Chương 100: Triệu Hàn Dương không thể nhẫn nhịn thêm!!!
Kim Anh Thư
24/01/2024
Anh nhớ lúc còn nhỏ, cô và anh mỗi người một nơi dù là ở gần cô nhưng anh vẫn không lộ diện, có một tên nhóc không sợ chết dám tặng cho Tuyết Băng của anh một bó hồng thật to, mặt dù nhận nhưng đợi khi tên nhóc đó rời khỏi cô đã đặc ở bên thùng rác, sau đó bị anh quẳng vào thùng rác ngay sau lưng cô.
Tiếp đến anh gọi cho thư ký bảo họ mua lại tài sản của tên nhóc đó và trục xuất họ ra khỏi Nam Kinh.
Triệu Hàn Dương lãnh đạm nói: " Hoa hồng mới chở tới còn nhiều không? "
" Vẫn chưa dùng đến, bình thường thì đến chiều mới chuẩn bị, tối mới dùng được. "
" Gọi họ chở đến thêm một chuyến đi, bây giờ lấy cho tôi chỗ hồng kia. " nhân viên phục vụ đáp lại.
" Được, ông Triệu." Nghe Triệu Hàn Dương ra lệnh, nhân viên phục vụ không dám chậm trễ một giây, lập tức đi ra ngoài thu xếp.
Một tiếng sau.
Vương Tuyết Băng vẫn luyện nín thở trong bể bơi.
Cô đã tự lên mạng tìm hiểu, chấn thương ở đầu như cô khi hồi phục sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn, tệ nhất thì chỉ để lại di chứng thi thoảng bị nhức đầu thôi.
Nếu không muốn gặp di chứng này thì sau khi hồi phục, người bệnh cần duy trì vận động, hơn nữa cần thường xuyên bơi lội luyện nín thở, tăng cường độ dưỡng khí cho não thì sẽ hồi phục nhanh hơn.
Chỉ cần kiên trì thì chẳng bao lâu, đến cả di chứng phổ biến nhất này cũng sẽ bị triệt tiêu tận gốc.
Luyện một lúc lâu, đến bây giờ cô đã có thể nín thở liên tiếp mười hai, mười ba giây. Sau đó mỗi lần cô ngoi từ nước lên đều cảm thấy dễ thở.
Lần này, Vương Tuyết Băng lại cố chịu đựng thêm một giây nữa thì mới ngoi lên khỏi mặt nước. Cô vừa mở mắt thì đã ngẩn người ra. Nước lăn xuống lông mi, cô vội vàng giơ tay lên gạt nước trên mắt.
Cô thấy người đàn ông lẽ ra đang ở trong phòng nghỉ lại đứng cạnh bể bơi từ lúc nào, trong tay còn cầm một bó hoa hồng to, kiều diễm mướt mát.
Là hoa hồng đỏ, cực kỳ tươi tắn rực rỡ.
Vương Tuyết Băng bị anh dọa đến ngây người: " Anh cầm hoa hồng làm gì thế? "
" Chẳng phải em rất thích sao? " Anh nhìn cô, hời hợt nói: " Trong khách sạn có sẵn nên anh tiện tay cầm đến. "
Vương Tuyết Băng: “…”
Anh còn chả thèm nói lời lãng mạn luôn. Chỉ cần nói một câu cho cô cảm động, rằng vì cô nên anh đặt máy bay chở hoa hồng từ một nước nào đó về cũng được.
Thế mà anh nói trắng phớ ra là hoa có sẵn trong khách sạn.
Cô vẫn ở dưới bể, ngước mắt lên định nói mình không cần thì nhìn thấy người đàn ông lúc nào cũng bình thản điềm nhiên lại đang cầm bó hoa hồng to tướng, có vẻ rất chân thành đứng ở bể bơi chờ cô lên…
Vương Tuyết Băng lập tức hụp đầu xuống dưới nước.
Bình tĩnh, bình tĩnh! A a a, phải tỉnh táo!
Không thể bị anh dùng sắc dụ dỗ được!!!
Cuối cùng Triệu Hàn Dương phải lôi cô từ trong nước ra.
Bởi vì cô cố tình trốn dưới nước, nín thở quá lâu nên bị đau đầu. Khi cô ngoi lên thì loạng choạng rồi lại ngã xuống bể, cô chưa kịp nín thở nên bị sặc nước.
May mà Triệu Hàn Dương nhanh tay nhanh mắt bế cô lên.
