Siêu Cấp Bán Đấu Giá

Chương 4: Trang web đấu giá

Ngọc Mễ Hùng

14/01/2014

“Phương Thận, từ khi nào mà ngươi đã trở nên lợi hại như thế?” Nhìn Phương Thận đơn giản đánh cho mấy tên côn đồ hoa rơi nước chảy, ba người Chu Vanh sợ ngây người.

Với vấn đề này, Phương Thận chỉ cười cười, hắn không trả lời.

Mấy người Chu Vanh rất biết điều, không hỏi tiếp nữa. Mấy tên côn đồ kia cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình bọn họ, lại tiếp tục ăn uống. Trong lúc đó, mấy người lại khuyên Phương Thận vài lần nữa, khuyên hắn học tập cho xong xuôi, thế nhưng thái độ của Phương Thận rất kiên định, hắn không nghe lời khuyên của bọn họ.

Coi như là Tạ Nhã Tuyết thì cũng mười phần hào sảng, nói chi đến Chu Vanh cùng Mạc Thông, bỏ qua chuyện không vui, ba khách một chủ cùng nhau vui hết mình.

Trở về trường học, Phương Thận đi theo Chu Vanh về đến phòng ngủ. Hắn đã hạ quyết tâm rời khỏi trường học, một ít đồ đạc trong phòng ngủ cũng muốn mang đi theo.

Đang lúc chuẩn bị đồ đạc, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Chu Vanh vội vàng chạy ra mở cửa.

“Giáo sư Trương, chủ nhiệm Tôn.” Nhìn thấy hai người vừa đến, Chu Vanh hơi giật mình.

Bên ngoài cửa có hai người đứng, một nam một nữ. Nữ là Giáo sư dạy lớp Phương Thận tên Trương Thu, còn nam nhân trung niên kia, đấy là chủ nhiệm khoa của bọn hắn.

“Phương Thận có ở đây không?” Mặt mũi Trương Thu đầy vẻ nghiêm túc, khuôn mặt bà còn có chút buồn bã.

“Ai đến tìm ta?” Phương Thận đi đến, hắn thản nhiên nói.

“Học trò Phương, nghe nói ngươi ra ngoài trường đánh nhau với người ta?” Chủ nhiệm Tôn nói với giọng kẻ trên cao nhìn xuống: “Ta muốn tìm ngươi mà cũng không dễ dàng chút nào.”

Nếu không phải Phương Thận khó tìm, bản thân hắn là chủ nhiệm khoa, sao có khả năng hắn tự mình tìm đến phòng ngủ của sinh viên.

“Có thì sao?” Phương Thận nhíu mày, hắn cảm giác được người này lai giả bất thiện, bản thân mình mới giáo huấn mấy tên côn đồ không lâu, chủ nhiệm Tôn này đã tìm tới tận cửa rồi. Nếu nói hai người này không có vấn đề…, Phương Thận tuyệt đối không tin.

“Chủ nhiệm Tôn, đấy là mấy tên côn đồ kia muốn đánh Phương Thận trước, hắn chỉ là đánh lại tự vệ thôi.” Chu Vanh vội vàng giải thích.

Trương Thu thì nháy mắt với Phương Thận, như muốn xin lỗi hắn.

“Không cần nói nhiều.” Âm thanh chủ nhiệm Tôn lạnh lùng: “Đại Học Lâm Hải chúng ta là đại học nổi danh toàn quốc, có một sinh viên như ngươi quả thực là tự bôi nhọ trường chúng ta. Hơn nữa, ta còn nghe nói ba tháng nay ngươi không đi học, đây mà là sinh viên sao?”

“Chủ nhiệm Tôn, ta nghĩ nhất định có hiểu lầm ở đây…” Trương Thu mở miệng nói muốn giúp đỡ.



Chủ nhiệm Tôn không để ý tới bà, hắn cao giọng nói: “Ta sẽ báo cáo lên, đề nghị trường học khai trừ con sâu làm giàu nồi canh như ngươi. Đại Học Lâm Hải có truyền thống vinh quang, không cần một sinh viên như ngươi.”

“Oh, xin cứ tự nhiên.” Phương Thận nhún vai, bốp một tiếng hắn đóng sập cửa lại.

