Chương 45: Chỉ một mình cô mà muốn thắng tôi?
Kim Anh Thư
11/06/2023
Nghe cô nói, cả hai người Rin và Ken chỉ biết câm lặng.
Được rồi, họ vẫn rất ổn, thật sự rất là ổn nên không sao hết. Họ sẽ cố gắng thích nghi với tính cách thất thường của Cửu tỷ của họ thôi.
Cùng lúc đó, có một cô gái trẻ cũng khá trẻ, gương mặt trang điểm khá dày không còn nét đẹp tự nhiên và đã có dấu hiệu của một người từng trải qua mưa tanh gió lạnh, tuổi cũng không lớn hơn cô bao nhiêu tầm khoảng hai chín đến ba mươi.
Mái tóc ngang vai cá tính được nhộm màu nâu hạt dẻ, cô ta khoát lên mình bộ đầm body cổ tàu bó sát khoe trọn vòng một và đường cong nóng bỏng, ánh mắt đầy sự thù hằn khi nhìn vào gương mặt của cô.
Người đã làm cô ta gãy hết sáu cái xương sườn, ngay cả ống tay cũng bị cô bẻ gãy nốt.
Sau chuyện lần đó, Nguyễn Ngọc cô ta và Vương Tuyết Băng ( Sofia ) cô đã có mối thù truyền kiếp.
Ông trời không phụ người có lòng mà.
Đây là lời của Nguyễn Ngọc nghỉ, khi cô ta nhìn thấy cô, xoay người, cô ta nhìn vệ sĩ nói: " Cậu ra ngoài đó bảo với cô ta đến gặp tôi. "
Vệ sĩ nhìn cô ta rồi nhìn về phía cô gái xinh xắn mà khó sử: " Tiểu thư, cô có chắc là muốn tôi mời cô ấy không? Tôi thấy cô gái đó có thân phận không nhỏ đâu đấy. "
Nguyễn Ngọc tức giận nhìn vệ sĩ nhà mình, quát lớn: " Bộ cậu bị điếc tai hay gì? Hay là con mắt cậu có vấn đề hả? Nguyễn Ngọc tôi từ trước tới giờ chưa biết sợ ai nha! Còn nữa ba tôi là cậu ruột của lão đại đứng sau cửa hàng đá quý này. "
Nhìn cô ta, vệ sĩ cuối đầu bĩu môi, ừ thì cậu họ, là tự các người nói chứ lão đại Trương có ở đây đâu mà phản bác.
Nhưng vì thân phận, cậu ta chỉ biết làm theo nhiệm vụ mà thôi.
…
Khi ra đến chỗ của Vương Tuyết Băng đang đứng, cậu lễ phép chào hỏi: " Xin lỗi vì đã làm phiền tiểu thư đây. "
Vương Tuyết Băng lắc đầu, không nhìn cậu ta, lạnh nhạt phun ra hai chữ: " Chuyện gì? "
" Tôi là người quản lý sổ sách ở cửa hàng, tên Tiểu Trần. " Vệ sĩ tên Tiểu Trần giới thiệu rồi mới nói mục đích của bản thân: " Xin lỗi, có người bảo tôi ra nói với tiểu thư là đi gặp một người? "
" Có quen? " Vương Tuyết Băng nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Trần nhìn cô, cảm thấy không xong, cậu ta nói nhiều như vậy, mà cô chỉ đáp lại cậu có hai chữ, quả thật con người gì mà kiệm lời hết sức vậy, nhưng cậu vẫn cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình: " Tôi cũng không rõ nữa, nhưng tiểu thư có thể đi cùng tôi để gặp người đó. "
Vương Tuyết Băng nhìn về phía sau cậu ta, nhếch môi, cô đơn nhiên đã thấy người ta rồi, lạnh nhạt nói: " Cậu quay về nói lại với cô ta, nếu muốn gặp thì phải đích thân ra mặt đi. "
Tiểu Trần nghe cô nói chỉ gật đầu, rồi xoay người đi lại đường cũ, đi đến bên cạnh cô ả mà truyền lời lại.