Vương Tuyết Băng vừa được bế lên tay anh thì lập tức quay mặt xuống đất ho khan. Cô bị sặc khó chịu, ho cũng khó chịu, thậm chí lúc ho còn thấy đau đầu.
Triệu Hàn Dương lo cô vừa khôi phục lại gặp phát sinh vấn đề nên lẩy ngay chiếc khăn tắm vắt ở lưng ghế quẩn kín người, thấm khô tóc rồi cúi xuống kiểm tra sắc mặt của cô: "Có sao không? Ho khù khụ như vậy, có phải đẫu cũng bị đau không? "
Vương Tuyết Băng gật đẫu, chưa trả lời thì anh đã bất chợt nhấc cả cô và khăn tắm lên.
Trong khoảnh khác được anh bế bổng lên thì cô đã cảm nhận rõ sự lo lắng của anh. Vậy nên cô chợt nảy ra ác ý, bất chợt giơ tay vươn ra trước miết lên ngực anh, thỏ thẻ: " Ông xã…”
Triệu Hàn Dương đang bế cô chợt cứng đờ. Vương Tuyết Băng cảm nhận rõ ràng chân tay anh khựng lại, đồng thời hơi lạnh tỏa ra từ người anh.
Anh sợ trạng thái tỉnh táo của cô ngày hôm nay chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn ngủi. Anh cũng đang lo lắng cô lại quay về trạng thái mơ hồ, bị người ta bắt nạt cũng không biết phải trả đũa lại như thế nào.
Họ đã trải qua rất nhiêu nguy hiểm cùng hoạn nạn sinh tử, Vương Tuyết Băng đột nhiên nhận ra có phải mình quá đáng quá rồi không?
Những ngày cô gặp chuyện không may, Triệu Hàn Dương phải chịu đựng cả những điều đáng và không đáng phải chịu, nhưng anh vẫn luôn giữ cô bên mình không rời một tấc, để che chở cho cô.
Thời điểm này mà cô còn lấy tình hình hồi phục sức khỏe của mình ra để đùa giỡn thì có vẻ thật quá đáng.
Vương Tuyết Băng lặng lẽ ngước mắt lên nhìn sắc mặt anh rồi lấy tay kéo ngực áo anh.
Triệu Hàn Dương nhận ra động tác này giống lúc cô làm nũng mấy hôm trước bèn cúi đầu xuống nhìn, lại thấy ánh mắt của cô gái nhỏ nhìn anh cười rạng rỡ: " Em đùa đấy…"
Hiển nhiên anh không thấy chuyện này có gì thú vị cả, không hề có ý định cười đùa.
Anh cụp mắt nhìn bả vai cô không được áo tắm và khăn tắm che phủ, mái tóc dài vẫn còn ướt đang quấn quanh cần cổ của cô, nét mặt mang vẻ sâu xa: " Đùa hả? "
Vương Tuyết Băng không nghĩ nhiều, mím môi nói: " Vừa rồi vì vớt em từ trong nước lên mà anh quẳng cả hoa hồng đang định tặng em xuống bể, chẳng lẽ em không được đùa một chút cho đỡ tiếc nuối sao? "
" Chẳng phải em nói không muốn à? "
" Em còn chưa nói mà. " Vương Tuyết Băng bĩu môi hờn dỗi nói
" Ừ, chờ sinh nhật rồi anh đền lại cho em."
Vừa rồi Vương Tuyết Băng bị ho cũng thấy khó chịu thật. Cô không trả lời, chỉ lười biếng vâng một tiếng, tựa mái đầu trĩu nặng lên vai anh, mặc anh bế mình.
Cô được anh bế ra khỏi bể bơi vào thẳng khách sạn. Vào đến cửa, Vương Tuyết Băng liền muốn xuống.
Nhưng anh lại dùng chân đạp cửa ra.
Anh không những không đặt cô xuống, mà
Vương Tuyết Băng còn cảm thấy cánh tay đang bế cô siết mạnh hơn.
Sau đó cô bị anh ném lên sofa, lưng va nhẹ vào lưng ghế nhưng không đau, người bị đè trên ghế.
Cô hoảng hốt ngóc mạnh đầu lên thì bất chợt đón nhận cánh môi của anh đột ngột áp xuống.
Triệu Hàn Dương không nói lời nào, cuối người kéo gần khoảng cách với Vương Tuyết Băng mà hôn cô mãnh liệt đến mức gần như phóng túng.
