Chương 384: Tiêu xài hoang phí
Bộ Thiên Phàm
01/06/2020
Lịch sử làm giàu của Phùng Quốc Phú có thể nói là một truyền kỳ. Hắn tựa hồ có thiên phú buôn bán trời sinh, cực kỳ giỏi về đầu cơ trục lợi. Hắn vốn có hộ khẩu thành thị, thế nhưng mà khi đó hắn lại hưởng ứng hiệu triệu của trung ương, xuống nông thôn làm một gã thanh niên trí thức, làm trong hợp tác xã. Nhưng mà, bản thân hắn trời sinh chính là một kẻ không thích ở yên một chỗ, thường xuyên vụng trộm chạy lên trên núi đi săn thú vật, hay là đi hái trộm hoa quả trong ruộng tập thể, sau đó đem đến trên thị trấn bán.
Về sau, thanh niên trí thức tiến hành nhiều đợt trở về thành thị, hắn thành công ở trong lần thứ nhất liền về lại nội thành. Lúc ấy hắn được an bài làm chủ nhiệm của một xí nghiệp, nhưng mà hắn vĩnh viễn không phải là người thích an phận, lại bắt đầu ăn cắp đồ trong công ty mang ra ngoài bán, kiếm được vài ngàn NDT. Đối với lúc đó thì đây chính là một con số khổng lồ a.
Cuối cùng sự việc cũng bại lộ, hắn tự nhiên bị khai trừ, bất quá bởi vì quan hệ của cha hắn, cho nên cũng không có bị bắt ngồi tù. Về sau hắn nhờ có mấy ngàn NDT trong tay, buôn bán cái này bán cái kia, chỉ trong vòng một năm hắn đã trở thành vạn phú hộ.
Từ khi đất nước bắt đầu cải cách, Phùng Quốc Phú lại trở thành nhóm người thứ nhất tiến đến Quảng Đông, nhờ vào tài chính trong tay, hắn bắt đầu ở bốn phía Quảng Đông mua đất. Khi đó giá đất rất rẻ? Nhưng chỉ trong vòng hai năm, giá đất tăng vọt biến hắn từ vạn phú hộ thành trăm vạn phú ông.
Cho tới hôm nay, trong tay của hắn còn nắm rất nhiều mảnh đất, lúc trước hắn chỉ tốn vài ngàn NDT là mua được, nhưng hôm nay coi như là mấy trăm vạn cũng không nhất định có thể mua được nha. Không thể không nói, Phùng Quốc Phú quả thật là kẻ nhìn xa trông rộng, ở trên thương trường cũng là một kẻ gian hùng.
Về sau, hắn bắt đầu làm mậu dịch, sau đó lại tiến vào lĩnh vực ăn uống ở Quảng Đông, về sau mở rộng đến toàn bộ Hoa Hạ, có thể nói, Phùng Quốc Phú chân chính là ông trùm ăn uống ở Hoa Hạ. Tài sản của Hắn tài cũng nhanh chóng kéo lên, tuy trên bảng xếp hạng Forbes không có tên của hắn, nhưng gia tài của hắn tối thiểu cũng hơn 10 tỉ.
Người như vậy, thật sự là hắn có khả dĩ kiêu ngạo cơ bản.
Đáng tiếc chính là, gia sản của hắn tuy hơn 10 tỉ nhưng ở trước mặt Diệp Khiêm bất quá chỉ là phù vân mà thôi. Diệp Khiêm không tính thu nhập của tập đoàn Hạo Thiên, chỉ bằng thu nhập của lính đánh thuê Nanh Sói hàng cũng đã hơn 10 tỉ, còn có mỏ kim cương ở Nam Phi, mỏ ngọc phỉ thúy ở Myanmar, thậm chí là công ty của những ông trùm dầu mỏ ở vùng Trung Đông cũng có cổ phần của hắn, cộng lại, đã sớm vượt qua 20 tỷ.
Quy củ của hội sở Kim Sắc Huy Hoàng, từ khi Diệp Khiêm tiếp nhận cũng không có thay đổi. Thiên Địa Nhân Nghĩa Tín, năm loại phòng, không phải chỉ cần có tiền là có thể đi vào, mà còn cần phải có thân phận địa vị.
