Quyển 1 - Chương 234: Nạp Lan Minh Châu.
Phong Cuồng
17/04/2013
"Hô. . . Hô. . ."
Dường như nhận ra Bùi Đông Lai trầm mặc, Hạ Y Na liên tục thở sâu 2 hơi, chậm rãi đứng lên, nàng không lau nước mặt trên mặt mà miễn cưỡng cười:
- Tớ về đây.
- Tớ đưa cậu đi.
Bùi Đông Lai âm thầm thở dài, hắn cũng không ghét Hạ Y Na ngược lại mọi việc Hạ Y Na làm đều khiến hắn cảm động.
Nhưng mà.
Cảm động không thể nào bằng tình yêu.
Nói hắn yêu Hạ Y Na thì ngay bản thân hắn cũng không tin.
Đồng thời hắn cũng biết tạm thời không đề cập tới chuyện gia cảnh, chỉ nói đến Tần Đông Tuyết thôi thì đối với Hạ Y Na mà nói thì đó là một điều không công bằng.
- Không cần, tớ không sao.
Hạ Y Na lau nước mắt trên mặt, cố gắng để bản thân tỏ ra bình tĩnh:
- Chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon.
Bùi Đông Lai biết rõ tính tình của Hạ Y Na cho nên cũng không cưỡng cầu.
Nghe được 3 chữ “ Chúc ngủ ngon” Hạ Y Na cũng không nói gì, chỉ nhìn Bùi Đông Lai một cái thật sâu, sau đó xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Bùi Đông Lai đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn Hạ Y Na rời đi.
Lúc xoay người rời đi, những giọt nước mắt cứ như vậy mà tuôn rơi, nàng không có lau đi những dòng nước mắt , mà cắn môi, cố gắng…. cố gắng để bước chân mình không run rẩy.
Nhưng mà…
Cho dù cố gắng đi thế nào chăng nữa thì nàng vẫn không thể làm được điều này.
------------------
Cùng lúc đó.
Trên đường cao tốc đi Giang Ninh, một chiếc Audi A6 mang theo bảng số xe của chính phủ đậu ở chỗ này.
Trong ôtô, Lâm Tường hút một điếu thuốc, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Rốt cuộc, ở khi hắn chờ đợi, một chiếc Lincoln biển số 4444 của Dương Sách xuất hiện.
“ Vù”
Lâm Tường thấy thế, bắn bay tàn thuốc, không đợi thư ký mở cửa, hắn liền tự mình mở cửa xe, đi xuống.
Rất nhanh, Dương Sách liền chạy ra khỏi xe.
- Anh rể.
Phía trước chiếc Lincoln là một chiếc Benz, trong xe Hà Hoa thấy Lâm Tường thì vội vàng kêu lên một tiếng, giọng nói vô cùng ủy khuất.
Tuy rằng hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được Dương Sách lại có thể quỳ xuống trước mặt Bùi Đông Lai nhưng mà hắn đã thấy hết tất cả mọi chuyện, đồng thời hắn cũng hiểu rõ Bùi Đông Lai không phải là một vật muốn đụng là đụng, muốn quăng là quăng.
Mặc dù hiểu được điểm này nhưng hắn vẫn không tin Bùi Đông Lai có thể ngưu hơn cả Hà gia và Lâm gia, 2 gia tộc có tiếng ở kinh thành.
Ngược lại, ở hắn xem ra, chỉ cần anh rể hắn là Lâm Tường ra mặt thì đêm nay chắc chắn Bùi Đông Lai sẽ chịu nhục.
- Anh rể.
Vài giây sau, Hà Hoa chạy đến trước người Lâm Tường, giống như là một đứa trẻ bị ủy khuất.
- Đồ phế vật vô dụng.
Thấy vậy Lâm Tường liền mắng một tiếng, sao đó trực tiếp tát một bạt tai vào mặt Hà Hoa.
“ Bốp”
Hà Hoa bất ngờ không phòng bị, thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất.
Trên mặt truyền đến một cơn đau, Hà Hoa như bị choáng váng, ngơ ngác nhìn Lâm Tường:
- Anh…Anh rể… tại… tại sao lại đánh em?
