Chương 11: Đừng nhúc nhích
Kim Anh Thư
01/05/2023
Khi đám người Triệu Hàn Dương bước vào thang máy, anh lại lên tiếng: " Mấy
người các cậu nhanh chóng liên lạc với thầy Joon, bảo ông ta tìm lý do
để giúp cô ấy không tham gia vào buổi diễn lần này đi. "
Bạch Ưng gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại ra sắp xếp mọi chuyện mà anh căn dặn.
Chưa đầy mười phút, thang máy dừng ngay tầng hai, họ nhanh chóng theo sau lão đại nhà họ đi đến chỗ của cô.
...----------------...
Không lâu sau, Triệu Hàn Dương và ba trợ lý đã có mặt trước cửa phòng trang điểm riêng. Hắc Ưng nhanh chân nhanh tay tiến lên trước mở cửa cho lão đại đi vào.
Vương Tuyết Băng nghe thấy tiếng mở cửa, cô cũng không nghỉ nhiều liền ngước mắt nhìn, bốn mắt chạm nhau, cô không ngờ anh sẽ có mặt ở đây.
Và cái cô không ngờ nhất chính là người đàn ông nói sẽ giúp cô khử trùng trước sẽ có hành động cung kính với Triệu Hàn Dương.
Vàng Ưng vừa nhìn thấy anh đi vào, đã nhanh chóng đứng dậy lễ phép chào hỏi: " Lão đại,anh tới rồi. "
Đáp lại cậu ta chỉ là cái gật đầu của anh, Triệu Hàn Dương cũng đã nhanh chóng đi đến chỗ cô đang ngồi, khụy gối xuống trước mặt cô, dùng tay nâng góc váy của cô lên trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Vương Tuyết Băng nhìn hành động của anh cả kinh, liền đưa tay ra muốn cản hành động của anh: " Anh Hàn Dương, đừng làm những..." việc này.
Triệu Hàn Dương ánh mắt có chút lạnh nhìn cô, lại nhìn về đôi chân nhỏ be bét máu liền nhíu mày, lạnh giọng cắt ngang những lời muốn nói của cô: " Đừng nhúc nhích. "
Đám trợ thủ sau lưng anh cũng chỉ biết im lặng, cuối đầu xem như không nhìn thấy gì cả.
Họ không ngờ rằng, đường đường là bá chủ Nam Kinh như anh lại có thể hạ mình quỳ gối giúp cô lấy từng mảnh thủy tinh từ lòng bàn chân nhỏ nhắn của cô.
Cô thấy anh rất giận cũng ngồi yên, một chút nhúc nhích cũng không dám.
Bạch Ưng lúc này cũng đã sắp xếp xong cũng nhanh chóng đi ra cửa đón Lâm Chấn để đưa cậu ta đến chỗ của lão đại nhà họ, một giây cậu ta cũng không dám chạm trễ.
Nhìn thấy Lâm Chấn, Bạch Ưng rất vui vẻ nhanh chóng đi đến: " Lâm ca, anh mà còn tới trễ thêm một phút nữa e rằng khách sạn này đã thành đống phế liệu rồi. "
Người được gọi là Lâm ca thật ra là bác sĩ, chơi thân với Triệu Hàn Dương cũng đã hơn mười năm. Lâm Chấn là con trai của Lâm Hạo, cậu ta là một bác sĩ khá nổi tiếng dù ở trong hay nước ngoài. Với vẻ ngoài ưa nhìn, tính cách dễ gần nhưng mắt nhìn có chút cao.
Dù vậy, cậu ta cũng là một trong số ít anh em đã cùng anh vào sinh ra tử. Tuy là một bác sĩ nhưng anh vẫn thừa hưởng gia sản Lâm gia, và ngành bác sĩ của anh chỉ là ngành tay trái mà thôi.
Lâm Chấn nhìn Bạch Ưng có chút khó hiểu, anh không biết sau cái tên này lại nói tên khó ở đó như vậy: " Ý cậu là gì vậy? Sao tên khó ở đó muốn giở cả khách sạn này? "
Bạch Ưng lắc đầu: " Lâm ca,anh đừng hỏi nhiều nữa. Anh nhanh chóng đi theo tôi đi. Đến lúc đó anh sẽ hiểu thôi. "
Vừa nói Bạch Ưng liền lôi kéo Lâm Chấn vào trong thang máy, bấm tầng hai, khi thang máy vừa dừng lại cậu ta lại một lần nữa kéo Lâm Chấn đến căn phòng được cho là âm u nhất kể từ lúc lão đại bước vào.
