Quyển 5 - Chương 593: Âm Hồn Bất Tán, tiểu quỷ đụng phải Diêm La
Phong Cuồng
01/12/2013
Lúc chạng vạng tối trong một gian phòng cao cấp của bệnh viện.
Một cô gái gọt táo đưa cho một người phụ nữ trung niên:
- Mẹ, bác sĩ nói mẹ rất nhanh sẽ xuất viện.
- Ừh.
Người phụ nữ cầm lấy quả táo, không có cắn mà là do dự, nhịn không được hỏi:
- Tiểu Thiếu, con nói gặp được người tốt, hắn chẳng những giúp chúng ta phẫu thuật mà còn lại phái người đưa chúng ta đến đây, nhưng mà từ lúc đến đây thì tại sao hắn lại không có xuất hiện?
- Mẹ, người ta là ông chủ lớn, mỗi ngày có nhiều việc, làm sao có thời giờ.
Chu Thiến cười khổ một tiếng.
- Ừh, con xem là mẹ hồ đồ rồi.
Chu mẫu nghe vậy, vẻ mặt xấu hổ, theo sau lại nói:
- Tiểu Thiến, thời buổi hiện nay, người có lòng tốt ngày càng ít. Hắn chẳng những là một người hảo tâm, hơn nữa là đại ân nhân của mẹ con chứng ta. Chờ mẹ xuất viện, chúng ta đi tìm hắn, giáp mặt cám ơn hắn."
- Vâng.
Chu Thiến gật gật đầu, sau đó lại nghĩ nghĩ nói:
- Con đi hỏi bác sĩ khi nào thì mẹ ra viện được, sau đó hỏi hắn coi thử có thời gian không.
- Được.
Chu mẫu nghe vậy thì đồng ý.
Thấy mẹ mình không có ý kiến thì thì Chu Thiến vốn là đi ra ngoài hỏi bác sĩ khi nào mẹ của nàng được xuất viện, sau đó cầm điện thoại gọi cho Bùi Đông Lai.
Qua 10s giây thì trong điện thoại mới truyền ra giọng nói của Bùi Đông Lai:
- Alo.
- Ngài khỏe chứ, Bùi tiên sinh.
Giọng nói Chu Thiến lộ ra vẻ khẩn trương:
- 5 ngày nữa mẹ của tôi có thể xuất viện, người nói ngài là đại ân nhân của mẹ con chúng tôi, muốn gặp mặt cảm ơn ngài, tôi lo lắng ngài bân việc cho nên mới gọi điện hỏi thăm khi nào thì ngài có thời gian.
- Thật có lỗi, dạo này tôi cũng quá bận nên không kịp đến bệnh viện để thăm dì.
Trong 1 tuần qua, Bùi Đông Lai đều đem toàn bộ tinh lực để tăng thực lực, đối với chuyện bên ngoài thì không có hỏi qua, chính là nghe Tần Đông Tuyết nói mẹ của Chu Thiến đã phẫu thuật thành công, lúc này nghe được Chu Thiến vừa nói như thế, xin lỗi nói:
- Tôi sẽ đến bệnh viện ngay.
- Không …Không... Không phải, Bùi tiên sinh, tôi không phải ý tứ này!
Nghe được Bùi Đông Lai muốn tới. Chu Thiến hoảng sợ, lập tức giải thích nói:
- Mẹ của tôi nói khi nào xuất viện muốn gặp mặt ngài để cảm ơn, ngài không cần phải đến đây…
- Cô cứ ở đó, tôi sẽ đến ngay.
- Bùi…
"Đô... Đô..."
Chu Thiến còn muốn nói điều gì. Lại phát hiện Bùi Đông Lai đã cúp điện thoại, một trận ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt khẩn lo lắng bất an về tới phòng bệnh.
- Tiểu Thiến, gọi điện thoại chưa? Ủa, vẻ mặt con làm so thế?
Mắt thấy Chu Thiến tiến vào phòng bệnh, Chu mẫu hỏi trước
Sắc mặt Chu Thiến phức tạp nói:
- Gọi rồi, hắn nói muốn đến đây.
"Ách..."
Nghe được Chu Thiến nói thế, Chu mẫu không khỏi ngẩn ra.
Một giờ sau.
Cửa phòng bệnh mở ra, Bùi Đông Lai cầm lấy một giỏ hoa quả xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh.
- Bùi... Bùi tiên sinh.
Chu Thiến thấy thế, vội vàng đứng dậy, tiến lên nghênh đón.
