Chương 420: Biết hổ thẹn sau đó đứng lên!
Bộ Thiên Phàm
21/08/2020
Đoạn chuyện cũ này, tuy có rất nhiều người trong giới giang hồ Đông Bắc đều biết rõ, nhưng khi Dương Thiên còn sống thì không ai dám nhắc tới, ngay cả khi Dương Thiên chết, vẫn không có ai dám nhắc tới. Có thể là Dương Thiên tự cảm thấy bản thân đã làm quá nhiều chuyện sai trái, cho nên về sau có chút thu liễm. Mà Cơ Văn nhưng lại là trò giỏi hơn thầy, làm việc tàn nhẫn, đối đãi địch nhân cũng không có nương tay. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân làm cho cô có thể nhanh chóng quật khởi a, đương nhiên, ở trong đó khẳng định không thể thiếu sự trợ giúp của Dương Thiên.
Những chuyện này, Diệp Khiêm đã điều tra rất rõ ràng, vì vậy Diệp Khiêm rất kính nể Cơ Văn. Có thể nói, Cơ Văn sở dĩ có thể có thành tựu như ngày hôm nay, tuy không thể thiếu sự trợ giúp Dương Thiên, nhưng càng nhiều nữa vẫn là sự cố gắng của bản thân cô.
Không chỉ như thế, cơ quan tình báo Nanh Sói cũng đã tiến hành điều tra Dương Thiên. Chuyện về người đàn ông này, có thể nói chính là truyền kỳ, mặc dù hắn toàn làm chuyện xấu, nhưng nói cho cùng, hắn vẫn là người đáng giá để người khác bội phục. Nếu như nhất định phải dùng từ ngữ để hình dung hắn, như vậy hai chữ "Kiêu hùng" là thích hợp nhất.
Ngay cả Diệp Khiêm, khi xem xong tư liệu của Dương Thiên, cũng rất bội phục người đàn ông này. Chỉ là, anh hùng mất sớm, không khỏi có chút tiếc hận.
"Bà chủ Cơ!" Diệp Khiêm kêu một tiếng.
Cơ Văn nhẹ nhàng phất phất tay, bảo tiêu cung kính lui ra ngoài. "Ngồi!" Cơ Văn không có nhìn Diệp Khiêm, chỉ dùng ngón tay điểm nhẹ nhàng ở trên mặt bàn, ý bảo Diệp Khiêm ngồi xuống. Tư thái rất ưu nhã, cũng rất bá đạo, không mất đi phong phạm kiêu hùng của mình. Danh tiếng Hắc Quả Phụ quả nhiên danh bất hư truyền.
Diệp Khiêm cất bước đi đến đối diện Cơ Văn ngồi xuống, bộ dạng rất tùy ý, có chút lười nhác, phảng phất như đang ở nhà của mình. Diệp Khiêm đã từng gặp qua rất nhiều người so với Cơ Văn còn lợi hại hơn, mà hắn còn chưa từng có biểu hiện khẩn trương lần nào, thì huống chi là Cơ Văn? Chu Nguyên rất tự nhiên dứng sau lưng Diệp Khiêm, ánh mắt của hắn cũng không dám nhìn Cơ Văn, đó cũng không phải hắn tâm tư quỷ quái gì, mà là do khí thế bá đạo từ trên người Cơ Văn phát ra, làm cho hắn có chút không thở nổi.
"Chuyện của cậu tôi đã biết, cậu là người do Vương Hổ giới thiệu, nên tôi sẽ giúp cậu lần này. Chuyện này cậu hãy yên tâm đi, tôi sẽ tìm Đường Duy Hiên giúp cậu." Cơ Văn quay đầu nhìn Diệp Khiêm, trong ánh mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc. Xác thực mà nói, là trong nội tâm cô có chút rung động, nàng ẩn ẩn cảm giác được, người thanh niên trước mặt không phải chỉ là người chuyên đi thu mua đồ cổ đơn giản như vậy, trên người hắn phát ra một loại khí phách lăng lệ ác liệt, tuy đã tận lực thu liễm, nhưng vẫn không thể che giấu nổi. Giác giác quan thứ sáu của con gái nói cho cô biết, người thanh niên trước mặt không phải một người đơn giản.
