Chương 555: Lễ vật của quỷ lang bạch thiên hòe (2)
Bộ Thiên Phàm
25/12/2020
Bỗng nhiên, trong đầu của Diệp Khiêm linh quang lóe lên, một cổ niệm tưởng hiển hiện trong óc. Chẳng lẽ người này là thành viên Cáo Bắc Cực? Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ.
Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Mày đã biết thân phận của tao, chắc cũng biết rõ thủ đoạn của tao a. Kỳ thật, cho dù mày không nói ra người sai phái mày là ai thì cũng không có sao hết. Đối với tao mà nói thì có hay không có kẻ chủ mưu cũng giống nhau mà thôi. Có lẽ mày hiểu ý của tao, đúng không?"
Gã đàn ông kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, khẽ chau mày, nói: "Hừ, xem ra mày đã sớm có ý nghĩ đem chuyện này vu oan cho người khác rồi, dù cho không phải là người đó làm, thì mày cũng sẽ nói là do hắn làm, có đúng không?"
"Mày đúng là người thông minh, nói thật, tao có chút thưởng thức mày rồi đó." Diệp Khiêm nói, "Mày đã là người thông minh, thì cũng không cần cùng tao nói chuyện quanh co lòng vòng làm gì, đem toàn bộ mọi chuyện nói ra a, tao đáp ứng cho một đao thống khoái."
Gã đàn ông bắt đầu cân nhắc, hắn hiểu được tình trạng của hắn bây giờ, hắn đối với Diệp Khiêm đã không còn quan trọng nữa rồi, dù sao Diệp Khiêm cũng chuẩn bị đem chuyện này vu oan cho người khác rồi. Nhưng mà, đối với hắn lại rất trọng yếu, nếu như hắn nói ra toàn bộ thì hắn còn có thể chết trong tư thế ngẩng cao đầu, nếu như hắn không nói ra mọi chuyện, thì hắn tuyệt đối tin tưởng Diệp Khiêm có thể để cho hắn nhận hết tra tấn cùng lăng nhục, thậm chí là sống không bằng chết.
Hắn là lính đánh thuê, tuy Cáo Bắc Cực đã không còn tồn tại, nhưng ý chí của Cáo Bắc Cực vẫn còn tồn tại trong đầu hắn. Lăn lộn trong giới lính đánh thuê lâu như vậy, hắn đã sớm không để ý đến sinh tử rồi, lúc đối mặt tử vong hắn có thể sẽ không sợ hãi, nhưng hắn lại chịu không được chuyện bị lăng nhục. Nghĩ tới tình cảnh mình bị người khác tra tấn, thậm chí biến thành đối tượng để người khác cười nhạo, hắn khó có thể tiếp nhận được. Đối với một nam nhân như hắn mà nói, chết không phải là chuyện đáng sợ nhất, chuyện đáng sợ nhất chính là ngay cả chết cũng không thể chết trong tư thế ngẩng cao đầu.
Đối với Diệp Khiêm đối với Nanh Sói, hắn cũng không có bao nhiêu hận ý. Hắn đã lựa chọn cuộc sống lính đánh thuê, nên hắn đã sớm tính trước chuyên này, vào một ngày nào đó hắn sẽ bị người khác giết chết. Cáo Bắc Cực bị Nanh Sói tiêu diệt, chẳng qua là một loại tranh giành lợi ích mà thôi, cũng không có ai đúng ai sai.
Lúc trước, mấy thành viên Cáo Bắc Cực còn sống sót sau cuộc tập kích của Nanh Sói, bọn họ đã đi tìm mấy thành viên Cáo Bắc Cực đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, đem chuyện đã xảy ra nói cho mấy thành viên Cáo Bắc Cực đó nghe, sau đó, tất cả bọn họ cơ hồ không có bất kỳ do dự liền đi tới Mát-xcơ-va, bắt đầu triển khai kế hoạch ám sát A Tạ Phu. Đáng tiếc là đã thất bại, sau khi bỏ ra một cái giá lớn, chỉ có mấy người trốn thoát. Vốn bọn họ định tiếp tục ám sát A Tạ Phu, nhưng bỗng nhiên lại bị thành viên Nanh Sói tìm được, thành viên Nanh Sói cũng không nói một tiếng mà bắt đầu tiến hành đồ sát bọn họ. Hắn may mắn, trốn thoát, thiên tân vạn khổ, rốt cục lại để cho hắn biết được đầu sỏ gây ra chuyện này không phải là A Tạ Phu, mà là An Đức Liệt, sau đó hắn đã liên hệ với A Tạ Phu, đem ý định ám sát An Đức Liệt của hắn nói ra. A Tạ Phu tự nhiên là vui vẻ không thôi, vì vậy liền bảo hộ hắn, thẳng đến khi An Đức Liệt đi đến Hoa Hạ, mới an bài hắn đi tới Hoa Hạ.
