Quyển 1 - Chương 311: Mãnh Long Quá Giang (9)
Phong Cuồng
10/09/2013
Đối với Bùi Đông Lai mà nói, lúc trước hắn có thể khiêu vũ trước họng
súng bắn tỉa của Luke Fu một trong mười lính đánh thuê cường đại nhất
thế giới, ngoại trừ có tốc độ phản ứng thần kinh khủng bố cùng tố chất
thân thể ra thì năng lực cảm ứng siêu cường đối với nguy cơ cũng là một
trong những nguyên nhân quan trọng.
Lúc Bùi Đông Lai hô lên ba chữ “Có mai phục” thì hắn liền nhận ra nguy hiểm, thuận thế đem Tưởng Cương đẩy ngã xuống đất.
“Vù!”
Bùi Đông Lai mới vừa đẩy Tưởng Cương ngã xuống đất, một viên đạn bắn lén bắn ra, phá vỡ lực cản của không khí, mang theo hơi thở tử vong, gào thét xuyên qua chỗ mà Bùi Đông Lai mới vừa đứng.
“Phốc”
Bên cạnh Bùi Đông Lai, một gã bảo tiêu Kim Tim của Hồng Tinh không kịp làm ra phản ứng, liền bị tử đạn bắn nát đầu.
“Pằng!Pằng!Pằng”
Sau đó, không đợi tay súng bắn tỉa kia có cơ hội bóp cò lần nữa, thành viên của Phong Diệp đã bắn phá mãnh liệt về phương hướng mà tay súng bắn tỉa kia ẩn nấp, đạn bắn như mưa gào thét quét về phía chỗ tay súng bắn tỉa, làm cho tên tay súng bắn tỉa kia nằm gục trên mặt đất, không dám cựa quậy.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Những phương hướng khác, nhóm lính đánh thuê mai phục kia, giống như là đang tiến hành luyện tập bắn bia, mãnh liệt bắn phá về phía những đại lão Hồng Tinh cùng những thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh đang còn chưa kịp lấy lại tinh thần kia.
Đột nhiên xuất hiện tiếng súng phá vỡ không gian yên tĩnh trên núi, mấy tên Hồng Tinh bảo tiêu ở bên ngoài bị tử đạn bắn trúng, ngã xuống trong vũng máu.
Trên mặt đất, dường như Tương Cương ngã xuống đất quá mạnh, có lẽ là bị một màn phát sinh trước mắt làm cho mơ hồ, nên nhất thời không kịp lấy lại tinh thần, thế cho nên được Bùi Đông Lai thuận thế nhấc lên cũng không có phản ứng gì.
Thân là cận vệ của Tương Cương, Hắc Long thấy Bùi Đông Lai nhấc Tương Cương lên chạy về phía khác thì Hắc Long từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần không nói hai lời, một tay ôm lấy Ôn Nhã Hinh chạy theo hướng Bùi Đông Lai rời đi.
Cùng lúc đó, những tên cận vệ của năm đại lão Hồng Tinh cũng liền bảo vệ bọn hắn, rất nhanh che bọn hắn ở bên trong.
Mấy tên hộ vệ Hồng Tinh còn lại kia sau khi lấy lại tinh thần trước tiên làm ra phản kích, hướng về phía phương hướng của địch nhân mà điên cuồng nổ súng bắn trả.
Trong lúc những thành viên Phong Diệp cùng hộ vệ của Hồng Tinh bắn trả, những tên lính thuộc Đông Tinh kia bị hỏa lực áp chế, chẳng những để cho Bùi Đông Lai thành công mang theo Tương Cương thoát khỏi nguy hiểm đồng thời năm tên đại lão Hồng Tinh kia cũng nhân cơ hội này mà tìm được chỗ ẩn nấp.
- Phong Diệp, để cho người của chúng ta lưu lại mấy người sang đường nhỏ phía tây tiếp ứng, những người khác dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt địch nhân!
Mang theo Tương Cương ẩn núp ở phía sau một tảng đá lớn, trước tiên Bùi Đông Lai liền hạ mệnh lệnh với Phong Diệp.
- Rõ, Bùi tiên sinh!
Nghe được Phong Diệp trả lời Bùi Đông Lai liền cắt liên lạc, phát hiện ánh mắt Tương Cương phức tạp nhìn hắn, mà sắc mặt của Ôn Nhã Hinh thì tái nhợt , ôm thật chặt lấy Tương Cương, há miệng thở dốc.
- Tôi sợ không an toàn, cho nên âm thầm cho người của tôi theo tới đây.
