Quyển 1 - Chương 255: Nạp Lan Minh Châu sám hối! (5)
Phong Cuồng
17/04/2013
Mặc dù Ngưu Chí Quân là quân đoàn trưởng quân đoàn xx nhưng lấy thân phận của hắn thì lúc bình thường sẽ không thể nào gặp mặt được Trần Quốc Đào ngay cả trò chuyện cũng không thể.
Đối với lần này, hắn thấy số điện thoại gọi đến là văn phòng của Trần Quốc Đào thì liền cả kinh không nhẹ.
- Lưu Cương, cậu để cho hắn ở đây chờ một lát.
Kinh ngạc qua đi, đầu tiên là Ngưu Chí Quân hạ mệnh lệnh với Lưu Cương, sau đó cầm lấy điện thoại di động đi qua một bên, nhận điện thoại:
- Báo cáo thủ trưởng, tôi quân đoàn trưởng quân đoàn xx, Ngưu Chí Quân, xin chỉ thị.
- Chào ông, Ngưu quân trưởng, ta là đội trưởng Trần Anh của đại đội Đặc Cảnh Đông Hải.
Đầu bên kia điện thoại, Trần Anh dùng điện thoại trong thư phòng Trần Quốc Đào liên lạc với Ngưu Chí Quân, tự giới thiệu.
Trần Anh?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Trần Anh…, Ngưu Chí Quân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mừng như điên.
Mặc dù hắn không biết vì sao lúc này Trần Anh lại dùng số điện thoại thư phòng của Trần Quốc Đào gọi tới nhưng mà dựa vào kế hoạch của Nạp Lan Minh Châu thì ban đầu hắn sẽ chủ động lĩnh mệnh dẫn người thi hành mục đích là bắt được Bùi Đông Lai, sau đó nghĩ biện pháp giao vào trong tay Trần Anh.
Hiện giờ Trần Anh chủ động xuất hiện, đối với hắn mà nói, quả thực chính là “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai bất phí công phu”.
- Chào cô, Trần đội trưởng.
Trong lòng âm thầm mừng như điên nhưng Ngưu Chí Quân không có biểu hiện ra, mà là rất nghiêm túc gọi chức vụ của Trần Anh.
- Ngưu quân trưởng, xin hỏi người của ông lên núi sao? Có đụng phải một thanh niên tên là Bùi Đông Lai không?
Trần Anh biết được Ngưu Thủ Sơn có xuất hiện lính đánh thuê hơn nữa phát sinh xung đột, nàng lo lắng Bùi Đông Lai có tham dự cho nên gọi điện thoại cho Bùi Đông Lai, kết quả không liên lạc được, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể thông qua Ngưu Chí Quân để tìm hiểu tình huống.
Chẳng lẽ bởi vì Bùi Đông Lai cho nên Trần Anh mới trở về Giang Ninh?
Nghe được Trần Anh hỏi thăm Bùi Đông Lai, trong lòng Ngưu Chí Quân vừa động, lập tức đã nảy ra một cái nghi vấn, sau đó hắn liền tự tin vào điểm này.
Theo hắn xem ra, vào lúc này Trần Anh xuất hiện tại Giang Ninh không rõ lý do, hơn nữa gọi điện thoại hỏi thăm tình huống của Bùi Đông Lai, nhất định là hướng về phía Bùi Đông Lai.
Sau khi khẳng định điểm này, trên mặt Ngưu Chí Quân lộ ra nét mặt hưng phấn, hắn vội vàng đáp:
- Trần đội trưởng, 10’ trước người của tôi vừa lên núi, trước mắt còn chưa tới được nghĩa trang trên đỉnh núi. Mới vừa rồi người của tôi có bắt được mấy người, trong đó có một người chính là Bùi Đông Lai như cô nói.
- Ngưu quân trưởng, tôi lập tức qua đó.
Nghe được lời nói của Ngưu Chí Quân, trong lòng Trần Anh vừa động, suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu như có thể, trước khi tôi tới đó xin Ngưu quân trưởng không đem Bùi Đông Lai cùng bằng hữu của hắn giao cho bất luận kẻ nào.
- Được.
Ngưu Chí Quân sảng khoái đáp ứng.
“Đô… Đô…”
Thanh âm vừa dứt, Ngưu Chí Quân phát hiện điện thoại đã cúp, không khỏi cười lạnh.