Phùng Quốc Phú với tư cách là ông trùm ăn uống ở Hoa Hạ, ở Kim Sắc Huy Hoàng cũng chỉ có thể cho hắn một gian phòng chữ Địa. Điểm ấy Phùng Quốc Phú vẫn rất rõ ràng, cho nên cũng không có cảm giác cái gì kỳ quái, cùng xem thường chính mình, ngược lại cảm thấy phòng chữ Địa này có thể phụ họa thân phận của mình.
Thế nhưng mà, lúc Thượng Quan Phi Vân phân phó thủ hạ mở phòng chữ Thiên, Phùng Quốc Phú có chút sửng sốt, sau đó liền đắc ý không thôi. Tại giới thượng lưu lăn lộn lâu như vậy, Phùng Quốc Phú vẫn rất rõ ràng quy củ của Kim Sắc Huy Hoàng, có thể an bài phòng chữ Thiên cho hắn, đây quả thực là vinh hạnh thật lớn.
Tại Hoa Hạ, chuyện cực kỳ có mặt mũi không nhất định là tiền, mà là quyền. Phòng chữ Thiên đều là cho quan chức cấp cao sử dụng, hắn có thể đi vào, về sau liền có vốn liếng để mà khoe khoang. Nhưng mà, Phùng Quốc Phú cũng không ngờ Thượng Quan Phi Vân an bài như vậy, cũng không phải là vì hắn, mà nguyên nhân là vì Diệp Khiêm.
Nhìn thấy bộ dạng đắc chí của Phùng Quốc Phú, Diệp Khiêm âm thầm nở nụ cười, chó xù cho dù có lộ hàm răng sắc bén, thì vẫn là chó xù, vĩnh viễn cũng không biến thành Sói được.
Diệp Khiêm cũng không có vạch trần, ôm Lâm Nhu Nhu, theo sau Phùng Quốc Phú, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ đi vào trong phòng chữ Thiên. Bên trong phòng trang hoàng giống như là cung điện, phi thường xa hoa, ngay cả nhân viên phục vụ cũng là trải qua tỉ mỉ lựa chọn. Độ hà khắc so với tuyển chọn tiếp viên hàng không còn cao hơn, bất luận là dáng người, tướng mạo, bằng cấp, ăn nói, hay là khí chất, đều là vạn người chọn một.
Bất quá, có thể là bởi vì làm việc tại nơi xa hoa này, nê những nhân viên phục vụ này rõ ràng nhiều hơn một phần bụi bậm thế tục. Nếu như bọn họ không làm ở đây, thì có thể làm cho khí chất của bọn họ cao hơn một tầng. Giống như tiếp viên hàng không, bỏ đi lớp bên ngoài hoa lệ, chỉ sợ cùng những tiểu thư trong khách sạn cũng không có cao hơn bao nhiêu.
Phùng Quốc Phú muốn thể hiện sự giàu có của mình, vì có thể hung hăng đả kích Diệp Khiêm tại trước mặt Lâm Nhu Nhu, nên không có chút nào keo kiệt, cho những nhân viên phục vụ kia mỗi người một vạn tiền boa. Sau đó có chút tự ngạo nhìn Diệp Khiêm, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích. Diệp Khiêm cũng không ngốc đến mức cùng hắn đi so do những chuyện này, Kim Sắc Huy Hoàng là của Diệp Khiêm, cho dù Diệp Khiêm cho tiền boa, những nhân viên phục vụ này cũng không dám cầm.
Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Phùng tổng, dùng thân phận của ngài, có thể khai mở phòng chữ Thiên của Kim Sắc Huy Hoàng, thì một vạn tiền boa không khỏi quá ít a? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, sẽ rất tổn hại thân phận của ngươi ah."
"Đúng vậy a, ta giống như nghe nói tiền boa của phòng chữ Thiên ở Kim Sắc Huy Hoàng tối thiểu cũng phải mười vạn trở lên." Lâm Nhu Nhu cũng phụ họa nói, rất rõ ràng cũng muốn trợ giúp Diệp Khiêm hung hăng làm thịt lão đầu trọc hèn mọn bỉ ổi này.
