Quyển 1 - Chương 306: Mãnh Long Quá Giang (4)
Phong Cuồng
10/09/2013
Đêm đã khuya, cả khu nhà tại Vịnh Nước Cạn đều yên tĩnh, cả khu biệt thự đều một mảnh tối đen, trong đó chỉ có một tòa biệt thự là sáng đèn.
Đó là biệt thự của Phương Khôn.
Trong đại sảnh, Phương Khôn ngồi ở trên ghế salon, hút xì gà, sắc mặt bình tĩnh nhưng không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa.
- Cha, Tương Cương không có về nhà mà là trực tiếp dẫn người tới bên này rồi.
Vẻ mặt Phương Húc Đông tức giận đi đến bên người Tương Cương, hắn thật không ngờ Tương Cương sẽ coi trọng một người bên ngoài như thế.
- Húc Đông, an tâm một chút chớ vội nóng nảy.
Phương Khôn phun ra một ngụm khói, thản nhiên nói.
Có lẽ là thấy được biểu hiện bình tĩnh của Phương Khôn cho nên Phương Húc Đông cũng hơi bình tĩnh, không nói gì mà là cung kính đứng ở phía sau Phương Khôn, lẳng lặng chờ đợi Tương Cương đến.
Mấy phút sau, ở bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng xe.
Chiếc Lincoln dừng lại, cận vệ của Tương Cương liền xuống trước mở cửa xe, sau đó Tương Cương liền dẫn đầu xuống xe, Bùi Đông Lai đi sát ở phía sau.
- Tương tiên sinh.
Thấy Tương Cương xuống xe, mấy tên bảo tiêu của Phương Khôn liền hành lễ, vấn an.
Tương Cương gật đầu rồi bước vào biệt thự.
Bùi Đông Lai giữ im lặng đi theo sau, ánh mắt thầm đánh giá xung quanh biệt thự đồng thời hắn cũng suy nghĩ nếu như bản thân mình đi ám sát Phương Khôn thì xác suất thành công sẽ đạt được bao nhiêu.
Dọc theo hoa viên, Tương Cương mang theo Bùi Đông Lai đi tới cửa phòng khách.
- Tưởng thúc.
- Đại ca.
Thấy Tương Cương và Bùi Đông Lai xuất hiện ở cửa phòng khách của biệt thự thì Phương Húc Đông liền đứng dậy chào hỏi, đồng thời ánh mắt không nhịn được mà liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái. Mà Phương Khôn thì luôn nhìn về Tương Cương, hoàn toàn đem Bùi Đông Lai trở thành không khí.
- A Khôn, tôi đi cả đêm để trở lại Nam Cảng, muộn như vậy mà còn tới tìm cậu, chắc là cậu biết được mục đích.
Tương Cương lập tức đi đến ghế sô-pha rồi ngồi xuống, hỏi thẳng:
- Rốt cuộc là tại sao?
- Húc Đông, mang A Uy tới đây.
Phương Khôn không trả lời Tương Cương mà là quay đầu phân phó cho Phương Húc Đông một tiếng.
Lông mày Tương Cương nhíu lại, im lặng mà rút ra một điếu thuốc. Mà Bùi Đông Lai thì bình tĩnh ngồi ở trên ghế salon, lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.
Rất nhanh, A Uy đã được Phương Húc Đông mang vào biệt thự.
Dưới ánh đèn, A Uy bị thương tay trái, sắc mặt một mảnh trắng bệch, cả người giống như một cái xác vô hồn.
Nhưng mà.
Nếu cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện được khi bước vào biệt thự thấy được Tương Cương cùng Bùi Đông Lai thì khóe mắt của hắn run lên vài cái, thậm chí ngay cả bắp chân cũng có chút run run.
- A Uy, đem chuyện đêm nay nói cho đại ca.
Phương Khôn quay đầu nhìn A Uy, nói một cách bình thản:
- Nhớ rõ là ăn ngay nói thật.
Bên tai vang lên lời nói của Phương Khôn, dường như A Uy nhớ ra cái gì đó, trong đôi mắt hiện lên một tia sợ hãi.
“ Bịch”
Ngay sau đó, A Uy trực tiếp quỳ rạp xuống đất, giọng nói khàn khàn:
- Thật xin lỗi Tương tiên sinh là em…là em không thấy Thái Sơn chọc phải Bùi tiên sinh.
