Chương 383: Trịnh Thanh Hưng sai lầm
kingbin
04/11/2013
Việc Trịnh Thanh Hưng chấp nhận Vương Minh là đối thủ xưng tầm là một bước rất quan trọng để tiến đến thành công. Nếu như thân phận của Vương Minh ngang hàng với Trịnh Thanh Hưng, cho dù Vương Minh dùng mồm miệng hay thủ đoạn bỉ ối hoặc cậy mạnh ức hiếp thì chí ít trong lòng Trịnh Thanh Hưng cũng sẽ xuất hiện một chút tâm phục khẩu phục. Đương nhiên tâm phục khẩu phục ở đây cũng không có nghĩa là Trịnh Thanh Hưng sẽ buông tha trả thù Vương Minh, chẳng qua là Trịnh Thanh Hưng sẽ triệt để từ bỏ, không còn tiếp tục dây dưa với Trần Thanh Thanh như lúc trước nữa.
Mà nếu ngược lại, Trịnh Thanh Hưng thua Vương Minh nhưng thận phận của Vương Minh lại thấp kém hơn hắn thì trong lòng hắn sẽ xuất hiện cảm giác không phục đồng cũng làm hắn cực kỳ xấu hổ. Trong tâm lý của hắn sẽ rằng hắn thua Vương Minh chỉ là do Vương Minh may mắn mà thôi, sẽ cho rằng hắn vẫn sẽ còn cơ hội đối với Trần Thanh Thanh nên hắn vẫn sẽ tiếp tục quấn lấy Trần Thanh Thanh đồng thời trả thù Vương Minh ở một mức độ khốc liệt hơn.
Ngẫm đến hoàn cảnh của nhà hàng ABC, vì không để làm mất mặt mũi của Nguyễn Sinh đồng thời thấy Trịnh Thanh Hưng hạ mình ra đứng đợi ở cửa nhà hàng thì Vương Minh từng nghĩ đến lúc đầu nên dùng thái độ mềm mỏng, lịch sự để nói chuyện với Trịnh Thanh Hưng. Vì mặt mũi của hai bên tốt nhất là không nên vừa mới gặp mặt đã lật mặt nhau.
Bất quá khi thấy Trịnh Thanh Hưng xử sự báo đạo, không thèm để ý xung quanh mà nắm lấy tay của Trần Thanh Thanh thì Vương Minh cực kỳ tức giận. Hắn muốn để cho Trịnh Thanh Hưng chút mặt mũi nhưng nếu Trịnh Thanh Hưng đã không muốn thì thôi, hắn cũng không ngại ngay tại đây cùng Trịnh Thanh Hưng ngửa bài luôn, cũng khiến hắn đỡ tốn công sức giả bộ làm mặt cười.
Trần Thanh Thanh và Trịnh Thanh Hưng đều ngẩn người nhìn vào Vương Minh. Nhìn thấy thấy ngươi vừa xuất hiện là Vương Minh thì Trần Thanh Thanh lập tức nhớ ra mục đích nàng cùng Vương Minh đến đây thì lập tức tỉnh lại. Nàng nhận ra Trịnh Thanh Hưng đang nắm lấy tay nàng thì tức giận, quát:
“Trịnh Thanh Hưng, ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ, mau buông tay ra”
Nàng cố dồn sức vào bàn tay, ý đồ dùng lực vùng thoát ra khỏi bàn tay của Trịnh Thanh Hưng. Nhưng mà nên nhớ Trịnh Thanh Hưng là khí giả, cơ thể hắn không chỉ từ khi sinh ra đã khoẻ hơn người thường mà còn trải qua nhiều năm luyện tập, cơ thể được nội khí âm thầm rèn luyện từ bên trong ra ngoài nên đã khoẻ lại càng khoẻ hơn. Thế nên mặc dù Trần Thanh Thanh từ nhỏ luyện võ, sức lực cũng rất mạnh nhưng so với Trịnh Thanh Hưng thì đúng là một hòn đá so với một quả núi thế nên cũng không khó hiểu khi Trần Thanh Thanh phí hết sức lực mà vẫn không thể kéo bàn tay thoát ra khỏi bàn tay của Trịnh Thanh Hưng.