Bởi vì, thông qua cuộc nói chuyện cùng Trần Anh, hắn càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, theo hắn xem ra sở dĩ Trần Anh muốn chạy tới đây, hơn phân nửa là sợ Bùi Đông Lai vận dụng quan hệ sau lưng bóp méo sự thật để giải quyết chuyện này.
Sau khi có ý nghĩ như vậy, Ngưu Chí Quân không nhịn được mà cười lạnh rồinhìn Bùi Đông Lai một cái, cảm giác kia giống như đang nói: Tiểu tử, Trần Anh đã đem đầu mâu nhắm vào mày, mày đừng cho rằng bản thân có thể vận dụng mạng lưới quan hệ của mày, chỉ sợ lão tử của mày ra mặt cũng là uổng công!
Thấy vẻ mặt cười lạnh của Ngưu Chí Quân, Bùi Đông Lai cũng không biết thân phận đích thực của Ngưu Chí Quân nên hắn cho là Ngưu Chí Quân là nhạc phụ của Dương Sách, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Bởi vì… Lúc trước trên núi, hắn đã gọi điện thoại cho Quý Hồng, tiến hành an bài.
- Lưu lại 8 người trông coi bọn hắn.
Bởi vì biết được Trần Anh muốn tới, Ngưu Chí Quốc ngay cả hứng thú thẩm vấn Bùi Đông Lai cũng không có, mà là vung tay lên hạ mệnh lệnh:
- Những người khác tiếp tục lên núi, cần phải tiêu diệt bọn cướp.
Ngưu Chí Quân truyền đạt mệnh lệnh, ngoại trừ 8 tên trinh sát binh lưu lại thì những binh lính khác đều là ngồi lên xe hướng đỉnh núi đi tới.
Cùng lúc đó, quân khu Giang Ninh, trong thư phòng của Trần Quốc Đào.
- Tiểu Anh, tiểu tử mà cháu để cử cho ta kia sao lại có liên quan đến sự kiện Ngưu Thủ Sơn lần này?
Sắc mặtTrần Quốc Đào phức tạp nhìn Trần Anh hỏi:
- Còn nữa, sở dĩ cháu vội vàng trở về tìm ta đem hắn chuẩn bị tiến vào đại đội đặc chủng quân khu không phải là vì cháu biết hắn có tham dự vào chuyện tình Ngưu Thủ Sơn lần này, muốn giúp hắn sao?
Lúc trước, Trần Anh không liên lạc được với Bùi Đông Lai, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là thỉnh cầu Trần Quốc Đào lợi dụng số điện thoại của hắn hỏi thăm tình hình của Bùi Đông Lai, mặc dù Trần Quốc Đào đầy bụng nghi ngờ nhưng cũng không hỏi, chờ đến khi Trần Anh nói chuyện điện thoại xong, thì mới không kìm được nữa mà hỏi.
- Thật xin lỗi, gia gia.
Trần Anh sắc mặt phức tạp nhìn thoáng qua Trần Quốc Đào:
- Thời gian trước cháu cũng không biết Ngữu Thủ Sơn có phát sinh bắn nhau, cũng không nghĩ tới hắn có tham dự trong đó. Bất quá… Đúng như lời ông nói, cháu quả thật muốn giúp hắn.
- Hắn rốt cuộc là ai? Còn nữa tại sao hắn lại tham gia vào vụ đấu súng ở Ngưu Thủ Sơn?
Sắc mặt Trần Quốc Đào kinh ngạc hỏi.
- Bên ngoài hắn đúng là sinh viên đại học Đông Hải, nhưng thực ra đang âm thầm nắm trong tay hắc đạo Hỗ Hàng. Sự kiện Hàng Hồ trước đó không lâu, chính là hắn một tay đạo diễn.
Giọng nói Trần Anh phức tạp:
- Ngoài trừ cái đó, mấy ngày hôm trước, hắn và Dương Sách đã xảy ra xung đột. Mà hôm nay lại đúng là ngày giỗ của Đông Phương Thần, đại ca xã hội đen ngày trước của Đông Hải nên hắn và Liễu Nguyệt cùng nhau đi tảo mộ Đông Phương Thần bị Dương Sách ám toán.
“Bá!”
Nghe được lời nói của Trần Anh thì Trần Quốc Đào liền cả kinh.
Lấy thân phận của hắn, tự nhiên sẽ biết được chuyện phát sinh ở Hàng Hồ, hơn nữa hắn còn biết vào lúc đó Bạch gia liền trả thù Diệp gia, nuốt lấy quân cờ của Diệp gia ở Hồ Giang.
