Chương 286: Kế hoạch: chém đầu (3)
Bộ Thiên Phàm
27/10/2019
Ngụy Thành Long toàn thân run lên, trên mặt lập tức chất đầy hoảng sợ, nhìn Diệp Khiêm, nói: "Ngươi... Ngươi... Diệp Khiêm, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, ngươi biết ngươi làm như vậy sẽ có hậu quả gì sao?"
"Ta không cần biết, ta chỉ biết là ngươi phải chết!" Diệp Khiêm khóe miệng hiện ra dáng tươi cười, âm lãnh nói.
"Sư phụ, để ta làm cho!" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.
Diệp Khiêm lắc đầu, nói: "Không cần, để tự ta làm!" Thứ nhất, Diệp Khiêm là không muốn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt dính líu đến chyện giết người, như vậy đối với tiền đồ của hắn sẽ không tốt; thứ hai, thù của Ngô Hoán Phong phải tự tay hắn báo thù. Diệp Khiêm vừa nói vừa chậm rãi đứng lên, Ngụy Thành Long đã thất kinh, hắn đã thấy tận mắt Diệp Khiêm nhẹ nhõm giải quyết vài tên lính đánh thuê Hắc Ưng, hắn biết rõ ở trước mặt Diệp Khiêm hắn căn bản không có khả năng chạy thoát, huống chi hắn bây giờ đều không có mặc quần áo, chỉ có bọc một cái khăn tắm mà thôi.
"Diệp Khiêm, người đừng giết ta, có chuyện gì chúng ta chậm rãi thương lượng, chậm rãi thương lượng!" Ngụy Thành Long vừa nói vừa lụi lại phía sau, "Ngươi có cần tiền không? Tập đoàn Phi Tường sẽ cho ngươi tất cả, chỉ cần ngươi không giết ta, ta cái gì đều đáp ứng ngươi."
Diệp Khiêm lại không nói lời nào, chỉ là vuốt Huyết Lãng trong tay, chậm rãi đi tời trước mặt Ngụy Thành Long.
"Gia gia, gia gia, ta sẽ gọi ngươi là gia gia, chỉ cần ngươi tha cho ta, xin ngươi hãy tha cho ta một mạng!" Ngụy Thành Long cầu khẩn nói.
Diệp Khiêm khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, trong mắt hiện lên một đạo sát ý, Huyết Lãng trong tay giống như lưỡi hái tử thần lướt qua. Ngụy Thành Long mở to hai mắt, che cổ họng của mình, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, đó là sợ hãi khi đối mặt với tử vong. Máu tươi căn bản không thể cầm lại, ồ ồ chảy ra bên ngoài, muốn nói chuyện, thế nhưng mà há to miệng, lại phát hiện mình căn bản nói không ra lời.
Diệp Khiêm cũng không có nhìn thi thể của Ngụy Thành Long mà cất bước đi ra ngoài. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhìn thi thể của Ngụy Thành Long có chút nhếch miệng, bước nhanh đi theo.
Thi thể của Ngụy Thành Long rất nhanh liền bị nhân viên hội sở phát hiện, Diệp Khiêm cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt sau khi rời đi không có bao lâu, xe cảnh sát liền chạy tới hiện trường. Lúc này Ngụy Phi Tường cũng biết tin, vội vàng đi ô-tô chạy đến, trông thấy cảnh sát đem thi thể con mình từ bên trong mang ra đến, cuống quít nhào tới, kêu lên: "Thành Long, Thành Long!" Thế nhưng mà đáp lại hắn chỉ có một mảnh tĩnh mịch. Trong ánh mắt của Ngụy Phi Tường hiện lên nồng đậm sát ý, kêu lên: "Diệp Khiêm, Ngụy Phi Tường ta không giết ngươi thề không làm người."
Ngay lúc Diệp Khiêm cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt chém giết Ngụy Thành Long Lý Vĩ, Thanh Phong cùng thành viên Nanh Sói cũng đều riêng phần mình đánh chết tất cả nhân viên cao tầng của Thanh bang, có người chết trong nhà, có người chết ở bên trong địa bàn hắn bảo kê, có người thì chết ở trên đường cái, đều là một đao đoạt mạng, vừa nhanh lại hung ác.
Cùng lúc đó, Hồng Môn cũng chia ra rất nhiều phân đội nhỏ, xông vào địa bàn Thanh bang, đem đệ tử Thanh bang đánh cho thương tích đầy mình, chiếm cứ hơn phân nửa địa bàn của Thanh bang.
