Chương 225: Câu Lạc Bộ Tiêm Đao
Bộ Thiên Phàm
24/10/2019
Sau khi cùng Triệu Nhã dùng cơm tối xong, Diệp Khiêm đưa nàng trở về khách sạn. Diệp Khiêm vốn định đưa Triệu Nhã lên phòng, nhưng mà Triệu Nhã dịu dàng nói cự tuyệt, nói mình tự đi lên được rồi. Diệp Khiêm mặc dù có chút mê hoặc tiểu nha đầu này đến cùng là muốn làm gì, nhưng cuối cùng không lay chuyển được nàng, đành phải đáp ứng.
Nhìn thấy xe của Diệp Khiêm đã ly khai, Triệu Nhã hít thật sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định, móc ra điện thoại gọi đi ra ngoài. Sau khi nói hai câu, liền gọi một chiếc xe taxi, đi ra khỏi khách sạn.
Hết thảy chuyện này Diệp Khiêm tự nhiên không biết, nếu không hắn tuyệt đối sẽ ngăn cản Triệu Nhã. Quá nguy hiểm, nha đầu kia chẳng lẽ không có nghĩ qua sẽ gặp nguy hiểm sao?
Sau khi Diệp Khiêm ly khai khách sạn, trực tiếp lái xe hướng câu lạc bộ Tiêm Đao chạy tới. Ước chừng hơn nửa canh giờ, Diệp Khiêm đã tới trước cửa ra vào câu lạc bộ Tiêm Đao. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trang trí bên ngoài rất có phong cách nam nhân, đơn giản nhưng không mất đi khí chất quân nhân.
Cửa ra vào có hai thủ vệ, mặc trang phục dã chiến, thế đứng cao ngất, như là quân nhân. Diệp Khiêm âm thầm hít một hơi, xem ra lão bản câu lạc bộ Tiêm Đao cũng không phải là một người đơn giản a, chỉ sợ cùng quân đội thoát không khỏi liên quan.
Diệp Khiêm cất bước đi tới cửa, hai quân nhân bộ dáng thủ vệ ngăn cản đường đi của Diệp Khiêm, nhìn hắn một cái, nói: "Có thẻ căn cước quân nhân không?"
"Không có, là Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hẹn ta đến." Diệp Khiêm nói.
"Ngươi là Diệp Khiêm?" Hai người cao thấp đánh giá Diệp Khiêm, nói, "Hoàng Phủ thiếu gia đã cùng ta thông báo rồi, ngươi trực tiếp vào đi thôi. Đi phía bên trái, xuyên qua hành lang sau lại hướng bên phải, chỗ đó có một phòng lôi đài. Hoàng Phủ thiếu gia đang ở đó chờ ngươi."
"Cảm ơn!" Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, cất bước đi vào.
"Huynh đệ, đợi một chút!" Một người trong đó ngăn lại Diệp Khiêm, tiến đến hắn bên tai nhỏ giọng nói: "Ta mua ngươi thắng, đợi tí nữa giúp ta hung hăng đánh tiểu tử kia cho ta, quá con mẹ nó không coi ai ra gì."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, gật gật đầu.
Bên trong câu lạc bộ Tiêm Đao lắp đặt thiết đơn giản, nhưng lại không mất đi sự cao nhã, khắp nơi để lộ ra khí tức Thiết Huyết đàn ông, thỉnh thoảng còn có tiếng súng cùng âm thanh hô quát truyền đến, để cho người nghe có chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Diệp Khiêm cũng không khỏi có chút say mê trong đó, loại cảm giác này đã thật lâu Diệp Khiêm không có cảm thụ qua. Diệp Khiêm thậm chí nghĩ, tại thành phố Thượng Hải cũng làm một câu lạc bộ như vậy, tin tưởng sinh ý nhất định sẽ không tệ, trọng yếu hơn là có thể lôi kéo người trong quân đội, đối với chính mình trăm lợi mà không có một hại ah.
