Chương 215: Tam Hùng Gặp Mặt, Hồng Môn Yến (2)
Bộ Thiên Phàm
24/10/2019
Diệp Khiêm sau khi biết chuyện phản bội của Cố Minh Hùng, cũng đã bắt tay vào điều tra, trong vô tri vô giác đã lấy đi quyền lực trong tay hắn. Dù sao, Cố Minh Hùng cho dù sai, cũng là khai quốc công thần, không có công lao cũng có khổ lao, Diệp Khiêm cũng không muốn làm quá tuyệt. Nhưng mà, lại để cho Diệp Khiêm chuẩn bị không kịp chính là, Cố Minh Hùng giống như đã hết hy vọng muốn đoạn tuyệt với mình, hơn nữa còn cùng Tô Kiến Quân cùng Chu Thiện tạo áp lực cho mình, Diệp Khiêm không khỏi lạnh lùng nở nụ cười.
Nếu như Cố Minh Hùng từ mình đi tới cùng Diệp Khiêm đàm phán, Diệp Khiêm sẽ không làm khó xử hắn; mà hôm nay, hành vi của Cố Minh Hùng để cho Diệp Khiêm có chút phẫn nộ. Trộm tiền công ty đã là chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng mà chuyện bán nước cầu vinh càng không đáng tha thứ.
Bất quá Diệp Khiêm vô cùng rõ ràng, chuyện Cố Minh Hùng phản bội, khẳng định là do Chu thiện cùng Tô Kiến Quân châm ngòi. Sản nghiệp bất động sản mà Cố Minh Hùng đang quản lý toàn bộ đã rơi vào tay Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân, Diệp Khiêm cũng không khỏi cảm thán, thật là thủ đoạn âm hiểm. Nhưng mà, Diệp Khiêm tuy tức giận, nhưng cũng không có phản ứng quá lớn, những chuyện này bất quá chỉ là thử sức mà thôi, cuối cùng hươu chết về tay ai còn chưa biết.
"Lão bản..." Cố Minh Hùng khom người, nói.
Diệp Khiêm lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, nói: "Lão bản? Ta thật không dám, ngươi quá đề cao ta rồi."
Diệp Khiêm không thể nghi ngờ đang hung hăng tát cho Cố Minh Hùng một bạt tai, ngữ khí châm chọc khiêu khích lập tức để cho Cố Minh Hùng vốn có tật giật mình đỏ mặt tía tai, nói không ra lời.
"Bọn thủ hạ không hiểu chuyện, lại làm phiền Chu lão bản cùng Tô lão bản ra mặt, Diệp mỗ xấu hổ ah." Diệp Khiêm nhìn Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân, nói. Ngụ ý rất rõ ràng, cái này là chuyện nhà của hắn, bọn họ tốt nhất đừng nhúng tay vào.
"Minh hùng, có chuyện gì thì nói với lão bản của ngươi, có ta cùng Tô lão bản ở đây, lão bản của ngươi cũng sẽ không làm khó ngươi." Chu thiện bộ dạng rất trượng nghĩa nói, nhưng mà, lời này rất rõ ràng là đem lời Diệp Khiêm nói phủ định, hoàn toàn không xem lời Diệp Khiêm nói ra gì. Chẳng khác nào Chu Thiện đang hướng Diệp Khiêm tuyên chiến.
Sự tình đã phát triển đến bước này, Cố Minh Hùng cũng minh bạch, coi như là mình có hối hận cũng vô dụng, hôm nay đã đâm lao đành phải theo lao. Hơn nữa, còn có hai thế lực Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân ở sau lưng làm chỗ dựa, Cố Minh Hùng hít sâu một hơi, nói: "Ta từ chức."
Đáng tiếc là Cố Minh Hùng không để ý đến một điểm, cũng là điểm trọng yếu nhất. Diệp Khiêm không phải là một tiểu mao đầu đơn thuần, mượn nhờ vận may mà có được địa vị như hôm nay, trừ những lão đại giấu mặt của thành phố Nam Kinh, bất luận là Chu Thiện hay là Tô Kiến Quân đều không tư cách có cùng hắn chiến một trận. Đây là chuyện mà Chu thiện cùng Tô Kiến Quân đều không biết, bọn hắn hiện tại đang cao hứng đợi đem toàn bộ sản nghiệp của Diệp Khiêm chiếm lấy, sau đó phân phối như thế nào.