Toàn bộ thành phố Thượng Hải, một đêm này, cơ hồ bị bao phủ bên trong một mảnh gió tanh mưa máu. Đây là một lần thanh trừng các thế lực hắc đạo của thành phố Thượng Hải, tin tưởng cho dù là vài thập niên về sau, cũng sẽ có người nhớ rõ đêm hôm nay.
Đỗ Liên Thành rất nhanh liền biết tin tức này, ở trong nhà đứng ngồi không yên, đi qua đi lại không ngừng. Hắn thật không ngờ Diệp Khiêm cùng Hồng Môn thế công lại mãnh liệt như vậy, hơn nữa còn hoàn toàn không để ý tới ảnh hưởng đối với xã hội, chẳng lẽ bọn hắn không sợ chính phủ sẽ trách tội xuống, tiến hành truy quét đã kích sao?
Bỗng nhiên, Đỗ Liên Thành nhớ tới chuyện đã xảy ra ở khu thành cũ, trong nội tâm không khỏi run lên, chẳng lẽ Diệp Khiêm có chỗ dựa sau lưng là người ở trung ương? Hay là chuyện này căn bản là một hành động đặc thù của trung ương, mượn nhờ tay Diệp Khiêm đem tập đoàn Phi Tường cùng Thanh bang tiêu diệt?
Trong nội tâm của Đỗ Liên Thành không khỏi cảm thấy bất an, bất kể là loại nào, chỉ sợ bản thân hắn đều đã triệt để thất bại. Đại đa số cao tầng của Thanh bang vậy mà trong một đêm lần lượt bị giết, địa bàn cũng bị Hồng Môn thừa dịp không người mà vào chiếm đóng, Đỗ Liên Thành có chút cảm thấy bất đắc dĩ, Thanh bang mấy trăm năm lịch sử, lại sắp chôn vùi trong tay hắn, những ngày bình thường hắn chỉ biết ăn uống vui đùa giống như phế vật, thậm chí ngay cả một tên tiểu tử Diệp Khiêm cũng không thu thập được.
Đỗ Liên Thành cũng không có thời gian dư thừa ngồi suy nghĩ, trận chiến tối nay, Thanh bang xem như triệt để thất bại, muốn Đông Sơn tái khởi đó là hy vọng xa vời. Đỗ Liên Thành cuống quít đi vào trong phòng ngủ, đem vật phẩm quý giá trong hòm thu thập một chút, sau đó đi ra ngoài.
Hiện tại rời đi, dựa vào tài phú nhiều năm tích lũy, hắn còn có thể ở nước ngoài sống vui vẻ hết nửa đời sau, nếu như không đi chỉ sợ ngay cả mạng của hắn cũng không giữ được. Đỗ Liên Thành đâu còn dám mơ tưởng Đông Sơn tái khởi, hắn đã không còn hùng tâm tráng chí giống như lúc tuổi trẻ nữa rồi.
Vội vội vàng vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại đến sân bay đặt vé, Đỗ Liên Thành không dám có nửa phần chần chờ, cũng không có gì hối hận, chí có thể trách hắn đánh giá thấp người khác, xem trọng chính mình. Vậy mà để cho người khác chiếm được tiên cơ, đường đường là thế lực địa phương sinh trưởng ở thành phố Thượng Hải vậy mà không đấu lại thế lực đến từ bên ngoài.
"Đỗ bang chủ, gấp gáp như vậy là muốn đi nơi nào à?" Bỗng nhiên một bóng người ngăn cản đường đi của Đỗ Liên Thành.
Đỗ Liên Thành sững sờ, cuống quít dừng bước lại, nhìn người trước mặt, lạnh lùng nói: "Cự tử, ngươi tới giết ta sao? Ngươi đừng quên, nghiêm lệnh của người Mặc gia, cấm đồng môn tương tàn."
