Quyển 1 - Chương 16: Mặc kệ ngươi hợp lại không hợp lại, cha vẫn còn ở đó
Phong Cuồng
17/04/2013
Trên đường cao tốc Trầm Thành bỗng nhiên xuất hiện một chiếc Lincoln trong tầm mắt của Trịnh Kim Sơn cùng vị Ngũ gia kia.
Phát hiện này làm cho đồng tử của Trịnh Kim Sơn phóng to ra đồng thơi hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Không riêng gì hắn, ngay cả vị Ngũ gia kia cũng có chút kích động.
Rất nhanh, ngay khi hai người chăm chú nhìn vào thì chiếc xe Lincoln ở kia được hai chiếc Mercedes-Benz S350 hộ giá chậm rãi chạy về phía bọn hắn.
Không đợi xe dừng lại, Ngũ gia liền mang theo Trịnh Kim Sơn chạy nhanh về phía trước để nghênh đón, theo sau bọn chúng còn có hai tên thủ hạ.
Rất nhanh, chiếc Lincoln liền dừng lại, một gã thanh niên có dáng người khôi ngô từ trong xe đi ra, hắn liền nhanh chóng mở cửa xe ra, hơi hơi cúi đầu để nghênh đón.
Thấy một màn như vậy thì Ngũ gia cũng không có đi lên mà vẫn đứng nguyên tại chỗ, mà phía sau hắn là Trịnh Kim Sơn vẫn không nhúc nhích mà lại mở to hai mắt nhìn.
Đang tại khi Trịnh Kim Sơn đang chăm chú nhìn vào thì một chân từ trong chiếc Lincoln bước ra, trên chân mang một chiếc giày vải bình thường.
Sau đó, vị chủ nhân của chiếc chân nọ lại từ trong xe Lincoln đi ra.
Trong màn đêm, toàn thân người nọ mang một bộ đồ cổ trang được làm từ lụa, tay trái mang theo một cái tẩu thuốc màu đen, tay phải cầm lấy hai viên bị giống như là hai hạt ngọc châu phối hợp với khí chất nho nhã trên người của hắn thì nhìn qua giống như một vị tiên nhân, tiên phong đạo cốt.
Thấy nam nhân kia bước ra từ trong chiếc Linconln thì Trịnh Kim Sơn cũng ngừng thở mà trái tim cũng điên cuồng mà nhảy dựng lên.
Lấy thân phận cùng với giá trị con người của hắn không nói ở cả Trầm Thành cho dù là cả Trung Quốc thì người làm cho hắn trở nên khẩn trương như thế cũng sẽ không có nhiều lắm.
Mà nam nhân đó lại là một trong số những người đó.
Nạp Lan Trường Sinh.
Một cái tên làm cho nhân sĩ thượng lưu ở Đông Bắc phải kính sợ.
- Nhị ca!
Cũng là người xuất thân từ gia tộc Nạp Lan, Nạp Lan Ngũ Khải nhìn thấy Nạp Lan Trường Sinh xuống xe thì vội vàng nghênh đón.
- Tiểu Ngũ, hắn là ai vậy ?
Nạp Lan Trường Sinh mỉm cười, sau đó ánh mắt của hắn lại dừng ở trên người Trịnh Kim Sơn, ánh mắt của hắn chợt trở nên sắc bén giống như là một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Xế chiều nay, Nạp Lan Ngũ Khải mới nhận được tin tức Nạp Lan Trường Sinh muốn tới Trầm Thành, đối với người đã được Nạp Lan lão gia tử bổ nhiệm là người nối nghiệp Nạp Lan gia, Nạp Lan Trường Sinh vì sao lại đến Trầm Thành thì Nạp Lan Ngũ Khải cũng trở nên mù mịt, không biết rõ tình hình.
Lúc này, ánh mắt của Nạp Lan Trường Sinh đột nhiên biến đổi, điều này làm cho Nạp Lan Ngũ Khải mơ hồi thấy được hôm nay mình đem Trịnh Kim Sơn đến đây là một quyết định sai lầm.