Có thể nói, trong chuyện kia đứng ở giữa thu lợi lớn nhất cũng không phải là Bạch Quốc Du, mà là người thay thế Phương Hiểu Hồng cùng Phương gia, xưng bá hắc đạo Hồ Giang, nhúng chàm vào thị trường vay mượn tiền Quý Hồng.
Mà hôm nay, Trần Anh lại nói cho Trần Quốc Đào, Bùi Đông Lai âm thầm nắm trong tay hắc đạo Hỗ Hàng…
Lúc trước, khi Trần Anh đề cử Bùi Đông Lai gia nhập đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh có nói Bùi Đông Lai đang là sinh viên, Trần Quốc Đào bị dọa không nhẹ, hiện tại biết được Bùi Đông Lai đúng là lão đại xã hội đen Hỗ Hàng, vẻ khiếp sợ trong lòng có thể hình dung được ư?
Phải biết rằng, Trần Anh luôn luôn ghét ác như cừu a…
- Tiểu Anh, tại sao cháu muốn giúp hắn?
Có lẽ là hoàn toàn bị thái độ của Trần Anh làm cho kinh hãi, thế cho nên Trần Quốc Đào không có để ý chuyện tình Dương Sách rất có thể cuồn vào sự kiện Ngưu Thủ Sơn lần này, mà là khẩn cấp muốn biết vì sao Trần Anh luôn luôn ghét ác như cừu lại giúp một đại ca xã hội đen, hơn nữa không tiếc đem đối phương cột vào trên chiến xa Trần gia.
- Bởi vì hắn là đồ đệ của Tiêu Phi.
Trần Anh một lần nữa thở dài:
- Ngoài trừ cái đó, mặc dù hắn nhúng chàm vào hắc đạo, tuy nhiên nó cùng những người trong hắc đạo khác bất đồng, cháu không hy vọng thấy hắn chết.
- Cho nên cháu chuẩn bị thân phận một bộ đội của đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh để bảo vệ hắn sao?
Trần Quốc Đào hiểu ra ý đồ của Trần Anh, mở to hai mắt nhìn.
- Thật xin lỗi, gia gia.
Có lẽ là quyết định như vậy cùng tín ngưỡng của chính mình có điểm xung đột, nàng còn chưa thuyết phục được chính bản thân mình, và có lẽ là không biết nên đối mặt với Trần Quốc Đào như thế nào sau hết thảy chuyện này, Trần Anh cúi đầu không dám nhìn Trần Quốc Đào.
- Cháu nói hắn là đồ đệ của Tiêu Phi, có chuyện này thật chứ?
Trần Quốc Đào cười khổ lắc đầu, suy nghĩ một chút hỏi.
- Hắn cùng Tiêu Phi có vài lần duyên phận gặp gỡ, cho nên Tiêu Phi đã dạy cho hắn một ít bản lĩnh.
Trần Anh giải thích.
- Thì ra là như vậy a.
Trần Quốc Đào nhìn Trần Anh, nói:
- Tiểu Anh, từ nhỏ đến lớn cháu đều là niềm kiêu ngạo của gia gia, gia gia chưa từng làm gì vì cháu. Hôm nay cháu đã mở miệng như vậy gia gia sẽ đáp ứng cháu —— vô luân hắn có ưu tú như lời cháu nói hay không thì ta cũng sẽ để hắn lấy danh nghĩa thuộc đại đội đặc chủng quân khu. Mặc khác dựa phán đoán của cháu, mặc dù hắn có tham dự vào sự kiện ở Ngưu Thủ Sơn nhưng không phải là hắn cấu kết với người nước ngoài, cho nên gia gia sẽ giúp hắn giải quyết chuyện này.
- Cảm ơn gia gia.
Trần Anh mơ hồ có chút kích động.
- Tiểu Anh, cháu nên biết một chút tin tức về sự kiện Hàng Hồ. Tiểu tử kia nếu có thể trở thành người có được lợi ích nhiều nhất trong sự kiện Hàng Hồ, đủ để cho thấy hắn và Bạch Quốc Du có quan hệ không tầm thường.
Trần Quốc Đào vừa nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
- Gia gia đúng là người thô hào, không thích cũng không muốn tham gia chuyện tranh đấu. Cho nên, nếu như sau này hắn làm ra chuyện thương thiên hại lý, hoặc là nói có dính dáng đến chuyện tranh đấu thì gia gia sẽ đem hắn xóa tên khỏi đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh!
