Quyển 1 - Chương 244: Gió tanh mưa máu. (2)
Phong Cuồng
17/04/2013
Ngưu Thủ Sơn bắc giáp với Thúy Bình, nam giáp Tô Đường. Khắp núi chính là những rặng liễu, rặng tùng, u tĩnh giống như tiên cảnh, cùng Tiên Hà sơn được xưng là “Xuân Ngưu Thủ, thu Tê Hà"
Nghĩa trang Phổ Giác Tự nằm ở phía chân núi Ngưu Thủ Sơn.
Bởi vì thời gian còn quá sớm, hơn nữa lại vào mùa thu cho nên cả nghĩa trang không một bóng người.
Trên ngọn núi của nghĩa trang, thân là người dẫn đầu của Phong Diệp, Hồng Diệp cầm một kính viễn vọng quân sự quan sát khắp nơi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bên cạnh hắn đã có bố trí mấy tay súng bắn tỉa, ngoài ra còn có 3 gã thành viên Phong Diệp cầm súng tiểu liên.
Ngoài ra, lấy nghĩa trang làm trung tâm thì bán kính xung quanh đã bố trí 40 người của Phong Diệp, tổng cộng chia làm 3 tầng, bảo vệ nghĩa trang.
- Đại ca, cách chân núi khoảng 3km xuất hiện nhiều ô tô, trong đó chủ yếu là xe thương vụ, rất có thể là người của Dương Sách.
Đột nhiên, trong vô tuyến truyền ra một giọng nói, người nói chính là người được Hồng Diệp an bài công tác canh gác ở chân núi.
- Đã biết.
Nghe được thủ hạ báo cáo, Hồng Báo liền trả lời, sau đó đi đến đỉnh núi, cầm kính viễn vọng quan sát, quả nhiên là thấy có 7, 8 chiếc xe đang chạy đến chân núi.
- Mục tiêu đã xuất hiện cách chân núi khoảng 3km, tổng cộng có 7 chiếc xe, nhân số khoảng 50 người.
Thấy một màn như vậy, Hồng Diệp buông kính viễn vọng xuống, lấy vô tuyến ra rồi nói;
- Trước đó Bùi tiên sinh đã ra lệnh, sau khi thấy người Dương Sách thì trực tiếp xử lý. Hiện tại mọi người hãy đến bên đống đá lớn tại sườn núi để tập hợp.
- Tổ 1 nghe được.
- Tổ 2 nghe được.
- Tổ 3 nghe được.
- Tổ 4 nghe được.
Hồng Diệp vừa nói xong, 4 gã tổ trưởng liền trả lời.
- Nếu không có gì xảy ra, 30’ nữa Bùi tiên sinh sẽ đến.
Hồng Diệp lạnh lùng nói:
- Thời gian của chúng ta chỉ có 30’, trong vòng 30’ nhất định phải giải quyết xong.
Nói xong, Hồng Diệp không nói lời vô ích, xoay người trở lại bên tay súng bắn tỉa, đối mặt với 3 tên thành viên Phong Diệp khác, nói:
- Các cậu cứ ở đây quan sát, không cần lo lắng bên này, tuyệt đối không thể để một còn bọ đến gần nghĩa trang.
- Dạ.
3 tay súng bắn tìa trầm giọng đáp, sau đó dùng ống ngắm trên súng để quan sát bốn phía.
Cùng lúc đó, những thành viên Phong Diệp nhận được mệnh lệnh của Hồng Diệp liền giống như dã thú, chạy như điên đến sườn núi để bắt đầu chặn giết đám người Dương Sách.
Cách chân núi 3km, trong một chiếc xe Buick.
Thân là mãnh tướng đệ nhất của Dương Sách, Vương Hùng ngậm một điếu xì gà, vẻ mặt âm lãnh.
Bỗng nhiên hắn thấy được máy bộ đàm trong tay sáng lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, bóp tắt xì gà, rồi bấm nghe máy.
- Vương tiên sinh, ông cùng với người của ông đã xuất hiện thành công hấp dẫn được đám ngu ngốc kia, người của ta có thể hành động được chưa?
Trong máy bộ đàm truyền ra một giọng nói âm trầm, đó là tiếng Nga.