"Từ chức?" Diệp Khiêm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Minh Hùng, Cố Minh Hùng tiếp xúc ánh mắt của Diệp Khiêm trong nội tâm không khỏi run lên, cuống quít quay đầu đi. Đối với Diệp Khiêm, Cố Minh Hùng thật sự là có ấn tượng sâu sắc, vết thuông trên tay vẫn còn chưa lành, hắn làm sao có thể quên tình cảnh ngày hôm đó. "Ngươi phải hiểu rõ, nếu như ngươi bây giờ từ chức thì ngươi sẽ không được chia hoa hồng từng quý nữa." Diệp Khiêm rất nghiền ngẫm nói.
Tiền hoa hồng mỗi quý, đó là một con số không nhỏ, Cố Minh Hùng thậm chí cảm thấy có chút hối hận, nếu như mình một mực đi theo Diệp Khiêm, nói không chừng cũng có thể lăn lộn ra tên tuổi. Mà hôm nay, lấy hết tài chính công ty, bán đứng chủ tử, cuối cùng vẫn là thay người khác bán mạng, nhưng lại bị người khác phỉ nhổ bêu danh. Hắn bắt đầu hối hận đã nghe Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân châm ngòi, nhìn thoáng qua hai người bên cạnh, Cố Minh Hùng vậy mà đã không có cảm kích, ngược lại có một tia oán hận.
Có lẽ, người ở bên ngoài xem ra, Diệp Khiêm là một người rất cao điệu; nhưng mà, chỉ có người hiểu rõ hắn mới biết được, kỳ thật Diệp Khiêm am hiểu vẫn là ẩn nhẫn, hiểu được nắm chắc thời cơ tốt nhất ra tay, sau đó một kích bại địch.
"Chu lão bản cùng Tô lão bản đều đã ở đây, chút mặt mũi này Diệp mỗ vẫn phải cho. Chim khôn biết chọn cây mà đậu, chuyện rất bình thường mà thôi, kỳ thật ngươi căn bản không cần làm phiền Chu lão bản cùng Tô lão bản đến đây, ta cũng sẽ không cưỡng ép giữ ngươi lại." Diệp Khiêm nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Cố Minh Hùng, nói tiếp: "Con người khi còn sống gặp phải rất nhiều lựa chọn, hi vọng ngươi không vì lựa chọn của mình mà hối hận."
"Ha ha, Diệp lão bản quả nhiên là người sảng khoái." Tô Kiến Quân vừa cười vừa nói, nhìn thấy Diệp Khiêm bộ dạng mờ mịt vô tri, căn bản không biết sản nghiệp dưới tay đã bị ăn sạch, trong nội tâm chợt cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Phảng phất thấy Diệp Khiêm bại ở dưới chân của mình.
"Hừ!" Diệp Khiêm chỉ lạnh lùng nở nụ cười, cũng không nói lời nào.
Trầm mặc một lát, Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Tô Kiến Quân nói: "Tô lão bản không phải nói đêm qua gặp phải một vị nữ tử tựa thiên tiên, muốn cho ta gặp mặt sao? Tại sao lại không thấy nàng?"
Tô Kiến Quân ha ha vừa cười vừa nói: "Thật ra nữ tử này cùng Diệp lão bản có chút quan hệ."
"Ah? Diệp mỗ ngu dốt, mời Tô lão nói thẳng." Diệp Khiêm nói.
"Chắc hẳn Diệp lão bản biết chuyện Trần Phù Sinh còn có một đứa con gái a?" Tô Kiến Quân nói, "Nàng chính là con gái của Trần Phù Sinh, Diệp lão bản, ngươi nói, cùng ngươi có phải có quan hệ hay không?"