- Gia gia, nếu như hắn không làm chuyện thương thiên hại lý hơn nữa lại giúp ông đoạt được chức vô địch tỷ võ bộ đội đặc chủng, trong lúc quan trọng ông có ra mặt giúp hắn không?
Trần Anh do dự một chút hỏi.
“Ách…”
Trần Quốc Đào há to mồm:
- Hắn thật sự làm được sao?
Trần Anh dùng sức gật gật đầu.
Trần Quốc Đào trầm mặc không nói.
…
Lúc này, trên Ngưu Thủ Sơn.
Ngưu Chí Quân vẫn để cho 8 tên trinh sát canh chừng đám người Bùi Đông Lai, mà hắn lại tìm một góc khuất không bóng người, bấm số điện thoại của Nạp Lan Minh Châu.
- Nạp Lan tiểu thư, kế hoạch vô cùng thuân lợi.
Điện thoại vừa chuyển, Ngưu Chí Quân liền hạ giọng, sắc mặt hưng phấn nói:
- Trước mắt, Bùi Đông Lai đã rơi vào trong tay của ta, hơn nữa… Mới vừa rồi ta nhận được điện thoại của Trần Anh!
- Điện thoại của Trần Anh ư? Chuyện gì xảy ra ?
Có lẽ là lời nói của Ngưu Chí Quân bất ngờ quá mức thế cho nên đầu bên kia điện thoại Nạp Lan Minh Châu không có bày ra bộ dáng cao cao tại thượng như trong dĩ vãng, mà là theo vài phần tò mò, mấy phần vui mừng hỏi.
- Trần Anh dùng số điện thoại thư phòng gia gia cô ta gọi cho tôi. Ở trong điện thoại nói cho tôi biết, nàng đang ở Giang Ninh, nàng bảo tôi trước khi nàng tới hiện trường thì không cho phép đem đám người Bùi Đông Lai giao cho bất cứ kẻ nào.
Ngưu Chí Quân hưng phấn mà nói:
- Theo tôi thấy, sở dĩ Trần Anh đột nhiên xuất hiện ở Giang Ninh,tuyệt đối là nhắm về phía tiểu tử Bùi Đông Lai kia rồi. Vì thế cho nên Trần Anh không để cho tôi đem tiểu tử Bùi Đông Lai kia giao cho người khác, hẳn là lo lắng Bùi Đông Lai vận dụng mạng lưới quan hệ sau lưng giải quyết chuyện này.
- Khanh khách… Chuyện này so với trong tưởng tượng của chúng ta càng thuận lợi chứ sao.
Nghe Ngưu Chí Quân hồi báo, đầu bên kia điện thoại Nạp Lan Minh Châu cười vui vẻ:
- Ngưu quân trưởng, nếu Trần Anh đã nói như vậy thì ông hãy làm theo. Dù sao thì cũng có tòa núi lớn Trần gia kia cản trở.
Ừh.
Ngưu Chí Quân vô cùng tin vào điểm này dù sao thân phận Trần Diêm Vương cũng không phải chỉ để trưng bày.
- Tốt lắm, Ngưu quân trưởng, nhiệm vụ của ông coi như là hoàn thành, kế tiếp, ông cứ chầm chậm mà thưởng thức màn diễn xuất này đi.
Nạp Lan Minh Châu vừa nói vừa nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy cảm giác đắc ý.
“Hải Đào, cha rất nhanh có thể giúp con trả được mối thù này.”
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Minh Châu…, Ngưu Chí Quân âm thầm nắm chặt quả đấm, cười lạnh không dứt.
“ Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, trước kia mày tỏ ra nguy hiểm, đó là Diệp thiếu gia lười so đo cùng với mày. Lần này, Diệp thiếu gia chẳng qua là tùy ý theo mày vui đùa một chút, mày sẽ phải nhận lấy kết thúc bi thảm. Mày nói, với bộ dạng của mày làm sao mà có thể cùng Diệp thiếu gia tranh đoạt nữ nhân? Tao xem mày ngay cả tư cách liếm giày cho Diệp thiếu gia cũng không có!”
Cúp điện thoại, Nạp Lan Minh Châu đứng trước cửa sổ, trong đầu hiện ra bộ dáng Bùi Đông Lai đang mặc một bộ quần áo rẻ tiền, giống như là một nữ vương cao cao tại thượng, sắc mặt khinh thường.