Phùng Quốc Phú có chút sửng sốt, nơi này có mười nhân viên phục vụ, một người mười vạn, là 100 vạn ah. Quy củ của Kim Sắc Huy Hoàng cũng quá kỳ quái a, những nhân viên phục vụ này mỗi tháng đều cầm tiền lương cao. Tiền boa lại thật sự quá nhiều, những nhân viên phục vụ cũng không có cảm thấy có cái gì không thoải mái, có rất nhiều sinh viên đại học vì có thể vào nơi này làm nhân viên phục vụ mà cảm thấy tự hào.
100 vạn mặc dù đối với Phùng Quốc Phú cũng không tính toán là cái gì, nhưng lại để cho hắn có chút không cam lòng. Bất quá vì muốn biểu hiện cho Lâm Nhu Nhu xem, hơn nữa sau hôm nay, hắn lại có thể khoe khoang đã ngồi vào phòng chữ Thiên của Kim Sắc Huy Hoàng, thì 100 vạn cũng coi như đáng giá.
"Ta biết rỏ, số tiền vừa rồi chẳng qua là cho các nàng mua kẹo ăn mà thôi, hiện tại mới là tiền boa." Phùng Quốc Phú nói xong, đưa cho nhân viên phục vụ một tấm thẻ ngân hàng, nói, "Quét 200 vạn!"
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nghĩ thầm, tiền này lấy thật là dễ dàng a, về sau nếu có thêm vài thằng ngu giống như Phùng Quốc Phú, thì hắn muốn không giàu cũng khó.
Nhìn bốn phía trong phòng một chút, Diệp Khiêm giả trang ra một bộ dáng nông dân lên phố, sợ hãi than nói: "Wow, đây là phòng chữ Thiên của Kim Sắc Huy Hoàng hả? Quá xa hoa nha. Phùng tổng, hôm nay đều là nhờ phúc của ngươi a, nếu như không có ngươi, chỉ sợ ta cả đời cũng không vào được nơi đây ah."
Trong nội tâm của Phùng Quốc Phú có chút đắc ý, ngạo nghễ nói: "Không phải là phòng chữ Thiên sao, có gì đặc biệt hơn người. Đừng nói là nơi này, ngay cả cung điện nước Anh, ta cũng đã đi vào ngủ mấy đêm rồi."
"Thật sự? Wow, Phùng tổng quả là một người không đơn giản a, bội phục bội phục. Nếu ta có thể ở trong cung điện nước Anh ngủ mấy đêm, thì có chết cũng đáng ah." Diệp Khiêm tiếp tục "Lấy lòng" nói.
"Chút lòng thành, nếu như ngươi muốn thì sau này hãy đi theo ta, ta cam đoan ngươi từ nay về sau sẽ thăng chức rất nhanh." Phùng Quốc Phú đắc ý nói. Trong nội tâm lại âm thầm nghĩ, nhìn bộ dáng của tiểu tử này, đến lúc đó tùy tiện cho ngươi chút chỗ tốt, nói không chừng liền cam tâm tình nguyện đem nữ nhân của mình để lên trên giường của ta. Loại chuyện này Phùng Quốc Phú cũng không phải là không có trải qua, hắn đã gặp rất nhiều người vì tiền, vì tiền đồ, liền đem nữ nhân của mình đẩy lên trên giường hắn. Hắn tự nhận là nhìn người chưa sai bao giờ, chỉ cần hắn cho Diệp Khiêm một chút ngon ngọt, hắc hắc, đến lúc đó Lâm Nhu Nhu còn không phải là vật trong lòng bàn tay của hắn sao.
"Thật sự? Vật ta xin đa tạ Phùng tổng rồi, xin đa tạ ngài ah." Diệp Khiêm "Mã thí tâng bốc" xem như đập tốt, làm cho Phùng Quốc Phú đắc ý không thôi.
Phùng Quốc Phú hời hợt nói: "Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi, xem tại mặt mũi của Nhu Nhu, ta sẽ giúp ngươi nha."
"Nhu Nhu?" Diệp Khiêm trong nội tâm âm thầm kêu một chút, thầm nghĩ, "Mịa a, ngươi cái lão già hèn mọn bỉ ổi này thật không biết xấu hổ, cũng dám gọi như thế a."