Diệp Khiêm trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, xem ra Tô Kiến Quân cũng không biết lai lịch của mình, mà chỉ biết chuyện của Trần Phù Sinh mà thôi. "Lão bản trước khi lâm chung cũng đã nói với ta chuyện này, đáng tiếc Diệp mỗ quá bận rộn xử lý chuyện của công ty, cho nên thiếu chút nữa quên chuyện này." Diệp Khiêm nói.
"Diệp lão bản muốn cám ơn ta như thế nào?" Tô Kiến Quân cười hỏi.
"Tô lão bản, ngươi cảm thấy ta phải tạ ngươi sao?" Diệp Khiêm hỏi ngược lại.
Tô Kiến Quân vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên là bị Diệp Khiêm làm cho có chút không rõ ràng lắm, có chút trở tay không kịp. "Diệp lão bản lời này là có ý gì?" Tô Kiến Quân kinh ngạc hỏi.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Đây không phải là chuyện quá rõ ràng sao? Nếu con gái ruột của lão bản trở về, cũng có ý nghĩa... Tô lão bản có lẽ hiểu, ngươi cho rằng ta phải cảm tạ ngươi sao?"
Diệp Khiêm cố ý không có nói rõ ràng, nhưng Tô Kiến Quân tự nhiên biết rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm, ha ha nở nụ cười, nói: "Minh bạch, minh bạch. Tô mỗ còn thật không biết chuyện này, hi vọng Diệp lão bản đừng nên trách."
"Tô lão bản quá nghiêm trọng. Nếu nàng đã trở về, ta cũng muốn làm tròn trách nhiệm lo cho nàng, nếu không cũng thực có lỗi với lão bản đã chết. Không biết Tô lão bản có thể để cho ta mang nàng trở về?" Diệp Khiêm nói.
Tô Kiến Quân là lão hồ ly, tự nhiên sẽ không dễ tin lời Diệp Khiêm nói. Ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm là sợ Triệu Nhã cùng hắn tranh đoạt di sản, nhưng chuyện này chỉ là do hắn nói mà thôi, có bao nhiêu độ tin cậy thì còn chưa biết.
"Không vội, không vội. Diệp lão bản yên tâm, nếu họa này do Tô mỗ trồng xuống, Tô mỗ sẽ thay ngươi dọn dẹp là được." Tô Kiến Quân bộ dáng trượng nghĩa, nói.
"Tô lão bản không phải là muốn giết nàng chứ? Chuyện này thì không được, ở trên đường lăn lộn giảng chính là mặt mũi cùng danh dự, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, người trên giang hồ còn không chỉa vào ta mắng ah." Diệp Khiêm căng thẳng trong lòng, cuống quít nói. Lúc này Triệu Nhã vẫn còn trong tay Tô Kiến Quân, vì bảo đảm an toàn của nàng, Diệp Khiêm cũng không thể biểu hiện quá mức. Hiện tại chỉ có thể giả bộ để cho Tô Kiến Quân đoán không ra ý đồ chân thật của bản thân. Đương nhiên, Diệp Khiêm cũng không có nghĩ qua, Tô Kiến Quân sẽ dễ dàng tin mình, bất quá có thể kéo dài thời gian, để mình có thể tìm được Triệu Nhã.
"Diệp lão bản nói quá lời, ta là công dân tốt luôn tuân theo pháp luật, chuyện giết người ta không làm bao giờ." Tô Kiến Quân nói, "Ta chỉ muốn cho Diệp lão bản thấy thành ý của ta, họa nếu là ta đã trồng xuống, thì tự nhiên sẽ do ta đi giải quyết."
Nghe xong Tô Kiến Quân nói, Diệp Khiêm tạm thời an tâm, chắc hẳn trong khoảng thời gian ngắn, Tô Kiến Quân sẽ không làm khó Triệu Nhã. Có chút cười cười, nói: "Tô lão bản thật là dám làm dám chịu quả nhiên là trang hảo hán, Diệp mỗ có thể kết giao bằng hữu với Tô lão bản, quả thật là vinh hạnh của Diệp mỗ."
