Siêu Cấp Cường Giả

Quyển 5 - Chương 539: Ngày Cá tháng Tư, diễn xuất bắt đầu!

Phong Cuồng

09/10/2013

Cùng với những công thần khai quốc khác, sau khi mất thì Tiêu gia lão thái gia cũng được chôn ở khu nghĩa trang Bát Bảo sơn.

Lúc 8h, khi mặt trời lên cao, trong nhà tang lễ tại Bát Bảo sơn, lấy Tiêu Nguyên Thanh đứng đầu, những thành viên của Tiêu gia đều đốt giấy để tang, đứng trước linh cữu của Tiêu gia lão thái gia.

Sau 8h, có nhiều người đến nhà tang lễ để tế bái Tiêu gia lão thái gia, trong đó phần lớn là những vị đại nắm nắm chức vụ trong quân đội, còn có những môn đồ của Tiêu gia lão thái gia, hơn nữa những người này đều ở nơi khác tới còn về phần những quan viên Yên Kinh thì bọn họ đã đi bái tế vào ngày hôm qua.

- Chuyện gì đến rồi thì sẽ đến.

9h, sau khi các vị đại lão lần lượt rời đi thì tiểu gia gia của Tiêu Cuồng cùng Tiêu Nguyên Thanh đi ra khỏi linh đường, thâp giọng nói chuyện:

- Mấy năm qua Diệp gia một mực để người vào quân đội, tuy rằng chúng ta đã đề phòng nhưng vẫn đánh giá thấp thực lực của Diệp gia, một chiêu này của Diệp gia thật đúng là quá ngoan độc.

Tiêu Nguyên Thanh nghe vậy, trầm mặc không nói, nguyên bản hắn cho rằng sau khi Tiêu gia lão thái gia qua đời thì Tiêu gia sẽ lâm vào khốn cảnh lớn nhất trong vài chục năm qua, nhưng mà hắn tự tin việc này sẽ không động căn cơ Tiêu gia. Nhưng mà nằm ngoài dự liệu của hắn là có vài vị nhân vật của các đại quân khu vẫn chưa đến tế bái Tiêu gia lão thái gia.

Đây cũng là nói, những người này rất có thể là đã đầu nhập vào Diệp gia.

- Trên đời này luôn không thiếu tên kiêu ngạo, hy vọng bọn hắn không phải hối hận về lựa chọn của mình.

Mắt thấy Tiêu Nguyên Thanh không nói lời nào, Tiêu Nguyên Giang nhíu mày trầm thấp nói.

Tiêu Nguyên Thanh nhìn thoáng qua linh cữu đường, cau mày nói:

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì con bài chưa lật của Diệp gia sẽ được mở ra, kế tiếp thì sẽ không còn làm ra hành động gì.

Tiêu Nguyên Thanh nói xong thì không đợi Tiêu Nguyên Giang đáp lời, liền thấy Tiêu Cuồng ở trong bên trong cầm theo di động đi ra.

Đi ra bên ngoài, Tiêu Cuồng không nhìn vào mặt 2 người Tiêu Nguyên Thanh, Tiêu Nguyên Giang một cái, cũng không nói gì mà cầm điện thoại ra xa để nghe máy.

Khoảng 3’ sau, Tiêu Cuồng kết thúc cuộc điện thoại thì đi đến trước người Tiêu Nguyên Thanh, Tiêu Nguyên Giang, nói:

- Chiều này cháu có việc bận nên cần ra ngoài một chút.

- Túc trực bên linh cữu còn chưa đến 24h, cháu muốn ra ngoài làm gì?

Nghe Tiêu Cuồng nói thế thì Tiêu Nguyên Giang liền chất vấn.

Cho tới nay, Tiêu Cuồng cũng không thân cận gì với Tiêu Nguyên Giang cho nên nghe Tiêu Nguyên Giang nói thế thì chân mày hắn nhíu lại, nói;

- Có chuyện quan trọng phải làm.

- So với túc trực bên linh cữu của lão thái gia thì còn chuyện nào quan trọng nữa?

Tuy rằng Tiêu Nguyên Thanh rất cưng chiều Tiêu Cuồng, nhưng mà nghe Tiêu Cuồng nói thế thì có chút bất mãn.

- Rất nhanh, 2 ông sẽ biết.

Tiêu Cuồng nói.

- Cháu…

Tiêu Nguyên Giang đưa tay chỉ vào mặt Tiêu Cuồng, vẻ mặt vô cùng bát mãn với hành động của Tiêu Cuồng.

Tiêu Nguyên Thanh cũng hơi bất mãn:

- Phải đi sao?

- Nhất định.

Vẻ mặt Tiêu Cuồng như đinh đóng cột.

- Về sớm một chút.