Lâm Nhu Nhu biết rỏ tính tình của Diệp Khiêm, cũng không nói cái gì, chỉ trợn nhìn Diệp Khiêm. Diệp Khiêm nở nụ cười, trong tâm vui vẻ không thôi. Một con chó bị người đùa bỡn, lại nghĩ là mình đang đùa nghịch người khác, đợi đến lúc chân tướng vạch trần, nhất định sẽ là một tình cảnh rất buồn cưới a. Phùng Quốc Phú chính là một con chó, hắn còn đắc chí cho rằng đang trêu đùa Diệp Khiêm, ai ngờ, Diệp Khiêm lại đang đùa bỡn hắn.
Người đáng thương thường có chỗ đáng hận, thường thường luôn cho rằng lão tử là Đệ Nhất Thiên Hạ, chuyện gì đều nắm giữ ở trong tay của mình, lại không biết mình sớm đã trở thành vật ở trong lòng bàn tay người khác.
Không bao lâu, đồ ăn liền toàn bộ mang lên.
Lâm Nhu Nhu cũng không có để Diệp Khiêm cùng Phùng Quốc Phú nói chuyện tào lao nữa, lời nói liền nhập vào chính đề, nói: "Phùng tổng, chuyện của quỹ ngân sách Tương Lai, ngươi định quyên góp bao nhiêu?"
"Nữ nhân đúng là nữ nhân, loại chuyện này đâu cần em hỏi. Phùng tổng là người nào à? Đây chính là lão đại trên thương trường, tự nhiên nguyện ý vì sự nghiệp từ thiện làm cống hiến rồi, tối thiểu cũng sẽ quyên giúp một hai ngàn vạn, em yên tâm đi." Diệp Khiêm ở một bên châm ngòi thổi gió, thêm mắm thêm muối nói.
Sắc mặt của Phùng Quốc Phú không khỏi biến đổi, hắn mặc dù có tiền, nhưng lại là kẻ keo kiệt, 1000 vạn, hắn thật đúng là có chút không nỡ. Bất quá, Diệp Khiêm đã nói đến như vậy, nếu như hắn không quyên khẳng định sẽ bị Lâm Nhu Nhu xem thường? Như vậy làm sao có thể đem Lâm Nhu Nhu cướp tới tay ah. Cười khan hai tiếng, Phùng Quốc Phú nói: "Đúng vậy a, đúng vậy a, vì sự nghiệp từ thiện làm cống hiến, đó là chuyện phải làm nha. Lấy tiền của dân, dùng tại dân, chuyện quyên tiền ngươi cứ yên tâm đi, đợi tí nữa ta sẽ trực tiếp chuyển tiền vào trong tài khoản của quỹ ngân sách Tương Lai."
Về sau, thanh niên trí thức tiến hành nhiều đợt trở về thành thị, hắn thành công ở trong lần thứ nhất liền về lại nội thành. Lúc ấy hắn được an bài làm chủ nhiệm của một xí nghiệp, nhưng mà hắn vĩnh viễn không phải là người thích an phận, lại bắt đầu ăn cắp đồ trong công ty mang ra ngoài bán, kiếm được vài ngàn NDT. Đối với lúc đó thì đây chính là một con số khổng lồ a.
Cuối cùng sự việc cũng bại lộ, hắn tự nhiên bị khai trừ, bất quá bởi vì quan hệ của cha hắn, cho nên cũng không có bị bắt ngồi tù. Về sau hắn nhờ có mấy ngàn NDT trong tay, buôn bán cái này bán cái kia, chỉ trong vòng một năm hắn đã trở thành vạn phú hộ.
Từ khi đất nước bắt đầu cải cách, Phùng Quốc Phú lại trở thành nhóm người thứ nhất tiến đến Quảng Đông, nhờ vào tài chính trong tay, hắn bắt đầu ở bốn phía Quảng Đông mua đất. Khi đó giá đất rất rẻ? Nhưng chỉ trong vòng hai năm, giá đất tăng vọt biến hắn từ vạn phú hộ thành trăm vạn phú ông.
Cho tới hôm nay, trong tay của hắn còn nắm rất nhiều mảnh đất, lúc trước hắn chỉ tốn vài ngàn NDT là mua được, nhưng hôm nay coi như là mấy trăm vạn cũng không nhất định có thể mua được nha. Không thể không nói, Phùng Quốc Phú quả thật là kẻ nhìn xa trông rộng, ở trên thương trường cũng là một kẻ gian hùng.