…
Không bao lâu sau, khoảng hai ba phút gì đó, Nguyễn Ngọc cô ta tự thân đi đến đứng trước mặt cô, liếc nhìn: " Sofia, muốn gặp cô quả thật rất khó nhỉ? "
Vương Tuyết Băng nhìn cô ta, nhíu mày, cô ta là ai nhỉ, lạnh giọng hỏi " Chúng ta có quen? "
Nghe cô hỏi, Nguyễn Ngọc tức đến phun ra cả ngụm máu, ánh mắt có chút phức tạp nhìn cô,cố gắng trấn tĩnh bản thân nói: " Cô không nhớ tôi là ai sao? "
" Cần thiết? " Vương Tuyết Băng nhìn cô ta, không lạnh không nhạt phun ra hai chữ.
Rin, Ken nhìn cô mà câm lặng: " ... " quả thật Cửu tỷ của họ có thể làm cho người ta tức chết vì lời nói mà.
Nguyễn Ngọc nhìn cô, tức anh ách, đưa tay lên vuốt ngực để bản thân bình tĩnh trở lại: " Cô đừng có giả vờ mất trí với tôi. Cô nghe cho rõ đây, sáu năm trước, cô là người đánh tôi gãy mất hết sáu cái xương sườn thêm xương ống tay cũng bị gãy nốt. Cho nên hôm nay tôi muốn thách đấu với cô. "
Vương Tuyết Băng dựa người vào cửa tủ trưng bày nhìn cô ta, nhàn nhạt nói một câu khiến cô ta tức chết: " Chỉ một mình cô mà muốn thắng tôi? "
Bị khinh thường, Nguyễn Ngọc tức giận nhìn cô nói lớn: " Sofia, cô đừng có mà khinh thường người khác. Sáu năm trước cô thắng tôi, chứ không thể nói rằng sáu năm sau cô cũng sẽ thắng tôi. "
" Có chí khí. " Vương Tuyết Băng nhìn cô ta, chầm chặm nói thêm: " Cô muốn thách đấu ở đâu? "
Nghe cô hỏi, cô ta suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng: " Đấu ở võ đài nằm ở cuối con đường X này đi, ở đó có võ đài. "
Vương Tuyết Băng gật đầu, cô ta lại tiếp tục lên tiếng bàn điều kiện với cô: " Còn về điều kiện thi đấu, nếu cô thua thì Cut khỏi nước Italia. Còn nếu cô thắng thì muốn làm gì tôi cũng được. "
" Được, yêu cầu của tôi rất đơn giản. Cả cô và ông ba của mình nhớ tính hết tài sản để mà trả nợ cho những người mà hai người cướp số đá quý và ăn chăn các loại báo vật trong cửa hàng. " Vương Tuyết Băng nhìn xung quanh của hàng nói.
Nghe thấy đều kiện của cô, phút chốc Nguyễn Ngọc tái mặt. Sau cô ta lại muốn tài sản của gia đình ả?
Với lại thân phận của cô là gì? Sau lại bắt cô ta bồi thường số báo vật đó?
Và trong đầu cô ta có rất nhiều câu hỏi, nhưng vẫn không có được đáp án?
Vì cô ta không bao giờ dám nghĩ tới câu trả lời của cô sẽ khiến cho gia đình của cô ta không có mảnh đất vung thân.
…
Nhìn thấy sắt mặt của cô ta, cô cười nhếch mép, thầm biết cô ta sẽ không dám đánh cược, vì một khi cô ta đánh cược, nếu thua chắc sẽ non xương với ông ba tham lam kia.
Cô cứ vậy xoay người rời đi, Rin nhìn theo bóng lưng của Cửu tỷ mà lên tiếng: " Nếu cô đồng ý thì đến võ đài nằm cuối đường Z tìm tôi. "
Nguyễn Ngọc cô ả như thế ngã người ngồi bệch trên sàn, ánh mắt đờ đẫn nhìn theo bóng lưng cô.
Nhưng vì mối thù đó cô ta nhất quyết phải đánh thắng trận này.
Ở trên đường, Vương Tuyết Băng vẫn tiếp tục đi dạo xung quanh chợ đêm, Rin và Ken nhìn cô như có đều muốn nói: " Cửu tỷ, rốt cuộc chị không nhớ chuyện xưa hay là chị không muốn nhớ? "
" Cần thiết để tôi nhớ? " Vương Tuyết Băng nhàn nhạt lên tiếng.