Bùi Đông Lai thấy ánh mắt phức tạp của Tương Cương nhìn mình thì lên tiếng giải thích.
- Cảm ơn… Cám ơn.
Tương Cương liền tự trách, nói cám ơn với Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai không có để ý, mà là nheo mắt lại, quét một vòng về phương hướng truyền ra tiếng súng.
- Đông Lai, đối phương có tay súng bắn tỉa, hẳn không phải là người của Phương Khôn, rất có thể là người của Lăng Hoa Cường.
Thấy Bùi Đông Lai quan sát thế cục, Tương Cương trầm ngâm nói:
- Dĩ nhiên cũng không loại bỏ là sát thủ cùng lính đánh thuê.
- Địch nhân phân tán rộng hơn, chúng ta không cách nào xác định nhân số của chúng.
Bên tai vang lên lời nói của Tương Cương…, Bùi Đông Lai thu hồi ánh mắt, suy nghĩ một chút nói:
- Việc trước mắt chúng ta cần làm lúc này là lập tức rời khỏi đây.
- Cửa trước công viên có đám người Phương Khôn nên chúng ta đi từ đường nhỏ phía tây miếu Quan công rời đi. Người của tôi ở bên kia, bên kia là nơi an toàn nhất.
Bùi Đông Lai quyết đoán làm ra quyết định.
- Tốt.
Có lẽ là bởi vì thân phận chân thực của Bùi Đông Lai và cũng có lẽ là phương pháp tránh rắc rồi của Bùi Đông Lai có hiệu quả, có lẽ là mới vừa rồi Bùi Đông Lai cứu Tương Cương một mạng, Tương Cương đối với quyết định của Bùi Đông Lai cũng không có bất kỳ dị nghị gì.
- 4 người các cậu tiến hành yểm hộ, ta chịu trách nhiệm bảo vệ Tương tiên sinh, cậu chịu trách nhiệm bảo vệ Ôn tiểu thư.
Thấy Tương Cương không có dị nghị gì, Bùi Đông Lai lập tức làm ra an bài.
- Dựa theo an bài của Bùi tiên sinh mà làm.
Tương Cương vội vàng phụ họa.
- Yểm hộ, đi!
Bùi Đông Lai lạnh giọng truyền mệnh lệnh, sau đó một tay nhấc Tương Cương lên, giống như là đang xách gà, không có cảm giác nặng mấy.
Trong đêm tối, thân ảnh của hắn uyển chuyển như quỷ mỵ, một tay nhấc Tương Cương lên chạy như điên.
Mắt thấy Bùi Đông Lai tựa như một trận gió bình thường biến mất ở trong bóng đêm, Hắc Long lúc này mới chính thức cảm nhận được thực lực kinh khủng của Bùi Đông Lai.
- Xin lỗi, Ôn tiểu thư.
Đồng thời biết được thực lực chân chính của Bùi Đông Lai, nhưng Hắc Long không có bị khiếp sợ, sắc mặt không đổi hướng về phía Ôn Nhã Hinh nói một câu, sau đó giơ tay đánh ngất Ôn Nhã Hinh, một tay kẹp lấy Ôn Nhã Hinh lên rồi hướng về phía Bùi Đông Lai biến mất mà chạy.
“Pằng! Pằng! Pằng!...”
Cùng lúc đó, 4 gã bảo tiêu của Hồng Tinh dựa theo an bài của Bùi Đông Lai, nhắm về phương hướng truyền ra tiếng súng mà bóp cò, dùng hỏa lực áp chế địch nhân, yểm hộ bốn người Bùi Đông Lai rời đi.
- Lão Lưu, tình huống có chút không đúng —— những tên ở phía tây kia có kỹ thuật bắn súng rất chuẩn, bọn họ hẳn không phải là người của Hồng Tinh.
- Đúng vậy, hình như chúng ta bị tính kế!
- Chẳng lẽ là tên khốn kiếp Phương Khôn kia giở trò quỷ?
Lúc Bùi Đông Lai cùng Hắc Long lần lượt mang theo hai người Tương Cương, Ôn Nhã Hinh chạy về phía đường nhỏ phía tây thì mấy tên thành viên thuộc Đông Tinh đang vây quanh ở bên cạnh Lưu Kiến, vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Chắc là không phải thế.
