Chương 71: Là người muốn ngủ cùng với tôi sao?
Kim Anh Thư
01/07/2023
Vương Thừa Duật cũng thảng nhiên đi đến ghế sofa cách giường ngủ của họ
khoảng hai đến ba mét để ngồi xuống, thấy lúc này rõ ràng Vương Tuyết
Băng đã không còn để ý đến những người khác, hoặc có thể nói là sự chú ý của cô rất dễ bị thu hút bởi mấy thứ nho nhỏ.
Cô đang nghịch cái nút áo màu xám bạc trên cổ áo sơ mi của Triệu Hàn Dương.
Triệu Hàn Dương cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt cưng chiều, anh cũng không ngăn hành động mân mê này, chỉ ôm cô chặt hơn, đồng thời ngước mắt lên.
Tình trạng hiện giờ của Vương Tuyết Băng thật sự khiến mọi người ngạc nhiên, nhưng sau khi biết được vị trí bị thương của Vương Tuyết Băng, Vương Thừa Duật cũng đã từng hỏi Bác sĩ Wendelll về vấn đề khả năng ảnh hưởng tới trí tuệ và trạng thái tinh thần các thứ.
Anh là nhân tài kiệt xuất trong giới y học nội khoa, cũng tìm hiểu rất sâu đến lĩnh vực thần kinh não bộ, lời anh nói tất nhiên là có căn cứ.
“ Cậu chắc chắn cô ấy không có vấn đề gì khác chứ? Không càn đến bệnh viện kiểm tra cụ thể sao? ”
“ Muốn đến kiểm tra cũng được, nhưng với tình trạng hiện giờ của con bé thì gặp phải ai đó không quen hoặc người xa lạ đều sẽ bị kích động và sợ hãi.
Tôi thấy, bây giờ trí thông minh của con bé ấy bây giờ chỉ khoảng bảy tám đến mười tuổi thôi, vả lại tư duy và trí nhớ lẫn lộn, có khi thì nhớ rất rõ, khi thì chẳng nhớ gì.
Bây giờ quan trọng nhất là cân có người dạy bảo cho con bé, đừng để con bé ấy đi với người có dụng ý xấu, tốt nhất cũng đừng để con bé ấy tùy tiện rời khỏi tầm mắt cậu.
Tôi sẽ liên lạc với một viện nghiên cứu quen biết, để họ nhanh chóng nghiên cứu điều chế ra loại thuốc hiệu quả hơn. "
Nói xong, Vương Thừa Duật lại nhìn đống bừa bộn dưới đất và cửa tủ mở toang, không cần hỏi cũng đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.
“ Còn nữa, bây giờ thỉnh thoảng con bé cũng sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc vì cơn đau đầu, nhất định đừng để cô ấy bị kích động.
Tốt nhất là cậu nên để con bé trong một môi trường mà cô ẩy cảm thấy an toàn và thoải mái, đừng để cô ấy tiếp xúc với người mà cô ấy đã từng chán ghét hoặc căm hận, cũng đừng để cô ấy gặp phải người khiến cô ẩy có cảm xúc cực đoan.
Bởi vì thỉnh thoảng cô ấy sẽ nhớ lại một số ký ức, có điều chính bản thân con bé ấy cũng không biết được nguồn gốc của những ký ức đó, sẽ rất suy sụp. ”
“ Nè, tại sao anh không trả lời tôi? Anh tên là gì vậy? ” Vương Tuyết Băng tựa đầu vào ngực Triệu Hàn Dương.
Dường như được anh ôm trong chốc lát đã cho cô cảm giác quen thuộc khiến cô không còn chống cự anh nữa.
Cô chỉ nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe vì mới khóc, hơi tò mò, hơi dè dặt, tay vẫn nắm lấy nút áo sơ mi của anh, vô thức gảy qua gảy lại.
Triệu Hàn Dương giơ tay lên nắm chặt lấy tay cô, động tác vô cùng dịu dàng và cẩn thận.
Anh cụp mắt, nhìn vào đôi mắt hoang mang và thuần khiết như trẻ con của cô, tim khẽ rung động, cúi đầu ghé vào tai cô, trầm giọng nói: “ Anh là chồng em, đừng sợ, nhé? ”
Chồng?
Vương Thừa Duật oai oán nhìn Triệu Hàn Dương câm nín: "... "
Anh vừa nghe gì nào? Cái tên tảng đá kia tự động nhận mình là chồng của em gái anh?
Chuyện này mà để cho mẹ Vương nghe thấy chắc chắn họ sẽ bắt con bé bằng mọi cách mất.
Vương Tuyết Băng suy nghĩ cẩn thận từ đống từ ngữ mà mình biết, hồi lâu sau mới thốt lên hỏi: “ Là người muốn ngủ cùng với tôi sao? ”
Triệu Hàn Dương: “…”
Chị Đinh: “…”
Vàng Ưng: "..."
Đám người Hắc Ưng vừa mới từ bên ngoài trở về khi nghe cô nói cũng câm nín: "... "
Quả nhiên cô Vương sau khi mất trí nhớ thì lời nói vẫn lợi hại như trước.