Trịnh Thanh Hưng bị Trần Thanh Thanh quát thì mới hồi thần bất quá lúc này hắn không để ý đến nàng mà nhìn chằm chằm vào Vương Minh. Hắn biết người thanh niên trước mặt này là tình địch của hắn, là rào cản giữa hắn với Trần Thanh Thanh. Hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi Vương Minh xuất hiện lúc này bởi Phương Tuấn lúc trước đã dự đoán được từ trước rồi.
Vì đã biết đối phương là tình địch, trong nội tâm hắn xuất hiện cảm giác háo thắng, muốn ganh đua cạnh tranh. Hắn muốn cẩn thận đánh giá cái tên kỳ đà cản mũi, đáng ghét đang đứng trước mặt một phen, so sánh hắn với Vương Minh xem ai hơn ai.
Trải qua một phen đánh giá, Trịnh Thanh Hưng cảm thấy sự tự tin của hắn đã tăng lên gấp nhiều lần. Cái tên tình địch trước mặt này so ra kém hắn rất rất nhiều mặt. Cái tên này thân thể không cao lớn vạm vỡ, hơi chút cao gầy, đứng bên cạnh hắn thì còn thấp hơn hắn gần một cái đầu, khuôn mặt bình thường, không tính là quá đẹp trai xuất chúng, bình thản tự nhiên nhưng chỉ là khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo của tên này hoàn toàn che hết những đặc điểm đáng chú ý đó, khiến người đối diện không chú ý đến điểm này, vừa nhìn vào khuôn mặt tên này thì lập tức sẽ sinh ra nhận định tên này đích thị là loại thư sinh mặt trắng.
Trịnh Thanh Hưng cũng hiểu cái đạo lý đơn giản là không đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài, trên đời này có rất nhiều kẻ thích hợp giả heo ăn thịt hổ. Nhưng cẩn thận đánh giá lại vài lượt thì lại càng cảm thấy tên tình địch trước mặt càng giống một tên thư sinh mặt trắng thế nên lập tức lúc này trong đầu hắn đã chắc chắn với nhận định rằng Vương Minh chỉ là một tên mặt trắng yếu đuối, không hơn không kém.
Mà so với cái tên tình địch mặt trắng này thì Trịnh Thanh Hưng cảm thấy hắn ưu việt hơn rất rất nhiều. Vì để làm mới hình tượng của mình trong mắt Trần Thanh Thanh, hôm này Trịnh Thanh Hưng dưới sự cố vấn đặc biệt của Phương Tuấn đã cải biến toàn bộ bộ dáng cùng phong cách ăn mặc. Bỏ đi bộ đồ quân phục hay những chiếc áo phông bó sát người, những chiếc quần bò mài đầy khoẻ khắn, hôm nay Trịnh Thanh Hưng khoác lên người một bộ vét màu đen thượng hạng của Ý, trên mặt đeo một đôi kính mắt không độ gọng vàng, đầu tóc gọn gàng, chải chuốt, bôi keo bóng mượt khiến cả người hắn toát ra vẻ lịch sự, tao nhã giống một nhà trí thức thành công trong sự nghiệp hơn là quân nhân. Bất quá quân nhân dù sao cùng là quân nhân, dù có che giấu đến mức như thế nào thì không ít gì nhiều vẫn lưu giữ một chút gì đó chỉ quân nhân mới có được. Như Trịnh Thanh Hưng lúc này, hắn có thể thay đổi bề ngoài nhưng khí chất và khuôn mặt góc cạnh, cương nghị đã được rèn luyện trong quân đội của hắn lại không thể hoàn toàn che giấu được. Bất quá đối với Trịnh Thanh Hưng cũng không phải điều xấu mà ngược lại, theo như lời Phương Tuấn nói thì hắn trên người có sự giao thoa của hai loại cảm giác là sự tao nhã, lịch sự cùng hào hao, sang trọng của một quí tộc cùng với sự cuồng dã, mạnh mẽ, tràn đầy sức sống cùng hơi thở nam nhân của quân nhân. Vì vậy khiến khí chất trên người Trịnh Thanh Hưng rất khác lạ, tạo cho hắn một sức hút đặc biệt với nữ giới.