Đám người củaLưu Kiến đã tham gia chiến tranh phía nam ra bắc, đã từ trong đống người chết mà sống lại nên hắn khẳng định lắc đầu:
- Dựa vào hợp tác của Phương Khôn cùng đại ca, chúng ta chịu trách nhiệm giết chết Tương Cương, nếu Phương Khôn có thể tìm được thế lực trợ giúp mạnh như vậy, thì không có đạo lý nào lại cùng đại ca hợp tác. Còn nữa, lui một bước mà nói, cho dù Phương Khôn có thể tính kế chúng ta thì hắn nên đợi đến sau khi chúng ta thành công giết chết Tương Cương, mà không phải là hiện tại!
- Không sai, ta cũng cảm thấy không phải là Phương Khôn giở trò quỷ, bởi vì những tên ở phía tây kia căn bản cũng không có nổ súng vào đám người Tương Cương, rõ ràng cho thấy chúng cùng một nhóm!
Một gã thành viên phụ họa nói.
- Lão Lưu, chúng ta đã chết cùng bị thương không ít huynh đệ rồi, hơn nữa đoán chừng cảnh sát cũng sẽ mau chạy tới đây, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Lại một gã thành viên hỏi.
- Ta gọi điện thoại hỏi ý kiến của đại ka xem.
Lưu Kiến vừa nói, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Lăng Hoa Cường.
- Thế nào rồi Tiểu Kiến?
Điện thoại vừa chuyển thì Lăng Hoa Cường ở đầu dây bên kia gấp gá[ hỏi.
Lưu Kiến mang theo vài phần tự trách nói:
- Đại ca, chúng ta bị mắc bẫy —— có một nhóm người thực lực rất mạnh đột nhiên xuất hiện trợ giúp đám người Tương Cương.
- Cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, Lăng Hoa Cường nghe được lời nói của Lưu Kiến…, đột nhiên cả kinh, “Bá” một tiếng đứng lên, lắc đầu nói:
- Không thể nào! Cả Hồng Tinh cũng chỉ có đám người đội bảo vệ Hồng Tinh kia là có chút uy hiếp đối với các cậu, những người khác đối với các cậu mà nói thì các cậu giết bọn hắn như giết gà.
- Đại ca, chúng ta cũng cảm thấy hết sức tò mò, trang bị của đối phương vô cùng tốt hơn nữa thuật bắn súng cũng rất chuẩn, còn có tay súng bắn tỉa, giống như là lính đánh thuê.
Lưu Kiến trả lời.
Một lần nữa nghe được Lưu Kiến hồi báo Lăng Hoa Cường trầm ngâm chốc lát, liền làm ra quyết định:
- Bỏ nhiệm vụ lần này, lập tức rời đi!
- Rõ!
Lưu Kiến khẽ quát một tiếng, sau đó lập tức lợi dụng vô tuyến điện truyền đạt lại mệnh lệnh của Lăng Hoa Cường:
- Thực lực của địch nhân quá mạnh mẽ, lập tức rút lui, tập hợp ở xe cáp ở phía đông!
“Vù…Vù…Vù…”
Nhận được mệnh lệnh của Lưu Kiến những thành viên Đông Tinh kia không ham chiến nữa, mà là nhanh chóng hướng về phía xe Jeep mà chạy tới.
Đám người Lưu Kiến bỏ qua nhiệm vụ, A Minh thân là đội phó đội bảo vệ Hồng Tinh trước tiên làm ra hồi báo với Phương Khôn đã rời khỏi:
- Phương gia, kế hoạch có biến.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong chiếc Lincoln, bởi vì Phương Khôn đã nghe được tiếng súng nổ lớn, vốn là hưng phấn không thôi. Lúc này nghe được A Minh hồi báo thì liền cả kinh.
- Con đường nhỏ phía tây đột nhiên xuất hiện một nhóm người, bọn họ ra tay áp chế đám người Đông Tinh, yểm hộ đám người Tương Cương chạy trốn.
A Minh vừa nói, trong lòng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh một trận, theo hắn xem ra đám người xuất hiện ở phía tây kia thực lực thật sự quá biến thái, vừa xuất hiện liền khống chế hoàn toàn đối với người của Đông Tinh.
- Tai sao lại có thể như vậy?
Câu trả lời của A Minh khiến cho Phương Khôn cảm thấy kinh hoảng.
- Phương gia, tôi cũng không biết, mặt khác, người của Đông Tinh đã bắt đầu rút lui.
A Minh cũng tỏ ra buồn bực, đồng thời hắn cũng có chút lo lắng. Hắn biết rõ, nếu như không thể mượn tay đám người Lưu Kiến giết chết Tương Cương mà nói…, như vậy kế tiếp Phương Khôn rất có thể để cho hắn ra mặt áp dụng kế hoạch B.