Vương Thừa Duật: “…”
Đúng thật là em gái anh, nói một câu chỉ có thể làm người ta câm nín mà thôi. Anh quả thật không thể ngờ em gái anh sẽ thốt ra lời đó luôn chứ.
Chuyện này anh sẽ phải kể lại với đám người lão đại mới được. Và đây cũng là lần thứ hai anh câm nín trong vòng mười phút khi đến đây để kiểm tra cho em gái anh.
***
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Vương Thừa Duật lại tiếp tục dặn dò chị Đinh thêm những điều cần chú ý về tình trạng hiện tại của Quý Noãn, sau đó lái xe về bệnh viện lấy thuốc.
Trong phòng ngủ, Vương Tuyết Băng vẫn tựa vào lòng Triệu Hàn Dương.
Lúc này cô đã không còn mân mê nút áo của anh nữa, mà đổi chỗ khác, đó là nhéo mặt anh, như thể muốn xác định anh là người trong mơ hay là người thật.
Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, ấp úng nói: “ Hình như... em đã từng gặp anh rồi… phải không...”
Triệu Hàn Dương kéo tay cô xuống, cứ ôm cô như thế, xòe tay cô ra, kiên nhẫn viết ba chữ tên mình vào lòng bàn tay cô: “ Còn biết chữ không? ”
Vương Tuyết Băng ngây người nhìn ngón tay thon dài đang viết chữ vào lòng bàn tay mình, đọc theo: “ Triệu… Hàn… Dương…”
Sau khi đọc xong, cô lại ngây người, hồi lâu sau mới nhỏ giọng thì thầm: “Cái tên này quen quen…”
Nghe cô nói vậy, Triệu Hàn Dương anh không biết nên vui hay nên đau lòng.
Đau lòng là cô đã tỉnh nhưng lại vì bị thương mà để lại di chứng, suy cho cùng vẫn phải tiếp tục tiếp nhận điều trị mới được.
Vui là dù trí nhớ cô có lộn xộn, thần trí mơ hồ, nhưng cô vẫn có chút ấn tượng về những điều liên quan đến anh.
Cô không quên anh, chẳng qua là trí nhớ lẫn lộn không phân biệt được mà thôi.
Ngay lúc này Triệu Hàn Dương lại im lặng nắm tay cô lần nữa, Vương Tuyết Băng bỗng ngẩng đầu lên, nở nụ cười đầu tiên từ khi tỉnh lại.
Mặc dù nụ cười ấy của cô vẫn còn thận trọng, như thể chỉ cảm thấy an toàn khi ở bên anh, không muốn rời xa anh, còn sợ anh không cần mình mà vẻ mặt có hơi nịnh nọt, cười rạng rỡ hỏi: “ Vậy em có thể gọi anh là Dương gia không?”
Cô đang nghịch cái nút áo màu xám bạc trên cổ áo sơ mi của Triệu Hàn Dương.
Triệu Hàn Dương cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt cưng chiều, anh cũng không ngăn hành động mân mê này, chỉ ôm cô chặt hơn, đồng thời ngước mắt lên.
Tình trạng hiện giờ của Vương Tuyết Băng thật sự khiến mọi người ngạc nhiên, nhưng sau khi biết được vị trí bị thương của Vương Tuyết Băng, Vương Thừa Duật cũng đã từng hỏi Bác sĩ Wendelll về vấn đề khả năng ảnh hưởng tới trí tuệ và trạng thái tinh thần các thứ.
Anh là nhân tài kiệt xuất trong giới y học nội khoa, cũng tìm hiểu rất sâu đến lĩnh vực thần kinh não bộ, lời anh nói tất nhiên là có căn cứ.
“ Cậu chắc chắn cô ấy không có vấn đề gì khác chứ? Không càn đến bệnh viện kiểm tra cụ thể sao? ”
“ Muốn đến kiểm tra cũng được, nhưng với tình trạng hiện giờ của con bé thì gặp phải ai đó không quen hoặc người xa lạ đều sẽ bị kích động và sợ hãi.
Tôi thấy, bây giờ trí thông minh của con bé ấy bây giờ chỉ khoảng bảy tám đến mười tuổi thôi, vả lại tư duy và trí nhớ lẫn lộn, có khi thì nhớ rất rõ, khi thì chẳng nhớ gì.
Bây giờ quan trọng nhất là cân có người dạy bảo cho con bé, đừng để con bé ấy đi với người có dụng ý xấu, tốt nhất cũng đừng để con bé ấy tùy tiện rời khỏi tầm mắt cậu.
Tôi sẽ liên lạc với một viện nghiên cứu quen biết, để họ nhanh chóng nghiên cứu điều chế ra loại thuốc hiệu quả hơn. "
Nói xong, Vương Thừa Duật lại nhìn đống bừa bộn dưới đất và cửa tủ mở toang, không cần hỏi cũng đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.
“ Còn nữa, bây giờ thỉnh thoảng con bé cũng sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc vì cơn đau đầu, nhất định đừng để cô ấy bị kích động.
