Chương 36: Bạch hổ Whisky
Kim Anh Thư
31/05/2023
Mới đó đã xế chiều, cô lái xe trở về dinh thự, vừa lái vào trong sân cô
liếc nhìn dàn xe chín chiếc kia mà cả kinh, sau anh ấy lại ở đây. Còn
biết được dinh thự riêng của anh tư cô vậy.
Mắt thấy cô không thể đi vào trong, cô bước xuống xe, cầm mấy túi thịt tươi sống đi vào rừng để tránh mặt anh.
Vừa đi ra sân sau, cô nhìn thấy Tiểu Bạch tâm phúc của Vương Thừa Quân lên tiếng hỏi trước: " Biệt quyển có khách sao? "
" Dạ đúng, tiểu thư cô không vào bên trong sao? " Tiểu Bạch gật đầu, cảm giác khó hiểu khi cô không đi vào trong mà lại ra ngoài khu rừng kia.
Không đáp lại lời Tiểu Bạch, Vương Tuyết Băng không ngại hỏi thẳng: " Người bên trong là ai? Còn cả dàn xe sang Maybach chín chiếc ấy của ai? "
Tiểu Bạch nghe cô hỏi cũng thành thật trả lời, vì họ biết cô là em gái của hội chủ nên rất trung thành: " Người đến là Dương Gia, nghe nói đến đây có việc sẵn tiện đến thăm hội chủ luôn. "
" Oh. " Nghe vậy, cô chỉ gật đầu, rồi đi thẳng vào bên trong khu rừng sân sau, trước khi rời khỏi cũng không quên dặn dò: " Nếu anh tôi có hỏi cứ nói tôi chưa về. "
" Tiểu thư, cô yên tâm tôi biết nên nói gì mà. " Tiểu Bạch rất nhanh gật đầu, vì cậu ta biết vì lý do gì đó nên mới khiến tiểu thư không muốn gặp vị Dương Gia đó.
Vương Tuyết Băng cũng đã cầm máy túi thịt đi vào sâu vào trong rừng để tìm bé mèo lớn kia.
…
Ở bên trong dinh thự, hai người đàn ông ngồi đối mắt với nhau, không ai thua kém ai.
Vương Thừa Quân ngồi nhìn anh, tay rót tách trà đưa lên miệng thưởng thức: " Rốt cuộc cậu đến đây tìm tôi là có ý gì? "
Triệu Hàn Dương liếc nhìn anh, giọng nói có chút không vui: " Cậu vì lý do gì mà đưa cô ấy đến đây? "
Dù không ai muốn trả lời câu hỏi đối phương, nhưng mục đích chung chính là liên quan đến Vương Tuyết Băng.
" Tảng băng, rốt cuộc cậu có suy nghĩ thấu đáo không đấy? Tôi vì lý do gì mà đưa con bé đến nơi nguy hiểm này? " Vương Thừa Quân nhàn nhạt đáp.
Cũng đúng, người như cậu ta quả thật rất yêu thương em gái như thế, vì lý do gì mà đưa đến đây để bị người khác ức hiếp.
Nhưng bây giờ quả thật anh không thể suy nghĩ khác được, vì cô vừa mất tích tên này cũng đã rời khỏi ngay sau đó vài ngày.
Nhưng anh không tin, vì cái gì anh đã tìm lâu như vậy vẫn không hề có một chút xíu tung tích của cô.
Nhìn thấy vẻ mặt không mấy tin tưởng của Triệu Hàn Dương, anh lại lên tiếng: " Nếu cậu không tin tôi, vậy được, cậu cứ ở lại đây đến hết buổi đi. Để xem thử con bé có ở đây không. "
Nghe thấy lời mời, Triệu Hàn Dương gật đầu ngay lập tức,anh không tin sẽ không thể tìm được cô.
…
Bên kia, Vương Tuyết Băng vẫn còn ở trong rừng cùng với bé " mèo lớn " thì điện thoại lại rung lên, là cuộc gọi của Tống Thiên Trần.
Thấy vậy, cô cũng bắt máy, lạnh nhạt hỏi: " Sao lại gọi cho em thế? "
Tống Thiên Trần ở đầu dây bên kia cũng không biết chuyện gì, chỉ nhận lệnh của hội chủ bảo gọi điện cho cô, nói mấy lời khó hiểu: " Hội chủ bảo anh điện cho em, nói là người của Dương Hoàng đang còn ở dinh thự. Tạm thời đừng quay về. "
" Em biết rồi. " Vương Tuyết Băng cười nhạt, hóa ra anh vẫn không tin vào việc cô mất tích, vậy chi bằng nhân nhịp này cô sẽ đối mặt với anh vậy.
Cúp máy, Vương Tuyết Băng nhìn bé mèo lớn, vòng tay ôm lấy chú hổ trắng của mình,cưng nựng, lên tiếng: " Whisky à, hay là em cùng chị vào dinh thự nha. "
Whisky ( bé mèo to sát ) gầm gừ, ý rằng yêu cầu đi cùng cô nó đều đồng ý.
Cả hai cùng đứng dậy, cô cứ thế ngồi trên lưng chú mèo to sát để ra khỏi khu rừng.
Whisky là chú bạch hổ màu trắng với bộ lông mịn màng và xù ra như một cụm bông, cặp mắt xanh da trời đầy vẻ bỡ ngỡ quan sát xung quanh, chiếc mũi đỏ hồng hít hà đánh hơi thế giới còn quá xa lạ với mình.
Nó được cô nhận nuôi từ lúc nhỏ síu đến giờ cũng đã hơn bốn năm, khi ấy cô đã bị Vương Thừa Quân đẩy đến biên giới để tự sinh tự diệt, vì anh cô khi đó chỉ muốn cho cô học cách sinh tồn giữa đời sống khắc nghiệt ấy.
Cũng vào lúc đó, cô bị thương do súng bắn, bạch hổ mẹ không biết từ đâu xuất hiện ra bảo vệ cho cô. Khi ấy cô cứ tưởng bản thân sẽ thành mồi ăn của hổ mẹ, nhưng không ngờ, hổ mẹ lại âu yếm chăm sóc cho cô, quan tâm liếm sạch miệng vết thương, rồi cô hổ mẹ lại dùng thân mình to lớn để ủ ấm cho cô.
Dần dần, cô cũng mạnh mẽ và trưởng thành hơn, hổ mẹ lúc đó cũng đã sinh ra được chú hổ trắng nhỏ và được cô chăm sóc cho đến bây giờ.
Chúng khác với đồng loại ở bộ trang phục đẹp đến khó tả: màu trắng tinh khiết điểm xuyết những vằn đen nhánh, vừa dày lại vừa mềm.
Người ta rất ít khi thấy bạch hổ trong thiên nhiên vì chúng khó tồn tại ở nơi hoang dã. Bộ áo quá lộng lẫy làm chúng dễ bị phát hiện để người ta săn bắt, và đôi khi bị đồng loại làm hại vì “ghen ăn tức ở” đối với kẻ được thiên nhiên ưu ái hơn mình.
Và cũng từ lúc đó, cô đã nhận nuôi chú bạch hổ trắng này, và đặt tên cho nó là Whisky, là một chú bạch hổ mạnh mẽ và đánh bại các kẻ thù.
Và nó chỉ ngoan ngoãn khi ở bên cạnh cô, vì thế cô cũng nhận ra, Whisky cần một môi trường sống hoang dã nên đã biến đổi vườn sau thành khu rừng nguyên sinh để cho nó sinh sống và vui chơi ở đây.
Khi cả hai đến gần dinh thự, người làm và giúp việc nhìn thấy cô đang ngồi trên lưng hổ cũng rất kiên dè. Vì họ mỗi lần đến sân sau đều nghe thấy tiếng gầm rú không vui của nó mà vỡ mật ra hết.