Lâm Chấn khi đứng trước cửa cảm giác được có gì đó không ổn, anh cũng không biết một khi mình bước vào trong đó sẽ có thể sống sót đi ra không.
Chưa kịp để anh suy nghĩ, Bạch Ưng đã đẩy cửa bước vào, cùng với đó là tiếng báo cáo: " Lão đại, Lâm ca đã tới rồi. "
Khi Lâm Chấn ( Bác sĩ) bước vào, anh không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, cái tên khó ở này lại có thể quỳ gối cuối đầu với một cô gái, nhưng hình như cô gái anh nhìn thấy rất quen nha nhưng không thể nhớ là mình gặp ở đâu.
Triệu Hàn Dương đang chú tâm vào vết thương ở chân của cô, anh cản thận gấp các mảnh thủy tinh ra, dù hành động của anh rất nhẹ nhàng nhưng không khí quanh anh đã giảm xuống đáng kể: " Cậu còn nhìn nữa thì tôi không ngại móc mắt của cậu ra đâu. "
Nhận thấy được sự nguy hiểm, Lâm Chấn ( Bác sĩ) đã nhanh chóng đi đến, lấy dụng y tế ra để giúp cô sát trùng và băng bó vết thương.
Mười phút sau, khi vết thương của cô được băng bó xong, Triệu Hàn Dương đã nhanh chóng ôm cô vào lòng bảo vệ.
Lâm Chấn ( Bác sĩ) nhìn thấy hành động của anh chỉ giật giật khoé môi, nhìn hành động của anh đủ biết tên này đã có tình cảm với cô gái nhỏ rồi: " Này, cậu đừng ôm cô ấy mạnh quá, người ta đang bị thương đó. "
Vừa nói Lâm Chấn ( Bác sĩ) nhìn cô khẽ dặn dò: " Cô gái nhỏ, vết thương ở chân em tuy được xử lý kịp thời, nhưng anh khuyên em vẫn phải đến bệnh viện để tiêm thuốc uốn ván đi. Với lại anh nhìn những mảnh thủy tinh không phải là mảnh thủy tinh của các tấm kính thông thường mà đây là mảnh thủy tinh từ những bóng đèn chùm nhỏ. "
Triệu Hàn Dương nghe thấy những lời đó, anh nhìn Vàng Ưng như thể muốn nghe lời giải thích từ cậu ta vậy.
Vàng Ưng bị lão đại nhìn khẽ nuốt nước bọt giải thích: " Lão đại, xin lỗi vì đã không hoàn thành nhiệm vụ của anh giao. "
Vừa nói cậu ta cuối gầm mặt nói tiếp: " Thật sự tôi cũng không ngờ rằng sẽ có người ra tay với cô Vương. Trong lúc cô ấy thay trang phục, tôi đã đứng bên ngoài canh chừng vẫn không ngờ sẽ có sai sót. "
Vương Tuyết Băng được anh ôm vào lòng chúc vui vẻ, nét mặt ửng hồng, cô không biết đây là cảm giác gì, nhưng cảm giác được anh ôm bảo vệ như thế làm cho cô có cảm giác rất an toàn.
Khi cô ngước mắt nhìn anh, ngón tay của cô khẽ giật giật gốc áo khoác ngoài nhỏ giọng nói: " Anh Hàn Dương, đừng trách cậu ấy chuyện này ngay cả em cũng không ngờ được mà. Cho dù em có đề phòng thì cũng không ai biết được những người đó sẽ không ra tay động thủ với những thứ khác của em. "
Triệu Hàn Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà đau lòng, vì vết thương mà khuôn mặt nhỏ của cô đã tái nhợt, anh chỉ lặng lẽ ôm cô: " Không sau,anh đưa em về nhà. Những chuyện này giao cho anh xử lý. "
Cô chớp mắt nhìn anh, không biết anh sẽ xử lý chuyện này thế nào. Nhưng cô cũng không muốn nghĩ đến nửa.