Trọng yếu hơn là, cô lại nhìn thấy bóng dáng của Dương Thiên ở trên người Diệp Khiêm.
"Vậy tôi xin cảm ơn bà chủ Cơ trước. Đây là một chút tâm ý của tôi, hi vọng bà chủ Cơ vui lòng nhận cho." Diệp Khiêm vừa nói vừa nhìn Chu Nguyên phất phất tay, Chu Nguyên cuống quít đem lễ vật đưa tới.
Cơ Văn không có tiếp, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có nhìn tới, thản nhiên nói: "Tôi đáp ứng hỗ trợ cậu là vì đạo nghĩa giang hồ, nếu như thu đồ đạc của cậu, chẳng phải đã biến tôi thành kẻ hám lợi hay sao?"
Diệp Khiêm ha ha cười cười, phất phất tay, Chu Nguyên lui trở về, bất quá lễ vật vẫn để ở trên mặt bàn. "Là lỗi của tôi, mong Cơ lão bản thứ lỗi. Nhưng đây cũng không phải là đồ vật gì quý trọng, chỉ là một món đồ chơi mà thôi, không đáng giá mấy đồng tiền." Diệp Khiêm nói.
Cơ Văn có chút hiếu kỳ mở cái hộp ra, bên trong là một bức tranh, một bức tranh sơn thủy. Bên trong bức tranh là một cô gái đang đứng ở trên cầu. Quan trọng hơn là, biểu cảm của cô gái kia được vẽ rất sống động giống như thật. Đây chính là Diệp Khiêm hao tốn rất lớn công phu, đặc biệt tìm một gã hoạ sĩ nổi tiếng vẽ ra. Tuy bức tranh vẽ một cô gái mặc đồ cổ trang rất bình thường, nhưng mà, nó đối với Cơ Văn thì lại có ý tứ khác.
Bởi vì, biểu cảm của cô gái trong bức tranh cũng giống với biểu cảm của Cơ Văn lúc trước như đúc.
Biểu hiện trên khuôn mặt của Cơ Văn có chút thay đổi, phảng phất như nhớ lại đoạn quá khứ mà cô đã chôn giấu trong lòng. Cô có chút cân nhắc không thấu ý tứ của Diệp Khiêm, đây là đang chê cười cô hay là muốn thị uy cô, chứng minh hắn biết rất nhiều chuyện của cô?
Dừng một chút, âm thanh của Cơ Văn có chút sâm lãnh, nói: "Đây là ý gì?"
Diệp Khiêm cười nhạt một tiếng, nói: "Biết hổ thẹn sau đó đứng lên!"
Toàn thân Cơ Văn chấn động, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm. Đúng vậy, những năm gần đây cô một mực cố gắng muốn quên đi chuyện quá khứ, nhưng chỉ khiến cho cô càng lún sâu vào mà thôi, cô năm nay cũng chỉ 28 tuổi, mà giống như người đã hơn 40 tuổi. Vì cái gì? Chỉ vì cô quá hung ác với chính mình, muốn quên đi quá khứ, nhưng lại không thể quên được. Tuy hiện tại không có người nào dám nhắc tới đoạn chuyện cũ kia, nhưng ai có thể cam đoan người khác sẽ không mắng chữi ở sau lưng cô?
"Cảm ơn!" Hồi lâu, Cơ Văn chậm rãi đem bức tranh cuốn lại, bỏ vào trong hộp, đậy nắp hộp lại.
"Tôi nhìn thấy cậu Diệp không giống như là một người chuyên đi mua đồ cổ a, chân nhân bất lộ tướng ah." Cơ Văn ngữ khí có chút kỳ quái, vừa giống như khen ngợi lại giống như xem thường.