Ngoài cửa, suýt chút nữa bị cánh cửa đập vào mặt, sắc mặt chủ nhiệm Tôn khó coi đến cực điểm. Hừ lạnh một tiếng, gã đùng đùng nổi giận đi khỏi.

“Phương Thận, Tôn tử này đến cũng thật trùng hợp.” Chu Vanh nói, không phải kẻ ngu dốt, hắn cũng đã nhìn ra điểm không đúng ở đây.

“Ta biết.” Phương Thận nhẹ gật đầu, trong mắt hiện lên một màu trang nhã. Chuyện này chắc chắn có quan hệ với Lâm Chi Vinh, đây là gã muốn từ hai phía đồng thời ra tay để hủy tiền đồ của hắn.

Nếu như là trước kia…, những thủ đoạn này còn có thể dùng một chút, nhưng hiện tại Phương Thận chẳng thèm ngó tới nữa.

Nếu không phải thực lực bây giờ chưa đủ, rất khó giải quyết Lâm Chi Vinh mà không ai biết…, thì Phương Thận đã sớm đến tận cửa nhà gã mà giết rồi. Bị linh hồn dị giới ảnh hưởng dần dần, hắn cũng không còn sợ hãi chút nào

Thế nhưng, đợi đến lúc ngưng tụ bổn mạng chi lục, chính thức nhập môn, nghĩ đến lúc đó hắn cũng có thể tự mình giải quyết việc này rồi.

--------------------oOo--------------------

Rời khỏi Đại Học Lâm Hải, đầu tiên Phương Thận gọi điện cho Phương Chi Hành. Lâm Chi Vinh đã không thể ra tay với mình được, nói không chừng hắn sẽ giận chó đánh mèo mà ra tay với Phương Chi Hành. Dù sao hiện tại hai huynh đệ hắn cũng không còn được Phương gia bảo vệ nữa.

Sau khi gọi điện xong, dặn dò một phen, bảo Phương Chi Hành không nên đi ra khỏi cửa trường, gặp chuyện gì cũng phải tỉnh táo, tạm thời nhẫn nhịn một thời gian ngắn, lúc này hắn mới yên lòng.

Những phiền toái cùng uy hiếp này, đợi đến lúc nhập môn Địa Tu, tất cả sẽ giải quyết một thể.

Trong mắt Phương Thận hiện lên một tia lạnh lẽo.

Chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Phương Thận nhìn màn hình báo số, là Tạ Nhã Tuyết.

“Phương Thận, ngươi không sao chứ?” Vừa bắt máy, âm thanh lo lắng của Tạ Nhã Tuyết đã truyền đến.

“À?” Phương Thận ngẩn người, vừa rồi hắn mới kịp phản ứng, thì ra là Tạ Nhã Tuyết nói đến việc hắn bị đuổi học. Nói thật, việc này hắn đúng là không để trong lòng.

Nghe thấy Phương Thận không có cảm giác uể oải, bi quan, Tạ Nhã Tuyết lập tức thở nhẹ một hơi: “Chủ nhiệm Tôn cũng hơi quá đáng rồi, ta sẽ nghĩ cách không để cho hắn làm được việc đấy.”



Chủ động nghỉ học với việc bị nhà trường đuổi học, hai việc này hoàn toàn khác nhau. Việc bị đuổi học là điều nhục nhã nhất trong đời, Tạ Nhã Tuyết lo Phương Thận bị đả kích.

“Đều do ta, nếu không phải là ta, ngươi sẽ không cần phải động thủ với mấy tên côn đồ kia.” Âm thanh Tạ Nhã Tuyết hơi sa sút, chủ nhiệm Tôn lấy cớ đó để khai trừ Phương Thận. Bản thân hắn ở ngoài đánh nhau với côn đồ, trong mắt nàng, tính tình Phương Thận vẫn luôn ổn trọng, để xúc động như vậy khẳng định là do mình bị đẩy ngã mà ra.

