Chương 161: Bữa Ăn Gia Đìn Ấm Áp
Bộ Thiên Phàm
24/10/2019
Lâm Nhu Nhu trợn nhìn Diệp Khiêm, nói ra: "Chuyện này anh cũng hiểu ah."
Diệp Khiêm nhếch miệng, nở nụ cười."Em đi hỗ trợ!" Lâm Nhu Nhu vừa nói vừa buông đồ trên tay xuống, hướng phòng bếp đi đến.
Rất nhanh, trong phòng bếp liền truyền đến âm thanh của lão tía cùng Lâm Nhu Nhu đối thoại, Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, mở ti vi nhàn nhã xem. Hắn không cần nghe cũng biết bọn hắn nói cái gì, nhất định là lão tía không cho Lâm Nhu Nhu hỗ trợ, mà Lâm Nhu Nhu lại kiên trì muốn giúp.
Không bao lâu, đồ ăn tất cả đều đã bưng lên. Tất cả mọi người đến trước bàn ăn ngồi xuống, lão tía từ trong tủ chén lấy ra một bình rượu mở ra, "Chúng ta hai người cũng đã lâu không có cùng một chỗ uống rượu rồi, hôm nay thật cao hứng, cùng lão tía uống một chén a." Vừa nói lão tía đứng dậy muốn rót rượu cho Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm cuống quít đứng lên tiếp nhận bình rượu, châm vào ly rượu của lão tía, sau đó lại rót đầy cho mình."Lão tía, ngươi thân thể không tốt, uống ít một chút." Diệp Khiêm nói.
"Thân thể của ta tốt lắm, ha ha." Lão tía vừa cười vừa nói, "Tiểu nhị, ngươi còn không có chính thức giới thiệu."
Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "Nhu Nhu, đây chính là lão tía người mà anh thường xuyên nhắc với em, không có hắn sẽ không có Diệp Khiêm anh ngày hôm nay. Lão tía, đây là bạn gái của ta tên Nhu Nhu, làm y tá ở bệnh viện nhân dân, các ngươi đã từng gặp qua."
"Thúc thúc!" Lâm Nhu Nhu ngọt ngào kêu một tiếng.
"Tốt, tốt!" Lão tía ha ha vừa cười vừa nói, "Lúc trước lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta đã cảm thấy nàng rất tốt, kỳ vọng nàng có thể trở thành con dâu của ta, không nghĩ tới hôm nay nguyện vọng trở thành sự thật." Lão tía nói xong, cuống quít từ trong lòng ngực lấy ra một bao lì xì đưa tới, nói: "Lần thứ nhất chính thức gặp mặt, đây là quà gặp mặt."
"Thúc thúc, không cần, con không thể nhận tiền của thúc." Lâm Nhu Nhu cuống quít nói.
"Cho ngươi thì cứ cầm. Lão tía tuy không có bản lãnh gì, nhưng ngươi đã đến nhà chúng ta, ta cũng không thể bạc đãi ngươi ah." Lão tía nói.
Lâm Nhu Nhu còn muốn cự tuyệt, Diệp Khiêm quay đầu nhìn nàng nở nụ cười, nói: "Đã lão tía cho em, thì em cứ nhận lấy."
"Tạ ơn thúc thúc!" Thấy Diệp Khiêm nói như vậy, Lâm Nhu Nhu cũng chỉ đành nhận bao lì xì.
"Đến, dùng bữa, dùng bữa." Lão tía vui vẻ cười nói, "Tiểu nhị, cùng nhau nâng ly một cái."
"Lão tía, ta mời ngươi!" Diệp Khiêm giơ lên chén rượu nói.
Sau khi đặt chén rượu xuống, Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Hàn Tuyết vẫn một mực cúi đầu, hỏi: "Tiểu Tuyết, đã có thư thông báo nhập học chưa? Là trường học nào?"
"Lớp cao trung thuộc đại học Phúc Đán." Hàn Tuyết thấp giọng nói.