- Lập tức áp dụng kế hoạch B, vô luận như thế nào, đêm nay cũng phải giết chết Tương Cương!
Phảng phất vì xác minh suy đoán của A Minh, Phương Khôn sau khi trầm ngâm ngắn ngủi, quyết đoán hạ mệnh lệnh.
- Rõ, Phương gia!
Mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng A Minh vẫn là quyết đoán cấp ra câu trả lời chắc chắn.
Sau khi kết thúc nói chuyện cùng Phương Khôn, A Minh lấy ra vô tuyến điện liên lạc với Hắc Long:
- Đội trưởng, tôi là A Minh, có chuyện cần hồi báo.
- Nói.
Trong bóng tối, Hắc Long đang kẹp Ôn Nhã Hinh chạy như điên đã không cách nào thấy được thân ảnh của Bùi Đông Lai, hắn giấu người ở phía sau ghế đá trong công viên, nói chuyện cùng A Minh.
- Phục kích người của chúng ta đúng là đám tạp chủng Đông Tinh kia!
Giọng nói của A Minh lộ ra vẻ dồn dập:
- Bất quá… Sau khi đám người ở phía tây kia xuất hiện, đám tạp chủng Đông Tinh chết không ít, bọn hắn bây giờ đã lựa chọn rút lui —— đám người ở phía tây kia là người của chúng ta sao?
- Là người của Bùi tiên sinh.
Hắc Long không có giấu diếm A Minh.
- Thì ra là người của Bùi tiên sinh.
Trong lòng A Minh cả kinh, nhưng không có biểu hiện ra ở trong giọng nói, mà là hỏi:
- Đội trưởng, các người bây giờ đang ở chỗ nào? Tôi dẫn người qua đó.
- Cậu dẫn người đến khu nghỉ ngơi phía Tây Bắc công viên chờ ta.
Hắc Long vốn là muốn để cho A Minh trực tiếp dẫn người đến đường nhỏ phía tây hội hợp, nhưng lại sợ đám người A Minh sẽ bị người của Bùi Đông Lai giết nhầm, không thể làm gì khác hơn là trước tiên để cho A Minh dẫn người hội hợp cùng hắn trước.
2’ sau.
Bùi Đông Lai dẫn đầu mang theo Tương Cương đã tới con đường nhỏ phía tây, đứng ở đầu đường, lấy Phong Diệp cầm đầu các thành viên Phong Diệp chờ chực đã lâu.
- Bùi tiên sinh.
Nhìn thấy Bùi Đông Lai, một nhóm 12 thành viên Phong Diệp liền chào hỏi Bùi Đông Lai.
- Tình huống hiện tại như thế nào?
Bùi Đông Lai để Tương Cương xuống rồi hỏi.
- Địch nhân đã từ phía đông rút lui.
Phong Diệp trả lời:
- Tôi lúc lên núi quan sát địa hình, phía đông có một xe Jeep đứng chờ, địch nhân hẳn là sẽ lợi dụng xe Jeep để chạy trốn.
Nghe được Phong Diệp hồi báo, Bùi Đông Lai cau mày đem ánh mắt nhìn về hướng đông, dường như đang do dự có nên truy kích hay không.
- Bùi tiên sinh, thủ hạ cùng ta hội hợp, đang tới gần con đường nhỏ phía tây, ngài hãy ra lệnh để người của ngài không nên động thủ.
Lúc Bùi Đông Lai đang do dự, trong bộ đàm của một gã hộ vệ Hồng Tinh truyền ra thanh âm của Hắc Long.
2’ sau.
Dưới sự chờ đợi của đám người Bùi Đông Lai, Hắc Long một tay kẹp Ôn Nhã Hinh, mang theo một nhóm gần 20 người của A Minh đã tới nơi.
- Tưởng thúc, tôi dẫn người đi xuống núi nhìn xem dưới chân núi có mai phục hay không, nếu là không có mai phục, tôi đề nghị chúng ta áp dụng truy kích đối với người của Đông Tinh.
Thấy đi theo phía sau Hắc Long gần 20 người, Bùi Đông Lai yên lòng, nói với Tương Cương:
- Ngài cùng người khác gặp nhau đi, ở trên núi chờ tin tức của tôi, sau đó lại từ đường nhỏ xuống núi.
- Tốt.
Tương Cương gật đầu.
- Hắc Long, bảo vệ tốt cho Tương tiên sinh.
Thấy Tương Cương gật đầu, Bùi Đông Lai nhìn vào mắt Hắc Long, sau đó không nói gì nữa, mang theo một nhóm 12 người Phong Diệp, nhanh chóng biến mất ở trong đêm tối.
