Chương 31: Vung tiền cứu mĩ nhân
kingbin
02/11/2013
Nghe Hầu Toàn kể lại sự việc Vương Minh đã rõ câu chuyện. Hóa ra dạo gần đây không biết bằng cách nào đám người Mặt Sẹo biết về sự tồn tại của Hắc bang ở quận 13 nên nhiều lần cho người đến quấy phá tuy nhiên do thực lực chênh lệch nên lần nào đến cũng bị đánh cho tan tác mà chạy về. Nhưng vì việc này mà Hắc bang giờ đây phải lộ mặt ra ngoài ánh sáng, mắc dù điều này Vương Minh đã đoán từ đầu nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Vương Minh xoa xoa hai thái dương suy nghĩ về tình hình hiện nay. Hắn vẫn không hiểu tại sao đám Mặt Sẹo lại biết sự tồn tại của Hắc bang nhanh như vậy. Chắc chắn bên trong có ẩn tình gì đó. Suy nghĩ một hồi Vương Minh quyết định không thể giữ tình hình giằng co tại quận 13 như này lâu hơn được nữa nếu không đám người ở bên ngoài chắc chắn sẽ lào vào đây mà xâu xé. Lúc đó công sức suốt ba tháng qua của hắn và ba người Hầu Dũng, Hầu Toàn, Hầu Ba coi như là đổ xuống sông xuống biển. Vì vậy Mặt Sẹo phải chết, càng sớm càng tốt.
Vương Minh hạ sát ý, cùng ba người họ Hầu thảo luận thống nhất là trong vòng tuần tới sẽ tấn công tiêu diệt đám Mặt Sẹo. Đồng thời Vương Minh cũng bảo tất cả phải đề phòng cảnh giác, Vương Minh ngờ rằng cục diện của quân 13 hiện nay chắc chắn có thế lực của bên ngoài thó tay vào đây chọc ngoáy. Vì vậy Vương Minh quyết định lập tức đem số vũ khí vừa thu được giao cho đấm Hầu Dũng. Với sô vũ khí này thì khi tiêu diệt xong Mặt Sẹo, không phải sợ kể nào dám đục nước béo cò.
Lại nghe thông tin mà đám người Hầu Toàn thu thập được thì có vẻ có kẻ đã không ngồi yên nhìn tình hình quận 13 được nữa rồi. Và kẻ không ngồi yên đó chính là Tam Hổ bang, bang phái thống lĩnh quận 14. Đọc thông tin về Tam Hổ bang thì Vương Minh cũng không lo lắng lắm bởi cái bang này không phải là đoàn kết cho lắm. Nguyên nhân rất đơn giản bởi cái bang này là hợp thành của ba bang nhỏ trong quận 14, có thể nói đứng đầu Tam Hổ bang chính là lão đại của ba bang nhỏ kia mà ba tên này đều là những lão già thành tinh lăn lộn trong xã hội nhiều năm rồi. Vương Minh suy nghĩ một lúc đành áp dụng phương pháp "cây gậy và củ cà rốt", một bên vừa dùng tiền dụ dỗ chia rẽ còn một bên thì dùng số vũ trang đang có trong tay biểu hiện một chút thực lực cho bọn chúng xem. Vương Minh tin rằng với cách làm này thì bọn Tam Hổ bang có ăn gan hùm gan báo cũng không dám sang bên này quậy phá.
Nghĩ là làm, Vương Minh trao số vũ khí trong xe cho ba người, trên mặt ba người đầy vẻ sợ hãi, kính sợ đồng thời pha trong đó chút vui sướng. Giao số vũ khí nào cho đám người Hầu Dũng thì Vương Minh hoàn toàn yên tâm bỏi hắn biết trong đám người Hầu Dũng có người xuất thân từ quân ngũ nên các thứ vũ khí nào có thể nói là rất quen thuộc, có thể nói hắn đã chọn đúng mặt mà gủi vàng. Lái xe về nhà, Vương Minh khá là mệt moi. Hắn không mệt mỏi về thể xác mà mà mệt mỏi về tinh thần, sự việc hôm nay ở nhà kho đã khiến tinh thân của hắn kiệt quệ hết sức, mệt mỏi hắn thả lưng xuống giường. Cảm giác êm ái mà chiếc giường mang lại khiến tâm tình hắn thả lỏng hơn hẳn, nhìn trân trân lên trần nhà, Vương Minh nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, hắn thở dài một tiếng tự nhủ
“Có lẽ phải tìm một cô bạn gái thôi”
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Biệt thư Nguyễn gia Đông Doanh…
Vợ chồng Nguyễn Sinh đang ôm đứa con gái bé bỏng trong lòng. Liễu Mai vui mừng đến nỗi ôm đứa con gái trong lòng, hai mẹ con khóc thút thịt. Trôn cảnh này thật sự là rất cảm động, làm người ta cảm thấy được hơi âm của gia đình.
