Chương 93: Bé con, chẳng phải vừa rồi em than thở buồn nôn còn gì?
Kim Anh Thư
23/08/2023
Chồng của cô ta chính là con trai cả trong một gia đình chính trị ở Bali, vì
thế mọi quyền hành đều được trao cho hắn, cho nên hắn cùng với vợ là Mộc Lục Trà diễu võ dương oai ở Bali rất nhiều năm, nhưng không ngờ hôm nay cả hai người họ lại động đến chiếc vảy ngược của anh mà mất đi tất cả.
Trong những năm gần đây, rất nhiều chính trị gia của Bali phải cố gắng cầu cạnh Tập đoàn Dương Hoàng thì mới có được dự án hợp tác du lịch này.
Dù sao thì cả thế giới cũng biết Trung Quốc là một quốc gia rất phát triển về du lịch, nên quốc gia nào cũng rất muốn làm ăn với các công ty người Hoa lớn.
Hơn nữa, trong hai năm gần đây hòn đảo này vô cùng hưng thịnh, cũng là trọng tâm phát triển du lịch của Bali.
Nếu bây giờ Tập đoàn Dương Hoàng một khi hạ sát lệnh hủy hợp đồng thì không chỉ ảnh hưởng đến công việc hiện tại của anh ta trên đảo, tiền lương tổn thất cả mấy chục triệu một năm, mà thật sự còn làm thui chột cả định hướng phát triển du lịch của Bali.
Sau khi quay về, e rằng anh ta sẽ phải gánh trách nhiệm không nhỏ, còn chưa chắc có thể ngóc đầu lên được nữa hay không.
Mộc Lục Trà cũng hiểu được mức độ hệ lụy nghiêm trọng này, trong nháy mắt cảm thấy như bầu trời sụp đổ.
Đến khi mắt thấy Vàng Ưng và Lục Ưng đều tắt máy, Mộc Lục Trà vẫn còn thẫn thờ... hay nói cách khác cô ta không thể đối mặt với thực tế là bản thân sắp phải làm ăn mày...
Triệu Hàn Dương lãnh đạm nhìn cô ta nói thêm: " Ngoài ra, toàn bộ tài khoản dưới tên hai người sẽ bị đóng băng trong năm phút nữa. Hai vợ chồng anh chị xưng hùng xưng bá ở hòn đảo này quá lâu rồi, cho nên cần phải điều tra rõ ràng ngọn nguồn tài sản của hai người. Còn toàn bộ bánh trong tiệm bánh kem này cũng được xem là một món nợ nữa mà hai người phải gánh. "
Anh quay sang liếc mắt nhìn lạnh lẽo với đám nhân viên cửa tiệm đang đứng nơm nớp lo sợ: " Nếu các người không muốn trở thành người bị liên lụy, thì lập tức thống kê toàn bộ chi phí của loạt bánh này giao cho cô ta, hạn cho cô ta phải thanh toán toàn bộ món nợ trong vòng hai mươi tư tiếng. Nếu không, Tập đoàn Dương Hoàng có quyền niêm phong cửa tiệm này, đồng thời giao toàn bộ nhân viên cho Cục Thanh tra thương mại. Tên của các người ắc hẳn cũng sẽ bị ghi vào đơn khiếu nại gửi đến Cục Bảo vệ người tiêu dùng Bali."
Trong nháy mắt tất cả nhân viên trong cửa tiệm như vừa bị mắc nghẹn một quả trứng gà!
Nét mặt Mộc Lục Trà đã uất nghẹn không nói được thành lời.
Vương Tuyết Băng kéo vạt áo Triệu Hàn Dương, dùng ánh mắt năn nỉ anh.
Triệu Hàn Dương biết cô không muốn tiếp tục ở lại đây, nên sau khi giải quyết hết mọi chuyện thay cô thì cũng không nói thêm nhiều lời mà cuối người ôm ngang cô quay người bước ra ngoài.
Những chuyện còn lại anh đều giao lại cho Lục Ưng giải quyết, còn bản thân mình ôm cô vợ nhỏ rời khỏi cửa tiệm.
Sau khi biết được thân phận của Triệu Hàn Dương, không ai trong số những người đứng ngoài cửa vây xem dám chặn đường, tự giác đứng tránh sang một bên nhường đường.
Triệu Hàn Dương ôm Vương Tuyết Băng đến quán trà sữa đối diện.