"Diệp lão bản đã quá khen ta rồi. Ha ha!" Tô Kiến Quân vừa cười vừa nói, "Mời uống trà, uống trà." Tô Kiến Quân bày làm ra tư thế xin mời, Diệp Khiêm cũng không giả bộ, bưng lên ly trà Tô Kiến Quân đã pha uống.
Diệp Khiêm rất rõ ràng, lúc này Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân chỉ sợ đã kết thành liên minh, mình muốn đồng thời diệt trừ hai người bọn họ, chắc hẳn có chút khó khăn. Căn co8 thành phố Thượng Hải vẫn chưa ổn định, Thanh bang, Hồng Môn, tập đoàn Phi Tường đều rục rịch, còn có Bạch Thiên Hòe để Diệp Khiêm đau đầu, chỉ cần không cẩn thận, cơ nghiệp Nanh Sói chỉ sợ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Đến lúc này, Diệp Khiêm vẫn không có nhìn ra mục đích của Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân chân, nếu như nói chỉ vì chuyện của Cố Minh Hùng, thì khả năng không lớn. Bọn hắn không cần phải lao sư động chúng mời mình đến đây, có thể không chút thần sắc đem Cố Minh Hùng lôi kéo qua là được rồi. Là vì phòng ngừa mình trả thù? Hay là hướng mình tuyên chiến? Diệp Khiêm đều cảm thấy không có khả năng. Thương trường như chiến trường, chú ý chính là xuất kỳ bất ý, có lẽ bọn hắn có kế hoạch khác a.
"Kỳ thật hôm nay mời Diệp lão bản tới, còn có một chuyện trọng yếu muốn nói. Ta có một vị bằng hữu muốn làm quen với Diệp lão bản, cùng ngươi kết giao bằng hữu, Tô mỗ bất tài, đành phải làm người trung gian." Tô Kiến Quân nói.
"Đến rồi!" Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ, đây mới là mục đích bọn hắn mời mình đến đây. "Ah? Không biết là đại nhân vật nào, lại cần phải Tô lão bản dẫn kiến, Diệp mỗ có chút sợ hãi ah." Diệp Khiêm khẽ cười nói.
Trên khuôn mặt của Tô kiến Quân cùng Chu Thiện hiện lên một tia tươi cười đắc ý, ánh mắt nhìn Diệp Khiêm giống như một con gia súc đang đợi làm thịt, phảng phất đã thấy kết cục của Diệp Khiêm, một nhân vật kiêu hùng của thành phố Nam Kinh bị bóp chết từ trong trứng nước.
Nếu như Cố Minh Hùng từ mình đi tới cùng Diệp Khiêm đàm phán, Diệp Khiêm sẽ không làm khó xử hắn; mà hôm nay, hành vi của Cố Minh Hùng để cho Diệp Khiêm có chút phẫn nộ. Trộm tiền công ty đã là chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng mà chuyện bán nước cầu vinh càng không đáng tha thứ.
Bất quá Diệp Khiêm vô cùng rõ ràng, chuyện Cố Minh Hùng phản bội, khẳng định là do Chu thiện cùng Tô Kiến Quân châm ngòi. Sản nghiệp bất động sản mà Cố Minh Hùng đang quản lý toàn bộ đã rơi vào tay Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân, Diệp Khiêm cũng không khỏi cảm thán, thật là thủ đoạn âm hiểm. Nhưng mà, Diệp Khiêm tuy tức giận, nhưng cũng không có phản ứng quá lớn, những chuyện này bất quá chỉ là thử sức mà thôi, cuối cùng hươu chết về tay ai còn chưa biết.
"Lão bản..." Cố Minh Hùng khom người, nói.
Diệp Khiêm lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, nói: "Lão bản? Ta thật không dám, ngươi quá đề cao ta rồi."
Diệp Khiêm không thể nghi ngờ đang hung hăng tát cho Cố Minh Hùng một bạt tai, ngữ khí châm chọc khiêu khích lập tức để cho Cố Minh Hùng vốn có tật giật mình đỏ mặt tía tai, nói không ra lời.