Trần cục trưởng và Trương Bưu thấy vậy khóe mắt cũng rơm rớm ướt. Trần cục trưởng vỗ vai khen ngơi Trương Bưu. Trương Bưu gật đầu đáp lễ. Lúc này Nguyễn Sinh mới rời khỏi hai người phụ nữ, khuôn mặt niềm nở đến bắt tay Trương Bưu, tươi cười nói
“Trương đội cảm ơn ngài, thật sự cảm ơn ngài rất nhiều”
“Nguyễn tổng không cần phải khách khí như vậy. Đây là trách nhiệm của chúng tôi”
Trương Bưu khách khí nói rồi hắn nhìn thấy vẻ mặt của Nguyễn Giai Giai đã bình tĩnh hơn lúc đầu mới mạo muội nói với Nguyến Sinh:
“Nguyễn tổng, tôi có thể hỏi tiểu thư vài câu hỏi về vụ án được không”
Nguyên Sinh hơi do dự nhìn con gái thấy sắc mặt của con gái không còn hoảng sợ, mới miễn cưỡng gật đầu. Mặc dù trong lòng không muốn bởi con gái vừa trải qua một sự việc kinh hoàng nên hắn lo sợ con gái vẫn còn chấn động tinh thần nhưng nhìn thấy khuôn mặt bình thản của co gái đồng thời ham muốn tìm ra kẻ chủ mưu nên Nguyến Sinh gật đầu đồng ý. Trương Bưu tiến đến ngồi xuống ghế đối diện với hai mẹ con, hướng đến Nguyễn Giai Giai, bắt đầu nói
“Nguyễn tiểu thư tôi biết hiện giờ tiểu thư đang rất hoảng sợ nhưng tôi hi vọng tiêu thư có thể phối hợp với chúng tôi điều ra”
Nguyễn Giai Giai lúc này rời khỏi lòng mẹ, nhìn Trương Bưu rồi gật đầu. Thấy đối phương đồn ý hợp tác, Trương Bưu đặt luôn câu hỏi
“Nguyễn tiểu tư, cô có thê kể lại tình hình lúc đó trong nhà khó được không”
“Tôi cũng không biết, tôi bị nhốt trong căn phòng đó nên căn bản là bên ngoài có chuyện gì tô cũng không rõ nữa”
Trương Bưu biết đối phương sẽ trả lời như vậy. Mà cũng phải thôi, khi xông vào thi thấy đối phương đang bị trói chên ghế, đôi mắt bị một tấm vải đen che lại nên muốn đối phương nhìn thấy gì đúng là không có khả năng. Nhưng Trương Bưu vẫn cố hỏi hòng tim ra kẻ đã ra tay hạ sát tất cả đám bắt cóc. Phải biết rằng kẻ này làm Trương Bưu rất kinh hãi, thủ đoạn giết người rất tàn độc, kĩ xảo giết người rất điều luyện toàn bộ đều là một chiêu đoạt mạng. Đây là một đối tượng vô cùng nguy hiểm nếu còn ở trong xã hội vì vậy trên đường đi Trương Bưu đã hạ quyết tâm phải tìm bắt được kẻ này ra ánh sáng.
Tuy nhiên kết quả làm Trương Bưu có đôi chút thất vọng. Tất cả câu trả lời của Nguyễn Giai Giai đều là “Tôi không biết”. Mặc dù đã đoán trước nhưng trong lòng vẫn thất vọng, đầu mối duy nhất coi như đã mất từ giờ muốn truy tim kẻ sát nhân đó là không có khả năng.
Thấy Trương đội trưởng cứ hỏi con gái mình liên tục như hỏi cung, Liễu Mai bất mãn, bà xót con vừa mới trải qua nỗi sợ hãi như thế chắc chắn cả tinh thần và thể xác đều đang rất mệt mỏi nên bà không muốn để Trương đội trưởng hỏi tiếp nữa mà dìu Nguyễn Giai Giai lên phòng. Thấy hành động có phần thất thố của vợ, Nguyễn Sinh ái ngại nói
“Trương đội trưởng đừng đẻ lòng. Tại vợ tôi thương yêu con gái qua mà”
“Tôi hiểu” Trương Bưu gật đầu rồi sau đó cùng với Trần cục trưởng rời khỏi biệt thự
Về trong phòng Nguyễn Giai Giai từ chối sự chăm sóc của mẫu thân, tắm rửa rồi thả cơ thể nặng nhọc xuống giường. Cho đến bây giờ nàng vẫn rất khó hiểu tại sao lúc đó, khi nàng bị bắt có phái dưới lại “ẩm ướt” như vậy, nàng nhớ lúc đó trong lòng nàng chỉ là sự sỡ hãi tột độ không có một chút kích thích hay ham muốn nào cả. Chẳng lẽ… Đột nhiên Nguyễn Giai Giai nghĩ đến trường hợp xấu nhất nhưng nàng nhanh chóng phủ nhận nó bởi từ lúc bị bắt cóc nàng đều rất tỉnh táo, bọn chúng cũng không đánh thuốc nàng chỉ là nhốt nàng vào trong căn phòng đó mà thôi. Chắc chắn đã có điều gì đó xảy ra với nàng nhưng mấy lần nàng thử nhớ lại thì cảm thấy đầu đau như búa bổ vậy. Nghĩ hoài không ra nàng nhắm mắt lại nghỉ ngỡ. Trong giấc ngủ, Nguyễn Giai Giai mơ thấy một giấc mơ kì lạ, nàng mơ thấy có một thành niên đến cứu mình trong căn phòng đó, thậm chí nàng còn thân thiết với nam nhân, để cho nam nhân xa lạ đó sờ soạng khắp thâm thể mình thậm chí là cả “cô bé” của nàng. Nhưng có điều kì lạ là dù nàng cố thể nào nhưng khuôn mặt của người đó cũng mờ mờ ảo ảo không rõ ràng, rồi người đó nói gì đó với nàng sau đó quay lưng ra đi mắc cho nàng ra sức gào thét hay đuổi thế nào thì người đó đi càng lúc càng xa hơn. Bật dậy khỏi giường, thấy người nhẽ nhãi mồ hôi đắc biệt ở bên dưới đã “ẩm ướt” khó chịu vô cùng.