Mắt thấy Bùi Đông Lai dẫn người rời đi, nỗi lo trong lòng A Minh chậm rãi rơi xuống, sát cơ chợt hiện lên trong mắt của hắn.
Lúc Bùi Đông Lai hô lên ba chữ “Có mai phục” thì hắn liền nhận ra nguy hiểm, thuận thế đem Tưởng Cương đẩy ngã xuống đất.
“Vù!”
Bùi Đông Lai mới vừa đẩy Tưởng Cương ngã xuống đất, một viên đạn bắn lén bắn ra, phá vỡ lực cản của không khí, mang theo hơi thở tử vong, gào thét xuyên qua chỗ mà Bùi Đông Lai mới vừa đứng.
“Phốc”
Bên cạnh Bùi Đông Lai, một gã bảo tiêu Kim Tim của Hồng Tinh không kịp làm ra phản ứng, liền bị tử đạn bắn nát đầu.
“Pằng!Pằng!Pằng”
Sau đó, không đợi tay súng bắn tỉa kia có cơ hội bóp cò lần nữa, thành viên của Phong Diệp đã bắn phá mãnh liệt về phương hướng mà tay súng bắn tỉa kia ẩn nấp, đạn bắn như mưa gào thét quét về phía chỗ tay súng bắn tỉa, làm cho tên tay súng bắn tỉa kia nằm gục trên mặt đất, không dám cựa quậy.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Những phương hướng khác, nhóm lính đánh thuê mai phục kia, giống như là đang tiến hành luyện tập bắn bia, mãnh liệt bắn phá về phía những đại lão Hồng Tinh cùng những thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh đang còn chưa kịp lấy lại tinh thần kia.
Đột nhiên xuất hiện tiếng súng phá vỡ không gian yên tĩnh trên núi, mấy tên Hồng Tinh bảo tiêu ở bên ngoài bị tử đạn bắn trúng, ngã xuống trong vũng máu.
Trên mặt đất, dường như Tương Cương ngã xuống đất quá mạnh, có lẽ là bị một màn phát sinh trước mắt làm cho mơ hồ, nên nhất thời không kịp lấy lại tinh thần, thế cho nên được Bùi Đông Lai thuận thế nhấc lên cũng không có phản ứng gì.
Thân là cận vệ của Tương Cương, Hắc Long thấy Bùi Đông Lai nhấc Tương Cương lên chạy về phía khác thì Hắc Long từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần không nói hai lời, một tay ôm lấy Ôn Nhã Hinh chạy theo hướng Bùi Đông Lai rời đi.
Cùng lúc đó, những tên cận vệ của năm đại lão Hồng Tinh cũng liền bảo vệ bọn hắn, rất nhanh che bọn hắn ở bên trong.
Mấy tên hộ vệ Hồng Tinh còn lại kia sau khi lấy lại tinh thần trước tiên làm ra phản kích, hướng về phía phương hướng của địch nhân mà điên cuồng nổ súng bắn trả.
Trong lúc những thành viên Phong Diệp cùng hộ vệ của Hồng Tinh bắn trả, những tên lính thuộc Đông Tinh kia bị hỏa lực áp chế, chẳng những để cho Bùi Đông Lai thành công mang theo Tương Cương thoát khỏi nguy hiểm đồng thời năm tên đại lão Hồng Tinh kia cũng nhân cơ hội này mà tìm được chỗ ẩn nấp.
- Phong Diệp, để cho người của chúng ta lưu lại mấy người sang đường nhỏ phía tây tiếp ứng, những người khác dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt địch nhân!
Mang theo Tương Cương ẩn núp ở phía sau một tảng đá lớn, trước tiên Bùi Đông Lai liền hạ mệnh lệnh với Phong Diệp.
- Rõ, Bùi tiên sinh!
Nghe được Phong Diệp trả lời Bùi Đông Lai liền cắt liên lạc, phát hiện ánh mắt Tương Cương phức tạp nhìn hắn, mà sắc mặt của Ôn Nhã Hinh thì tái nhợt , ôm thật chặt lấy Tương Cương, há miệng thở dốc.
- Tôi sợ không an toàn, cho nên âm thầm cho người của tôi theo tới đây.
Bùi Đông Lai thấy ánh mắt phức tạp của Tương Cương nhìn mình thì lên tiếng giải thích.
- Cảm ơn… Cám ơn.
Tương Cương liền tự trách, nói cám ơn với Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai không có để ý, mà là nheo mắt lại, quét một vòng về phương hướng truyền ra tiếng súng.