Bất quá, Diệp Khiêm đã sớm có ý định không nhúng tay vào chuyện ở Đông Bắc, chỉ cần tìm được Huyết Lãng, thì hắn sẽ lập tức trở về thành phố Thượng Hải, bởi vậy hắn cũng không cần phải nói thân phận chân chính của mình ra. Tuy danh tiếng của Nanh Sói rất vang dội, nhưng tại Hoa Hạ cũng không có bao nhiêu người biết đến. Nếu như Diệp Khiêm nói mình là Lang Vương Diệp Khiêm, chỉ sợ Cơ Văn cũng không biết hắn nói đến ai.
"Bất kể là như thế nào, thì mục đích của tôi lần này là Đường Duy Hiên, tôi chỉ muốn cầm lại đồ đạc của mình. Những chuyện khác cũng không trọng yếu, bà chủ Cơ thấy tôi nói có đúng không?" Diệp Khiêm vẫn bình thản nói.
Cơ Văn nhẹ gật đầu, hoàn toàn chính xác, cô đối với thân phận của Diệp Khiêm cũng không phải rất hứng thú, cô cùng hắn cũng không có bất kỳ quan hệ gì a. Chỉ là vì mặt mũi của Vương Hổ nên giúp hắn lần này mà thôi. Mặc dù nói Vương Hổ chỉ mới quật khởi gần đây, bất quá hắn có thể thống nhất thành phố Thượng Hải thì không phải là kẻ tầm thường a. Giúp hắn một lần, tương đương hắn sẽ thiếu nợ cô một cái ân tình, huống hồ chuyện này cũng không khó khăn gì.
"Chuyện của cậu tôi đã biết, có tin tức tôi sẽ thông báo cho cậu. Không tiễn!" Cơ Văn lạnh như băng nói, hiển nhiên là hạ lệnh trục khách.
Diệp Khiêm có chút nhún vai, mục đích của chuyến đi này đã đạt được, không cần phải tiếp tục dây dưa làm gì. "Vậy tôi xin cáo từ trước, việc này xin làm phiền bà chủ Cơ, gặp lại sau!" Diệp Khiêm nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Chu Nguyên cuống quít đi theo, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn cũng không biết vì cái gì, lúc đối mặt Diệp Khiêm cũng không có áp lực lớn như vậy, thế nhưng mà ở trước mặt Cơ Văn lại có áp lực lớn như vậy, ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn. Đây là do hắn không biết rõ tình huống mà thôi, lúc bình thường Diệp Khiêm luôn thu liễm khí thế trên người lại, cả người hắn lộ ra bộ dạng hòa ái cùng lười nhác, cho nên phảng phất rất dễ dàng tiếp cận, nhưng mà, một khi hắn tức giận, cổ khí thế trên người kia sẽ không chút do dự tuôn ra ngoài. Người bình thường, ở trước mặt hắn, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Nhìn thấy bóng lưng của Diệp Khiêm khuất xa, Cơ Văn không khỏi lâm vào một mảnh trầm tư. Nếu như Diệp Khiêm chỉ là một người thu mua đồ cổ, tuyệt đối sẽ không biết rõ chuyện của cô như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không đưa cho cô lễ vật như vậy. Bởi vì người bình thường đều rất rõ ràng, đi vạch trần vết sẹo của người khác thì chẳng khác nào vũ nhục người đó. Cách làm lần này của hắn, căn bản không giống cách làm của một người thu mua đồ cổ.
Diệp Khiêm đối với những chuyện Cơ Văn đã trải qua cũng không thể nói là đồng tình, Diệp Khiêm cảm thấy Dương Thiên có thể vì cô mà trả giá như vậy, nhất định cô có chỗ bất phàm của mình. Một người nếu như có chuyện bi thương luôn đè nặng trong lòng, thì sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với tâm lý của người đó, sẽ rất bất lợi đối với phát triển của người đó. Cho nên, Diệp Khiêm mới cố ý đưa bức tranh kia cho Cơ Văn. Hắn tin tưởng, Cơ Văn là người thông minh, cô sẽ hiểu rõ ý tứ của hắn.