"Bọn thủ hạ không hiểu chuyện, lại làm phiền Chu lão bản cùng Tô lão bản ra mặt, Diệp mỗ xấu hổ ah." Diệp Khiêm nhìn Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân, nói. Ngụ ý rất rõ ràng, cái này là chuyện nhà của hắn, bọn họ tốt nhất đừng nhúng tay vào.
"Minh hùng, có chuyện gì thì nói với lão bản của ngươi, có ta cùng Tô lão bản ở đây, lão bản của ngươi cũng sẽ không làm khó ngươi." Chu thiện bộ dạng rất trượng nghĩa nói, nhưng mà, lời này rất rõ ràng là đem lời Diệp Khiêm nói phủ định, hoàn toàn không xem lời Diệp Khiêm nói ra gì. Chẳng khác nào Chu Thiện đang hướng Diệp Khiêm tuyên chiến.
Sự tình đã phát triển đến bước này, Cố Minh Hùng cũng minh bạch, coi như là mình có hối hận cũng vô dụng, hôm nay đã đâm lao đành phải theo lao. Hơn nữa, còn có hai thế lực Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân ở sau lưng làm chỗ dựa, Cố Minh Hùng hít sâu một hơi, nói: "Ta từ chức."
Đáng tiếc là Cố Minh Hùng không để ý đến một điểm, cũng là điểm trọng yếu nhất. Diệp Khiêm không phải là một tiểu mao đầu đơn thuần, mượn nhờ vận may mà có được địa vị như hôm nay, trừ những lão đại giấu mặt của thành phố Nam Kinh, bất luận là Chu Thiện hay là Tô Kiến Quân đều không tư cách có cùng hắn chiến một trận. Đây là chuyện mà Chu thiện cùng Tô Kiến Quân đều không biết, bọn hắn hiện tại đang cao hứng đợi đem toàn bộ sản nghiệp của Diệp Khiêm chiếm lấy, sau đó phân phối như thế nào.
"Từ chức?" Diệp Khiêm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Minh Hùng, Cố Minh Hùng tiếp xúc ánh mắt của Diệp Khiêm trong nội tâm không khỏi run lên, cuống quít quay đầu đi. Đối với Diệp Khiêm, Cố Minh Hùng thật sự là có ấn tượng sâu sắc, vết thuông trên tay vẫn còn chưa lành, hắn làm sao có thể quên tình cảnh ngày hôm đó. "Ngươi phải hiểu rõ, nếu như ngươi bây giờ từ chức thì ngươi sẽ không được chia hoa hồng từng quý nữa." Diệp Khiêm rất nghiền ngẫm nói.
Tiền hoa hồng mỗi quý, đó là một con số không nhỏ, Cố Minh Hùng thậm chí cảm thấy có chút hối hận, nếu như mình một mực đi theo Diệp Khiêm, nói không chừng cũng có thể lăn lộn ra tên tuổi. Mà hôm nay, lấy hết tài chính công ty, bán đứng chủ tử, cuối cùng vẫn là thay người khác bán mạng, nhưng lại bị người khác phỉ nhổ bêu danh. Hắn bắt đầu hối hận đã nghe Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân châm ngòi, nhìn thoáng qua hai người bên cạnh, Cố Minh Hùng vậy mà đã không có cảm kích, ngược lại có một tia oán hận.
Có lẽ, người ở bên ngoài xem ra, Diệp Khiêm là một người rất cao điệu; nhưng mà, chỉ có người hiểu rõ hắn mới biết được, kỳ thật Diệp Khiêm am hiểu vẫn là ẩn nhẫn, hiểu được nắm chắc thời cơ tốt nhất ra tay, sau đó một kích bại địch.
"Chu lão bản cùng Tô lão bản đều đã ở đây, chút mặt mũi này Diệp mỗ vẫn phải cho. Chim khôn biết chọn cây mà đậu, chuyện rất bình thường mà thôi, kỳ thật ngươi căn bản không cần làm phiền Chu lão bản cùng Tô lão bản đến đây, ta cũng sẽ không cưỡng ép giữ ngươi lại." Diệp Khiêm nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Cố Minh Hùng, nói tiếp: "Con người khi còn sống gặp phải rất nhiều lựa chọn, hi vọng ngươi không vì lựa chọn của mình mà hối hận."
