Quyển 1 - Chương 292: Đường thì nhiều nhưng chỉ nên chọn một
Phong Cuồng
10/09/2013
Ban đêm cả bầu trời bao la giống như là bị một chiếc khăn bao phủ, dưới bầu trời đêm, trong một bệnh viện.
Bên trong một phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện, Phương Húc Vĩ nằm ở trên giường bệnh, vết máu trên chân hắn đã được lau sạch, đồng thời còn được chườm đá để giảm sưng.
- Tại sao còn chưa làm phẫu thuật? Lỡ chân của ta bị phế đi, các ông có thể chịu trách nhiệm được không?
Lúc hôn mê, Phương Húc Vĩ cũng không cảm thấy đau đớn, lúc này khi tỉnh lại thì hắn liền cảm thấy vô cùng đau đớn cho nên tâm tình trở nên nóng nảy.
- 2 chân của cậu đã bị một đòn nghiêm trọng dẫn đến gãy lìa, hiện giờ nơi xương gãy đã sưng lên, cần phải để khi nào bớt sưng mới có thể làm phẫu thuật được.
Có lẽ là do đạo đức nghề nghiệp hoặc có lẽ là do bảo tiêu của Phương Húc Vĩ đã đút một ít tiền lì xì cho nên đối với câu hỏi ngu xuẩn của Phương Húc Vĩ thì bác sĩ cũng không có nổi giận, mà là kiên nhẫn giải thích.
- Vậy sau này, chân của ta có thể đi lại được không?
Nghe bác sĩ nói thế, Phương Húc Vĩ liền cảm thấy tình hình nghiêm trọng, hắn cố nén cơn đau mà hỏi.
- Xương của cậu đã bị gãy lìa, hơn nữa xương còn bị nát bấy, sau khi giải phẫu thì vẫn có khả năng hành động.
Bác sĩ nghiêm mặt nói:
- Bất quá, sau này vẫn để lại một ít di chứng, ví dụ như không thể tiến hành vận động kịch liệt.
- Cái gì gọi là để lại di chứng? Mẹ kiếp, các ông có chữa được hay không mà lại nói bậy.
Phương Húc Vĩ vừa nghe xong liền tức giận:
- Để bệnh viện chuẩn bị một chiếc xe cứu thương, ta muốn trở về Hồng Kông.
- Được rồi.
Bác sĩ cau mày gật đầu. Mang theo hai gã hộ sĩ thối lui ra khỏi phòng bệnh.
- Mẹ kiếp, nuôi hai người phế vật chúng mày còn không bằng nuôi 2 con chó, ít nhất là chúng còn biết trung thành, ra mặt cho chủ nhân của nó.
Thấy bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, Phương Húc Vĩ liền đem lửa giân phát tiết lên người 2 tên bảo tiêu.
Đối mặt với lời mắng của Phương Húc Vĩ, 2 tên bảo tiêu không dám lên tiếng.
Từ ý nào đó mà nói, thân là bảo tiêu mà lại không thể bảo về được sự an toàn của Phương Húc Vĩ, đó đúng là sai lầm của bọn hắn.
- Đem điện thoại ra đây.
Thấy 2 gã bảo tiêu giống như là học sinh tiểu học chỉ biết cúi đầu, Phương Húc Vĩ cũng biết cho dù có chửi nữa thì cũng không ăn thua gì.
Vì vậy hắn liền mở miệng, sau đó một tên bảo tiêu liền đưa điện thoại cho Phương Húc Vĩ. Phương Húc Vĩ do dự một chút không có trực tiếp bấm số Phương Khôn, mà là bấm số của Phương Húc Đông, ca ca của hắn.
- Tiểu Vĩ ư?
Sau đó từ trong điện thoại liền vang lên môt giọng nói trầm thấp.
- Là em đây anh.
Bên tai vang lên giọng nói của Phương Húc Đông, Phương Húc Vĩ không nhịn được mà khóc:
- Anh, em bị người ta đánh.
