Chương 55: Nghe anh, đừng ngủ.
Kim Anh Thư
19/06/2023
Đám người Hắc Ưng, mỗi người một chiếc thi chia nhau để mở đường như thể họ đang đua xe mà lao một mạch, bánh xe lao đi với tốc độ cao thi thoảng
rít lên tiếng kêu chói tai trên đường.
Vương Tuyết Băng không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của Triệu Hàn Dương.
Cô nuốt máu xuống, đưa tay lên muốn chạm vào má anh, muốn anh quay về là người đàn ông đầy mưu lược nắm trong tay mọi thứ, muốn để anh yên tâm.
Nhưng tay cô chỉ giơ lên đến lưng chừng rồi lại bất lực nặng nề rơi xuống.
Triệu Hàn Dương kịp thời túm chặt tay cô lại, kéo cánh tay đầy máu của cô áp lên mặt mình. Vương Tuyết Băng chưa bao giờ thấy anh thê thảm đến như thế này, cả người, cả mặt đều toàn là máu.
Nhưng nhìn vẫn rất đẹp mắt…
Vương Tuyết Băng tựa vào ngực anh khẽ cười…
Cô cảm nhận được cánh tay Triệu Hàn Dương vẫn ấn chặt nâng lưng của cô lên, như muốn bao bọc lấy cô trong một thế giới an toàn.
Ít nhất ở hiện tại, cô không chết trong đơn độc, ít ra, cô cũng còn đang ở trong lòng anh, và còn có anh trai ở cạnh là mai mắn lắm rồi.
Nhưng đau buồn quá, sau này có lẽ chỉ còn lại một mình Triệu Hàn Dương…
Không chỉ có anh, mà còn ba mẹ Vương và ba người anh trai của mình, họ sẽ rất buồn vì cô sẽ rời khỏi họ mãi mãi...
Trong xe rất im ắng, Anh Tư Vương Thừa Quân không nói câu nào, chỉ tập trung lái xe, hơn nữa còn như phát điên mà lái.
Không gian yên tĩnh như thể chỉ có riêng hai người Triệu Hàn Dương và Vương Tuyết Băng, nhưng Triệu Hàn Dương không hề thốt lên tiếng nào, chỉ không ngừng lau máu ở khóe miệng Vương Tuyết Băng.
Anh nghe cô nói thì càng ôm riết cô vào lòng, đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh bây giờ đã vằn đỏ.
Vương Tuyết Băng tựa vào lòng anh không nhúc nhích, cũng không nói thêm gì nữa.
Cô quá đau, quá mệt, không còn chút sức lực nào, thậm chí dần dần đã tê dại đến mức không còn cảm thấy đau nữa.
Từ khi kết thúc trận đấu ở khán đài, đến bây giờ cũng chỉ vỏn vẹn có vài tiếng đồng hồ,
mặc dù bây giờ cả người cô bị thương, thậm chí tính mạng đang tan dần trong lòng anh, nhưng ít nhất những nỗi sợ hãi và thời gian bị tra tấn kia cuối cùng cũng đã kết thúc, bây giờ cô vô cùng cảm kích anh.
Cảm ơn anh, vì đã dồn hết tâm sức vì cô.
Lúc trước Vương Tuyết Băng còn cố nuốt máu xuống, nhưng bây giờ đến cả phản xạ bản năng nhất đó cũng không còn.
Triệu Hàn Dương siết chặt tay cô đang áp trên mặt anh, khàn giọng nói: “ Nghe anh, đừng ngủ. ”
Vương Tuyết Băng thật sự không mở mắt ra nổi, ý thức mơ hồ chỉ cảm nhận được Triệu Hàn Dương hôn lên mắt mình, tay không ngừng siết chặt cằm cô, thậm chí còn ấn vào huyệt nhân trung, ép cô phải mở mắt ra.
Cô vật lộn một lúc nhưng trán cũng chỉ khẽ nhăn lại, giọng nói khàn rất nhẹ, chỉ khi anh cúi đầu sát xuống mới nghe được: “ Đau quá… Phải làm thế nào mới hết đau… Ở đời đáng sợ nhất không phải là cái chết… Mà là chịu đau đớn đến chết mất..."
Triệu Hàn Dương cúi xuống nhìn cô gái nhỏ khắp người đầy máu trong lòng mình, giọng nói khàn khàn mang theo sự tức giận: “ Vương Tuyết Băng, em mở mắt ra cho anh, em phải sống vì anh! Mở mắt ra nhìn anh! Có nghe thấy không? Mở ra! ”
Mí mắt Vương Tuyết Băng run rẩy, cánh tay đã không còn sức lực bị anh giật mạnh áp vào má anh, nhưng ngón tay cô mềm nhũn không thể cử động.