Trịnh Thanh Hưng lúc đầu cũng không cho lời này là đúng, hắn cho rằng Phương Tuấn đang nói quá để nịnh bở hắn mà thôi nhưng khi đứng đợi Trần Thanh Thanh ở trước của nhà hàng, thấy vô số ánh mắt của nữ giới nhìn chằm chằm vào hắn, từ cô gái mới trưởng thành cho đến những thiếu phụ hễ đi qua hắn đều phải ngước cổ lại ngoái nhìn, ánh mắt tràn đầy si mê thì hắn mới cảm thấy lời Phương Tuấn nói là chính xác, không chút nói ngoa.
Thế nên lúc này nếu so sánh về vẻ ngoài giữa Trịnh Thanh Hưng và Vương Minh thì Trịnh Thanh Hưng hắn đã dẫn trước Vương Minh một không. Đã tạm có thắng lợi đầu tiên, sự tự tin trong lòng Trịnh Thanh Hưng càng được đẩy lên cao hơn, sắp chạm đến đỉnh rồi.
Mà Trịnh Thanh Hưng nghĩ vừa thấy buồn cười lại vừa tức giận. Buồn cười là bởi hắn cứ tưởng Trần Thanh Thanh không ngờ nàng lại vác một tên mặt trắng đến. Còn tức giận đương nhiên là vì Trần Thanh Thanh khinh thị hắn, trong mắt nàng chẳng lẽ hắn không bằng một tên mặt trắng sao? Mà cho dù tên mặt trắng này không phải thật sự là bạn trái nàng, chỉ là một tên nào đó nàng ta kéo đến đóng giả để đối phó với hắn thì ít nhất cũng phải tìm một tên gần gần với hắn chứ tại sao lại tìm một tên mặt trắng đến. Chẳng lẽ nàng ta nghĩ hắn lại thua cái tên mặt trắng này ư ! Đúng là buồn cười.
Vì đã nhận định Vương Minh chỉ là một tên mặt trắng , Trịnh Thanh Hưng nghĩ rằng có lẽ vừa rồi tên này to giọng quát tháo, hùng hùng hổ hổ như vậy là để ra oai phủ đầu, che giấu bản chất yếu đuối trong con người hắn đồng thời gỡ gạc lại chút thua thiệt về vẻ ngoài mà thôi. Hắn nghĩ rằng có lẽ hắn chỉ cần bày ra một chút bộ mặt hung ác cùng với khí thế bức người là có thể doạ cho tên mặt trắng này lộ ra bộ mặt thật, sợ đái ra quần thậm chí nếu thành công hơn thì có khi lại doạ chạy được cái tên này. Vậy coi như là hắn đã giành chiến thắng ở hai hiệp, thắng cả về vẻ ngoài và khí thế, như vậy cái tên mặt trắng kia liệu còn gì mà mang ra cùng với hắn tranh giành nữa. Và sau đó thì chỉ có hắn và Trần Thanh Thanh với nhau, hắn sẽ có thể tha hồ sử dụng rất nhiều trò để dạy dỗ Trần Thanh Thanh để phát tiết sự tức giận của hắn đối với Trần Thanh Thanh từ trước đến này, khiến nàng phải cúi đầu, ở dưới háng của hắn hầu hạ, cảm tâm tình nguyện mang thai con hắn.
Càng nghĩ Trịnh Thanh Hưng cảm thấy kế sách này của hắn càng vẹn toàn với lại nếu như hắn thất bại thì hắn ít nhất cũng dò xét được một chút cái tên tình địch này là loại người gì để lát nữa thông báo với Phương Tuấn để hắn tiến hành những sửa đổi cần thiết cho kế hoạch đã định ra từ trước, phù hợp với tình hình hiện tại.
“Nếu tao không bỏ ra thì sao, mày định làm gì tao nào? Đánh tao chắc? Đây này… mặt tao đầy này… đánh đi… đánh đi”
Trịnh Thanh Hưng trừng mắt nhìn Vương Minh, ngón tay chỉ chỉ vào bên má trái của hắn, thách thức Vương Minh.