- Nói đi.
Sắc mặt Tương Cương nghiêm túc, giọng nói không thể nghi ngờ.
- Đêm nay, em mang theo mấy anh em đi Miếu Nhai ăn khuya, kết quả là ở quán ăn đụng phải Bùi tiên sinh và Mộ tiểu thư. Lúc ấy, Mộ tiểu thư đã hóa trang cho nên em đã không nhận ra.
A Uy giống như là đọc kịch:
- Thủ hạ của em không cẩn thận nên đã đụng phải Bùi tiên sinh rồi sau đó…chúng em đã xảy ra xung đột.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Khi nói chuyện, A Uy liên tục dập đầu 3 cái, cầu xin tha thứ nói:
- Tương tiên sinh, thật sự em không nhận ra Bùi tiên sinh cũng không nhận ra Mộ tiểu thư, nếu không cho dù có 100 lá gan em cũng sẽ không động thủ.
Nghe được A Uy nói thế, nhìn thấy bộ dạng cầu xin của A Uy, trong lòng Bùi Đông Lai liền hiểu rõ. A Uy xuất hiện ở nơi đó tất nhiên là do một tay Phương Khôn an bài, cho nên cho dù như thế nào nữa thì A Uy cũng sẽ không thừa nhận là đã nhận lệnh của Phương Húc Đông.
Sự thật đúng là như thế, sau khi A Uy ở bệnh viện băng bó vết thương xong thì liền bị người của Phương Húc Đông bắt đi.
Ngoài ra, cha mẹ hắn, em gái hắn cũng bị Phương Húc Đông phái người bắt đi.
Cho nên, A Uy rất rõ, nếu hắn không làm dựa theo những lời của Phương Húc Đông thì không những bản thân hắn chết mà hắn còn liên lụy đến người nhà của mình nữa.
- Đai ca, A Uy có mắt như mù đã chọc phải Bùi tiên sinh, hắn phải bị trừng phạt nghiêm khắc.
Thấy Tương Cương hút lấy xì gà, Phương Khôn liền mở miệng nói, sau đó không đợi Tương Cương lên tiếng, hắn đã hướng về phía Bùi Đông Lai hỏi:
- Bùi tiên sinh, lúc nãy cậu đã phế đi một bàn tay của A Uy, nếu cậu còn cảm thấy chưa đã giận thì có thể lấy mạng của hắn.
- A Khôn, dường như sự việc không phải như vậy.
Tương Cương thâm ý nhìn Phương Khôn một cái, sau đó nhìn A Uy, nói:
- A Uy, Khuynh Nhan nói cậu bị người khác sai khiến đến để đối phó với Đông Lai.
- Không…Không có.
A Uy điên cuồng mà lắc đầu.
- Thật không có sao?
Tương Cương nhíu mày hỏi một câu, sau đó cao giọng nói:
- A Uy, thời gian cậu vào Hồng Tinh cũng không ngắn cho nên cậu cũng đã biết tính của ta, cậu cảm thấy ta xử lý mọi chuyện có công bằng không?
- Công bằng.
A Uy không chút suy nghĩ, buột miệng nói ra.
- Đã vậy, cậu cứ đem mọi chuyện nói thẳng ra cho mọi người cùng nghe.
Giọng nói Tương Cương lạnh xuống:
- Ta sẽ cho cậu một công đạo.
- Em….
Theo bản năng A Uy muốn nói cái gì nhưng mà dư quang thấy được khuôn mặt của Phương Khôn, nghĩ đến cha mẹ, em gái mình còn nằm trong tay Phương Húc Đông thì A Uy liền đem những lời nói vừa đến bên miệng nuốt xuống bụng, mặt xám như tro tàn, nói:
- Bẩm Tương tiên sinh, những lời A Uy vừa nói đều là sự thật, A Uy nguyện ý nhận lấy hậu quả.
Nghe A Uy nói thế, Tương Cương có cảm giác được mình đang bị khiêu khích, trên mặt hiện ra một tia phẫn nộ.
Bộ dạng của Phương Khôn vẫn như cũ, dường như mọi chuyện đã nằm trong tay của hắn.