- Cái gì?
Nghe Phương Húc Vĩ nói thế, thiếu chút nữa Phương Húc Đông cảm thấy tai mình nghe lầm, sau đó chân mày hắn nhíu lại, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Em bị một tên đánh, sau đó tìm người của Liễu Nguyệt hỗ trợ, kết quả là người của Liễu Nguyệt chẳng những không giúp em, ngược lại…ngược lại còn đánh gãy 2 chân của em.
Phương Húc Vĩ nói xong liền có cảm giác muốn giết người.
- Tại sao có thể như vậy?
Phương Húc Đông cả kinh, lấy quan hệ hợp tác giữa Hồng Tinh và Đông Nguyệt bang, lấy quan hệ giữa Liễu Nguyệt và Tương Cương thì cho dù Liễu Nguyệt không ra mặt giúp Phương Húc Vĩ thì thủ hạ của nàng cũng không thể nào đánh Phương Húc Vĩ a?
- Em…Em cũng không biết.
Phương Húc Vĩ buồn bực trả lời một câu, sau đó dường như nhớ được điều gì, vội vàng hỏi:
- Đúng rồi, anh, người đánh em gọi là Bùi Đông Lai, anh biết hắn không?
- Là ai?
Phương Húc Đông lại cả kinh một lần nữa.
- Triệu Triết bảo là Bùi Đông Lai, sao đó em gọi điện thoại tới hỏi tên khốn kiếp Triệu Triết kia nhưng mà hắn không nghe máy.
Phương Húc Vĩ nói.
- Thì ra là thế.
Một lần nữa nghe cái tên Bùi Đông Lai, Phương Húc Đông liền hiểu ra, vẻ mặt trở nên âm trầm.
- Anh, anh biết hắn ư?
Phương Húc Vĩ không thể hiểu rằng vì sao Phương Húc Đông ít khi rời khỏi Nam Cảng mà lại có thể biết Bùi Đông Lai.
- Biết.
Vẻ mặt Phương Húc Đông trở nên âm trầm, nói:
- Hắn là người bên cạnh Liễu Nguyệt, có quan hệ thân mật với Liễu Nguyệt, hơn nữa việc Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc ở Đông Hải cũng là do một tay hắn trợ giúp.
Phương Húc Vĩ không khỏi ngẩn ra.
Thân là em của Phương Húc Đông thì Phương Húc Vĩ rất hiểu rằng anh trai của mình đã theo đuổi Mộ Khuynh Nhan từ lâu.
Ban đầu, sau khi buổi biểu diễn của Mộ Khuynh Nhan ở Đông Hải kết thúc, Phương Húc Đông có đến mời Mộ Khuynh Nhan đi ăn tối nhưng nàng đã lấy lý do Bùi Đông Lai ra để cự tuyệt, lúc ấy Phương Húc Đông liền điều tra thân phận của Bùi Đông Lai, sau khi biết được thân phận của Bùi Đông Lai thì hắn cũng không làm ra cái gì.
- Làm sao em lại chọc hắn?
Trầm ngâm một lát, Phương Húc Đông tính toán điều tra mọi chuyện.
- Em vốn là nghĩ…nghĩ ký hợp đồng với cô bé tên là Trang Hiểu Vân tham gia cuộc thi “ TQ ai đồ” nhưng ai ngờ rằng Trang Hiểu Vân kia lại có quen biết với hắn.
Phương Húc Vĩ cảm thấy vô cùng ủy khuất:
- Trang Hiểu Vân kia không muốn ký hợp đồng với công ty chúng ta, sau đó Bùi Đông Lai cùng với một con bé nào đó đánh em một bạt tai, em tính hoàn thủ lại nhưng mà tên kia liền….
Thân là anh trai của Phương Húc Vĩ thì Phương Húc Đông vô cùng hiểu rõ tính tình của Phương Húc Vĩ, biết vị em trai này của mình nói ký hợp đồng là giả cái chính chính là quy tắc ngầm.