"Bá!"
Hà Hoa vốn là đang tức giận nghe Hà Hoa nói vậy thì hắn càng tức giận đến run người.
Sau đó, hắn không nói hai lời, vung chân lên, tung một cước vào người Hà Hoa.
“ Bịch”
Một cước này Lâm Tường dùng hết sức, làm cho Hà Hoa trực tiếp ngã xuống đất.
- Anh… Anh rể… anh làm gì thế?
Hà Hoa ủy khuất khóc, ở hắn xem ra sau khi Lâm Tường biết chuyện này sẽ giúp hắn đối phó với Bùi Đông Lai mới đúng. Mà hiện giờ hắn không hiểu vì sao Lâm Tường lại đánh hắn?
Nghe được Hà Hoa nói vậy, Lâm Tường rất muốn hỏi có phải đầu của Hà Hoa chứa phân không, một người đã khiến cho Dương Sách phải quỳ lạy như con chó chết. Hà Hoa lại muốn mình hắn báo thù giúp?
- Cút.
Lâm Tường quát lạnh nói.
Chẳng… Chẳng lẽ ảnh rể cũng không dám đối phó với tên tiểu tạp chủng kia?
Thấy được Lâm Tường thật sự tức giận, bỗng nhiên Hà Hoa nghĩ đến việc này, sau đó nói:
- Anh… Anh rể, em cùng Dương ca bị tên Bùi Đông Lai kia đánh, chẳng những anh không giúp em, đánh em làm gì?
- Mày còn nói nhảm nữa thì tao sẽ cắt đứt chân chó của mày.
Lâm Tường thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, giác ngộ của Hà Hoa thật sự khiến hắn rất thất vọng.
- Chẳng… Chẳng lẽ anh sợ tên Bùi Đông Lai kia ư?
Nghe được Lâm Tường nói vậy thì vẻ mặt Hà Hoa không thể tin hỏi.
Lúc này đây, Lâm Tường không trả lời mà đi thẳng đến xe của Dương Sách.
Thấy hành động của Lâm Tường, Hà Hoa hoàn toàn há hốc mồm.
Lý trí nói cho hắn biết, Lâm Tường kiêng kị Bùi Đông Lai, nếu không thì sẽ không có như vậy.
- Xin lỗi, Dương Sách.
Lâm Tường đi đến trước người Dương Sách, mang theo vài phần xin lỗi nói.
Hiển nhiên, hắn cũng biết, đối với thủ đoạn thông thiên của Dương Sách ở Nam Tô mà nói thì thủ đoạn của Dương Sách tàn nhẫn như thế nào.
Mà hết thảy mọi việc này đều do Hà Hoa, cậu em vợ của hắn gây ra.
- Lâm thiếu, những lời này không cần phải nói.
Đối mặt với câu giải thích của Lâm Tường, Dương Sách không thèm để ý, chỉ chau mày, nói:
- Việc quan trọng trước mắt là chúng ta nên giải quyết vấn đề này như thế nào?
Giải quyết như thế nào?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Dương Sách, Lâm Tường không phản bác được.
Bởi vì hắn biết sự tồn tại của Bùi Vũ Phu, cho dù hắn vận dụng toàn bộ thế lực của gia tộc thì cũng không thể ngăn nổi thế tiến công của Bùi Đông Lai, lại càng không nói đến chuyện trả thù Bùi Đông Lai.
Nếu như không phải như thế thì ngày đó Lâm gia đã ra mặt cho Lâm Phong.
- Nói với người ở Đông Hải không nên truy cứu đến việc này.
Một lúc sau, sắc mặt Lâm Tường ngưng trọng, mở miệng.
Nghe được Lâm Tường nói thế thì Dương Sách liền trầm mặc.
Tuy hắn hiểu rằng Bùi Đông Lai đã thả hắn đi thì Bùi Đông Lai sẽ không có ý định đối phó với hắn nhưng mà tiếng tăm của Bùi Vũ Phu đã làm cho hắn không thể nào không lo lắng.
- Nếu hắn truy cứu thì chúng ta nên làm gì để ứng phó?