Dựa theo hướng dẫn của thủ vệ, Diệp Khiêm rất nhanh đi tới phòng huấn luyện. Bên trong bày đầy bao cát, cọc gỗ các loại đồ vật để tập luyện, chính giữa còn có một lôi đài rất lớn, lúc này đang có hai nam tử trẻ tuổi mặc áo thun ba lỗ ở trên lôi đài đối luyện. Chiêu thức đều rất đơn giản, trong quân đội truyền thụ đều là những chiêu thức đơn giản này nhưng uy lực thì không yếu, một người trẻ tuổi dáng thấp bé đang chiếm thượng phong. Dáng người tuy nhỏ, nhưng lại rất linh hoạt, rất ít khi cùng đối thủ đối cứng, thường thường là tránh đi công kích của đối thủ sau đó lại đánh trả, vô luận là thân thủ hay là trí tuệ, có lẽ cũng không tệ.
Dưới lôi đài, vây đầy người xem, không dưới hai mươi người, cả đám đều hưng phấn kêu la. Những người này cả ngày ăn cơm no không có việc gì làm, thể lực quá thừa, nguyên một đám hưng phấn giống như thấy gái đẹp. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng ở trong đám người đó, không ngừng hô hào trông rất hưng phấn.
Cuối cùng, dùng một cú ném qua vai, thanh niên thấp bé vật đối thủ té ngã trên sàn. Lập tức trong đám người truyền đến tiếng hoan hô, tiếng chửi bậy. Bất quá cũng không phải ác ý chửi rủa, mà là mang theo ý tứ vui đùa giễu cợt giữa các bằng hữu với nhau. Diệp Khiêm cũng không khỏi có chút cười cười, hắn tuy không phài là quân nhân chính thức, nhưng cũng bị loại không khí này làm cho hắn phảng phất về tới vùng Trung Đông, nơi căn cứ Nanh Sói cùng những huynh đệ của mình chơi đùa.
"Trung đội trưởng, ngươi nói người nọ sẽ tới hay không? Đã tám giờ rồi, không phải là sợ nên không tới chứ?" Một người trong đó nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng cau mày, có chút không thể chờ đợi được. "Con mẹ nó chứ làm sao ta biết được, hừ, nếu hắn không đến, ta về sau mỗi ngày đều quấn quít lấy hắn." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.
Diệp Khiêm có chút cười cười, không cần đánh, Hoàng Phủ Thiểu Kiệt đã thua một nửa. Cao thủ chân chính khi quyết đấu, thường thường ai thiếu kiên nhẫn trước, thì đã là kẻ bại. Có thể nói, tâm phải bình tĩnh và phải có lực nhẫn nại, đối với một người là phi thường trọng yếu. "Ta đã đến rồi!" Diệp Khiêm nói.
Lập tức, mọi ánh mắt đều quét đi qua, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, hắn cũng dám cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt khiêu chiến? Hoàn toàn chính xác, Diệp Khiêm thoạt nhìn là có chút gầy yếu, nếu như không phải trên mặt có vết sẹo mờ gia tăng lên một điểm khí thế, thì Diệp Khiêm càng giống như một thư sinh. Mà Hoàng Phủ Thiểu Kiệt, là cao thủ vật lộn số một số hai trong bọn họ, thân hình cao lớn khôi ngô, Diệp Khiêm đứng trước mặt hắn rõ ràng không phải cùng một cấp bậc nha.
Những ánh mắt kịa lại chuyển hướng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Trung đội trưởng, ngươi đây không phải khi dễ người ta sao."
Sau khi trải qua chuyện ban ngày, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng không dám khinh thường Diệp Khiêm, hung hăng khinh bỉ đám gia súc kia, nói: "Người không thể chỉ xem bề ngoài, hiểu không? Ngươi không thấy vừa rồi Đông tử thắng như thế nào a. Ta có thể nói cho ngươi biết, tiểu tử này không đơn giản, không tin ngươi thử xem."
Diệp Khiêm xuyên qua đám người, đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thiêu Kiệt, nói: "Ta tối nay chỉ đánh với ngươi, những người khác ta sẽ không đánh."