" Tiểu Tuyết! "
" Nhóc con! " Anh Tư Vương Thừa Quân vẫn luôn chăm chú lái xe, nghe anh hô lớn tên cô mà cảm giác rất đau khổ, anh không thể không đau lòng, đến tận bây giờ anh thể nào mạnh mẽ được.
" Cậu tăng hết tốc độ đi. " Triệu Hàn Dương rít từng chữ một.
Cô nhắm mắt lại không hề nhúc nhích, mi tâm đang nhăn cũng từ từ dãn ra, dường như tri giác cũng trào theo dòng máu mà dần cạn kiệt.
“ Vương Tuyết Băng! Đừng ngủ! ”
“…”
“ Tiểu Tuyết!”
“…”
“ Thừa Quân! Nhanh lên đi! ”
Vương Thừa Quân vừa lái xe vừa nhìn ra đằng sau qua kính chiếu hậu, thấy Vương Tuyết Băng bất động nằm trong lòng Triệu Hàn Dương.
Anh muốn nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Triệu Hàn Dương thì trái tim cũng run lên dữ dội.
Chưa bao giờ anh nhìn thấy ánh mắt này của Triệu Hàn Dương, ánh mắt như thể đang cầu xin anh chạy xe nhanh thêm một chút.
Vương Thừa Quân đạp mạnh chân ga, may nhờ toàn bộ người đi đường và phương tiện qua lại đã được giải tỏa từ mười phút trước nên đường tạm thời rất vắng, xe chưa bao giờ lao đi với tốc độ nhanh như vậy.
Vết thường trên người Vương Tuyết Băng gần như là vết thương trí mạng.
Bệnh viện bình thường không thể cứu nổi, chỉ có thể đến bệnh viện quốc tế lớn nhất ở Itali.
Nơi đó mới có bác sĩ tốt nhất, phương pháp và thiết bị điều trị tiên tiến nhất.
Mấy năm trước em gái anh cũng đã từng bị trúng mấy phát đạn, mạng sống chỉ còn một sớm một chiều, nhưng cũng được bác sĩ ở đây cứu từ cửa tử về.
Bây giờ họ chỉ còn có thể gửi hi vọng vào đó. Nếu đến cả bệnh viện kia cũng không thể chữa trị được thì e rằng tình trạng của Vương Tuyết Băng đã không cách nào cứu vãn được nữa.
“ Bé ngoan, mở mắt nhìn anh đi…”
Ai đang nói vậy?
Ý thức của Vương Tuyết Băng rơi trong một khoảng hỗn độn, cô dường như nghe loáng thoáng tiếng của ai đó, người nào đó đang gọi cô.
Nhưng âm thanh rất mơ hồ như văng vẳng từ một nơi rất xa mà dường như lại rất gần.
Nhìn thấy cô gái nhỏ trong lòng không có phản ứng, Triệu Hàn Dương siết chặt tay cô để tay cô vẫn áp vào má mình không bị tuột xuống.
Nhưng anh chỉ cảm thấy, trừ dòng máu có hơi ấm ra thì nhiệt độ tay cô đang lạnh đi từng giây một.
***
Mười lăm phút chạy đến bệnh viện từ đường cao tốc có lẽ đã là một tốc độ phi thường.
Vương Tuyết Băng nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Vương Thừa Quân đứng bên ngoài nhìn thấy Bác sĩ Wendel từng cứu mạng rất nhiều người ở tổ chức Tuyết Ưng hội đã mặc sẵn áo khử trùng bước vào phòng cấp cứu thì thở phào.
Anh ngoảnh đầu lại nhìn Triệu Hàn Dương vẫn đứng yên, khắp người toàn là máu của Vương Tuyết Băng em gái anh.
Nhiều người ở xung quanh nhìn mà thấy sợ, tưởng rằng anh bị thương, nếu không thì sao trên người anh lại có nhiều máu như thế?
“ Tảng băng.” Vương Thừa Quân bước đến.
Dù cho trước đây, hay bây giờ, anh vẫn không thể không khâm phục Triệu Hàn Dương. nhưng hiện tại tình trạng của em gái anh đang đứng bên bờ vực sống chết.
Vì vậy anh cũng có thể lên tiếng an ủi, trong khi trong lòng anh vừa lo lắng, sợ hãi: " Toàn bộ bác sĩ giỏi nhất nước Italia đều đang ở đây, nhất định con bé sẽ chống cự được. ”
Giọng Vương Thừa Quân thoáng ngập ngừng, đến bản thân anh cũng biết những lời này thật sự rất thiếu sức thuyết phục.