Trầm mặc một lát, Dương Sách lo lắng hỏi.
- Chúng ta chỉ có thể nhận sai.
Sắc mặt Lâm Tường khó coi:
- Bởi vì mấy tháng trước, một vị đường đệ của ta đã bị 2 cha con hắn làm cho nhục nhã, kết quả là thúc thúc cùng ông nội của ta chẳng những không ra mặt giúp hắn mà còn giảm bớt thế lực của gia tộc ủng hộ hắn.
“ Bịch”
Nghe được cuộc nói chuyện giữa 2 người Lâm Tường và Dương Sách, Hà Hoa liền hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc hôn mê, hắn không ngừng hỏi thầm bản thân: “ Rốt cuộc Bùi Đông Lai là thần thánh phương nào? Làm sao hắn.. hắn lại dám vũ nhục Lâm Phong?”
Thấy Hà Hoa hôn mê, Dương Sách cũng trầm mặc.
Trong đôi mắt Dương Sách hiện lên vẻ sợ hãi, không có cách nào che dấu được.
“ Reng… Reng..”
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lông mày Lâm Tường nhíu lại, hắn cầm điện thoại lên, rõ ràng thấy số gọi là ở Yến Kinh.
Thấy vậy, hắn liền nghe máy:
- Alo, là vị nào?
- Nạp Lan Minh Châu.
Sân bay Yến Kinh, đi theo dòng người đăng ký, Nạp Lan Minh Châu tay cầm điện thoại giống như là một con khổng tước, làm đám nam nhân xung quanh phải ngước nhìn. Nàng chậm rãi mở miệng.
Nạp Lan Minh Châu?
Nghe được cái tên này thì 2 mắt của Lâm Tường đột nhiên mở to ra.
Thân là nhân vật đại biểu đời thứ 4 của Lâm gia, hắn cũng được coi như là một nhân vật có tiếng ở Tử Cấm Thành.
Lần đầu tiên hắn nghe đến cái tên Nạp Lan Minh Châu này là từ 1 năm trước, từ chính trong miệng của vị đường đệ của mình.
Đối với việc này thì hắn cũng không để ý.
Lần thứ 2 hắn nghe đến Nạp Lan Minh Châu là chuyện Lâm Phong bị 2 cha con Bùi Đông Lai hù sợ đến tè quần ở trong chính trang viện của Nạp Lan gia.
Lúc ấy, Lâm Tường vô cùng căm tức đối với hành động lấy Lâm Phong làm tấm mộc của Nạp Lan Minh Châu, hắn tính toán giáo huấn Nạp Lan Minh Châu, khiến Nạp Lan Minh Châu phải cút khỏi Yến Kinh.
Nhưng mà.
Về sau, hắn đã bỏ qua suy nghĩ này.
Không phải không muốn, mà là không dám.
Bởi vì vị Nạp Lan tiểu thư kia không biết làm cách nào lại có thể bu theo vị Diệp đại thiếu gia Diệp Tranh Vanh kia, đồng thời trở thành người tâm phúc bên cạnh Diệp Tranh Vanh, không ít nhân vật ở Tử Cấm Thành đều muốn lấy lòng nàng.
- Nạp Lan tiểu thư, có chuyện gì sao?
Mặc dù là không cam lòng, nhưng giọng nói của Lâm Tường vẫn phải nhẹ đi không ít.
- 2 tiếng nữa ta sẽ đến Giang Ninh.
Bên kia điện thoại, Nạp Lan Minh Châu kiêu ngạo nói:
- Ngươi cùng với tên phế vật Dương Sách kia tới đón ta.
- Nạp Lan tiểu thư, cô?
Trong lòng Lâm Tường vừa động, lại không dám khẳng định suy đoán của mình.
- Đó là yêu cầu của Diệp thiếu.
Nạp Lan Minh Châu lạnh lùng nói một câu, sau đó không đợi Lâm tường đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.
10’ sau.
Một chiếc máy bay ở Yến Kinh bay trên bầu trời, trong nháy mắt đã bay vào những đám mây, biến mất trong đêm tối.