Lại nói tiếp, sự kiện đấu súng lần này căn bản không có bất luận kẻ chủ mưu nào, mà do chính bản thân hắn gây nên. Bất quá, chuyện này đối với Diệp Khiêm mà nói đã không còn quan trọng, Diệp Khiêm đã có ý định đem chuyện này vu oan cho A Tạ Phu. Dù sao, A Tạ Phu cùng An Đức Liệt cũng có quan hệ chú cháu, ai biết một ngày nào đó bọn họ có hòa hảo lại hay không? Vì muốn mâu thuẫn giữa hai người bọn họ trở nên gay gắt, nên Diệp Khiêm không thể không làm như vậy.
Nghe xong lời gã đàn ông nói, Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, nói: "Thực xin lỗi, hi vọng kiếp sau mày sẽ không gặp lại tao."
Gã đàn ông lộ vẻ sầu thảm nở nụ cười một chút, nói: "Có thể chết ở trong tay Lang Vương Diệp Khiêm, so với chết ở trong tay những kẻ vô danh tiểu tốt thì mạnh hơn nhiều. Đến đây đi, từ ngay chọn cuộc sống lính đánh thuê, tao đã sớm không để ý tới sinh tử rồi, tử vong đối với tao mà nói tuyệt không đáng sợ."
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Mày đúng là nam tử hán đại trượng phu, tao sẽ cho mày một đao thống khoái, mày sẽ không có bất luận thống khổ gì." Vừa mới nói xong, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa của bàn tay phải tạo thành hình trảo nhanh chóng hướng xương cột sống của gã đàn ông chộp tới. Bắt lấy đoạn xương cột sống thứ năm, nhấn một cái sau đó liền kéo một phát, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, xương cột sống đứt gãy, thân hình gã đàn ông chậm rãi ngã xuống.
Toàn bộ quá trình vừa nhanh lại hung ác, bất quá chỉ trong chớp mắt mà thôi, gã đàn ông căn bản không có bất luận thống khổ gì. Diệp Khiêm là người đã tiếp nhận huấn luyện quân sự nghiêm khắc, nên đối với kết cấu cơ thể con người hắn hiểu rất rõ ràng, vì vậy hắn có thể làm ra động tác như vậy cũng không phải việc khó gì.
Nhìn thoáng qua thi thể trên sàn nhà, Diệp Khiêm có chút thở dài. Lấy điện thoại di động ra, Diệp Khiêm bấm số điện thoại của Cơ Vĩ. "Lão đại!" Điện thoại vừa mới bắt máy, Cơ Vĩ liền cung kính kêu lên.
"Ừ!" Diệp Khiêm khẽ gật đầu, lên tiếng, nói: "Như thế nào rồi? Đã giải quyết toàn bộ thành viên Cáo Bắc Cực chưa? Bọn họ ám sát A Tạ Phu có thành công hay không?"
"Thành viên Cáo Bắc Cực đã thất bại, hơn nữa còn tổn thất thảm trọng. Dựa theo lão đại chỉ thị, chúng em đã tiến hành đuổi giết thành viên Cáo Bắc Cực còn sót lại. Chỉ có điều là... Thật xin lỗi, lão đại, có một thành viên Cáo Bắc Cực trốn thoát, cho đến bây giờ chúng em còn không có tìm được hắn." Trương Cơ Vĩ nói.