Lúc trước Dương Thiên còn sống, vì để cho cô học được sự hung ác, nên sẽ không nói rõ chuyện này với cô. Sau khi Dương Thiên chết, thì càng không có ai nói chuyện này với cô. Nếu như một người luôn tận lực trốn tránh chuyện bi thương đã xảy ra, thì chỉ làm cho vết thương của mình càng thêm chồng chất mà thôi.
"Ui da!" Diệp Khiêm không ngờ lúc vừa đi ra cửa lại đâm vào người khác. Người nọ cao khoảng 1m9, dáng người khôi ngô bưu hãn, nếp nhăn trên trán tạo thành một chữ "Vương", rất giống chữ "Vương" trên trán lão hổ. Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi? Diệp Khiêm hơi sững sờ, cuống quít làm bộ lảo đảo lui lại mấy bước.
Tuy là vô tình đụng phải, nhưng sức lực của cú va chạm cũng làm cho Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi lui về phía sau một bước. Vì tránh cho hắn hoài nghi nên Diệp Khiêm rất nhanh chóng kịp phản ứng, lảo đảo lui lại vài bước, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu lên, xoa đầu của mình.
Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi sau khi ngây người vài giây, liền nhanh chóng phục hồi tinh thần, không có đối với Diệp Khiêm sinh ra bất luận hoài nghi gì. Vẫn sải bước đi vào trong phòng, phía sau hắn còn có một người ngoại quốc đi theo, sau đó là những thủ hạ của Cơ Văn, hiển nhiên là bọn họ không có ngăn cản được Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi rồi.
"Để cho ổng vào đi!" Cơ Văn hiển nhiên cũng nhìn thấy Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, chậm rãi nói. Chỉ là, ánh mắt của cô lại không tự chủ được hướng Diệp Khiêm nhìn thoáng qua. Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cô thế nhưng mà tận mắt nhìn thấy Diệp Khiêm đem Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đụng lui về phía sau, tuy Diệp Khiêm rất nhanh chóng kịp phản ứng, nhưng dù sao vẫn chậm một nhịp, không có tránh được ánh mắt của Cơ Văn. Tuy Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi không có phát hiện, nhưng Cơ Văn lại nhìn thấy rất rõ ràng, trong ánh mắt của cô không tự giác để lộ ra vẻ kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền bị cô che giấu xuống dưới.
Những chuyện này, Diệp Khiêm đã điều tra rất rõ ràng, vì vậy Diệp Khiêm rất kính nể Cơ Văn. Có thể nói, Cơ Văn sở dĩ có thể có thành tựu như ngày hôm nay, tuy không thể thiếu sự trợ giúp Dương Thiên, nhưng càng nhiều nữa vẫn là sự cố gắng của bản thân cô.
Không chỉ như thế, cơ quan tình báo Nanh Sói cũng đã tiến hành điều tra Dương Thiên. Chuyện về người đàn ông này, có thể nói chính là truyền kỳ, mặc dù hắn toàn làm chuyện xấu, nhưng nói cho cùng, hắn vẫn là người đáng giá để người khác bội phục. Nếu như nhất định phải dùng từ ngữ để hình dung hắn, như vậy hai chữ "Kiêu hùng" là thích hợp nhất.
Ngay cả Diệp Khiêm, khi xem xong tư liệu của Dương Thiên, cũng rất bội phục người đàn ông này. Chỉ là, anh hùng mất sớm, không khỏi có chút tiếc hận.
"Bà chủ Cơ!" Diệp Khiêm kêu một tiếng.
Cơ Văn nhẹ nhàng phất phất tay, bảo tiêu cung kính lui ra ngoài. "Ngồi!" Cơ Văn không có nhìn Diệp Khiêm, chỉ dùng ngón tay điểm nhẹ nhàng ở trên mặt bàn, ý bảo Diệp Khiêm ngồi xuống. Tư thái rất ưu nhã, cũng rất bá đạo, không mất đi phong phạm kiêu hùng của mình. Danh tiếng Hắc Quả Phụ quả nhiên danh bất hư truyền.