Nạp Lan Minh Châu cầm đại kỳ của Diệp đại thiếu gia xuôi Nam.
…
…
Dường như nhận ra Bùi Đông Lai trầm mặc, Hạ Y Na liên tục thở sâu 2 hơi, chậm rãi đứng lên, nàng không lau nước mặt trên mặt mà miễn cưỡng cười:
- Tớ về đây.
- Tớ đưa cậu đi.
Bùi Đông Lai âm thầm thở dài, hắn cũng không ghét Hạ Y Na ngược lại mọi việc Hạ Y Na làm đều khiến hắn cảm động.
Nhưng mà.
Cảm động không thể nào bằng tình yêu.
Nói hắn yêu Hạ Y Na thì ngay bản thân hắn cũng không tin.
Đồng thời hắn cũng biết tạm thời không đề cập tới chuyện gia cảnh, chỉ nói đến Tần Đông Tuyết thôi thì đối với Hạ Y Na mà nói thì đó là một điều không công bằng.
- Không cần, tớ không sao.
Hạ Y Na lau nước mắt trên mặt, cố gắng để bản thân tỏ ra bình tĩnh:
- Chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon.
Bùi Đông Lai biết rõ tính tình của Hạ Y Na cho nên cũng không cưỡng cầu.
Nghe được 3 chữ “ Chúc ngủ ngon” Hạ Y Na cũng không nói gì, chỉ nhìn Bùi Đông Lai một cái thật sâu, sau đó xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Bùi Đông Lai đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn Hạ Y Na rời đi.
Lúc xoay người rời đi, những giọt nước mắt cứ như vậy mà tuôn rơi, nàng không có lau đi những dòng nước mắt , mà cắn môi, cố gắng…. cố gắng để bước chân mình không run rẩy.
Nhưng mà…
Cho dù cố gắng đi thế nào chăng nữa thì nàng vẫn không thể làm được điều này.
------------------
Cùng lúc đó.
Trên đường cao tốc đi Giang Ninh, một chiếc Audi A6 mang theo bảng số xe của chính phủ đậu ở chỗ này.
Trong ôtô, Lâm Tường hút một điếu thuốc, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Rốt cuộc, ở khi hắn chờ đợi, một chiếc Lincoln biển số 4444 của Dương Sách xuất hiện.
“ Vù”
Lâm Tường thấy thế, bắn bay tàn thuốc, không đợi thư ký mở cửa, hắn liền tự mình mở cửa xe, đi xuống.
Rất nhanh, Dương Sách liền chạy ra khỏi xe.
- Anh rể.
Phía trước chiếc Lincoln là một chiếc Benz, trong xe Hà Hoa thấy Lâm Tường thì vội vàng kêu lên một tiếng, giọng nói vô cùng ủy khuất.
Tuy rằng hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được Dương Sách lại có thể quỳ xuống trước mặt Bùi Đông Lai nhưng mà hắn đã thấy hết tất cả mọi chuyện, đồng thời hắn cũng hiểu rõ Bùi Đông Lai không phải là một vật muốn đụng là đụng, muốn quăng là quăng.
Mặc dù hiểu được điểm này nhưng hắn vẫn không tin Bùi Đông Lai có thể ngưu hơn cả Hà gia và Lâm gia, 2 gia tộc có tiếng ở kinh thành.
Ngược lại, ở hắn xem ra, chỉ cần anh rể hắn là Lâm Tường ra mặt thì đêm nay chắc chắn Bùi Đông Lai sẽ chịu nhục.
- Anh rể.
Vài giây sau, Hà Hoa chạy đến trước người Lâm Tường, giống như là một đứa trẻ bị ủy khuất.
- Đồ phế vật vô dụng.
Thấy vậy Lâm Tường liền mắng một tiếng, sao đó trực tiếp tát một bạt tai vào mặt Hà Hoa.
“ Bốp”
Hà Hoa bất ngờ không phòng bị, thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất.
Trên mặt truyền đến một cơn đau, Hà Hoa như bị choáng váng, ngơ ngác nhìn Lâm Tường:
- Anh…Anh rể… tại… tại sao lại đánh em?
"Bá!"