- Anh gọi điện thoại nói chuyện với cha một chút, để cha tìm Tương tiên sinh ra mặt.
Bởi vì chuyện này không liên quan đến Phương Húc Đông hơn nữa lại thêm thân phận không tầm thường của Bùi Đông Lai cho nên Phương Húc Đông liền làm ra quyết định:
- Em cứ xử lý vết thương trước đi đã.
- Được.
Phương Húc Vĩ cảm thấy ủy khuất nhưng hắn lại biết rõ, nếu Bùi Đông Lai tầm thường thì Phương Húc Đông sớm đã tìm người dạy dỗ hắn rồi.
---------------------
Sau đó, coi như lúc Phương Húc Đông gọi điện thoại đến cho Phương Khôn thì lúc này Bùi Đông Lai đang cùng Ngô Vũ Trạch trên đường trở về ĐH Đông Hải.
Trong xe, Trang Bích Phàm đang say rượu, mà chị của hắn Trang Hiểu Vân bởi vì phải tham gia chương trình “ TQ ai đồ” nên phải ở lại khách sạn, không có cùng đám người Hạ Y Na trở về.
Sau khi trở về ĐH Đông Hải thì đám người Bùi Đông Lai và Hạ Y Na chia tay nhau, Bùi Đông Lai đem xe đến dưới KTX của nam sinh sau đó Bùi Đông Lai cùng Cổ Văn Cảnh dìu Trang Bích Phàm vào phòng.
“ Reng…Reng”
Sau khi đem Trang Bích Phàm để lên giường, không đợi Bùi Đông Lai lấy hơi, điện thoại trong người hắn đã rung lên.
Bùi Đông Lai lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là Liễu Nguyệt, suy nghĩ một chút hắn liền đi lên sân thượng rồi nghe máy.
- Đông Lai, điện thoại của tỷ đã hết pin.
Điện thoại được chuyển, Liễu Nguyệt liền mở miệng nói:
- Mới vừa rồi tỷ nhận được điện thoại của Triệu Triết, hắn nói cậu cùng với con của Phương Khôn đã xảy ra xung đột, rốt cuộc đã có chuyện gì?
- Chi của một người bạn trong nhóm tham gia chương trình “ TQ ai đồ” tên Phương Húc Vĩ kia muốn dùng quy tắc ngầm với chị ấy, vừa rồi tôi đụng phải.
Bùi Đông Lai giải thích một cách đơn giản.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, sắc mặt của Liễu Nguyệt không khỏi hơi đổi.
Cùng quen biết với Bùi Đông Lai lâu như vậy, Liễu Nguyệt rát hiểu tính cách của Bùi Đông Lai, ở nàng xem ra Bùi Đông Lai không ra tay tàn nhẫn với Phương Húc Vĩ không phải là do Bùi Đông Lai e ngại thế lực của Hồng Tinh mà chẳng qua hắn đã bán cho Tương Cương một cái nhân tình.
- Liễu tỷ, tỷ hãy gọi điện cho Triệu Triết bảo với hắn rằng không cần phải đụng chân đụng tay vào, chỉ cần để cuộc thi diễn ra một cách công bằng là tốt rồi.
- Ngoài ra, tỷ hãy phái thêm một ít người đi đến khách sạn Minh Châu bảo vệ cho nàng ta, nàng ta tên là Trang Hiểu Vân.
- Được.
Liễu Nguyệt đồng ý. Sau đó như có điều suy nghĩ nói:
- Đông Lai, Phương Khôn là nhân vật số 2 của Hồng Tinh bang. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Phương Khôn sẽ tìm Tương Cương.
Liễu Nguyệt cũng không nói hết câu, nhưng mà ý vị rất rõ ràng, nếu như Tương Cương ra mặt giúp Phương Húc Vĩ thì nên xử lý như thế nào?