Vương Hùng hằng năm hoạt động ở biên cảnh cho nên cũng hiểu một ít tiếng Nga, nghe đối phương nói vậy thì trầm giọng nói:
- Có thể, bất quá … Luke Fu, nói cho ông biết, ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện, một khi bị phát hiện thì có thể kế hoạch sẽ thất bại.
- Yên tâm đi, lấy năng lực ẩn núp cùng với khả năng ngụy trang thì dù là đám đặc công của quý quốc cũng không thể phát hiện được, huống gì là đám ngu ngốc kia.
Trong núi, Luke Fu một thân màu xanh biếc hoàn toàn dung nhập vào cảnh vật trong rừng, tự tin nói.
Nghe được Luke Fu nói thế, Vương Hùng mỉm cười:
- Một khi đã như vậy, ông hãy cho người của ông bắt đầu đi.
- Huynh đệ, đám ngu ngốc đã bị hấp dẫn mà rời khỏi đây.
Luke Fu liền lấy ra một bộ đàm khác, trầm giọng nói:
- Bất quá người tập kích ở trên đỉnh núi không rời đi. Nhất định trong vòng 20’ chúng ta phải đến gần nghĩa trang, hơn nữa không được để bị phát hiện. Còn về phần mấy tên bắn tỉa kia cứ giao cho ta----- bắt đầu hành động.
Sau đó Luke Fu ra lệnh, mấy tên lính đánh thuê Seberia liền hướng về phía nghĩa địa.
Ánh rạng đông, bọn hắn mặc y phục tác chiến màu xanh biếc, hoàn toàn dung nhập vào cảnh vật xung quanh, hơn nữa lại phối hợp với nhau cực kỳ hiệu quả, lợi dụng cây cối, bụi cỏ xung quanh để di chuyển, cơ hồ là không phát ra tiếng động.
Cùng lúc đó, Vương Hùng mang theo thủ hạ đến chân núi, còn đám người Phong Diệp đang tiến hành ẩn núp để mai phục.
Trong bất tri bất giác, 7 chiếc xe đã đến chân núi.
Nhưng mà…
Khiến Hồng Diệp khó hiểu chính là sau khi ôtô đến chân núi thì dừng lại.
Chẳng lẽ bọn hắn muốn đứng ở chân núi để chặn giết sao?
Hồng Diệp thầm hỏi mình, sau đó hắn phủ định suy nghĩ này.
Dù sao, chân núi là địa phương trống trải, căn bản không phải là nơi để mai phục. Người của Dương Sách không có khả năng làm như thế.
- Đại ca, dường như bọn hắn không muốn lên núi, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Không riêng gì Hồng Diệp mà tất cả thành viên Phong Diệp đều thấy, trong đó một tên tổ trưởng mở miệng hỏi.
- Dựa theo kế hoạch mà mai phục, chỉ cần đám người Dương Sách lên núi thì chúng ta nhất định phải một lưới bắt gọn.
Hồng Diệp liền quyết đoán, ra lệnh.
Sau đó, hắn lấy điện thoại gọi cho số của Bùi Đông Lai, nhưng mà lại thấy di động không có tín hiệu.
Trong nháy mắt Hồng Diệp liền hiểu, đối phương đã dùng thiết bị để quấy nhiễu tin hiệu.
Hiểu được điểm này trong lòng Hồng Diệp không khỏi trầm xuống.
Lúc trước hắn không liên hệ với Bùi Đông Lai là cảm thấy tuy rằng Bùi Đông Lai đã đạt đến cảnh giới Àm Kính nhưng mà dù sao hắn cũng không biết đến loại tác chiến này. Sau đó, hắn tự tin cho rằng người của Dương Sách sẽ lên núi, tính toán đến lúc ấy sẽ nổ súng chặn giết, sau đó mới gọi cho Bùi Đông Lai.
- Vì không để đám Phong Diệp ngu ngốc đó hoài nghi, chúng ta đi lên một đoạn, sau đó lui về.
Ở dưới chân núi, vẻ mặt Vương Hùng cười lạnh, thông qua bộ đàm hạ mệnh lệnh cho đám thủ hạ.
Mệnh lệnh được truyền ra, 7 chiếc xe liền đi chầm chậm đến chân núi, bắt đầu lên núi.
