Quyển 5 - Chương 637: Kiên cường như trước
Phong Cuồng
25/01/2014
Lộp bộp”
Nghe lời nói giận dữ của Tô Bồ Đề, Bùi Đông Lai không có truy kích, mà là cả người chấn động, sững sờ đứng ngay tại chỗ.
Từ sau khi Bùi Vũ Phu mất đi, Bùi Đông Lai đã vận dụng mọi con đường để tìm hiểu sự thật của việc này nhưng mà mọi cố gắng của hắn đều không có thu hoạch gì.
Mà giờ khắc này, Tô Bồ Đề lại nói thủ lĩnh của tổ chức Ma Bồ là Linh Lung Tổ Đề không có vây công Bùi Vũ Phu hơn nữa còn trợ giúp cho Bùi Vũ Phu.
Điều này làm cho Bùi Đông Lai vô cùng khiếp sợ.
Sau đó Bùi Đông Lai lấy lại tinh thần, muốn đuổi theo Tô Bồ Đề để hỏi gì đó nhưng mà cũng không tìm thấy được bóng dáng của nàng.
Mắt thấy Tô Bồ Đề đã rời đi Bùi Đông Lai không nhịn được mà tự hỏi chẳng lẽ những gì nàng nói là thật sao?
- Nếu nàng nói dối, vậy mục đích của nàng là gì? Là bởi vì chuyện mình huyết tẩy NB, làm cho tổ chức Ma Bồ cảm nhận được nguy cơ, nên nàng nói dối để cầu hòa với mình sao?
- Nếu nàng đại biểu cho tổ chức Ma bồ thì tại sao vừa thấy mình nàng liền sinh ra địch ý, hơn nữa lại vung tay với mình?
Bùi Đông Lai phủ định khả năng này thậm chí hắn cảm thấy được nếu tổ chức Ma Bồ muốn cầu hòa thì sẽ không để Tô Bồ Đề đến để đàm hòa ( Nói chuyện hòa giải)
Nếu không phải cầu hòa thì mục đích là gì?
Bùi Đông Lai lại hỏi mình, kết quả là không thể nghĩ ra, cuối cùng phủ định ý niệm Tô Bồ Đề nói dối.
Như vậy, Bùi Đông Lai cho rằng rất có thể Tô Bồ Đề nói cuộc chiến Thần Bảng là thật.
Xác định được điều này, Bùi Đông Lai liền tỏ ra khẩn trương, hắn rất muốn biết chân tướng sự tình.
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai suy nghĩ thêm cái gì thì Tiêu Cuồng cùng Trần Anh chạy nhanh tới chỗ Bùi Đông Lai, mà Vương Khuê cùng Tôn Nhận lưu lại tại trụ sợ trên nủi, đảm nhiệm tay súng bắn tỉa, phòng ngừa Tô Bồ Đề lại xuất hiện.
- Đông Lai, người đàn bà kia là ai? Sao cô ta lại động thủ với cậu?
Tiêu Cuồng chạy nhanh đến trước người Bùi Đông Lai, tỏ ra lo lắng nói.
Trần Anh cũng không nói gì, vẻ mặt lo lắng nhìn Bùi Đông Lai, đợi Bùi Đông Lai trả lời.
- Nàng là Thánh nữ của tổ chức Ma Bồ, Tô Bồ Đề.
Cảm nhận được sự lo lắng của Trần Anh và Tiêu Cuồng, sắc mặt Bùi Đông Lai phức tạp, nói:
- Tôi cũng không biết tại sao nàng động thủ với tôi.
Ách…
Tiêu Cuồng nghe vậy, vẻ mặt ngạc nhiên thậm chí ngay cả Trần Anh cũng lộ ra vẻ quỷ dị.
- Nói vậy 2 người cũng nghe được lời cuối cùng của nàng, dựa theo nàng nói thì sư phụ của nàng cũng chính là thủ lĩnh của tổ chức Ma Bồ ở trong cuộc chiến Thần Bảng đã giúp cha tôi, cũng bị thương nặng, như vậy nàng cũng không nên lấy thân phận địch nhân đến đây để tìm tôi.
