Quyển 5 - Chương 575: Giẫm lên Diệp gia, đi lên sân khấu thế giới. (2)
Phong Cuồng
12/11/2013
8h sáng ngày hôm sau, trong văn phòng của mình, Trang Nham đang chuẩn bị cầm xấp tài liệu lên để đọc thì điện thoại di động của hắn lại rung
lên.
Xảy ra tiếng điện thoại làm Trang Nham ngẩn ra, hắn nhìn vào thì thấy người gọi đến là một người bạn làm ở Bộ, vì vậy hắn liền tới đóng cửa, rồi mới nghe máy.
- Vừa mới nhận được tin, thân thể Diệp Cấm không được khỏe cho nên hắn đã làm đơn xin từ chức.
- Diệp Cấm từ chức sao?
Dù là Trang Nghiêm thân ở địa vị cao. Tâm lý tính chất vốn thật tốt, nhưng mà thình lình nghe được tin tức này thì hắn cả kinh trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ rất nhiều hắn thậm chí cảm thấy được bản thân xuất hiện ảo giác:
- Tôi có nghe lầm không?
- Tin tức vô cùng chính xác.
Chủ nhân đầu bên kia điện thoại khẳng định:
- Mặt trên đang họp, rất nhanh sẽ công bố tin tức này.
"Ách..."
Lại nghe được lời khẳng định nhưng mà Trang Nham vẫn chưa có cách nào lấy lại tinh thần.
- Tuy rằng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể khẳng định chính là đây chính là hậu chiêu của Bùi Đông Lai, chỉ có hắn mới có thể khiến cho Diệp gia tổn thương nặng như thế này.
Giọng nói vẫn tiếp tục vang lên:
- Trước mắt tin tức vẫn còn chưa kịp truyền ra ngoài, ông còn muốn cứu vãn thì vẫn còn kịp.
Không trả lời, Trang Nham vẫn chưa lấy lại tinh thần thế cho nên chủ nhân đầu bên kia cúp điện thoại thì hắn vẫn không biết.
“Reng..Reng..”
Sau đó, thật vất vả lắm thì Trang Nham mới lấy lại tinh thần, lại phát hiện tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Lúc này, người gọi đến chính là một người từng có quan hệ rộng rãi trong mạng lưới bạch đạo của tập đoàn Đông Hải.
- Lão Trang, tôi vừa mới nhận được tin tức, nói rằng bởi vì thân thể Diệp Cấm không khỏe cho nên đã chủ động từ chức. Ông đã nghe được tin tức này chưa?
Đầu bên kia điện thoại, người luôn tin tưởng Bùi Đông Lai không còn con bài tẩy gì, lúc này hắn tỏ ra vô cùng nghi hoặc hỏi:
- Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì? Ông nói có phải là do tên tiểu tử Bùi Đông Lai kia làm ra không?
- Chuyện cho tới lúc này, nếu không phải là Bùi Đông Lai làm thì ai mới có thể khiến cho Diệp gia bị tổn thương nặng như thế?
Trang Nham hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Ngữ khí đã tràn ngập hương vị chua sót, khuôn mặt cũng hiện lên vài phần hối hận:
- Chúng ta đều đã bỏ qua một cơ hội tốt rồi.
"Ách..."
Nghe được những lời này của Trang Nham thì người bên kia điện thoại không phản bác được, chẳng khác gì là chấp nhận lời nói này của Trang Nham. Diệp Cấm là người thừa kế đời thứ 3 của Diệp gia, đồng thời là người có thể bước chân vào cạnh tranh quyền lực trên đỉnh Kim Tự Tháp, hiện giờ lại bị Bùi Đông Lai xóa sạch, điều này đủ để nói lên nhiều chuyện.
- Lão Trang, ngày đó ông cùng gặp mặt với Bùi Đông Lai, không phải Bùi Đông Lai đã nói cánh cửa tập đoàn Đông Hải luôn chào đón chúng ta sao?
Ngây người đi qua, vị đại lão bên kia nghĩ tới điều gì, vội vàng nói.