Vương Minh trước lời lẽ đậm mùi khiêu khích này thì mặt không có chút tức giận nào cả, khuôn mặt vẫn như cũ, thản nhiên chỉ khác một chút là lúc này trên miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười khinh bỉ khiến Trịnh Thanh Hưng vừa thấy thì tức giận vô cùng. Vương Minh ban đầu nghĩ rằng vì hoàn cảnh của nhà hàng này cùng với thận phận thì mặc dù Trịnh Thanh Hưng hung hăng càn quấy cũng sẽ chú ý đến mặt mũi bản thân cùng gia tộc thu liễm một chút ai dè Trịnh Thanh Hưng vẫn giữ cái thói quen hành xử bình thường, không coi ai ra gì cả. Bất quá như vậy đối với Vương Minh cũng tốt, hắn sau này cũng đỡ khoản phải mang tiếng xấu là kể không nói đạo lý.
Mà nếu ngược lại, Trịnh Thanh Hưng thua Vương Minh nhưng thận phận của Vương Minh lại thấp kém hơn hắn thì trong lòng hắn sẽ xuất hiện cảm giác không phục đồng cũng làm hắn cực kỳ xấu hổ. Trong tâm lý của hắn sẽ rằng hắn thua Vương Minh chỉ là do Vương Minh may mắn mà thôi, sẽ cho rằng hắn vẫn sẽ còn cơ hội đối với Trần Thanh Thanh nên hắn vẫn sẽ tiếp tục quấn lấy Trần Thanh Thanh đồng thời trả thù Vương Minh ở một mức độ khốc liệt hơn.
Ngẫm đến hoàn cảnh của nhà hàng ABC, vì không để làm mất mặt mũi của Nguyễn Sinh đồng thời thấy Trịnh Thanh Hưng hạ mình ra đứng đợi ở cửa nhà hàng thì Vương Minh từng nghĩ đến lúc đầu nên dùng thái độ mềm mỏng, lịch sự để nói chuyện với Trịnh Thanh Hưng. Vì mặt mũi của hai bên tốt nhất là không nên vừa mới gặp mặt đã lật mặt nhau.
Bất quá khi thấy Trịnh Thanh Hưng xử sự báo đạo, không thèm để ý xung quanh mà nắm lấy tay của Trần Thanh Thanh thì Vương Minh cực kỳ tức giận. Hắn muốn để cho Trịnh Thanh Hưng chút mặt mũi nhưng nếu Trịnh Thanh Hưng đã không muốn thì thôi, hắn cũng không ngại ngay tại đây cùng Trịnh Thanh Hưng ngửa bài luôn, cũng khiến hắn đỡ tốn công sức giả bộ làm mặt cười.
Trần Thanh Thanh và Trịnh Thanh Hưng đều ngẩn người nhìn vào Vương Minh. Nhìn thấy thấy ngươi vừa xuất hiện là Vương Minh thì Trần Thanh Thanh lập tức nhớ ra mục đích nàng cùng Vương Minh đến đây thì lập tức tỉnh lại. Nàng nhận ra Trịnh Thanh Hưng đang nắm lấy tay nàng thì tức giận, quát:
“Trịnh Thanh Hưng, ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ, mau buông tay ra”
Nàng cố dồn sức vào bàn tay, ý đồ dùng lực vùng thoát ra khỏi bàn tay của Trịnh Thanh Hưng. Nhưng mà nên nhớ Trịnh Thanh Hưng là khí giả, cơ thể hắn không chỉ từ khi sinh ra đã khoẻ hơn người thường mà còn trải qua nhiều năm luyện tập, cơ thể được nội khí âm thầm rèn luyện từ bên trong ra ngoài nên đã khoẻ lại càng khoẻ hơn. Thế nên mặc dù Trần Thanh Thanh từ nhỏ luyện võ, sức lực cũng rất mạnh nhưng so với Trịnh Thanh Hưng thì đúng là một hòn đá so với một quả núi thế nên cũng không khó hiểu khi Trần Thanh Thanh phí hết sức lực mà vẫn không thể kéo bàn tay thoát ra khỏi bàn tay của Trịnh Thanh Hưng.
Trịnh Thanh Hưng bị Trần Thanh Thanh quát thì mới hồi thần bất quá lúc này hắn không để ý đến nàng mà nhìn chằm chằm vào Vương Minh. Hắn biết người thanh niên trước mặt này là tình địch của hắn, là rào cản giữa hắn với Trần Thanh Thanh. Hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi Vương Minh xuất hiện lúc này bởi Phương Tuấn lúc trước đã dự đoán được từ trước rồi.