“Là ác mộng”
Nguyễn Giai Giai thầm nhủ nhưng nghĩ lại cơn ác mộng đó thì cả cơ thể nàng nóng lên, khuôn mặt cũng đỏ bừng, phía bên dưới càng lúc càng ướt át hơn. Vội chạy vào trong phòng tăm tắm rửa qua, nàng mới quay trở lại giường.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Sau một giấc ngủ ngon lành, Vương Minh thức dậy nhưng tâm trạng của hắn không được thoải mái lắm bởi hôm nay là thứ hai, là ngày phải đến trường. Mà đã đến trường kiểu gì cũng phải giáp mặt với cô nàng Nguyễn Giai Giai kia, mắc dù Vương Minh đã dùng Vu thuật đè nén cái đoạn kí ức đó xuống nhưng Vương Minh cảm thấy có chút không tư nhiên khi gặp đối phương bởi lần đó mình không chỉ sàm sỡ mà tí nữa làm cái chuyện đó với nàng ra rồi.
Tắm rửa trong làn nước mát lạnh khiến tinh thần Vương Minh tỉnh táo lại đôi chút, hắn quyết định vẫn đi đến trường. Theo hắn nghĩ đằng nào Nguyễn Giai Giai cũng không nhớ lại đoan cảnh đó được nên khi Vương Minh có tiếp xúc với nàng cố tỏ ra bình thường thì sẽ không lộ ra một chút sơ hở nào cả. Tuy là như vậy nhưng Vương Minh vẫn cầu khấn tốt nhất là đừng chạm mặt nhau.
Đi đến trường, lại một buổi sáng buồn tẻ với môn Triết học, vẫn như mọi khi Vương Minh ngồi ở góc khuất nhất của lớp và lăn dài ra ngủ. Mặc dù tối qua ngủ rất ngon nhưng hắn vẫn cảm thấy ngủ như thế vẫn chưa đủ. Một buổi sáng thú hai lại nhẹ nhàng trôi qua như bao thứ hai bình thường khác. Bây giờ đang là giờ ăn cơm, Vương Minh theo thói quen đi xuống nhà ăn của trường.
Từ khu nhà học của khoa triết đến nhà ăn phải đi qua một khu vườn trồng dược liệu của khoa Y. Nơi đâu được gọi là thiên đường của các cặp đôi bởi nơi này cấy cối khá là rậm rạp nên thích hợp để các cặp đôi đến đây tình tứ mà không sợ người khác dòm ngó. Vương Minh thề rằng có lần tan học ca tối đi qua khu này còn thấy mấy cặp đôi đang dã chiến ở ngay trong bụi rậm gần đường đi.
Vương Minh đang đi trên đường, hôm nay nơi này rất yên tĩnh có lẽ đang là giờ ăn chưa . Đột nhiên ở sau trong lùm cây gần đó, một tiếng hét kêu cứu của phụ nữ vang lên:
“Cứu… cứu tôi với…”
Kèm theo sau đó là rất nhiều tiếng cười khả ố của nhiều nam nhân. Rất nhanh trong đầu Vương Minh đã tưởng tượng ra được cảnh đang diễn ra phái sau bụi cây đó. Quả nhiên đúng như Vương Minh đã tưởng tượng, phía sau bụi cây rậm rạp một cô gái xing đẹp nhưng trông có vẻ yếu đuối đang bị 5 thanh niên mang võ phục karate vây lấy xung quanh. Tên thanh niên đầu tóc bóng mượt cười lớn
“Kêu nữa đi… kêu to lên. Càng kếu càng kích thích a”
Bốn tê mặc võ phục xung quanh cùng cười hửng ứng. Còn cô gái thì cả người run lẩy bẩy, chỉ vào tên cầm thú tóc bóng mượt, giọng run run sợ hãi nói
“Phạm Trí Minh rốt cuộc người muốn gì. Chẳng phải cha ta đã trả nợ cho nhà ngươi rồi sao”
“Trả nợ?”