Trong đầu hiện lên một suy nghĩ như vậy thì Nạp Lan Ngũ Khải cũng không có hé răng mà hắn đang chờ Trịnh Kim Sơn thay mình trả lời.
Trịnh Kim Sơn thấy thế thì trong lòng chợt nên run sợ, vội vàng bước lên phía trước chào hỏi:
- Nạp Lan vương gia, ta gọi là Trịnh Kim Sơn là bạn làm ăn cùng với Ngũ gia.
- Ah, thì ra là Trịnh lão bản ở Trầm Thành.
Nạp Lan Trường Sinh cười nhẹ, ánh mắt lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh:
- Tiểu Ngũ nói chuyện của ngươi cho ta nghe, cảm tạ từ lâu đến nay ngươi đã hợp tác cùng Nạp Lan gia.
- Nạp Lan vương gia đã quá lời, người nên cảm tạ mới là Trịnh mỗ mới đúng.
Trịnh Kim Sơn cũng đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội, tuy rằng ngữ khí của Nạp Lan Trường Sinh vô cùng khách khí nhưng hắn lại cảm thấy không ổn vì vậy liền vuốt mông ngựa:
- Nếu không có Nạp Lan gia hỗ trợ thì Trịnh mỗ cũng không đạt được thành quả như ngày hôm nay.
- Ha ha, cùng nhau hợp tác.
Nạp Lan Trường Sinh cười nhạt, ánh mắt lại nhìn về phía Nạp Lan Ngũ Khải.
Nạp Lan Ngũ Khải liền hiểu rõ ý tứ của Nạp Lan Trường Sinh, vì vậy lập tức nói với Trịnh Kim Sơn:
- Trịnh Kim Sơn, ngươi đi về trước đi.
- Tốt.
Trịnh Kim Sơn vì muốn kết giao với Nạp Lan Trường Sinh cho nên hôm nay đã đặt một bàn ở khách sạn tốt nhất Trầm Thành nhưng mà hiện giờ nghe được lòi nói của Nạp Lan Ngũ Khải thì hắn biết rõ cơ hội của hắn đã qua, trong lòng trở nên buồn bực nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài mặt. Hắn cúi đầu khom lưng cùng với Nạp Lan Trường Sinh rồi sau đó rời đi.
- Tiểu Ngũ, ngươi đến đón ta thì thôi, làm sao lại dẫn theo một tên ngoại nhân đến đây?
Mắt thấy Trịnh Kim Sơn rời đi thì Nạp Lan Trường Sinh thản nhiên hỏi Nạp Lan Ngũ Khải.
Hình như đã nhận ra được sự bất mãn trong giọng nói của Nhị ca, Nạp Lan Ngũ Khỉa vội cúi đầu nói:
- Nhị ca, là như vậy, mấy năm qua tên Trịnh Kim Sơn này cũng đã cùng với chúng ta hợp tác, hắn cũng ra sức không nhỏ hơn nữa quan hệ của ta cùng với hắn không tồi, hắn vẫn muốn cùng Nhị ca cùng nhau ăn một bữa cơm, cho nên….
- Hồ đồ!
Không đợi Nạp Lan Ngũ Khải nói hết lời thì Nạp Lan Trường Sinh đã lạnh lùng cắt ngang lời nói.
Nạp Lan Ngũ Khải cúi đầu xuống, không nói gì phía sau lưng cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
- Ngươi có biết nguyên nhân vì sao ta lại đến Trầm Thành không?
Nạp Lan Trường Sinh làm mặt lạnh hỏi.
Nạp Lan Ngũ Khải lắc đầu
Haizzz.
Nạp Lan Trường Sinh lắc đầu thở dài cũng không nói thêm gì, lại chui vào bên trong chiếc Lincoln.
- Ngũ gia, Vương gia lần này là Trầm Thành là vì bệnh tình của lão gia tử đó, căn cứ vào tin tức của Vương gia điều tra được thì một lát nữa thần y Miêu lão gia sẽ đến Trầm Thành.