Bùi Đông Lai cười cười, đem hoa tươi cùng hoa quả đưa cho Chu Thiến, sau đó lập tức đi đến trước người Chu mẫu, xin lỗi nói:
- Thật có lỗi, dì, gần đây cháu bận quá nên không có thời gian đến đây. Dì cảm thấy hiện tại như thế nào?
- Tốt…tốt hơn nhiều.
Chu mẫu thật không ngờ ân nhân trong miệng Chu Thiến lại trẻ tuổi như vjay, mới đầu có chút kinh ngạc, nghe được Bùi Đông Lai nói thì lấy lại tinh thần, nàng cố gắng đứng dậy để cảm ơn Bùi Đông Lai. Nàng tuy rằng đến từ nông thôn, không hiểu cái gì lễ nghi, nhưng cũng biết nằm ở trên giường cảm tạ là không có thành ý.
- Dì, không cần đâu.
Bùi Đông Lai thấy thế, làm như đoán được ý nghĩ Chu mẫu , lập tức tiến lên đỡ lấy Chu mẫu, nói:
- Dì mới làm xong phẫu thuật, thân thể còn chưa có khôi phục, cần nghỉ ngơi.
- Tôi…tôi…
Nghe Bùi Đông Lai nói thế, thấy bộ dạng khiêm tốn, chân thành của Bùi Đông Lai thì trong lòng Chu mẫu ấm áp, 2 mắt đỏ lên, cố gắng nói cái gì nhưng chưa kịp nói gì thì nước mắt đã chảy ra.
- Cảm ơn ngài, Bùi tiên sinh.
Nửa giờ sau, Bùi Đông Lai thấ ta đi vào đưa cơm cho Chu mẫu dùng thì liền chào Chu mẫu, Chu Thiến tiễn Bùi Đông Lai ra bên ngoài rồi lại cảm ơn một lần nữa.
- Không cần khách khí.
Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, nói:
- Đây là những chuyện mà tôi nên làm.
Chu Thiến nghe vậy, cảm động đến không biết nên trả lời thế nào.
Thấy được vẻ cảm kích của Chu Thiến, nghĩ lại cảnh trước đây bản thân mình như thế, khi mới bước đến Đông Hải gặp được Cổ Bồi Nguyên thì Bùi Đông Lai không hỏi cảm thán một trận.
- Tôi sẽ mời cô bữa cơm.
Trong lòng Bùi Đông Lai xúc động, ma xui quỷ khiến nói.
- Bùi... Bùi tiên sinh, điều này làm sao được?
Lại nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Chu Thiến hoảng sợ, kích động trả lời một câu, sau đó cân nhắc rồi nói:
- Ngài chờ một chút, tôi đi nói với mẹ tôi một tiếng.
- Được.
Bùi Đông Lai gật đầu cười.
40’s sau, Bùi Đông Lai đưa Chu Thiến vào chiếc Audi A4L rồi mang Chu Thiến đến một nhà hàng.
Khi Bùi Đông Lai chở Chu Thiến đến nhà hàng AA thì thấy nhà hàng đã đầy người.
Sau một hồi vất vả mới tìm được một bàn ngồi ở đại sảnh, đây là lần đầu tiên Chu Thiến vào những nơi như thế này nhưng nàng không có lộ ra khẩn trương, kinh hoảng, vẻ mặt tỏ ra thản nhiên ngồi đối diện với Bùi Đông Lai.
- Muốn ăn gì thì cứ gọi.
Thấy biểu hiện của Chu Thiến thì trong lòng Bùi Đông Lai âm thầm tán thưởng, cầm lấy menu đưa cho Chu Thiến.
- Lần đầu tiên đến nơi này, không biết gọi món gì, Bùi tiên sinh cứ gọi.
Chu Thiến cười cười, lắc lắc đầu.
Bùi Đông Lai nghe vậy, cân nhắc một chút, rồi gọi 4 món ăn, 1 món canh.
.....
Cùng lúc đó, có 2 người giống Bùi Đông Lai và Chu Thiến đi vào, tuổi cũng không lớn.
Bởi vì ngồi sát cửa, Bùi Đông Lai ngẩng đầu lên là có thể thấy được tên thanh niên này, thấy được tên thanh niên này cũng là một hoàn khố.
Cô gái đi bên thanh niên này, tuy rằng giá trị của toàn bộ quần áo trên người nàng cộng lại không bằng cái áo của tên thanh niên nhưng mà nàng có khuôn mặt trái xoa, đôi chân dài thẳng tắp, phần eo hết sức nhỏ, có thể nói là một cavơ hạng sang.
Có lẽ là nhận ra ánh mắt Bùi Đông Lai nên cô gái cũng nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai.
Sau đó, cô gái nhìn qua Chu Thiến đang ngồi ở bên cạnh.