Lúc này cô mới nhìn thấy có một tách cà phê và ly trà sữa trên chiếc bàn tròn gần cửa sổ quán trà.
Hóa ra vừa rồi anh đứng xếp hàng mua trà sữa ở đây, có lẽ khi mua xong, quay lại không nhìn thấy cô nên mới đi tìm.
Vương Tuyết Băng ngồi xuống nâng ly trà sữa lên uống một ngụm, rất ngọt.
Tâm trạng lúc này của cô đã được tháo gỡ rất nhiều nên cũng nhẹ nhõm ngay, cô ngước lên nhìn anh, nhỏ giọng dò xét: " Ông xã, có phải vừa rồi em đã mang phiền phức đến cho anh không? "
Anh cong môi, xoa đầu cô, ôn hòa nói: " Không có, nhưng có vài người quen thói không biết phải trái, tự mình tìm đường chết. Nên em đó, không cần tự trách bản thân mình làm gì. Biết không? "
Vương Tuyết Băng gật đầu nhìn anh, cảm thấy dường như chuyện vừa rồi không ảnh hưởng gì đến họ.
Cô lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, từ vị trí này dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng trong tiệm bánh ở đối diện sắp bị niêm phong.
Không biết Mộc Lục Trà và chồng cô ta đang cãi cọ chuyện gì.
Người đàn ông người Bali lúc nãy không dám lên tiếng bây giờ còn tát Mộc Lục Trà vài cái bạc tai, vừa hoảng loạn vừa giận dữ, cuối cùng nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Mộc Lục Trà lúc này lại bị nhân viên cửa tiệm bám lấy đòi tiền, vô cùng chật vật, thêm vào đó lại có không ít người đứng ngoài hóng chuyện chỉ chỏ phê phán.
Vương Tuyết Băng vừa uống trà sữa vừa xem tình hình bên kia.
" Em vẫn muốn ăn bánh kem hả? " Triệu Hàn Dương hỏi.
Cô vừa cắn ống hút trên ly trà sữa vừa lắc đầu, đừng nhắc đến nó nữa, đến tận bây giờ cô vẫn còn cảm giác buồn nôn lắm: " Hôm nay không muốn ăn đâu, để qua vài hôm nữa đi. Vừa rồi ngửi thấy mùi bơ dưới đất làm cho em cảm thấy buồn nôn quá, bây giờ chẳng muốn ăn hay nhìn đến chúng một chút nào cả."
Anh khẽ cười, " Được, vậy thì không hay rồi. Ông xã vốn muốn định dẫn em đi tìm một tiệm bánh kem thủ công để cùng nhau làm bánh. Để đến sinh nhật tròn hai mươi tư tuổi sẽ cùng nhau làm bánh kem, thế mà giờ em lại có vẻ chán bánh kem thế này thì chúng ta không đi nữa nhé. "
Mắt Vương Tuyết Băng chợt sáng lên, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn: " Cùng nhau làm bánh kem hả? Em muốn làm! Đúng là lâu rồi em chưa từng đụng đến bếp núc! Em không biết đâu!"
Có lẽ cô nói nhanh quá nên không nhận ra bản thân đã để lộ một số việc trước mặt anh.
Triệu Hàn Dương khẽ nhếch môi, dù vậy anh vẫn không vạch trần lời nói của cô, mà trêu chọc: "Bé con, chẳng phải vừa rồi em than thở buồn nôn còn gì? "
" Ông xã, đó là vì mùi bánh kem ở trong đó nồng quá, qua vài ngày là hết rồi. " Vương Tuyết Băng vươn tay ra nắm ngón tay anh nài nỉ: " Ông xã ơi, em thật sự muốn làm bánh kem... muốn làm bánh kem, muốn làm bánh kem..."
Cô vừa nói vừa tựa cằm vào gan bàn tay anh, nét mặt háo hức, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn anh: " Ông xã, em rất muốn đi làm bánh kem..."
Triệu Hàn Dương chưa bao giờ chứng kiến vẻ làm nũng không kiêng dè này của Vương Tuyết Băng dù lúc nhỏ đã từng thấy, nhưng bởi vì một số nguyên nhân nên anh đã không còn được nhìn thấy nữa, nhưng kể từ sau khi cô bị thương thì việc làm nũng này của cô rất tự nhiên, hơn thế bây giờ cho dù cô đã nhớ lại vẫn không thể bỏ được thói quen này.