Hà Hoa vốn là đang tức giận nghe Hà Hoa nói vậy thì hắn càng tức giận đến run người.
Sau đó, hắn không nói hai lời, vung chân lên, tung một cước vào người Hà Hoa.
“ Bịch”
Một cước này Lâm Tường dùng hết sức, làm cho Hà Hoa trực tiếp ngã xuống đất.
- Anh… Anh rể… anh làm gì thế?
Hà Hoa ủy khuất khóc, ở hắn xem ra sau khi Lâm Tường biết chuyện này sẽ giúp hắn đối phó với Bùi Đông Lai mới đúng. Mà hiện giờ hắn không hiểu vì sao Lâm Tường lại đánh hắn?
Nghe được Hà Hoa nói vậy, Lâm Tường rất muốn hỏi có phải đầu của Hà Hoa chứa phân không, một người đã khiến cho Dương Sách phải quỳ lạy như con chó chết. Hà Hoa lại muốn mình hắn báo thù giúp?
- Cút.
Lâm Tường quát lạnh nói.
Chẳng… Chẳng lẽ ảnh rể cũng không dám đối phó với tên tiểu tạp chủng kia?
Thấy được Lâm Tường thật sự tức giận, bỗng nhiên Hà Hoa nghĩ đến việc này, sau đó nói:
- Anh… Anh rể, em cùng Dương ca bị tên Bùi Đông Lai kia đánh, chẳng những anh không giúp em, đánh em làm gì?
- Mày còn nói nhảm nữa thì tao sẽ cắt đứt chân chó của mày.
Lâm Tường thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, giác ngộ của Hà Hoa thật sự khiến hắn rất thất vọng.
- Chẳng… Chẳng lẽ anh sợ tên Bùi Đông Lai kia ư?
Nghe được Lâm Tường nói vậy thì vẻ mặt Hà Hoa không thể tin hỏi.
Lúc này đây, Lâm Tường không trả lời mà đi thẳng đến xe của Dương Sách.
Thấy hành động của Lâm Tường, Hà Hoa hoàn toàn há hốc mồm.
Lý trí nói cho hắn biết, Lâm Tường kiêng kị Bùi Đông Lai, nếu không thì sẽ không có như vậy.
- Xin lỗi, Dương Sách.
Lâm Tường đi đến trước người Dương Sách, mang theo vài phần xin lỗi nói.
Hiển nhiên, hắn cũng biết, đối với thủ đoạn thông thiên của Dương Sách ở Nam Tô mà nói thì thủ đoạn của Dương Sách tàn nhẫn như thế nào.
Mà hết thảy mọi việc này đều do Hà Hoa, cậu em vợ của hắn gây ra.
- Lâm thiếu, những lời này không cần phải nói.
Đối mặt với câu giải thích của Lâm Tường, Dương Sách không thèm để ý, chỉ chau mày, nói:
- Việc quan trọng trước mắt là chúng ta nên giải quyết vấn đề này như thế nào?
Giải quyết như thế nào?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Dương Sách, Lâm Tường không phản bác được.
Bởi vì hắn biết sự tồn tại của Bùi Vũ Phu, cho dù hắn vận dụng toàn bộ thế lực của gia tộc thì cũng không thể ngăn nổi thế tiến công của Bùi Đông Lai, lại càng không nói đến chuyện trả thù Bùi Đông Lai.
Nếu như không phải như thế thì ngày đó Lâm gia đã ra mặt cho Lâm Phong.
- Nói với người ở Đông Hải không nên truy cứu đến việc này.
Một lúc sau, sắc mặt Lâm Tường ngưng trọng, mở miệng.
Nghe được Lâm Tường nói thế thì Dương Sách liền trầm mặc.
Tuy hắn hiểu rằng Bùi Đông Lai đã thả hắn đi thì Bùi Đông Lai sẽ không có ý định đối phó với hắn nhưng mà tiếng tăm của Bùi Vũ Phu đã làm cho hắn không thể nào không lo lắng.
- Nếu hắn truy cứu thì chúng ta nên làm gì để ứng phó?
Trầm mặc một lát, Dương Sách lo lắng hỏi.