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhìn lướt qua đám kia gia súc, nói: "Trông thấy chưa, người ta rất giữ lời hứa." Sau đó đưa ánh mắt chuyển hướng Diệp Khiêm, nói: "Chúng ta đầu tiên nói trước, không được chơi ngầm, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí."
"Nói nhảm nhiều như vậy, đánh hay không đánh, không đánh thì ta đi a." Diệp Khiêm nói.
"Đánh, đương nhiên đánh. Lên đài!" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ngược lại có chút phong phạm, làm một động tac "Mời", ý bảo Diệp Khiêm lên trước đi.
Diệp Khiêm cũng không khách khí, có chút nở nụ cười, theo bậc thang bước lên lôi đài. Đám kia gia súc không khỏi một hồi âm thanh dè bỉu, còn nghĩ Diệp Khiêm sẽ dùng tư thế lãnh khốc lên đài, ai ngờ lại bình thường như vậy. Diệp Khiêm chỉ nhàn nhạt cười cười, đối với âm thanh dè bỉu của bọn họ dường như không có nghe thấy.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lộ ra bộ dáng tươi cười đắc ý, nhảy lên lôi đài. Lập tức, dưới lôi đài vang lên một hồi tiếng hoan hô cùng tiếng huýt sáo. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hướng xuống phía dưới phất phất tay, nghiễm nhiên bộ dáng quán quân của lôi đài.
"Diệp Khiêm, nếu chúng ta đã tỷ thí, thì phải có phần thưởng, ngươi nói đúng không?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.
"Vậy ngươi nói phải có phần thưởng gì?" Diệp Khiêm nói.
"Vẫn là câu nói kia, ngươi thua, cùng Đặng Thành Long nói xin lỗi, coi như là ta trả hắn nhân tình." Hoàng Phủ Thiêu Kiệt nói.
"Có thể." Diệp Khiêm gật gật đầu nói.
"Tốt, vậy thì đến đây đi!" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt chuẩn bị xong tư thế, nói.
"Đợi một chút, ngươi còn chưa nói nếu như ta thắng thì như thế nào, phần thưởng này không thể chỉ cho một mình ngươi chiếm hết tiện nghi a? Thua phải nói xin lỗi, thắng lại không có cái gì." Diệp Khiêm nói.
"Ngươi muốn phần thưởng là gì?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt sửng sốt, nói. Hắn thật sự không có suy nghĩ qua vấn đề này, có lẽ vì luôn là quán quân vật lộn, cho nên Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua chuyện mình thất bại. Dù cho hôm nay Diệp Khiêm bày ra thực lực phi thường cường hãn, nhưng là theo hắn, nguyên nhân là do Diệp Khiêm đánh lén.
"Nếu như ngươi thua, thì quỳ xuống dập đầu ba cái, gọi ta một tiếng sư phụ." Diệp Khiêm nói.
Người phía dưới lại bắt đầu ồn ào, không ngừng thúc giục Hoàng Phủ Thiếu Kiệt. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt sửng sốt, cắn răng, nói: "Tốt." Nói cho cùng, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vẫn là đối với thân thủ của mình rất có lòng tin, giống như Hoàng Phủ Kình Thiên nói, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút không coi ai ra gì, không biết trời cao đất rộng, luôn giống như "Lão tử là người Đệ Nhất Thiên Hạ".
Diệp Khiêm thoả mãn cười cười, tùy ý làm một thức mở đầu, nói: "Đến đây đi!"