"Đây là trường nổi tiếng của quốc gia, Tiểu Tuyết, ngươi phải học tập thật giỏi, đừng cô phụ kỳ vọng của lão tía, " Diệp Khiêm nói, "Nếu như về sau có khó khăn gì thì phải nói với nhị ca, biết không?"
"Ừ!" Hàn Tuyết nhẹ gật đầu, nói: "Cảm ơn nhị ca!"
Diệp Khiêm lại liếc qua y phục của Hàn Tuyết, đều là trang phục đơn giản, bất quá lại không che dấu được vẻ đẹp mỹ lệ của Hàn Tuyết. "Tiểu Tuyết, lên cao trung chẳng những phải chú ý học tập, ngoài ra còn phải cùng đồng học thường xuyên trao đổi, có nhiều quan hệ tương lai sẽ giúp đỡ ngươi rất nhiều. Trang phục của ngươi đã cũ lắm rồi. Như vậy đi, hôm nào nhị ca mang ngươi mua mấy bộ, nếu như ta không có thời gian thì để cho Nhu Nhu cùng ngươi đi. Ngươi bây giờ đang tuổi trưởng thành, cần phài xem trọng cách ăn mặc của mình."
"Đúng vậy a, Tiểu Tuyết, cuối tuần ta rảnh, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi." Lâm Nhu Nhu nói.
"Không cần, nhị ca, em không cần quần áo mới." Hàn Tuyết nói.
Diệp Khiêm tự nhiên biết rõ tâm tư của nàng, tuy ở chung thời gian cũng không dài, nhưng Diệp Khiêm nhìn ra, trong nội tâm của nàng có chút tự ti. Đối với một thiếu nữ đang trong thời kỳ trưởng thành mà nói, tự ti là rất nguy hiểm, Diệp Khiêm một mực coi nàng là thân muội muội của mình, tự nhiên không thể để nàng bị ủy khuất. Nhàn nhạt nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Nha đầu ngốc, cùng nhị ca còn khách khí làm gì, quyết định vậy nha."
"Ừ!" Hàn Tuyết chỉ là yên lặng lên tiếng, phảng phất giông như có tâm sự rất nặng. Diệp Khiêm có chút nhìn không thấu, cũng không có hỏi sâu thêm, hắn không phải là nữ nhi cũng không phải chuyên gia tâm lý, đối với tâm tính của thiếu nữ tự nhiên không rõ ràng lắm.
Bữa tối kết thúc trong không khí ấm áp, ngoại trừ Hàn Tuyết nãy giờ vẫn không nói gì, thì cũng không có chuyện gì đặc biệt xãy ra.
Trước khi đi, lão tía không ngừng nói Lâm Nhu Nhu có thời gian rãnh thì đến nhà chơi, Lâm Nhu Nhu tự nhiên là sảng khoái đáp ứng. Nói thật, ở trên người lão tía Lâm Nhu Nhu có thể cảm giác được cảm giác gia đình ấm áp, mặc dù nàng sinh ra trong đại gia tộc, nhưng từ nhỏ đến lớn cha mẹ đối với nàng quan tâm rất ít, loại cảm giác gia đình ấm áp Lâm Nhu Nhu rất ít khi có thể cảm giác được.
Sau khi Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu rời đi, Hàn Tuyết để cho lão tía đi nghỉ ngơi trước, nàng rữa bát đũa, tắm rửa xong trở về phòng của mình. Ngồi ở trên giường, Hàn Tuyết từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh gia đình được chụp trong bệnh viện. Mặc dù nói là ảnh gia đình, bất quá cũng chỉ có lão tía, Diệp Khiêm cùng nàng ba người, Lí Hạo cùng lão đại Triệu Cương đều không ở trong đó. Hàn Tuyết ngơ ngác nhìn ảnh chụp, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt của Diệp Khiêm trong ảnh chụp.