Ở Liễu Nguyệt xem ra lấy quan hệ giữa Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan.
Thì có thể Tương Cương sẽ không truy cứu chuyện này.
Nhưng mà, thế sự không có tuyệt đối, một khi Tương Cương ra mặt giúp Phương Húc Vĩ thì như vậy chuyện này cũng trở nên khó giải quyết. Đến lúc ấy hợp tác giữa Hồng Tinh bang và Đông Nguyệt bang có thể dừng lại, hơn nữa lại có thể hóa bạn thành địch.
- Nếu Tương Cương ra mặt giúp Phương Húc Vĩ thì tỷ cứ để hắn phóng ngựa đến đây.
Bùi Đông Lai hời hợt nói.
Đối với Bùi Đông Lai mà nói, hắn không cần cùng Hồng Tinh hợp tác.
Lúc trước hắn không ra tay với Phương Húc Vĩ là bởi vì Tương Cương có quan hệ tốt với Đông Phương Thần cùng Liễu Nguyệt, cộng thêm Tương Cương là cha ruột của Mộ Khuynh Nhan cho nên Bùi Đông Lai mới nể mặt Tương Cương.
Mà lúc này, nếu Tương Cương còn muốn ra tay thì Bùi Đông Lai sẽ không lưu tình.
- Được.
Liễu Nguyệt cười khổ gật đầu, nàng rất hiểu, lấy tính cách của Bùi Đông Lai, làm tới bước này đã khó rồi, sau này chỉ cần nhìn vào lựa chọn của Tương Cương mà thôi.
“ Reng…Reng…”
Liễu Nguyệt mới vừa cúp điện thoại thì điện thoại của nàng lại vang lên, lần này người gọi là Tương Cương.
- Thật là đến nhanh mà.
Liễu Nguyệt thầm nghĩ, sau đó nghe máy:
- Tương tiên sinh.
- Tiểu Nguyệt, tôi mới vừa nghe Phương Khôn nói, con của hắn là Phương Húc Vĩ ở Đông Hải đã bị người của cô đánh gãy 2 chân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Mặc dù là hỏi Liễu Nguyệt nhưng mà giọng nói của Tương Cương có một chút bức người.
Ở hắn xem ra, lấy quan hệ giữa 2 bên khi Phương Húc Vĩ đến Đông Hải thì Liễu Nguyệt phải tận tình khoản đãi mới đúng.
- Là thế này, Phương Húc Vĩ muốn dùng quy tắc ngầm với một thí sinh tham gia cuộc thi “ TQ ai đồn” nhưng mà thí sinh ấy lại là chị một người bạn của Đông Lại, lúc ấy Đông Lai cũng có mặt.
Liễu Nguyệt giải thích.
Bởi vì cho đến này Quý Hồng là người ở ngoài, Bùi Đông Lai ở phía sau, cho nên Tương Cương cũng không biết Bùi Đông Lai là nắm quyền ở Hỗ Hàng.
Nghe Liễu Nguyệt giải thích xong, Tương Cương liền nghĩ đến việc Bùi Đông Lai cứu Mộ Khuynh Nhan, cho hên hắn hơi trầm ngâm rồi nói:
- Chuyện này cũng là do con của Phương Khôn không làm tốt, bị dạy dỗ một trận cũng đáng, tôi sẽ nói lại với Phương Khôn để hắn dạy dỗ con mình lại. Sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ giữa 2 bên.
- Tốt.
Liễu Nguyệt thở phào một cách nhẹ nhõm.
Vô luận là bởi vì quan hệ cá nhân giữa Tương Cương và Đông Phương Thần tốt cũng được, hay là quan hệ hợp tác lâu năm giữa hai bên cũng thế, Liễu Nguyệt cũng không muốn để cho Tương Cương trở thành địch nhân với Bùi Đông Lai.
Có ngàn vạn con đường nhưng chỉ chọn một nơi.