Bùi Đông Lai thở dài:
- Nhưng nếu nàng không phải là địch nhân thì thật sự tôi không hiểu lý do nàng động thủ, hoặc là nói động cơ của nàng.
- Dựa theo tin tức mà Long Nha thu được, trong trận chiến ấy, trừ Long Vương và Giáo Hoàng ra thì Bùi thúc bị những cường giả khác trên Thần bảng vây công, làm sao lão thái bà kia lại giúp Bùi thúc được?
Tiêu Cuồng tỏ ra nghi hoặc, sau đó mắng:
- Đông Lai, theo ka thấy, con quỷ nhỏ kia là đang cố ý lừa cậu.
- Cuồng ca, anh có thể liên lạc với Long Vương không?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Được.
- Lập tức liên hệ với Long Vương, tôi muốn gọi điện thoại với ông ấy.
Mười mấy phút sau, trong căn cứ, Bùi Đông Lai đã nối liên lạc với Diệp Cô Thành.
- Đông Lai, cậu tìm ta sao ?
Được thoại được chuyển, giọng nói của Diệp Cô Thành vang lên, giọng nói của hắn tỏ ra nghi hoặc, nghi hoặc tại sao Bùi Đông Lai lại gọi cho mình.
- Lúc nãy tôi đã gặp một trong tam đại thánh nữ của tổ chức Ma Bồ là Tô Bồ Đề…
Bùi Đông Lai chủ động nói.
Không đợi Bùi Đông Lai nói xong, Diệp Cô Thành đã lên tiếng hỏi:
- Nàng tới giết cậu sao?
- Hẳn là không phải?
Bùi Đông Lai nhớ lại mọi chuyện, giọng nói tỏ ra khẳng định:
- Bởi vì tuy rằng nàng động thủ cùng tôi nhưng mà cũng không có động sát cơ, mặt khác lúc rời đi nàng có nói, nói sư phụ của nàng bởi vì đã trợ giúp cha tôi trong cuộc chiến Thần bảng kia mà bị thương nặng, ngài có biết chuyện này không?
- Không biết.
Diệp Cô Thành nghe vậy, trong lòng vừa động, vốn là đáp một câu, theo sau như là nghĩ tới điều gì, nhíu mày, trầm ngâm một lát, nói:
- Bất quá bản thân ta cũng biết chuyện giữa cha cậu và Linh Lung Tổ Đề.
- Chuyện gì?
Nghe Diệp Cô Thành nói thế, Bùi Đông Lai có chút kích động.
- Năm đó, Linh Lung Tổ Đề có đến TQ gặp qua cha cậu, cuối cùng giao thủ với cha cậu nhưng thua ở trong tay cha cậu.
Diệp Cô Thành nhớ lại chuyện cũ, giọng nói thổn thức:
- Lúc ấy tuy rằng Linh Lung Tổ Đề bại trong tay cha cậu nhưng cũng không có câu oán hận này, ngược lại nàng thua tâm phục khẩu phục, thậm chí còn yêu cha cậu, bất quá khi đó cha cậu đã yêu mẹ cậu nên ông ta đã từ chối Linh Lung Tổ Đề.
Ách…
Nghe Diệp Cô Thành nói thế, Bùi Đông Lai cả kinh không nhẹ.
- Lúc ấy, Linh Lung Tổ Đề là đệ tử giỏi nhất trong giới võ học Indi, là thiên tài của Indi, tự nhiên là tâm cao khí ngạo, ngoài ra bởi vì nàng quá xuất chúng cho nên có vô số người theo đuổi nàng.
Diệp Cô Thành tiếp tục nói:
- Đối mặt với lời từ chối của cha cậu, nàng đã chịu sự đả kích, giận dữ rời khỏi TQ, trở lại Indi bế quan, nhưng mà làm cho nàng không ngờ chính là sau khi nàng xuât quan thì cha cậu đã mai danh ẩn tích….
- Nếu nói vậy thì những gì Tô Bồ Đề nói là thật?
Bùi Đông Lai hỏi lại.