Vương Tuyết Băng không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của Triệu Hàn Dương.
Cô nuốt máu xuống, đưa tay lên muốn chạm vào má anh, muốn anh quay về là người đàn ông đầy mưu lược nắm trong tay mọi thứ, muốn để anh yên tâm.
Nhưng tay cô chỉ giơ lên đến lưng chừng rồi lại bất lực nặng nề rơi xuống.
Triệu Hàn Dương kịp thời túm chặt tay cô lại, kéo cánh tay đầy máu của cô áp lên mặt mình. Vương Tuyết Băng chưa bao giờ thấy anh thê thảm đến như thế này, cả người, cả mặt đều toàn là máu.
Nhưng nhìn vẫn rất đẹp mắt…
Vương Tuyết Băng tựa vào ngực anh khẽ cười…
Cô cảm nhận được cánh tay Triệu Hàn Dương vẫn ấn chặt nâng lưng của cô lên, như muốn bao bọc lấy cô trong một thế giới an toàn.
Ít nhất ở hiện tại, cô không chết trong đơn độc, ít ra, cô cũng còn đang ở trong lòng anh, và còn có anh trai ở cạnh là mai mắn lắm rồi.
Nhưng đau buồn quá, sau này có lẽ chỉ còn lại một mình Triệu Hàn Dương…
Không chỉ có anh, mà còn ba mẹ Vương và ba người anh trai của mình, họ sẽ rất buồn vì cô sẽ rời khỏi họ mãi mãi...
Trong xe rất im ắng, Anh Tư Vương Thừa Quân không nói câu nào, chỉ tập trung lái xe, hơn nữa còn như phát điên mà lái.
Không gian yên tĩnh như thể chỉ có riêng hai người Triệu Hàn Dương và Vương Tuyết Băng, nhưng Triệu Hàn Dương không hề thốt lên tiếng nào, chỉ không ngừng lau máu ở khóe miệng Vương Tuyết Băng.
Anh nghe cô nói thì càng ôm riết cô vào lòng, đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh bây giờ đã vằn đỏ.
Vương Tuyết Băng tựa vào lòng anh không nhúc nhích, cũng không nói thêm gì nữa.
Cô quá đau, quá mệt, không còn chút sức lực nào, thậm chí dần dần đã tê dại đến mức không còn cảm thấy đau nữa.
Từ khi kết thúc trận đấu ở khán đài, đến bây giờ cũng chỉ vỏn vẹn có vài tiếng đồng hồ,
mặc dù bây giờ cả người cô bị thương, thậm chí tính mạng đang tan dần trong lòng anh, nhưng ít nhất những nỗi sợ hãi và thời gian bị tra tấn kia cuối cùng cũng đã kết thúc, bây giờ cô vô cùng cảm kích anh.
Cảm ơn anh, vì đã dồn hết tâm sức vì cô.
Lúc trước Vương Tuyết Băng còn cố nuốt máu xuống, nhưng bây giờ đến cả phản xạ bản năng nhất đó cũng không còn.
Triệu Hàn Dương siết chặt tay cô đang áp trên mặt anh, khàn giọng nói: “ Nghe anh, đừng ngủ. ”
Vương Tuyết Băng thật sự không mở mắt ra nổi, ý thức mơ hồ chỉ cảm nhận được Triệu Hàn Dương hôn lên mắt mình, tay không ngừng siết chặt cằm cô, thậm chí còn ấn vào huyệt nhân trung, ép cô phải mở mắt ra.
Cô vật lộn một lúc nhưng trán cũng chỉ khẽ nhăn lại, giọng nói khàn rất nhẹ, chỉ khi anh cúi đầu sát xuống mới nghe được: “ Đau quá… Phải làm thế nào mới hết đau… Ở đời đáng sợ nhất không phải là cái chết… Mà là chịu đau đớn đến chết mất..."
Triệu Hàn Dương cúi xuống nhìn cô gái nhỏ khắp người đầy máu trong lòng mình, giọng nói khàn khàn mang theo sự tức giận: “ Vương Tuyết Băng, em mở mắt ra cho anh, em phải sống vì anh! Mở mắt ra nhìn anh! Có nghe thấy không? Mở ra! ”
Mí mắt Vương Tuyết Băng run rẩy, cánh tay đã không còn sức lực bị anh giật mạnh áp vào má anh, nhưng ngón tay cô mềm nhũn không thể cử động.