Người thanh niên này đỡ Nạp Lan Trường Sinh vào trong xe rồi đóng cửa lại, sau đó lại nói cho Nạp Lan Ngũ Khải biết mục đích đến Trầm Thành lần này của Nạp Lan Trường Sinh.
Thì ra là như vậy!
Nạp Lan Ngũ Khải liền tỉnh ngộ.
Nửa năm nay, thân thể Nạp Lan lão gia tử cực kỳ kém, Nạp Lan gia vì muốn chữa bệnh cho Nạp Lan lão gia tử nên đã chạy lần lượt các bệnh viện lớn nhỏ nhưng cũng không giải quyết được vấn đề. Cuối cùng, chỉ có thể đem hy vọng gởi gắm vào trên người Miêu gia Tây Nam.
Nhưng mà.
Người cầm quyền ở Miêu gia là Miêu lão gia tử bởi vì một có một ít nguyên nhân cho nên thủy chung vẫn không muốn chữa bệnh cho Nạp Lan lão gia tử, không chỉ có điều này mà ngay cả Nạp Lan Trường Sinh cũng không muốn gặp mặt.
Chẳng lẽ là người của Tỉnh Ủy hoặc người của Quân Khu kinh động đến Miêu lão gia tử ?
Nạp Lan Ngủ Khải hiểu được Miêu lão gia tử đến đây tuyệt đối không phải là vì Nạp Lan gia vì thế trong lòng liền âm thầm suy đoán mục đích của Miêu lão gia tử đến Trầm Thành lần này.
Ở hắn xem ra một Liêu Ninh to như vậy có thể mời được Miêu lão gia tử cũng chỉ có hai người mà thôi.
Về phần là người của Liêu NInh thì căn bản không thể.
Mặc dù là hiếu kỳ nhưng mà Nạp Lan Ngũ Khải cũng không có hỏi nhiều, mà là liếc mặt cảm tạ người thanh niên kia một cái sau đó lại đi về chiếc Mercedes-Benz S600 của mình.
Một lát sau, mấy chiếc xe hơi kia đều khởi động rời đi.
Không biết qua bao lâu đoàn xe đã chạy tới sân bay của Trầm Thành.
Nạp Lan Ngũ Khải biết Nạp Lan Trường Sinh muốn đến sân bay để nghênh đón Miêu lão gia tử cho nên hắn cũng không nhiều lời, hắn cùng với Nạp Lan Trường Sinh đứng đợi ở trước cửa sân bay .
8h30’, một chiếc máy bay đi từ Vân Nam Côn Minh bay đến Trầm Thành đã hạ xuống sân bay Trầm Thành.
Một lão giả đầu tóc hoa râm, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần phấn chấn đi cùng với một người nam tử trung niên, đi theo đám hành khách đang chậm rã đi ra khỏi sân bay.
- Miêu thúc!
Mắt thấy lão giả đi ra, được xưng là Đông Bắc Nạp Lan Vương gia Nạp Lan Trường Sinh vội vàng đi lên chào hỏi.
Không trả lời.
Miêu lão gia tử giống như là đã đem Nạp Lan Trường Sinh trở thành không khí, chỉ nhìn thoáng qua Nạp Lan Trường Sinh một chút mà thôi.
Nạp Lan Ngũ Khải thấy thế thì biến sắc, tính toán chạy lên để ngăn cả nhưng đã thấy ánh mắt lạnh lùng của Nạp Lan Trường Sinh trừng hắn, hắn liền vội vàng lui trở lại
- Miêu thúc.!
Nạp Lan Trường Sinh muốn đuổi theo nhưng kết quả lại bị nam nhân họ Bàng ở phía sau Miêu lão gia tử ngăn lại.
Đối với lần này, Nạp Lan Trường Sinh đành phải thở dài mà lui xuống.
Mấy phút đồng hồ sau.
Bên ngoài sân bay, Bùi Vũ Phu đang đứng trước chiếc taxi của mình lẳng lặng nhìn Miêu lão gia tử đang bước đến.
Trong màn đêm.
Trong mười mấy năm qua, thân hình của tên người què kia vẫn đứng thẳng tắp như một cây thương.
Phát hiện này làm cho đồng tử của Trịnh Kim Sơn phóng to ra đồng thơi hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Không riêng gì hắn, ngay cả vị Ngũ gia kia cũng có chút kích động.
Rất nhanh, ngay khi hai người chăm chú nhìn vào thì chiếc xe Lincoln ở kia được hai chiếc Mercedes-Benz S350 hộ giá chậm rãi chạy về phía bọn hắn.
Không đợi xe dừng lại, Ngũ gia liền mang theo Trịnh Kim Sơn chạy nhanh về phía trước để nghênh đón, theo sau bọn chúng còn có hai tên thủ hạ.
Rất nhanh, chiếc Lincoln liền dừng lại, một gã thanh niên có dáng người khôi ngô từ trong xe đi ra, hắn liền nhanh chóng mở cửa xe ra, hơi hơi cúi đầu để nghênh đón.
Thấy một màn như vậy thì Ngũ gia cũng không có đi lên mà vẫn đứng nguyên tại chỗ, mà phía sau hắn là Trịnh Kim Sơn vẫn không nhúc nhích mà lại mở to hai mắt nhìn.
Đang tại khi Trịnh Kim Sơn đang chăm chú nhìn vào thì một chân từ trong chiếc Lincoln bước ra, trên chân mang một chiếc giày vải bình thường.
Sau đó, vị chủ nhân của chiếc chân nọ lại từ trong xe Lincoln đi ra.
Trong màn đêm, toàn thân người nọ mang một bộ đồ cổ trang được làm từ lụa, tay trái mang theo một cái tẩu thuốc màu đen, tay phải cầm lấy hai viên bị giống như là hai hạt ngọc châu phối hợp với khí chất nho nhã trên người của hắn thì nhìn qua giống như một vị tiên nhân, tiên phong đạo cốt.
Thấy nam nhân kia bước ra từ trong chiếc Linconln thì Trịnh Kim Sơn cũng ngừng thở mà trái tim cũng điên cuồng mà nhảy dựng lên.
Lấy thân phận cùng với giá trị con người của hắn không nói ở cả Trầm Thành cho dù là cả Trung Quốc thì người làm cho hắn trở nên khẩn trương như thế cũng sẽ không có nhiều lắm.
Mà nam nhân đó lại là một trong số những người đó.
Nạp Lan Trường Sinh.
Một cái tên làm cho nhân sĩ thượng lưu ở Đông Bắc phải kính sợ.
- Nhị ca!
Cũng là người xuất thân từ gia tộc Nạp Lan, Nạp Lan Ngũ Khải nhìn thấy Nạp Lan Trường Sinh xuống xe thì vội vàng nghênh đón.
- Tiểu Ngũ, hắn là ai vậy ?
Nạp Lan Trường Sinh mỉm cười, sau đó ánh mắt của hắn lại dừng ở trên người Trịnh Kim Sơn, ánh mắt của hắn chợt trở nên sắc bén giống như là một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Xế chiều nay, Nạp Lan Ngũ Khải mới nhận được tin tức Nạp Lan Trường Sinh muốn tới Trầm Thành, đối với người đã được Nạp Lan lão gia tử bổ nhiệm là người nối nghiệp Nạp Lan gia, Nạp Lan Trường Sinh vì sao lại đến Trầm Thành thì Nạp Lan Ngũ Khải cũng trở nên mù mịt, không biết rõ tình hình.
Lúc này, ánh mắt của Nạp Lan Trường Sinh đột nhiên biến đổi, điều này làm cho Nạp Lan Ngũ Khải mơ hồi thấy được hôm nay mình đem Trịnh Kim Sơn đến đây là một quyết định sai lầm.
Trong đầu hiện lên một suy nghĩ như vậy thì Nạp Lan Ngũ Khải cũng không có hé răng mà hắn đang chờ Trịnh Kim Sơn thay mình trả lời.
Trịnh Kim Sơn thấy thế thì trong lòng chợt nên run sợ, vội vàng bước lên phía trước chào hỏi:
- Nạp Lan vương gia, ta gọi là Trịnh Kim Sơn là bạn làm ăn cùng với Ngũ gia.
- Ah, thì ra là Trịnh lão bản ở Trầm Thành.
Nạp Lan Trường Sinh cười nhẹ, ánh mắt lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh:
- Tiểu Ngũ nói chuyện của ngươi cho ta nghe, cảm tạ từ lâu đến nay ngươi đã hợp tác cùng Nạp Lan gia.
- Nạp Lan vương gia đã quá lời, người nên cảm tạ mới là Trịnh mỗ mới đúng.
Trịnh Kim Sơn cũng đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội, tuy rằng ngữ khí của Nạp Lan Trường Sinh vô cùng khách khí nhưng hắn lại cảm thấy không ổn vì vậy liền vuốt mông ngựa:
- Nếu không có Nạp Lan gia hỗ trợ thì Trịnh mỗ cũng không đạt được thành quả như ngày hôm nay.
- Ha ha, cùng nhau hợp tác.
Nạp Lan Trường Sinh cười nhạt, ánh mắt lại nhìn về phía Nạp Lan Ngũ Khải.
Nạp Lan Ngũ Khải liền hiểu rõ ý tứ của Nạp Lan Trường Sinh, vì vậy lập tức nói với Trịnh Kim Sơn:
- Trịnh Kim Sơn, ngươi đi về trước đi.
- Tốt.
Trịnh Kim Sơn vì muốn kết giao với Nạp Lan Trường Sinh cho nên hôm nay đã đặt một bàn ở khách sạn tốt nhất Trầm Thành nhưng mà hiện giờ nghe được lòi nói của Nạp Lan Ngũ Khải thì hắn biết rõ cơ hội của hắn đã qua, trong lòng trở nên buồn bực nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài mặt. Hắn cúi đầu khom lưng cùng với Nạp Lan Trường Sinh rồi sau đó rời đi.
- Tiểu Ngũ, ngươi đến đón ta thì thôi, làm sao lại dẫn theo một tên ngoại nhân đến đây?
Mắt thấy Trịnh Kim Sơn rời đi thì Nạp Lan Trường Sinh thản nhiên hỏi Nạp Lan Ngũ Khải.
Hình như đã nhận ra được sự bất mãn trong giọng nói của Nhị ca, Nạp Lan Ngũ Khỉa vội cúi đầu nói:
- Nhị ca, là như vậy, mấy năm qua tên Trịnh Kim Sơn này cũng đã cùng với chúng ta hợp tác, hắn cũng ra sức không nhỏ hơn nữa quan hệ của ta cùng với hắn không tồi, hắn vẫn muốn cùng Nhị ca cùng nhau ăn một bữa cơm, cho nên….
- Hồ đồ!
Không đợi Nạp Lan Ngũ Khải nói hết lời thì Nạp Lan Trường Sinh đã lạnh lùng cắt ngang lời nói.
Nạp Lan Ngũ Khải cúi đầu xuống, không nói gì phía sau lưng cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
- Ngươi có biết nguyên nhân vì sao ta lại đến Trầm Thành không?
Nạp Lan Trường Sinh làm mặt lạnh hỏi.
Nạp Lan Ngũ Khải lắc đầu
Haizzz.
Nạp Lan Trường Sinh lắc đầu thở dài cũng không nói thêm gì, lại chui vào bên trong chiếc Lincoln.
- Ngũ gia, Vương gia lần này là Trầm Thành là vì bệnh tình của lão gia tử đó, căn cứ vào tin tức của Vương gia điều tra được thì một lát nữa thần y Miêu lão gia sẽ đến Trầm Thành.
Người thanh niên này đỡ Nạp Lan Trường Sinh vào trong xe rồi đóng cửa lại, sau đó lại nói cho Nạp Lan Ngũ Khải biết mục đích đến Trầm Thành lần này của Nạp Lan Trường Sinh.