- Nếu theo như lời cậu nói, Tô Bồ Đề không động sát cơ với cậu thì những gì Tô Bồ Đề nói là thật.
Diệp Cô Thành cũng làm ra phán đoán, sau đó bổ sung:
- Bất quá, chỉ có những người tham gia mới biết được tình huống thực tế của trận chiến ấy.
- Xem ra tôi cần phải di Indi rồi.
Bùi Đông Lai nghĩ một chút rồi nói.
Diệp Cô Thành nghe vậy, vội vàng ngăn cản:
- Không được.
- Tại sao?
Bùi Đông Lai cảm thấy nghi hoặc.
- Dựa theo tin tức mà ta mới lấy được thì thủ lĩnh của tổ chức Ma Bồ cũng không còn là Linh Lung Tổ Đề nữa.
Diệp Cô Thành ngữ xuất kinh nhân:
- Mà là một người tên là Cổ Cách, hắn là cao thủ số 2 của giới võ học Indi, cũng là sư huynh của Linh Lung Tổ Đề, hơn nữa khi còn trẻ thì hắn đã từng theo đuổi Linh Lung Tổ Đề nhưng Linh Lung Tổ Đề cũng đã từ chối, lại nói sau khi sư phụ của Linh Lung Tổ Đề mất đi, Linh Lung Tổ Đề đã tự nghĩ ra Ma Bồ phái, mà Cổ Cách lại thành lập tổ chức Ma Bồ.
Bùi Đông Lai nhíu mày không nói.
Hắn hiểu ý của Diệp Cô Thành, theo đuổi Linh Lung Tổ Đề nhưng không có kết quả, hơn phân nửa là vì cha mình, ai có thể đảm báo Cổ Cách sẽ không đem ân oán năm đó đổ trên người mình?
- Đông Lai, một ngày nào đó tin tức của trận chiến Thần bảng đó sẽ được phơi bày, cậu không cần phải gấp.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Diệp Cô Thành hữu ý vô ý nhắc nhở:
- Dù sao bây giờ thực lực của cậu còn quá yếu, cho dù biết tin tức thì cậu cũng không thể báo thù cho cha mình.
Bùi Đông Lai trầm mặc , vẻ mặt biệt khuất.
Tuy rằng hiện giờ thực lực của hắn tiến bộ thần tốc, đã bước vào cánh của Hóa Kính nhập môn nhưng mà muốn giết được những cường giả vây chiến Bùi Vũ Phu kia thì là điều không thể.
Dù sao lấy thực lực bây giờ của hắn, muốn đánh bại hậu nhân hay truyền nhân của những cường giả kia cũng là điều không thể.
- Đông Lai, cậu cũng không nên nản chí, lấy tiến bộ của cậu thì chỉ trong một thời gian ngắn nữa, cậu sẽ không có đối thủ trong lứa tuổi của cậu, thậm chí đợi cho những cường giả kia khôi phục lại thương thế thì cậu cũng đủ sức chiến với bọn họ một trận.
Dường như đoán được tâm tình của Bùi Đông Lai, Diệp Cô Thành mở miệng:
- Hơn nữa, sau khi quy định của lần Đại Bỉ Võ này được công khai thì các đội ngũ quốc gia khác cũng sẽ phái ra những quân nhân cực mạnh, tính tàn khốc và nguy hiểm sẽ còn đáng sợ hơn chiến trường.
- Đối với quân nhân mà nói, chiến trường là nơi tăng thực lực tốt nhất, ta tin tưởng cậu sẽ không để cho ta thất vọng, càng không cô phụ sừ kỳ vọng của Vũ Phu.
- Cảm ơn cậu.
Bùi Đông Lai mở miệng, giọng nói khàn khàn, chỉ cảm thấy có cái gì ngăn lại cổ họng vậy.
Diệp Cô Thành biết đêm nay Bùi Đông Lai đã bị đả kích không nhẹ, không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
- Cha, con có thể làm được.
Để điện thoại xuống, Bùi Đông Lai nắm chặt 2 quả đấm, đứng thẳng lưng, nở ra nụ cười ngây ngô như Qua tử trước kia.
