Chương 683: Đoạt Vị (1)
Bộ Thiên Phàm
19/08/2021
Cô gái này là ai? Mà ngay cả Sơn Gia cũng không biết rõ lai lịch của cô, bất quá, từ khi cô đi theo Sơn Gia, thì cũng có thể xem là trung quy trung củ. Hơn nữa, chẳng những có thể thỏa mãn Sơn Gia về mặt tinh thần, mà còn có thể trợ giúp hắn giải quyết rất nhiều chuyện, cho nên, Sơn Gia rất tín nhiệm cô, cơ hồ là đối với cô nói gì nghe nấy.
Có chút thở dài, Sơn Gia nói: "Tiểu bảo bối a, anh thật sự có chuyện muốn nhờ em quyết định giúp anh. Lúc tối, Tạ tiểu tử có gọi điện thoại cho anh, bảo anh sáng sớm ngày mai đi tới tổng bộ Phúc Thanh Bang họp, em thấy anh có nên đi hay không?"
Lông mày của Tiểu Đảo Hoa Âm nhíu lại một chút, trầm ngâm một lát, nói: "Sơn Gia, kỳ thật anh không cần phải phiền não, thời cơ cũng không sai biệt lắm, hiện tại Tạ Đông Bách căn bản không phải là đối thủ của anh. Lần trước lại thanh trừ một đám đường chủ có khuynh hướng phụ thuộc Vưu Hiên, tương đương với việc làm suy yếu lực lượng của bọn họ, hiện tại đa số đường chủ còn lại, trên cơ bản đều nghe theo ý anh, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, bọn họ nhất định sẽ ủng hộ anh."
Sơn Gia có chút lắc đầu, nói: "Em sai rồi, người khác không biết thế nào, anh chẳng lẽ còn không rõ ràng sao, những lão già kia không có một người nào là thật lòng, đều là cỏ đầu tường mà thôi, tuyệt đối sẽ không giúp anh đối phó Tạ tiểu tử. Bất quá, anh cũng không tin bọn họ dám trợ giúp Tạ tiểu tử đối phó anh."
"Sao lại không được, những năm gần đây, thế lực của Sơn Gia ngày càng cường đại, còn Tạ Đông Bách thì lại một năm không bằng một năm, chỉ cần Sơn Gia quyết định đứng lên, thì bắt đầu từ ngày mai, vị trí bang chủ của Phúc Thanh Bang sẽ là của anh. Huống hồ, cho dù Sơn Gia ngươi không động thủ, thì ngày mai khẳng định cũng sẽ là Hồng Môn Yến, chỉ sợ Tạ Đông Bách cũng sẽ ra tay đối với anh, vị vậy chúng ta sao không sớm chuẩn bị trước?" Tiểu Đảo Hoa Âm nói.
Nhẹ gật đầu, Sơn Gia nói: "Anh cũng có quyết định như vậy, để cho Tạ tiểu tử làm bang chủ gần 10 năm, coi như là không phụ lòng nó rồi. Vị trí bang chủ này vốn là của anh, ai cũng không đoạt được." Dừng một chút, Sơn Gia đưa ánh mắt chuyển hướng Tiểu Đảo Hoa Âm, hắc hắc cười cười, nói: "Tiểu bảo bối, cho nên em phải nhanh sinh con trai cho anh ah, đến lúc đó nó có thể kế thừa vị trí của anh rồi, như vậy anh cũng coi như là có người kế nghiệp nha."
"Chuyện này cần Sơn Gia ra chút sức rồi. Hiện tại thời gian còn sớm, không bằng..." Tiểu Đảo Hoa Âm một bộ dạng thẹn thùng, khiến cho người ta trìu mến, toàn thân cũng tràn đầy sức hấp dẫn, câu dẫn lấy dục vong nguyên thủy nhất của nam nhân. Nói xong, Tiểu Đảo Hoa Âm liền đứng lên, vươn tay kéo lấy cánh tay của Sơn Gia, sau đó hai người chậm rãi đi lên lầu.