Mặc Long lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Ngươi còn tưởng mình là người Mặc gia sao? Ngươi căn bản không xứng làm một thành viên của Mặc gia, điều lệnh thứ nhất của Mặc gia, người không tuân theo mệnh lệnh của cự tử sẽ bị coi là phản đồ, sẽ chịu hình phạt ba đao sáu động. Lúc trước, ngươi lựa chọn không nghe theo lời của ta, cũng đồng nghĩa ngươi đã phản bội lại Mặc gia"
Đỗ Liên Thành chậm rãi buông túi trên lưng xuống, cười lạnh một tiếng, nói: "Mặc Long, ngươi thật sự xem mình là cự tử sao? Hừ, Mặc gia cũng đã sớm giải tán, ta xem trên mặt mũi của gia gia ngươi, nên khách khí đối với ngươi. Ngươi muốn giết ta, vậy thì phải xem ngươi có bổn sự kia hay không."
Vừa nói xong, Đỗ Liên Thành hét lớn một tiếng, vọt tới, một đấm thẳng hướng ngực Mặc Long đánh tới. Rõ ràng là chính tông Thông Tí quyền.
Mặc Long cũng không tránh né, nắm tay phải cũng đấm ra, cùng Đỗ Liên Thành đối cứng với nhau. Mặc Long chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, lui về phía sau vài bước, không khỏi một hồi ngạc nhiên, không nghĩ tới Đỗ Liên Thành còn có thân thủ như vậy.
Đỗ Liên Thành có thể ngồi trên vị trí bang chủ Thanh bang, đó cũng không phải là vận khí, hoàn toàn là dựa vào thực lực cường hãn cùng thủ đoạn độc ác của hắn. Tuy nhiên sau khi ngồi trên chức bang chủ, Đỗ Liên Thành rất ít khi động thủ, bất quá một thân công phu ngược lại không có buông lõng. Mắt thấy Mặc Long không địch lại, Đỗ Liên Thành càng là đắc thế không buông tha người, bước nhanh ép sát đi tới, đấm ra hai cú đấm liên tiếp, quyền thế dũng mãnh, ẩn ẩn hiển ra quyền phong.
Mặc Long cũng thu hồi tâm chủ quan của hắn, hết sức chăm chú ứng phó công kích của Đỗ Liên Thành. Bất quá đều một mực phòng thủ, cũng không có công kích. Đỗ Liên Thành chiêu thức quá mãnh liệt, Mặc Long nhất định phải tìm ra nhược điểm của hắn, đánh cho hắn một kích trí mạng. Đỗ Liên Thành mắt thấy Mặc Long từng bước lui về phía sau, bị hắn đánh không hề có lực hoàn thủ, trong nội tâm càng tự tin hơn rất nhiều.
"Mặc Long, ta thật đúng là quá trọng ngươi rồi a, thậm chí ngay cả ba thành công phu của gia gia ngươi cũng không có học được. Hừ, ngươi thân thủ như vậy cũng dám cuồng vọng một mình đối phó ta, quả thực là tự tìm đường chết." Đỗ Liên Thành đắc ý nói, "Kinh nghiệm đối địch ta thế nhưng mà so với ngươi phong phú hơn rất nhiều, đây chính là báu vật mà loại con nít chưa mọc lông như ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được."
"Ngươi cũng đừng quên, quyền sợ trẻ trung. Đây cũng là chuyện mà loại người như ngươi không hưởng thụ được." Mặc Long mắng trả lại.
"Miệng ngược lại rất lợi hại, nhưng công phu của ngươi lại không bằng một thành của miệng ngươi a." Đỗ Liên Thành nói.
"Ngươi chờ mà xem." Mặc Long lạnh lùng nói.
Đỗ Liên Thành hừ lạnh một tiếng, nói: "Tốt, ta đây sẽ đưa ngươi đi gặp gia gia của ngươi, để cho ông cháu các ngươi sớm đoàn tụ nơi chín suối." Sau khi nói xong, thế công của Đỗ Liên Thành càng thêm mãnh liệt, từng đơt từng đợt giống như sống nước cuồn cuộn không dứt.
Mặc long nhìn thấy Đỗ Liên Thành tấn công liên tục, cũng không có nóng lòng công kích lại, vẫn như cũ phòng thủ lấy. Đỗ Liên Thành công lâu như vậy mà Mặc Long vẫn không sao, trong nội tâm cũng bắt đầu có chút sốt ruột rồi, thế công càng thêm mãnh liệt lên.
Cao thủ tranh đấu, kiêng kỵ nhất chính là phập phồng không yên, Đỗ Liên Thành nghiễm nhiên đã lâm vào tâm trạng nôn nóng. Thứ nhất, hắn nóng lòng ly khai nơi này, nếu không lại có thành viên Nanh Sói chạy đến, thì cho dù thân thủ của hắn cao như thế nào, cũng không thể chống đỡ nhiều người ah; thứ hai, tấn công lâu như vậy mà không thể đánh bại Mặc Long, đối với lòng tin của hắn không thể nghi ngờ là một đả kích rất lớn.
