Quyển 5 - Chương 605: Hoàn toàn dung hợp, bước vào Hóa Kính.
Phong Cuồng
17/12/2013
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Bệnh viện Đông Hải, Bùi Đông Lai đã hôn mê hơn nửa ngày.
“Két”
Cửa phòng bệnh bị mở ra, viện trường bệnh viện Đông Hải cùng với Miêu lão gia tử cùng với những chuyên gia khác từ trong phòng bệnh đi ra.
- Vương viện trưởng, Bùi đổng thế nào?
Mắt thấy Vương viện trưởng dẫn người đi ra, Quý Hồng mở miệng hỏi trước, không có để ý đến Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na ở bên cạnh.
- Quý tổng, dựa theo số liệu cùng với việc Miêu lão tiên sinh kiểm tra bắt mạch thì xác định thân thể Bùi đổng không có chuyện gì cả.
Vương viện trưởng mặc dù biết Tần Đông Tuyết là hôn thê của bdld nhưng mà Quý Hồng là người trong tập đoàn Đông Hải cho nên nghe Quý Hồng hỏi thì hắn liền trả lời:
- Bất quá, Bùi đổng vẫn không có tỉnh lại.
- Có tìm ra nguyên nhân không?
Vương viện trưởng vừa dứt lời, Tần Đông Tuyết liền tiến lên từng bước, mở miệng hỏi.
Vương viện trưởng lắc đầu:
- Không có.
- Miêu gia gia, ngài xem Đông Lai có gặp nguy hiểm không? Hoặc là nói khi nào cậu ta mới tỉnh lại được?
Tần Đông Tuyết thấy Vương viện trưởng lắc đầu, lại đem ánh mắt nhìn về phía Miêu lão gia tử.
- Tình huống Đông Lai vô cùng kỳ lại.
Miêu lão gia tử nhíu mày, như có suy nghĩ gì nói:
- Năm trước, Vũ Phu bởi vì chuyện Đông Lai thường xuyên không khống chế được thân thể nên đã liên hệ với ta, lúc ấy ta đi đến Trầm Thành bắt mạch cho Đông Lai, phát hiện Đông Lai không có bất cứ dị thường nào, sau đó Vũ Phu lại nói Đông Lai không có xuất hiện loại tình huống kia. Ta cảm thấy được Đông Lai lần này hôn mê cùng có liên qua tới việc đó.
Hả?
Nghe Miêu lão gia tử nói thế thì một đám chuyên gia đều trợn mắt há hốc mồm, đây là lần đầu tiên bọn hắn nghe đến loại quái bệnh như thế này.
Mà vẻ lo lắng trên mặt Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na, Quý Hồng cùng Liễu Nguyệt càng đậm.
- Mieu gia gia, vậy làm sao bây giờ? Như thế nào thì mới có thể làm cho Đông Lai tỉnh lại?
Hạ Y Na mở miệng hỏi, đôi mắt phiếm hồng, thanh âm khàn khàn.
Nghe Hạ Y Na hỏi thế thì mọi người đều nhìn vào Miêu lão gia tử, chờ mong Miêu lão gia tử trả lời.
- Chỉ có thể dựa vào bản thân của nó mà thôi.
Miêu lão gia tử thở dài, theo sau lại sợ hù dọa mọi người, nói an ủi:
- Bất quá mọi người yên tâm, nếu thân thể Đông Lai không có xuất hiện bất cứ dị thường nào, vậy chứng minh không gặp nguy hiểm.
- Cảm ơn Miêu gia gia.
Nghe được Miêu lão gia tử vừa nói như thế, bốn người Tần Đông Tuyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trong đó Tần Đông Tuyết lại cúi đầu cảm ơn.
- Đông Tuyết, đây là Miêu gia gia phải làm, cháu không cần khách khí thế.