Khả năng là bị biểu hiện ban ngày của Diệp Khiêm làm cho trong nội tâm có chút chướng ngại, nhìn thấy Diệp Khiêm tùy ý mở một thức mở đầu, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt không khỏi sửng sốt. Bất quá dưới sự tự tin cường đại hắn cho rằng Diệp Khiêm bất quá là muốn hù dọa mình mà thôi, hét lớn một tiếng, dưới chân đạp mạnh, cả người hướng Diệp Khiêm đánh tới.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tay phải ra quyền hướng ngực của Diệp Khiêm đánh tới, Quân Thể Quyền đơn giản, lại có lực phá hoại không nhỏ. Diệp Khiêm vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, không có chút nào ý tứ muốn né tránh. Trông thấy một màn này, những người dưới đài phát ra một hồi tiếng thán phục, phảng phất đã trông thấy Diệp Khiêm bị Hoàng Phủ Thiếu Kiệt một quyền nện bay ra ngoài. Có chút thất vọng, đối luyện như vậy làm cho bọn hắn không chút nào hứng thú. Những người tinh lực tràn đầy này, hy vọng chứng kiến những đối thủ lực lượng ngang nhau, ngươi tới ta đi, đánh như vậy mới đủ đặc sắc, lại tràn đầy kích thích.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng có chút mê hoặc, Diệp Khiêm thân thủ không đến mức kém như vậy a, không phải là bị hù không dám cử động? Bất quá, ngẫm lại tình cảnh ban ngày, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vẫn dứt khoát quyết định không lưu tình chút nào, nếu không đợi tí nữa lại ăn thiệt thòi của tiểu tử này, thua, thì cũng quá mất mặt.
Ngay lúc quyền của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tiếp cận ngực của Diệp Khiêm, Diệp Khiêm có chút lách mình, hai tay rất nhanh vươn ra, bắt lấy cổ tay Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, thuận thế kéo một phát. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt thân thể mất trọng lượng, cả người không khỏi về lảo đảo tiến về phía trước vài bước, cũng may nội tình không tệ, nếu không chỉ sợ đã cắm đầu xuống lôi đài.
Diệp Khiêm cũng không có nghĩ một chiêu liền đem Hoàng Phủ Thiếu Kiệt chế phục, đối với tiểu tử này, Diệp Khiêm vẫn có hảo cảm. Nếu không sau khi Hoàng Phủ Kình Thiên can thiệp, Diệp Khiêm cần gì phải cùng tiểu tử này quyết đấu, Diệp Khiêm là muốn triệt để chinh phục tiểu tử này, vậy thì phải trên thực lực triệt để chinh phục hắn, để cho hắn tâm phục khẩu phục. Tuy chiêu vừa rồi là chính tông Thái Cực quyền, nhưng có yếu tố ăn may, muốn chinh phục Hoàng Phủ Thiếu Kiệt thì phải cho hắn dùng lực lượng mạnh nhất, rồi đánh bại hắn.
Nhìn thấy xe của Diệp Khiêm đã ly khai, Triệu Nhã hít thật sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định, móc ra điện thoại gọi đi ra ngoài. Sau khi nói hai câu, liền gọi một chiếc xe taxi, đi ra khỏi khách sạn.
Hết thảy chuyện này Diệp Khiêm tự nhiên không biết, nếu không hắn tuyệt đối sẽ ngăn cản Triệu Nhã. Quá nguy hiểm, nha đầu kia chẳng lẽ không có nghĩ qua sẽ gặp nguy hiểm sao?
Sau khi Diệp Khiêm ly khai khách sạn, trực tiếp lái xe hướng câu lạc bộ Tiêm Đao chạy tới. Ước chừng hơn nửa canh giờ, Diệp Khiêm đã tới trước cửa ra vào câu lạc bộ Tiêm Đao. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trang trí bên ngoài rất có phong cách nam nhân, đơn giản nhưng không mất đi khí chất quân nhân.
Cửa ra vào có hai thủ vệ, mặc trang phục dã chiến, thế đứng cao ngất, như là quân nhân. Diệp Khiêm âm thầm hít một hơi, xem ra lão bản câu lạc bộ Tiêm Đao cũng không phải là một người đơn giản a, chỉ sợ cùng quân đội thoát không khỏi liên quan.
Diệp Khiêm cất bước đi tới cửa, hai quân nhân bộ dáng thủ vệ ngăn cản đường đi của Diệp Khiêm, nhìn hắn một cái, nói: "Có thẻ căn cước quân nhân không?"
"Không có, là Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hẹn ta đến." Diệp Khiêm nói.