- Đông Lai, đối phương có tay súng bắn tỉa, hẳn không phải là người của Phương Khôn, rất có thể là người của Lăng Hoa Cường.
Thấy Bùi Đông Lai quan sát thế cục, Tương Cương trầm ngâm nói:
- Dĩ nhiên cũng không loại bỏ là sát thủ cùng lính đánh thuê.
- Địch nhân phân tán rộng hơn, chúng ta không cách nào xác định nhân số của chúng.
Bên tai vang lên lời nói của Tương Cương…, Bùi Đông Lai thu hồi ánh mắt, suy nghĩ một chút nói:
- Việc trước mắt chúng ta cần làm lúc này là lập tức rời khỏi đây.
- Cửa trước công viên có đám người Phương Khôn nên chúng ta đi từ đường nhỏ phía tây miếu Quan công rời đi. Người của tôi ở bên kia, bên kia là nơi an toàn nhất.
Bùi Đông Lai quyết đoán làm ra quyết định.
- Tốt.
Có lẽ là bởi vì thân phận chân thực của Bùi Đông Lai và cũng có lẽ là phương pháp tránh rắc rồi của Bùi Đông Lai có hiệu quả, có lẽ là mới vừa rồi Bùi Đông Lai cứu Tương Cương một mạng, Tương Cương đối với quyết định của Bùi Đông Lai cũng không có bất kỳ dị nghị gì.
- 4 người các cậu tiến hành yểm hộ, ta chịu trách nhiệm bảo vệ Tương tiên sinh, cậu chịu trách nhiệm bảo vệ Ôn tiểu thư.
Thấy Tương Cương không có dị nghị gì, Bùi Đông Lai lập tức làm ra an bài.
- Dựa theo an bài của Bùi tiên sinh mà làm.
Tương Cương vội vàng phụ họa.
- Yểm hộ, đi!
Bùi Đông Lai lạnh giọng truyền mệnh lệnh, sau đó một tay nhấc Tương Cương lên, giống như là đang xách gà, không có cảm giác nặng mấy.
Trong đêm tối, thân ảnh của hắn uyển chuyển như quỷ mỵ, một tay nhấc Tương Cương lên chạy như điên.
Mắt thấy Bùi Đông Lai tựa như một trận gió bình thường biến mất ở trong bóng đêm, Hắc Long lúc này mới chính thức cảm nhận được thực lực kinh khủng của Bùi Đông Lai.
- Xin lỗi, Ôn tiểu thư.
Đồng thời biết được thực lực chân chính của Bùi Đông Lai, nhưng Hắc Long không có bị khiếp sợ, sắc mặt không đổi hướng về phía Ôn Nhã Hinh nói một câu, sau đó giơ tay đánh ngất Ôn Nhã Hinh, một tay kẹp lấy Ôn Nhã Hinh lên rồi hướng về phía Bùi Đông Lai biến mất mà chạy.
“Pằng! Pằng! Pằng!...”
Cùng lúc đó, 4 gã bảo tiêu của Hồng Tinh dựa theo an bài của Bùi Đông Lai, nhắm về phương hướng truyền ra tiếng súng mà bóp cò, dùng hỏa lực áp chế địch nhân, yểm hộ bốn người Bùi Đông Lai rời đi.
- Lão Lưu, tình huống có chút không đúng —— những tên ở phía tây kia có kỹ thuật bắn súng rất chuẩn, bọn họ hẳn không phải là người của Hồng Tinh.
- Đúng vậy, hình như chúng ta bị tính kế!
- Chẳng lẽ là tên khốn kiếp Phương Khôn kia giở trò quỷ?
Lúc Bùi Đông Lai cùng Hắc Long lần lượt mang theo hai người Tương Cương, Ôn Nhã Hinh chạy về phía đường nhỏ phía tây thì mấy tên thành viên thuộc Đông Tinh đang vây quanh ở bên cạnh Lưu Kiến, vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Chắc là không phải thế.
Đám người củaLưu Kiến đã tham gia chiến tranh phía nam ra bắc, đã từ trong đống người chết mà sống lại nên hắn khẳng định lắc đầu:
- Dựa vào hợp tác của Phương Khôn cùng đại ca, chúng ta chịu trách nhiệm giết chết Tương Cương, nếu Phương Khôn có thể tìm được thế lực trợ giúp mạnh như vậy, thì không có đạo lý nào lại cùng đại ca hợp tác. Còn nữa, lui một bước mà nói, cho dù Phương Khôn có thể tính kế chúng ta thì hắn nên đợi đến sau khi chúng ta thành công giết chết Tương Cương, mà không phải là hiện tại!