Anh khẽ gặm cắn rồi lại trằn trọc hôn sâu. Nhân lúc cô bị hôn đến mê muội thì anh cạy hàm răng cô ra, không hề dịu dàng mà luồn sâu vào, mạnh mẽ xâm chiếm mọi nơi trong miệng cô, vừa sâu vừa triền miên.
Tiếp đến anh gọi cho thư ký bảo họ mua lại tài sản của tên nhóc đó và trục xuất họ ra khỏi Nam Kinh.
Triệu Hàn Dương lãnh đạm nói: " Hoa hồng mới chở tới còn nhiều không? "
" Vẫn chưa dùng đến, bình thường thì đến chiều mới chuẩn bị, tối mới dùng được. "
" Gọi họ chở đến thêm một chuyến đi, bây giờ lấy cho tôi chỗ hồng kia. " nhân viên phục vụ đáp lại.
" Được, ông Triệu." Nghe Triệu Hàn Dương ra lệnh, nhân viên phục vụ không dám chậm trễ một giây, lập tức đi ra ngoài thu xếp.
Một tiếng sau.
Vương Tuyết Băng vẫn luyện nín thở trong bể bơi.
Cô đã tự lên mạng tìm hiểu, chấn thương ở đầu như cô khi hồi phục sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn, tệ nhất thì chỉ để lại di chứng thi thoảng bị nhức đầu thôi.
Nếu không muốn gặp di chứng này thì sau khi hồi phục, người bệnh cần duy trì vận động, hơn nữa cần thường xuyên bơi lội luyện nín thở, tăng cường độ dưỡng khí cho não thì sẽ hồi phục nhanh hơn.
Chỉ cần kiên trì thì chẳng bao lâu, đến cả di chứng phổ biến nhất này cũng sẽ bị triệt tiêu tận gốc.
Luyện một lúc lâu, đến bây giờ cô đã có thể nín thở liên tiếp mười hai, mười ba giây. Sau đó mỗi lần cô ngoi từ nước lên đều cảm thấy dễ thở.
Lần này, Vương Tuyết Băng lại cố chịu đựng thêm một giây nữa thì mới ngoi lên khỏi mặt nước. Cô vừa mở mắt thì đã ngẩn người ra. Nước lăn xuống lông mi, cô vội vàng giơ tay lên gạt nước trên mắt.
Cô thấy người đàn ông lẽ ra đang ở trong phòng nghỉ lại đứng cạnh bể bơi từ lúc nào, trong tay còn cầm một bó hoa hồng to, kiều diễm mướt mát.
Là hoa hồng đỏ, cực kỳ tươi tắn rực rỡ.
Vương Tuyết Băng bị anh dọa đến ngây người: " Anh cầm hoa hồng làm gì thế? "
" Chẳng phải em rất thích sao? " Anh nhìn cô, hời hợt nói: " Trong khách sạn có sẵn nên anh tiện tay cầm đến. "
Vương Tuyết Băng: “…”
Anh còn chả thèm nói lời lãng mạn luôn. Chỉ cần nói một câu cho cô cảm động, rằng vì cô nên anh đặt máy bay chở hoa hồng từ một nước nào đó về cũng được.
Thế mà anh nói trắng phớ ra là hoa có sẵn trong khách sạn.
Cô vẫn ở dưới bể, ngước mắt lên định nói mình không cần thì nhìn thấy người đàn ông lúc nào cũng bình thản điềm nhiên lại đang cầm bó hoa hồng to tướng, có vẻ rất chân thành đứng ở bể bơi chờ cô lên…
Vương Tuyết Băng lập tức hụp đầu xuống dưới nước.
Bình tĩnh, bình tĩnh! A a a, phải tỉnh táo!
Không thể bị anh dùng sắc dụ dỗ được!!!
Cuối cùng Triệu Hàn Dương phải lôi cô từ trong nước ra.
Bởi vì cô cố tình trốn dưới nước, nín thở quá lâu nên bị đau đầu. Khi cô ngoi lên thì loạng choạng rồi lại ngã xuống bể, cô chưa kịp nín thở nên bị sặc nước.
May mà Triệu Hàn Dương nhanh tay nhanh mắt bế cô lên.
Vương Tuyết Băng vừa được bế lên tay anh thì lập tức quay mặt xuống đất ho khan. Cô bị sặc khó chịu, ho cũng khó chịu, thậm chí lúc ho còn thấy đau đầu.