Trong lòng Phương Húc Đông cười lạnh không thôi, đồng thời liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái tựa hồ đang cười nhạo Bùi Đông Lai ngu ngốc. Tương Cương ra mặt cho mày thì như thế nào? Con mja mày, phải biết nơi này là Nam Cảng chứ không phải là Đông Hải, mày chỉ là một tên tiểu tạp chủng từ bên ngoài đi vào mà thôi.
- Mày không cần phải chịu hậu quả gì cả.
Lúc này đây không đợi Tương Cương mở miệng, Bùi Đông Lai đã lên tiếng.
"Bá!"
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, không riêng gì A Uy mà ngay cả Tương Cương, cha con Phương Khôn đều đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Tương tiên sinh, tôi nhớ lúc nãy ngài từng nói qua mọi chuyện đều do tôi định đoạt.
Bùi Đông Lai khẽ mỉm cười, nói:
- Tôi làm như vậy cũng không tính là quá phận chứ?
Bùi Đông Lai vừa nói xong, vẻ mặt Tương Cương lại trở nên vô cùng khó coi.
Phải biết rằng hắn là đại ca của Hồng Tinh, mà Bùi Đông Lai lại…
Đây quả thật là đã kích thích hắn, thậm chí là đã chế nhạo hắn.
Lúc này, đồng tử của Phương Khôn cũng co rút lại, đôi mắt hiện lên một tia kỳ dị.
Không riêng gì Tương Cương cùng Phương Khôn hiểu được ý tứ của Bùi Đông Lai. Ngay cả Phương Húc Đông cũng hiểu được, Bùi Đông Lai là đang muốn nói khích Tương Cương, người ta Phương Khôn hoàn toàn không coi ông để vào trong mắt.
Thời gian giống như đứng lại.
Trong đại sảnh đã không còn ai nói nữa.
- A Khôn, việc này là do một tay A Uy tạo thành, nhưng mà A Uy chính là thuộc hạ của Húc Đông.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt của Tương Cương nhìn về phía Phương Húc Đông, giọng nói lạnh như băng:
- Tiểu Đông là Đường Chủ, chẳng lẽ hắn không biết Đông Lai là người hợp tác cùng chúng ta sao?
Phương Khôn vẫn trầm mặc không nói mà trong đôi mắt của Phương Húc Đông thì tràn ngập lửa giận.
- Ta đã nghe Khuynh Nhan nói qua, trong buổi party của Khuynh Nhan thì tiểu Đông cũng đã thấy Đông Lai, cho nên tiểu Đông không có khả năng không biết Đông Lai.
Tương Cương gằn từng chữ.
- Tưởng thúc, quả thật là cháu đã gặp qua Bùi tiên sinh, cũng biết thân phận của Bùi tiên sinh nhưng mà chiều này Bùi tiên sinh mới đến Nam Cảng, cả đám người A Uy chưa gặp qua hắn cho nên mới đại thủy trôi long vương miếu.
Bởi vì trong lòng không phục lắm, cho nên Phương Húc Đông liền giải thích.
- Cậu cảm thấy rằng bản thân mình không sai?
Ánh mắt Tương Cương nhìn chằm chằm Phương Húc Đông, giọng nói hoàn toàn lạnh xuống.
- Tiểu Đông là Đường Chủ ở Cửu Long, tiểu đệ dưới tay bất lực đúng là nó phải có trách nhiệm.
Không đợi Phương Húc Đông mở miệng, Phương Khôn đã lên tiếng.
“ Ách”
Nghe được Phương Khôn nói thế, trong lòng Phương Húc Đông liền nao nào, hắn không rõ vì sao Phương Khôn lại nói như vậy.
- Lập tức cấp cho Đông Lai một câu xin lỗi.
Tương Cương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Khôn.
Xin lỗi?
Bên tai vang lên 2 chữ này, cả người Phương Húc Đông liền ngơ ngác nhìn Tương Cương, cảm giác kia như đang nói : “Vì sao ta lại phải xin lỗi?”
- Tưởng thúc, cháu phụ trách cả khu Cửu Long, tính cả tiểu đệ bên ngoài thì dưới tay có hơn mấy ngàn người, chẳng…chẳng lẽ thủ hạ dưới tay không cẩn thận phải mà trêu chọc Bùi tiên sinh, cháu phải nói lời xin lỗi sao?
Phương Húc Đông giải thích.
- Câm miệng.
Đột nhiên Tương Cương quát lớn một tiếng, thuận tay đem điếu xì gà ném về phía Phương Húc Đông.
Phương Húc Đông không chuẩn bị liền bị điếu xì gà bay thẳng vào mắt, đốm lửa văng khắp nơi.
Đó là biệt thự của Phương Khôn.
Trong đại sảnh, Phương Khôn ngồi ở trên ghế salon, hút xì gà, sắc mặt bình tĩnh nhưng không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa.
- Cha, Tương Cương không có về nhà mà là trực tiếp dẫn người tới bên này rồi.
Vẻ mặt Phương Húc Đông tức giận đi đến bên người Tương Cương, hắn thật không ngờ Tương Cương sẽ coi trọng một người bên ngoài như thế.
- Húc Đông, an tâm một chút chớ vội nóng nảy.
Phương Khôn phun ra một ngụm khói, thản nhiên nói.
Có lẽ là thấy được biểu hiện bình tĩnh của Phương Khôn cho nên Phương Húc Đông cũng hơi bình tĩnh, không nói gì mà là cung kính đứng ở phía sau Phương Khôn, lẳng lặng chờ đợi Tương Cương đến.
Mấy phút sau, ở bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng xe.
Chiếc Lincoln dừng lại, cận vệ của Tương Cương liền xuống trước mở cửa xe, sau đó Tương Cương liền dẫn đầu xuống xe, Bùi Đông Lai đi sát ở phía sau.
- Tương tiên sinh.
Thấy Tương Cương xuống xe, mấy tên bảo tiêu của Phương Khôn liền hành lễ, vấn an.
Tương Cương gật đầu rồi bước vào biệt thự.
Bùi Đông Lai giữ im lặng đi theo sau, ánh mắt thầm đánh giá xung quanh biệt thự đồng thời hắn cũng suy nghĩ nếu như bản thân mình đi ám sát Phương Khôn thì xác suất thành công sẽ đạt được bao nhiêu.
Dọc theo hoa viên, Tương Cương mang theo Bùi Đông Lai đi tới cửa phòng khách.
- Tưởng thúc.
- Đại ca.
Thấy Tương Cương và Bùi Đông Lai xuất hiện ở cửa phòng khách của biệt thự thì Phương Húc Đông liền đứng dậy chào hỏi, đồng thời ánh mắt không nhịn được mà liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái. Mà Phương Khôn thì luôn nhìn về Tương Cương, hoàn toàn đem Bùi Đông Lai trở thành không khí.
- A Khôn, tôi đi cả đêm để trở lại Nam Cảng, muộn như vậy mà còn tới tìm cậu, chắc là cậu biết được mục đích.
Tương Cương lập tức đi đến ghế sô-pha rồi ngồi xuống, hỏi thẳng:
- Rốt cuộc là tại sao?
- Húc Đông, mang A Uy tới đây.
Phương Khôn không trả lời Tương Cương mà là quay đầu phân phó cho Phương Húc Đông một tiếng.
Lông mày Tương Cương nhíu lại, im lặng mà rút ra một điếu thuốc. Mà Bùi Đông Lai thì bình tĩnh ngồi ở trên ghế salon, lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.
Rất nhanh, A Uy đã được Phương Húc Đông mang vào biệt thự.
Dưới ánh đèn, A Uy bị thương tay trái, sắc mặt một mảnh trắng bệch, cả người giống như một cái xác vô hồn.
Nhưng mà.
Nếu cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện được khi bước vào biệt thự thấy được Tương Cương cùng Bùi Đông Lai thì khóe mắt của hắn run lên vài cái, thậm chí ngay cả bắp chân cũng có chút run run.
- A Uy, đem chuyện đêm nay nói cho đại ca.
Phương Khôn quay đầu nhìn A Uy, nói một cách bình thản:
- Nhớ rõ là ăn ngay nói thật.
Bên tai vang lên lời nói của Phương Khôn, dường như A Uy nhớ ra cái gì đó, trong đôi mắt hiện lên một tia sợ hãi.
“ Bịch”
Ngay sau đó, A Uy trực tiếp quỳ rạp xuống đất, giọng nói khàn khàn:
- Thật xin lỗi Tương tiên sinh là em…là em không thấy Thái Sơn chọc phải Bùi tiên sinh.
- Nói đi.
Sắc mặt Tương Cương nghiêm túc, giọng nói không thể nghi ngờ.
- Đêm nay, em mang theo mấy anh em đi Miếu Nhai ăn khuya, kết quả là ở quán ăn đụng phải Bùi tiên sinh và Mộ tiểu thư. Lúc ấy, Mộ tiểu thư đã hóa trang cho nên em đã không nhận ra.
A Uy giống như là đọc kịch:
- Thủ hạ của em không cẩn thận nên đã đụng phải Bùi tiên sinh rồi sau đó…chúng em đã xảy ra xung đột.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Khi nói chuyện, A Uy liên tục dập đầu 3 cái, cầu xin tha thứ nói:
- Tương tiên sinh, thật sự em không nhận ra Bùi tiên sinh cũng không nhận ra Mộ tiểu thư, nếu không cho dù có 100 lá gan em cũng sẽ không động thủ.
Nghe được A Uy nói thế, nhìn thấy bộ dạng cầu xin của A Uy, trong lòng Bùi Đông Lai liền hiểu rõ. A Uy xuất hiện ở nơi đó tất nhiên là do một tay Phương Khôn an bài, cho nên cho dù như thế nào nữa thì A Uy cũng sẽ không thừa nhận là đã nhận lệnh của Phương Húc Đông.
Sự thật đúng là như thế, sau khi A Uy ở bệnh viện băng bó vết thương xong thì liền bị người của Phương Húc Đông bắt đi.
Ngoài ra, cha mẹ hắn, em gái hắn cũng bị Phương Húc Đông phái người bắt đi.
Cho nên, A Uy rất rõ, nếu hắn không làm dựa theo những lời của Phương Húc Đông thì không những bản thân hắn chết mà hắn còn liên lụy đến người nhà của mình nữa.
- Đai ca, A Uy có mắt như mù đã chọc phải Bùi tiên sinh, hắn phải bị trừng phạt nghiêm khắc.
Thấy Tương Cương hút lấy xì gà, Phương Khôn liền mở miệng nói, sau đó không đợi Tương Cương lên tiếng, hắn đã hướng về phía Bùi Đông Lai hỏi:
- Bùi tiên sinh, lúc nãy cậu đã phế đi một bàn tay của A Uy, nếu cậu còn cảm thấy chưa đã giận thì có thể lấy mạng của hắn.
- A Khôn, dường như sự việc không phải như vậy.
Tương Cương thâm ý nhìn Phương Khôn một cái, sau đó nhìn A Uy, nói:
- A Uy, Khuynh Nhan nói cậu bị người khác sai khiến đến để đối phó với Đông Lai.
- Không…Không có.
A Uy điên cuồng mà lắc đầu.
- Thật không có sao?
Tương Cương nhíu mày hỏi một câu, sau đó cao giọng nói:
- A Uy, thời gian cậu vào Hồng Tinh cũng không ngắn cho nên cậu cũng đã biết tính của ta, cậu cảm thấy ta xử lý mọi chuyện có công bằng không?
- Công bằng.
A Uy không chút suy nghĩ, buột miệng nói ra.
- Đã vậy, cậu cứ đem mọi chuyện nói thẳng ra cho mọi người cùng nghe.
Giọng nói Tương Cương lạnh xuống:
- Ta sẽ cho cậu một công đạo.
- Em….
Theo bản năng A Uy muốn nói cái gì nhưng mà dư quang thấy được khuôn mặt của Phương Khôn, nghĩ đến cha mẹ, em gái mình còn nằm trong tay Phương Húc Đông thì A Uy liền đem những lời nói vừa đến bên miệng nuốt xuống bụng, mặt xám như tro tàn, nói:
- Bẩm Tương tiên sinh, những lời A Uy vừa nói đều là sự thật, A Uy nguyện ý nhận lấy hậu quả.
Nghe A Uy nói thế, Tương Cương có cảm giác được mình đang bị khiêu khích, trên mặt hiện ra một tia phẫn nộ.
Bộ dạng của Phương Khôn vẫn như cũ, dường như mọi chuyện đã nằm trong tay của hắn.
Trong lòng Phương Húc Đông cười lạnh không thôi, đồng thời liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái tựa hồ đang cười nhạo Bùi Đông Lai ngu ngốc. Tương Cương ra mặt cho mày thì như thế nào? Con mja mày, phải biết nơi này là Nam Cảng chứ không phải là Đông Hải, mày chỉ là một tên tiểu tạp chủng từ bên ngoài đi vào mà thôi.