Phương Thận không biết nên khóc hay nên cười, người trong cuộc, cho dù khôn khéo như Tạ Nhã Tuyết cũng sẽ trở thành rối loạn. Đừng nói là tính tình của hắn bỗng nhiên lăng lệ ác liệt không ít, coi như là trước kia, đối mặt với việc người khác đến vì bản thân mình, hắn cũng tuyệt đối không có đạo lý nhượng bộ.

“Nếu ngươi áy náy, vậy thì giúp ta làm một việc đi.” Lúc này chuyển sự chú ý đến việc khác là biện pháp tốt nhất. Tâm niệm vừa động, hắn đã có chủ ý.

“Việc gì, nói mau nói mau.” Tinh thần Tạ Nhã Tuyết chấn động, qua cái điện thoại cũng có thể cảm nhận được sức sống của nàng.

“Ân, ta muốn đăng kí một trang web đấu giá, dùng để làm kế mưu sinh sau này, hiện tại cũng cần chú ý đến những việc bản thân ta chưa quen thuộc, ngươi có thể giúp ta được không?”

“Đăng kí trang web sao? Chuyện nhỏ, hì hì, ta nhất định sẽ thiết kế xếp đặt trang web kia một cách hoàn hảo. Ân, còn cần kéo tên Mạc Thông kia lên nữa…” Vừa nghe Phương Thận nói, trong lòng Tạ Nhã Tuyết đã lập tức có tính toán. Nàng là lớp trưởng, năng lực làm việc rất mạnh, bình thường cũng làm không ít những việc tương tự.

Phương Thận nói ra một vài ý tưởng của bản thân, thông báo một vài trọng điểm, sau đó cúp máy.

Đưa chuyện này chuyển giao cho người khác, Phương Thận lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Con đường sau này đi như nào, Phương Thận đã sớm cân nhắc qua. Trong lòng hắn cũng đã lập sẵn kế hoạch, đăng kí trang web đấu giá, đây cũng không phải tâm huyết dâng trào nhất thời.

Trọng điểm trong tương lai đương nhiên là cố gắng tu luyện, nhưng cả đời không có khả năng chỉ tu luyện. Bản thân hắn đương nhiên có anh em chí cốt, có đệ đệ cần chiếu cố, hắn còn muốn đoạt lại sản nghiệp của phụ thân nữa, tất cả đều cần có một thế lực mạnh mẽ.

Bán đấu giá, chính là con đường hắn chọn. Một mạch Địa Tu, sau khi nhập môn có thể giúp đỡ hắn tìm được thiên tài địa bảo ẩn dấu trên Địa Cầu. Những thiên tài địa bảo này có số lượng rất lớn, chỉ dùng để tu luyện thì chắc chắn là không cần đến nhiều như vậy, có thể lấy một phần trong đó ra để giao dịch. Đợi đến lúc tu luyện tới giai đoạn cao thâm, hắn có thể liên thông với những thế giới khác, lúc đó càng không biết hắn sẽ có bao nhiêu kỳ trân dị bảo.

Đây là ưu thế bậc nào, tuyệt đối là độc nhất trên Địa Cầu. Chỉ nói về nơi phát ra hàng hóa, Phương Thận dám nói không có một nhà bán đấu giá nào có thể so sánh được với hắn, hắn có thể đơn giản cướp lấy lượng tài phú rất lớn.

Bán đấu giá lớn nhất trên thế giới, Tô Phú Bỉ cùng Tốt Sĩ Được, một năm tiêu thụ cũng đến vài tỷ Đô-la, Phương Thận tin tưởng bản thân mình bán đấu giá so với người ta còn xuất sắc hơn.

Chỉ có điều muốn làm bán đấu giá cũng không phải dễ dàng, cần có danh tiếng trong ngành sản xuất nội địa, lại càng cần thêm số lượng khách hàng cực lớn. Trước mắt Phương Thận đều không có những thứ này, hơn nữa để đăng kí một nhà bán đấu giá cần tài chính ít nhất 100 vạn, hắn cũng không có từng đó tiền.

Đăng kí trang web bán đấu giá chỉ là bước đầu tiên, Phương Thận tin chắc không bao lâu nữa, mình sẽ có thể kiến lập nhà bán đấu giá của chính mình.

Giải quyết xong việc này, tiếp theo chính là đi tìm bổn mạng chi lục rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Bán Đấu Giá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook