Quyển 4 - Chương 518: Mỹ nhân diễn xuất, chiến tranh của nữ nhân!
Phong Cuồng
28/09/2013
- Đây là số điện thoại của tôi, trước 12h thì hãy gọi lại.
Bùi Đông Lai thấy thế, lấy điện thoại di động ra gọi vào số của Chu Kim, đợi sau khi tiếng chuông điện thoại vang lên thì cúp điện thoại, không đợi Chu Kim đáp lời, liền xoay người rời đi.
Lúc này đây, Chu Kim không có đuổi theo Bùi Đông Lai mà là nhìn vào bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Không biết qua bao lâu, khi bóng lưng Bùi Đông Lai biến mất trong tầm mắt của Chu Kim thì Chu Kim mang theo vẻ lo lắng trở về phòng y tế.
- Chu hành trưởng.
Đám người thấy Khang Kiếm thấy Chu Kim quay lại thì vội vàng chào hỏi.
- Con tôi sao rồi?
Vẻ mặt Chu Kim tỏ ra nghiêm túc hỏi, trong mắt hắn hiện lên vài phần tức giận.
- Não con của ngài chỉ bị chấn động nhẹ mà thôi.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân có tật giật mình nên Khang Kiếm không dám nhìn vào ánh mắt của Chu Kim.
- Cha.
Khang Kiếm với nói xong thì Chu Khiếu liền dìu Chu Kiến đi từ trong hành lang ra.
Chu Kim nghe vậy thì ánh mắt nhìn về phía 2 anh em Chu Khiếu và Chu Kiến. Từ miệng của Chu Khiếu nên Chu Kiến biết được việc mình đã làm ra là sai lầm cho nên hắn không dám nhìn vào Chu Kim, cúi đầu, trầm mặc không nói.
- Tiểu Kiến, con trở lại phòng bệnh trước đi, lát nữa Tiểu Khiếu sẽ mang con đi đến bệnh viện.
Nhìn bộ dạng của Chu Kiến thì trong lòng chỉ hận không thể rèn sắt không thành thép đồng thời cũng hơi đau lòng.
Sau khi Chu Kiến đi khỏi thì Chu Kim liền nhìn sang Chu Khiếu rồi nói:
- Cha đã đích thân nói chuyện với Bùi Đông Lai, nói chúng ta đã đồng ý cho tập đoàn Đông Hải vay vốn hơn nữa cha con đích thân gọi cho Phó Dong, nói cho Phó Dong biết rằng tài chính của tập đoàn Đông Hải đã được đảm bảo. Cha tưởng rằng Bùi Đông Lai sẽ đồng ý tha cho chúng ta.
Sắc mặt Chu Kim tỏ ra ngưng trọng, nói:
- Nhưng mà hắn không muốn.
- Không muốn sao?
Chu Khiếu ngẩn ra, lại hỏi:
- Vậy hắn muốn gì?
- Hắn nói vị hôn thê của hắn là Tần Đông Tuyết thành lập một tổ chức gọi là Đông Hạ hội, hắn muốn con rời khỏi Hồng Kinh hội, gia nhập vào Đông Hạ hội kia.
Giọng nói Chu Kim tỏ ra ngưng trọng.
- Cái gì? Muốn con rời khỏi Hồng Kinh hội rồi gia nhập vào Đông Hạ hội sao?
Thân là thành viên của Hồng Kinh hội thì Chu Khiếu biết rõ hậu quả khi phản bội, hắn tức giận đến cả người run lên:
- Bùi Đông Lai quả thực khinh người quá đáng!
Chu Kim ngầm thở dài, không có nói tiếp.
- Cha, cha có điều không biết, sau khi Diệp Tranh Vanh xảy ra chuyện thì tuy rằng bên ngoài đồn rằng con đường làm qua của hắn chấm dứt, sắp rơi vào quên lãng của Diệp gia nhưng mà Hồng Kinh hội chính là 1 tay hắn thành lập, 4 gã phó hội trưởng cùng những thành viên trong hội đều thuộc về dòng chính bên hắn, hơn nữa, bọn hắn còn có quan hệ với Diệp gia.
Chu Khiếu thấy Chu Kim không nói lời nào, chau mày nói:
- Nếu như con phản bội Hồng Kinh hội, gia nhập vào Đông Hạ hội thì sẽ làm cho toàn bộ người trong Hồng Kinh hội chấn động. Những người kia vì muốn ổn định lại lòng người Hồng Kinh hội tất nhiên sẽ súng bắn chim đầu đàn, đến lúc đó, chúng ta sẽ đối mặt với sự trả thù của cả Hồng Kinh hội, thậm chí là cả Diệp gia cũng có thể sẽ ra tay.