Sau khi tận mắt nhìn thấy cô đang ngồi trên lưng hổ mà thoát kính hồn vía, sau nó lại lại ngoan ngoãn để cho cô ngồi vậy.
Đúng là bất công mà.
Mắt thấy cô không thể đi vào trong, cô bước xuống xe, cầm mấy túi thịt tươi sống đi vào rừng để tránh mặt anh.
Vừa đi ra sân sau, cô nhìn thấy Tiểu Bạch tâm phúc của Vương Thừa Quân lên tiếng hỏi trước: " Biệt quyển có khách sao? "
" Dạ đúng, tiểu thư cô không vào bên trong sao? " Tiểu Bạch gật đầu, cảm giác khó hiểu khi cô không đi vào trong mà lại ra ngoài khu rừng kia.
Không đáp lại lời Tiểu Bạch, Vương Tuyết Băng không ngại hỏi thẳng: " Người bên trong là ai? Còn cả dàn xe sang Maybach chín chiếc ấy của ai? "
Tiểu Bạch nghe cô hỏi cũng thành thật trả lời, vì họ biết cô là em gái của hội chủ nên rất trung thành: " Người đến là Dương Gia, nghe nói đến đây có việc sẵn tiện đến thăm hội chủ luôn. "
" Oh. " Nghe vậy, cô chỉ gật đầu, rồi đi thẳng vào bên trong khu rừng sân sau, trước khi rời khỏi cũng không quên dặn dò: " Nếu anh tôi có hỏi cứ nói tôi chưa về. "
" Tiểu thư, cô yên tâm tôi biết nên nói gì mà. " Tiểu Bạch rất nhanh gật đầu, vì cậu ta biết vì lý do gì đó nên mới khiến tiểu thư không muốn gặp vị Dương Gia đó.
Vương Tuyết Băng cũng đã cầm máy túi thịt đi vào sâu vào trong rừng để tìm bé mèo lớn kia.
…
Ở bên trong dinh thự, hai người đàn ông ngồi đối mắt với nhau, không ai thua kém ai.
Vương Thừa Quân ngồi nhìn anh, tay rót tách trà đưa lên miệng thưởng thức: " Rốt cuộc cậu đến đây tìm tôi là có ý gì? "
Triệu Hàn Dương liếc nhìn anh, giọng nói có chút không vui: " Cậu vì lý do gì mà đưa cô ấy đến đây? "
Dù không ai muốn trả lời câu hỏi đối phương, nhưng mục đích chung chính là liên quan đến Vương Tuyết Băng.
" Tảng băng, rốt cuộc cậu có suy nghĩ thấu đáo không đấy? Tôi vì lý do gì mà đưa con bé đến nơi nguy hiểm này? " Vương Thừa Quân nhàn nhạt đáp.
Cũng đúng, người như cậu ta quả thật rất yêu thương em gái như thế, vì lý do gì mà đưa đến đây để bị người khác ức hiếp.
Nhưng bây giờ quả thật anh không thể suy nghĩ khác được, vì cô vừa mất tích tên này cũng đã rời khỏi ngay sau đó vài ngày.
Nhưng anh không tin, vì cái gì anh đã tìm lâu như vậy vẫn không hề có một chút xíu tung tích của cô.
Nhìn thấy vẻ mặt không mấy tin tưởng của Triệu Hàn Dương, anh lại lên tiếng: " Nếu cậu không tin tôi, vậy được, cậu cứ ở lại đây đến hết buổi đi. Để xem thử con bé có ở đây không. "
Nghe thấy lời mời, Triệu Hàn Dương gật đầu ngay lập tức,anh không tin sẽ không thể tìm được cô.
…
Bên kia, Vương Tuyết Băng vẫn còn ở trong rừng cùng với bé " mèo lớn " thì điện thoại lại rung lên, là cuộc gọi của Tống Thiên Trần.