- Mày không cần phải chịu hậu quả gì cả.
Lúc này đây không đợi Tương Cương mở miệng, Bùi Đông Lai đã lên tiếng.
"Bá!"
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, không riêng gì A Uy mà ngay cả Tương Cương, cha con Phương Khôn đều đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Tương tiên sinh, tôi nhớ lúc nãy ngài từng nói qua mọi chuyện đều do tôi định đoạt.
Bùi Đông Lai khẽ mỉm cười, nói:
- Tôi làm như vậy cũng không tính là quá phận chứ?
Bùi Đông Lai vừa nói xong, vẻ mặt Tương Cương lại trở nên vô cùng khó coi.
Phải biết rằng hắn là đại ca của Hồng Tinh, mà Bùi Đông Lai lại…
Đây quả thật là đã kích thích hắn, thậm chí là đã chế nhạo hắn.
Lúc này, đồng tử của Phương Khôn cũng co rút lại, đôi mắt hiện lên một tia kỳ dị.
Không riêng gì Tương Cương cùng Phương Khôn hiểu được ý tứ của Bùi Đông Lai. Ngay cả Phương Húc Đông cũng hiểu được, Bùi Đông Lai là đang muốn nói khích Tương Cương, người ta Phương Khôn hoàn toàn không coi ông để vào trong mắt.
Thời gian giống như đứng lại.
Trong đại sảnh đã không còn ai nói nữa.
- A Khôn, việc này là do một tay A Uy tạo thành, nhưng mà A Uy chính là thuộc hạ của Húc Đông.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt của Tương Cương nhìn về phía Phương Húc Đông, giọng nói lạnh như băng:
- Tiểu Đông là Đường Chủ, chẳng lẽ hắn không biết Đông Lai là người hợp tác cùng chúng ta sao?
Phương Khôn vẫn trầm mặc không nói mà trong đôi mắt của Phương Húc Đông thì tràn ngập lửa giận.
- Ta đã nghe Khuynh Nhan nói qua, trong buổi party của Khuynh Nhan thì tiểu Đông cũng đã thấy Đông Lai, cho nên tiểu Đông không có khả năng không biết Đông Lai.
Tương Cương gằn từng chữ.
- Tưởng thúc, quả thật là cháu đã gặp qua Bùi tiên sinh, cũng biết thân phận của Bùi tiên sinh nhưng mà chiều này Bùi tiên sinh mới đến Nam Cảng, cả đám người A Uy chưa gặp qua hắn cho nên mới đại thủy trôi long vương miếu.
Bởi vì trong lòng không phục lắm, cho nên Phương Húc Đông liền giải thích.
- Cậu cảm thấy rằng bản thân mình không sai?
Ánh mắt Tương Cương nhìn chằm chằm Phương Húc Đông, giọng nói hoàn toàn lạnh xuống.
- Tiểu Đông là Đường Chủ ở Cửu Long, tiểu đệ dưới tay bất lực đúng là nó phải có trách nhiệm.
Không đợi Phương Húc Đông mở miệng, Phương Khôn đã lên tiếng.
“ Ách”
Nghe được Phương Khôn nói thế, trong lòng Phương Húc Đông liền nao nào, hắn không rõ vì sao Phương Khôn lại nói như vậy.
- Lập tức cấp cho Đông Lai một câu xin lỗi.
Tương Cương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Khôn.
Xin lỗi?
Bên tai vang lên 2 chữ này, cả người Phương Húc Đông liền ngơ ngác nhìn Tương Cương, cảm giác kia như đang nói : “Vì sao ta lại phải xin lỗi?”
- Tưởng thúc, cháu phụ trách cả khu Cửu Long, tính cả tiểu đệ bên ngoài thì dưới tay có hơn mấy ngàn người, chẳng…chẳng lẽ thủ hạ dưới tay không cẩn thận phải mà trêu chọc Bùi tiên sinh, cháu phải nói lời xin lỗi sao?
Phương Húc Đông giải thích.
- Câm miệng.
Đột nhiên Tương Cương quát lớn một tiếng, thuận tay đem điếu xì gà ném về phía Phương Húc Đông.
Phương Húc Đông không chuẩn bị liền bị điếu xì gà bay thẳng vào mắt, đốm lửa văng khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.