Đưa Lâm Nhu Nhu đến dưới lầu nhà nàng, Lâm Nhu Nhu rất ôn nhu ở trên mặt Diệp Khiêm hôn một cái, nói: "Ngủ ngon, nhớ sớm về nhà nghỉ ngơi."
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Anh còn tưởng rằng em muốn anh lên lầu cùng em."
Lâm Nhu Nhu trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Anh lúc ăn cơm một mực không yên lòng, em biết rõ buổi tối anh khẳng định còn có chuyện. Em kêu anh ở lại, anh sẽ ở lại sao?"
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Đêm nay có hẹn cùng bí thư thị ủy, đi nhà hắn thương lượng chút chuyện."
"Buổi tối lái xe cẩn thận một chút." Lâm Nhu Nhu quan tâm nói.
"Đã biết, lão bà đại nhân." Diệp Khiêm vừa cười vừa nói, "Em lên đi, nhớ rõ buổi tối lúc ngủ phải nghĩ tới anh nha."
"Ừ!" Lâm Nhu Nhu lên tiếng, quay người hướng nhà mình trên lầu đi đến.
Nhìn xem Lâm Nhu Nhu biến mất trong tầm mắt của mình, Diệp Khiêm nổ máy xe ly khai. Trước tiên đi công ty bảo an Thiết Huyết đón Jack, sau đó trực tiếp hướng nhà Vương Bình chạy tới.
"Bản kế hoạch đã làm xong chưa?" Dọc theo đường đi, Diệp Khiêm quay đầu nhìn thoáng qua Jack, hỏi.
"Ừ, tuy thời gian có chút vội vàng làm không phải rất kỹ càng, nhưng nội dung đại khái thì cũng không sai biệt lắm. Đến lúc đó nếu có chỗ nào không tỉ mỉ, ta sẽ giải thích một lần là được." Jack nói.
"Vất vả ngươi rồi." Diệp Khiêm nói.
"Ai, không có biện pháp, ai kêu ta mệnh khổ a." Jack nhún vai, nói.
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, không nói gì. Không bao lâu, liền đã đến dươi lầu nhà của Vương Bình. Diệp Khiêm cho xe dừng lại, cùng Jack xuống xe đi tới.
Diệp Khiêm nhếch miệng, nở nụ cười."Em đi hỗ trợ!" Lâm Nhu Nhu vừa nói vừa buông đồ trên tay xuống, hướng phòng bếp đi đến.
Rất nhanh, trong phòng bếp liền truyền đến âm thanh của lão tía cùng Lâm Nhu Nhu đối thoại, Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, mở ti vi nhàn nhã xem. Hắn không cần nghe cũng biết bọn hắn nói cái gì, nhất định là lão tía không cho Lâm Nhu Nhu hỗ trợ, mà Lâm Nhu Nhu lại kiên trì muốn giúp.
Không bao lâu, đồ ăn tất cả đều đã bưng lên. Tất cả mọi người đến trước bàn ăn ngồi xuống, lão tía từ trong tủ chén lấy ra một bình rượu mở ra, "Chúng ta hai người cũng đã lâu không có cùng một chỗ uống rượu rồi, hôm nay thật cao hứng, cùng lão tía uống một chén a." Vừa nói lão tía đứng dậy muốn rót rượu cho Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm cuống quít đứng lên tiếp nhận bình rượu, châm vào ly rượu của lão tía, sau đó lại rót đầy cho mình."Lão tía, ngươi thân thể không tốt, uống ít một chút." Diệp Khiêm nói.
"Thân thể của ta tốt lắm, ha ha." Lão tía vừa cười vừa nói, "Tiểu nhị, ngươi còn không có chính thức giới thiệu."
Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "Nhu Nhu, đây chính là lão tía người mà anh thường xuyên nhắc với em, không có hắn sẽ không có Diệp Khiêm anh ngày hôm nay. Lão tía, đây là bạn gái của ta tên Nhu Nhu, làm y tá ở bệnh viện nhân dân, các ngươi đã từng gặp qua."