Việc bị thương mất máu này làm cho cô suy giảm, không lâu sau đã thiếp đi trong vòng tay ấm áp nhưng đầy mạnh mẽ của anh.
Bạch Ưng gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại ra sắp xếp mọi chuyện mà anh căn dặn.
Chưa đầy mười phút, thang máy dừng ngay tầng hai, họ nhanh chóng theo sau lão đại nhà họ đi đến chỗ của cô.
...----------------...
Không lâu sau, Triệu Hàn Dương và ba trợ lý đã có mặt trước cửa phòng trang điểm riêng. Hắc Ưng nhanh chân nhanh tay tiến lên trước mở cửa cho lão đại đi vào.
Vương Tuyết Băng nghe thấy tiếng mở cửa, cô cũng không nghỉ nhiều liền ngước mắt nhìn, bốn mắt chạm nhau, cô không ngờ anh sẽ có mặt ở đây.
Và cái cô không ngờ nhất chính là người đàn ông nói sẽ giúp cô khử trùng trước sẽ có hành động cung kính với Triệu Hàn Dương.
Vàng Ưng vừa nhìn thấy anh đi vào, đã nhanh chóng đứng dậy lễ phép chào hỏi: " Lão đại,anh tới rồi. "
Đáp lại cậu ta chỉ là cái gật đầu của anh, Triệu Hàn Dương cũng đã nhanh chóng đi đến chỗ cô đang ngồi, khụy gối xuống trước mặt cô, dùng tay nâng góc váy của cô lên trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Vương Tuyết Băng nhìn hành động của anh cả kinh, liền đưa tay ra muốn cản hành động của anh: " Anh Hàn Dương, đừng làm những..." việc này.
Triệu Hàn Dương ánh mắt có chút lạnh nhìn cô, lại nhìn về đôi chân nhỏ be bét máu liền nhíu mày, lạnh giọng cắt ngang những lời muốn nói của cô: " Đừng nhúc nhích. "
Đám trợ thủ sau lưng anh cũng chỉ biết im lặng, cuối đầu xem như không nhìn thấy gì cả.
Họ không ngờ rằng, đường đường là bá chủ Nam Kinh như anh lại có thể hạ mình quỳ gối giúp cô lấy từng mảnh thủy tinh từ lòng bàn chân nhỏ nhắn của cô.
Cô thấy anh rất giận cũng ngồi yên, một chút nhúc nhích cũng không dám.
Bạch Ưng lúc này cũng đã sắp xếp xong cũng nhanh chóng đi ra cửa đón Lâm Chấn để đưa cậu ta đến chỗ của lão đại nhà họ, một giây cậu ta cũng không dám chạm trễ.
Nhìn thấy Lâm Chấn, Bạch Ưng rất vui vẻ nhanh chóng đi đến: " Lâm ca, anh mà còn tới trễ thêm một phút nữa e rằng khách sạn này đã thành đống phế liệu rồi. "
Người được gọi là Lâm ca thật ra là bác sĩ, chơi thân với Triệu Hàn Dương cũng đã hơn mười năm. Lâm Chấn là con trai của Lâm Hạo, cậu ta là một bác sĩ khá nổi tiếng dù ở trong hay nước ngoài. Với vẻ ngoài ưa nhìn, tính cách dễ gần nhưng mắt nhìn có chút cao.
Dù vậy, cậu ta cũng là một trong số ít anh em đã cùng anh vào sinh ra tử. Tuy là một bác sĩ nhưng anh vẫn thừa hưởng gia sản Lâm gia, và ngành bác sĩ của anh chỉ là ngành tay trái mà thôi.
Lâm Chấn nhìn Bạch Ưng có chút khó hiểu, anh không biết sau cái tên này lại nói tên khó ở đó như vậy: " Ý cậu là gì vậy? Sao tên khó ở đó muốn giở cả khách sạn này? "
Bạch Ưng lắc đầu: " Lâm ca,anh đừng hỏi nhiều nữa. Anh nhanh chóng đi theo tôi đi. Đến lúc đó anh sẽ hiểu thôi. "
Vừa nói Bạch Ưng liền lôi kéo Lâm Chấn vào trong thang máy, bấm tầng hai, khi thang máy vừa dừng lại cậu ta lại một lần nữa kéo Lâm Chấn đến căn phòng được cho là âm u nhất kể từ lúc lão đại bước vào.