"Ngươi là Diệp Khiêm?" Hai người cao thấp đánh giá Diệp Khiêm, nói, "Hoàng Phủ thiếu gia đã cùng ta thông báo rồi, ngươi trực tiếp vào đi thôi. Đi phía bên trái, xuyên qua hành lang sau lại hướng bên phải, chỗ đó có một phòng lôi đài. Hoàng Phủ thiếu gia đang ở đó chờ ngươi."
"Cảm ơn!" Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, cất bước đi vào.
"Huynh đệ, đợi một chút!" Một người trong đó ngăn lại Diệp Khiêm, tiến đến hắn bên tai nhỏ giọng nói: "Ta mua ngươi thắng, đợi tí nữa giúp ta hung hăng đánh tiểu tử kia cho ta, quá con mẹ nó không coi ai ra gì."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, gật gật đầu.
Bên trong câu lạc bộ Tiêm Đao lắp đặt thiết đơn giản, nhưng lại không mất đi sự cao nhã, khắp nơi để lộ ra khí tức Thiết Huyết đàn ông, thỉnh thoảng còn có tiếng súng cùng âm thanh hô quát truyền đến, để cho người nghe có chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Diệp Khiêm cũng không khỏi có chút say mê trong đó, loại cảm giác này đã thật lâu Diệp Khiêm không có cảm thụ qua. Diệp Khiêm thậm chí nghĩ, tại thành phố Thượng Hải cũng làm một câu lạc bộ như vậy, tin tưởng sinh ý nhất định sẽ không tệ, trọng yếu hơn là có thể lôi kéo người trong quân đội, đối với chính mình trăm lợi mà không có một hại ah.
Dựa theo hướng dẫn của thủ vệ, Diệp Khiêm rất nhanh đi tới phòng huấn luyện. Bên trong bày đầy bao cát, cọc gỗ các loại đồ vật để tập luyện, chính giữa còn có một lôi đài rất lớn, lúc này đang có hai nam tử trẻ tuổi mặc áo thun ba lỗ ở trên lôi đài đối luyện. Chiêu thức đều rất đơn giản, trong quân đội truyền thụ đều là những chiêu thức đơn giản này nhưng uy lực thì không yếu, một người trẻ tuổi dáng thấp bé đang chiếm thượng phong. Dáng người tuy nhỏ, nhưng lại rất linh hoạt, rất ít khi cùng đối thủ đối cứng, thường thường là tránh đi công kích của đối thủ sau đó lại đánh trả, vô luận là thân thủ hay là trí tuệ, có lẽ cũng không tệ.
Dưới lôi đài, vây đầy người xem, không dưới hai mươi người, cả đám đều hưng phấn kêu la. Những người này cả ngày ăn cơm no không có việc gì làm, thể lực quá thừa, nguyên một đám hưng phấn giống như thấy gái đẹp. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng ở trong đám người đó, không ngừng hô hào trông rất hưng phấn.
Cuối cùng, dùng một cú ném qua vai, thanh niên thấp bé vật đối thủ té ngã trên sàn. Lập tức trong đám người truyền đến tiếng hoan hô, tiếng chửi bậy. Bất quá cũng không phải ác ý chửi rủa, mà là mang theo ý tứ vui đùa giễu cợt giữa các bằng hữu với nhau. Diệp Khiêm cũng không khỏi có chút cười cười, hắn tuy không phài là quân nhân chính thức, nhưng cũng bị loại không khí này làm cho hắn phảng phất về tới vùng Trung Đông, nơi căn cứ Nanh Sói cùng những huynh đệ của mình chơi đùa.
"Trung đội trưởng, ngươi nói người nọ sẽ tới hay không? Đã tám giờ rồi, không phải là sợ nên không tới chứ?" Một người trong đó nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng cau mày, có chút không thể chờ đợi được. "Con mẹ nó chứ làm sao ta biết được, hừ, nếu hắn không đến, ta về sau mỗi ngày đều quấn quít lấy hắn." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.