Nhảy nhót càng vui mừng, rơi càng thảm.
Nạp Lan Minh Châu không nhớ lâu.
…..
....
…..
Đối với lần này, hắn thấy số điện thoại gọi đến là văn phòng của Trần Quốc Đào thì liền cả kinh không nhẹ.
- Lưu Cương, cậu để cho hắn ở đây chờ một lát.
Kinh ngạc qua đi, đầu tiên là Ngưu Chí Quân hạ mệnh lệnh với Lưu Cương, sau đó cầm lấy điện thoại di động đi qua một bên, nhận điện thoại:
- Báo cáo thủ trưởng, tôi quân đoàn trưởng quân đoàn xx, Ngưu Chí Quân, xin chỉ thị.
- Chào ông, Ngưu quân trưởng, ta là đội trưởng Trần Anh của đại đội Đặc Cảnh Đông Hải.
Đầu bên kia điện thoại, Trần Anh dùng điện thoại trong thư phòng Trần Quốc Đào liên lạc với Ngưu Chí Quân, tự giới thiệu.
Trần Anh?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Trần Anh…, Ngưu Chí Quân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mừng như điên.
Mặc dù hắn không biết vì sao lúc này Trần Anh lại dùng số điện thoại thư phòng của Trần Quốc Đào gọi tới nhưng mà dựa vào kế hoạch của Nạp Lan Minh Châu thì ban đầu hắn sẽ chủ động lĩnh mệnh dẫn người thi hành mục đích là bắt được Bùi Đông Lai, sau đó nghĩ biện pháp giao vào trong tay Trần Anh.
Hiện giờ Trần Anh chủ động xuất hiện, đối với hắn mà nói, quả thực chính là “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai bất phí công phu”.
- Chào cô, Trần đội trưởng.
Trong lòng âm thầm mừng như điên nhưng Ngưu Chí Quân không có biểu hiện ra, mà là rất nghiêm túc gọi chức vụ của Trần Anh.
- Ngưu quân trưởng, xin hỏi người của ông lên núi sao? Có đụng phải một thanh niên tên là Bùi Đông Lai không?
Trần Anh biết được Ngưu Thủ Sơn có xuất hiện lính đánh thuê hơn nữa phát sinh xung đột, nàng lo lắng Bùi Đông Lai có tham dự cho nên gọi điện thoại cho Bùi Đông Lai, kết quả không liên lạc được, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể thông qua Ngưu Chí Quân để tìm hiểu tình huống.
Chẳng lẽ bởi vì Bùi Đông Lai cho nên Trần Anh mới trở về Giang Ninh?
Nghe được Trần Anh hỏi thăm Bùi Đông Lai, trong lòng Ngưu Chí Quân vừa động, lập tức đã nảy ra một cái nghi vấn, sau đó hắn liền tự tin vào điểm này.
Theo hắn xem ra, vào lúc này Trần Anh xuất hiện tại Giang Ninh không rõ lý do, hơn nữa gọi điện thoại hỏi thăm tình huống của Bùi Đông Lai, nhất định là hướng về phía Bùi Đông Lai.
Sau khi khẳng định điểm này, trên mặt Ngưu Chí Quân lộ ra nét mặt hưng phấn, hắn vội vàng đáp:
- Trần đội trưởng, 10’ trước người của tôi vừa lên núi, trước mắt còn chưa tới được nghĩa trang trên đỉnh núi. Mới vừa rồi người của tôi có bắt được mấy người, trong đó có một người chính là Bùi Đông Lai như cô nói.
- Ngưu quân trưởng, tôi lập tức qua đó.
Nghe được lời nói của Ngưu Chí Quân, trong lòng Trần Anh vừa động, suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu như có thể, trước khi tôi tới đó xin Ngưu quân trưởng không đem Bùi Đông Lai cùng bằng hữu của hắn giao cho bất luận kẻ nào.
- Được.
Ngưu Chí Quân sảng khoái đáp ứng.
“Đô… Đô…”
Thanh âm vừa dứt, Ngưu Chí Quân phát hiện điện thoại đã cúp, không khỏi cười lạnh.
Bởi vì, thông qua cuộc nói chuyện cùng Trần Anh, hắn càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, theo hắn xem ra sở dĩ Trần Anh muốn chạy tới đây, hơn phân nửa là sợ Bùi Đông Lai vận dụng quan hệ sau lưng bóp méo sự thật để giải quyết chuyện này.