“ Phù..”
Thấy một màn như vậy, Hồng Diệp âm thầm thở phào một hơi, nói:
- Chuẩn bị.
Lúc này đây, 4 gã tổ trưởng Phong Diệp không trả lời mà là cùng với thuộc hạ đứng ở 2 bên bụi cỏ sườn núi mai phục.
Sau đó, ở dưới cái nhìn chăm chú của Hồng Diệp và đám người Phong Diệp, 7 chiếc xe chầm chậm lên núi. Mà đám lính đánh thuê Seberia lợi dụng cơ hội này để tiến gần đến nghĩa trang.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
- Đại ca, dường như bọn hắn đã phát hiện chúng ta, chuẩn bị quay đầu rời đi, có động thủ không?
Lúc này, một gã tổ trưởng Phong Diệp thấy Vương Hùng quay đầu xe thì lập tức xin chỉ thị từ Hồng Diệp.
- Không nên động thủ.
Trầm ngâm một lát, Hồng Diệp liền làm ra quyết định, hắn biết rõ lần này Bùi Đông Lai phái hắn tới Giang Nhinh chính là muốn ám sát Dương Sách, hơn nữa còn muốn bảo đảm sự an toàn của Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt trong lúc bái tế.
Hiện giờ, nếu Dương Sách thấy nguy hiểm rời đi thì như vậy mục đích đã đạt được.
- Mọi người lập tức trở lại nghĩa trang, bảo đám khi Bùi tiên sinh đến thì chung quanh ngay cả một con muỗi cùng không vào được.
Sau khi làm ra quyết định, Hồng Diệp liền bổ sung.
- Vâng.
4 gã tổ trưởng không hẹn mà cùng trả lời, sau đó dẫn thuộc hạ đi đến nghĩa trang.
Rất nhanh, 7 chiếc xe không có chạy đến nghĩa địa mà là đi đường khác, rời khỏi Ngưu Thủ Sơn.
Thấy một màn như vậy, Hồng Diệp lại lấy điện thoại ra, rõ ràng thấy điện thoại có tín hiệu.
Nguyên bản hắn thấy hành động của đám người Vương Hùng thì có chút nghi ngờ, lúc này thấy sau khi đám người Vương Hùng rời đi thì lại có tín hiệu nên hắn liền yên tâm lại, bấm số điện thoại của Bùi Đông Lai.
- Bùi tiên sinh, vừa rồi đám người Dương Sách muốn lên núi nhưng thấy người của chúng ta mai phục nên đã rời đi.
Sau khi điện thoại được chuyển, Hồng Diệp liền báo.
Đầu bên kia điện thoại, Bùi Đông Lai khẽ nhăn mày. Mặc dù lý trí nói cho hắn biết Dương Sách sẽ không buông tha cơ hội lần này, nhưng mà thực lực của Phong Diệp hắn đã thấy qua, nếu Hồng Diệp nói không có nguy hiểm thì sẽ không có.
- Để người giám thị 4 phia.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt, nói:
- 10’ ta sẽ đến.
- Đã rõ.
Hồng Diệp trầm giọng đáp một câu, sau đó cúp điện thoại, rồi lấy bộ đàm ra thông báo cho mọi người trong vòng 10’ nữa phải giám sát thật tốt.
Cùng lúc đó.
Trong chiếc Buick, Vương Hùng lấy bộ đàm đặc thù ra, liên lạc với Luke Fu:
- Luke Fu, người của ông đã đến được chưa?
- Sớm đã đến rồi.
Núp sau một bụi cỏ, Luke Fu liếm liếm môi:
- Nếu không phải mục còn chưa xuất hiện, ta cam đoan trong 10’ người của ta sẽ giải quyết được đám Phong Diệp ngu ngốc này. Ừh… Đám người này quả thật là ngu ngốc.
“ Ha… Ha…”
Trong xe, nghe Luke Fu nói vậy thì Vương Hùng bật cười:
- Tốt lắm Luke Fu, tiếp tục kiên nhẫn. Chiến đấu rất nhanh chóng sẽ bắt đầu, ta chờ mong màn biểu diễn này của huynh đệ các ông.
10’ sau.
Chiếc Camry của Liễu Nguyệt cùng 5 chiếc Benz đi đến dưới chân núi Ngưu Thủ Sơn.
Trên núi, sát khí mai phục khắp nơi.
…
Nghĩa trang Phổ Giác Tự nằm ở phía chân núi Ngưu Thủ Sơn.
Bởi vì thời gian còn quá sớm, hơn nữa lại vào mùa thu cho nên cả nghĩa trang không một bóng người.
Trên ngọn núi của nghĩa trang, thân là người dẫn đầu của Phong Diệp, Hồng Diệp cầm một kính viễn vọng quân sự quan sát khắp nơi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bên cạnh hắn đã có bố trí mấy tay súng bắn tỉa, ngoài ra còn có 3 gã thành viên Phong Diệp cầm súng tiểu liên.
Ngoài ra, lấy nghĩa trang làm trung tâm thì bán kính xung quanh đã bố trí 40 người của Phong Diệp, tổng cộng chia làm 3 tầng, bảo vệ nghĩa trang.
- Đại ca, cách chân núi khoảng 3km xuất hiện nhiều ô tô, trong đó chủ yếu là xe thương vụ, rất có thể là người của Dương Sách.
Đột nhiên, trong vô tuyến truyền ra một giọng nói, người nói chính là người được Hồng Diệp an bài công tác canh gác ở chân núi.
- Đã biết.
Nghe được thủ hạ báo cáo, Hồng Báo liền trả lời, sau đó đi đến đỉnh núi, cầm kính viễn vọng quan sát, quả nhiên là thấy có 7, 8 chiếc xe đang chạy đến chân núi.
- Mục tiêu đã xuất hiện cách chân núi khoảng 3km, tổng cộng có 7 chiếc xe, nhân số khoảng 50 người.
Thấy một màn như vậy, Hồng Diệp buông kính viễn vọng xuống, lấy vô tuyến ra rồi nói;
- Trước đó Bùi tiên sinh đã ra lệnh, sau khi thấy người Dương Sách thì trực tiếp xử lý. Hiện tại mọi người hãy đến bên đống đá lớn tại sườn núi để tập hợp.
- Tổ 1 nghe được.
- Tổ 2 nghe được.
- Tổ 3 nghe được.
- Tổ 4 nghe được.
Hồng Diệp vừa nói xong, 4 gã tổ trưởng liền trả lời.
- Nếu không có gì xảy ra, 30’ nữa Bùi tiên sinh sẽ đến.
Hồng Diệp lạnh lùng nói:
- Thời gian của chúng ta chỉ có 30’, trong vòng 30’ nhất định phải giải quyết xong.
Nói xong, Hồng Diệp không nói lời vô ích, xoay người trở lại bên tay súng bắn tỉa, đối mặt với 3 tên thành viên Phong Diệp khác, nói:
- Các cậu cứ ở đây quan sát, không cần lo lắng bên này, tuyệt đối không thể để một còn bọ đến gần nghĩa trang.
- Dạ.
3 tay súng bắn tìa trầm giọng đáp, sau đó dùng ống ngắm trên súng để quan sát bốn phía.
Cùng lúc đó, những thành viên Phong Diệp nhận được mệnh lệnh của Hồng Diệp liền giống như dã thú, chạy như điên đến sườn núi để bắt đầu chặn giết đám người Dương Sách.
Cách chân núi 3km, trong một chiếc xe Buick.
Thân là mãnh tướng đệ nhất của Dương Sách, Vương Hùng ngậm một điếu xì gà, vẻ mặt âm lãnh.
Bỗng nhiên hắn thấy được máy bộ đàm trong tay sáng lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, bóp tắt xì gà, rồi bấm nghe máy.
- Vương tiên sinh, ông cùng với người của ông đã xuất hiện thành công hấp dẫn được đám ngu ngốc kia, người của ta có thể hành động được chưa?
Trong máy bộ đàm truyền ra một giọng nói âm trầm, đó là tiếng Nga.
Vương Hùng hằng năm hoạt động ở biên cảnh cho nên cũng hiểu một ít tiếng Nga, nghe đối phương nói vậy thì trầm giọng nói:
- Có thể, bất quá … Luke Fu, nói cho ông biết, ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện, một khi bị phát hiện thì có thể kế hoạch sẽ thất bại.
- Yên tâm đi, lấy năng lực ẩn núp cùng với khả năng ngụy trang thì dù là đám đặc công của quý quốc cũng không thể phát hiện được, huống gì là đám ngu ngốc kia.
Trong núi, Luke Fu một thân màu xanh biếc hoàn toàn dung nhập vào cảnh vật trong rừng, tự tin nói.
Nghe được Luke Fu nói thế, Vương Hùng mỉm cười:
- Một khi đã như vậy, ông hãy cho người của ông bắt đầu đi.
- Huynh đệ, đám ngu ngốc đã bị hấp dẫn mà rời khỏi đây.
Luke Fu liền lấy ra một bộ đàm khác, trầm giọng nói:
- Bất quá người tập kích ở trên đỉnh núi không rời đi. Nhất định trong vòng 20’ chúng ta phải đến gần nghĩa trang, hơn nữa không được để bị phát hiện. Còn về phần mấy tên bắn tỉa kia cứ giao cho ta----- bắt đầu hành động.
Sau đó Luke Fu ra lệnh, mấy tên lính đánh thuê Seberia liền hướng về phía nghĩa địa.
Ánh rạng đông, bọn hắn mặc y phục tác chiến màu xanh biếc, hoàn toàn dung nhập vào cảnh vật xung quanh, hơn nữa lại phối hợp với nhau cực kỳ hiệu quả, lợi dụng cây cối, bụi cỏ xung quanh để di chuyển, cơ hồ là không phát ra tiếng động.
Cùng lúc đó, Vương Hùng mang theo thủ hạ đến chân núi, còn đám người Phong Diệp đang tiến hành ẩn núp để mai phục.
Trong bất tri bất giác, 7 chiếc xe đã đến chân núi.
Nhưng mà…
Khiến Hồng Diệp khó hiểu chính là sau khi ôtô đến chân núi thì dừng lại.
Chẳng lẽ bọn hắn muốn đứng ở chân núi để chặn giết sao?
Hồng Diệp thầm hỏi mình, sau đó hắn phủ định suy nghĩ này.
Dù sao, chân núi là địa phương trống trải, căn bản không phải là nơi để mai phục. Người của Dương Sách không có khả năng làm như thế.
- Đại ca, dường như bọn hắn không muốn lên núi, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Không riêng gì Hồng Diệp mà tất cả thành viên Phong Diệp đều thấy, trong đó một tên tổ trưởng mở miệng hỏi.
- Dựa theo kế hoạch mà mai phục, chỉ cần đám người Dương Sách lên núi thì chúng ta nhất định phải một lưới bắt gọn.
Hồng Diệp liền quyết đoán, ra lệnh.
Sau đó, hắn lấy điện thoại gọi cho số của Bùi Đông Lai, nhưng mà lại thấy di động không có tín hiệu.
Trong nháy mắt Hồng Diệp liền hiểu, đối phương đã dùng thiết bị để quấy nhiễu tin hiệu.
Hiểu được điểm này trong lòng Hồng Diệp không khỏi trầm xuống.
Lúc trước hắn không liên hệ với Bùi Đông Lai là cảm thấy tuy rằng Bùi Đông Lai đã đạt đến cảnh giới Àm Kính nhưng mà dù sao hắn cũng không biết đến loại tác chiến này. Sau đó, hắn tự tin cho rằng người của Dương Sách sẽ lên núi, tính toán đến lúc ấy sẽ nổ súng chặn giết, sau đó mới gọi cho Bùi Đông Lai.
- Vì không để đám Phong Diệp ngu ngốc đó hoài nghi, chúng ta đi lên một đoạn, sau đó lui về.
Ở dưới chân núi, vẻ mặt Vương Hùng cười lạnh, thông qua bộ đàm hạ mệnh lệnh cho đám thủ hạ.
Mệnh lệnh được truyền ra, 7 chiếc xe liền đi chầm chậm đến chân núi, bắt đầu lên núi.
“ Phù..”
Thấy một màn như vậy, Hồng Diệp âm thầm thở phào một hơi, nói:
- Chuẩn bị.