Cũng đúng nhỉ? Cô đâu cần nhớ làm gì? Vì những người đó đâu có quan trọng với cô đâu. "l
Được rồi, họ vẫn rất ổn, thật sự rất là ổn nên không sao hết. Họ sẽ cố gắng thích nghi với tính cách thất thường của Cửu tỷ của họ thôi.
Cùng lúc đó, có một cô gái trẻ cũng khá trẻ, gương mặt trang điểm khá dày không còn nét đẹp tự nhiên và đã có dấu hiệu của một người từng trải qua mưa tanh gió lạnh, tuổi cũng không lớn hơn cô bao nhiêu tầm khoảng hai chín đến ba mươi.
Mái tóc ngang vai cá tính được nhộm màu nâu hạt dẻ, cô ta khoát lên mình bộ đầm body cổ tàu bó sát khoe trọn vòng một và đường cong nóng bỏng, ánh mắt đầy sự thù hằn khi nhìn vào gương mặt của cô.
Người đã làm cô ta gãy hết sáu cái xương sườn, ngay cả ống tay cũng bị cô bẻ gãy nốt.
Sau chuyện lần đó, Nguyễn Ngọc cô ta và Vương Tuyết Băng ( Sofia ) cô đã có mối thù truyền kiếp.
Ông trời không phụ người có lòng mà.
Đây là lời của Nguyễn Ngọc nghỉ, khi cô ta nhìn thấy cô, xoay người, cô ta nhìn vệ sĩ nói: " Cậu ra ngoài đó bảo với cô ta đến gặp tôi. "
Vệ sĩ nhìn cô ta rồi nhìn về phía cô gái xinh xắn mà khó sử: " Tiểu thư, cô có chắc là muốn tôi mời cô ấy không? Tôi thấy cô gái đó có thân phận không nhỏ đâu đấy. "
Nguyễn Ngọc tức giận nhìn vệ sĩ nhà mình, quát lớn: " Bộ cậu bị điếc tai hay gì? Hay là con mắt cậu có vấn đề hả? Nguyễn Ngọc tôi từ trước tới giờ chưa biết sợ ai nha! Còn nữa ba tôi là cậu ruột của lão đại đứng sau cửa hàng đá quý này. "
Nhìn cô ta, vệ sĩ cuối đầu bĩu môi, ừ thì cậu họ, là tự các người nói chứ lão đại Trương có ở đây đâu mà phản bác.
Nhưng vì thân phận, cậu ta chỉ biết làm theo nhiệm vụ mà thôi.
…
Khi ra đến chỗ của Vương Tuyết Băng đang đứng, cậu lễ phép chào hỏi: " Xin lỗi vì đã làm phiền tiểu thư đây. "
Vương Tuyết Băng lắc đầu, không nhìn cậu ta, lạnh nhạt phun ra hai chữ: " Chuyện gì? "
" Tôi là người quản lý sổ sách ở cửa hàng, tên Tiểu Trần. " Vệ sĩ tên Tiểu Trần giới thiệu rồi mới nói mục đích của bản thân: " Xin lỗi, có người bảo tôi ra nói với tiểu thư là đi gặp một người? "
" Có quen? " Vương Tuyết Băng nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Trần nhìn cô, cảm thấy không xong, cậu ta nói nhiều như vậy, mà cô chỉ đáp lại cậu có hai chữ, quả thật con người gì mà kiệm lời hết sức vậy, nhưng cậu vẫn cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình: " Tôi cũng không rõ nữa, nhưng tiểu thư có thể đi cùng tôi để gặp người đó. "
Vương Tuyết Băng nhìn về phía sau cậu ta, nhếch môi, cô đơn nhiên đã thấy người ta rồi, lạnh nhạt nói: " Cậu quay về nói lại với cô ta, nếu muốn gặp thì phải đích thân ra mặt đi. "
Tiểu Trần nghe cô nói chỉ gật đầu, rồi xoay người đi lại đường cũ, đi đến bên cạnh cô ả mà truyền lời lại.