- Tiểu Khiến, những lời này của con thì ta biết nhưng mà con càng nên biết, đạo lý người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Chu Kim thở dài, giọng nói toát ra vẻ bất đắc dĩ:
- Bùi Đông Lai có thể một cước đá Diệp Tranh Vanh vào vực sâu, như vậy nếu hắn muốn đối phó với cha con chúng ta thì cũng không phải là việc gì khó.
- Cha, ý của cha là muốn con làm theo lời của Bùi Đông Lai?
Chu Khiếu có chút nóng nảy.
Chu Kim trầm ngâm một chút, nói:
- Con có thể lấy thân phận nằm vùng, ở mặt ngoài thì rời khỏi Hồng Kinh hội gia nhập vào Đông Hạ hội, cứ như vậy thì những người trong Hồng Kinh hội cũng sẽ không làm khó con, Còn về phần Diệp gia thì để ta nghĩ biện pháp xử lý.
- Được.
Chu Khiếu nghe vậy thì 2 mắt tỏa sáng, cảm thấy đề nghị của Chu Kim rất có thể làm được.
Mắt thấy Chu Khiếu đồng ý thì Chu Kim liền lấy điện thoại gọi cho Bùi Đông Lai. Đợi cho Bùi Đông Lai bắt máy thì hắn nói:
- Bùi tiên sinh, tôi đáp ứng yêu cầu của cậu, để Tiểu Khiếu rời khỏi Hồng Kinh hội, gia nhập vào Đông Hạ hội.
- Chu hành trưởng, tốc độ làm việc của ông còn nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi.
Trong chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ, Bùi Đông Lai tâm như gương sáng, mỉm cười giễu cợt.
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai thì sắc mặt Chu Kim biến đổi, vì muốn để cho Bùi Đông Lai tránh lòng sinh nghi nên hắn nói tiếp:
- Bùi Đông Lai, tuy nói tôi đáp ứng yêu cầu của cậu nhưng mà cậu phải cam đoan bảo vệ an toàn cho Chu gia.
- Được.
Bùi Đông Lai trả lời rồi cúp điện thoại.
- Cha, hắn tin sao?
Mắt thấy vẻ mặt âm trầm bất định của Chu Kim thì Chu Khiếu lo lắng mà hỏi.
- Hắn nổi lòng nghi ngờ.
Sắc mặt Chu Kim ngưng trọng, nói:
- Bất quá đây cũng là chuyện trong dự tính, quan trọng là kế tiếp chúng ta sẽ diễn xuất như thế nào. Diễn tốt thì chúng ta có thể tránh được một kiếp, diễn không tốt thì Chu gia chúng ta sẽ lâm vào tuyệt cảnh.
Chu Khiếu gập đầu.
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai châm một điếu thuốc lá, lẳng lặng hút vài hơi, sau đó bấm số điện thoại củaTần Đông Tuyết.
- Uyển Nhi không có sao chứ?
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Tần Đông Tuyết liền vang lên.
- Bị sốt mà thôi, vài ngày nữa sẽ khỏe ngay.
Bùi Đông Lai trả lời một câu sau đó hỏi:
- Đông Tuyết, cậu tính khi nào sẽ thành lập Đông Hạ hội?
- 2 ngày nữa, sao vậy?
Tần Đông Tuyết có chút nghi hoặc hỏi.
Bùi Đông Lai hơi cau mày:
- Có nhanh quá không?
- Không nhanh.
Tần Đông Tuyết tự tin cười cười:
- Chuyện này tớ tính đã lâu, hơn nữa cũng đã chuẩn bị đầy đủ, tớ sẽ cho cậu một niềm vui lớn.
- Vậy thì tớ yên tâm rồi.
Nghe được sự tự tin trong giọng nói của Tần Đông Tuyết thì Bùi Đông Lai cười nói:
- Tớ gọi cho cậu là muốn nói cho cậu biết. Mấy hôm trước Diệp gia mượn hành động “ Tảo Hắc” để gây áp lực với tập đoàn Đông Hải, chủ tịch của ngân hàng Remin kiêm phó hành trưởng ngân hàng Đông Hải là Chu Kim đã làm khó dễ hạng mục số 1 của tập đoàn. Hắn không cho chúng ta vay tiền, hơn nữa còn tạo áp lực đến những ngân hàng khác, không cho chúng ta vay. Ngoài ra, hôm nay con của hắn lại ở trường xảy ra xung đột với Tiểu Vũ…
- Tiểu Vũ không có sao chứ?