- Không sai, ta cũng cảm thấy không phải là Phương Khôn giở trò quỷ, bởi vì những tên ở phía tây kia căn bản cũng không có nổ súng vào đám người Tương Cương, rõ ràng cho thấy chúng cùng một nhóm!
Một gã thành viên phụ họa nói.
- Lão Lưu, chúng ta đã chết cùng bị thương không ít huynh đệ rồi, hơn nữa đoán chừng cảnh sát cũng sẽ mau chạy tới đây, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Lại một gã thành viên hỏi.
- Ta gọi điện thoại hỏi ý kiến của đại ka xem.
Lưu Kiến vừa nói, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Lăng Hoa Cường.
- Thế nào rồi Tiểu Kiến?
Điện thoại vừa chuyển thì Lăng Hoa Cường ở đầu dây bên kia gấp gá[ hỏi.
Lưu Kiến mang theo vài phần tự trách nói:
- Đại ca, chúng ta bị mắc bẫy —— có một nhóm người thực lực rất mạnh đột nhiên xuất hiện trợ giúp đám người Tương Cương.
- Cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, Lăng Hoa Cường nghe được lời nói của Lưu Kiến…, đột nhiên cả kinh, “Bá” một tiếng đứng lên, lắc đầu nói:
- Không thể nào! Cả Hồng Tinh cũng chỉ có đám người đội bảo vệ Hồng Tinh kia là có chút uy hiếp đối với các cậu, những người khác đối với các cậu mà nói thì các cậu giết bọn hắn như giết gà.
- Đại ca, chúng ta cũng cảm thấy hết sức tò mò, trang bị của đối phương vô cùng tốt hơn nữa thuật bắn súng cũng rất chuẩn, còn có tay súng bắn tỉa, giống như là lính đánh thuê.
Lưu Kiến trả lời.
Một lần nữa nghe được Lưu Kiến hồi báo Lăng Hoa Cường trầm ngâm chốc lát, liền làm ra quyết định:
- Bỏ nhiệm vụ lần này, lập tức rời đi!
- Rõ!
Lưu Kiến khẽ quát một tiếng, sau đó lập tức lợi dụng vô tuyến điện truyền đạt lại mệnh lệnh của Lăng Hoa Cường:
- Thực lực của địch nhân quá mạnh mẽ, lập tức rút lui, tập hợp ở xe cáp ở phía đông!
“Vù…Vù…Vù…”
Nhận được mệnh lệnh của Lưu Kiến những thành viên Đông Tinh kia không ham chiến nữa, mà là nhanh chóng hướng về phía xe Jeep mà chạy tới.
Đám người Lưu Kiến bỏ qua nhiệm vụ, A Minh thân là đội phó đội bảo vệ Hồng Tinh trước tiên làm ra hồi báo với Phương Khôn đã rời khỏi:
- Phương gia, kế hoạch có biến.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong chiếc Lincoln, bởi vì Phương Khôn đã nghe được tiếng súng nổ lớn, vốn là hưng phấn không thôi. Lúc này nghe được A Minh hồi báo thì liền cả kinh.
- Con đường nhỏ phía tây đột nhiên xuất hiện một nhóm người, bọn họ ra tay áp chế đám người Đông Tinh, yểm hộ đám người Tương Cương chạy trốn.
A Minh vừa nói, trong lòng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh một trận, theo hắn xem ra đám người xuất hiện ở phía tây kia thực lực thật sự quá biến thái, vừa xuất hiện liền khống chế hoàn toàn đối với người của Đông Tinh.
- Tai sao lại có thể như vậy?
Câu trả lời của A Minh khiến cho Phương Khôn cảm thấy kinh hoảng.
- Phương gia, tôi cũng không biết, mặt khác, người của Đông Tinh đã bắt đầu rút lui.
A Minh cũng tỏ ra buồn bực, đồng thời hắn cũng có chút lo lắng. Hắn biết rõ, nếu như không thể mượn tay đám người Lưu Kiến giết chết Tương Cương mà nói…, như vậy kế tiếp Phương Khôn rất có thể để cho hắn ra mặt áp dụng kế hoạch B.
- Lập tức áp dụng kế hoạch B, vô luận như thế nào, đêm nay cũng phải giết chết Tương Cương!
Phảng phất vì xác minh suy đoán của A Minh, Phương Khôn sau khi trầm ngâm ngắn ngủi, quyết đoán hạ mệnh lệnh.