Nghe lời nói giận dữ của Tô Bồ Đề, Bùi Đông Lai không có truy kích, mà là cả người chấn động, sững sờ đứng ngay tại chỗ.
Từ sau khi Bùi Vũ Phu mất đi, Bùi Đông Lai đã vận dụng mọi con đường để tìm hiểu sự thật của việc này nhưng mà mọi cố gắng của hắn đều không có thu hoạch gì.
Mà giờ khắc này, Tô Bồ Đề lại nói thủ lĩnh của tổ chức Ma Bồ là Linh Lung Tổ Đề không có vây công Bùi Vũ Phu hơn nữa còn trợ giúp cho Bùi Vũ Phu.
Điều này làm cho Bùi Đông Lai vô cùng khiếp sợ.
Sau đó Bùi Đông Lai lấy lại tinh thần, muốn đuổi theo Tô Bồ Đề để hỏi gì đó nhưng mà cũng không tìm thấy được bóng dáng của nàng.
Mắt thấy Tô Bồ Đề đã rời đi Bùi Đông Lai không nhịn được mà tự hỏi chẳng lẽ những gì nàng nói là thật sao?
- Nếu nàng nói dối, vậy mục đích của nàng là gì? Là bởi vì chuyện mình huyết tẩy NB, làm cho tổ chức Ma Bồ cảm nhận được nguy cơ, nên nàng nói dối để cầu hòa với mình sao?
- Nếu nàng đại biểu cho tổ chức Ma bồ thì tại sao vừa thấy mình nàng liền sinh ra địch ý, hơn nữa lại vung tay với mình?
Bùi Đông Lai phủ định khả năng này thậm chí hắn cảm thấy được nếu tổ chức Ma Bồ muốn cầu hòa thì sẽ không để Tô Bồ Đề đến để đàm hòa ( Nói chuyện hòa giải)
Nếu không phải cầu hòa thì mục đích là gì?
Bùi Đông Lai lại hỏi mình, kết quả là không thể nghĩ ra, cuối cùng phủ định ý niệm Tô Bồ Đề nói dối.
Như vậy, Bùi Đông Lai cho rằng rất có thể Tô Bồ Đề nói cuộc chiến Thần Bảng là thật.
Xác định được điều này, Bùi Đông Lai liền tỏ ra khẩn trương, hắn rất muốn biết chân tướng sự tình.
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai suy nghĩ thêm cái gì thì Tiêu Cuồng cùng Trần Anh chạy nhanh tới chỗ Bùi Đông Lai, mà Vương Khuê cùng Tôn Nhận lưu lại tại trụ sợ trên nủi, đảm nhiệm tay súng bắn tỉa, phòng ngừa Tô Bồ Đề lại xuất hiện.
- Đông Lai, người đàn bà kia là ai? Sao cô ta lại động thủ với cậu?
Tiêu Cuồng chạy nhanh đến trước người Bùi Đông Lai, tỏ ra lo lắng nói.
Trần Anh cũng không nói gì, vẻ mặt lo lắng nhìn Bùi Đông Lai, đợi Bùi Đông Lai trả lời.
- Nàng là Thánh nữ của tổ chức Ma Bồ, Tô Bồ Đề.
Cảm nhận được sự lo lắng của Trần Anh và Tiêu Cuồng, sắc mặt Bùi Đông Lai phức tạp, nói:
- Tôi cũng không biết tại sao nàng động thủ với tôi.
Ách…
Tiêu Cuồng nghe vậy, vẻ mặt ngạc nhiên thậm chí ngay cả Trần Anh cũng lộ ra vẻ quỷ dị.
- Nói vậy 2 người cũng nghe được lời cuối cùng của nàng, dựa theo nàng nói thì sư phụ của nàng cũng chính là thủ lĩnh của tổ chức Ma Bồ ở trong cuộc chiến Thần Bảng đã giúp cha tôi, cũng bị thương nặng, như vậy nàng cũng không nên lấy thân phận địch nhân đến đây để tìm tôi.