"Thúc thúc!" Lâm Nhu Nhu ngọt ngào kêu một tiếng.
"Tốt, tốt!" Lão tía ha ha vừa cười vừa nói, "Lúc trước lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta đã cảm thấy nàng rất tốt, kỳ vọng nàng có thể trở thành con dâu của ta, không nghĩ tới hôm nay nguyện vọng trở thành sự thật." Lão tía nói xong, cuống quít từ trong lòng ngực lấy ra một bao lì xì đưa tới, nói: "Lần thứ nhất chính thức gặp mặt, đây là quà gặp mặt."
"Thúc thúc, không cần, con không thể nhận tiền của thúc." Lâm Nhu Nhu cuống quít nói.
"Cho ngươi thì cứ cầm. Lão tía tuy không có bản lãnh gì, nhưng ngươi đã đến nhà chúng ta, ta cũng không thể bạc đãi ngươi ah." Lão tía nói.
Lâm Nhu Nhu còn muốn cự tuyệt, Diệp Khiêm quay đầu nhìn nàng nở nụ cười, nói: "Đã lão tía cho em, thì em cứ nhận lấy."
"Tạ ơn thúc thúc!" Thấy Diệp Khiêm nói như vậy, Lâm Nhu Nhu cũng chỉ đành nhận bao lì xì.
"Đến, dùng bữa, dùng bữa." Lão tía vui vẻ cười nói, "Tiểu nhị, cùng nhau nâng ly một cái."
"Lão tía, ta mời ngươi!" Diệp Khiêm giơ lên chén rượu nói.
Sau khi đặt chén rượu xuống, Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Hàn Tuyết vẫn một mực cúi đầu, hỏi: "Tiểu Tuyết, đã có thư thông báo nhập học chưa? Là trường học nào?"
"Lớp cao trung thuộc đại học Phúc Đán." Hàn Tuyết thấp giọng nói.
"Đây là trường nổi tiếng của quốc gia, Tiểu Tuyết, ngươi phải học tập thật giỏi, đừng cô phụ kỳ vọng của lão tía, " Diệp Khiêm nói, "Nếu như về sau có khó khăn gì thì phải nói với nhị ca, biết không?"
"Ừ!" Hàn Tuyết nhẹ gật đầu, nói: "Cảm ơn nhị ca!"
Diệp Khiêm lại liếc qua y phục của Hàn Tuyết, đều là trang phục đơn giản, bất quá lại không che dấu được vẻ đẹp mỹ lệ của Hàn Tuyết. "Tiểu Tuyết, lên cao trung chẳng những phải chú ý học tập, ngoài ra còn phải cùng đồng học thường xuyên trao đổi, có nhiều quan hệ tương lai sẽ giúp đỡ ngươi rất nhiều. Trang phục của ngươi đã cũ lắm rồi. Như vậy đi, hôm nào nhị ca mang ngươi mua mấy bộ, nếu như ta không có thời gian thì để cho Nhu Nhu cùng ngươi đi. Ngươi bây giờ đang tuổi trưởng thành, cần phài xem trọng cách ăn mặc của mình."
"Đúng vậy a, Tiểu Tuyết, cuối tuần ta rảnh, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi." Lâm Nhu Nhu nói.
"Không cần, nhị ca, em không cần quần áo mới." Hàn Tuyết nói.
Diệp Khiêm tự nhiên biết rõ tâm tư của nàng, tuy ở chung thời gian cũng không dài, nhưng Diệp Khiêm nhìn ra, trong nội tâm của nàng có chút tự ti. Đối với một thiếu nữ đang trong thời kỳ trưởng thành mà nói, tự ti là rất nguy hiểm, Diệp Khiêm một mực coi nàng là thân muội muội của mình, tự nhiên không thể để nàng bị ủy khuất. Nhàn nhạt nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Nha đầu ngốc, cùng nhị ca còn khách khí làm gì, quyết định vậy nha."