Mặc Long chọn đúng thời cơ, đột nhiên động tác nhanh hơn, hai đấm ầm ầm ở giữa đấm ra. Thừa dịp thế công của Đỗ Liên Thành vừa hết, Mặc Long hung hăng đánh vào ngực của Đỗ Liên Thành, lực lượng toàn thân tại một khắc bộc phát, lực sát thương tự nhiên không nhỏ. Đỗ Liên Thành kêu thảm một tiếng, cả người bị đánh bay đi ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất."Oa" một tiếng, nhổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức biến thành tái nhợt.
Mặc Long chậm rãi đi tới, móc ra một thanh chùy thủ, lạnh lùng nói: "Ngươi đã ngồi trên chức bang chủ Thanh bang lâu như vậy, ba đao sáu động, ngươi có lẽ rất rõ ràng a?"
Trên mặt Đỗ Liên Thành hiện ra một tia hoảng sợ, một kích toàn lực vừa rồi của Mặc Long để cho hắn bị thương quá nặng, xương sườn đứt gãy, trực tiếp đâm xuyên qua nội tạng. Đừng nói là hoàn thủ, chỉ sợ nếu trị liệu trễ, sẽ bởi vì nội tạng xuất huyết nhiều mà chết.
Mặc Long ngồi xổm xuống, trong mắt hiện lên một đạo hàn mang, dao găm trong tay cấp tốc rơi xuống, hung hăng đâm trên đùi của Đỗ Liên Thành, trực tiếp xỏ xuyên qua đùi của hắn."Ah..." Đỗ Liên Thành kêu thảm một tiếng, bộ mặt một hồi vặn vẹo, trên trán xuất hiện từng giọt mồ hôi rơi xuống. Một đao, hai động!
"PHỐC!" một chút, Mặc Long rút chùy thủ ra, không có do dự chút nào, lần nữa đâm thẳng xuống."Ah..." Tiếng kêu của Đỗ Liên Thành càng thêm thảm thiết thê thảm, chùy thủ lần nữa đem bắp đùi còn lại của hắn xỏ xuyên qua. Máu tươi, tựa như nước suối ồ ồ chảy ra bên ngoài.
"Ta không cần biết, ta chỉ biết là ngươi phải chết!" Diệp Khiêm khóe miệng hiện ra dáng tươi cười, âm lãnh nói.
"Sư phụ, để ta làm cho!" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.
Diệp Khiêm lắc đầu, nói: "Không cần, để tự ta làm!" Thứ nhất, Diệp Khiêm là không muốn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt dính líu đến chyện giết người, như vậy đối với tiền đồ của hắn sẽ không tốt; thứ hai, thù của Ngô Hoán Phong phải tự tay hắn báo thù. Diệp Khiêm vừa nói vừa chậm rãi đứng lên, Ngụy Thành Long đã thất kinh, hắn đã thấy tận mắt Diệp Khiêm nhẹ nhõm giải quyết vài tên lính đánh thuê Hắc Ưng, hắn biết rõ ở trước mặt Diệp Khiêm hắn căn bản không có khả năng chạy thoát, huống chi hắn bây giờ đều không có mặc quần áo, chỉ có bọc một cái khăn tắm mà thôi.
"Diệp Khiêm, người đừng giết ta, có chuyện gì chúng ta chậm rãi thương lượng, chậm rãi thương lượng!" Ngụy Thành Long vừa nói vừa lụi lại phía sau, "Ngươi có cần tiền không? Tập đoàn Phi Tường sẽ cho ngươi tất cả, chỉ cần ngươi không giết ta, ta cái gì đều đáp ứng ngươi."
Diệp Khiêm lại không nói lời nào, chỉ là vuốt Huyết Lãng trong tay, chậm rãi đi tời trước mặt Ngụy Thành Long.
"Gia gia, gia gia, ta sẽ gọi ngươi là gia gia, chỉ cần ngươi tha cho ta, xin ngươi hãy tha cho ta một mạng!" Ngụy Thành Long cầu khẩn nói.