Bùi Đông Lai thở dài:
- Nhưng nếu nàng không phải là địch nhân thì thật sự tôi không hiểu lý do nàng động thủ, hoặc là nói động cơ của nàng.
- Dựa theo tin tức mà Long Nha thu được, trong trận chiến ấy, trừ Long Vương và Giáo Hoàng ra thì Bùi thúc bị những cường giả khác trên Thần bảng vây công, làm sao lão thái bà kia lại giúp Bùi thúc được?
Tiêu Cuồng tỏ ra nghi hoặc, sau đó mắng:
- Đông Lai, theo ka thấy, con quỷ nhỏ kia là đang cố ý lừa cậu.
- Cuồng ca, anh có thể liên lạc với Long Vương không?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Được.
- Lập tức liên hệ với Long Vương, tôi muốn gọi điện thoại với ông ấy.
Mười mấy phút sau, trong căn cứ, Bùi Đông Lai đã nối liên lạc với Diệp Cô Thành.
- Đông Lai, cậu tìm ta sao ?
Được thoại được chuyển, giọng nói của Diệp Cô Thành vang lên, giọng nói của hắn tỏ ra nghi hoặc, nghi hoặc tại sao Bùi Đông Lai lại gọi cho mình.
- Lúc nãy tôi đã gặp một trong tam đại thánh nữ của tổ chức Ma Bồ là Tô Bồ Đề…
Bùi Đông Lai chủ động nói.
Không đợi Bùi Đông Lai nói xong, Diệp Cô Thành đã lên tiếng hỏi:
- Nàng tới giết cậu sao?
- Hẳn là không phải?
Bùi Đông Lai nhớ lại mọi chuyện, giọng nói tỏ ra khẳng định:
- Bởi vì tuy rằng nàng động thủ cùng tôi nhưng mà cũng không có động sát cơ, mặt khác lúc rời đi nàng có nói, nói sư phụ của nàng bởi vì đã trợ giúp cha tôi trong cuộc chiến Thần bảng kia mà bị thương nặng, ngài có biết chuyện này không?
- Không biết.
Diệp Cô Thành nghe vậy, trong lòng vừa động, vốn là đáp một câu, theo sau như là nghĩ tới điều gì, nhíu mày, trầm ngâm một lát, nói:
- Bất quá bản thân ta cũng biết chuyện giữa cha cậu và Linh Lung Tổ Đề.
- Chuyện gì?
Nghe Diệp Cô Thành nói thế, Bùi Đông Lai có chút kích động.
- Năm đó, Linh Lung Tổ Đề có đến TQ gặp qua cha cậu, cuối cùng giao thủ với cha cậu nhưng thua ở trong tay cha cậu.
Diệp Cô Thành nhớ lại chuyện cũ, giọng nói thổn thức:
- Lúc ấy tuy rằng Linh Lung Tổ Đề bại trong tay cha cậu nhưng cũng không có câu oán hận này, ngược lại nàng thua tâm phục khẩu phục, thậm chí còn yêu cha cậu, bất quá khi đó cha cậu đã yêu mẹ cậu nên ông ta đã từ chối Linh Lung Tổ Đề.
Ách…
Nghe Diệp Cô Thành nói thế, Bùi Đông Lai cả kinh không nhẹ.
- Lúc ấy, Linh Lung Tổ Đề là đệ tử giỏi nhất trong giới võ học Indi, là thiên tài của Indi, tự nhiên là tâm cao khí ngạo, ngoài ra bởi vì nàng quá xuất chúng cho nên có vô số người theo đuổi nàng.
Diệp Cô Thành tiếp tục nói:
- Đối mặt với lời từ chối của cha cậu, nàng đã chịu sự đả kích, giận dữ rời khỏi TQ, trở lại Indi bế quan, nhưng mà làm cho nàng không ngờ chính là sau khi nàng xuât quan thì cha cậu đã mai danh ẩn tích….
- Nếu nói vậy thì những gì Tô Bồ Đề nói là thật?
Bùi Đông Lai hỏi lại.