Vì đã biết đối phương là tình địch, trong nội tâm hắn xuất hiện cảm giác háo thắng, muốn ganh đua cạnh tranh. Hắn muốn cẩn thận đánh giá cái tên kỳ đà cản mũi, đáng ghét đang đứng trước mặt một phen, so sánh hắn với Vương Minh xem ai hơn ai.
Trải qua một phen đánh giá, Trịnh Thanh Hưng cảm thấy sự tự tin của hắn đã tăng lên gấp nhiều lần. Cái tên tình địch trước mặt này so ra kém hắn rất rất nhiều mặt. Cái tên này thân thể không cao lớn vạm vỡ, hơi chút cao gầy, đứng bên cạnh hắn thì còn thấp hơn hắn gần một cái đầu, khuôn mặt bình thường, không tính là quá đẹp trai xuất chúng, bình thản tự nhiên nhưng chỉ là khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo của tên này hoàn toàn che hết những đặc điểm đáng chú ý đó, khiến người đối diện không chú ý đến điểm này, vừa nhìn vào khuôn mặt tên này thì lập tức sẽ sinh ra nhận định tên này đích thị là loại thư sinh mặt trắng.
Trịnh Thanh Hưng cũng hiểu cái đạo lý đơn giản là không đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài, trên đời này có rất nhiều kẻ thích hợp giả heo ăn thịt hổ. Nhưng cẩn thận đánh giá lại vài lượt thì lại càng cảm thấy tên tình địch trước mặt càng giống một tên thư sinh mặt trắng thế nên lập tức lúc này trong đầu hắn đã chắc chắn với nhận định rằng Vương Minh chỉ là một tên mặt trắng yếu đuối, không hơn không kém.
Mà so với cái tên tình địch mặt trắng này thì Trịnh Thanh Hưng cảm thấy hắn ưu việt hơn rất rất nhiều. Vì để làm mới hình tượng của mình trong mắt Trần Thanh Thanh, hôm này Trịnh Thanh Hưng dưới sự cố vấn đặc biệt của Phương Tuấn đã cải biến toàn bộ bộ dáng cùng phong cách ăn mặc. Bỏ đi bộ đồ quân phục hay những chiếc áo phông bó sát người, những chiếc quần bò mài đầy khoẻ khắn, hôm nay Trịnh Thanh Hưng khoác lên người một bộ vét màu đen thượng hạng của Ý, trên mặt đeo một đôi kính mắt không độ gọng vàng, đầu tóc gọn gàng, chải chuốt, bôi keo bóng mượt khiến cả người hắn toát ra vẻ lịch sự, tao nhã giống một nhà trí thức thành công trong sự nghiệp hơn là quân nhân. Bất quá quân nhân dù sao cùng là quân nhân, dù có che giấu đến mức như thế nào thì không ít gì nhiều vẫn lưu giữ một chút gì đó chỉ quân nhân mới có được. Như Trịnh Thanh Hưng lúc này, hắn có thể thay đổi bề ngoài nhưng khí chất và khuôn mặt góc cạnh, cương nghị đã được rèn luyện trong quân đội của hắn lại không thể hoàn toàn che giấu được. Bất quá đối với Trịnh Thanh Hưng cũng không phải điều xấu mà ngược lại, theo như lời Phương Tuấn nói thì hắn trên người có sự giao thoa của hai loại cảm giác là sự tao nhã, lịch sự cùng hào hao, sang trọng của một quí tộc cùng với sự cuồng dã, mạnh mẽ, tràn đầy sức sống cùng hơi thở nam nhân của quân nhân. Vì vậy khiến khí chất trên người Trịnh Thanh Hưng rất khác lạ, tạo cho hắn một sức hút đặc biệt với nữ giới.
Trịnh Thanh Hưng lúc đầu cũng không cho lời này là đúng, hắn cho rằng Phương Tuấn đang nói quá để nịnh bở hắn mà thôi nhưng khi đứng đợi Trần Thanh Thanh ở trước của nhà hàng, thấy vô số ánh mắt của nữ giới nhìn chằm chằm vào hắn, từ cô gái mới trưởng thành cho đến những thiếu phụ hễ đi qua hắn đều phải ngước cổ lại ngoái nhìn, ánh mắt tràn đầy si mê thì hắn mới cảm thấy lời Phương Tuấn nói là chính xác, không chút nói ngoa.