Diệp Khiêm khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, trong mắt hiện lên một đạo sát ý, Huyết Lãng trong tay giống như lưỡi hái tử thần lướt qua. Ngụy Thành Long mở to hai mắt, che cổ họng của mình, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, đó là sợ hãi khi đối mặt với tử vong. Máu tươi căn bản không thể cầm lại, ồ ồ chảy ra bên ngoài, muốn nói chuyện, thế nhưng mà há to miệng, lại phát hiện mình căn bản nói không ra lời.
Diệp Khiêm cũng không có nhìn thi thể của Ngụy Thành Long mà cất bước đi ra ngoài. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhìn thi thể của Ngụy Thành Long có chút nhếch miệng, bước nhanh đi theo.
Thi thể của Ngụy Thành Long rất nhanh liền bị nhân viên hội sở phát hiện, Diệp Khiêm cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt sau khi rời đi không có bao lâu, xe cảnh sát liền chạy tới hiện trường. Lúc này Ngụy Phi Tường cũng biết tin, vội vàng đi ô-tô chạy đến, trông thấy cảnh sát đem thi thể con mình từ bên trong mang ra đến, cuống quít nhào tới, kêu lên: "Thành Long, Thành Long!" Thế nhưng mà đáp lại hắn chỉ có một mảnh tĩnh mịch. Trong ánh mắt của Ngụy Phi Tường hiện lên nồng đậm sát ý, kêu lên: "Diệp Khiêm, Ngụy Phi Tường ta không giết ngươi thề không làm người."
Ngay lúc Diệp Khiêm cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt chém giết Ngụy Thành Long Lý Vĩ, Thanh Phong cùng thành viên Nanh Sói cũng đều riêng phần mình đánh chết tất cả nhân viên cao tầng của Thanh bang, có người chết trong nhà, có người chết ở bên trong địa bàn hắn bảo kê, có người thì chết ở trên đường cái, đều là một đao đoạt mạng, vừa nhanh lại hung ác.
Cùng lúc đó, Hồng Môn cũng chia ra rất nhiều phân đội nhỏ, xông vào địa bàn Thanh bang, đem đệ tử Thanh bang đánh cho thương tích đầy mình, chiếm cứ hơn phân nửa địa bàn của Thanh bang.
Toàn bộ thành phố Thượng Hải, một đêm này, cơ hồ bị bao phủ bên trong một mảnh gió tanh mưa máu. Đây là một lần thanh trừng các thế lực hắc đạo của thành phố Thượng Hải, tin tưởng cho dù là vài thập niên về sau, cũng sẽ có người nhớ rõ đêm hôm nay.
Đỗ Liên Thành rất nhanh liền biết tin tức này, ở trong nhà đứng ngồi không yên, đi qua đi lại không ngừng. Hắn thật không ngờ Diệp Khiêm cùng Hồng Môn thế công lại mãnh liệt như vậy, hơn nữa còn hoàn toàn không để ý tới ảnh hưởng đối với xã hội, chẳng lẽ bọn hắn không sợ chính phủ sẽ trách tội xuống, tiến hành truy quét đã kích sao?
Bỗng nhiên, Đỗ Liên Thành nhớ tới chuyện đã xảy ra ở khu thành cũ, trong nội tâm không khỏi run lên, chẳng lẽ Diệp Khiêm có chỗ dựa sau lưng là người ở trung ương? Hay là chuyện này căn bản là một hành động đặc thù của trung ương, mượn nhờ tay Diệp Khiêm đem tập đoàn Phi Tường cùng Thanh bang tiêu diệt?
Trong nội tâm của Đỗ Liên Thành không khỏi cảm thấy bất an, bất kể là loại nào, chỉ sợ bản thân hắn đều đã triệt để thất bại. Đại đa số cao tầng của Thanh bang vậy mà trong một đêm lần lượt bị giết, địa bàn cũng bị Hồng Môn thừa dịp không người mà vào chiếm đóng, Đỗ Liên Thành có chút cảm thấy bất đắc dĩ, Thanh bang mấy trăm năm lịch sử, lại sắp chôn vùi trong tay hắn, những ngày bình thường hắn chỉ biết ăn uống vui đùa giống như phế vật, thậm chí ngay cả một tên tiểu tử Diệp Khiêm cũng không thu thập được.
Đỗ Liên Thành cũng không có thời gian dư thừa ngồi suy nghĩ, trận chiến tối nay, Thanh bang xem như triệt để thất bại, muốn Đông Sơn tái khởi đó là hy vọng xa vời. Đỗ Liên Thành cuống quít đi vào trong phòng ngủ, đem vật phẩm quý giá trong hòm thu thập một chút, sau đó đi ra ngoài.