Tần Đông Tuyết cắt ngang lời nói của Bùi Đông Lai. Nàng biết Bùi Đông Lai đã xem Đông Phương Lãnh Vũ và Đông Phương Uyển Nhi giống như là 2 người em ruột của mình.
- Bị thương ngoài da, không sao cả.
Bùi Đông Lai nói:
- Vừa rồi tớ đã nói chuyện với Chu Kim, hắn sợ tớ trả thù nên đáp ứng để con trai lớn của hắn là Chu Khiếu rời khỏi Hồng Kinh hội gia nhập vào Đông Hạ hội của cậu, tớ cảm thấy trong này có điều dối trá. Bất quá, tớ cho rằng cậu có thể lợi dụng chuyện này làm chút gì đó.
- Ừh.
Tần Đông Tuyết nghe Bùi Đông Lai nói như thế thì vẻ mặt tỏ ra cơ trí, nói:
- Giao cho tớ đi, tớ sẽ làm cho.
- Được.
Thấy Tần Đông Tuyết chủ động nhận việc này thì Bùi Đông Lai cũng khong hỏi Tần Đông Tuyết định làm như thế nào mà hắn liền đáp ứng.
- Tớ vào học đã, cúp máy đây.
Tiếng chuông trong trường vang lên, Tần Đông Tuyết muốn cúp máy.
- Ừh.
Bùi Đông Lai lên tiếng, chủ động cúp điện thoại.
“Reng..Reng..”
Sau đó, coi như lúc Bùi Đông Lai chuẩn bị khởi động xe thì điện thoại lại rung lên.
Bùi Đông Lai cầm điện thoại thấy người gọi đến là Quý Hồng thì liền nghe máy.
- Lão bản thân ái, tôi thật sự rất yêu cậu.
Điện thoại được chuyển, Quý Hồng ở trong tổng bộ của tập đoàn Đông Hải, cởi giày cao gót, đứng ở rước cửa sổ, vẻ mặt tỏ ra hưng phấn.
- Phó Dong gọi điện cho cô rồi sao?
Nghe được Quý Hồng nói như thế, nghĩ đến lúc nãy Chu Kim nói tự mình gọi điện cho Phó Dong thì Bùi Đông Lai liền minh bạch cái gì.
- Đáp đúng rồi, vừa rồi Phó Dong đã gọi điện cho tôi, nói ngân hàng đã cho chúng ta vay, hạng mục này có thể thực hiện.
Quý Hồng hưng phấn mà trả lời một câu, theo sau nhịn không được mà vuốt mông ngựa nói:
- Lão bản thân ái, cậu thật sự rất uy vũ khí phách.
"—— "
Bùi Đông Lai liền cảm thấy đau đầu, vội vàng chuyển sang chuyện khác:
- Đúng rồi, Đông Tuyết bên kia muốn thành lập một tổ chức giống như Hồng Kinh hội, gọi là Đông Hạ hội. Nếu cậu ấy cần cái gì thì cô hãy cố gắng giúp đỡ.
- Oh?
Nghe Bùi Đông Lai nói như thế thì Quý Hồng vốn là ngẩn ra sau đó hơi trầm ngâm, nói:
- Lão bản thân ái, yêu cầu này chỉ sợ tôi không đáp ứng được. Cho dù tôi muốn giúp nàng ta thì nàng ta cũng không cần tôi hỗ trợ.
- Tại sao?
Lời nói của Quý Hồng khiến cho Bùi Đông Lai nhớ lại trước đây mình cũng nói giúp đỡ cho Tần Đông Tuyết nhưng mà Tần Đông Tuyết lại từ chối.
- Lão bản thân ái, đây là chiến tranh giữa nữ nhân, cậu không hiểu.
Quý Hồng hữu ý vô ý nhắc nhở nói.
Ân?
Vẻ mặt Bùi Đông Lai ngạc nhiên.
- Đông Tuyết muội muội thân ái, cô đây là muốn hướng về phía ta mà khiêu chiến sao?
Thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, Quý Hồng cúp điện thoại, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt tỏ ra hứng thú:
- Đệ nhất mỹ nhân kinh thành diễn xuất, tỷ tỷ đây thật sự rất chờ mong a.
Bùi Đông Lai thấy thế, lấy điện thoại di động ra gọi vào số của Chu Kim, đợi sau khi tiếng chuông điện thoại vang lên thì cúp điện thoại, không đợi Chu Kim đáp lời, liền xoay người rời đi.
Lúc này đây, Chu Kim không có đuổi theo Bùi Đông Lai mà là nhìn vào bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Không biết qua bao lâu, khi bóng lưng Bùi Đông Lai biến mất trong tầm mắt của Chu Kim thì Chu Kim mang theo vẻ lo lắng trở về phòng y tế.
- Chu hành trưởng.
Đám người thấy Khang Kiếm thấy Chu Kim quay lại thì vội vàng chào hỏi.
- Con tôi sao rồi?
Vẻ mặt Chu Kim tỏ ra nghiêm túc hỏi, trong mắt hắn hiện lên vài phần tức giận.
- Não con của ngài chỉ bị chấn động nhẹ mà thôi.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân có tật giật mình nên Khang Kiếm không dám nhìn vào ánh mắt của Chu Kim.
- Cha.
Khang Kiếm với nói xong thì Chu Khiếu liền dìu Chu Kiến đi từ trong hành lang ra.
Chu Kim nghe vậy thì ánh mắt nhìn về phía 2 anh em Chu Khiếu và Chu Kiến. Từ miệng của Chu Khiếu nên Chu Kiến biết được việc mình đã làm ra là sai lầm cho nên hắn không dám nhìn vào Chu Kim, cúi đầu, trầm mặc không nói.
- Tiểu Kiến, con trở lại phòng bệnh trước đi, lát nữa Tiểu Khiếu sẽ mang con đi đến bệnh viện.
Nhìn bộ dạng của Chu Kiến thì trong lòng chỉ hận không thể rèn sắt không thành thép đồng thời cũng hơi đau lòng.
Sau khi Chu Kiến đi khỏi thì Chu Kim liền nhìn sang Chu Khiếu rồi nói:
- Cha đã đích thân nói chuyện với Bùi Đông Lai, nói chúng ta đã đồng ý cho tập đoàn Đông Hải vay vốn hơn nữa cha con đích thân gọi cho Phó Dong, nói cho Phó Dong biết rằng tài chính của tập đoàn Đông Hải đã được đảm bảo. Cha tưởng rằng Bùi Đông Lai sẽ đồng ý tha cho chúng ta.
Sắc mặt Chu Kim tỏ ra ngưng trọng, nói:
- Nhưng mà hắn không muốn.
- Không muốn sao?
Chu Khiếu ngẩn ra, lại hỏi:
- Vậy hắn muốn gì?
- Hắn nói vị hôn thê của hắn là Tần Đông Tuyết thành lập một tổ chức gọi là Đông Hạ hội, hắn muốn con rời khỏi Hồng Kinh hội, gia nhập vào Đông Hạ hội kia.
Giọng nói Chu Kim tỏ ra ngưng trọng.
- Cái gì? Muốn con rời khỏi Hồng Kinh hội rồi gia nhập vào Đông Hạ hội sao?
Thân là thành viên của Hồng Kinh hội thì Chu Khiếu biết rõ hậu quả khi phản bội, hắn tức giận đến cả người run lên:
- Bùi Đông Lai quả thực khinh người quá đáng!
Chu Kim ngầm thở dài, không có nói tiếp.
- Cha, cha có điều không biết, sau khi Diệp Tranh Vanh xảy ra chuyện thì tuy rằng bên ngoài đồn rằng con đường làm qua của hắn chấm dứt, sắp rơi vào quên lãng của Diệp gia nhưng mà Hồng Kinh hội chính là 1 tay hắn thành lập, 4 gã phó hội trưởng cùng những thành viên trong hội đều thuộc về dòng chính bên hắn, hơn nữa, bọn hắn còn có quan hệ với Diệp gia.
Chu Khiếu thấy Chu Kim không nói lời nào, chau mày nói:
- Nếu như con phản bội Hồng Kinh hội, gia nhập vào Đông Hạ hội thì sẽ làm cho toàn bộ người trong Hồng Kinh hội chấn động. Những người kia vì muốn ổn định lại lòng người Hồng Kinh hội tất nhiên sẽ súng bắn chim đầu đàn, đến lúc đó, chúng ta sẽ đối mặt với sự trả thù của cả Hồng Kinh hội, thậm chí là cả Diệp gia cũng có thể sẽ ra tay.