Triệu Hàn Dương lo cô vừa khôi phục lại gặp phát sinh vấn đề nên lẩy ngay chiếc khăn tắm vắt ở lưng ghế quẩn kín người, thấm khô tóc rồi cúi xuống kiểm tra sắc mặt của cô: "Có sao không? Ho khù khụ như vậy, có phải đẫu cũng bị đau không? "
Vương Tuyết Băng gật đẫu, chưa trả lời thì anh đã bất chợt nhấc cả cô và khăn tắm lên.
Trong khoảnh khác được anh bế bổng lên thì cô đã cảm nhận rõ sự lo lắng của anh. Vậy nên cô chợt nảy ra ác ý, bất chợt giơ tay vươn ra trước miết lên ngực anh, thỏ thẻ: " Ông xã…”
Triệu Hàn Dương đang bế cô chợt cứng đờ. Vương Tuyết Băng cảm nhận rõ ràng chân tay anh khựng lại, đồng thời hơi lạnh tỏa ra từ người anh.
Anh sợ trạng thái tỉnh táo của cô ngày hôm nay chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn ngủi. Anh cũng đang lo lắng cô lại quay về trạng thái mơ hồ, bị người ta bắt nạt cũng không biết phải trả đũa lại như thế nào.
Họ đã trải qua rất nhiêu nguy hiểm cùng hoạn nạn sinh tử, Vương Tuyết Băng đột nhiên nhận ra có phải mình quá đáng quá rồi không?
Những ngày cô gặp chuyện không may, Triệu Hàn Dương phải chịu đựng cả những điều đáng và không đáng phải chịu, nhưng anh vẫn luôn giữ cô bên mình không rời một tấc, để che chở cho cô.
Thời điểm này mà cô còn lấy tình hình hồi phục sức khỏe của mình ra để đùa giỡn thì có vẻ thật quá đáng.
Vương Tuyết Băng lặng lẽ ngước mắt lên nhìn sắc mặt anh rồi lấy tay kéo ngực áo anh.
Triệu Hàn Dương nhận ra động tác này giống lúc cô làm nũng mấy hôm trước bèn cúi đầu xuống nhìn, lại thấy ánh mắt của cô gái nhỏ nhìn anh cười rạng rỡ: " Em đùa đấy…"
Hiển nhiên anh không thấy chuyện này có gì thú vị cả, không hề có ý định cười đùa.
Anh cụp mắt nhìn bả vai cô không được áo tắm và khăn tắm che phủ, mái tóc dài vẫn còn ướt đang quấn quanh cần cổ của cô, nét mặt mang vẻ sâu xa: " Đùa hả? "
Vương Tuyết Băng không nghĩ nhiều, mím môi nói: " Vừa rồi vì vớt em từ trong nước lên mà anh quẳng cả hoa hồng đang định tặng em xuống bể, chẳng lẽ em không được đùa một chút cho đỡ tiếc nuối sao? "
" Chẳng phải em nói không muốn à? "
" Em còn chưa nói mà. " Vương Tuyết Băng bĩu môi hờn dỗi nói
" Ừ, chờ sinh nhật rồi anh đền lại cho em."
Vừa rồi Vương Tuyết Băng bị ho cũng thấy khó chịu thật. Cô không trả lời, chỉ lười biếng vâng một tiếng, tựa mái đầu trĩu nặng lên vai anh, mặc anh bế mình.
Cô được anh bế ra khỏi bể bơi vào thẳng khách sạn. Vào đến cửa, Vương Tuyết Băng liền muốn xuống.
Nhưng anh lại dùng chân đạp cửa ra.
Anh không những không đặt cô xuống, mà
Vương Tuyết Băng còn cảm thấy cánh tay đang bế cô siết mạnh hơn.
Sau đó cô bị anh ném lên sofa, lưng va nhẹ vào lưng ghế nhưng không đau, người bị đè trên ghế.
Cô hoảng hốt ngóc mạnh đầu lên thì bất chợt đón nhận cánh môi của anh đột ngột áp xuống.
Triệu Hàn Dương không nói lời nào, cuối người kéo gần khoảng cách với Vương Tuyết Băng mà hôn cô mãnh liệt đến mức gần như phóng túng.
Anh khẽ gặm cắn rồi lại trằn trọc hôn sâu. Nhân lúc cô bị hôn đến mê muội thì anh cạy hàm răng cô ra, không hề dịu dàng mà luồn sâu vào, mạnh mẽ xâm chiếm mọi nơi trong miệng cô, vừa sâu vừa triền miên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.