Thì ra là như vậy!
Nạp Lan Ngũ Khải liền tỉnh ngộ.
Nửa năm nay, thân thể Nạp Lan lão gia tử cực kỳ kém, Nạp Lan gia vì muốn chữa bệnh cho Nạp Lan lão gia tử nên đã chạy lần lượt các bệnh viện lớn nhỏ nhưng cũng không giải quyết được vấn đề. Cuối cùng, chỉ có thể đem hy vọng gởi gắm vào trên người Miêu gia Tây Nam.
Nhưng mà.
Người cầm quyền ở Miêu gia là Miêu lão gia tử bởi vì một có một ít nguyên nhân cho nên thủy chung vẫn không muốn chữa bệnh cho Nạp Lan lão gia tử, không chỉ có điều này mà ngay cả Nạp Lan Trường Sinh cũng không muốn gặp mặt.
Chẳng lẽ là người của Tỉnh Ủy hoặc người của Quân Khu kinh động đến Miêu lão gia tử ?
Nạp Lan Ngủ Khải hiểu được Miêu lão gia tử đến đây tuyệt đối không phải là vì Nạp Lan gia vì thế trong lòng liền âm thầm suy đoán mục đích của Miêu lão gia tử đến Trầm Thành lần này.
Ở hắn xem ra một Liêu Ninh to như vậy có thể mời được Miêu lão gia tử cũng chỉ có hai người mà thôi.
Về phần là người của Liêu NInh thì căn bản không thể.
Mặc dù là hiếu kỳ nhưng mà Nạp Lan Ngũ Khải cũng không có hỏi nhiều, mà là liếc mặt cảm tạ người thanh niên kia một cái sau đó lại đi về chiếc Mercedes-Benz S600 của mình.
Một lát sau, mấy chiếc xe hơi kia đều khởi động rời đi.
Không biết qua bao lâu đoàn xe đã chạy tới sân bay của Trầm Thành.
Nạp Lan Ngũ Khải biết Nạp Lan Trường Sinh muốn đến sân bay để nghênh đón Miêu lão gia tử cho nên hắn cũng không nhiều lời, hắn cùng với Nạp Lan Trường Sinh đứng đợi ở trước cửa sân bay .
8h30’, một chiếc máy bay đi từ Vân Nam Côn Minh bay đến Trầm Thành đã hạ xuống sân bay Trầm Thành.
Một lão giả đầu tóc hoa râm, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần phấn chấn đi cùng với một người nam tử trung niên, đi theo đám hành khách đang chậm rã đi ra khỏi sân bay.
- Miêu thúc!
Mắt thấy lão giả đi ra, được xưng là Đông Bắc Nạp Lan Vương gia Nạp Lan Trường Sinh vội vàng đi lên chào hỏi.
Không trả lời.
Miêu lão gia tử giống như là đã đem Nạp Lan Trường Sinh trở thành không khí, chỉ nhìn thoáng qua Nạp Lan Trường Sinh một chút mà thôi.
Nạp Lan Ngũ Khải thấy thế thì biến sắc, tính toán chạy lên để ngăn cả nhưng đã thấy ánh mắt lạnh lùng của Nạp Lan Trường Sinh trừng hắn, hắn liền vội vàng lui trở lại
- Miêu thúc.!
Nạp Lan Trường Sinh muốn đuổi theo nhưng kết quả lại bị nam nhân họ Bàng ở phía sau Miêu lão gia tử ngăn lại.
Đối với lần này, Nạp Lan Trường Sinh đành phải thở dài mà lui xuống.
Mấy phút đồng hồ sau.
Bên ngoài sân bay, Bùi Vũ Phu đang đứng trước chiếc taxi của mình lẳng lặng nhìn Miêu lão gia tử đang bước đến.
Trong màn đêm.
Trong mười mấy năm qua, thân hình của tên người què kia vẫn đứng thẳng tắp như một cây thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.