"Hừ!" Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Mày có biết mày đã phạm sai lầm lớn rồi không? Cũng bởi vì mày sơ sẩy, thiếu chút nữa đã gây ra đại họa, mày có biết không hả? Cái thằng đã trốn thoát đó đã đến Hoa Hạ, hơn nữa hắn còn dám tiến hành ám sát An Đức Liệt ngay tại sân bay, nếu như lúc đó tao không phát hiện sớm, thì An Đức Liệt đã bị giết chết rồi. Mày có biết nếu như An Đức Liệt bị giết chết thì sẽ có hậu quả gì không?"
"Thật xin lỗi, lão đại, đây là lỗi của em. Anh xử phạt em đi!" Trương Cơ Vĩ nói.
"Bang có bang quy, Nanh Sói chúng ta cũng không ngoại lệ. Bất quá, may mắn lần này không có gây ra họa quá lớn. Tự mày liên hệ Lãnh Nghị, để cho hắn dựa theo quy củ Nanh Sói mà làm đi, do thành viên Tử Lang phụ trách chấp hành." Diệp Khiêm nói.
"Vâng, lão đại!" Trương Cơ Vĩ đáp.
"Tốt rồi, cứ như vậy đi, bên Nga mày vẫn phải chú ý nhiều chú một chút. Có chuyện gì thì mày hãy liên hệ với Jack, nhớ kỹ, đừng khinh thường nữa." Diệp Khiêm nói, "Chuyện lần này mày cũng đừng có trách tao trừng phạt mày, tao cũng là vì muốn cho Nanh Sói chúng ta tốt hơn, hi vọng mày chớ có trách tao."
"Quốc có quốc pháp, bang có bang quy, em quả thật đã phạm vào sai lầm, em đáng bị trừng phạt." Trương Cơ Vĩ nói.
"Ừ!" Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Mày có suy nghĩ như vậy là tốt rồi. Tốt rồi, cứ như vậy a." Nói xong, Diệp Khiêm cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khiêm lâm vào một mảnh trầm tư. Hắn hoàn toàn bị cử động của Quỷ Lang Bạch Thiên Hỏe làm cho có chút mờ mịt không hiểu thấu. Hắn không rõ vì cái gì Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại giúp hắn bắt tên xạ thủ kia tới, có lẽ là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe không muốn để cho người khác đối phó Nanh Sói a, tuy hắn muốn tự tay mình giải quyết Nanh Sói, nhưng tên xạ thủ này đối với Nanh Sói có thể nói hoàn toàn không có bất kỳ uy hiếp gì a, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe tại sao phải giúp mình bắt hắn a?
Hiện tại Diệp Khiêm thật sự rất muốn gặp Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, hảo hảo hỏi hắn một chút, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra, hỏi xem mục đích của hắn là gì. Thế nhưng mà, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe xuất quỷ nhập thần, muốn tìm gặp hắn quả thật có chút khó khăn. Cho dù biết rõ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đang ở tại thành phố Hải Khẩu, nhưng muốn tìm được hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Có chút thở dài, xem ra cũng chỉ có đợi Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đến tìm mình thôi, bất quá hi vọng này tựa hồ cũng có chút xa vời. Vừa rồi Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe không muốn hiện thân gặp mặt, chuyện này đã nói lên hắn cũng không muốn gặp mình a. Quơ quơ đầu, Diệp Khiêm đem những tâm tình nà đè ép xuống dưới, sau khi đem thi thể gã đàn ông kia xử lý sạch sẽ, liền đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm đã rời giường từ rất sớm. Sau khi huấn luyện cơ thể giống như thường ngày xong, thì lại tiến hành tu luyện khí. Sau khi hoàn thành tu luyện khí, Diệp Khiêm có cảm giác tinh thần của mình tăng gấp trăm lần, toàn thân giống như có sức lực dùng không hết.
Sau khi tắm rữa, Diệp Khiêm thay đổi quần áo, sau đó lái ô-tô hướng khách sạn An Đức Liệt đang ở chạy tới. Tới trước cửa ra vào của khách sạn, Diệp Khiêm gọi một cú điện thoại cho An Đức Liệt, nói mình đã đến khách sạn, để cho hắn xuống cùng nhau ăn sáng.