"Ừ!" Hàn Tuyết chỉ là yên lặng lên tiếng, phảng phất giông như có tâm sự rất nặng. Diệp Khiêm có chút nhìn không thấu, cũng không có hỏi sâu thêm, hắn không phải là nữ nhi cũng không phải chuyên gia tâm lý, đối với tâm tính của thiếu nữ tự nhiên không rõ ràng lắm.
Bữa tối kết thúc trong không khí ấm áp, ngoại trừ Hàn Tuyết nãy giờ vẫn không nói gì, thì cũng không có chuyện gì đặc biệt xãy ra.
Trước khi đi, lão tía không ngừng nói Lâm Nhu Nhu có thời gian rãnh thì đến nhà chơi, Lâm Nhu Nhu tự nhiên là sảng khoái đáp ứng. Nói thật, ở trên người lão tía Lâm Nhu Nhu có thể cảm giác được cảm giác gia đình ấm áp, mặc dù nàng sinh ra trong đại gia tộc, nhưng từ nhỏ đến lớn cha mẹ đối với nàng quan tâm rất ít, loại cảm giác gia đình ấm áp Lâm Nhu Nhu rất ít khi có thể cảm giác được.
Sau khi Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu rời đi, Hàn Tuyết để cho lão tía đi nghỉ ngơi trước, nàng rữa bát đũa, tắm rửa xong trở về phòng của mình. Ngồi ở trên giường, Hàn Tuyết từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh gia đình được chụp trong bệnh viện. Mặc dù nói là ảnh gia đình, bất quá cũng chỉ có lão tía, Diệp Khiêm cùng nàng ba người, Lí Hạo cùng lão đại Triệu Cương đều không ở trong đó. Hàn Tuyết ngơ ngác nhìn ảnh chụp, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt của Diệp Khiêm trong ảnh chụp.
Đưa Lâm Nhu Nhu đến dưới lầu nhà nàng, Lâm Nhu Nhu rất ôn nhu ở trên mặt Diệp Khiêm hôn một cái, nói: "Ngủ ngon, nhớ sớm về nhà nghỉ ngơi."
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Anh còn tưởng rằng em muốn anh lên lầu cùng em."
Lâm Nhu Nhu trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Anh lúc ăn cơm một mực không yên lòng, em biết rõ buổi tối anh khẳng định còn có chuyện. Em kêu anh ở lại, anh sẽ ở lại sao?"
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Đêm nay có hẹn cùng bí thư thị ủy, đi nhà hắn thương lượng chút chuyện."
"Buổi tối lái xe cẩn thận một chút." Lâm Nhu Nhu quan tâm nói.
"Đã biết, lão bà đại nhân." Diệp Khiêm vừa cười vừa nói, "Em lên đi, nhớ rõ buổi tối lúc ngủ phải nghĩ tới anh nha."
"Ừ!" Lâm Nhu Nhu lên tiếng, quay người hướng nhà mình trên lầu đi đến.
Nhìn xem Lâm Nhu Nhu biến mất trong tầm mắt của mình, Diệp Khiêm nổ máy xe ly khai. Trước tiên đi công ty bảo an Thiết Huyết đón Jack, sau đó trực tiếp hướng nhà Vương Bình chạy tới.
"Bản kế hoạch đã làm xong chưa?" Dọc theo đường đi, Diệp Khiêm quay đầu nhìn thoáng qua Jack, hỏi.
"Ừ, tuy thời gian có chút vội vàng làm không phải rất kỹ càng, nhưng nội dung đại khái thì cũng không sai biệt lắm. Đến lúc đó nếu có chỗ nào không tỉ mỉ, ta sẽ giải thích một lần là được." Jack nói.
"Vất vả ngươi rồi." Diệp Khiêm nói.
"Ai, không có biện pháp, ai kêu ta mệnh khổ a." Jack nhún vai, nói.
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, không nói gì. Không bao lâu, liền đã đến dươi lầu nhà của Vương Bình. Diệp Khiêm cho xe dừng lại, cùng Jack xuống xe đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.