Khi nói chuyện, Miêu lão gia tử xoa đầu Tần Đông Tuyết, an ủi:
- Tốt lắm, chúng ta đi đây, mọi người đi vào đi, nếu Đông Lai biết hãy thông báo cho chúng ta.
- Vâng.
Tần Đông Tuyết gật đầu, sau đó cùng 3 người Quý Hồng tránh ra, để đám người Miêu lão gia tử rời đi.
Đợi đám người Miêu lão gia tử rời đi thì 4 người Tần Đông Tuyết đều nhìn vào phòng bệnh nơi Bùi Đông Lai đang nằm, ánh mắt vô cùng lo lắng.
Lúc này Quý Hồng không có mở miệng nói trước, càng không bước vào trước mà là để việc này cho Tần Đông Tuyết.
- Chúng ta vào thôi.
Tần Đông Tuyết thấy thế, dường như nhìn ra tâm tư Quý Hồng, dẫn đầu đi vào phòng bệnh.
"Bá!"
Đi vào phòng bệnh, 4 người Tần Đông Tuyết không hẹn mà dừng bước lại.
- Ngón tay của hắn động!
- Lông mi cũng động!
- Hình…hình như là tỉnh lại.
- Tỉnh rồi, hắn trợn mắt kia…
Trong phòng bệnh, 4 người trừng to mắt nhìn vào Bùi Đông Lai đang ở trên giường bệnh, trước sau mở miệng.
Hạ Y Na vừa dứt lời, Bùi Đông Lai liền mở mắt, liếc mắt một cái liền thấy được 4 người Tần Đông Tuyết, chẳng qua là vì hôn mê quá lâu, ánh sáng trong phòng quá mạnh cho nên mắt hắn không thích ứng được.
Hắn chỉ hé mắt ra rồi lại nhắm lại.
“ Lộp bộp”
Thấy được Bùi Đông Lai nhắm 2 mắt lại thì đám người Tần Đông Tuyết lại trở nên hoảng sợ.
- Mọi… mọi người tới đây làm gì?
Sau đó, lại mở mắt ra, trực tiếp ngồi dậy, buột miệng nói ra.
Không trả lời.
"Ách..."
Bùi Đông Lai thấy thế thì dường như cảm thấy câu hỏi mình thật ngu ngốc, xấu hổ sờ cái mũi một cái rồi hỏi:
- Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?
- Lão bản thân ái, cậu đã hôn mê gần 20 tiếng rồi.
Quý Hồng trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái:
- Cậu làm cho chúng tôi cả đêm chưa ngủ…
- Cậu cảm giác thế nào? Có chỗ ào không thoải mái sao?
Không đợi Quý Hồng cảm khái xong, Tần Đông Tuyết vội vàng chạy đến giường, cắt ngang lời nói của Quý Hồng.
Quý Hồng buồn bực ngậm miệng lại.
- Không... Không có việc gì, tớ không sao.
Nghe được Quý Hồng và Tần Đông Tuyết nói thế, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy có 4 người thì Bùi Đông Lai hiểu rõ 4 người đã không ngủ cả đêm, trong lòng không khỏi ấm áp, càng nhiều là áy náy.
- Cậu thì biết cái gì, bác sĩ mới biết cậu có có bị gì hay không?
Quý Hồng bĩu môi, khiêu khích nhìn vào Tần Đông Tuyết, rồi trả lời một câu, sau đó thấy Tần Đông Tuyết không có phản ứng, có chút buồn bực nói:
- Tôi đi gọi bác sĩ.
- Có máy kìa, dùng máy đó gọi là được.
Liễu Nguyệt cũng đi đến chỗ Bùi Đông Lai.
- Tôi *(^&&*(*%^&..
Quý Hồng muốn mắng người!
…
Một lúc sau, Vương viện trưởng cùng đám ngươi Miêu lão gia tử nghe tin rồi tới, thấy Bùi Đông Lai bình yên vô sự, đều là thở nhẹ một hơi, đồng thời trước tiên làm kiểm tra cho Bùi Đông Lai, cuối cùng xác nhận Bùi Đông Lai không có việc gì.
- Miêu gia gia nói, lần hôn mê này của cậu có liên quan đến tật xấu trước kia.
Đợi Vương viện trưởng, đám người Miêu lão gia tử rời đi rồi, Tần Đông Tuyết nhịn không được hỏi:
- Có chuyện gì thế?
"Ách..."
Bùi Đông Lai nghe vậy, vốn là định nói chân tướng cho 4 người Tần Đông Tuyết biết nhưng mà lại sợ mọi người lo lắng nên gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, nói dối:
- Là do luyện võ.
"Ách..."
Tần Đông Tuyết, Liễu Nguyệt cùng Hạ Y Na ba người tỏ ra kinh ngạc, mà Quý Hồng thì ra hoài nghi Địa nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Bí thuật của bùi gia, cũng là trong một thời gian ngắn nhất tớ có thể tăng lên thực lực.
Thấy mọi người không tin thì Bùi Đông Lai đành tiếp tục nói thêm.
Quả nhiên, nghe được Bùi Đông Lai giải thích như vậy thì ngay cả Quý Hồng cũng không còn nghi ngờ nữa mà nhịn không được hỏi:
- Không có tác dụng phụ gì sao?
- Không có, đây là lần hôn mê cuối cùng.
Bùi Đông Lai nói ra một câu trả lời thuyết phục.
Khẳng định là bởi vì hắn cảm nhạn được một lượng trí nhớ khổng lồ đã chảy vào trong đầu của hắn, thậm chí bởi vì lần dung hợp này mà hắn đã hiểu được kinh nghiệm cùng toàn bộ võ học cả đời của Tiêu Phi.
Hoàn toàn dung hợp!
Nếu…Nếu như không có 4 người Tần Đông Tuyết ở đây thì Bùi Đông Lai rất muốn nhảy dựng lên thử một chút, xem thử bây giờ bản thân có phải là trực tiếp tiến vào cảnh giới Hóa Kính hay không?
Biên Dịch: Goncopius
Bệnh viện Đông Hải, Bùi Đông Lai đã hôn mê hơn nửa ngày.
“Két”
Cửa phòng bệnh bị mở ra, viện trường bệnh viện Đông Hải cùng với Miêu lão gia tử cùng với những chuyên gia khác từ trong phòng bệnh đi ra.
- Vương viện trưởng, Bùi đổng thế nào?
Mắt thấy Vương viện trưởng dẫn người đi ra, Quý Hồng mở miệng hỏi trước, không có để ý đến Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na ở bên cạnh.
- Quý tổng, dựa theo số liệu cùng với việc Miêu lão tiên sinh kiểm tra bắt mạch thì xác định thân thể Bùi đổng không có chuyện gì cả.
Vương viện trưởng mặc dù biết Tần Đông Tuyết là hôn thê của bdld nhưng mà Quý Hồng là người trong tập đoàn Đông Hải cho nên nghe Quý Hồng hỏi thì hắn liền trả lời:
- Bất quá, Bùi đổng vẫn không có tỉnh lại.
- Có tìm ra nguyên nhân không?
Vương viện trưởng vừa dứt lời, Tần Đông Tuyết liền tiến lên từng bước, mở miệng hỏi.
Vương viện trưởng lắc đầu:
- Không có.
- Miêu gia gia, ngài xem Đông Lai có gặp nguy hiểm không? Hoặc là nói khi nào cậu ta mới tỉnh lại được?
Tần Đông Tuyết thấy Vương viện trưởng lắc đầu, lại đem ánh mắt nhìn về phía Miêu lão gia tử.
- Tình huống Đông Lai vô cùng kỳ lại.
Miêu lão gia tử nhíu mày, như có suy nghĩ gì nói:
- Năm trước, Vũ Phu bởi vì chuyện Đông Lai thường xuyên không khống chế được thân thể nên đã liên hệ với ta, lúc ấy ta đi đến Trầm Thành bắt mạch cho Đông Lai, phát hiện Đông Lai không có bất cứ dị thường nào, sau đó Vũ Phu lại nói Đông Lai không có xuất hiện loại tình huống kia. Ta cảm thấy được Đông Lai lần này hôn mê cùng có liên qua tới việc đó.
Hả?
Nghe Miêu lão gia tử nói thế thì một đám chuyên gia đều trợn mắt há hốc mồm, đây là lần đầu tiên bọn hắn nghe đến loại quái bệnh như thế này.
Mà vẻ lo lắng trên mặt Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na, Quý Hồng cùng Liễu Nguyệt càng đậm.
- Mieu gia gia, vậy làm sao bây giờ? Như thế nào thì mới có thể làm cho Đông Lai tỉnh lại?
Hạ Y Na mở miệng hỏi, đôi mắt phiếm hồng, thanh âm khàn khàn.
Nghe Hạ Y Na hỏi thế thì mọi người đều nhìn vào Miêu lão gia tử, chờ mong Miêu lão gia tử trả lời.
- Chỉ có thể dựa vào bản thân của nó mà thôi.
Miêu lão gia tử thở dài, theo sau lại sợ hù dọa mọi người, nói an ủi:
- Bất quá mọi người yên tâm, nếu thân thể Đông Lai không có xuất hiện bất cứ dị thường nào, vậy chứng minh không gặp nguy hiểm.
- Cảm ơn Miêu gia gia.
Nghe được Miêu lão gia tử vừa nói như thế, bốn người Tần Đông Tuyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trong đó Tần Đông Tuyết lại cúi đầu cảm ơn.
- Đông Tuyết, đây là Miêu gia gia phải làm, cháu không cần khách khí thế.
Khi nói chuyện, Miêu lão gia tử xoa đầu Tần Đông Tuyết, an ủi:
- Tốt lắm, chúng ta đi đây, mọi người đi vào đi, nếu Đông Lai biết hãy thông báo cho chúng ta.
- Vâng.
Tần Đông Tuyết gật đầu, sau đó cùng 3 người Quý Hồng tránh ra, để đám người Miêu lão gia tử rời đi.
Đợi đám người Miêu lão gia tử rời đi thì 4 người Tần Đông Tuyết đều nhìn vào phòng bệnh nơi Bùi Đông Lai đang nằm, ánh mắt vô cùng lo lắng.
Lúc này Quý Hồng không có mở miệng nói trước, càng không bước vào trước mà là để việc này cho Tần Đông Tuyết.
- Chúng ta vào thôi.
Tần Đông Tuyết thấy thế, dường như nhìn ra tâm tư Quý Hồng, dẫn đầu đi vào phòng bệnh.
"Bá!"
Đi vào phòng bệnh, 4 người Tần Đông Tuyết không hẹn mà dừng bước lại.
- Ngón tay của hắn động!
- Lông mi cũng động!
- Hình…hình như là tỉnh lại.
- Tỉnh rồi, hắn trợn mắt kia…
Trong phòng bệnh, 4 người trừng to mắt nhìn vào Bùi Đông Lai đang ở trên giường bệnh, trước sau mở miệng.
Hạ Y Na vừa dứt lời, Bùi Đông Lai liền mở mắt, liếc mắt một cái liền thấy được 4 người Tần Đông Tuyết, chẳng qua là vì hôn mê quá lâu, ánh sáng trong phòng quá mạnh cho nên mắt hắn không thích ứng được.
Hắn chỉ hé mắt ra rồi lại nhắm lại.
“ Lộp bộp”
Thấy được Bùi Đông Lai nhắm 2 mắt lại thì đám người Tần Đông Tuyết lại trở nên hoảng sợ.
- Mọi… mọi người tới đây làm gì?
Sau đó, lại mở mắt ra, trực tiếp ngồi dậy, buột miệng nói ra.
Không trả lời.
"Ách..."
Bùi Đông Lai thấy thế thì dường như cảm thấy câu hỏi mình thật ngu ngốc, xấu hổ sờ cái mũi một cái rồi hỏi:
- Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?
- Lão bản thân ái, cậu đã hôn mê gần 20 tiếng rồi.
Quý Hồng trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái:
- Cậu làm cho chúng tôi cả đêm chưa ngủ…
- Cậu cảm giác thế nào? Có chỗ ào không thoải mái sao?
Không đợi Quý Hồng cảm khái xong, Tần Đông Tuyết vội vàng chạy đến giường, cắt ngang lời nói của Quý Hồng.
Quý Hồng buồn bực ngậm miệng lại.
- Không... Không có việc gì, tớ không sao.
Nghe được Quý Hồng và Tần Đông Tuyết nói thế, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy có 4 người thì Bùi Đông Lai hiểu rõ 4 người đã không ngủ cả đêm, trong lòng không khỏi ấm áp, càng nhiều là áy náy.
- Cậu thì biết cái gì, bác sĩ mới biết cậu có có bị gì hay không?
Quý Hồng bĩu môi, khiêu khích nhìn vào Tần Đông Tuyết, rồi trả lời một câu, sau đó thấy Tần Đông Tuyết không có phản ứng, có chút buồn bực nói:
- Tôi đi gọi bác sĩ.
- Có máy kìa, dùng máy đó gọi là được.
Liễu Nguyệt cũng đi đến chỗ Bùi Đông Lai.
- Tôi *(^&&*(*%^&..
Quý Hồng muốn mắng người!
…
Một lúc sau, Vương viện trưởng cùng đám ngươi Miêu lão gia tử nghe tin rồi tới, thấy Bùi Đông Lai bình yên vô sự, đều là thở nhẹ một hơi, đồng thời trước tiên làm kiểm tra cho Bùi Đông Lai, cuối cùng xác nhận Bùi Đông Lai không có việc gì.
- Miêu gia gia nói, lần hôn mê này của cậu có liên quan đến tật xấu trước kia.
Đợi Vương viện trưởng, đám người Miêu lão gia tử rời đi rồi, Tần Đông Tuyết nhịn không được hỏi:
- Có chuyện gì thế?
"Ách..."
Bùi Đông Lai nghe vậy, vốn là định nói chân tướng cho 4 người Tần Đông Tuyết biết nhưng mà lại sợ mọi người lo lắng nên gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, nói dối:
- Là do luyện võ.
"Ách..."
Tần Đông Tuyết, Liễu Nguyệt cùng Hạ Y Na ba người tỏ ra kinh ngạc, mà Quý Hồng thì ra hoài nghi Địa nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Bí thuật của bùi gia, cũng là trong một thời gian ngắn nhất tớ có thể tăng lên thực lực.
Thấy mọi người không tin thì Bùi Đông Lai đành tiếp tục nói thêm.
Quả nhiên, nghe được Bùi Đông Lai giải thích như vậy thì ngay cả Quý Hồng cũng không còn nghi ngờ nữa mà nhịn không được hỏi:
- Không có tác dụng phụ gì sao?
- Không có, đây là lần hôn mê cuối cùng.
Bùi Đông Lai nói ra một câu trả lời thuyết phục.
Khẳng định là bởi vì hắn cảm nhạn được một lượng trí nhớ khổng lồ đã chảy vào trong đầu của hắn, thậm chí bởi vì lần dung hợp này mà hắn đã hiểu được kinh nghiệm cùng toàn bộ võ học cả đời của Tiêu Phi.
Hoàn toàn dung hợp!
Nếu…Nếu như không có 4 người Tần Đông Tuyết ở đây thì Bùi Đông Lai rất muốn nhảy dựng lên thử một chút, xem thử bây giờ bản thân có phải là trực tiếp tiến vào cảnh giới Hóa Kính hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.