Thấy vậy, cô cũng bắt máy, lạnh nhạt hỏi: " Sao lại gọi cho em thế? "
Tống Thiên Trần ở đầu dây bên kia cũng không biết chuyện gì, chỉ nhận lệnh của hội chủ bảo gọi điện cho cô, nói mấy lời khó hiểu: " Hội chủ bảo anh điện cho em, nói là người của Dương Hoàng đang còn ở dinh thự. Tạm thời đừng quay về. "
" Em biết rồi. " Vương Tuyết Băng cười nhạt, hóa ra anh vẫn không tin vào việc cô mất tích, vậy chi bằng nhân nhịp này cô sẽ đối mặt với anh vậy.
Cúp máy, Vương Tuyết Băng nhìn bé mèo lớn, vòng tay ôm lấy chú hổ trắng của mình,cưng nựng, lên tiếng: " Whisky à, hay là em cùng chị vào dinh thự nha. "
Whisky ( bé mèo to sát ) gầm gừ, ý rằng yêu cầu đi cùng cô nó đều đồng ý.
Cả hai cùng đứng dậy, cô cứ thế ngồi trên lưng chú mèo to sát để ra khỏi khu rừng.
Whisky là chú bạch hổ màu trắng với bộ lông mịn màng và xù ra như một cụm bông, cặp mắt xanh da trời đầy vẻ bỡ ngỡ quan sát xung quanh, chiếc mũi đỏ hồng hít hà đánh hơi thế giới còn quá xa lạ với mình.
Nó được cô nhận nuôi từ lúc nhỏ síu đến giờ cũng đã hơn bốn năm, khi ấy cô đã bị Vương Thừa Quân đẩy đến biên giới để tự sinh tự diệt, vì anh cô khi đó chỉ muốn cho cô học cách sinh tồn giữa đời sống khắc nghiệt ấy.
Cũng vào lúc đó, cô bị thương do súng bắn, bạch hổ mẹ không biết từ đâu xuất hiện ra bảo vệ cho cô. Khi ấy cô cứ tưởng bản thân sẽ thành mồi ăn của hổ mẹ, nhưng không ngờ, hổ mẹ lại âu yếm chăm sóc cho cô, quan tâm liếm sạch miệng vết thương, rồi cô hổ mẹ lại dùng thân mình to lớn để ủ ấm cho cô.
Dần dần, cô cũng mạnh mẽ và trưởng thành hơn, hổ mẹ lúc đó cũng đã sinh ra được chú hổ trắng nhỏ và được cô chăm sóc cho đến bây giờ.
Chúng khác với đồng loại ở bộ trang phục đẹp đến khó tả: màu trắng tinh khiết điểm xuyết những vằn đen nhánh, vừa dày lại vừa mềm.
Người ta rất ít khi thấy bạch hổ trong thiên nhiên vì chúng khó tồn tại ở nơi hoang dã. Bộ áo quá lộng lẫy làm chúng dễ bị phát hiện để người ta săn bắt, và đôi khi bị đồng loại làm hại vì “ghen ăn tức ở” đối với kẻ được thiên nhiên ưu ái hơn mình.
Và cũng từ lúc đó, cô đã nhận nuôi chú bạch hổ trắng này, và đặt tên cho nó là Whisky, là một chú bạch hổ mạnh mẽ và đánh bại các kẻ thù.
Và nó chỉ ngoan ngoãn khi ở bên cạnh cô, vì thế cô cũng nhận ra, Whisky cần một môi trường sống hoang dã nên đã biến đổi vườn sau thành khu rừng nguyên sinh để cho nó sinh sống và vui chơi ở đây.
Khi cả hai đến gần dinh thự, người làm và giúp việc nhìn thấy cô đang ngồi trên lưng hổ cũng rất kiên dè. Vì họ mỗi lần đến sân sau đều nghe thấy tiếng gầm rú không vui của nó mà vỡ mật ra hết.
Sau khi tận mắt nhìn thấy cô đang ngồi trên lưng hổ mà thoát kính hồn vía, sau nó lại lại ngoan ngoãn để cho cô ngồi vậy.
Đúng là bất công mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.