Sau khi có ý nghĩ như vậy, Ngưu Chí Quân không nhịn được mà cười lạnh rồinhìn Bùi Đông Lai một cái, cảm giác kia giống như đang nói: Tiểu tử, Trần Anh đã đem đầu mâu nhắm vào mày, mày đừng cho rằng bản thân có thể vận dụng mạng lưới quan hệ của mày, chỉ sợ lão tử của mày ra mặt cũng là uổng công!
Thấy vẻ mặt cười lạnh của Ngưu Chí Quân, Bùi Đông Lai cũng không biết thân phận đích thực của Ngưu Chí Quân nên hắn cho là Ngưu Chí Quân là nhạc phụ của Dương Sách, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Bởi vì… Lúc trước trên núi, hắn đã gọi điện thoại cho Quý Hồng, tiến hành an bài.
- Lưu lại 8 người trông coi bọn hắn.
Bởi vì biết được Trần Anh muốn tới, Ngưu Chí Quốc ngay cả hứng thú thẩm vấn Bùi Đông Lai cũng không có, mà là vung tay lên hạ mệnh lệnh:
- Những người khác tiếp tục lên núi, cần phải tiêu diệt bọn cướp.
Ngưu Chí Quân truyền đạt mệnh lệnh, ngoại trừ 8 tên trinh sát binh lưu lại thì những binh lính khác đều là ngồi lên xe hướng đỉnh núi đi tới.
Cùng lúc đó, quân khu Giang Ninh, trong thư phòng của Trần Quốc Đào.
- Tiểu Anh, tiểu tử mà cháu để cử cho ta kia sao lại có liên quan đến sự kiện Ngưu Thủ Sơn lần này?
Sắc mặtTrần Quốc Đào phức tạp nhìn Trần Anh hỏi:
- Còn nữa, sở dĩ cháu vội vàng trở về tìm ta đem hắn chuẩn bị tiến vào đại đội đặc chủng quân khu không phải là vì cháu biết hắn có tham dự vào chuyện tình Ngưu Thủ Sơn lần này, muốn giúp hắn sao?
Lúc trước, Trần Anh không liên lạc được với Bùi Đông Lai, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là thỉnh cầu Trần Quốc Đào lợi dụng số điện thoại của hắn hỏi thăm tình hình của Bùi Đông Lai, mặc dù Trần Quốc Đào đầy bụng nghi ngờ nhưng cũng không hỏi, chờ đến khi Trần Anh nói chuyện điện thoại xong, thì mới không kìm được nữa mà hỏi.
- Thật xin lỗi, gia gia.
Trần Anh sắc mặt phức tạp nhìn thoáng qua Trần Quốc Đào:
- Thời gian trước cháu cũng không biết Ngữu Thủ Sơn có phát sinh bắn nhau, cũng không nghĩ tới hắn có tham dự trong đó. Bất quá… Đúng như lời ông nói, cháu quả thật muốn giúp hắn.
- Hắn rốt cuộc là ai? Còn nữa tại sao hắn lại tham gia vào vụ đấu súng ở Ngưu Thủ Sơn?
Sắc mặt Trần Quốc Đào kinh ngạc hỏi.
- Bên ngoài hắn đúng là sinh viên đại học Đông Hải, nhưng thực ra đang âm thầm nắm trong tay hắc đạo Hỗ Hàng. Sự kiện Hàng Hồ trước đó không lâu, chính là hắn một tay đạo diễn.
Giọng nói Trần Anh phức tạp:
- Ngoài trừ cái đó, mấy ngày hôm trước, hắn và Dương Sách đã xảy ra xung đột. Mà hôm nay lại đúng là ngày giỗ của Đông Phương Thần, đại ca xã hội đen ngày trước của Đông Hải nên hắn và Liễu Nguyệt cùng nhau đi tảo mộ Đông Phương Thần bị Dương Sách ám toán.
“Bá!”
Nghe được lời nói của Trần Anh thì Trần Quốc Đào liền cả kinh.
Lấy thân phận của hắn, tự nhiên sẽ biết được chuyện phát sinh ở Hàng Hồ, hơn nữa hắn còn biết vào lúc đó Bạch gia liền trả thù Diệp gia, nuốt lấy quân cờ của Diệp gia ở Hồ Giang.