Tên Phạm Trí Minh cười khinh bỉ, tặc nhãn quét khép cơ thể có phần hơi gầy nhưng vẫn đầy quyến rũ của cô gái, nói
“Đúng là cha ngươi đã trả nợ. Đường nhiên không phải trả bàng tiền mà là dùng ngươi để gán nợ”
Nối rồi từ trong người rút ra một tờ giấy. Lúc đầu trong lòng cô giá hi vọng những điều tên Phạm Trí Minh nói chỉ là nói bậy nhưng khi nhìn thấy tờ giấy, nàng nhận ra chữ kí phía dưới tờ giấy không thể nào sai được đúng là của cha nàng. Cô gái trong lòng đau xót vô cùng, hai hàng nước mắt lăn dài bên hai má, dùng hai tay che miệng nhưng không dấu nổi những tiếng nức nở. Nàng không ngờ rằng cha ruột của mình lại bán mình đi gán nợ, nàng cảm thấy trời đất như sụp dưới chân mình, cả người thất thần. Trông nàng bây giờ thật sự là quá tội nghiệp
“Hắc hắc… biết thế thì nên ngoan ngoãn theo đại gia đây về nhà mà phục vụ nếu không thì thằng cha nghiện cờ bạc của cô sẽ…”
Nói rồi tên công tử giơ bàn tay cắt ngang cổ nhưng cô gái giờ đây đang trong trạng thái suy sụp tột độ nên không để nghỉ. Cả cơ thể gầy yếu của cô giá vô lựu ngồi sụp xuống đấp, nước mắt càng lúc rơi càng nhiều hơn.
Núp ở xa nghe thấy toàn bộ câu chuyện, Vương Minh rất tức giận đặc biệt là ông bố của cô gái xinh đẹp kia. Người xưa có câu “hổ dữ cũng không ăn thịt con” vậy mà ông bố này vì thiếu tiền cờ bạc lại gán con gái mình đi trả nợ, đúng là một hành động mất hết nhân tính. Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, thấy năm tên kia đang tiến lại gần cô gái Vương Minh biết không thể khôn ra tay được.
Dùng Lưu tinh bộ pháp, Vương Minh như bóng ma lướt trên mặt đất đột ngột xuất hiện chắc trước cô gái yếu đuối kia. Nam tên thanh niên thấy vậy giật mình, theo bản năng lùi lại phái sau vài bước. Một lúc sau tên công tử đầu tóc bón mượt chỉ tay vào Vương Minh tức giận nói
“Mày là thắng khốn nào dám cản trợ chuyện tốt của ông”
Lúc đầu tên công tử đầu tóc bóng mượt nhìn thấy Vương Minh đột ngột xuất hiện trước mặt thì trong lòng có chút hoảng sợ, không hiểu đối phương làm thế nào mà lại xuất hiện như quỉ nhưng khi hoàn hồn lại nhìn đối phương thì thấy hắn gầy yếu, trông bộ dạng chính là của một thư sinh mặt trắng chính hiệu. Vì vậy tự tin liền trở lại với hắn. Vương Minh nhìn tên công tử này dánh giá, nhìn hắn cũng có tí võ công nhưng cơ thể đã bị rượu và gái phá hoại rồi. Nhìn sang bốn tên bên cạnh cũng đồng dạng như vậy, Vương Minh cười khinh miệt nói
“Tao là ai không quan trọng chỉ là tao thấy hành động của bọn mày quá chứng mắt mà thôi”
“Thằng này bố láo bố toét. Mày có biết đây là ai không”
Một tóc nửa vàng nửa đen đứng ra nói, tay chỉ chỉ vào phái tên công tử bột. Hắn nói tiếp:
“Đứng cho vững mà ngay, đây là chủ quán hội quán karate, một trong cách thành viên cao cấp lãnh đạo của hội võ thuật. Cha đại ca chính là một tron ba ông chủ của Tam Hổ bang lừng danh thống lĩnh quận 14”
Thảo nào Vương Minh thấy tên này công tử có chút gì đó quen quen hóa ra là con trai của một trong ba kẻ đứng đầu Tam Hổ bang. Đúng là oan gia ngõ hẹp, cha hắn dám vác người sang quấy phá Vương Minh làm Vương Minh rất tức giận kiểu đục nước béo cò của đám người đó, muốn cho chúng một bài học nhưng thời cơ và hoàn cảnh hiện nay chưa cho phép. Đột nhiên hôm nay lại gặp thằng con trai đích tôn của một trong ba lão đại. Đúng là cơ hội tốt để Vương Minh trút được cục giận trong lòng. Hắn nhìn tên công tử nở một nụ cười lạnh
Thấy biểu hiện kì quái của Vương Minh, Phạm Trí Minh tưởng rằng đối phương sợ trước uy danh của mình nên mắt vẫn để trên trán, nhìn Vương Minh với ánh mắt xem thường nói
“Con bé Triệu Vận này do là vật gán nợ do thằng cho rẻ rách của nó dùng để trả nợ cha tao. Bây giờ nó là của tao, tao hôm nay đang vui nên cho mày một cơ hội. Biến khỏi đây nếu không…”
Phạm Trí Minh cầm hai bay bẻ bẻ hai bên tay, những tiếng “răng rắc” của xương kêu. Vương Minh vẫn không hề hoảng sợ trước sự đe doạn đó, hắn chỉ nhàn nhạt nói
“Nếu tao muốn chuộc nàng ta thì sao. Cần bao nhiêu”
Vương Minh xoa xoa hai thái dương suy nghĩ về tình hình hiện nay. Hắn vẫn không hiểu tại sao đám Mặt Sẹo lại biết sự tồn tại của Hắc bang nhanh như vậy. Chắc chắn bên trong có ẩn tình gì đó. Suy nghĩ một hồi Vương Minh quyết định không thể giữ tình hình giằng co tại quận 13 như này lâu hơn được nữa nếu không đám người ở bên ngoài chắc chắn sẽ lào vào đây mà xâu xé. Lúc đó công sức suốt ba tháng qua của hắn và ba người Hầu Dũng, Hầu Toàn, Hầu Ba coi như là đổ xuống sông xuống biển. Vì vậy Mặt Sẹo phải chết, càng sớm càng tốt.