Không bao lâu, từ trên lầu liền truyền xuống âm thanh rầm rì, thế nhưng mà không đến một phút đồng hồ, âm thanh liền giảm dần, biến thành tiếng thở dốc ồ ồ.
Hôm sau, Phúc Thanh Bang lại tổ chức đại hội. Trong vòng vài ngày, đã tổ chức hai lần đại hội, chuyện này khiến cho trong nội tâm của rất nhiều đường chủ nghi hoặc không thôi. Bất quá, bởi vì chuyện thanh trừ người nằm vùng lần trước, Phúc Thanh Bang một lần nữa đã tuyển chọn ra bốn gã đường chủ mới.
Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đi tới hội trường từ rất sớm, sau khi hàn huyên vài câu, liền riêng phần mình ngồi xuống. Về phần Mặc Long, cũng không có đứng bên cạnh Tạ Đông Bách giống như lần trước, mà đang ngồi ở phía dưới, Tạ Tử Y tự nhiên là ngồi xuống bên cạnh hắn. Lục tục ngọ ngoe, tất cả Đuồng chủ của Phúc Thanh Bang đều đến đủ, chỉ còn lại một mình Sơn Gia là chưa đến. Ngồi ở phía trên nhìn thấy ghế của Sơn Gia còn trống, lông mày của Tạ Đông Bách có chút nhíu lại, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút, biểu lộ rõ ràng có một chút ngưng trọng, trong lỗ mũi không khỏi phát ra một tiếng hừ lạnh.
Mặc Long quay đầu nhìn thoáng qua, quay đầu nhẹ giọng nói với Tạ Tử Y: "Em đi ra ngoài xem Sơn Gia đã tới chưa, thuận tiện phân phó huynh đệ ở bên ngoài đề phòng một chút."
Tạ Tử Y sau khi có chút sửng số, liền nhẹ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. Vừa tới cửa, liền thấy Sơn Gia chậm rãi đi đến, Giao Côn đi theo sát sau lưng hắn. Lúc đi vào trong phòng hợp, ánh mắt của Giao Côn nhìn Tạ Đông Bách một chút, sau đó liền giống như chuyện gì cũng không có, theo sau Sơn Gia đi đến.
Mặc dù chỉ nhìn trong phút chốc, nhưng Diệp Khiêm vẫn bắt kịp ánh mắt của Giao Côn. Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, Diệp Khiêm rõ ràng phát giác ánh mắt của Giao Côn đang nhìn về vị trí của Tạ Đông Bách, lông mày của hắn không khỏi có chút nhíu lại một chút, trong nội tâm có chút nghi hoặc, nhịn không được âm thầm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là mình trước kia đã xem thường Tạ Đông Bách?"
Nhìn thấy Sơn Gia đi tới, lông mày của Tạ Đông Bách cũng giãn ra, trên mặt hiện lên bộ dáng tươi cười, nói: "Sơn Gia, ông đã đến rồi, tất cả mọi người đang đợi ông a."
Sơn Gia chỉ "Ừ" một tiếng, cũng không có tỏ vẻ quá nhiều, biểu lộ kia căn bản là không đem Tạ Đông Bách để vào mắt, chuyện này khiến cho những đường chủ đang ngồi ở đây có chút lo lắng. Diệp Khiêm cùng Lâm Phong cũng không hiểu thấu, hoàn toàn không rõ giữa hai người này đang xảy ra chuyện gì, bất quá, hôm nay hai người bọn họ chỉ đến dự thính, giải thích một chuyện mà thôi, nên không tiện phát biểu quá nhiều, tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến là được rồi.