- Lão Tạ a, lúc này không giống ngày xưa. Không chỉ nói Bùi Đông Lai có nhớ đến lời ngày đó hay không, cho dù hắn nhớ thì ông cho rằng hắn sẽ làm sao?
Trang Nham cười khổ một tiếng, tự hỏi từ đáp:
- Hiện giờ, ngay cả Diệp Cấm mà hắn có thể xóa sạch, chúng ta thì tính là cái gì?
- Cứ thử xem đi, cho dù không hợp tác được cùng hắn thì ít nhất cũng tỏ thái độ, không cần đắc tội với hắn.
Lão Tạ nghe vậy thì khuôn mặt liền hiện ra vài phần hối hận, trầm ngâm một lát lại nói.
Nghe được lão Tạ nói như thế thì Trang Nham nghĩ nghĩ, làm ra quyết định:
- Được rồi, để lát nữa tôi gọi điện cho hắn.
Tuy nói như vậy nhưng mà trong lòng Trang Nham cũng không có bao nhiêu hy vọng.
Bởi vì.
Hắn biết đám người bọn hắn đã làm ra một lựa chọn sai lầm, điều duy nhất mà hắn chờ mong chính là Bùi Đông Lai thấy bọn hắn không có bỏ đá xuống giếng, nhớ lại tình cũ, sẽ để bọn hắn vào lại tập đoàn Đông Hải.
Nếu không, hắn có thể khẳng định, Bùi Đông Lai có thể vặn ngã Diệp Cấm cũng có thể làm bọn hắn ngã xuống.
2 tiếng sau.
Trong một tòa nhà ở Yên Kinh, đại thiếu gia của Đổng gia là Đổng Văn Bân đang ngồi trên một chiếc ghế salon, vẻ mặt của hắn tỏ ra vô cùng đắc ý.
Đắc ý là bởi vì chuyện Hồng Kinh hội tan đàn xẻ nghé, Đông Hạ hội trở thành chuyện cười của Yên Kinh, hắn nhân cơ hội này, bằng vào uy tín của đại thiếu gia Đổng gia, hơn nữa cũng liên thủ với mấy người dưới tay, ở trong vòng quyền quý tuyên bố thành lập “ Hồng Cảnh hội”. Tính đến hôm nay thì đã có không ít người xin gia nhập vào Hồng Cảnh hội.
Khuya hôm nay chính là lần đầu tiên mọi người trong Hồng Cảnh hội gặp gỡ với nhau.
Như vậy, thân là người sáng lập ra Hồng Cảnh hội thì h có thể không đắc ý sao?ắn
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Hắn rất hài lòng với tình thế hiện nay.
“Reng..Reng”
Sau đó, ngay tại khi Đổng Văn Bân ảo tưởng đến kế hoạch trong tương lai của Hồng Cảnh hội thì điện thoại của hắn lại vang lên.
Hả?
Tiếng điện thoại làm cho Đổng Văn Bân bừng tỉnh, hắn lấy điện thoại ra thì thấy người gọi đến là một gã bạn mình, vẻ mặt tươi cười hỏi:
- Tiểu Dương, có chuyện gì sao?
"Ách..."
Đầu bên kia điện thoại, thanh niên tên là Tiểu Dương đang làm ở trong mạng nhân dân, hắn vốn là nghe được một tin tức quan trọng, muốn tìm Đổng Văn Bân để tìm hiểu thêm, lúc này nghe giọng nói của Đổng Văn Bân tỏ ra thoải mái thì liền giống như là đang ngủ mớ.
Ở hắn xem ra, xảy ra chuyện lớn như thế, Đổng Văn Bân không có đạo lý mà tỏ ra thoải mái như vậy mới đúng a.
- Có chuyện gì?
Đổng Văn Bân thấy Tiểu Dương không nói lời nào. Lại hỏi.
- Đổng thiếu, anh chưa biết tin gì à?
Tiểu Dương lấy lại tinh thần, nuốt nước bọt. Có chút không dám tin hỏi.
- Biết cái gì?
- Thân thể Diệp Cấm không khỏe cho nên đã trình đơn từ chức, được phê chuẩn…
- Cái gì?
Lúc này đây không đợi Tiểu Dương nói cho hết lời, Đổng Văn Bân liền cả kinh từ trên ghế làm việc nhảy dựng lên, vẻ mặt hắn tỏ ra không tin, trừng to mắt:
- Cậu nói Diệp Cấm từ chức sao? Điều này sao có thể?
- Đổng thiếu, thật sự a, trên web của Bộ nhân dân đã truyền ra tin tức này, hiện giờ cũng đã nổ tung rồi.
Tiểu Dương khóc không ra nước mắt, hắn thật sự rất buồn bực, Đổng Văn Bân như thế nào đến bây giờ còn không biết chuyện.
Lại nghe Tiểu Dương nói thế thì Đổng Văn Bân không kịp cúp điện thoại, liền ném điện thoại qua một bên, mở máy tính lên rồi vào web của Bộ nhân dân.
- Đồng chí Diệp Cấm, chủ tịch tỉnh ủy XXX bởi vì thân thể không khỏe cho nên hướng XXXX đệ đơn từ chức, XXXX tổ chức cuộc họp, tại hội nghị đã quyết định phe chuẩn đơn gử chức của đồng chí Diệp Cấm, cũng quyết định để đồng chí Tần Tranh đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tỉnh ủy XXX.
Sau khi vào trang web này thì Đổng Văn Bân liền thấy rõ tin tức này.
Tại sao có thể như vậy?
Chứng kiến cái tin tức này, Đổng Văn Bân hoàn toàn trợn tròn mắt, thân là đại thiếu gia của Đổng gia thì hắn biết được những bài post trên trang web này sẽ không phải là giả.
Đồng thời từ tin tức này hắn lại nhìn ra được Tần Tranh của Tần gia đã lấy được lợi ích rất lớn.
Nhưng mà.
Hắn không tin Tần gia có thể một kích trí mạng vào Diệp gia khi đang ở mặt trời ban trưa.
"Ông... Ông..."
Đột nhiên lúc này, điện thoại của hắn lại rung lên.
Chỉ rung lên 2 cái, là tin nhắn.
Nghe được tiếng rung thì Đổng Văn Bân khẽ lắc đầu nhẹ, cầm điện thoại lên.
- Toàn thể thành viên Đông Hạ hội, vào lúc 7h30’ tối nay tụ họp tại hội sở Hồng Kinh hội.
Tần Đông Tuyết.
“Lộp bộp”
Thấy được nội dung tin nhắn này thì Đổng Văn Bân chỉ cảm thấy dường như tim mình đã ngừng đập.
Nương theo ánh sáng từ ngoài cửa sổ thì có thể thấy được khuôn mặt của Đổng Văn Bân đã trở nên xám xịt.
Đi, hay là không đi?
Trong lòng hắn thẩm hỏi.
…
- Tin nhắn đã được gởi đến mọi người.
Trong một tòa tứ hợp viện ở Yên Kinh, sau khi gởi xong tin nhắn thì Tần Đông Tuyết hướng Bùi Đông Lai mở trừng hai mắt:
- Mặt khác, Lâm gia Lâm Tường gọi điện thoại tới nói muốn dẫn người xin gia nhập Đông Hạ hội, còn có Tịch Hồ, cậu ấy cũng muốn gia nhập Đông Hạ hội.
- Tịch Hồ cũng muốn gia nhập?
Đối với việc Lâm Tường muốn gia nhập Đông Hạ hội thì Bùi Đông Lai có thể lý giải được nhưng mà Tịch Hồ làm như vậy, cũng để cho hắn có chút kinh ngạc
- Ừh.
Tần Đông Tuyết gật gật đầu, đem những lời Tịch Hồ nói, nói ra cho Bùi Đông Lai:
- Cậu ta muốn thừa dịp Đông Hạ hội trở thành hội sở tư nhân lớn nhất nước, hỗn lên làm một nguyên lão trong đó.
Bùi Đông Lai một trận không nói gì, theo sau nghĩ nghĩ, nói:
- Buổi tối tớ sẽ không đi, có các cậu ở đó thì không có vấn đề gì rồi.
- Được.
Tần Đông Tuyết gật gật đầu, không có bất kỳ dị nghị gì.
Bởi vì.