Hiện tại rời đi, dựa vào tài phú nhiều năm tích lũy, hắn còn có thể ở nước ngoài sống vui vẻ hết nửa đời sau, nếu như không đi chỉ sợ ngay cả mạng của hắn cũng không giữ được. Đỗ Liên Thành đâu còn dám mơ tưởng Đông Sơn tái khởi, hắn đã không còn hùng tâm tráng chí giống như lúc tuổi trẻ nữa rồi.
Vội vội vàng vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại đến sân bay đặt vé, Đỗ Liên Thành không dám có nửa phần chần chờ, cũng không có gì hối hận, chí có thể trách hắn đánh giá thấp người khác, xem trọng chính mình. Vậy mà để cho người khác chiếm được tiên cơ, đường đường là thế lực địa phương sinh trưởng ở thành phố Thượng Hải vậy mà không đấu lại thế lực đến từ bên ngoài.
"Đỗ bang chủ, gấp gáp như vậy là muốn đi nơi nào à?" Bỗng nhiên một bóng người ngăn cản đường đi của Đỗ Liên Thành.
Đỗ Liên Thành sững sờ, cuống quít dừng bước lại, nhìn người trước mặt, lạnh lùng nói: "Cự tử, ngươi tới giết ta sao? Ngươi đừng quên, nghiêm lệnh của người Mặc gia, cấm đồng môn tương tàn."
Mặc Long lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Ngươi còn tưởng mình là người Mặc gia sao? Ngươi căn bản không xứng làm một thành viên của Mặc gia, điều lệnh thứ nhất của Mặc gia, người không tuân theo mệnh lệnh của cự tử sẽ bị coi là phản đồ, sẽ chịu hình phạt ba đao sáu động. Lúc trước, ngươi lựa chọn không nghe theo lời của ta, cũng đồng nghĩa ngươi đã phản bội lại Mặc gia"
Đỗ Liên Thành chậm rãi buông túi trên lưng xuống, cười lạnh một tiếng, nói: "Mặc Long, ngươi thật sự xem mình là cự tử sao? Hừ, Mặc gia cũng đã sớm giải tán, ta xem trên mặt mũi của gia gia ngươi, nên khách khí đối với ngươi. Ngươi muốn giết ta, vậy thì phải xem ngươi có bổn sự kia hay không."
Vừa nói xong, Đỗ Liên Thành hét lớn một tiếng, vọt tới, một đấm thẳng hướng ngực Mặc Long đánh tới. Rõ ràng là chính tông Thông Tí quyền.
Mặc Long cũng không tránh né, nắm tay phải cũng đấm ra, cùng Đỗ Liên Thành đối cứng với nhau. Mặc Long chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, lui về phía sau vài bước, không khỏi một hồi ngạc nhiên, không nghĩ tới Đỗ Liên Thành còn có thân thủ như vậy.
Đỗ Liên Thành có thể ngồi trên vị trí bang chủ Thanh bang, đó cũng không phải là vận khí, hoàn toàn là dựa vào thực lực cường hãn cùng thủ đoạn độc ác của hắn. Tuy nhiên sau khi ngồi trên chức bang chủ, Đỗ Liên Thành rất ít khi động thủ, bất quá một thân công phu ngược lại không có buông lõng. Mắt thấy Mặc Long không địch lại, Đỗ Liên Thành càng là đắc thế không buông tha người, bước nhanh ép sát đi tới, đấm ra hai cú đấm liên tiếp, quyền thế dũng mãnh, ẩn ẩn hiển ra quyền phong.
Mặc Long cũng thu hồi tâm chủ quan của hắn, hết sức chăm chú ứng phó công kích của Đỗ Liên Thành. Bất quá đều một mực phòng thủ, cũng không có công kích. Đỗ Liên Thành chiêu thức quá mãnh liệt, Mặc Long nhất định phải tìm ra nhược điểm của hắn, đánh cho hắn một kích trí mạng. Đỗ Liên Thành mắt thấy Mặc Long từng bước lui về phía sau, bị hắn đánh không hề có lực hoàn thủ, trong nội tâm càng tự tin hơn rất nhiều.