Tất cả đường chủ cũng đều cùng Sơn Gia chào hỏi, hắn với tư cách là nguyên lão nên chỉ gật đầu xem như chào hỏi. Sau khi đi đến vị trí của mình ngồi xuống, Sơn Gia lườm Mặc Long, lông mày có chút nhíu lại, sau đó nhìn bên cạnh Tạ Đông Bách, cũng không có phát hiện bóng dáng Vưu Hiên, trong nội tâm càng thêm nghi ngờ, âm thầm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Tạ tiểu tử muốn dùng kế điệu hổ ly sơn, muốn thừa dịp mình tham dự hội nghị, để đối phó mình sao?"
"Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, là có chuyện muốn thương lượng với mọi người..." Nhìn thấy mọi người đã đến đủ, Tạ Đông Bách phất phất tay, ý bảo người phía dưới đóng cửa lại, mở miệng nói. Thế nhưng mà, lời còn chưa nói hết, Sơn Gia liền mở miệng cắt đứt lời nói của hắn. "Bang chủ, đừng vội nói chuyện, có chuyện tôi muốn biết rõ ràng, tôi nghĩ các vị đường chủ đang ngồi đây cũng rất muốn biết rõ ràng." Sơn Gia nói.
Lông mày của Tạ Đông Bách có chút nhíu lại, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ không vui. Nói như thế nào thì hắn cũng là bang chủ của Phúc Thanh Bang, lại bị người khác đánh gãy lời nói của mình, trong nội tâm đương nhiên không vui rồi, chỉ là vì đại cục, hắn vẫn phải kiềm chế lại mình, nói: "Ah, là chuyện gì lại khiến cho Sơn Gia nghi hoặc? Mời Sơn Gia nói."
"Vấn đề thứ nhất, Vưu Hiên Vưu sư gia vì sao lại không tới đây? Đại hội của Phúc Thanh Bang sao có thể thiếu được ông ấy? Bang chủ có thể nói cho chúng tôi biết không? Không phải là bang chủ muốn thừa dịp chúng ta đang họp, lại để cho Vưu Sư Gia đi làm chuyện gì không muốn cho người khác biết chứ?" Sơn Gia nói.
Lời nói tràn đầy vị đạo khiêu khích, khiến cho lửa giận trong lòng Tạ Đông Bách dâng lên cao, âm thầm hừ một tiếng, nghĩ thầm: "Xem ra ông thật sự đã kiềm chế không được nữa rồi ah." Dừng một chút, Tạ Đông Bách thản nhiên nói: "Vì sao Vưu Sư Gia không tới, chính là vấn đề mà hôm nay tôi muốn thảo luận cùng với mọi người. Sơn Gia muốn tôi tiến vào chính đề, hay là thảo luận vấn đề còn lại của ông trước?"
"Vấn đề thứ hai, tôi là muốn hỏi, tại sao lại có người ngoài ngồi ở chỗ nầy?" Sơn Gia vừa nói vừa chỉ vào Mặc Long. Hai hàng ghế phía dưới là chỗ ngồi của các đường chủ Phúc Thanh Bang, lần trước Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đến đây đều là ngồi ở một bên, lần này vậy mà an bài Mặc Long ngồi ở vị trí Đường chủ, rất rõ ràng để lộ ra ý tứ là Tạ Đông Bách muốn để cho Mặc Long tiến vào chiếm giữ Phúc Thanh Bang.
"Anh ấy vì cái gì không thể ngồi ở chỗ nầy?" Tạ Tử Y có chút giận dỗi, trong nội tâm cực kỳ không thoải mái.
"Đây là đại hội của Phúc Thanh Bang chúng ta, Mặc Long bất quá chỉ là người ngoài, sao có thể ngồi ở vị trí của đường chủ?" Sơn Gia nói.