Diệp Khiêm có chút cười cười, không cần đánh, Hoàng Phủ Thiểu Kiệt đã thua một nửa. Cao thủ chân chính khi quyết đấu, thường thường ai thiếu kiên nhẫn trước, thì đã là kẻ bại. Có thể nói, tâm phải bình tĩnh và phải có lực nhẫn nại, đối với một người là phi thường trọng yếu. "Ta đã đến rồi!" Diệp Khiêm nói.
Lập tức, mọi ánh mắt đều quét đi qua, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, hắn cũng dám cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt khiêu chiến? Hoàn toàn chính xác, Diệp Khiêm thoạt nhìn là có chút gầy yếu, nếu như không phải trên mặt có vết sẹo mờ gia tăng lên một điểm khí thế, thì Diệp Khiêm càng giống như một thư sinh. Mà Hoàng Phủ Thiểu Kiệt, là cao thủ vật lộn số một số hai trong bọn họ, thân hình cao lớn khôi ngô, Diệp Khiêm đứng trước mặt hắn rõ ràng không phải cùng một cấp bậc nha.
Những ánh mắt kịa lại chuyển hướng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Trung đội trưởng, ngươi đây không phải khi dễ người ta sao."
Sau khi trải qua chuyện ban ngày, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng không dám khinh thường Diệp Khiêm, hung hăng khinh bỉ đám gia súc kia, nói: "Người không thể chỉ xem bề ngoài, hiểu không? Ngươi không thấy vừa rồi Đông tử thắng như thế nào a. Ta có thể nói cho ngươi biết, tiểu tử này không đơn giản, không tin ngươi thử xem."
Diệp Khiêm xuyên qua đám người, đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thiêu Kiệt, nói: "Ta tối nay chỉ đánh với ngươi, những người khác ta sẽ không đánh."
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhìn lướt qua đám kia gia súc, nói: "Trông thấy chưa, người ta rất giữ lời hứa." Sau đó đưa ánh mắt chuyển hướng Diệp Khiêm, nói: "Chúng ta đầu tiên nói trước, không được chơi ngầm, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí."
"Nói nhảm nhiều như vậy, đánh hay không đánh, không đánh thì ta đi a." Diệp Khiêm nói.
"Đánh, đương nhiên đánh. Lên đài!" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ngược lại có chút phong phạm, làm một động tac "Mời", ý bảo Diệp Khiêm lên trước đi.
Diệp Khiêm cũng không khách khí, có chút nở nụ cười, theo bậc thang bước lên lôi đài. Đám kia gia súc không khỏi một hồi âm thanh dè bỉu, còn nghĩ Diệp Khiêm sẽ dùng tư thế lãnh khốc lên đài, ai ngờ lại bình thường như vậy. Diệp Khiêm chỉ nhàn nhạt cười cười, đối với âm thanh dè bỉu của bọn họ dường như không có nghe thấy.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lộ ra bộ dáng tươi cười đắc ý, nhảy lên lôi đài. Lập tức, dưới lôi đài vang lên một hồi tiếng hoan hô cùng tiếng huýt sáo. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hướng xuống phía dưới phất phất tay, nghiễm nhiên bộ dáng quán quân của lôi đài.
"Diệp Khiêm, nếu chúng ta đã tỷ thí, thì phải có phần thưởng, ngươi nói đúng không?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.
"Vậy ngươi nói phải có phần thưởng gì?" Diệp Khiêm nói.
"Vẫn là câu nói kia, ngươi thua, cùng Đặng Thành Long nói xin lỗi, coi như là ta trả hắn nhân tình." Hoàng Phủ Thiêu Kiệt nói.
"Có thể." Diệp Khiêm gật gật đầu nói.
"Tốt, vậy thì đến đây đi!" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt chuẩn bị xong tư thế, nói.
"Đợi một chút, ngươi còn chưa nói nếu như ta thắng thì như thế nào, phần thưởng này không thể chỉ cho một mình ngươi chiếm hết tiện nghi a? Thua phải nói xin lỗi, thắng lại không có cái gì." Diệp Khiêm nói.