Liễu Nguyệt tin tưởng, nếu như Tương Cương làm ra quyết định sai lầm thì tới lúc đó hắn sẽ trở thành một khối đá kê chân trong hành trình của Bùi Đông Lai.
Bên trong một phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện, Phương Húc Vĩ nằm ở trên giường bệnh, vết máu trên chân hắn đã được lau sạch, đồng thời còn được chườm đá để giảm sưng.
- Tại sao còn chưa làm phẫu thuật? Lỡ chân của ta bị phế đi, các ông có thể chịu trách nhiệm được không?
Lúc hôn mê, Phương Húc Vĩ cũng không cảm thấy đau đớn, lúc này khi tỉnh lại thì hắn liền cảm thấy vô cùng đau đớn cho nên tâm tình trở nên nóng nảy.
- 2 chân của cậu đã bị một đòn nghiêm trọng dẫn đến gãy lìa, hiện giờ nơi xương gãy đã sưng lên, cần phải để khi nào bớt sưng mới có thể làm phẫu thuật được.
Có lẽ là do đạo đức nghề nghiệp hoặc có lẽ là do bảo tiêu của Phương Húc Vĩ đã đút một ít tiền lì xì cho nên đối với câu hỏi ngu xuẩn của Phương Húc Vĩ thì bác sĩ cũng không có nổi giận, mà là kiên nhẫn giải thích.
- Vậy sau này, chân của ta có thể đi lại được không?
Nghe bác sĩ nói thế, Phương Húc Vĩ liền cảm thấy tình hình nghiêm trọng, hắn cố nén cơn đau mà hỏi.
- Xương của cậu đã bị gãy lìa, hơn nữa xương còn bị nát bấy, sau khi giải phẫu thì vẫn có khả năng hành động.
Bác sĩ nghiêm mặt nói:
- Bất quá, sau này vẫn để lại một ít di chứng, ví dụ như không thể tiến hành vận động kịch liệt.
- Cái gì gọi là để lại di chứng? Mẹ kiếp, các ông có chữa được hay không mà lại nói bậy.
Phương Húc Vĩ vừa nghe xong liền tức giận:
- Để bệnh viện chuẩn bị một chiếc xe cứu thương, ta muốn trở về Hồng Kông.
- Được rồi.
Bác sĩ cau mày gật đầu. Mang theo hai gã hộ sĩ thối lui ra khỏi phòng bệnh.
- Mẹ kiếp, nuôi hai người phế vật chúng mày còn không bằng nuôi 2 con chó, ít nhất là chúng còn biết trung thành, ra mặt cho chủ nhân của nó.
Thấy bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, Phương Húc Vĩ liền đem lửa giân phát tiết lên người 2 tên bảo tiêu.
Đối mặt với lời mắng của Phương Húc Vĩ, 2 tên bảo tiêu không dám lên tiếng.
Từ ý nào đó mà nói, thân là bảo tiêu mà lại không thể bảo về được sự an toàn của Phương Húc Vĩ, đó đúng là sai lầm của bọn hắn.
- Đem điện thoại ra đây.
Thấy 2 gã bảo tiêu giống như là học sinh tiểu học chỉ biết cúi đầu, Phương Húc Vĩ cũng biết cho dù có chửi nữa thì cũng không ăn thua gì.
Vì vậy hắn liền mở miệng, sau đó một tên bảo tiêu liền đưa điện thoại cho Phương Húc Vĩ. Phương Húc Vĩ do dự một chút không có trực tiếp bấm số Phương Khôn, mà là bấm số của Phương Húc Đông, ca ca của hắn.
- Tiểu Vĩ ư?
Sau đó từ trong điện thoại liền vang lên môt giọng nói trầm thấp.
- Là em đây anh.
Bên tai vang lên giọng nói của Phương Húc Đông, Phương Húc Vĩ không nhịn được mà khóc:
- Anh, em bị người ta đánh.
- Cái gì?