Diệp Khiêm cất bước đi đến đối diện Cơ Văn ngồi xuống, bộ dạng rất tùy ý, có chút lười nhác, phảng phất như đang ở nhà của mình. Diệp Khiêm đã từng gặp qua rất nhiều người so với Cơ Văn còn lợi hại hơn, mà hắn còn chưa từng có biểu hiện khẩn trương lần nào, thì huống chi là Cơ Văn? Chu Nguyên rất tự nhiên dứng sau lưng Diệp Khiêm, ánh mắt của hắn cũng không dám nhìn Cơ Văn, đó cũng không phải hắn tâm tư quỷ quái gì, mà là do khí thế bá đạo từ trên người Cơ Văn phát ra, làm cho hắn có chút không thở nổi.
"Chuyện của cậu tôi đã biết, cậu là người do Vương Hổ giới thiệu, nên tôi sẽ giúp cậu lần này. Chuyện này cậu hãy yên tâm đi, tôi sẽ tìm Đường Duy Hiên giúp cậu." Cơ Văn quay đầu nhìn Diệp Khiêm, trong ánh mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc. Xác thực mà nói, là trong nội tâm cô có chút rung động, nàng ẩn ẩn cảm giác được, người thanh niên trước mặt không phải chỉ là người chuyên đi thu mua đồ cổ đơn giản như vậy, trên người hắn phát ra một loại khí phách lăng lệ ác liệt, tuy đã tận lực thu liễm, nhưng vẫn không thể che giấu nổi. Giác giác quan thứ sáu của con gái nói cho cô biết, người thanh niên trước mặt không phải một người đơn giản.
Trọng yếu hơn là, cô lại nhìn thấy bóng dáng của Dương Thiên ở trên người Diệp Khiêm.
"Vậy tôi xin cảm ơn bà chủ Cơ trước. Đây là một chút tâm ý của tôi, hi vọng bà chủ Cơ vui lòng nhận cho." Diệp Khiêm vừa nói vừa nhìn Chu Nguyên phất phất tay, Chu Nguyên cuống quít đem lễ vật đưa tới.
Cơ Văn không có tiếp, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có nhìn tới, thản nhiên nói: "Tôi đáp ứng hỗ trợ cậu là vì đạo nghĩa giang hồ, nếu như thu đồ đạc của cậu, chẳng phải đã biến tôi thành kẻ hám lợi hay sao?"
Diệp Khiêm ha ha cười cười, phất phất tay, Chu Nguyên lui trở về, bất quá lễ vật vẫn để ở trên mặt bàn. "Là lỗi của tôi, mong Cơ lão bản thứ lỗi. Nhưng đây cũng không phải là đồ vật gì quý trọng, chỉ là một món đồ chơi mà thôi, không đáng giá mấy đồng tiền." Diệp Khiêm nói.
Cơ Văn có chút hiếu kỳ mở cái hộp ra, bên trong là một bức tranh, một bức tranh sơn thủy. Bên trong bức tranh là một cô gái đang đứng ở trên cầu. Quan trọng hơn là, biểu cảm của cô gái kia được vẽ rất sống động giống như thật. Đây chính là Diệp Khiêm hao tốn rất lớn công phu, đặc biệt tìm một gã hoạ sĩ nổi tiếng vẽ ra. Tuy bức tranh vẽ một cô gái mặc đồ cổ trang rất bình thường, nhưng mà, nó đối với Cơ Văn thì lại có ý tứ khác.
Bởi vì, biểu cảm của cô gái trong bức tranh cũng giống với biểu cảm của Cơ Văn lúc trước như đúc.
Biểu hiện trên khuôn mặt của Cơ Văn có chút thay đổi, phảng phất như nhớ lại đoạn quá khứ mà cô đã chôn giấu trong lòng. Cô có chút cân nhắc không thấu ý tứ của Diệp Khiêm, đây là đang chê cười cô hay là muốn thị uy cô, chứng minh hắn biết rất nhiều chuyện của cô?