Có thể nói, trong chuyện kia đứng ở giữa thu lợi lớn nhất cũng không phải là Bạch Quốc Du, mà là người thay thế Phương Hiểu Hồng cùng Phương gia, xưng bá hắc đạo Hồ Giang, nhúng chàm vào thị trường vay mượn tiền Quý Hồng.
Mà hôm nay, Trần Anh lại nói cho Trần Quốc Đào, Bùi Đông Lai âm thầm nắm trong tay hắc đạo Hỗ Hàng…
Lúc trước, khi Trần Anh đề cử Bùi Đông Lai gia nhập đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh có nói Bùi Đông Lai đang là sinh viên, Trần Quốc Đào bị dọa không nhẹ, hiện tại biết được Bùi Đông Lai đúng là lão đại xã hội đen Hỗ Hàng, vẻ khiếp sợ trong lòng có thể hình dung được ư?
Phải biết rằng, Trần Anh luôn luôn ghét ác như cừu a…
- Tiểu Anh, tại sao cháu muốn giúp hắn?
Có lẽ là hoàn toàn bị thái độ của Trần Anh làm cho kinh hãi, thế cho nên Trần Quốc Đào không có để ý chuyện tình Dương Sách rất có thể cuồn vào sự kiện Ngưu Thủ Sơn lần này, mà là khẩn cấp muốn biết vì sao Trần Anh luôn luôn ghét ác như cừu lại giúp một đại ca xã hội đen, hơn nữa không tiếc đem đối phương cột vào trên chiến xa Trần gia.
- Bởi vì hắn là đồ đệ của Tiêu Phi.
Trần Anh một lần nữa thở dài:
- Ngoài trừ cái đó, mặc dù hắn nhúng chàm vào hắc đạo, tuy nhiên nó cùng những người trong hắc đạo khác bất đồng, cháu không hy vọng thấy hắn chết.
- Cho nên cháu chuẩn bị thân phận một bộ đội của đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh để bảo vệ hắn sao?
Trần Quốc Đào hiểu ra ý đồ của Trần Anh, mở to hai mắt nhìn.
- Thật xin lỗi, gia gia.
Có lẽ là quyết định như vậy cùng tín ngưỡng của chính mình có điểm xung đột, nàng còn chưa thuyết phục được chính bản thân mình, và có lẽ là không biết nên đối mặt với Trần Quốc Đào như thế nào sau hết thảy chuyện này, Trần Anh cúi đầu không dám nhìn Trần Quốc Đào.
- Cháu nói hắn là đồ đệ của Tiêu Phi, có chuyện này thật chứ?
Trần Quốc Đào cười khổ lắc đầu, suy nghĩ một chút hỏi.
- Hắn cùng Tiêu Phi có vài lần duyên phận gặp gỡ, cho nên Tiêu Phi đã dạy cho hắn một ít bản lĩnh.
Trần Anh giải thích.
- Thì ra là như vậy a.
Trần Quốc Đào nhìn Trần Anh, nói:
- Tiểu Anh, từ nhỏ đến lớn cháu đều là niềm kiêu ngạo của gia gia, gia gia chưa từng làm gì vì cháu. Hôm nay cháu đã mở miệng như vậy gia gia sẽ đáp ứng cháu —— vô luân hắn có ưu tú như lời cháu nói hay không thì ta cũng sẽ để hắn lấy danh nghĩa thuộc đại đội đặc chủng quân khu. Mặc khác dựa phán đoán của cháu, mặc dù hắn có tham dự vào sự kiện ở Ngưu Thủ Sơn nhưng không phải là hắn cấu kết với người nước ngoài, cho nên gia gia sẽ giúp hắn giải quyết chuyện này.
- Cảm ơn gia gia.
Trần Anh mơ hồ có chút kích động.
- Tiểu Anh, cháu nên biết một chút tin tức về sự kiện Hàng Hồ. Tiểu tử kia nếu có thể trở thành người có được lợi ích nhiều nhất trong sự kiện Hàng Hồ, đủ để cho thấy hắn và Bạch Quốc Du có quan hệ không tầm thường.
Trần Quốc Đào vừa nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
- Gia gia đúng là người thô hào, không thích cũng không muốn tham gia chuyện tranh đấu. Cho nên, nếu như sau này hắn làm ra chuyện thương thiên hại lý, hoặc là nói có dính dáng đến chuyện tranh đấu thì gia gia sẽ đem hắn xóa tên khỏi đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh!