Trái tim anh dường như bị ánh mắt đắm đuối của cô làm tan chảy, anh khẽ cười nhìn cô: " Được, đợi đến sinh nhật của em rồi anh sẽ cùng làm với em."
Vương Tuyết Băng lập tức phấn khởi ngồi thẳng người lên, hút trà sữa mà không giấu được vẻ háo hức.
Trong những năm gần đây, rất nhiều chính trị gia của Bali phải cố gắng cầu cạnh Tập đoàn Dương Hoàng thì mới có được dự án hợp tác du lịch này.
Dù sao thì cả thế giới cũng biết Trung Quốc là một quốc gia rất phát triển về du lịch, nên quốc gia nào cũng rất muốn làm ăn với các công ty người Hoa lớn.
Hơn nữa, trong hai năm gần đây hòn đảo này vô cùng hưng thịnh, cũng là trọng tâm phát triển du lịch của Bali.
Nếu bây giờ Tập đoàn Dương Hoàng một khi hạ sát lệnh hủy hợp đồng thì không chỉ ảnh hưởng đến công việc hiện tại của anh ta trên đảo, tiền lương tổn thất cả mấy chục triệu một năm, mà thật sự còn làm thui chột cả định hướng phát triển du lịch của Bali.
Sau khi quay về, e rằng anh ta sẽ phải gánh trách nhiệm không nhỏ, còn chưa chắc có thể ngóc đầu lên được nữa hay không.
Mộc Lục Trà cũng hiểu được mức độ hệ lụy nghiêm trọng này, trong nháy mắt cảm thấy như bầu trời sụp đổ.
Đến khi mắt thấy Vàng Ưng và Lục Ưng đều tắt máy, Mộc Lục Trà vẫn còn thẫn thờ... hay nói cách khác cô ta không thể đối mặt với thực tế là bản thân sắp phải làm ăn mày...
Triệu Hàn Dương lãnh đạm nhìn cô ta nói thêm: " Ngoài ra, toàn bộ tài khoản dưới tên hai người sẽ bị đóng băng trong năm phút nữa. Hai vợ chồng anh chị xưng hùng xưng bá ở hòn đảo này quá lâu rồi, cho nên cần phải điều tra rõ ràng ngọn nguồn tài sản của hai người. Còn toàn bộ bánh trong tiệm bánh kem này cũng được xem là một món nợ nữa mà hai người phải gánh. "
Anh quay sang liếc mắt nhìn lạnh lẽo với đám nhân viên cửa tiệm đang đứng nơm nớp lo sợ: " Nếu các người không muốn trở thành người bị liên lụy, thì lập tức thống kê toàn bộ chi phí của loạt bánh này giao cho cô ta, hạn cho cô ta phải thanh toán toàn bộ món nợ trong vòng hai mươi tư tiếng. Nếu không, Tập đoàn Dương Hoàng có quyền niêm phong cửa tiệm này, đồng thời giao toàn bộ nhân viên cho Cục Thanh tra thương mại. Tên của các người ắc hẳn cũng sẽ bị ghi vào đơn khiếu nại gửi đến Cục Bảo vệ người tiêu dùng Bali."
Trong nháy mắt tất cả nhân viên trong cửa tiệm như vừa bị mắc nghẹn một quả trứng gà!
Nét mặt Mộc Lục Trà đã uất nghẹn không nói được thành lời.
Vương Tuyết Băng kéo vạt áo Triệu Hàn Dương, dùng ánh mắt năn nỉ anh.
Triệu Hàn Dương biết cô không muốn tiếp tục ở lại đây, nên sau khi giải quyết hết mọi chuyện thay cô thì cũng không nói thêm nhiều lời mà cuối người ôm ngang cô quay người bước ra ngoài.
Những chuyện còn lại anh đều giao lại cho Lục Ưng giải quyết, còn bản thân mình ôm cô vợ nhỏ rời khỏi cửa tiệm.
Sau khi biết được thân phận của Triệu Hàn Dương, không ai trong số những người đứng ngoài cửa vây xem dám chặn đường, tự giác đứng tránh sang một bên nhường đường.
Triệu Hàn Dương ôm Vương Tuyết Băng đến quán trà sữa đối diện.
Lúc này cô mới nhìn thấy có một tách cà phê và ly trà sữa trên chiếc bàn tròn gần cửa sổ quán trà.
Hóa ra vừa rồi anh đứng xếp hàng mua trà sữa ở đây, có lẽ khi mua xong, quay lại không nhìn thấy cô nên mới đi tìm.