Về sau, hắn bắt đầu làm mậu dịch, sau đó lại tiến vào lĩnh vực ăn uống ở Quảng Đông, về sau mở rộng đến toàn bộ Hoa Hạ, có thể nói, Phùng Quốc Phú chân chính là ông trùm ăn uống ở Hoa Hạ. Tài sản của Hắn tài cũng nhanh chóng kéo lên, tuy trên bảng xếp hạng Forbes không có tên của hắn, nhưng gia tài của hắn tối thiểu cũng hơn 10 tỉ.
Người như vậy, thật sự là hắn có khả dĩ kiêu ngạo cơ bản.
Đáng tiếc chính là, gia sản của hắn tuy hơn 10 tỉ nhưng ở trước mặt Diệp Khiêm bất quá chỉ là phù vân mà thôi. Diệp Khiêm không tính thu nhập của tập đoàn Hạo Thiên, chỉ bằng thu nhập của lính đánh thuê Nanh Sói hàng cũng đã hơn 10 tỉ, còn có mỏ kim cương ở Nam Phi, mỏ ngọc phỉ thúy ở Myanmar, thậm chí là công ty của những ông trùm dầu mỏ ở vùng Trung Đông cũng có cổ phần của hắn, cộng lại, đã sớm vượt qua 20 tỷ.
Quy củ của hội sở Kim Sắc Huy Hoàng, từ khi Diệp Khiêm tiếp nhận cũng không có thay đổi. Thiên Địa Nhân Nghĩa Tín, năm loại phòng, không phải chỉ cần có tiền là có thể đi vào, mà còn cần phải có thân phận địa vị.
Phùng Quốc Phú với tư cách là ông trùm ăn uống ở Hoa Hạ, ở Kim Sắc Huy Hoàng cũng chỉ có thể cho hắn một gian phòng chữ Địa. Điểm ấy Phùng Quốc Phú vẫn rất rõ ràng, cho nên cũng không có cảm giác cái gì kỳ quái, cùng xem thường chính mình, ngược lại cảm thấy phòng chữ Địa này có thể phụ họa thân phận của mình.
Thế nhưng mà, lúc Thượng Quan Phi Vân phân phó thủ hạ mở phòng chữ Thiên, Phùng Quốc Phú có chút sửng sốt, sau đó liền đắc ý không thôi. Tại giới thượng lưu lăn lộn lâu như vậy, Phùng Quốc Phú vẫn rất rõ ràng quy củ của Kim Sắc Huy Hoàng, có thể an bài phòng chữ Thiên cho hắn, đây quả thực là vinh hạnh thật lớn.
Tại Hoa Hạ, chuyện cực kỳ có mặt mũi không nhất định là tiền, mà là quyền. Phòng chữ Thiên đều là cho quan chức cấp cao sử dụng, hắn có thể đi vào, về sau liền có vốn liếng để mà khoe khoang. Nhưng mà, Phùng Quốc Phú cũng không ngờ Thượng Quan Phi Vân an bài như vậy, cũng không phải là vì hắn, mà nguyên nhân là vì Diệp Khiêm.
Nhìn thấy bộ dạng đắc chí của Phùng Quốc Phú, Diệp Khiêm âm thầm nở nụ cười, chó xù cho dù có lộ hàm răng sắc bén, thì vẫn là chó xù, vĩnh viễn cũng không biến thành Sói được.
Diệp Khiêm cũng không có vạch trần, ôm Lâm Nhu Nhu, theo sau Phùng Quốc Phú, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ đi vào trong phòng chữ Thiên. Bên trong phòng trang hoàng giống như là cung điện, phi thường xa hoa, ngay cả nhân viên phục vụ cũng là trải qua tỉ mỉ lựa chọn. Độ hà khắc so với tuyển chọn tiếp viên hàng không còn cao hơn, bất luận là dáng người, tướng mạo, bằng cấp, ăn nói, hay là khí chất, đều là vạn người chọn một.
Bất quá, có thể là bởi vì làm việc tại nơi xa hoa này, nê những nhân viên phục vụ này rõ ràng nhiều hơn một phần bụi bậm thế tục. Nếu như bọn họ không làm ở đây, thì có thể làm cho khí chất của bọn họ cao hơn một tầng. Giống như tiếp viên hàng không, bỏ đi lớp bên ngoài hoa lệ, chỉ sợ cùng những tiểu thư trong khách sạn cũng không có cao hơn bao nhiêu.