Không bao lâu, An Đức Liệt, Thanh Phong cùng hai gã bảo tiêu liền từ thang máy đi xuống, đi tới nhà ăn, liền nhìn thấy Diệp Khiêm đã chờ ở đó. Trên mặt bàn cũng đã đặt đầy các món ăn sáng, trông thấy An Đức Liệt, Diệp Khiêm có chút cười cười, đứng dậy mời hắn cùng ngồi xuống một chỗ.
"Đến, nếm thử món ăn Hoa Hạ của chúng tôi, nhìn xem có hợp khẩu vị hay không." Diệp Khiêm khẽ cười nói.
"Ha ha, tôi rất thích những món điểm tâm của Hoa Hạ. Lúc ở Mát-xcơ-va, tôi thường xuyên đi tới nhà hàng người Hoa để ăn điểm tâm. Nói thật, so với bánh mì sandwich của nước Nga chúng tôi thì ngon hơn rất nhiều." An Đức Liệt ha ha cười cười, nói.
Sau đó lại nhìn hai gã bảo tiêu bên cạnh, An Đức Liệt nói: "Hai anh cũng ngồi xuống ăn đi, nơi đây không có người ngoài, không cần phải giữ lễ tiết như vậy."
Hai gã bảo tiêu cung kính lên tiếng, sau đó có chút câu nệ ngồi xuống. Nghe An Đức Liệt nói như vậy, Diệp Khiêm có chút cười cười, xem ra An Đức Liệt cũng là người biết thu mua nhân tâm a. Kỳ thật, dùng tiền tài để buộc chặt một người là hoàn toàn vô dụng, nhưng dùng tình cảm để trói buộc họ thì lại rất tốt. Mối quan hệ thành lập dựa trên tiền tài thì không bền chắc, tùy thời đều có thể bị bán đứng; mà dựa trên tình cảm thì không giống như vậy, cho dù lúc bạn gặp khó khăn nhất, thì bọn họ cũng sẽ đối với bạn bất ly bất khí.
"Đúng rồi, hôm nay tới đây, tôi còn có một việc vui muốn nói cho An Đức Liệt tiên sinh." Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói.
"Ah? Không biết là việc vui gì? Chẳng lẽ đã tìm được tên xạ thủ kia hả?" An Đức Liệt có chút sửng sốt, hỏi.
Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Mày đã biết thân phận của tao, chắc cũng biết rõ thủ đoạn của tao a. Kỳ thật, cho dù mày không nói ra người sai phái mày là ai thì cũng không có sao hết. Đối với tao mà nói thì có hay không có kẻ chủ mưu cũng giống nhau mà thôi. Có lẽ mày hiểu ý của tao, đúng không?"
Gã đàn ông kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, khẽ chau mày, nói: "Hừ, xem ra mày đã sớm có ý nghĩ đem chuyện này vu oan cho người khác rồi, dù cho không phải là người đó làm, thì mày cũng sẽ nói là do hắn làm, có đúng không?"
"Mày đúng là người thông minh, nói thật, tao có chút thưởng thức mày rồi đó." Diệp Khiêm nói, "Mày đã là người thông minh, thì cũng không cần cùng tao nói chuyện quanh co lòng vòng làm gì, đem toàn bộ mọi chuyện nói ra a, tao đáp ứng cho một đao thống khoái."
Gã đàn ông bắt đầu cân nhắc, hắn hiểu được tình trạng của hắn bây giờ, hắn đối với Diệp Khiêm đã không còn quan trọng nữa rồi, dù sao Diệp Khiêm cũng chuẩn bị đem chuyện này vu oan cho người khác rồi. Nhưng mà, đối với hắn lại rất trọng yếu, nếu như hắn nói ra toàn bộ thì hắn còn có thể chết trong tư thế ngẩng cao đầu, nếu như hắn không nói ra mọi chuyện, thì hắn tuyệt đối tin tưởng Diệp Khiêm có thể để cho hắn nhận hết tra tấn cùng lăng nhục, thậm chí là sống không bằng chết.