Thế nên lúc này nếu so sánh về vẻ ngoài giữa Trịnh Thanh Hưng và Vương Minh thì Trịnh Thanh Hưng hắn đã dẫn trước Vương Minh một không. Đã tạm có thắng lợi đầu tiên, sự tự tin trong lòng Trịnh Thanh Hưng càng được đẩy lên cao hơn, sắp chạm đến đỉnh rồi.
Mà Trịnh Thanh Hưng nghĩ vừa thấy buồn cười lại vừa tức giận. Buồn cười là bởi hắn cứ tưởng Trần Thanh Thanh không ngờ nàng lại vác một tên mặt trắng đến. Còn tức giận đương nhiên là vì Trần Thanh Thanh khinh thị hắn, trong mắt nàng chẳng lẽ hắn không bằng một tên mặt trắng sao? Mà cho dù tên mặt trắng này không phải thật sự là bạn trái nàng, chỉ là một tên nào đó nàng ta kéo đến đóng giả để đối phó với hắn thì ít nhất cũng phải tìm một tên gần gần với hắn chứ tại sao lại tìm một tên mặt trắng đến. Chẳng lẽ nàng ta nghĩ hắn lại thua cái tên mặt trắng này ư ! Đúng là buồn cười.
Vì đã nhận định Vương Minh chỉ là một tên mặt trắng , Trịnh Thanh Hưng nghĩ rằng có lẽ vừa rồi tên này to giọng quát tháo, hùng hùng hổ hổ như vậy là để ra oai phủ đầu, che giấu bản chất yếu đuối trong con người hắn đồng thời gỡ gạc lại chút thua thiệt về vẻ ngoài mà thôi. Hắn nghĩ rằng có lẽ hắn chỉ cần bày ra một chút bộ mặt hung ác cùng với khí thế bức người là có thể doạ cho tên mặt trắng này lộ ra bộ mặt thật, sợ đái ra quần thậm chí nếu thành công hơn thì có khi lại doạ chạy được cái tên này. Vậy coi như là hắn đã giành chiến thắng ở hai hiệp, thắng cả về vẻ ngoài và khí thế, như vậy cái tên mặt trắng kia liệu còn gì mà mang ra cùng với hắn tranh giành nữa. Và sau đó thì chỉ có hắn và Trần Thanh Thanh với nhau, hắn sẽ có thể tha hồ sử dụng rất nhiều trò để dạy dỗ Trần Thanh Thanh để phát tiết sự tức giận của hắn đối với Trần Thanh Thanh từ trước đến này, khiến nàng phải cúi đầu, ở dưới háng của hắn hầu hạ, cảm tâm tình nguyện mang thai con hắn.
Càng nghĩ Trịnh Thanh Hưng cảm thấy kế sách này của hắn càng vẹn toàn với lại nếu như hắn thất bại thì hắn ít nhất cũng dò xét được một chút cái tên tình địch này là loại người gì để lát nữa thông báo với Phương Tuấn để hắn tiến hành những sửa đổi cần thiết cho kế hoạch đã định ra từ trước, phù hợp với tình hình hiện tại.
“Nếu tao không bỏ ra thì sao, mày định làm gì tao nào? Đánh tao chắc? Đây này… mặt tao đầy này… đánh đi… đánh đi”
Trịnh Thanh Hưng trừng mắt nhìn Vương Minh, ngón tay chỉ chỉ vào bên má trái của hắn, thách thức Vương Minh.
Vương Minh trước lời lẽ đậm mùi khiêu khích này thì mặt không có chút tức giận nào cả, khuôn mặt vẫn như cũ, thản nhiên chỉ khác một chút là lúc này trên miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười khinh bỉ khiến Trịnh Thanh Hưng vừa thấy thì tức giận vô cùng. Vương Minh ban đầu nghĩ rằng vì hoàn cảnh của nhà hàng này cùng với thận phận thì mặc dù Trịnh Thanh Hưng hung hăng càn quấy cũng sẽ chú ý đến mặt mũi bản thân cùng gia tộc thu liễm một chút ai dè Trịnh Thanh Hưng vẫn giữ cái thói quen hành xử bình thường, không coi ai ra gì cả. Bất quá như vậy đối với Vương Minh cũng tốt, hắn sau này cũng đỡ khoản phải mang tiếng xấu là kể không nói đạo lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.