Phùng Quốc Phú muốn thể hiện sự giàu có của mình, vì có thể hung hăng đả kích Diệp Khiêm tại trước mặt Lâm Nhu Nhu, nên không có chút nào keo kiệt, cho những nhân viên phục vụ kia mỗi người một vạn tiền boa. Sau đó có chút tự ngạo nhìn Diệp Khiêm, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích. Diệp Khiêm cũng không ngốc đến mức cùng hắn đi so do những chuyện này, Kim Sắc Huy Hoàng là của Diệp Khiêm, cho dù Diệp Khiêm cho tiền boa, những nhân viên phục vụ này cũng không dám cầm.
Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Phùng tổng, dùng thân phận của ngài, có thể khai mở phòng chữ Thiên của Kim Sắc Huy Hoàng, thì một vạn tiền boa không khỏi quá ít a? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, sẽ rất tổn hại thân phận của ngươi ah."
"Đúng vậy a, ta giống như nghe nói tiền boa của phòng chữ Thiên ở Kim Sắc Huy Hoàng tối thiểu cũng phải mười vạn trở lên." Lâm Nhu Nhu cũng phụ họa nói, rất rõ ràng cũng muốn trợ giúp Diệp Khiêm hung hăng làm thịt lão đầu trọc hèn mọn bỉ ổi này.
Phùng Quốc Phú có chút sửng sốt, nơi này có mười nhân viên phục vụ, một người mười vạn, là 100 vạn ah. Quy củ của Kim Sắc Huy Hoàng cũng quá kỳ quái a, những nhân viên phục vụ này mỗi tháng đều cầm tiền lương cao. Tiền boa lại thật sự quá nhiều, những nhân viên phục vụ cũng không có cảm thấy có cái gì không thoải mái, có rất nhiều sinh viên đại học vì có thể vào nơi này làm nhân viên phục vụ mà cảm thấy tự hào.
100 vạn mặc dù đối với Phùng Quốc Phú cũng không tính toán là cái gì, nhưng lại để cho hắn có chút không cam lòng. Bất quá vì muốn biểu hiện cho Lâm Nhu Nhu xem, hơn nữa sau hôm nay, hắn lại có thể khoe khoang đã ngồi vào phòng chữ Thiên của Kim Sắc Huy Hoàng, thì 100 vạn cũng coi như đáng giá.
"Ta biết rỏ, số tiền vừa rồi chẳng qua là cho các nàng mua kẹo ăn mà thôi, hiện tại mới là tiền boa." Phùng Quốc Phú nói xong, đưa cho nhân viên phục vụ một tấm thẻ ngân hàng, nói, "Quét 200 vạn!"
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nghĩ thầm, tiền này lấy thật là dễ dàng a, về sau nếu có thêm vài thằng ngu giống như Phùng Quốc Phú, thì hắn muốn không giàu cũng khó.
Nhìn bốn phía trong phòng một chút, Diệp Khiêm giả trang ra một bộ dáng nông dân lên phố, sợ hãi than nói: "Wow, đây là phòng chữ Thiên của Kim Sắc Huy Hoàng hả? Quá xa hoa nha. Phùng tổng, hôm nay đều là nhờ phúc của ngươi a, nếu như không có ngươi, chỉ sợ ta cả đời cũng không vào được nơi đây ah."
Trong nội tâm của Phùng Quốc Phú có chút đắc ý, ngạo nghễ nói: "Không phải là phòng chữ Thiên sao, có gì đặc biệt hơn người. Đừng nói là nơi này, ngay cả cung điện nước Anh, ta cũng đã đi vào ngủ mấy đêm rồi."
"Thật sự? Wow, Phùng tổng quả là một người không đơn giản a, bội phục bội phục. Nếu ta có thể ở trong cung điện nước Anh ngủ mấy đêm, thì có chết cũng đáng ah." Diệp Khiêm tiếp tục "Lấy lòng" nói.