- Nếu theo như lời cậu nói, Tô Bồ Đề không động sát cơ với cậu thì những gì Tô Bồ Đề nói là thật.
Diệp Cô Thành cũng làm ra phán đoán, sau đó bổ sung:
- Bất quá, chỉ có những người tham gia mới biết được tình huống thực tế của trận chiến ấy.
- Xem ra tôi cần phải di Indi rồi.
Bùi Đông Lai nghĩ một chút rồi nói.
Diệp Cô Thành nghe vậy, vội vàng ngăn cản:
- Không được.
- Tại sao?
Bùi Đông Lai cảm thấy nghi hoặc.
- Dựa theo tin tức mà ta mới lấy được thì thủ lĩnh của tổ chức Ma Bồ cũng không còn là Linh Lung Tổ Đề nữa.
Diệp Cô Thành ngữ xuất kinh nhân:
- Mà là một người tên là Cổ Cách, hắn là cao thủ số 2 của giới võ học Indi, cũng là sư huynh của Linh Lung Tổ Đề, hơn nữa khi còn trẻ thì hắn đã từng theo đuổi Linh Lung Tổ Đề nhưng Linh Lung Tổ Đề cũng đã từ chối, lại nói sau khi sư phụ của Linh Lung Tổ Đề mất đi, Linh Lung Tổ Đề đã tự nghĩ ra Ma Bồ phái, mà Cổ Cách lại thành lập tổ chức Ma Bồ.
Bùi Đông Lai nhíu mày không nói.
Hắn hiểu ý của Diệp Cô Thành, theo đuổi Linh Lung Tổ Đề nhưng không có kết quả, hơn phân nửa là vì cha mình, ai có thể đảm báo Cổ Cách sẽ không đem ân oán năm đó đổ trên người mình?
- Đông Lai, một ngày nào đó tin tức của trận chiến Thần bảng đó sẽ được phơi bày, cậu không cần phải gấp.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Diệp Cô Thành hữu ý vô ý nhắc nhở:
- Dù sao bây giờ thực lực của cậu còn quá yếu, cho dù biết tin tức thì cậu cũng không thể báo thù cho cha mình.
Bùi Đông Lai trầm mặc , vẻ mặt biệt khuất.
Tuy rằng hiện giờ thực lực của hắn tiến bộ thần tốc, đã bước vào cánh của Hóa Kính nhập môn nhưng mà muốn giết được những cường giả vây chiến Bùi Vũ Phu kia thì là điều không thể.
Dù sao lấy thực lực bây giờ của hắn, muốn đánh bại hậu nhân hay truyền nhân của những cường giả kia cũng là điều không thể.
- Đông Lai, cậu cũng không nên nản chí, lấy tiến bộ của cậu thì chỉ trong một thời gian ngắn nữa, cậu sẽ không có đối thủ trong lứa tuổi của cậu, thậm chí đợi cho những cường giả kia khôi phục lại thương thế thì cậu cũng đủ sức chiến với bọn họ một trận.
Dường như đoán được tâm tình của Bùi Đông Lai, Diệp Cô Thành mở miệng:
- Hơn nữa, sau khi quy định của lần Đại Bỉ Võ này được công khai thì các đội ngũ quốc gia khác cũng sẽ phái ra những quân nhân cực mạnh, tính tàn khốc và nguy hiểm sẽ còn đáng sợ hơn chiến trường.
- Đối với quân nhân mà nói, chiến trường là nơi tăng thực lực tốt nhất, ta tin tưởng cậu sẽ không để cho ta thất vọng, càng không cô phụ sừ kỳ vọng của Vũ Phu.
- Cảm ơn cậu.
Bùi Đông Lai mở miệng, giọng nói khàn khàn, chỉ cảm thấy có cái gì ngăn lại cổ họng vậy.
Diệp Cô Thành biết đêm nay Bùi Đông Lai đã bị đả kích không nhẹ, không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
- Cha, con có thể làm được.
Để điện thoại xuống, Bùi Đông Lai nắm chặt 2 quả đấm, đứng thẳng lưng, nở ra nụ cười ngây ngô như Qua tử trước kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.