Hả?
Thấy được Chu Thiến thì đồng tử cô gái này phóng to ra, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, bước chân dừng lại.
- Sao thế?
Hành động của cô gái làm cho tên thanh niên chú ý, hắn cũng ngừng lại, từ ánh mắt của cô gái kia nghi hoặc nhìn nhìn Bùi Đông Lai cùng Chu Thiến liếc mắt một cái.
- Không có việc gì, Thu Sơn Quân chỉ là gặp người quen mà thôi.
Cô gái tên là Lý Thiến Thiến kia lấy lại tinh thần, ánh mắt oán độc nhìn vào Chu Thiến, bất quá cũng nở ra nụ cười trả lời tên thanh niên tên là Thu Sơn, sau đó thân thể khẽ dán vào người tên Thu Sơn.
- Oh?
Đối mặt với sự câu dẫn của Lý Thiến Thiến thì trong lòng Thu Sơn nhộn nhạo, sau đó nhìn vào Chu Thiến, có vài phần nghi ngờ:
- Dường như đã gặp nàng ở trường rồi a?
- Thu Sơn Quân, tiếng tăm của nàng ở trường rất lớn.
Giọng nói Lý Thiến Thiến to hơn một chút:
- Mấy ngày nay trong trường đều truyền ra sự tích của nàng, nàng chính là người được một nam nhân người Mỹ bao nuôi, tên là Chu Thiến.
- Là nàng a…
4 người Thu Sơn nghe vậy thì tỉnh ngộ, mấy ngày qua trong trường hắn đã nghe đến chuyện này.
Nhưng mà.
Bọn hắn không biết, chuyện này là từ miệng của Lý Thiến Thiến đi ra, mục đích là vì trả thù Chu Thiến.
Bởi vì.
Nàng biết được Trương Đồ Hổ vì Chu Thiến mới bỏ nàng, khóa tài khoản ngân hàng, lấy đi xe, chìa khóa nhà của nàng.
- Thu Sơn Quân, em qua gặp nàng ta một chút.
Có lẽ là cảm thấy trả thù chưa đủ nên Lý Thiến Thiến lắc éo đi thẳng tới chỗ Bùi Đông Lai cùng Chu Thiến.
Giờ phút này.
Nàng giống như lệ quỷ nhìn chằm chằm vào Chu Thiến như Âm Hồn Bất Tán, lại không biết Diêm La đang đợi nàng.
Một cô gái gọt táo đưa cho một người phụ nữ trung niên:
- Mẹ, bác sĩ nói mẹ rất nhanh sẽ xuất viện.
- Ừh.
Người phụ nữ cầm lấy quả táo, không có cắn mà là do dự, nhịn không được hỏi:
- Tiểu Thiếu, con nói gặp được người tốt, hắn chẳng những giúp chúng ta phẫu thuật mà còn lại phái người đưa chúng ta đến đây, nhưng mà từ lúc đến đây thì tại sao hắn lại không có xuất hiện?
- Mẹ, người ta là ông chủ lớn, mỗi ngày có nhiều việc, làm sao có thời giờ.
Chu Thiến cười khổ một tiếng.
- Ừh, con xem là mẹ hồ đồ rồi.
Chu mẫu nghe vậy, vẻ mặt xấu hổ, theo sau lại nói:
- Tiểu Thiến, thời buổi hiện nay, người có lòng tốt ngày càng ít. Hắn chẳng những là một người hảo tâm, hơn nữa là đại ân nhân của mẹ con chứng ta. Chờ mẹ xuất viện, chúng ta đi tìm hắn, giáp mặt cám ơn hắn."
- Vâng.
Chu Thiến gật gật đầu, sau đó lại nghĩ nghĩ nói:
- Con đi hỏi bác sĩ khi nào thì mẹ ra viện được, sau đó hỏi hắn coi thử có thời gian không.
- Được.
Chu mẫu nghe vậy thì đồng ý.
Thấy mẹ mình không có ý kiến thì thì Chu Thiến vốn là đi ra ngoài hỏi bác sĩ khi nào mẹ của nàng được xuất viện, sau đó cầm điện thoại gọi cho Bùi Đông Lai.
Qua 10s giây thì trong điện thoại mới truyền ra giọng nói của Bùi Đông Lai:
- Alo.
- Ngài khỏe chứ, Bùi tiên sinh.
Giọng nói Chu Thiến lộ ra vẻ khẩn trương:
- 5 ngày nữa mẹ của tôi có thể xuất viện, người nói ngài là đại ân nhân của mẹ con chúng tôi, muốn gặp mặt cảm ơn ngài, tôi lo lắng ngài bân việc cho nên mới gọi điện hỏi thăm khi nào thì ngài có thời gian.