"Chút lòng thành, nếu như ngươi muốn thì sau này hãy đi theo ta, ta cam đoan ngươi từ nay về sau sẽ thăng chức rất nhanh." Phùng Quốc Phú đắc ý nói. Trong nội tâm lại âm thầm nghĩ, nhìn bộ dáng của tiểu tử này, đến lúc đó tùy tiện cho ngươi chút chỗ tốt, nói không chừng liền cam tâm tình nguyện đem nữ nhân của mình để lên trên giường của ta. Loại chuyện này Phùng Quốc Phú cũng không phải là không có trải qua, hắn đã gặp rất nhiều người vì tiền, vì tiền đồ, liền đem nữ nhân của mình đẩy lên trên giường hắn. Hắn tự nhận là nhìn người chưa sai bao giờ, chỉ cần hắn cho Diệp Khiêm một chút ngon ngọt, hắc hắc, đến lúc đó Lâm Nhu Nhu còn không phải là vật trong lòng bàn tay của hắn sao.
"Thật sự? Vật ta xin đa tạ Phùng tổng rồi, xin đa tạ ngài ah." Diệp Khiêm "Mã thí tâng bốc" xem như đập tốt, làm cho Phùng Quốc Phú đắc ý không thôi.
Phùng Quốc Phú hời hợt nói: "Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi, xem tại mặt mũi của Nhu Nhu, ta sẽ giúp ngươi nha."
"Nhu Nhu?" Diệp Khiêm trong nội tâm âm thầm kêu một chút, thầm nghĩ, "Mịa a, ngươi cái lão già hèn mọn bỉ ổi này thật không biết xấu hổ, cũng dám gọi như thế a."
Lâm Nhu Nhu biết rỏ tính tình của Diệp Khiêm, cũng không nói cái gì, chỉ trợn nhìn Diệp Khiêm. Diệp Khiêm nở nụ cười, trong tâm vui vẻ không thôi. Một con chó bị người đùa bỡn, lại nghĩ là mình đang đùa nghịch người khác, đợi đến lúc chân tướng vạch trần, nhất định sẽ là một tình cảnh rất buồn cưới a. Phùng Quốc Phú chính là một con chó, hắn còn đắc chí cho rằng đang trêu đùa Diệp Khiêm, ai ngờ, Diệp Khiêm lại đang đùa bỡn hắn.
Người đáng thương thường có chỗ đáng hận, thường thường luôn cho rằng lão tử là Đệ Nhất Thiên Hạ, chuyện gì đều nắm giữ ở trong tay của mình, lại không biết mình sớm đã trở thành vật ở trong lòng bàn tay người khác.
Không bao lâu, đồ ăn liền toàn bộ mang lên.
Lâm Nhu Nhu cũng không có để Diệp Khiêm cùng Phùng Quốc Phú nói chuyện tào lao nữa, lời nói liền nhập vào chính đề, nói: "Phùng tổng, chuyện của quỹ ngân sách Tương Lai, ngươi định quyên góp bao nhiêu?"
"Nữ nhân đúng là nữ nhân, loại chuyện này đâu cần em hỏi. Phùng tổng là người nào à? Đây chính là lão đại trên thương trường, tự nhiên nguyện ý vì sự nghiệp từ thiện làm cống hiến rồi, tối thiểu cũng sẽ quyên giúp một hai ngàn vạn, em yên tâm đi." Diệp Khiêm ở một bên châm ngòi thổi gió, thêm mắm thêm muối nói.
Sắc mặt của Phùng Quốc Phú không khỏi biến đổi, hắn mặc dù có tiền, nhưng lại là kẻ keo kiệt, 1000 vạn, hắn thật đúng là có chút không nỡ. Bất quá, Diệp Khiêm đã nói đến như vậy, nếu như hắn không quyên khẳng định sẽ bị Lâm Nhu Nhu xem thường? Như vậy làm sao có thể đem Lâm Nhu Nhu cướp tới tay ah. Cười khan hai tiếng, Phùng Quốc Phú nói: "Đúng vậy a, đúng vậy a, vì sự nghiệp từ thiện làm cống hiến, đó là chuyện phải làm nha. Lấy tiền của dân, dùng tại dân, chuyện quyên tiền ngươi cứ yên tâm đi, đợi tí nữa ta sẽ trực tiếp chuyển tiền vào trong tài khoản của quỹ ngân sách Tương Lai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.