"Sơn Gia, tin tưởng ông cũng biết quan hệt giữa Mặc Long cùng Tử Y a? Huống hồ, tôi đã chuẩn bị để cho Mặc Long tiếp nhận quản lý sản nghiệp Phúc Thanh Bang, cho nên để Mặc Long ngồi trên vị trí này có vấn đề gì sao?" Tạ Đông Bách thản nhiên nói. Mặc Long có chút sửng sốt một chút, khẽ chau mày, ánh mắt nhìn hướng Diệp Khiêm, Diệp Khiêm chỉ mỉm cười lắc đầu, ý bảo hắn không nên nói gì. Mặc Long hiểu rõ ý tứ của Diệp Khiêm, nên làm bộ giống như chuyện gì cũng không nghe thấy.
"Để Mặc Long tiếp nhận quản lý sản nghiệp Phúc Thanh Bang? Tôi không có nghe lầm chớ?" Sơn Gia khinh thường nở nụ cười một tiếng, nói, "Mặc Long chỉ là người vừa mới gia nhập Phúc Thanh Bang, hơn nữa còn là thành viên Nanh Sói, bởi vì cái gọi là một nữ không thờ hai chồng, một tướng không thể trung hai chủ, nên việc để cho Mặc Long tới quản lý Phúc Thanh Bang, thì có chút không ổn a? Bang chủ làm như vậy, có phải có chút thiên vị hay không? Chuyện này đối với những huynh đệ vì Phúc Thanh Bang xuất sinh nhập tử có chút không công bình a?"
"Sơn Gia, tôi tôn trọng ông là vì ông là nguyên lão của Phúc Thanh Bang. Bất quá, lời nói của ông vừa rồi có chút thiếu cân nhắc a, tôi đường đường là bang chủ Phúc Thanh Bang chẳng lẽ quyền lợi thêm một vị trí đường chủ cũng không có sao? Tôi thấy ông quản quá nhiều rồi đó?" Tạ Đông Bách hừ lạnh một tiếng, nói.
"Bang chủ Phúc Thanh Bang? Hừ, anh thử nói một chút, những năm này anh đã làm được gì cho Phúc Thanh Bang? Mọi chuyện trong bang đều giao cho Vưu Hiên đi làm, cả ngày chỉ biết tầm hoan tác nhạc, nếu như không phải những huynh đệ ở phía dưới dốc sức liều mạng, thì Phúc Thanh Bang đã sớm suy sụp. Năm đó, tôi đề cử anh lên vị trí bang chủ, thế nhưng mà, lại thật không ngờ hôm nay anh lại biến thành người như vậy, thật sự khiến cho tôi thất vọng. Tôi thấy, anh hãy từ chức bang chủ này đi là vừa, anh đã ngồi ở vị trí này cũng gần mười năm rồi, vì tương lai của Phúc Thanh Bang, anh hãy chủ động thoái vị đi." Sơn Gia nghiêm nghị nói.
Tối hôm qua lúc Sơn Gia gọi điện thoại cho những đường chủ mà hắn một tay bồi dưỡng, bọn họ đều đồng ý đề cử Sơn Gia lên làm bang chủ. Bên trong Phúc Thanh Bang có tổng cộng mười vị đường chủ, có ba người đồng ý với ý kiến của Sơn Gia, còn lại sáu người thì bảo trì một loại thái độ để xem thế nào mới quyết định, không có lên tiếng. Giống như lời Sơn Gia đã nói, những người này đều là lão hồ ly, là cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào sẽ ngã về chiều đó. Hôm nay tình thế đã rất rõ ràng, là Sơn Gia cố ý muốn cướp đoạt chức bang chủ của Tạ Đông Bách, tự mình lên làm bang chủ. Một bên là Tạ Đông Bách, một bên là Sơn Gia, hai bên đều là cường nhân, bọn họ cũng không dám đắc tội với bất kỳ người nào, biện pháp tốt nhất là cái gì cũng không nói, đợi tình thế trở nên rõ ràng rồi mới quyết định.
Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, có chút giật mình, bất quá, trong nội tâm lại tựa hồ như cũng không có lo lắng, cũng không có cảm giác không an toàn, ngược lại cảm thấy giống như là Tạ Đông Bách đã sớm dự liệu trước rồi, sớm có chuẩn bị đầy đủ. Đây chỉ là một loại cảm giác, Diệp Khiêm cũng không biết vì cái gì, lại cảm giác Tạ Đông Bách không có đơn giản giống như biểu hiện bên ngoài của hắn.
Có chút thở dài, Sơn Gia nói: "Tiểu bảo bối a, anh thật sự có chuyện muốn nhờ em quyết định giúp anh. Lúc tối, Tạ tiểu tử có gọi điện thoại cho anh, bảo anh sáng sớm ngày mai đi tới tổng bộ Phúc Thanh Bang họp, em thấy anh có nên đi hay không?"
Lông mày của Tiểu Đảo Hoa Âm nhíu lại một chút, trầm ngâm một lát, nói: "Sơn Gia, kỳ thật anh không cần phải phiền não, thời cơ cũng không sai biệt lắm, hiện tại Tạ Đông Bách căn bản không phải là đối thủ của anh. Lần trước lại thanh trừ một đám đường chủ có khuynh hướng phụ thuộc Vưu Hiên, tương đương với việc làm suy yếu lực lượng của bọn họ, hiện tại đa số đường chủ còn lại, trên cơ bản đều nghe theo ý anh, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, bọn họ nhất định sẽ ủng hộ anh."
Sơn Gia có chút lắc đầu, nói: "Em sai rồi, người khác không biết thế nào, anh chẳng lẽ còn không rõ ràng sao, những lão già kia không có một người nào là thật lòng, đều là cỏ đầu tường mà thôi, tuyệt đối sẽ không giúp anh đối phó Tạ tiểu tử. Bất quá, anh cũng không tin bọn họ dám trợ giúp Tạ tiểu tử đối phó anh."
"Sao lại không được, những năm gần đây, thế lực của Sơn Gia ngày càng cường đại, còn Tạ Đông Bách thì lại một năm không bằng một năm, chỉ cần Sơn Gia quyết định đứng lên, thì bắt đầu từ ngày mai, vị trí bang chủ của Phúc Thanh Bang sẽ là của anh. Huống hồ, cho dù Sơn Gia ngươi không động thủ, thì ngày mai khẳng định cũng sẽ là Hồng Môn Yến, chỉ sợ Tạ Đông Bách cũng sẽ ra tay đối với anh, vị vậy chúng ta sao không sớm chuẩn bị trước?" Tiểu Đảo Hoa Âm nói.
Nhẹ gật đầu, Sơn Gia nói: "Anh cũng có quyết định như vậy, để cho Tạ tiểu tử làm bang chủ gần 10 năm, coi như là không phụ lòng nó rồi. Vị trí bang chủ này vốn là của anh, ai cũng không đoạt được." Dừng một chút, Sơn Gia đưa ánh mắt chuyển hướng Tiểu Đảo Hoa Âm, hắc hắc cười cười, nói: "Tiểu bảo bối, cho nên em phải nhanh sinh con trai cho anh ah, đến lúc đó nó có thể kế thừa vị trí của anh rồi, như vậy anh cũng coi như là có người kế nghiệp nha."
"Chuyện này cần Sơn Gia ra chút sức rồi. Hiện tại thời gian còn sớm, không bằng..." Tiểu Đảo Hoa Âm một bộ dạng thẹn thùng, khiến cho người ta trìu mến, toàn thân cũng tràn đầy sức hấp dẫn, câu dẫn lấy dục vong nguyên thủy nhất của nam nhân. Nói xong, Tiểu Đảo Hoa Âm liền đứng lên, vươn tay kéo lấy cánh tay của Sơn Gia, sau đó hai người chậm rãi đi lên lầu.
Không bao lâu, từ trên lầu liền truyền xuống âm thanh rầm rì, thế nhưng mà không đến một phút đồng hồ, âm thanh liền giảm dần, biến thành tiếng thở dốc ồ ồ.