" Tiểu Tuyết! "
" Nhóc con! " Anh Tư Vương Thừa Quân vẫn luôn chăm chú lái xe, nghe anh hô lớn tên cô mà cảm giác rất đau khổ, anh không thể không đau lòng, đến tận bây giờ anh thể nào mạnh mẽ được.
" Cậu tăng hết tốc độ đi. " Triệu Hàn Dương rít từng chữ một.
Cô nhắm mắt lại không hề nhúc nhích, mi tâm đang nhăn cũng từ từ dãn ra, dường như tri giác cũng trào theo dòng máu mà dần cạn kiệt.
“ Vương Tuyết Băng! Đừng ngủ! ”
“…”
“ Tiểu Tuyết!”
“…”
“ Thừa Quân! Nhanh lên đi! ”
Vương Thừa Quân vừa lái xe vừa nhìn ra đằng sau qua kính chiếu hậu, thấy Vương Tuyết Băng bất động nằm trong lòng Triệu Hàn Dương.
Anh muốn nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Triệu Hàn Dương thì trái tim cũng run lên dữ dội.
Chưa bao giờ anh nhìn thấy ánh mắt này của Triệu Hàn Dương, ánh mắt như thể đang cầu xin anh chạy xe nhanh thêm một chút.
Vương Thừa Quân đạp mạnh chân ga, may nhờ toàn bộ người đi đường và phương tiện qua lại đã được giải tỏa từ mười phút trước nên đường tạm thời rất vắng, xe chưa bao giờ lao đi với tốc độ nhanh như vậy.
Vết thường trên người Vương Tuyết Băng gần như là vết thương trí mạng.
Bệnh viện bình thường không thể cứu nổi, chỉ có thể đến bệnh viện quốc tế lớn nhất ở Itali.
Nơi đó mới có bác sĩ tốt nhất, phương pháp và thiết bị điều trị tiên tiến nhất.
Mấy năm trước em gái anh cũng đã từng bị trúng mấy phát đạn, mạng sống chỉ còn một sớm một chiều, nhưng cũng được bác sĩ ở đây cứu từ cửa tử về.
Bây giờ họ chỉ còn có thể gửi hi vọng vào đó. Nếu đến cả bệnh viện kia cũng không thể chữa trị được thì e rằng tình trạng của Vương Tuyết Băng đã không cách nào cứu vãn được nữa.
“ Bé ngoan, mở mắt nhìn anh đi…”
Ai đang nói vậy?
Ý thức của Vương Tuyết Băng rơi trong một khoảng hỗn độn, cô dường như nghe loáng thoáng tiếng của ai đó, người nào đó đang gọi cô.
Nhưng âm thanh rất mơ hồ như văng vẳng từ một nơi rất xa mà dường như lại rất gần.
Nhìn thấy cô gái nhỏ trong lòng không có phản ứng, Triệu Hàn Dương siết chặt tay cô để tay cô vẫn áp vào má mình không bị tuột xuống.
Nhưng anh chỉ cảm thấy, trừ dòng máu có hơi ấm ra thì nhiệt độ tay cô đang lạnh đi từng giây một.
***
Mười lăm phút chạy đến bệnh viện từ đường cao tốc có lẽ đã là một tốc độ phi thường.
Vương Tuyết Băng nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Vương Thừa Quân đứng bên ngoài nhìn thấy Bác sĩ Wendel từng cứu mạng rất nhiều người ở tổ chức Tuyết Ưng hội đã mặc sẵn áo khử trùng bước vào phòng cấp cứu thì thở phào.
Anh ngoảnh đầu lại nhìn Triệu Hàn Dương vẫn đứng yên, khắp người toàn là máu của Vương Tuyết Băng em gái anh.
Nhiều người ở xung quanh nhìn mà thấy sợ, tưởng rằng anh bị thương, nếu không thì sao trên người anh lại có nhiều máu như thế?
“ Tảng băng.” Vương Thừa Quân bước đến.
Dù cho trước đây, hay bây giờ, anh vẫn không thể không khâm phục Triệu Hàn Dương. nhưng hiện tại tình trạng của em gái anh đang đứng bên bờ vực sống chết.
Vì vậy anh cũng có thể lên tiếng an ủi, trong khi trong lòng anh vừa lo lắng, sợ hãi: " Toàn bộ bác sĩ giỏi nhất nước Italia đều đang ở đây, nhất định con bé sẽ chống cự được. ”
Giọng Vương Thừa Quân thoáng ngập ngừng, đến bản thân anh cũng biết những lời này thật sự rất thiếu sức thuyết phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.