- Chúng ta chỉ có thể nhận sai.
Sắc mặt Lâm Tường khó coi:
- Bởi vì mấy tháng trước, một vị đường đệ của ta đã bị 2 cha con hắn làm cho nhục nhã, kết quả là thúc thúc cùng ông nội của ta chẳng những không ra mặt giúp hắn mà còn giảm bớt thế lực của gia tộc ủng hộ hắn.
“ Bịch”
Nghe được cuộc nói chuyện giữa 2 người Lâm Tường và Dương Sách, Hà Hoa liền hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc hôn mê, hắn không ngừng hỏi thầm bản thân: “ Rốt cuộc Bùi Đông Lai là thần thánh phương nào? Làm sao hắn.. hắn lại dám vũ nhục Lâm Phong?”
Thấy Hà Hoa hôn mê, Dương Sách cũng trầm mặc.
Trong đôi mắt Dương Sách hiện lên vẻ sợ hãi, không có cách nào che dấu được.
“ Reng… Reng..”
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lông mày Lâm Tường nhíu lại, hắn cầm điện thoại lên, rõ ràng thấy số gọi là ở Yến Kinh.
Thấy vậy, hắn liền nghe máy:
- Alo, là vị nào?
- Nạp Lan Minh Châu.
Sân bay Yến Kinh, đi theo dòng người đăng ký, Nạp Lan Minh Châu tay cầm điện thoại giống như là một con khổng tước, làm đám nam nhân xung quanh phải ngước nhìn. Nàng chậm rãi mở miệng.
Nạp Lan Minh Châu?
Nghe được cái tên này thì 2 mắt của Lâm Tường đột nhiên mở to ra.
Thân là nhân vật đại biểu đời thứ 4 của Lâm gia, hắn cũng được coi như là một nhân vật có tiếng ở Tử Cấm Thành.
Lần đầu tiên hắn nghe đến cái tên Nạp Lan Minh Châu này là từ 1 năm trước, từ chính trong miệng của vị đường đệ của mình.
Đối với việc này thì hắn cũng không để ý.
Lần thứ 2 hắn nghe đến Nạp Lan Minh Châu là chuyện Lâm Phong bị 2 cha con Bùi Đông Lai hù sợ đến tè quần ở trong chính trang viện của Nạp Lan gia.
Lúc ấy, Lâm Tường vô cùng căm tức đối với hành động lấy Lâm Phong làm tấm mộc của Nạp Lan Minh Châu, hắn tính toán giáo huấn Nạp Lan Minh Châu, khiến Nạp Lan Minh Châu phải cút khỏi Yến Kinh.
Nhưng mà.
Về sau, hắn đã bỏ qua suy nghĩ này.
Không phải không muốn, mà là không dám.
Bởi vì vị Nạp Lan tiểu thư kia không biết làm cách nào lại có thể bu theo vị Diệp đại thiếu gia Diệp Tranh Vanh kia, đồng thời trở thành người tâm phúc bên cạnh Diệp Tranh Vanh, không ít nhân vật ở Tử Cấm Thành đều muốn lấy lòng nàng.
- Nạp Lan tiểu thư, có chuyện gì sao?
Mặc dù là không cam lòng, nhưng giọng nói của Lâm Tường vẫn phải nhẹ đi không ít.
- 2 tiếng nữa ta sẽ đến Giang Ninh.
Bên kia điện thoại, Nạp Lan Minh Châu kiêu ngạo nói:
- Ngươi cùng với tên phế vật Dương Sách kia tới đón ta.
- Nạp Lan tiểu thư, cô?
Trong lòng Lâm Tường vừa động, lại không dám khẳng định suy đoán của mình.
- Đó là yêu cầu của Diệp thiếu.
Nạp Lan Minh Châu lạnh lùng nói một câu, sau đó không đợi Lâm tường đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.
10’ sau.
Một chiếc máy bay ở Yến Kinh bay trên bầu trời, trong nháy mắt đã bay vào những đám mây, biến mất trong đêm tối.
Nạp Lan Minh Châu cầm đại kỳ của Diệp đại thiếu gia xuôi Nam.
…
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.