Nàng biết Bùi Đông Lai còn có chuyện quan trọng hơn đi làm, tình hình quốc nội đã yên ổn, Bùi Đông Lai vung dao mổ với thế lực cảnh ngoại.
Xảy ra tiếng điện thoại làm Trang Nham ngẩn ra, hắn nhìn vào thì thấy người gọi đến là một người bạn làm ở Bộ, vì vậy hắn liền tới đóng cửa, rồi mới nghe máy.
- Vừa mới nhận được tin, thân thể Diệp Cấm không được khỏe cho nên hắn đã làm đơn xin từ chức.
- Diệp Cấm từ chức sao?
Dù là Trang Nghiêm thân ở địa vị cao. Tâm lý tính chất vốn thật tốt, nhưng mà thình lình nghe được tin tức này thì hắn cả kinh trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ rất nhiều hắn thậm chí cảm thấy được bản thân xuất hiện ảo giác:
- Tôi có nghe lầm không?
- Tin tức vô cùng chính xác.
Chủ nhân đầu bên kia điện thoại khẳng định:
- Mặt trên đang họp, rất nhanh sẽ công bố tin tức này.
"Ách..."
Lại nghe được lời khẳng định nhưng mà Trang Nham vẫn chưa có cách nào lấy lại tinh thần.
- Tuy rằng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể khẳng định chính là đây chính là hậu chiêu của Bùi Đông Lai, chỉ có hắn mới có thể khiến cho Diệp gia tổn thương nặng như thế này.
Giọng nói vẫn tiếp tục vang lên:
- Trước mắt tin tức vẫn còn chưa kịp truyền ra ngoài, ông còn muốn cứu vãn thì vẫn còn kịp.
Không trả lời, Trang Nham vẫn chưa lấy lại tinh thần thế cho nên chủ nhân đầu bên kia cúp điện thoại thì hắn vẫn không biết.
“Reng..Reng..”
Sau đó, thật vất vả lắm thì Trang Nham mới lấy lại tinh thần, lại phát hiện tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Lúc này, người gọi đến chính là một người từng có quan hệ rộng rãi trong mạng lưới bạch đạo của tập đoàn Đông Hải.
- Lão Trang, tôi vừa mới nhận được tin tức, nói rằng bởi vì thân thể Diệp Cấm không khỏe cho nên đã chủ động từ chức. Ông đã nghe được tin tức này chưa?
Đầu bên kia điện thoại, người luôn tin tưởng Bùi Đông Lai không còn con bài tẩy gì, lúc này hắn tỏ ra vô cùng nghi hoặc hỏi:
- Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì? Ông nói có phải là do tên tiểu tử Bùi Đông Lai kia làm ra không?
- Chuyện cho tới lúc này, nếu không phải là Bùi Đông Lai làm thì ai mới có thể khiến cho Diệp gia bị tổn thương nặng như thế?
Trang Nham hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Ngữ khí đã tràn ngập hương vị chua sót, khuôn mặt cũng hiện lên vài phần hối hận:
- Chúng ta đều đã bỏ qua một cơ hội tốt rồi.
"Ách..."
Nghe được những lời này của Trang Nham thì người bên kia điện thoại không phản bác được, chẳng khác gì là chấp nhận lời nói này của Trang Nham. Diệp Cấm là người thừa kế đời thứ 3 của Diệp gia, đồng thời là người có thể bước chân vào cạnh tranh quyền lực trên đỉnh Kim Tự Tháp, hiện giờ lại bị Bùi Đông Lai xóa sạch, điều này đủ để nói lên nhiều chuyện.
- Lão Trang, ngày đó ông cùng gặp mặt với Bùi Đông Lai, không phải Bùi Đông Lai đã nói cánh cửa tập đoàn Đông Hải luôn chào đón chúng ta sao?
Ngây người đi qua, vị đại lão bên kia nghĩ tới điều gì, vội vàng nói.
- Lão Tạ a, lúc này không giống ngày xưa. Không chỉ nói Bùi Đông Lai có nhớ đến lời ngày đó hay không, cho dù hắn nhớ thì ông cho rằng hắn sẽ làm sao?