Lúc này đây, 4 gã tổ trưởng Phong Diệp không trả lời mà là cùng với thuộc hạ đứng ở 2 bên bụi cỏ sườn núi mai phục.
Sau đó, ở dưới cái nhìn chăm chú của Hồng Diệp và đám người Phong Diệp, 7 chiếc xe chầm chậm lên núi. Mà đám lính đánh thuê Seberia lợi dụng cơ hội này để tiến gần đến nghĩa trang.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
- Đại ca, dường như bọn hắn đã phát hiện chúng ta, chuẩn bị quay đầu rời đi, có động thủ không?
Lúc này, một gã tổ trưởng Phong Diệp thấy Vương Hùng quay đầu xe thì lập tức xin chỉ thị từ Hồng Diệp.
- Không nên động thủ.
Trầm ngâm một lát, Hồng Diệp liền làm ra quyết định, hắn biết rõ lần này Bùi Đông Lai phái hắn tới Giang Nhinh chính là muốn ám sát Dương Sách, hơn nữa còn muốn bảo đảm sự an toàn của Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt trong lúc bái tế.
Hiện giờ, nếu Dương Sách thấy nguy hiểm rời đi thì như vậy mục đích đã đạt được.
- Mọi người lập tức trở lại nghĩa trang, bảo đám khi Bùi tiên sinh đến thì chung quanh ngay cả một con muỗi cùng không vào được.
Sau khi làm ra quyết định, Hồng Diệp liền bổ sung.
- Vâng.
4 gã tổ trưởng không hẹn mà cùng trả lời, sau đó dẫn thuộc hạ đi đến nghĩa trang.
Rất nhanh, 7 chiếc xe không có chạy đến nghĩa địa mà là đi đường khác, rời khỏi Ngưu Thủ Sơn.
Thấy một màn như vậy, Hồng Diệp lại lấy điện thoại ra, rõ ràng thấy điện thoại có tín hiệu.
Nguyên bản hắn thấy hành động của đám người Vương Hùng thì có chút nghi ngờ, lúc này thấy sau khi đám người Vương Hùng rời đi thì lại có tín hiệu nên hắn liền yên tâm lại, bấm số điện thoại của Bùi Đông Lai.
- Bùi tiên sinh, vừa rồi đám người Dương Sách muốn lên núi nhưng thấy người của chúng ta mai phục nên đã rời đi.
Sau khi điện thoại được chuyển, Hồng Diệp liền báo.
Đầu bên kia điện thoại, Bùi Đông Lai khẽ nhăn mày. Mặc dù lý trí nói cho hắn biết Dương Sách sẽ không buông tha cơ hội lần này, nhưng mà thực lực của Phong Diệp hắn đã thấy qua, nếu Hồng Diệp nói không có nguy hiểm thì sẽ không có.
- Để người giám thị 4 phia.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt, nói:
- 10’ ta sẽ đến.
- Đã rõ.
Hồng Diệp trầm giọng đáp một câu, sau đó cúp điện thoại, rồi lấy bộ đàm ra thông báo cho mọi người trong vòng 10’ nữa phải giám sát thật tốt.
Cùng lúc đó.
Trong chiếc Buick, Vương Hùng lấy bộ đàm đặc thù ra, liên lạc với Luke Fu:
- Luke Fu, người của ông đã đến được chưa?
- Sớm đã đến rồi.
Núp sau một bụi cỏ, Luke Fu liếm liếm môi:
- Nếu không phải mục còn chưa xuất hiện, ta cam đoan trong 10’ người của ta sẽ giải quyết được đám Phong Diệp ngu ngốc này. Ừh… Đám người này quả thật là ngu ngốc.
“ Ha… Ha…”
Trong xe, nghe Luke Fu nói vậy thì Vương Hùng bật cười:
- Tốt lắm Luke Fu, tiếp tục kiên nhẫn. Chiến đấu rất nhanh chóng sẽ bắt đầu, ta chờ mong màn biểu diễn này của huynh đệ các ông.
10’ sau.
Chiếc Camry của Liễu Nguyệt cùng 5 chiếc Benz đi đến dưới chân núi Ngưu Thủ Sơn.
Trên núi, sát khí mai phục khắp nơi.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.