Vương Tuyết Băng ngồi xuống nâng ly trà sữa lên uống một ngụm, rất ngọt.
Tâm trạng lúc này của cô đã được tháo gỡ rất nhiều nên cũng nhẹ nhõm ngay, cô ngước lên nhìn anh, nhỏ giọng dò xét: " Ông xã, có phải vừa rồi em đã mang phiền phức đến cho anh không? "
Anh cong môi, xoa đầu cô, ôn hòa nói: " Không có, nhưng có vài người quen thói không biết phải trái, tự mình tìm đường chết. Nên em đó, không cần tự trách bản thân mình làm gì. Biết không? "
Vương Tuyết Băng gật đầu nhìn anh, cảm thấy dường như chuyện vừa rồi không ảnh hưởng gì đến họ.
Cô lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, từ vị trí này dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng trong tiệm bánh ở đối diện sắp bị niêm phong.
Không biết Mộc Lục Trà và chồng cô ta đang cãi cọ chuyện gì.
Người đàn ông người Bali lúc nãy không dám lên tiếng bây giờ còn tát Mộc Lục Trà vài cái bạc tai, vừa hoảng loạn vừa giận dữ, cuối cùng nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Mộc Lục Trà lúc này lại bị nhân viên cửa tiệm bám lấy đòi tiền, vô cùng chật vật, thêm vào đó lại có không ít người đứng ngoài hóng chuyện chỉ chỏ phê phán.
Vương Tuyết Băng vừa uống trà sữa vừa xem tình hình bên kia.
" Em vẫn muốn ăn bánh kem hả? " Triệu Hàn Dương hỏi.
Cô vừa cắn ống hút trên ly trà sữa vừa lắc đầu, đừng nhắc đến nó nữa, đến tận bây giờ cô vẫn còn cảm giác buồn nôn lắm: " Hôm nay không muốn ăn đâu, để qua vài hôm nữa đi. Vừa rồi ngửi thấy mùi bơ dưới đất làm cho em cảm thấy buồn nôn quá, bây giờ chẳng muốn ăn hay nhìn đến chúng một chút nào cả."
Anh khẽ cười, " Được, vậy thì không hay rồi. Ông xã vốn muốn định dẫn em đi tìm một tiệm bánh kem thủ công để cùng nhau làm bánh. Để đến sinh nhật tròn hai mươi tư tuổi sẽ cùng nhau làm bánh kem, thế mà giờ em lại có vẻ chán bánh kem thế này thì chúng ta không đi nữa nhé. "
Mắt Vương Tuyết Băng chợt sáng lên, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn: " Cùng nhau làm bánh kem hả? Em muốn làm! Đúng là lâu rồi em chưa từng đụng đến bếp núc! Em không biết đâu!"
Có lẽ cô nói nhanh quá nên không nhận ra bản thân đã để lộ một số việc trước mặt anh.
Triệu Hàn Dương khẽ nhếch môi, dù vậy anh vẫn không vạch trần lời nói của cô, mà trêu chọc: "Bé con, chẳng phải vừa rồi em than thở buồn nôn còn gì? "
" Ông xã, đó là vì mùi bánh kem ở trong đó nồng quá, qua vài ngày là hết rồi. " Vương Tuyết Băng vươn tay ra nắm ngón tay anh nài nỉ: " Ông xã ơi, em thật sự muốn làm bánh kem... muốn làm bánh kem, muốn làm bánh kem..."
Cô vừa nói vừa tựa cằm vào gan bàn tay anh, nét mặt háo hức, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn anh: " Ông xã, em rất muốn đi làm bánh kem..."
Triệu Hàn Dương chưa bao giờ chứng kiến vẻ làm nũng không kiêng dè này của Vương Tuyết Băng dù lúc nhỏ đã từng thấy, nhưng bởi vì một số nguyên nhân nên anh đã không còn được nhìn thấy nữa, nhưng kể từ sau khi cô bị thương thì việc làm nũng này của cô rất tự nhiên, hơn thế bây giờ cho dù cô đã nhớ lại vẫn không thể bỏ được thói quen này.
Trái tim anh dường như bị ánh mắt đắm đuối của cô làm tan chảy, anh khẽ cười nhìn cô: " Được, đợi đến sinh nhật của em rồi anh sẽ cùng làm với em."
Vương Tuyết Băng lập tức phấn khởi ngồi thẳng người lên, hút trà sữa mà không giấu được vẻ háo hức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.