- Tiểu Khiến, những lời này của con thì ta biết nhưng mà con càng nên biết, đạo lý người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Chu Kim thở dài, giọng nói toát ra vẻ bất đắc dĩ:
- Bùi Đông Lai có thể một cước đá Diệp Tranh Vanh vào vực sâu, như vậy nếu hắn muốn đối phó với cha con chúng ta thì cũng không phải là việc gì khó.
- Cha, ý của cha là muốn con làm theo lời của Bùi Đông Lai?
Chu Khiếu có chút nóng nảy.
Chu Kim trầm ngâm một chút, nói:
- Con có thể lấy thân phận nằm vùng, ở mặt ngoài thì rời khỏi Hồng Kinh hội gia nhập vào Đông Hạ hội, cứ như vậy thì những người trong Hồng Kinh hội cũng sẽ không làm khó con, Còn về phần Diệp gia thì để ta nghĩ biện pháp xử lý.
- Được.
Chu Khiếu nghe vậy thì 2 mắt tỏa sáng, cảm thấy đề nghị của Chu Kim rất có thể làm được.
Mắt thấy Chu Khiếu đồng ý thì Chu Kim liền lấy điện thoại gọi cho Bùi Đông Lai. Đợi cho Bùi Đông Lai bắt máy thì hắn nói:
- Bùi tiên sinh, tôi đáp ứng yêu cầu của cậu, để Tiểu Khiếu rời khỏi Hồng Kinh hội, gia nhập vào Đông Hạ hội.
- Chu hành trưởng, tốc độ làm việc của ông còn nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi.
Trong chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ, Bùi Đông Lai tâm như gương sáng, mỉm cười giễu cợt.
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai thì sắc mặt Chu Kim biến đổi, vì muốn để cho Bùi Đông Lai tránh lòng sinh nghi nên hắn nói tiếp:
- Bùi Đông Lai, tuy nói tôi đáp ứng yêu cầu của cậu nhưng mà cậu phải cam đoan bảo vệ an toàn cho Chu gia.
- Được.
Bùi Đông Lai trả lời rồi cúp điện thoại.
- Cha, hắn tin sao?
Mắt thấy vẻ mặt âm trầm bất định của Chu Kim thì Chu Khiếu lo lắng mà hỏi.
- Hắn nổi lòng nghi ngờ.
Sắc mặt Chu Kim ngưng trọng, nói:
- Bất quá đây cũng là chuyện trong dự tính, quan trọng là kế tiếp chúng ta sẽ diễn xuất như thế nào. Diễn tốt thì chúng ta có thể tránh được một kiếp, diễn không tốt thì Chu gia chúng ta sẽ lâm vào tuyệt cảnh.
Chu Khiếu gập đầu.
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai châm một điếu thuốc lá, lẳng lặng hút vài hơi, sau đó bấm số điện thoại củaTần Đông Tuyết.
- Uyển Nhi không có sao chứ?
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Tần Đông Tuyết liền vang lên.
- Bị sốt mà thôi, vài ngày nữa sẽ khỏe ngay.
Bùi Đông Lai trả lời một câu sau đó hỏi:
- Đông Tuyết, cậu tính khi nào sẽ thành lập Đông Hạ hội?
- 2 ngày nữa, sao vậy?
Tần Đông Tuyết có chút nghi hoặc hỏi.
Bùi Đông Lai hơi cau mày:
- Có nhanh quá không?
- Không nhanh.
Tần Đông Tuyết tự tin cười cười:
- Chuyện này tớ tính đã lâu, hơn nữa cũng đã chuẩn bị đầy đủ, tớ sẽ cho cậu một niềm vui lớn.
- Vậy thì tớ yên tâm rồi.
Nghe được sự tự tin trong giọng nói của Tần Đông Tuyết thì Bùi Đông Lai cười nói:
- Tớ gọi cho cậu là muốn nói cho cậu biết. Mấy hôm trước Diệp gia mượn hành động “ Tảo Hắc” để gây áp lực với tập đoàn Đông Hải, chủ tịch của ngân hàng Remin kiêm phó hành trưởng ngân hàng Đông Hải là Chu Kim đã làm khó dễ hạng mục số 1 của tập đoàn. Hắn không cho chúng ta vay tiền, hơn nữa còn tạo áp lực đến những ngân hàng khác, không cho chúng ta vay. Ngoài ra, hôm nay con của hắn lại ở trường xảy ra xung đột với Tiểu Vũ…
- Tiểu Vũ không có sao chứ?