Dừng một chút, âm thanh của Cơ Văn có chút sâm lãnh, nói: "Đây là ý gì?"
Diệp Khiêm cười nhạt một tiếng, nói: "Biết hổ thẹn sau đó đứng lên!"
Toàn thân Cơ Văn chấn động, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm. Đúng vậy, những năm gần đây cô một mực cố gắng muốn quên đi chuyện quá khứ, nhưng chỉ khiến cho cô càng lún sâu vào mà thôi, cô năm nay cũng chỉ 28 tuổi, mà giống như người đã hơn 40 tuổi. Vì cái gì? Chỉ vì cô quá hung ác với chính mình, muốn quên đi quá khứ, nhưng lại không thể quên được. Tuy hiện tại không có người nào dám nhắc tới đoạn chuyện cũ kia, nhưng ai có thể cam đoan người khác sẽ không mắng chữi ở sau lưng cô?
"Cảm ơn!" Hồi lâu, Cơ Văn chậm rãi đem bức tranh cuốn lại, bỏ vào trong hộp, đậy nắp hộp lại.
"Tôi nhìn thấy cậu Diệp không giống như là một người chuyên đi mua đồ cổ a, chân nhân bất lộ tướng ah." Cơ Văn ngữ khí có chút kỳ quái, vừa giống như khen ngợi lại giống như xem thường.
Bất quá, Diệp Khiêm đã sớm có ý định không nhúng tay vào chuyện ở Đông Bắc, chỉ cần tìm được Huyết Lãng, thì hắn sẽ lập tức trở về thành phố Thượng Hải, bởi vậy hắn cũng không cần phải nói thân phận chân chính của mình ra. Tuy danh tiếng của Nanh Sói rất vang dội, nhưng tại Hoa Hạ cũng không có bao nhiêu người biết đến. Nếu như Diệp Khiêm nói mình là Lang Vương Diệp Khiêm, chỉ sợ Cơ Văn cũng không biết hắn nói đến ai.
"Bất kể là như thế nào, thì mục đích của tôi lần này là Đường Duy Hiên, tôi chỉ muốn cầm lại đồ đạc của mình. Những chuyện khác cũng không trọng yếu, bà chủ Cơ thấy tôi nói có đúng không?" Diệp Khiêm vẫn bình thản nói.
Cơ Văn nhẹ gật đầu, hoàn toàn chính xác, cô đối với thân phận của Diệp Khiêm cũng không phải rất hứng thú, cô cùng hắn cũng không có bất kỳ quan hệ gì a. Chỉ là vì mặt mũi của Vương Hổ nên giúp hắn lần này mà thôi. Mặc dù nói Vương Hổ chỉ mới quật khởi gần đây, bất quá hắn có thể thống nhất thành phố Thượng Hải thì không phải là kẻ tầm thường a. Giúp hắn một lần, tương đương hắn sẽ thiếu nợ cô một cái ân tình, huống hồ chuyện này cũng không khó khăn gì.
"Chuyện của cậu tôi đã biết, có tin tức tôi sẽ thông báo cho cậu. Không tiễn!" Cơ Văn lạnh như băng nói, hiển nhiên là hạ lệnh trục khách.