- Rõ, Phương gia!
Mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng A Minh vẫn là quyết đoán cấp ra câu trả lời chắc chắn.
Sau khi kết thúc nói chuyện cùng Phương Khôn, A Minh lấy ra vô tuyến điện liên lạc với Hắc Long:
- Đội trưởng, tôi là A Minh, có chuyện cần hồi báo.
- Nói.
Trong bóng tối, Hắc Long đang kẹp Ôn Nhã Hinh chạy như điên đã không cách nào thấy được thân ảnh của Bùi Đông Lai, hắn giấu người ở phía sau ghế đá trong công viên, nói chuyện cùng A Minh.
- Phục kích người của chúng ta đúng là đám tạp chủng Đông Tinh kia!
Giọng nói của A Minh lộ ra vẻ dồn dập:
- Bất quá… Sau khi đám người ở phía tây kia xuất hiện, đám tạp chủng Đông Tinh chết không ít, bọn hắn bây giờ đã lựa chọn rút lui —— đám người ở phía tây kia là người của chúng ta sao?
- Là người của Bùi tiên sinh.
Hắc Long không có giấu diếm A Minh.
- Thì ra là người của Bùi tiên sinh.
Trong lòng A Minh cả kinh, nhưng không có biểu hiện ra ở trong giọng nói, mà là hỏi:
- Đội trưởng, các người bây giờ đang ở chỗ nào? Tôi dẫn người qua đó.
- Cậu dẫn người đến khu nghỉ ngơi phía Tây Bắc công viên chờ ta.
Hắc Long vốn là muốn để cho A Minh trực tiếp dẫn người đến đường nhỏ phía tây hội hợp, nhưng lại sợ đám người A Minh sẽ bị người của Bùi Đông Lai giết nhầm, không thể làm gì khác hơn là trước tiên để cho A Minh dẫn người hội hợp cùng hắn trước.
2’ sau.
Bùi Đông Lai dẫn đầu mang theo Tương Cương đã tới con đường nhỏ phía tây, đứng ở đầu đường, lấy Phong Diệp cầm đầu các thành viên Phong Diệp chờ chực đã lâu.
- Bùi tiên sinh.
Nhìn thấy Bùi Đông Lai, một nhóm 12 thành viên Phong Diệp liền chào hỏi Bùi Đông Lai.
- Tình huống hiện tại như thế nào?
Bùi Đông Lai để Tương Cương xuống rồi hỏi.
- Địch nhân đã từ phía đông rút lui.
Phong Diệp trả lời:
- Tôi lúc lên núi quan sát địa hình, phía đông có một xe Jeep đứng chờ, địch nhân hẳn là sẽ lợi dụng xe Jeep để chạy trốn.
Nghe được Phong Diệp hồi báo, Bùi Đông Lai cau mày đem ánh mắt nhìn về hướng đông, dường như đang do dự có nên truy kích hay không.
- Bùi tiên sinh, thủ hạ cùng ta hội hợp, đang tới gần con đường nhỏ phía tây, ngài hãy ra lệnh để người của ngài không nên động thủ.
Lúc Bùi Đông Lai đang do dự, trong bộ đàm của một gã hộ vệ Hồng Tinh truyền ra thanh âm của Hắc Long.
2’ sau.
Dưới sự chờ đợi của đám người Bùi Đông Lai, Hắc Long một tay kẹp Ôn Nhã Hinh, mang theo một nhóm gần 20 người của A Minh đã tới nơi.
- Tưởng thúc, tôi dẫn người đi xuống núi nhìn xem dưới chân núi có mai phục hay không, nếu là không có mai phục, tôi đề nghị chúng ta áp dụng truy kích đối với người của Đông Tinh.
Thấy đi theo phía sau Hắc Long gần 20 người, Bùi Đông Lai yên lòng, nói với Tương Cương:
- Ngài cùng người khác gặp nhau đi, ở trên núi chờ tin tức của tôi, sau đó lại từ đường nhỏ xuống núi.
- Tốt.
Tương Cương gật đầu.
- Hắc Long, bảo vệ tốt cho Tương tiên sinh.
Thấy Tương Cương gật đầu, Bùi Đông Lai nhìn vào mắt Hắc Long, sau đó không nói gì nữa, mang theo một nhóm 12 người Phong Diệp, nhanh chóng biến mất ở trong đêm tối.
Mắt thấy Bùi Đông Lai dẫn người rời đi, nỗi lo trong lòng A Minh chậm rãi rơi xuống, sát cơ chợt hiện lên trong mắt của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.