Tần Đông Tuyết cắt ngang lời nói của Bùi Đông Lai. Nàng biết Bùi Đông Lai đã xem Đông Phương Lãnh Vũ và Đông Phương Uyển Nhi giống như là 2 người em ruột của mình.
- Bị thương ngoài da, không sao cả.
Bùi Đông Lai nói:
- Vừa rồi tớ đã nói chuyện với Chu Kim, hắn sợ tớ trả thù nên đáp ứng để con trai lớn của hắn là Chu Khiếu rời khỏi Hồng Kinh hội gia nhập vào Đông Hạ hội của cậu, tớ cảm thấy trong này có điều dối trá. Bất quá, tớ cho rằng cậu có thể lợi dụng chuyện này làm chút gì đó.
- Ừh.
Tần Đông Tuyết nghe Bùi Đông Lai nói như thế thì vẻ mặt tỏ ra cơ trí, nói:
- Giao cho tớ đi, tớ sẽ làm cho.
- Được.
Thấy Tần Đông Tuyết chủ động nhận việc này thì Bùi Đông Lai cũng khong hỏi Tần Đông Tuyết định làm như thế nào mà hắn liền đáp ứng.
- Tớ vào học đã, cúp máy đây.
Tiếng chuông trong trường vang lên, Tần Đông Tuyết muốn cúp máy.
- Ừh.
Bùi Đông Lai lên tiếng, chủ động cúp điện thoại.
“Reng..Reng..”
Sau đó, coi như lúc Bùi Đông Lai chuẩn bị khởi động xe thì điện thoại lại rung lên.
Bùi Đông Lai cầm điện thoại thấy người gọi đến là Quý Hồng thì liền nghe máy.
- Lão bản thân ái, tôi thật sự rất yêu cậu.
Điện thoại được chuyển, Quý Hồng ở trong tổng bộ của tập đoàn Đông Hải, cởi giày cao gót, đứng ở rước cửa sổ, vẻ mặt tỏ ra hưng phấn.
- Phó Dong gọi điện cho cô rồi sao?
Nghe được Quý Hồng nói như thế, nghĩ đến lúc nãy Chu Kim nói tự mình gọi điện cho Phó Dong thì Bùi Đông Lai liền minh bạch cái gì.
- Đáp đúng rồi, vừa rồi Phó Dong đã gọi điện cho tôi, nói ngân hàng đã cho chúng ta vay, hạng mục này có thể thực hiện.
Quý Hồng hưng phấn mà trả lời một câu, theo sau nhịn không được mà vuốt mông ngựa nói:
- Lão bản thân ái, cậu thật sự rất uy vũ khí phách.
"—— "
Bùi Đông Lai liền cảm thấy đau đầu, vội vàng chuyển sang chuyện khác:
- Đúng rồi, Đông Tuyết bên kia muốn thành lập một tổ chức giống như Hồng Kinh hội, gọi là Đông Hạ hội. Nếu cậu ấy cần cái gì thì cô hãy cố gắng giúp đỡ.
- Oh?
Nghe Bùi Đông Lai nói như thế thì Quý Hồng vốn là ngẩn ra sau đó hơi trầm ngâm, nói:
- Lão bản thân ái, yêu cầu này chỉ sợ tôi không đáp ứng được. Cho dù tôi muốn giúp nàng ta thì nàng ta cũng không cần tôi hỗ trợ.
- Tại sao?
Lời nói của Quý Hồng khiến cho Bùi Đông Lai nhớ lại trước đây mình cũng nói giúp đỡ cho Tần Đông Tuyết nhưng mà Tần Đông Tuyết lại từ chối.
- Lão bản thân ái, đây là chiến tranh giữa nữ nhân, cậu không hiểu.
Quý Hồng hữu ý vô ý nhắc nhở nói.
Ân?
Vẻ mặt Bùi Đông Lai ngạc nhiên.
- Đông Tuyết muội muội thân ái, cô đây là muốn hướng về phía ta mà khiêu chiến sao?
Thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, Quý Hồng cúp điện thoại, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt tỏ ra hứng thú:
- Đệ nhất mỹ nhân kinh thành diễn xuất, tỷ tỷ đây thật sự rất chờ mong a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.