"Ha ha, Diệp lão bản quả nhiên là người sảng khoái." Tô Kiến Quân vừa cười vừa nói, nhìn thấy Diệp Khiêm bộ dạng mờ mịt vô tri, căn bản không biết sản nghiệp dưới tay đã bị ăn sạch, trong nội tâm chợt cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Phảng phất thấy Diệp Khiêm bại ở dưới chân của mình.
"Hừ!" Diệp Khiêm chỉ lạnh lùng nở nụ cười, cũng không nói lời nào.
Trầm mặc một lát, Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Tô Kiến Quân nói: "Tô lão bản không phải nói đêm qua gặp phải một vị nữ tử tựa thiên tiên, muốn cho ta gặp mặt sao? Tại sao lại không thấy nàng?"
Tô Kiến Quân ha ha vừa cười vừa nói: "Thật ra nữ tử này cùng Diệp lão bản có chút quan hệ."
"Ah? Diệp mỗ ngu dốt, mời Tô lão nói thẳng." Diệp Khiêm nói.
"Chắc hẳn Diệp lão bản biết chuyện Trần Phù Sinh còn có một đứa con gái a?" Tô Kiến Quân nói, "Nàng chính là con gái của Trần Phù Sinh, Diệp lão bản, ngươi nói, cùng ngươi có phải có quan hệ hay không?"
Diệp Khiêm trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, xem ra Tô Kiến Quân cũng không biết lai lịch của mình, mà chỉ biết chuyện của Trần Phù Sinh mà thôi. "Lão bản trước khi lâm chung cũng đã nói với ta chuyện này, đáng tiếc Diệp mỗ quá bận rộn xử lý chuyện của công ty, cho nên thiếu chút nữa quên chuyện này." Diệp Khiêm nói.
"Diệp lão bản muốn cám ơn ta như thế nào?" Tô Kiến Quân cười hỏi.
"Tô lão bản, ngươi cảm thấy ta phải tạ ngươi sao?" Diệp Khiêm hỏi ngược lại.
Tô Kiến Quân vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên là bị Diệp Khiêm làm cho có chút không rõ ràng lắm, có chút trở tay không kịp. "Diệp lão bản lời này là có ý gì?" Tô Kiến Quân kinh ngạc hỏi.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Đây không phải là chuyện quá rõ ràng sao? Nếu con gái ruột của lão bản trở về, cũng có ý nghĩa... Tô lão bản có lẽ hiểu, ngươi cho rằng ta phải cảm tạ ngươi sao?"
Diệp Khiêm cố ý không có nói rõ ràng, nhưng Tô Kiến Quân tự nhiên biết rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm, ha ha nở nụ cười, nói: "Minh bạch, minh bạch. Tô mỗ còn thật không biết chuyện này, hi vọng Diệp lão bản đừng nên trách."
"Tô lão bản quá nghiêm trọng. Nếu nàng đã trở về, ta cũng muốn làm tròn trách nhiệm lo cho nàng, nếu không cũng thực có lỗi với lão bản đã chết. Không biết Tô lão bản có thể để cho ta mang nàng trở về?" Diệp Khiêm nói.
Tô Kiến Quân là lão hồ ly, tự nhiên sẽ không dễ tin lời Diệp Khiêm nói. Ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm là sợ Triệu Nhã cùng hắn tranh đoạt di sản, nhưng chuyện này chỉ là do hắn nói mà thôi, có bao nhiêu độ tin cậy thì còn chưa biết.
"Không vội, không vội. Diệp lão bản yên tâm, nếu họa này do Tô mỗ trồng xuống, Tô mỗ sẽ thay ngươi dọn dẹp là được." Tô Kiến Quân bộ dáng trượng nghĩa, nói.