"Mặc Long, ta thật đúng là quá trọng ngươi rồi a, thậm chí ngay cả ba thành công phu của gia gia ngươi cũng không có học được. Hừ, ngươi thân thủ như vậy cũng dám cuồng vọng một mình đối phó ta, quả thực là tự tìm đường chết." Đỗ Liên Thành đắc ý nói, "Kinh nghiệm đối địch ta thế nhưng mà so với ngươi phong phú hơn rất nhiều, đây chính là báu vật mà loại con nít chưa mọc lông như ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được."
"Ngươi cũng đừng quên, quyền sợ trẻ trung. Đây cũng là chuyện mà loại người như ngươi không hưởng thụ được." Mặc Long mắng trả lại.
"Miệng ngược lại rất lợi hại, nhưng công phu của ngươi lại không bằng một thành của miệng ngươi a." Đỗ Liên Thành nói.
"Ngươi chờ mà xem." Mặc Long lạnh lùng nói.
Đỗ Liên Thành hừ lạnh một tiếng, nói: "Tốt, ta đây sẽ đưa ngươi đi gặp gia gia của ngươi, để cho ông cháu các ngươi sớm đoàn tụ nơi chín suối." Sau khi nói xong, thế công của Đỗ Liên Thành càng thêm mãnh liệt, từng đơt từng đợt giống như sống nước cuồn cuộn không dứt.
Mặc long nhìn thấy Đỗ Liên Thành tấn công liên tục, cũng không có nóng lòng công kích lại, vẫn như cũ phòng thủ lấy. Đỗ Liên Thành công lâu như vậy mà Mặc Long vẫn không sao, trong nội tâm cũng bắt đầu có chút sốt ruột rồi, thế công càng thêm mãnh liệt lên.
Cao thủ tranh đấu, kiêng kỵ nhất chính là phập phồng không yên, Đỗ Liên Thành nghiễm nhiên đã lâm vào tâm trạng nôn nóng. Thứ nhất, hắn nóng lòng ly khai nơi này, nếu không lại có thành viên Nanh Sói chạy đến, thì cho dù thân thủ của hắn cao như thế nào, cũng không thể chống đỡ nhiều người ah; thứ hai, tấn công lâu như vậy mà không thể đánh bại Mặc Long, đối với lòng tin của hắn không thể nghi ngờ là một đả kích rất lớn.
Mặc Long chọn đúng thời cơ, đột nhiên động tác nhanh hơn, hai đấm ầm ầm ở giữa đấm ra. Thừa dịp thế công của Đỗ Liên Thành vừa hết, Mặc Long hung hăng đánh vào ngực của Đỗ Liên Thành, lực lượng toàn thân tại một khắc bộc phát, lực sát thương tự nhiên không nhỏ. Đỗ Liên Thành kêu thảm một tiếng, cả người bị đánh bay đi ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất."Oa" một tiếng, nhổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức biến thành tái nhợt.
Mặc Long chậm rãi đi tới, móc ra một thanh chùy thủ, lạnh lùng nói: "Ngươi đã ngồi trên chức bang chủ Thanh bang lâu như vậy, ba đao sáu động, ngươi có lẽ rất rõ ràng a?"
Trên mặt Đỗ Liên Thành hiện ra một tia hoảng sợ, một kích toàn lực vừa rồi của Mặc Long để cho hắn bị thương quá nặng, xương sườn đứt gãy, trực tiếp đâm xuyên qua nội tạng. Đừng nói là hoàn thủ, chỉ sợ nếu trị liệu trễ, sẽ bởi vì nội tạng xuất huyết nhiều mà chết.
Mặc Long ngồi xổm xuống, trong mắt hiện lên một đạo hàn mang, dao găm trong tay cấp tốc rơi xuống, hung hăng đâm trên đùi của Đỗ Liên Thành, trực tiếp xỏ xuyên qua đùi của hắn."Ah..." Đỗ Liên Thành kêu thảm một tiếng, bộ mặt một hồi vặn vẹo, trên trán xuất hiện từng giọt mồ hôi rơi xuống. Một đao, hai động!
"PHỐC!" một chút, Mặc Long rút chùy thủ ra, không có do dự chút nào, lần nữa đâm thẳng xuống."Ah..." Tiếng kêu của Đỗ Liên Thành càng thêm thảm thiết thê thảm, chùy thủ lần nữa đem bắp đùi còn lại của hắn xỏ xuyên qua. Máu tươi, tựa như nước suối ồ ồ chảy ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.