Vương Minh hạ sát ý, cùng ba người họ Hầu thảo luận thống nhất là trong vòng tuần tới sẽ tấn công tiêu diệt đám Mặt Sẹo. Đồng thời Vương Minh cũng bảo tất cả phải đề phòng cảnh giác, Vương Minh ngờ rằng cục diện của quân 13 hiện nay chắc chắn có thế lực của bên ngoài thó tay vào đây chọc ngoáy. Vì vậy Vương Minh quyết định lập tức đem số vũ khí vừa thu được giao cho đấm Hầu Dũng. Với sô vũ khí này thì khi tiêu diệt xong Mặt Sẹo, không phải sợ kể nào dám đục nước béo cò.
Lại nghe thông tin mà đám người Hầu Toàn thu thập được thì có vẻ có kẻ đã không ngồi yên nhìn tình hình quận 13 được nữa rồi. Và kẻ không ngồi yên đó chính là Tam Hổ bang, bang phái thống lĩnh quận 14. Đọc thông tin về Tam Hổ bang thì Vương Minh cũng không lo lắng lắm bởi cái bang này không phải là đoàn kết cho lắm. Nguyên nhân rất đơn giản bởi cái bang này là hợp thành của ba bang nhỏ trong quận 14, có thể nói đứng đầu Tam Hổ bang chính là lão đại của ba bang nhỏ kia mà ba tên này đều là những lão già thành tinh lăn lộn trong xã hội nhiều năm rồi. Vương Minh suy nghĩ một lúc đành áp dụng phương pháp "cây gậy và củ cà rốt", một bên vừa dùng tiền dụ dỗ chia rẽ còn một bên thì dùng số vũ trang đang có trong tay biểu hiện một chút thực lực cho bọn chúng xem. Vương Minh tin rằng với cách làm này thì bọn Tam Hổ bang có ăn gan hùm gan báo cũng không dám sang bên này quậy phá.
Nghĩ là làm, Vương Minh trao số vũ khí trong xe cho ba người, trên mặt ba người đầy vẻ sợ hãi, kính sợ đồng thời pha trong đó chút vui sướng. Giao số vũ khí nào cho đám người Hầu Dũng thì Vương Minh hoàn toàn yên tâm bỏi hắn biết trong đám người Hầu Dũng có người xuất thân từ quân ngũ nên các thứ vũ khí nào có thể nói là rất quen thuộc, có thể nói hắn đã chọn đúng mặt mà gủi vàng. Lái xe về nhà, Vương Minh khá là mệt moi. Hắn không mệt mỏi về thể xác mà mà mệt mỏi về tinh thần, sự việc hôm nay ở nhà kho đã khiến tinh thân của hắn kiệt quệ hết sức, mệt mỏi hắn thả lưng xuống giường. Cảm giác êm ái mà chiếc giường mang lại khiến tâm tình hắn thả lỏng hơn hẳn, nhìn trân trân lên trần nhà, Vương Minh nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, hắn thở dài một tiếng tự nhủ
“Có lẽ phải tìm một cô bạn gái thôi”
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Biệt thư Nguyễn gia Đông Doanh…
Vợ chồng Nguyễn Sinh đang ôm đứa con gái bé bỏng trong lòng. Liễu Mai vui mừng đến nỗi ôm đứa con gái trong lòng, hai mẹ con khóc thút thịt. Trôn cảnh này thật sự là rất cảm động, làm người ta cảm thấy được hơi âm của gia đình.
