sử của giới sát thủ hoàn toàn là chưa bao giờ xảy ra, nếu chuyện này mà lan ra ngoài thì thanh danh trăm năm qua của tổ chức sát thủ số một thế giới Vương gia không chỉ bị tổn hại một chút mà là sụp đổ hoàn toàn. Vương Minh càng nghĩ càng khó hiểu không biết vì nguyên nhân gì sát thủ Vương gia lại trả một cái giá lớn như vậy. Tuy nói là tin vui nhưng Vương Minh chỉ cảm thấy vui một nửa bởi dù sao sát thủ Vương gia cũng là nơi nuôi dưỡng hắn, hắn mặc dù rời đi, ân nghĩa đã trả nhưng cũng còn lưu lại chút cảm tình về nơi mình đã gắn bó hơn chục năm, thật sự trong lòng hắn không muốn vì mình mà khiến sát thủ Vương gia phải sụp đổ.
Mã Đống ở đầu bên kia dường như cũng thấu hiểu tâm trạng của Vương Minh, hắn thở dài nói
“Thôi đừng buồn nữa, nhân sinh mà người không chết thì ta chết”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Mã Đống cũng như Vương Minh lúc này không thể nào vui được, hắn thật sự cũng không muốn thấy tổ chức sát thủ Vương gia bại vong dù sao nơi đó có quá nhiều kỉ niệm đối với hắn
“Haiz… anh nói đúng… nhân sinh mà”
Vương Minh thở dài, điều chỉnh lại tâm trạng Vương Minh hỏi
“Vậy còn tin buồn?”
“Khi thông tin sát thủ Vương gia trả lại nhiệm vụ được đang trên trang web, lập tức có một số sát thủ tự do nhận nhiệm vụ này trong đó có một số nhân vật nổi bật, thậm chí có cả vài người quen cũ”
“Em biết rồi”
Vương Minh nhàn nhạt nói, thật sự nếu phải đối đầu với một tổ chức sát thủ thì Vương Minh còn có chút ái ngại bởi nhân số chênh lệch giữa hai phe chứ nếu chỉ là sát thủ đơn lẻ các nhân nhận nhiệm vụ này thì Vương Minh cũng chả có để vào trong mắt bởi từ hai năm trước hắn đã không coi đám này ra gì rồi mà Vương Minh xưa không bằng này vì vậy cũng chả thềm để chúng vào trong mắt. Có thể nói tin này cũng chả có gì là buồn cả, may chẳng chỉ là có chút cảm giác buồn bởi hồi sóng giá này vẫn chưa chịu lắng xuống mà thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.