Tiêu Nguyên Thanh nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào Tiêu Cuồng một hồi, biết rõ tính khí của Tiêu Cuồng, biết Tiêu Cuồng là một người khi quyết định làm cái gì rồi thì cho dù Thiên Vương lão tử cũng khó ngăn cản cho nên hắn cũng không tiếp tục trách cứ mà bảo Tiêu Cuồng về sớm một chút.

Cùng lúc đó, trong một phòng làm việc của một cơ quan. Đổng Văn Bân nhìn tin nhắn trong điện thoại, vẻ mặt trở nên trầm tư.

“Reng…Reng”

Sau đó, điện thoại của hắn rung lên, người gọi điện đến là những người cùng hắn rời Hồng Kinh hội, gia nhập vào Đông Hạ hội.

- Đổng thiếu, cậu nhận được tin nhắn của Tần Đông Tuyết ròi sao?

- Nhận rồi.

- Tần Đông Tuyết muốn tổ chức cuộc họp, có phải là vì muốn ổn định lòng người, cũng không biết là Bùi Đông Lai sẽ lộ con bài chưa lật gì đây?

- Đi rồi sẽ biết, cậu hãy thông báo cho những người khác, để bọn họ đến hội sở Đông Hạ hội đúng giờ.

- Vâng.

Mắt thấy người bên kia đáp ứng thì Đổng Văn Bân trực tiếp cúp điện thoại.



- Bùi Đông Lai, chuyện cho đến bây giờ thì giờ thì con bài tẩy duy nhất của cậu chính là Tiêu gia, nếu như cậu không có chỗ dựa vững chắc này thì cho dù cậu nói cái gì đi chăng nữa cũng không thể ổn định được lòng người.

Đổng Văn Bân đặt điện thoại lên bàn, châm một điếu thuốc rồi lầm bầm nói.



2 tiếng sau, hàng loạt xe hơi chạy đến bãi đổ xe của Hồng Kinh, sau đó thành viên của Đông Hạ xuống xe, đi lên tầng cao nhất rồi đi vào phòng hội nghị.

2h40’, cả phòng hội nghị to như vậy đã ngồi không ít người. Trong đó người bên Đổng Văn Bân đã đến gần hết, còn người bên Tần Đông Tuyết thì đã có mấy người chưa tới, mà Tiêu Cuồng và đám bạn bè của hắn vẫn chưa một ai có mặt.

- Đám người Tiêu Cuồng sẽ không tới sao?

- Có thể sẽ không tới.

- Tôi cũng cảm thấy như vậy, Tiêu gia đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn làm gì có tâm tư mà đến đây?



Mắt thấy đám người Tiêu Cuồng còn chưa đến thì những thành viên trong Đông Hạ hội liền nói chuyện với nhau, ngữ khí lộ ra vẻ ngưng trọng. Hiển nhiên là bọn họ đều biết, trong thời gian ngắn như vậy mà Đông Hạ hội có thể danh chấn Kinh Hoa thì trừ việc Tần Đông Tuyết đào góc tường của Hồng Kinh hội ra thì quan trọng nhất chính là việc Tiêu Cuồng và đám bạn của hắn gia nhập vào đây.

Dưới tình hình như vậy, nếu như đám người Tiêu Cuồng không đến đây thì lòng người của Đông Hạ hội sẽ tan rã.

“Két”

2h25’, Tiêu Cuồng dẫn theo đám bạn của hắn đi vào phòng hội nghị.

"Bá!"

Thấy được Tiêu Cuồng đi vào thì đám người trong phòng hội nghị đều nhìn về phía cửa.

Từ ánh mắt bọn hắn có thể thấy được, Tiêu Cuồng chau mày, một bộ dạng tâm sự nặng nề, mà những đệ tử quyền quý đi ở phía sau hắn thì mặt mày người nào cũng tỏ ra nghiêm túc.

Không để ý đến cái nhìn của mọi người, Tiêu Cuồng mang theo đám bạn của hắn tới vị trí của mỗi ngươi rồi ngồi xuống. Không khí trong phòng trở nên áp lực hơn.

2h28’, Tần Đông Tuyết mang theo Hạ Y Na đi vào phòng hội nghị, mà thân là hội trưởng thì Bùi Đông Lai không xuất hiện.

Hả?

Thấy chỉ có 2 người Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na đến thì không ít thành viên của Đông Hạ hội nhíu mày lại.

Nhận thấy được ánh mắt của mọi người, mặt của Tần Đông Tuyết không đổi sắc, mang theo Hạ Y Na đi tới vị trí của mình.

Rất nhanh Tần Đông Tuyết đã đến vị trí của mình rồi ngồi xuống.

- Bởi vì hội trưởng có chuyện quan trọng cần phải xử lý cho nên không thể tự mình ra mặt xử lý việc ngày hôm nay, hội nghị hôm nay sẽ do tôi chủ trì.