Hắn là lính đánh thuê, tuy Cáo Bắc Cực đã không còn tồn tại, nhưng ý chí của Cáo Bắc Cực vẫn còn tồn tại trong đầu hắn. Lăn lộn trong giới lính đánh thuê lâu như vậy, hắn đã sớm không để ý đến sinh tử rồi, lúc đối mặt tử vong hắn có thể sẽ không sợ hãi, nhưng hắn lại chịu không được chuyện bị lăng nhục. Nghĩ tới tình cảnh mình bị người khác tra tấn, thậm chí biến thành đối tượng để người khác cười nhạo, hắn khó có thể tiếp nhận được. Đối với một nam nhân như hắn mà nói, chết không phải là chuyện đáng sợ nhất, chuyện đáng sợ nhất chính là ngay cả chết cũng không thể chết trong tư thế ngẩng cao đầu.
Đối với Diệp Khiêm đối với Nanh Sói, hắn cũng không có bao nhiêu hận ý. Hắn đã lựa chọn cuộc sống lính đánh thuê, nên hắn đã sớm tính trước chuyên này, vào một ngày nào đó hắn sẽ bị người khác giết chết. Cáo Bắc Cực bị Nanh Sói tiêu diệt, chẳng qua là một loại tranh giành lợi ích mà thôi, cũng không có ai đúng ai sai.
Lúc trước, mấy thành viên Cáo Bắc Cực còn sống sót sau cuộc tập kích của Nanh Sói, bọn họ đã đi tìm mấy thành viên Cáo Bắc Cực đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, đem chuyện đã xảy ra nói cho mấy thành viên Cáo Bắc Cực đó nghe, sau đó, tất cả bọn họ cơ hồ không có bất kỳ do dự liền đi tới Mát-xcơ-va, bắt đầu triển khai kế hoạch ám sát A Tạ Phu. Đáng tiếc là đã thất bại, sau khi bỏ ra một cái giá lớn, chỉ có mấy người trốn thoát. Vốn bọn họ định tiếp tục ám sát A Tạ Phu, nhưng bỗng nhiên lại bị thành viên Nanh Sói tìm được, thành viên Nanh Sói cũng không nói một tiếng mà bắt đầu tiến hành đồ sát bọn họ. Hắn may mắn, trốn thoát, thiên tân vạn khổ, rốt cục lại để cho hắn biết được đầu sỏ gây ra chuyện này không phải là A Tạ Phu, mà là An Đức Liệt, sau đó hắn đã liên hệ với A Tạ Phu, đem ý định ám sát An Đức Liệt của hắn nói ra. A Tạ Phu tự nhiên là vui vẻ không thôi, vì vậy liền bảo hộ hắn, thẳng đến khi An Đức Liệt đi đến Hoa Hạ, mới an bài hắn đi tới Hoa Hạ.
Lại nói tiếp, sự kiện đấu súng lần này căn bản không có bất luận kẻ chủ mưu nào, mà do chính bản thân hắn gây nên. Bất quá, chuyện này đối với Diệp Khiêm mà nói đã không còn quan trọng, Diệp Khiêm đã có ý định đem chuyện này vu oan cho A Tạ Phu. Dù sao, A Tạ Phu cùng An Đức Liệt cũng có quan hệ chú cháu, ai biết một ngày nào đó bọn họ có hòa hảo lại hay không? Vì muốn mâu thuẫn giữa hai người bọn họ trở nên gay gắt, nên Diệp Khiêm không thể không làm như vậy.
Nghe xong lời gã đàn ông nói, Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, nói: "Thực xin lỗi, hi vọng kiếp sau mày sẽ không gặp lại tao."
Gã đàn ông lộ vẻ sầu thảm nở nụ cười một chút, nói: "Có thể chết ở trong tay Lang Vương Diệp Khiêm, so với chết ở trong tay những kẻ vô danh tiểu tốt thì mạnh hơn nhiều. Đến đây đi, từ ngay chọn cuộc sống lính đánh thuê, tao đã sớm không để ý tới sinh tử rồi, tử vong đối với tao mà nói tuyệt không đáng sợ."