"Tô lão bản không phải là muốn giết nàng chứ? Chuyện này thì không được, ở trên đường lăn lộn giảng chính là mặt mũi cùng danh dự, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, người trên giang hồ còn không chỉa vào ta mắng ah." Diệp Khiêm căng thẳng trong lòng, cuống quít nói. Lúc này Triệu Nhã vẫn còn trong tay Tô Kiến Quân, vì bảo đảm an toàn của nàng, Diệp Khiêm cũng không thể biểu hiện quá mức. Hiện tại chỉ có thể giả bộ để cho Tô Kiến Quân đoán không ra ý đồ chân thật của bản thân. Đương nhiên, Diệp Khiêm cũng không có nghĩ qua, Tô Kiến Quân sẽ dễ dàng tin mình, bất quá có thể kéo dài thời gian, để mình có thể tìm được Triệu Nhã.
"Diệp lão bản nói quá lời, ta là công dân tốt luôn tuân theo pháp luật, chuyện giết người ta không làm bao giờ." Tô Kiến Quân nói, "Ta chỉ muốn cho Diệp lão bản thấy thành ý của ta, họa nếu là ta đã trồng xuống, thì tự nhiên sẽ do ta đi giải quyết."
Nghe xong Tô Kiến Quân nói, Diệp Khiêm tạm thời an tâm, chắc hẳn trong khoảng thời gian ngắn, Tô Kiến Quân sẽ không làm khó Triệu Nhã. Có chút cười cười, nói: "Tô lão bản thật là dám làm dám chịu quả nhiên là trang hảo hán, Diệp mỗ có thể kết giao bằng hữu với Tô lão bản, quả thật là vinh hạnh của Diệp mỗ."
"Diệp lão bản đã quá khen ta rồi. Ha ha!" Tô Kiến Quân vừa cười vừa nói, "Mời uống trà, uống trà." Tô Kiến Quân bày làm ra tư thế xin mời, Diệp Khiêm cũng không giả bộ, bưng lên ly trà Tô Kiến Quân đã pha uống.
Diệp Khiêm rất rõ ràng, lúc này Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân chỉ sợ đã kết thành liên minh, mình muốn đồng thời diệt trừ hai người bọn họ, chắc hẳn có chút khó khăn. Căn co8 thành phố Thượng Hải vẫn chưa ổn định, Thanh bang, Hồng Môn, tập đoàn Phi Tường đều rục rịch, còn có Bạch Thiên Hòe để Diệp Khiêm đau đầu, chỉ cần không cẩn thận, cơ nghiệp Nanh Sói chỉ sợ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Đến lúc này, Diệp Khiêm vẫn không có nhìn ra mục đích của Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân chân, nếu như nói chỉ vì chuyện của Cố Minh Hùng, thì khả năng không lớn. Bọn hắn không cần phải lao sư động chúng mời mình đến đây, có thể không chút thần sắc đem Cố Minh Hùng lôi kéo qua là được rồi. Là vì phòng ngừa mình trả thù? Hay là hướng mình tuyên chiến? Diệp Khiêm đều cảm thấy không có khả năng. Thương trường như chiến trường, chú ý chính là xuất kỳ bất ý, có lẽ bọn hắn có kế hoạch khác a.
"Kỳ thật hôm nay mời Diệp lão bản tới, còn có một chuyện trọng yếu muốn nói. Ta có một vị bằng hữu muốn làm quen với Diệp lão bản, cùng ngươi kết giao bằng hữu, Tô mỗ bất tài, đành phải làm người trung gian." Tô Kiến Quân nói.
"Đến rồi!" Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ, đây mới là mục đích bọn hắn mời mình đến đây. "Ah? Không biết là đại nhân vật nào, lại cần phải Tô lão bản dẫn kiến, Diệp mỗ có chút sợ hãi ah." Diệp Khiêm khẽ cười nói.
Trên khuôn mặt của Tô kiến Quân cùng Chu Thiện hiện lên một tia tươi cười đắc ý, ánh mắt nhìn Diệp Khiêm giống như một con gia súc đang đợi làm thịt, phảng phất đã thấy kết cục của Diệp Khiêm, một nhân vật kiêu hùng của thành phố Nam Kinh bị bóp chết từ trong trứng nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.