Trần cục trưởng và Trương Bưu thấy vậy khóe mắt cũng rơm rớm ướt. Trần cục trưởng vỗ vai khen ngơi Trương Bưu. Trương Bưu gật đầu đáp lễ. Lúc này Nguyễn Sinh mới rời khỏi hai người phụ nữ, khuôn mặt niềm nở đến bắt tay Trương Bưu, tươi cười nói
“Trương đội cảm ơn ngài, thật sự cảm ơn ngài rất nhiều”
“Nguyễn tổng không cần phải khách khí như vậy. Đây là trách nhiệm của chúng tôi”
Trương Bưu khách khí nói rồi hắn nhìn thấy vẻ mặt của Nguyễn Giai Giai đã bình tĩnh hơn lúc đầu mới mạo muội nói với Nguyến Sinh:
“Nguyễn tổng, tôi có thể hỏi tiểu thư vài câu hỏi về vụ án được không”
Nguyên Sinh hơi do dự nhìn con gái thấy sắc mặt của con gái không còn hoảng sợ, mới miễn cưỡng gật đầu. Mặc dù trong lòng không muốn bởi con gái vừa trải qua một sự việc kinh hoàng nên hắn lo sợ con gái vẫn còn chấn động tinh thần nhưng nhìn thấy khuôn mặt bình thản của co gái đồng thời ham muốn tìm ra kẻ chủ mưu nên Nguyến Sinh gật đầu đồng ý. Trương Bưu tiến đến ngồi xuống ghế đối diện với hai mẹ con, hướng đến Nguyễn Giai Giai, bắt đầu nói
“Nguyễn tiểu thư tôi biết hiện giờ tiểu thư đang rất hoảng sợ nhưng tôi hi vọng tiêu thư có thể phối hợp với chúng tôi điều ra”
Nguyễn Giai Giai lúc này rời khỏi lòng mẹ, nhìn Trương Bưu rồi gật đầu. Thấy đối phương đồn ý hợp tác, Trương Bưu đặt luôn câu hỏi
“Nguyễn tiểu tư, cô có thê kể lại tình hình lúc đó trong nhà khó được không”
“Tôi cũng không biết, tôi bị nhốt trong căn phòng đó nên căn bản là bên ngoài có chuyện gì tô cũng không rõ nữa”
Trương Bưu biết đối phương sẽ trả lời như vậy. Mà cũng phải thôi, khi xông vào thi thấy đối phương đang bị trói chên ghế, đôi mắt bị một tấm vải đen che lại nên muốn đối phương nhìn thấy gì đúng là không có khả năng. Nhưng Trương Bưu vẫn cố hỏi hòng tim ra kẻ đã ra tay hạ sát tất cả đám bắt cóc. Phải biết rằng kẻ này làm Trương Bưu rất kinh hãi, thủ đoạn giết người rất tàn độc, kĩ xảo giết người rất điều luyện toàn bộ đều là một chiêu đoạt mạng. Đây là một đối tượng vô cùng nguy hiểm nếu còn ở trong xã hội vì vậy trên đường đi Trương Bưu đã hạ quyết tâm phải tìm bắt được kẻ này ra ánh sáng.
Tuy nhiên kết quả làm Trương Bưu có đôi chút thất vọng. Tất cả câu trả lời của Nguyễn Giai Giai đều là “Tôi không biết”. Mặc dù đã đoán trước nhưng trong lòng vẫn thất vọng, đầu mối duy nhất coi như đã mất từ giờ muốn truy tim kẻ sát nhân đó là không có khả năng.
Thấy Trương đội trưởng cứ hỏi con gái mình liên tục như hỏi cung, Liễu Mai bất mãn, bà xót con vừa mới trải qua nỗi sợ hãi như thế chắc chắn cả tinh thần và thể xác đều đang rất mệt mỏi nên bà không muốn để Trương đội trưởng hỏi tiếp nữa mà dìu Nguyễn Giai Giai lên phòng. Thấy hành động có phần thất thố của vợ, Nguyễn Sinh ái ngại nói
“Trương đội trưởng đừng đẻ lòng. Tại vợ tôi thương yêu con gái qua mà”
“Tôi hiểu” Trương Bưu gật đầu rồi sau đó cùng với Trần cục trưởng rời khỏi biệt thự
Về trong phòng Nguyễn Giai Giai từ chối sự chăm sóc của mẫu thân, tắm rửa rồi thả cơ thể nặng nhọc xuống giường. Cho đến bây giờ nàng vẫn rất khó hiểu tại sao lúc đó, khi nàng bị bắt có phái dưới lại “ẩm ướt” như vậy, nàng nhớ lúc đó trong lòng nàng chỉ là sự sỡ hãi tột độ không có một chút kích thích hay ham muốn nào cả. Chẳng lẽ… Đột nhiên Nguyễn Giai Giai nghĩ đến trường hợp xấu nhất nhưng nàng nhanh chóng phủ nhận nó bởi từ lúc bị bắt cóc nàng đều rất tỉnh táo, bọn chúng cũng không đánh thuốc nàng chỉ là nhốt nàng vào trong căn phòng đó mà thôi. Chắc chắn đã có điều gì đó xảy ra với nàng nhưng mấy lần nàng thử nhớ lại thì cảm thấy đầu đau như búa bổ vậy. Nghĩ hoài không ra nàng nhắm mắt lại nghỉ ngỡ. Trong giấc ngủ, Nguyễn Giai Giai mơ thấy một giấc mơ kì lạ, nàng mơ thấy có một thành niên đến cứu mình trong căn phòng đó, thậm chí nàng còn thân thiết với nam nhân, để cho nam nhân xa lạ đó sờ soạng khắp thâm thể mình thậm chí là cả “cô bé” của nàng. Nhưng có điều kì lạ là dù nàng cố thể nào nhưng khuôn mặt của người đó cũng mờ mờ ảo ảo không rõ ràng, rồi người đó nói gì đó với nàng sau đó quay lưng ra đi mắc cho nàng ra sức gào thét hay đuổi thế nào thì người đó đi càng lúc càng xa hơn. Bật dậy khỏi giường, thấy người nhẽ nhãi mồ hôi đắc biệt ở bên dưới đã “ẩm ướt” khó chịu vô cùng.