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Mày đúng là nam tử hán đại trượng phu, tao sẽ cho mày một đao thống khoái, mày sẽ không có bất luận thống khổ gì." Vừa mới nói xong, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa của bàn tay phải tạo thành hình trảo nhanh chóng hướng xương cột sống của gã đàn ông chộp tới. Bắt lấy đoạn xương cột sống thứ năm, nhấn một cái sau đó liền kéo một phát, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, xương cột sống đứt gãy, thân hình gã đàn ông chậm rãi ngã xuống.
Toàn bộ quá trình vừa nhanh lại hung ác, bất quá chỉ trong chớp mắt mà thôi, gã đàn ông căn bản không có bất luận thống khổ gì. Diệp Khiêm là người đã tiếp nhận huấn luyện quân sự nghiêm khắc, nên đối với kết cấu cơ thể con người hắn hiểu rất rõ ràng, vì vậy hắn có thể làm ra động tác như vậy cũng không phải việc khó gì.
Nhìn thoáng qua thi thể trên sàn nhà, Diệp Khiêm có chút thở dài. Lấy điện thoại di động ra, Diệp Khiêm bấm số điện thoại của Cơ Vĩ. "Lão đại!" Điện thoại vừa mới bắt máy, Cơ Vĩ liền cung kính kêu lên.
"Ừ!" Diệp Khiêm khẽ gật đầu, lên tiếng, nói: "Như thế nào rồi? Đã giải quyết toàn bộ thành viên Cáo Bắc Cực chưa? Bọn họ ám sát A Tạ Phu có thành công hay không?"
"Thành viên Cáo Bắc Cực đã thất bại, hơn nữa còn tổn thất thảm trọng. Dựa theo lão đại chỉ thị, chúng em đã tiến hành đuổi giết thành viên Cáo Bắc Cực còn sót lại. Chỉ có điều là... Thật xin lỗi, lão đại, có một thành viên Cáo Bắc Cực trốn thoát, cho đến bây giờ chúng em còn không có tìm được hắn." Trương Cơ Vĩ nói.
"Hừ!" Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Mày có biết mày đã phạm sai lầm lớn rồi không? Cũng bởi vì mày sơ sẩy, thiếu chút nữa đã gây ra đại họa, mày có biết không hả? Cái thằng đã trốn thoát đó đã đến Hoa Hạ, hơn nữa hắn còn dám tiến hành ám sát An Đức Liệt ngay tại sân bay, nếu như lúc đó tao không phát hiện sớm, thì An Đức Liệt đã bị giết chết rồi. Mày có biết nếu như An Đức Liệt bị giết chết thì sẽ có hậu quả gì không?"
"Thật xin lỗi, lão đại, đây là lỗi của em. Anh xử phạt em đi!" Trương Cơ Vĩ nói.
"Bang có bang quy, Nanh Sói chúng ta cũng không ngoại lệ. Bất quá, may mắn lần này không có gây ra họa quá lớn. Tự mày liên hệ Lãnh Nghị, để cho hắn dựa theo quy củ Nanh Sói mà làm đi, do thành viên Tử Lang phụ trách chấp hành." Diệp Khiêm nói.
"Vâng, lão đại!" Trương Cơ Vĩ đáp.
"Tốt rồi, cứ như vậy đi, bên Nga mày vẫn phải chú ý nhiều chú một chút. Có chuyện gì thì mày hãy liên hệ với Jack, nhớ kỹ, đừng khinh thường nữa." Diệp Khiêm nói, "Chuyện lần này mày cũng đừng có trách tao trừng phạt mày, tao cũng là vì muốn cho Nanh Sói chúng ta tốt hơn, hi vọng mày chớ có trách tao."
"Quốc có quốc pháp, bang có bang quy, em quả thật đã phạm vào sai lầm, em đáng bị trừng phạt." Trương Cơ Vĩ nói.
"Ừ!" Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Mày có suy nghĩ như vậy là tốt rồi. Tốt rồi, cứ như vậy a." Nói xong, Diệp Khiêm cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khiêm lâm vào một mảnh trầm tư. Hắn hoàn toàn bị cử động của Quỷ Lang Bạch Thiên Hỏe làm cho có chút mờ mịt không hiểu thấu. Hắn không rõ vì cái gì Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại giúp hắn bắt tên xạ thủ kia tới, có lẽ là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe không muốn để cho người khác đối phó Nanh Sói a, tuy hắn muốn tự tay mình giải quyết Nanh Sói, nhưng tên xạ thủ này đối với Nanh Sói có thể nói hoàn toàn không có bất kỳ uy hiếp gì a, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe tại sao phải giúp mình bắt hắn a?