Hôm sau, Phúc Thanh Bang lại tổ chức đại hội. Trong vòng vài ngày, đã tổ chức hai lần đại hội, chuyện này khiến cho trong nội tâm của rất nhiều đường chủ nghi hoặc không thôi. Bất quá, bởi vì chuyện thanh trừ người nằm vùng lần trước, Phúc Thanh Bang một lần nữa đã tuyển chọn ra bốn gã đường chủ mới.
Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đi tới hội trường từ rất sớm, sau khi hàn huyên vài câu, liền riêng phần mình ngồi xuống. Về phần Mặc Long, cũng không có đứng bên cạnh Tạ Đông Bách giống như lần trước, mà đang ngồi ở phía dưới, Tạ Tử Y tự nhiên là ngồi xuống bên cạnh hắn. Lục tục ngọ ngoe, tất cả Đuồng chủ của Phúc Thanh Bang đều đến đủ, chỉ còn lại một mình Sơn Gia là chưa đến. Ngồi ở phía trên nhìn thấy ghế của Sơn Gia còn trống, lông mày của Tạ Đông Bách có chút nhíu lại, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút, biểu lộ rõ ràng có một chút ngưng trọng, trong lỗ mũi không khỏi phát ra một tiếng hừ lạnh.
Mặc Long quay đầu nhìn thoáng qua, quay đầu nhẹ giọng nói với Tạ Tử Y: "Em đi ra ngoài xem Sơn Gia đã tới chưa, thuận tiện phân phó huynh đệ ở bên ngoài đề phòng một chút."
Tạ Tử Y sau khi có chút sửng số, liền nhẹ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. Vừa tới cửa, liền thấy Sơn Gia chậm rãi đi đến, Giao Côn đi theo sát sau lưng hắn. Lúc đi vào trong phòng hợp, ánh mắt của Giao Côn nhìn Tạ Đông Bách một chút, sau đó liền giống như chuyện gì cũng không có, theo sau Sơn Gia đi đến.
Mặc dù chỉ nhìn trong phút chốc, nhưng Diệp Khiêm vẫn bắt kịp ánh mắt của Giao Côn. Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, Diệp Khiêm rõ ràng phát giác ánh mắt của Giao Côn đang nhìn về vị trí của Tạ Đông Bách, lông mày của hắn không khỏi có chút nhíu lại một chút, trong nội tâm có chút nghi hoặc, nhịn không được âm thầm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là mình trước kia đã xem thường Tạ Đông Bách?"
Nhìn thấy Sơn Gia đi tới, lông mày của Tạ Đông Bách cũng giãn ra, trên mặt hiện lên bộ dáng tươi cười, nói: "Sơn Gia, ông đã đến rồi, tất cả mọi người đang đợi ông a."
Sơn Gia chỉ "Ừ" một tiếng, cũng không có tỏ vẻ quá nhiều, biểu lộ kia căn bản là không đem Tạ Đông Bách để vào mắt, chuyện này khiến cho những đường chủ đang ngồi ở đây có chút lo lắng. Diệp Khiêm cùng Lâm Phong cũng không hiểu thấu, hoàn toàn không rõ giữa hai người này đang xảy ra chuyện gì, bất quá, hôm nay hai người bọn họ chỉ đến dự thính, giải thích một chuyện mà thôi, nên không tiện phát biểu quá nhiều, tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến là được rồi.
Tất cả đường chủ cũng đều cùng Sơn Gia chào hỏi, hắn với tư cách là nguyên lão nên chỉ gật đầu xem như chào hỏi. Sau khi đi đến vị trí của mình ngồi xuống, Sơn Gia lườm Mặc Long, lông mày có chút nhíu lại, sau đó nhìn bên cạnh Tạ Đông Bách, cũng không có phát hiện bóng dáng Vưu Hiên, trong nội tâm càng thêm nghi ngờ, âm thầm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Tạ tiểu tử muốn dùng kế điệu hổ ly sơn, muốn thừa dịp mình tham dự hội nghị, để đối phó mình sao?"
"Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, là có chuyện muốn thương lượng với mọi người..." Nhìn thấy mọi người đã đến đủ, Tạ Đông Bách phất phất tay, ý bảo người phía dưới đóng cửa lại, mở miệng nói. Thế nhưng mà, lời còn chưa nói hết, Sơn Gia liền mở miệng cắt đứt lời nói của hắn. "Bang chủ, đừng vội nói chuyện, có chuyện tôi muốn biết rõ ràng, tôi nghĩ các vị đường chủ đang ngồi đây cũng rất muốn biết rõ ràng." Sơn Gia nói.
Lông mày của Tạ Đông Bách có chút nhíu lại, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ không vui. Nói như thế nào thì hắn cũng là bang chủ của Phúc Thanh Bang, lại bị người khác đánh gãy lời nói của mình, trong nội tâm đương nhiên không vui rồi, chỉ là vì đại cục, hắn vẫn phải kiềm chế lại mình, nói: "Ah, là chuyện gì lại khiến cho Sơn Gia nghi hoặc? Mời Sơn Gia nói."
"Vấn đề thứ nhất, Vưu Hiên Vưu sư gia vì sao lại không tới đây? Đại hội của Phúc Thanh Bang sao có thể thiếu được ông ấy? Bang chủ có thể nói cho chúng tôi biết không? Không phải là bang chủ muốn thừa dịp chúng ta đang họp, lại để cho Vưu Sư Gia đi làm chuyện gì không muốn cho người khác biết chứ?" Sơn Gia nói.
Lời nói tràn đầy vị đạo khiêu khích, khiến cho lửa giận trong lòng Tạ Đông Bách dâng lên cao, âm thầm hừ một tiếng, nghĩ thầm: "Xem ra ông thật sự đã kiềm chế không được nữa rồi ah." Dừng một chút, Tạ Đông Bách thản nhiên nói: "Vì sao Vưu Sư Gia không tới, chính là vấn đề mà hôm nay tôi muốn thảo luận cùng với mọi người. Sơn Gia muốn tôi tiến vào chính đề, hay là thảo luận vấn đề còn lại của ông trước?"
"Vấn đề thứ hai, tôi là muốn hỏi, tại sao lại có người ngoài ngồi ở chỗ nầy?" Sơn Gia vừa nói vừa chỉ vào Mặc Long. Hai hàng ghế phía dưới là chỗ ngồi của các đường chủ Phúc Thanh Bang, lần trước Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đến đây đều là ngồi ở một bên, lần này vậy mà an bài Mặc Long ngồi ở vị trí Đường chủ, rất rõ ràng để lộ ra ý tứ là Tạ Đông Bách muốn để cho Mặc Long tiến vào chiếm giữ Phúc Thanh Bang.
"Anh ấy vì cái gì không thể ngồi ở chỗ nầy?" Tạ Tử Y có chút giận dỗi, trong nội tâm cực kỳ không thoải mái.
"Đây là đại hội của Phúc Thanh Bang chúng ta, Mặc Long bất quá chỉ là người ngoài, sao có thể ngồi ở vị trí của đường chủ?" Sơn Gia nói.
"Sơn Gia, tin tưởng ông cũng biết quan hệt giữa Mặc Long cùng Tử Y a? Huống hồ, tôi đã chuẩn bị để cho Mặc Long tiếp nhận quản lý sản nghiệp Phúc Thanh Bang, cho nên để Mặc Long ngồi trên vị trí này có vấn đề gì sao?" Tạ Đông Bách thản nhiên nói. Mặc Long có chút sửng sốt một chút, khẽ chau mày, ánh mắt nhìn hướng Diệp Khiêm, Diệp Khiêm chỉ mỉm cười lắc đầu, ý bảo hắn không nên nói gì. Mặc Long hiểu rõ ý tứ của Diệp Khiêm, nên làm bộ giống như chuyện gì cũng không nghe thấy.