Nghe Phương Húc Vĩ nói thế, thiếu chút nữa Phương Húc Đông cảm thấy tai mình nghe lầm, sau đó chân mày hắn nhíu lại, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Em bị một tên đánh, sau đó tìm người của Liễu Nguyệt hỗ trợ, kết quả là người của Liễu Nguyệt chẳng những không giúp em, ngược lại…ngược lại còn đánh gãy 2 chân của em.
Phương Húc Vĩ nói xong liền có cảm giác muốn giết người.
- Tại sao có thể như vậy?
Phương Húc Đông cả kinh, lấy quan hệ hợp tác giữa Hồng Tinh và Đông Nguyệt bang, lấy quan hệ giữa Liễu Nguyệt và Tương Cương thì cho dù Liễu Nguyệt không ra mặt giúp Phương Húc Vĩ thì thủ hạ của nàng cũng không thể nào đánh Phương Húc Vĩ a?
- Em…Em cũng không biết.
Phương Húc Vĩ buồn bực trả lời một câu, sau đó dường như nhớ được điều gì, vội vàng hỏi:
- Đúng rồi, anh, người đánh em gọi là Bùi Đông Lai, anh biết hắn không?
- Là ai?
Phương Húc Đông lại cả kinh một lần nữa.
- Triệu Triết bảo là Bùi Đông Lai, sao đó em gọi điện thoại tới hỏi tên khốn kiếp Triệu Triết kia nhưng mà hắn không nghe máy.
Phương Húc Vĩ nói.
- Thì ra là thế.
Một lần nữa nghe cái tên Bùi Đông Lai, Phương Húc Đông liền hiểu ra, vẻ mặt trở nên âm trầm.
- Anh, anh biết hắn ư?
Phương Húc Vĩ không thể hiểu rằng vì sao Phương Húc Đông ít khi rời khỏi Nam Cảng mà lại có thể biết Bùi Đông Lai.
- Biết.
Vẻ mặt Phương Húc Đông trở nên âm trầm, nói:
- Hắn là người bên cạnh Liễu Nguyệt, có quan hệ thân mật với Liễu Nguyệt, hơn nữa việc Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc ở Đông Hải cũng là do một tay hắn trợ giúp.
Phương Húc Vĩ không khỏi ngẩn ra.
Thân là em của Phương Húc Đông thì Phương Húc Vĩ rất hiểu rằng anh trai của mình đã theo đuổi Mộ Khuynh Nhan từ lâu.
Ban đầu, sau khi buổi biểu diễn của Mộ Khuynh Nhan ở Đông Hải kết thúc, Phương Húc Đông có đến mời Mộ Khuynh Nhan đi ăn tối nhưng nàng đã lấy lý do Bùi Đông Lai ra để cự tuyệt, lúc ấy Phương Húc Đông liền điều tra thân phận của Bùi Đông Lai, sau khi biết được thân phận của Bùi Đông Lai thì hắn cũng không làm ra cái gì.
- Làm sao em lại chọc hắn?
Trầm ngâm một lát, Phương Húc Đông tính toán điều tra mọi chuyện.
- Em vốn là nghĩ…nghĩ ký hợp đồng với cô bé tên là Trang Hiểu Vân tham gia cuộc thi “ TQ ai đồ” nhưng ai ngờ rằng Trang Hiểu Vân kia lại có quen biết với hắn.
Phương Húc Vĩ cảm thấy vô cùng ủy khuất:
- Trang Hiểu Vân kia không muốn ký hợp đồng với công ty chúng ta, sau đó Bùi Đông Lai cùng với một con bé nào đó đánh em một bạt tai, em tính hoàn thủ lại nhưng mà tên kia liền….
Thân là anh trai của Phương Húc Vĩ thì Phương Húc Đông vô cùng hiểu rõ tính tình của Phương Húc Vĩ, biết vị em trai này của mình nói ký hợp đồng là giả cái chính chính là quy tắc ngầm.
- Anh gọi điện thoại nói chuyện với cha một chút, để cha tìm Tương tiên sinh ra mặt.