Trang Nham cười khổ một tiếng, tự hỏi từ đáp:
- Hiện giờ, ngay cả Diệp Cấm mà hắn có thể xóa sạch, chúng ta thì tính là cái gì?
- Cứ thử xem đi, cho dù không hợp tác được cùng hắn thì ít nhất cũng tỏ thái độ, không cần đắc tội với hắn.
Lão Tạ nghe vậy thì khuôn mặt liền hiện ra vài phần hối hận, trầm ngâm một lát lại nói.
Nghe được lão Tạ nói như thế thì Trang Nham nghĩ nghĩ, làm ra quyết định:
- Được rồi, để lát nữa tôi gọi điện cho hắn.
Tuy nói như vậy nhưng mà trong lòng Trang Nham cũng không có bao nhiêu hy vọng.
Bởi vì.
Hắn biết đám người bọn hắn đã làm ra một lựa chọn sai lầm, điều duy nhất mà hắn chờ mong chính là Bùi Đông Lai thấy bọn hắn không có bỏ đá xuống giếng, nhớ lại tình cũ, sẽ để bọn hắn vào lại tập đoàn Đông Hải.
Nếu không, hắn có thể khẳng định, Bùi Đông Lai có thể vặn ngã Diệp Cấm cũng có thể làm bọn hắn ngã xuống.
2 tiếng sau.
Trong một tòa nhà ở Yên Kinh, đại thiếu gia của Đổng gia là Đổng Văn Bân đang ngồi trên một chiếc ghế salon, vẻ mặt của hắn tỏ ra vô cùng đắc ý.
Đắc ý là bởi vì chuyện Hồng Kinh hội tan đàn xẻ nghé, Đông Hạ hội trở thành chuyện cười của Yên Kinh, hắn nhân cơ hội này, bằng vào uy tín của đại thiếu gia Đổng gia, hơn nữa cũng liên thủ với mấy người dưới tay, ở trong vòng quyền quý tuyên bố thành lập “ Hồng Cảnh hội”. Tính đến hôm nay thì đã có không ít người xin gia nhập vào Hồng Cảnh hội.
Khuya hôm nay chính là lần đầu tiên mọi người trong Hồng Cảnh hội gặp gỡ với nhau.
Như vậy, thân là người sáng lập ra Hồng Cảnh hội thì h có thể không đắc ý sao?ắn
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Hắn rất hài lòng với tình thế hiện nay.
“Reng..Reng”
Sau đó, ngay tại khi Đổng Văn Bân ảo tưởng đến kế hoạch trong tương lai của Hồng Cảnh hội thì điện thoại của hắn lại vang lên.
Hả?
Tiếng điện thoại làm cho Đổng Văn Bân bừng tỉnh, hắn lấy điện thoại ra thì thấy người gọi đến là một gã bạn mình, vẻ mặt tươi cười hỏi:
- Tiểu Dương, có chuyện gì sao?
"Ách..."
Đầu bên kia điện thoại, thanh niên tên là Tiểu Dương đang làm ở trong mạng nhân dân, hắn vốn là nghe được một tin tức quan trọng, muốn tìm Đổng Văn Bân để tìm hiểu thêm, lúc này nghe giọng nói của Đổng Văn Bân tỏ ra thoải mái thì liền giống như là đang ngủ mớ.
Ở hắn xem ra, xảy ra chuyện lớn như thế, Đổng Văn Bân không có đạo lý mà tỏ ra thoải mái như vậy mới đúng a.
- Có chuyện gì?
Đổng Văn Bân thấy Tiểu Dương không nói lời nào. Lại hỏi.
- Đổng thiếu, anh chưa biết tin gì à?
Tiểu Dương lấy lại tinh thần, nuốt nước bọt. Có chút không dám tin hỏi.
- Biết cái gì?
- Thân thể Diệp Cấm không khỏe cho nên đã trình đơn từ chức, được phê chuẩn…
- Cái gì?
Lúc này đây không đợi Tiểu Dương nói cho hết lời, Đổng Văn Bân liền cả kinh từ trên ghế làm việc nhảy dựng lên, vẻ mặt hắn tỏ ra không tin, trừng to mắt:
- Cậu nói Diệp Cấm từ chức sao? Điều này sao có thể?