Tốt nhất là cậu nên để con bé trong một môi trường mà cô ẩy cảm thấy an toàn và thoải mái, đừng để cô ấy tiếp xúc với người mà cô ấy đã từng chán ghét hoặc căm hận, cũng đừng để cô ấy gặp phải người khiến cô ẩy có cảm xúc cực đoan.
Bởi vì thỉnh thoảng cô ấy sẽ nhớ lại một số ký ức, có điều chính bản thân con bé ấy cũng không biết được nguồn gốc của những ký ức đó, sẽ rất suy sụp. ”
“ Nè, tại sao anh không trả lời tôi? Anh tên là gì vậy? ” Vương Tuyết Băng tựa đầu vào ngực Triệu Hàn Dương.
Dường như được anh ôm trong chốc lát đã cho cô cảm giác quen thuộc khiến cô không còn chống cự anh nữa.
Cô chỉ nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe vì mới khóc, hơi tò mò, hơi dè dặt, tay vẫn nắm lấy nút áo sơ mi của anh, vô thức gảy qua gảy lại.
Triệu Hàn Dương giơ tay lên nắm chặt lấy tay cô, động tác vô cùng dịu dàng và cẩn thận.
Anh cụp mắt, nhìn vào đôi mắt hoang mang và thuần khiết như trẻ con của cô, tim khẽ rung động, cúi đầu ghé vào tai cô, trầm giọng nói: “ Anh là chồng em, đừng sợ, nhé? ”
Chồng?
Vương Thừa Duật oai oán nhìn Triệu Hàn Dương câm nín: "... "
Anh vừa nghe gì nào? Cái tên tảng đá kia tự động nhận mình là chồng của em gái anh?
Chuyện này mà để cho mẹ Vương nghe thấy chắc chắn họ sẽ bắt con bé bằng mọi cách mất.
Vương Tuyết Băng suy nghĩ cẩn thận từ đống từ ngữ mà mình biết, hồi lâu sau mới thốt lên hỏi: “ Là người muốn ngủ cùng với tôi sao? ”
Triệu Hàn Dương: “…”
Chị Đinh: “…”
Vàng Ưng: "..."
Đám người Hắc Ưng vừa mới từ bên ngoài trở về khi nghe cô nói cũng câm nín: "... "
Quả nhiên cô Vương sau khi mất trí nhớ thì lời nói vẫn lợi hại như trước.
Vương Thừa Duật: “…”
Đúng thật là em gái anh, nói một câu chỉ có thể làm người ta câm nín mà thôi. Anh quả thật không thể ngờ em gái anh sẽ thốt ra lời đó luôn chứ.
Chuyện này anh sẽ phải kể lại với đám người lão đại mới được. Và đây cũng là lần thứ hai anh câm nín trong vòng mười phút khi đến đây để kiểm tra cho em gái anh.
***
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Vương Thừa Duật lại tiếp tục dặn dò chị Đinh thêm những điều cần chú ý về tình trạng hiện tại của Quý Noãn, sau đó lái xe về bệnh viện lấy thuốc.
Trong phòng ngủ, Vương Tuyết Băng vẫn tựa vào lòng Triệu Hàn Dương.
Lúc này cô đã không còn mân mê nút áo của anh nữa, mà đổi chỗ khác, đó là nhéo mặt anh, như thể muốn xác định anh là người trong mơ hay là người thật.
Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, ấp úng nói: “ Hình như... em đã từng gặp anh rồi… phải không...”
Triệu Hàn Dương kéo tay cô xuống, cứ ôm cô như thế, xòe tay cô ra, kiên nhẫn viết ba chữ tên mình vào lòng bàn tay cô: “ Còn biết chữ không? ”
Vương Tuyết Băng ngây người nhìn ngón tay thon dài đang viết chữ vào lòng bàn tay mình, đọc theo: “ Triệu… Hàn… Dương…”
Sau khi đọc xong, cô lại ngây người, hồi lâu sau mới nhỏ giọng thì thầm: “Cái tên này quen quen…”
Nghe cô nói vậy, Triệu Hàn Dương anh không biết nên vui hay nên đau lòng.
Đau lòng là cô đã tỉnh nhưng lại vì bị thương mà để lại di chứng, suy cho cùng vẫn phải tiếp tục tiếp nhận điều trị mới được.
Vui là dù trí nhớ cô có lộn xộn, thần trí mơ hồ, nhưng cô vẫn có chút ấn tượng về những điều liên quan đến anh.
Cô không quên anh, chẳng qua là trí nhớ lẫn lộn không phân biệt được mà thôi.
Ngay lúc này Triệu Hàn Dương lại im lặng nắm tay cô lần nữa, Vương Tuyết Băng bỗng ngẩng đầu lên, nở nụ cười đầu tiên từ khi tỉnh lại.
Mặc dù nụ cười ấy của cô vẫn còn thận trọng, như thể chỉ cảm thấy an toàn khi ở bên anh, không muốn rời xa anh, còn sợ anh không cần mình mà vẻ mặt có hơi nịnh nọt, cười rạng rỡ hỏi: “ Vậy em có thể gọi anh là Dương gia không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.