“Là ác mộng”
Nguyễn Giai Giai thầm nhủ nhưng nghĩ lại cơn ác mộng đó thì cả cơ thể nàng nóng lên, khuôn mặt cũng đỏ bừng, phía bên dưới càng lúc càng ướt át hơn. Vội chạy vào trong phòng tăm tắm rửa qua, nàng mới quay trở lại giường.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Sau một giấc ngủ ngon lành, Vương Minh thức dậy nhưng tâm trạng của hắn không được thoải mái lắm bởi hôm nay là thứ hai, là ngày phải đến trường. Mà đã đến trường kiểu gì cũng phải giáp mặt với cô nàng Nguyễn Giai Giai kia, mắc dù Vương Minh đã dùng Vu thuật đè nén cái đoạn kí ức đó xuống nhưng Vương Minh cảm thấy có chút không tư nhiên khi gặp đối phương bởi lần đó mình không chỉ sàm sỡ mà tí nữa làm cái chuyện đó với nàng ra rồi.
Tắm rửa trong làn nước mát lạnh khiến tinh thần Vương Minh tỉnh táo lại đôi chút, hắn quyết định vẫn đi đến trường. Theo hắn nghĩ đằng nào Nguyễn Giai Giai cũng không nhớ lại đoan cảnh đó được nên khi Vương Minh có tiếp xúc với nàng cố tỏ ra bình thường thì sẽ không lộ ra một chút sơ hở nào cả. Tuy là như vậy nhưng Vương Minh vẫn cầu khấn tốt nhất là đừng chạm mặt nhau.
Đi đến trường, lại một buổi sáng buồn tẻ với môn Triết học, vẫn như mọi khi Vương Minh ngồi ở góc khuất nhất của lớp và lăn dài ra ngủ. Mặc dù tối qua ngủ rất ngon nhưng hắn vẫn cảm thấy ngủ như thế vẫn chưa đủ. Một buổi sáng thú hai lại nhẹ nhàng trôi qua như bao thứ hai bình thường khác. Bây giờ đang là giờ ăn cơm, Vương Minh theo thói quen đi xuống nhà ăn của trường.
Từ khu nhà học của khoa triết đến nhà ăn phải đi qua một khu vườn trồng dược liệu của khoa Y. Nơi đâu được gọi là thiên đường của các cặp đôi bởi nơi này cấy cối khá là rậm rạp nên thích hợp để các cặp đôi đến đây tình tứ mà không sợ người khác dòm ngó. Vương Minh thề rằng có lần tan học ca tối đi qua khu này còn thấy mấy cặp đôi đang dã chiến ở ngay trong bụi rậm gần đường đi.
Vương Minh đang đi trên đường, hôm nay nơi này rất yên tĩnh có lẽ đang là giờ ăn chưa . Đột nhiên ở sau trong lùm cây gần đó, một tiếng hét kêu cứu của phụ nữ vang lên:
“Cứu… cứu tôi với…”
Kèm theo sau đó là rất nhiều tiếng cười khả ố của nhiều nam nhân. Rất nhanh trong đầu Vương Minh đã tưởng tượng ra được cảnh đang diễn ra phái sau bụi cây đó. Quả nhiên đúng như Vương Minh đã tưởng tượng, phía sau bụi cây rậm rạp một cô gái xing đẹp nhưng trông có vẻ yếu đuối đang bị 5 thanh niên mang võ phục karate vây lấy xung quanh. Tên thanh niên đầu tóc bóng mượt cười lớn
“Kêu nữa đi… kêu to lên. Càng kếu càng kích thích a”
Bốn tê mặc võ phục xung quanh cùng cười hửng ứng. Còn cô gái thì cả người run lẩy bẩy, chỉ vào tên cầm thú tóc bóng mượt, giọng run run sợ hãi nói
“Phạm Trí Minh rốt cuộc người muốn gì. Chẳng phải cha ta đã trả nợ cho nhà ngươi rồi sao”
“Trả nợ?”