- Gia gia, nếu như hắn không làm chuyện thương thiên hại lý hơn nữa lại giúp ông đoạt được chức vô địch tỷ võ bộ đội đặc chủng, trong lúc quan trọng ông có ra mặt giúp hắn không?
Trần Anh do dự một chút hỏi.
“Ách…”
Trần Quốc Đào há to mồm:
- Hắn thật sự làm được sao?
Trần Anh dùng sức gật gật đầu.
Trần Quốc Đào trầm mặc không nói.
…
Lúc này, trên Ngưu Thủ Sơn.
Ngưu Chí Quân vẫn để cho 8 tên trinh sát canh chừng đám người Bùi Đông Lai, mà hắn lại tìm một góc khuất không bóng người, bấm số điện thoại của Nạp Lan Minh Châu.
- Nạp Lan tiểu thư, kế hoạch vô cùng thuân lợi.
Điện thoại vừa chuyển, Ngưu Chí Quân liền hạ giọng, sắc mặt hưng phấn nói:
- Trước mắt, Bùi Đông Lai đã rơi vào trong tay của ta, hơn nữa… Mới vừa rồi ta nhận được điện thoại của Trần Anh!
- Điện thoại của Trần Anh ư? Chuyện gì xảy ra ?
Có lẽ là lời nói của Ngưu Chí Quân bất ngờ quá mức thế cho nên đầu bên kia điện thoại Nạp Lan Minh Châu không có bày ra bộ dáng cao cao tại thượng như trong dĩ vãng, mà là theo vài phần tò mò, mấy phần vui mừng hỏi.
- Trần Anh dùng số điện thoại thư phòng gia gia cô ta gọi cho tôi. Ở trong điện thoại nói cho tôi biết, nàng đang ở Giang Ninh, nàng bảo tôi trước khi nàng tới hiện trường thì không cho phép đem đám người Bùi Đông Lai giao cho bất cứ kẻ nào.
Ngưu Chí Quân hưng phấn mà nói:
- Theo tôi thấy, sở dĩ Trần Anh đột nhiên xuất hiện ở Giang Ninh,tuyệt đối là nhắm về phía tiểu tử Bùi Đông Lai kia rồi. Vì thế cho nên Trần Anh không để cho tôi đem tiểu tử Bùi Đông Lai kia giao cho người khác, hẳn là lo lắng Bùi Đông Lai vận dụng mạng lưới quan hệ sau lưng giải quyết chuyện này.
- Khanh khách… Chuyện này so với trong tưởng tượng của chúng ta càng thuận lợi chứ sao.
Nghe Ngưu Chí Quân hồi báo, đầu bên kia điện thoại Nạp Lan Minh Châu cười vui vẻ:
- Ngưu quân trưởng, nếu Trần Anh đã nói như vậy thì ông hãy làm theo. Dù sao thì cũng có tòa núi lớn Trần gia kia cản trở.
Ừh.
Ngưu Chí Quân vô cùng tin vào điểm này dù sao thân phận Trần Diêm Vương cũng không phải chỉ để trưng bày.
- Tốt lắm, Ngưu quân trưởng, nhiệm vụ của ông coi như là hoàn thành, kế tiếp, ông cứ chầm chậm mà thưởng thức màn diễn xuất này đi.
Nạp Lan Minh Châu vừa nói vừa nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy cảm giác đắc ý.
“Hải Đào, cha rất nhanh có thể giúp con trả được mối thù này.”
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Minh Châu…, Ngưu Chí Quân âm thầm nắm chặt quả đấm, cười lạnh không dứt.
“ Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, trước kia mày tỏ ra nguy hiểm, đó là Diệp thiếu gia lười so đo cùng với mày. Lần này, Diệp thiếu gia chẳng qua là tùy ý theo mày vui đùa một chút, mày sẽ phải nhận lấy kết thúc bi thảm. Mày nói, với bộ dạng của mày làm sao mà có thể cùng Diệp thiếu gia tranh đoạt nữ nhân? Tao xem mày ngay cả tư cách liếm giày cho Diệp thiếu gia cũng không có!”
Cúp điện thoại, Nạp Lan Minh Châu đứng trước cửa sổ, trong đầu hiện ra bộ dáng Bùi Đông Lai đang mặc một bộ quần áo rẻ tiền, giống như là một nữ vương cao cao tại thượng, sắc mặt khinh thường.
Nhảy nhót càng vui mừng, rơi càng thảm.
Nạp Lan Minh Châu không nhớ lâu.
…..
....
…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.