"Ngươi muốn phần thưởng là gì?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt sửng sốt, nói. Hắn thật sự không có suy nghĩ qua vấn đề này, có lẽ vì luôn là quán quân vật lộn, cho nên Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua chuyện mình thất bại. Dù cho hôm nay Diệp Khiêm bày ra thực lực phi thường cường hãn, nhưng là theo hắn, nguyên nhân là do Diệp Khiêm đánh lén.
"Nếu như ngươi thua, thì quỳ xuống dập đầu ba cái, gọi ta một tiếng sư phụ." Diệp Khiêm nói.
Người phía dưới lại bắt đầu ồn ào, không ngừng thúc giục Hoàng Phủ Thiếu Kiệt. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt sửng sốt, cắn răng, nói: "Tốt." Nói cho cùng, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vẫn là đối với thân thủ của mình rất có lòng tin, giống như Hoàng Phủ Kình Thiên nói, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút không coi ai ra gì, không biết trời cao đất rộng, luôn giống như "Lão tử là người Đệ Nhất Thiên Hạ".
Diệp Khiêm thoả mãn cười cười, tùy ý làm một thức mở đầu, nói: "Đến đây đi!"
Khả năng là bị biểu hiện ban ngày của Diệp Khiêm làm cho trong nội tâm có chút chướng ngại, nhìn thấy Diệp Khiêm tùy ý mở một thức mở đầu, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt không khỏi sửng sốt. Bất quá dưới sự tự tin cường đại hắn cho rằng Diệp Khiêm bất quá là muốn hù dọa mình mà thôi, hét lớn một tiếng, dưới chân đạp mạnh, cả người hướng Diệp Khiêm đánh tới.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tay phải ra quyền hướng ngực của Diệp Khiêm đánh tới, Quân Thể Quyền đơn giản, lại có lực phá hoại không nhỏ. Diệp Khiêm vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, không có chút nào ý tứ muốn né tránh. Trông thấy một màn này, những người dưới đài phát ra một hồi tiếng thán phục, phảng phất đã trông thấy Diệp Khiêm bị Hoàng Phủ Thiếu Kiệt một quyền nện bay ra ngoài. Có chút thất vọng, đối luyện như vậy làm cho bọn hắn không chút nào hứng thú. Những người tinh lực tràn đầy này, hy vọng chứng kiến những đối thủ lực lượng ngang nhau, ngươi tới ta đi, đánh như vậy mới đủ đặc sắc, lại tràn đầy kích thích.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng có chút mê hoặc, Diệp Khiêm thân thủ không đến mức kém như vậy a, không phải là bị hù không dám cử động? Bất quá, ngẫm lại tình cảnh ban ngày, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vẫn dứt khoát quyết định không lưu tình chút nào, nếu không đợi tí nữa lại ăn thiệt thòi của tiểu tử này, thua, thì cũng quá mất mặt.
Ngay lúc quyền của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tiếp cận ngực của Diệp Khiêm, Diệp Khiêm có chút lách mình, hai tay rất nhanh vươn ra, bắt lấy cổ tay Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, thuận thế kéo một phát. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt thân thể mất trọng lượng, cả người không khỏi về lảo đảo tiến về phía trước vài bước, cũng may nội tình không tệ, nếu không chỉ sợ đã cắm đầu xuống lôi đài.
Diệp Khiêm cũng không có nghĩ một chiêu liền đem Hoàng Phủ Thiếu Kiệt chế phục, đối với tiểu tử này, Diệp Khiêm vẫn có hảo cảm. Nếu không sau khi Hoàng Phủ Kình Thiên can thiệp, Diệp Khiêm cần gì phải cùng tiểu tử này quyết đấu, Diệp Khiêm là muốn triệt để chinh phục tiểu tử này, vậy thì phải trên thực lực triệt để chinh phục hắn, để cho hắn tâm phục khẩu phục. Tuy chiêu vừa rồi là chính tông Thái Cực quyền, nhưng có yếu tố ăn may, muốn chinh phục Hoàng Phủ Thiếu Kiệt thì phải cho hắn dùng lực lượng mạnh nhất, rồi đánh bại hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.