Tên Phạm Trí Minh cười khinh bỉ, tặc nhãn quét khép cơ thể có phần hơi gầy nhưng vẫn đầy quyến rũ của cô gái, nói
“Đúng là cha ngươi đã trả nợ. Đường nhiên không phải trả bàng tiền mà là dùng ngươi để gán nợ”
Nối rồi từ trong người rút ra một tờ giấy. Lúc đầu trong lòng cô giá hi vọng những điều tên Phạm Trí Minh nói chỉ là nói bậy nhưng khi nhìn thấy tờ giấy, nàng nhận ra chữ kí phía dưới tờ giấy không thể nào sai được đúng là của cha nàng. Cô gái trong lòng đau xót vô cùng, hai hàng nước mắt lăn dài bên hai má, dùng hai tay che miệng nhưng không dấu nổi những tiếng nức nở. Nàng không ngờ rằng cha ruột của mình lại bán mình đi gán nợ, nàng cảm thấy trời đất như sụp dưới chân mình, cả người thất thần. Trông nàng bây giờ thật sự là quá tội nghiệp
“Hắc hắc… biết thế thì nên ngoan ngoãn theo đại gia đây về nhà mà phục vụ nếu không thì thằng cha nghiện cờ bạc của cô sẽ…”
Nói rồi tên công tử giơ bàn tay cắt ngang cổ nhưng cô gái giờ đây đang trong trạng thái suy sụp tột độ nên không để nghỉ. Cả cơ thể gầy yếu của cô giá vô lựu ngồi sụp xuống đấp, nước mắt càng lúc rơi càng nhiều hơn.
Núp ở xa nghe thấy toàn bộ câu chuyện, Vương Minh rất tức giận đặc biệt là ông bố của cô gái xinh đẹp kia. Người xưa có câu “hổ dữ cũng không ăn thịt con” vậy mà ông bố này vì thiếu tiền cờ bạc lại gán con gái mình đi trả nợ, đúng là một hành động mất hết nhân tính. Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, thấy năm tên kia đang tiến lại gần cô gái Vương Minh biết không thể khôn ra tay được.
Dùng Lưu tinh bộ pháp, Vương Minh như bóng ma lướt trên mặt đất đột ngột xuất hiện chắc trước cô gái yếu đuối kia. Nam tên thanh niên thấy vậy giật mình, theo bản năng lùi lại phái sau vài bước. Một lúc sau tên công tử đầu tóc bón mượt chỉ tay vào Vương Minh tức giận nói
“Mày là thắng khốn nào dám cản trợ chuyện tốt của ông”
Lúc đầu tên công tử đầu tóc bóng mượt nhìn thấy Vương Minh đột ngột xuất hiện trước mặt thì trong lòng có chút hoảng sợ, không hiểu đối phương làm thế nào mà lại xuất hiện như quỉ nhưng khi hoàn hồn lại nhìn đối phương thì thấy hắn gầy yếu, trông bộ dạng chính là của một thư sinh mặt trắng chính hiệu. Vì vậy tự tin liền trở lại với hắn. Vương Minh nhìn tên công tử này dánh giá, nhìn hắn cũng có tí võ công nhưng cơ thể đã bị rượu và gái phá hoại rồi. Nhìn sang bốn tên bên cạnh cũng đồng dạng như vậy, Vương Minh cười khinh miệt nói
“Tao là ai không quan trọng chỉ là tao thấy hành động của bọn mày quá chứng mắt mà thôi”
“Thằng này bố láo bố toét. Mày có biết đây là ai không”
Một tóc nửa vàng nửa đen đứng ra nói, tay chỉ chỉ vào phái tên công tử bột. Hắn nói tiếp:
“Đứng cho vững mà ngay, đây là chủ quán hội quán karate, một trong cách thành viên cao cấp lãnh đạo của hội võ thuật. Cha đại ca chính là một tron ba ông chủ của Tam Hổ bang lừng danh thống lĩnh quận 14”
Thảo nào Vương Minh thấy tên này công tử có chút gì đó quen quen hóa ra là con trai của một trong ba kẻ đứng đầu Tam Hổ bang. Đúng là oan gia ngõ hẹp, cha hắn dám vác người sang quấy phá Vương Minh làm Vương Minh rất tức giận kiểu đục nước béo cò của đám người đó, muốn cho chúng một bài học nhưng thời cơ và hoàn cảnh hiện nay chưa cho phép. Đột nhiên hôm nay lại gặp thằng con trai đích tôn của một trong ba lão đại. Đúng là cơ hội tốt để Vương Minh trút được cục giận trong lòng. Hắn nhìn tên công tử nở một nụ cười lạnh
Thấy biểu hiện kì quái của Vương Minh, Phạm Trí Minh tưởng rằng đối phương sợ trước uy danh của mình nên mắt vẫn để trên trán, nhìn Vương Minh với ánh mắt xem thường nói
“Con bé Triệu Vận này do là vật gán nợ do thằng cho rẻ rách của nó dùng để trả nợ cha tao. Bây giờ nó là của tao, tao hôm nay đang vui nên cho mày một cơ hội. Biến khỏi đây nếu không…”
Phạm Trí Minh cầm hai bay bẻ bẻ hai bên tay, những tiếng “răng rắc” của xương kêu. Vương Minh vẫn không hề hoảng sợ trước sự đe doạn đó, hắn chỉ nhàn nhạt nói
“Nếu tao muốn chuộc nàng ta thì sao. Cần bao nhiêu”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.