- Thật có lỗi, dạo này tôi cũng quá bận nên không kịp đến bệnh viện để thăm dì.
Trong 1 tuần qua, Bùi Đông Lai đều đem toàn bộ tinh lực để tăng thực lực, đối với chuyện bên ngoài thì không có hỏi qua, chính là nghe Tần Đông Tuyết nói mẹ của Chu Thiến đã phẫu thuật thành công, lúc này nghe được Chu Thiến vừa nói như thế, xin lỗi nói:
- Tôi sẽ đến bệnh viện ngay.
- Không …Không... Không phải, Bùi tiên sinh, tôi không phải ý tứ này!
Nghe được Bùi Đông Lai muốn tới. Chu Thiến hoảng sợ, lập tức giải thích nói:
- Mẹ của tôi nói khi nào xuất viện muốn gặp mặt ngài để cảm ơn, ngài không cần phải đến đây…
- Cô cứ ở đó, tôi sẽ đến ngay.
- Bùi…
"Đô... Đô..."
Chu Thiến còn muốn nói điều gì. Lại phát hiện Bùi Đông Lai đã cúp điện thoại, một trận ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt khẩn lo lắng bất an về tới phòng bệnh.
- Tiểu Thiến, gọi điện thoại chưa? Ủa, vẻ mặt con làm so thế?
Mắt thấy Chu Thiến tiến vào phòng bệnh, Chu mẫu hỏi trước
Sắc mặt Chu Thiến phức tạp nói:
- Gọi rồi, hắn nói muốn đến đây.
"Ách..."
Nghe được Chu Thiến nói thế, Chu mẫu không khỏi ngẩn ra.
Một giờ sau.
Cửa phòng bệnh mở ra, Bùi Đông Lai cầm lấy một giỏ hoa quả xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh.
- Bùi... Bùi tiên sinh.
Chu Thiến thấy thế, vội vàng đứng dậy, tiến lên nghênh đón.
Bùi Đông Lai cười cười, đem hoa tươi cùng hoa quả đưa cho Chu Thiến, sau đó lập tức đi đến trước người Chu mẫu, xin lỗi nói:
- Thật có lỗi, dì, gần đây cháu bận quá nên không có thời gian đến đây. Dì cảm thấy hiện tại như thế nào?
- Tốt…tốt hơn nhiều.
Chu mẫu thật không ngờ ân nhân trong miệng Chu Thiến lại trẻ tuổi như vjay, mới đầu có chút kinh ngạc, nghe được Bùi Đông Lai nói thì lấy lại tinh thần, nàng cố gắng đứng dậy để cảm ơn Bùi Đông Lai. Nàng tuy rằng đến từ nông thôn, không hiểu cái gì lễ nghi, nhưng cũng biết nằm ở trên giường cảm tạ là không có thành ý.
- Dì, không cần đâu.
Bùi Đông Lai thấy thế, làm như đoán được ý nghĩ Chu mẫu , lập tức tiến lên đỡ lấy Chu mẫu, nói:
- Dì mới làm xong phẫu thuật, thân thể còn chưa có khôi phục, cần nghỉ ngơi.
- Tôi…tôi…
Nghe Bùi Đông Lai nói thế, thấy bộ dạng khiêm tốn, chân thành của Bùi Đông Lai thì trong lòng Chu mẫu ấm áp, 2 mắt đỏ lên, cố gắng nói cái gì nhưng chưa kịp nói gì thì nước mắt đã chảy ra.
- Cảm ơn ngài, Bùi tiên sinh.
Nửa giờ sau, Bùi Đông Lai thấ ta đi vào đưa cơm cho Chu mẫu dùng thì liền chào Chu mẫu, Chu Thiến tiễn Bùi Đông Lai ra bên ngoài rồi lại cảm ơn một lần nữa.
- Không cần khách khí.
Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, nói:
- Đây là những chuyện mà tôi nên làm.
Chu Thiến nghe vậy, cảm động đến không biết nên trả lời thế nào.
Thấy được vẻ cảm kích của Chu Thiến, nghĩ lại cảnh trước đây bản thân mình như thế, khi mới bước đến Đông Hải gặp được Cổ Bồi Nguyên thì Bùi Đông Lai không hỏi cảm thán một trận.
- Tôi sẽ mời cô bữa cơm.
Trong lòng Bùi Đông Lai xúc động, ma xui quỷ khiến nói.
- Bùi... Bùi tiên sinh, điều này làm sao được?