Lâm Chấn khi đứng trước cửa cảm giác được có gì đó không ổn, anh cũng không biết một khi mình bước vào trong đó sẽ có thể sống sót đi ra không.
Chưa kịp để anh suy nghĩ, Bạch Ưng đã đẩy cửa bước vào, cùng với đó là tiếng báo cáo: " Lão đại, Lâm ca đã tới rồi. "
Khi Lâm Chấn ( Bác sĩ) bước vào, anh không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, cái tên khó ở này lại có thể quỳ gối cuối đầu với một cô gái, nhưng hình như cô gái anh nhìn thấy rất quen nha nhưng không thể nhớ là mình gặp ở đâu.
Triệu Hàn Dương đang chú tâm vào vết thương ở chân của cô, anh cản thận gấp các mảnh thủy tinh ra, dù hành động của anh rất nhẹ nhàng nhưng không khí quanh anh đã giảm xuống đáng kể: " Cậu còn nhìn nữa thì tôi không ngại móc mắt của cậu ra đâu. "
Nhận thấy được sự nguy hiểm, Lâm Chấn ( Bác sĩ) đã nhanh chóng đi đến, lấy dụng y tế ra để giúp cô sát trùng và băng bó vết thương.
Mười phút sau, khi vết thương của cô được băng bó xong, Triệu Hàn Dương đã nhanh chóng ôm cô vào lòng bảo vệ.
Lâm Chấn ( Bác sĩ) nhìn thấy hành động của anh chỉ giật giật khoé môi, nhìn hành động của anh đủ biết tên này đã có tình cảm với cô gái nhỏ rồi: " Này, cậu đừng ôm cô ấy mạnh quá, người ta đang bị thương đó. "
Vừa nói Lâm Chấn ( Bác sĩ) nhìn cô khẽ dặn dò: " Cô gái nhỏ, vết thương ở chân em tuy được xử lý kịp thời, nhưng anh khuyên em vẫn phải đến bệnh viện để tiêm thuốc uốn ván đi. Với lại anh nhìn những mảnh thủy tinh không phải là mảnh thủy tinh của các tấm kính thông thường mà đây là mảnh thủy tinh từ những bóng đèn chùm nhỏ. "
Triệu Hàn Dương nghe thấy những lời đó, anh nhìn Vàng Ưng như thể muốn nghe lời giải thích từ cậu ta vậy.
Vàng Ưng bị lão đại nhìn khẽ nuốt nước bọt giải thích: " Lão đại, xin lỗi vì đã không hoàn thành nhiệm vụ của anh giao. "
Vừa nói cậu ta cuối gầm mặt nói tiếp: " Thật sự tôi cũng không ngờ rằng sẽ có người ra tay với cô Vương. Trong lúc cô ấy thay trang phục, tôi đã đứng bên ngoài canh chừng vẫn không ngờ sẽ có sai sót. "
Vương Tuyết Băng được anh ôm vào lòng chúc vui vẻ, nét mặt ửng hồng, cô không biết đây là cảm giác gì, nhưng cảm giác được anh ôm bảo vệ như thế làm cho cô có cảm giác rất an toàn.
Khi cô ngước mắt nhìn anh, ngón tay của cô khẽ giật giật gốc áo khoác ngoài nhỏ giọng nói: " Anh Hàn Dương, đừng trách cậu ấy chuyện này ngay cả em cũng không ngờ được mà. Cho dù em có đề phòng thì cũng không ai biết được những người đó sẽ không ra tay động thủ với những thứ khác của em. "
Triệu Hàn Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà đau lòng, vì vết thương mà khuôn mặt nhỏ của cô đã tái nhợt, anh chỉ lặng lẽ ôm cô: " Không sau,anh đưa em về nhà. Những chuyện này giao cho anh xử lý. "
Cô chớp mắt nhìn anh, không biết anh sẽ xử lý chuyện này thế nào. Nhưng cô cũng không muốn nghĩ đến nửa.
Việc bị thương mất máu này làm cho cô suy giảm, không lâu sau đã thiếp đi trong vòng tay ấm áp nhưng đầy mạnh mẽ của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.