Bởi vì chuyện này không liên quan đến Phương Húc Đông hơn nữa lại thêm thân phận không tầm thường của Bùi Đông Lai cho nên Phương Húc Đông liền làm ra quyết định:
- Em cứ xử lý vết thương trước đi đã.
- Được.
Phương Húc Vĩ cảm thấy ủy khuất nhưng hắn lại biết rõ, nếu Bùi Đông Lai tầm thường thì Phương Húc Đông sớm đã tìm người dạy dỗ hắn rồi.
---------------------
Sau đó, coi như lúc Phương Húc Đông gọi điện thoại đến cho Phương Khôn thì lúc này Bùi Đông Lai đang cùng Ngô Vũ Trạch trên đường trở về ĐH Đông Hải.
Trong xe, Trang Bích Phàm đang say rượu, mà chị của hắn Trang Hiểu Vân bởi vì phải tham gia chương trình “ TQ ai đồ” nên phải ở lại khách sạn, không có cùng đám người Hạ Y Na trở về.
Sau khi trở về ĐH Đông Hải thì đám người Bùi Đông Lai và Hạ Y Na chia tay nhau, Bùi Đông Lai đem xe đến dưới KTX của nam sinh sau đó Bùi Đông Lai cùng Cổ Văn Cảnh dìu Trang Bích Phàm vào phòng.
“ Reng…Reng”
Sau khi đem Trang Bích Phàm để lên giường, không đợi Bùi Đông Lai lấy hơi, điện thoại trong người hắn đã rung lên.
Bùi Đông Lai lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là Liễu Nguyệt, suy nghĩ một chút hắn liền đi lên sân thượng rồi nghe máy.
- Đông Lai, điện thoại của tỷ đã hết pin.
Điện thoại được chuyển, Liễu Nguyệt liền mở miệng nói:
- Mới vừa rồi tỷ nhận được điện thoại của Triệu Triết, hắn nói cậu cùng với con của Phương Khôn đã xảy ra xung đột, rốt cuộc đã có chuyện gì?
- Chi của một người bạn trong nhóm tham gia chương trình “ TQ ai đồ” tên Phương Húc Vĩ kia muốn dùng quy tắc ngầm với chị ấy, vừa rồi tôi đụng phải.
Bùi Đông Lai giải thích một cách đơn giản.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, sắc mặt của Liễu Nguyệt không khỏi hơi đổi.
Cùng quen biết với Bùi Đông Lai lâu như vậy, Liễu Nguyệt rát hiểu tính cách của Bùi Đông Lai, ở nàng xem ra Bùi Đông Lai không ra tay tàn nhẫn với Phương Húc Vĩ không phải là do Bùi Đông Lai e ngại thế lực của Hồng Tinh mà chẳng qua hắn đã bán cho Tương Cương một cái nhân tình.
- Liễu tỷ, tỷ hãy gọi điện cho Triệu Triết bảo với hắn rằng không cần phải đụng chân đụng tay vào, chỉ cần để cuộc thi diễn ra một cách công bằng là tốt rồi.
- Ngoài ra, tỷ hãy phái thêm một ít người đi đến khách sạn Minh Châu bảo vệ cho nàng ta, nàng ta tên là Trang Hiểu Vân.
- Được.
Liễu Nguyệt đồng ý. Sau đó như có điều suy nghĩ nói:
- Đông Lai, Phương Khôn là nhân vật số 2 của Hồng Tinh bang. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Phương Khôn sẽ tìm Tương Cương.
Liễu Nguyệt cũng không nói hết câu, nhưng mà ý vị rất rõ ràng, nếu như Tương Cương ra mặt giúp Phương Húc Vĩ thì nên xử lý như thế nào?
Ở Liễu Nguyệt xem ra lấy quan hệ giữa Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan.
Thì có thể Tương Cương sẽ không truy cứu chuyện này.