"Để Mặc Long tiếp nhận quản lý sản nghiệp Phúc Thanh Bang? Tôi không có nghe lầm chớ?" Sơn Gia khinh thường nở nụ cười một tiếng, nói, "Mặc Long chỉ là người vừa mới gia nhập Phúc Thanh Bang, hơn nữa còn là thành viên Nanh Sói, bởi vì cái gọi là một nữ không thờ hai chồng, một tướng không thể trung hai chủ, nên việc để cho Mặc Long tới quản lý Phúc Thanh Bang, thì có chút không ổn a? Bang chủ làm như vậy, có phải có chút thiên vị hay không? Chuyện này đối với những huynh đệ vì Phúc Thanh Bang xuất sinh nhập tử có chút không công bình a?"
"Sơn Gia, tôi tôn trọng ông là vì ông là nguyên lão của Phúc Thanh Bang. Bất quá, lời nói của ông vừa rồi có chút thiếu cân nhắc a, tôi đường đường là bang chủ Phúc Thanh Bang chẳng lẽ quyền lợi thêm một vị trí đường chủ cũng không có sao? Tôi thấy ông quản quá nhiều rồi đó?" Tạ Đông Bách hừ lạnh một tiếng, nói.
"Bang chủ Phúc Thanh Bang? Hừ, anh thử nói một chút, những năm này anh đã làm được gì cho Phúc Thanh Bang? Mọi chuyện trong bang đều giao cho Vưu Hiên đi làm, cả ngày chỉ biết tầm hoan tác nhạc, nếu như không phải những huynh đệ ở phía dưới dốc sức liều mạng, thì Phúc Thanh Bang đã sớm suy sụp. Năm đó, tôi đề cử anh lên vị trí bang chủ, thế nhưng mà, lại thật không ngờ hôm nay anh lại biến thành người như vậy, thật sự khiến cho tôi thất vọng. Tôi thấy, anh hãy từ chức bang chủ này đi là vừa, anh đã ngồi ở vị trí này cũng gần mười năm rồi, vì tương lai của Phúc Thanh Bang, anh hãy chủ động thoái vị đi." Sơn Gia nghiêm nghị nói.
Tối hôm qua lúc Sơn Gia gọi điện thoại cho những đường chủ mà hắn một tay bồi dưỡng, bọn họ đều đồng ý đề cử Sơn Gia lên làm bang chủ. Bên trong Phúc Thanh Bang có tổng cộng mười vị đường chủ, có ba người đồng ý với ý kiến của Sơn Gia, còn lại sáu người thì bảo trì một loại thái độ để xem thế nào mới quyết định, không có lên tiếng. Giống như lời Sơn Gia đã nói, những người này đều là lão hồ ly, là cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào sẽ ngã về chiều đó. Hôm nay tình thế đã rất rõ ràng, là Sơn Gia cố ý muốn cướp đoạt chức bang chủ của Tạ Đông Bách, tự mình lên làm bang chủ. Một bên là Tạ Đông Bách, một bên là Sơn Gia, hai bên đều là cường nhân, bọn họ cũng không dám đắc tội với bất kỳ người nào, biện pháp tốt nhất là cái gì cũng không nói, đợi tình thế trở nên rõ ràng rồi mới quyết định.
Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, có chút giật mình, bất quá, trong nội tâm lại tựa hồ như cũng không có lo lắng, cũng không có cảm giác không an toàn, ngược lại cảm thấy giống như là Tạ Đông Bách đã sớm dự liệu trước rồi, sớm có chuẩn bị đầy đủ. Đây chỉ là một loại cảm giác, Diệp Khiêm cũng không biết vì cái gì, lại cảm giác Tạ Đông Bách không có đơn giản giống như biểu hiện bên ngoài của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.