Lại nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Chu Thiến hoảng sợ, kích động trả lời một câu, sau đó cân nhắc rồi nói:
- Ngài chờ một chút, tôi đi nói với mẹ tôi một tiếng.
- Được.
Bùi Đông Lai gật đầu cười.
40’s sau, Bùi Đông Lai đưa Chu Thiến vào chiếc Audi A4L rồi mang Chu Thiến đến một nhà hàng.
Khi Bùi Đông Lai chở Chu Thiến đến nhà hàng AA thì thấy nhà hàng đã đầy người.
Sau một hồi vất vả mới tìm được một bàn ngồi ở đại sảnh, đây là lần đầu tiên Chu Thiến vào những nơi như thế này nhưng nàng không có lộ ra khẩn trương, kinh hoảng, vẻ mặt tỏ ra thản nhiên ngồi đối diện với Bùi Đông Lai.
- Muốn ăn gì thì cứ gọi.
Thấy biểu hiện của Chu Thiến thì trong lòng Bùi Đông Lai âm thầm tán thưởng, cầm lấy menu đưa cho Chu Thiến.
- Lần đầu tiên đến nơi này, không biết gọi món gì, Bùi tiên sinh cứ gọi.
Chu Thiến cười cười, lắc lắc đầu.
Bùi Đông Lai nghe vậy, cân nhắc một chút, rồi gọi 4 món ăn, 1 món canh.
.....
Cùng lúc đó, có 2 người giống Bùi Đông Lai và Chu Thiến đi vào, tuổi cũng không lớn.
Bởi vì ngồi sát cửa, Bùi Đông Lai ngẩng đầu lên là có thể thấy được tên thanh niên này, thấy được tên thanh niên này cũng là một hoàn khố.
Cô gái đi bên thanh niên này, tuy rằng giá trị của toàn bộ quần áo trên người nàng cộng lại không bằng cái áo của tên thanh niên nhưng mà nàng có khuôn mặt trái xoa, đôi chân dài thẳng tắp, phần eo hết sức nhỏ, có thể nói là một cavơ hạng sang.
Có lẽ là nhận ra ánh mắt Bùi Đông Lai nên cô gái cũng nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai.
Sau đó, cô gái nhìn qua Chu Thiến đang ngồi ở bên cạnh.
Hả?
Thấy được Chu Thiến thì đồng tử cô gái này phóng to ra, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, bước chân dừng lại.
- Sao thế?
Hành động của cô gái làm cho tên thanh niên chú ý, hắn cũng ngừng lại, từ ánh mắt của cô gái kia nghi hoặc nhìn nhìn Bùi Đông Lai cùng Chu Thiến liếc mắt một cái.
- Không có việc gì, Thu Sơn Quân chỉ là gặp người quen mà thôi.
Cô gái tên là Lý Thiến Thiến kia lấy lại tinh thần, ánh mắt oán độc nhìn vào Chu Thiến, bất quá cũng nở ra nụ cười trả lời tên thanh niên tên là Thu Sơn, sau đó thân thể khẽ dán vào người tên Thu Sơn.
- Oh?
Đối mặt với sự câu dẫn của Lý Thiến Thiến thì trong lòng Thu Sơn nhộn nhạo, sau đó nhìn vào Chu Thiến, có vài phần nghi ngờ:
- Dường như đã gặp nàng ở trường rồi a?
- Thu Sơn Quân, tiếng tăm của nàng ở trường rất lớn.
Giọng nói Lý Thiến Thiến to hơn một chút:
- Mấy ngày nay trong trường đều truyền ra sự tích của nàng, nàng chính là người được một nam nhân người Mỹ bao nuôi, tên là Chu Thiến.
- Là nàng a…
4 người Thu Sơn nghe vậy thì tỉnh ngộ, mấy ngày qua trong trường hắn đã nghe đến chuyện này.
Nhưng mà.
Bọn hắn không biết, chuyện này là từ miệng của Lý Thiến Thiến đi ra, mục đích là vì trả thù Chu Thiến.
Bởi vì.
Nàng biết được Trương Đồ Hổ vì Chu Thiến mới bỏ nàng, khóa tài khoản ngân hàng, lấy đi xe, chìa khóa nhà của nàng.
- Thu Sơn Quân, em qua gặp nàng ta một chút.
Có lẽ là cảm thấy trả thù chưa đủ nên Lý Thiến Thiến lắc éo đi thẳng tới chỗ Bùi Đông Lai cùng Chu Thiến.
Giờ phút này.
Nàng giống như lệ quỷ nhìn chằm chằm vào Chu Thiến như Âm Hồn Bất Tán, lại không biết Diêm La đang đợi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.