Nhưng mà, thế sự không có tuyệt đối, một khi Tương Cương ra mặt giúp Phương Húc Vĩ thì như vậy chuyện này cũng trở nên khó giải quyết. Đến lúc ấy hợp tác giữa Hồng Tinh bang và Đông Nguyệt bang có thể dừng lại, hơn nữa lại có thể hóa bạn thành địch.
- Nếu Tương Cương ra mặt giúp Phương Húc Vĩ thì tỷ cứ để hắn phóng ngựa đến đây.
Bùi Đông Lai hời hợt nói.
Đối với Bùi Đông Lai mà nói, hắn không cần cùng Hồng Tinh hợp tác.
Lúc trước hắn không ra tay với Phương Húc Vĩ là bởi vì Tương Cương có quan hệ tốt với Đông Phương Thần cùng Liễu Nguyệt, cộng thêm Tương Cương là cha ruột của Mộ Khuynh Nhan cho nên Bùi Đông Lai mới nể mặt Tương Cương.
Mà lúc này, nếu Tương Cương còn muốn ra tay thì Bùi Đông Lai sẽ không lưu tình.
- Được.
Liễu Nguyệt cười khổ gật đầu, nàng rất hiểu, lấy tính cách của Bùi Đông Lai, làm tới bước này đã khó rồi, sau này chỉ cần nhìn vào lựa chọn của Tương Cương mà thôi.
“ Reng…Reng…”
Liễu Nguyệt mới vừa cúp điện thoại thì điện thoại của nàng lại vang lên, lần này người gọi là Tương Cương.
- Thật là đến nhanh mà.
Liễu Nguyệt thầm nghĩ, sau đó nghe máy:
- Tương tiên sinh.
- Tiểu Nguyệt, tôi mới vừa nghe Phương Khôn nói, con của hắn là Phương Húc Vĩ ở Đông Hải đã bị người của cô đánh gãy 2 chân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Mặc dù là hỏi Liễu Nguyệt nhưng mà giọng nói của Tương Cương có một chút bức người.
Ở hắn xem ra, lấy quan hệ giữa 2 bên khi Phương Húc Vĩ đến Đông Hải thì Liễu Nguyệt phải tận tình khoản đãi mới đúng.
- Là thế này, Phương Húc Vĩ muốn dùng quy tắc ngầm với một thí sinh tham gia cuộc thi “ TQ ai đồn” nhưng mà thí sinh ấy lại là chị một người bạn của Đông Lại, lúc ấy Đông Lai cũng có mặt.
Liễu Nguyệt giải thích.
Bởi vì cho đến này Quý Hồng là người ở ngoài, Bùi Đông Lai ở phía sau, cho nên Tương Cương cũng không biết Bùi Đông Lai là nắm quyền ở Hỗ Hàng.
Nghe Liễu Nguyệt giải thích xong, Tương Cương liền nghĩ đến việc Bùi Đông Lai cứu Mộ Khuynh Nhan, cho hên hắn hơi trầm ngâm rồi nói:
- Chuyện này cũng là do con của Phương Khôn không làm tốt, bị dạy dỗ một trận cũng đáng, tôi sẽ nói lại với Phương Khôn để hắn dạy dỗ con mình lại. Sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ giữa 2 bên.
- Tốt.
Liễu Nguyệt thở phào một cách nhẹ nhõm.
Vô luận là bởi vì quan hệ cá nhân giữa Tương Cương và Đông Phương Thần tốt cũng được, hay là quan hệ hợp tác lâu năm giữa hai bên cũng thế, Liễu Nguyệt cũng không muốn để cho Tương Cương trở thành địch nhân với Bùi Đông Lai.
Có ngàn vạn con đường nhưng chỉ chọn một nơi.
Liễu Nguyệt tin tưởng, nếu như Tương Cương làm ra quyết định sai lầm thì tới lúc đó hắn sẽ trở thành một khối đá kê chân trong hành trình của Bùi Đông Lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.