Diệp Khiêm có chút nhún vai, mục đích của chuyến đi này đã đạt được, không cần phải tiếp tục dây dưa làm gì. "Vậy tôi xin cáo từ trước, việc này xin làm phiền bà chủ Cơ, gặp lại sau!" Diệp Khiêm nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Chu Nguyên cuống quít đi theo, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn cũng không biết vì cái gì, lúc đối mặt Diệp Khiêm cũng không có áp lực lớn như vậy, thế nhưng mà ở trước mặt Cơ Văn lại có áp lực lớn như vậy, ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn. Đây là do hắn không biết rõ tình huống mà thôi, lúc bình thường Diệp Khiêm luôn thu liễm khí thế trên người lại, cả người hắn lộ ra bộ dạng hòa ái cùng lười nhác, cho nên phảng phất rất dễ dàng tiếp cận, nhưng mà, một khi hắn tức giận, cổ khí thế trên người kia sẽ không chút do dự tuôn ra ngoài. Người bình thường, ở trước mặt hắn, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Nhìn thấy bóng lưng của Diệp Khiêm khuất xa, Cơ Văn không khỏi lâm vào một mảnh trầm tư. Nếu như Diệp Khiêm chỉ là một người thu mua đồ cổ, tuyệt đối sẽ không biết rõ chuyện của cô như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không đưa cho cô lễ vật như vậy. Bởi vì người bình thường đều rất rõ ràng, đi vạch trần vết sẹo của người khác thì chẳng khác nào vũ nhục người đó. Cách làm lần này của hắn, căn bản không giống cách làm của một người thu mua đồ cổ.
Diệp Khiêm đối với những chuyện Cơ Văn đã trải qua cũng không thể nói là đồng tình, Diệp Khiêm cảm thấy Dương Thiên có thể vì cô mà trả giá như vậy, nhất định cô có chỗ bất phàm của mình. Một người nếu như có chuyện bi thương luôn đè nặng trong lòng, thì sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với tâm lý của người đó, sẽ rất bất lợi đối với phát triển của người đó. Cho nên, Diệp Khiêm mới cố ý đưa bức tranh kia cho Cơ Văn. Hắn tin tưởng, Cơ Văn là người thông minh, cô sẽ hiểu rõ ý tứ của hắn.
Lúc trước Dương Thiên còn sống, vì để cho cô học được sự hung ác, nên sẽ không nói rõ chuyện này với cô. Sau khi Dương Thiên chết, thì càng không có ai nói chuyện này với cô. Nếu như một người luôn tận lực trốn tránh chuyện bi thương đã xảy ra, thì chỉ làm cho vết thương của mình càng thêm chồng chất mà thôi.
"Ui da!" Diệp Khiêm không ngờ lúc vừa đi ra cửa lại đâm vào người khác. Người nọ cao khoảng 1m9, dáng người khôi ngô bưu hãn, nếp nhăn trên trán tạo thành một chữ "Vương", rất giống chữ "Vương" trên trán lão hổ. Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi? Diệp Khiêm hơi sững sờ, cuống quít làm bộ lảo đảo lui lại mấy bước.
Tuy là vô tình đụng phải, nhưng sức lực của cú va chạm cũng làm cho Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi lui về phía sau một bước. Vì tránh cho hắn hoài nghi nên Diệp Khiêm rất nhanh chóng kịp phản ứng, lảo đảo lui lại vài bước, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu lên, xoa đầu của mình.
Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi sau khi ngây người vài giây, liền nhanh chóng phục hồi tinh thần, không có đối với Diệp Khiêm sinh ra bất luận hoài nghi gì. Vẫn sải bước đi vào trong phòng, phía sau hắn còn có một người ngoại quốc đi theo, sau đó là những thủ hạ của Cơ Văn, hiển nhiên là bọn họ không có ngăn cản được Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi rồi.
"Để cho ổng vào đi!" Cơ Văn hiển nhiên cũng nhìn thấy Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, chậm rãi nói. Chỉ là, ánh mắt của cô lại không tự chủ được hướng Diệp Khiêm nhìn thoáng qua. Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cô thế nhưng mà tận mắt nhìn thấy Diệp Khiêm đem Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đụng lui về phía sau, tuy Diệp Khiêm rất nhanh chóng kịp phản ứng, nhưng dù sao vẫn chậm một nhịp, không có tránh được ánh mắt của Cơ Văn. Tuy Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi không có phát hiện, nhưng Cơ Văn lại nhìn thấy rất rõ ràng, trong ánh mắt của cô không tự giác để lộ ra vẻ kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền bị cô che giấu xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.