- Đổng thiếu, thật sự a, trên web của Bộ nhân dân đã truyền ra tin tức này, hiện giờ cũng đã nổ tung rồi.
Tiểu Dương khóc không ra nước mắt, hắn thật sự rất buồn bực, Đổng Văn Bân như thế nào đến bây giờ còn không biết chuyện.
Lại nghe Tiểu Dương nói thế thì Đổng Văn Bân không kịp cúp điện thoại, liền ném điện thoại qua một bên, mở máy tính lên rồi vào web của Bộ nhân dân.
- Đồng chí Diệp Cấm, chủ tịch tỉnh ủy XXX bởi vì thân thể không khỏe cho nên hướng XXXX đệ đơn từ chức, XXXX tổ chức cuộc họp, tại hội nghị đã quyết định phe chuẩn đơn gử chức của đồng chí Diệp Cấm, cũng quyết định để đồng chí Tần Tranh đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tỉnh ủy XXX.
Sau khi vào trang web này thì Đổng Văn Bân liền thấy rõ tin tức này.
Tại sao có thể như vậy?
Chứng kiến cái tin tức này, Đổng Văn Bân hoàn toàn trợn tròn mắt, thân là đại thiếu gia của Đổng gia thì hắn biết được những bài post trên trang web này sẽ không phải là giả.
Đồng thời từ tin tức này hắn lại nhìn ra được Tần Tranh của Tần gia đã lấy được lợi ích rất lớn.
Nhưng mà.
Hắn không tin Tần gia có thể một kích trí mạng vào Diệp gia khi đang ở mặt trời ban trưa.
"Ông... Ông..."
Đột nhiên lúc này, điện thoại của hắn lại rung lên.
Chỉ rung lên 2 cái, là tin nhắn.
Nghe được tiếng rung thì Đổng Văn Bân khẽ lắc đầu nhẹ, cầm điện thoại lên.
- Toàn thể thành viên Đông Hạ hội, vào lúc 7h30’ tối nay tụ họp tại hội sở Hồng Kinh hội.
Tần Đông Tuyết.
“Lộp bộp”
Thấy được nội dung tin nhắn này thì Đổng Văn Bân chỉ cảm thấy dường như tim mình đã ngừng đập.
Nương theo ánh sáng từ ngoài cửa sổ thì có thể thấy được khuôn mặt của Đổng Văn Bân đã trở nên xám xịt.
Đi, hay là không đi?
Trong lòng hắn thẩm hỏi.
…
- Tin nhắn đã được gởi đến mọi người.
Trong một tòa tứ hợp viện ở Yên Kinh, sau khi gởi xong tin nhắn thì Tần Đông Tuyết hướng Bùi Đông Lai mở trừng hai mắt:
- Mặt khác, Lâm gia Lâm Tường gọi điện thoại tới nói muốn dẫn người xin gia nhập Đông Hạ hội, còn có Tịch Hồ, cậu ấy cũng muốn gia nhập Đông Hạ hội.
- Tịch Hồ cũng muốn gia nhập?
Đối với việc Lâm Tường muốn gia nhập Đông Hạ hội thì Bùi Đông Lai có thể lý giải được nhưng mà Tịch Hồ làm như vậy, cũng để cho hắn có chút kinh ngạc
- Ừh.
Tần Đông Tuyết gật gật đầu, đem những lời Tịch Hồ nói, nói ra cho Bùi Đông Lai:
- Cậu ta muốn thừa dịp Đông Hạ hội trở thành hội sở tư nhân lớn nhất nước, hỗn lên làm một nguyên lão trong đó.
Bùi Đông Lai một trận không nói gì, theo sau nghĩ nghĩ, nói:
- Buổi tối tớ sẽ không đi, có các cậu ở đó thì không có vấn đề gì rồi.
- Được.
Tần Đông Tuyết gật gật đầu, không có bất kỳ dị nghị gì.
Bởi vì.
Nàng biết Bùi Đông Lai còn có chuyện quan trọng hơn đi làm, tình hình quốc nội đã yên ổn, Bùi Đông Lai vung dao mổ với thế lực cảnh ngoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.