…
Không bao lâu sau, khoảng hai ba phút gì đó, Nguyễn Ngọc cô ta tự thân đi đến đứng trước mặt cô, liếc nhìn: " Sofia, muốn gặp cô quả thật rất khó nhỉ? "
Vương Tuyết Băng nhìn cô ta, nhíu mày, cô ta là ai nhỉ, lạnh giọng hỏi " Chúng ta có quen? "
Nghe cô hỏi, Nguyễn Ngọc tức đến phun ra cả ngụm máu, ánh mắt có chút phức tạp nhìn cô,cố gắng trấn tĩnh bản thân nói: " Cô không nhớ tôi là ai sao? "
" Cần thiết? " Vương Tuyết Băng nhìn cô ta, không lạnh không nhạt phun ra hai chữ.
Rin, Ken nhìn cô mà câm lặng: " ... " quả thật Cửu tỷ của họ có thể làm cho người ta tức chết vì lời nói mà.
Nguyễn Ngọc nhìn cô, tức anh ách, đưa tay lên vuốt ngực để bản thân bình tĩnh trở lại: " Cô đừng có giả vờ mất trí với tôi. Cô nghe cho rõ đây, sáu năm trước, cô là người đánh tôi gãy mất hết sáu cái xương sườn thêm xương ống tay cũng bị gãy nốt. Cho nên hôm nay tôi muốn thách đấu với cô. "
Vương Tuyết Băng dựa người vào cửa tủ trưng bày nhìn cô ta, nhàn nhạt nói một câu khiến cô ta tức chết: " Chỉ một mình cô mà muốn thắng tôi? "
Bị khinh thường, Nguyễn Ngọc tức giận nhìn cô nói lớn: " Sofia, cô đừng có mà khinh thường người khác. Sáu năm trước cô thắng tôi, chứ không thể nói rằng sáu năm sau cô cũng sẽ thắng tôi. "
" Có chí khí. " Vương Tuyết Băng nhìn cô ta, chầm chặm nói thêm: " Cô muốn thách đấu ở đâu? "
Nghe cô hỏi, cô ta suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng: " Đấu ở võ đài nằm ở cuối con đường X này đi, ở đó có võ đài. "
Vương Tuyết Băng gật đầu, cô ta lại tiếp tục lên tiếng bàn điều kiện với cô: " Còn về điều kiện thi đấu, nếu cô thua thì Cut khỏi nước Italia. Còn nếu cô thắng thì muốn làm gì tôi cũng được. "
" Được, yêu cầu của tôi rất đơn giản. Cả cô và ông ba của mình nhớ tính hết tài sản để mà trả nợ cho những người mà hai người cướp số đá quý và ăn chăn các loại báo vật trong cửa hàng. " Vương Tuyết Băng nhìn xung quanh của hàng nói.
Nghe thấy đều kiện của cô, phút chốc Nguyễn Ngọc tái mặt. Sau cô ta lại muốn tài sản của gia đình ả?
Với lại thân phận của cô là gì? Sau lại bắt cô ta bồi thường số báo vật đó?
Và trong đầu cô ta có rất nhiều câu hỏi, nhưng vẫn không có được đáp án?
Vì cô ta không bao giờ dám nghĩ tới câu trả lời của cô sẽ khiến cho gia đình của cô ta không có mảnh đất vung thân.
…
Nhìn thấy sắt mặt của cô ta, cô cười nhếch mép, thầm biết cô ta sẽ không dám đánh cược, vì một khi cô ta đánh cược, nếu thua chắc sẽ non xương với ông ba tham lam kia.
Cô cứ vậy xoay người rời đi, Rin nhìn theo bóng lưng của Cửu tỷ mà lên tiếng: " Nếu cô đồng ý thì đến võ đài nằm cuối đường Z tìm tôi. "
Nguyễn Ngọc cô ả như thế ngã người ngồi bệch trên sàn, ánh mắt đờ đẫn nhìn theo bóng lưng cô.
Nhưng vì mối thù đó cô ta nhất quyết phải đánh thắng trận này.
Ở trên đường, Vương Tuyết Băng vẫn tiếp tục đi dạo xung quanh chợ đêm, Rin và Ken nhìn cô như có đều muốn nói: " Cửu tỷ, rốt cuộc chị không nhớ chuyện xưa hay là chị không muốn nhớ? "
" Cần thiết để tôi nhớ? " Vương Tuyết Băng nhàn nhạt lên tiếng.
Cũng đúng nhỉ? Cô đâu cần nhớ làm gì? Vì những người đó đâu có quan trọng với cô đâu. "l
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.