Hiện tại Diệp Khiêm thật sự rất muốn gặp Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, hảo hảo hỏi hắn một chút, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra, hỏi xem mục đích của hắn là gì. Thế nhưng mà, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe xuất quỷ nhập thần, muốn tìm gặp hắn quả thật có chút khó khăn. Cho dù biết rõ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đang ở tại thành phố Hải Khẩu, nhưng muốn tìm được hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Có chút thở dài, xem ra cũng chỉ có đợi Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đến tìm mình thôi, bất quá hi vọng này tựa hồ cũng có chút xa vời. Vừa rồi Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe không muốn hiện thân gặp mặt, chuyện này đã nói lên hắn cũng không muốn gặp mình a. Quơ quơ đầu, Diệp Khiêm đem những tâm tình nà đè ép xuống dưới, sau khi đem thi thể gã đàn ông kia xử lý sạch sẽ, liền đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm đã rời giường từ rất sớm. Sau khi huấn luyện cơ thể giống như thường ngày xong, thì lại tiến hành tu luyện khí. Sau khi hoàn thành tu luyện khí, Diệp Khiêm có cảm giác tinh thần của mình tăng gấp trăm lần, toàn thân giống như có sức lực dùng không hết.
Sau khi tắm rữa, Diệp Khiêm thay đổi quần áo, sau đó lái ô-tô hướng khách sạn An Đức Liệt đang ở chạy tới. Tới trước cửa ra vào của khách sạn, Diệp Khiêm gọi một cú điện thoại cho An Đức Liệt, nói mình đã đến khách sạn, để cho hắn xuống cùng nhau ăn sáng.
Không bao lâu, An Đức Liệt, Thanh Phong cùng hai gã bảo tiêu liền từ thang máy đi xuống, đi tới nhà ăn, liền nhìn thấy Diệp Khiêm đã chờ ở đó. Trên mặt bàn cũng đã đặt đầy các món ăn sáng, trông thấy An Đức Liệt, Diệp Khiêm có chút cười cười, đứng dậy mời hắn cùng ngồi xuống một chỗ.
"Đến, nếm thử món ăn Hoa Hạ của chúng tôi, nhìn xem có hợp khẩu vị hay không." Diệp Khiêm khẽ cười nói.
"Ha ha, tôi rất thích những món điểm tâm của Hoa Hạ. Lúc ở Mát-xcơ-va, tôi thường xuyên đi tới nhà hàng người Hoa để ăn điểm tâm. Nói thật, so với bánh mì sandwich của nước Nga chúng tôi thì ngon hơn rất nhiều." An Đức Liệt ha ha cười cười, nói.
Sau đó lại nhìn hai gã bảo tiêu bên cạnh, An Đức Liệt nói: "Hai anh cũng ngồi xuống ăn đi, nơi đây không có người ngoài, không cần phải giữ lễ tiết như vậy."
Hai gã bảo tiêu cung kính lên tiếng, sau đó có chút câu nệ ngồi xuống. Nghe An Đức Liệt nói như vậy, Diệp Khiêm có chút cười cười, xem ra An Đức Liệt cũng là người biết thu mua nhân tâm a. Kỳ thật, dùng tiền tài để buộc chặt một người là hoàn toàn vô dụng, nhưng dùng tình cảm để trói buộc họ thì lại rất tốt. Mối quan hệ thành lập dựa trên tiền tài thì không bền chắc, tùy thời đều có thể bị bán đứng; mà dựa trên tình cảm thì không giống như vậy, cho dù lúc bạn gặp khó khăn nhất, thì bọn họ cũng sẽ đối với bạn bất ly bất khí.
"Đúng rồi, hôm nay tới đây, tôi còn có một việc vui muốn nói cho An Đức Liệt tiên sinh." Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói.
"Ah? Không biết là việc vui gì? Chẳng lẽ đã tìm được tên xạ thủ kia hả?" An Đức Liệt có chút sửng sốt, hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.