Sau khi ngồi xuống thì Tần Đông Tuyết hơi nghiêng mình về phía trước, 2 tay ấn vào bàn, ánh mắt nhìn quanh mọi người, mặt không chút thay đổi, mở miệng nói:

- Còn về phần những người không có mặt ở buổi hội nghị ngày hôm nay sẽ vĩnh viễn bị đuổi ra khỏi Đông Hạ hội.

“Rầm”

Lời nói của Tần Đông Tuyết vừa thốt lên liền giống như mặt hồ đang yên tĩnh bỗng dưng được một hòn đá ném vào. Không ít người lộ ra vẻ bất mãn, Bùi Đông Lai thân là hội trưởng mà lại không đến tham dự buổi hội nghị, còn những người khác không đến đây lại bị đuổi ra Đông Hạ hội, điều này cũng thật sự là không công bằng.

Thấy được vẻ bất mãn của mọi người thì Tần Đông Tuyết cũng không có giải thích chuyện gì mà đi thẳng vào vấn đề:

- Nói vậy thì mọi người ngồi đây đều đã nghe nói chuyện, các vị đều muốn biết chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào với Đông Hạ hội.

Lời kia của Tần Đông Tuyết vừa thốt lên xong thì mọi người liền im lặng lại, ánh mắt nhìn về phía Tần Đông Tuyết, đợi Tần Đông Tuyết nói câu kế tiếp.

- Tôi cũng không muốn giấu diếm mọi người, chuyện kia sẽ tạo thành ảnh hưởng đến Đông Hạ hội, hơn nữa là ảnh hưởng không nhỏ.

Tần Đông Tuyết nói:

- Sau đây, tôi hy vọng mọi người chúng ta đang ngồi đây có thể đồng tâm hiệp lực để vượt qua cửa ải khó khăn này.

Nói tới đây, Tần Đông Tuyết cố ý dừng lại một chú, rõ ràng thì thấy được không ít người tỏ ra không vui.

- Tần hội trưởng, mọi người đã là người ngồi cùng thuyền cả, nhưng mà ít nhất cô phải nói cho chúng tôi biết, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?

Sau đó, đột nhiên vang lên một giọng nói, người mở miệng là bạn của Đổng Văn Bân.

- Đúng vậy, chỉ có kế hoạch và mục tiêu chính xác thì chúng ta mới có thể đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua cửa ải này.

Lời người kia vừa mới dứt thì có người liên tiếng mở miệng phụ họa. Trong đó, sắc mặt Tiêu Cuồng tỏ ra phức tạp cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

- Đối mặt với khốn cảnh trước mặt thì hội trưởng đang vận dụng lực lượng để đối phó, bởi vì trong đó có một số tin tức quan trọng nên kế hoạch cùng biện pháp cụ thể tạm thời sẽ không thể tiết lộ ra. Bất quá tôi có thể cam đoan với mọi người rằng lần nguy cơ này sẽ được tiêu trừ.

Tần Đông Tuyết mở miệng giải thích.

- Tần hội trưởng, bất cứ chuyện gì cũng cần phải có lý có cứ, cô không nói cho chúng tôi biệt kế hoạch cụ thể thì làm sao chúng tôi biết được hội trưởng có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt không?

Tên bạn của Đổng Văn Bân lại mở miệng, đưa ra nghi ngờ của mình.



- Nếu mọi người hoài nghi lời nói của tôi, cho rằng hội trưởng không có khả năng giải quyết nguy cơ lần này, nếu muốn rời khỏi Đông Hạ hội thì tôi cũng không ngăn cản.

Tần Đông Tuyết mở miệng lần nữa, giọng nói to hơn.

Trong phút chốc, cả phòng hội nghị lại trở nên im lặng, mọi người đều nhìn nhau.

"Ba!"

Đột nhiên Tiêu Cuồng đứng lên, điều này đã làm cho mọi người nhìn hết về phía Tiêu Cuồng, trong đó chân mày của Tần Đông Tuyết nhíu lại.

- Đông Tuyết, giúp tôi chuyển lời cho Đông Lai, nói Tiêu Cuồng ta xin lỗi hắn, không xứng làm huynh đệ của hắn

Đối mắt với ánh mắt của mọi người thì vẻ mặt tỏ ra khó xử, thống khổ nhìn vào Tần Đông Tuyết, nhẹ giọng nói:

- Tôi rời khỏi Đông Hạ hội.

"Ách..."

Nghe được Tiêu Cuồng nói như thế thì đại bộ phận mọi người bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm, dường như bọn hắn không ngờ Tiêu Cuồng lại là người thứ nhất chủ động rời khỏi Đông Hạ hội.

- Tôi sẽ chuyển lời.

Đang lúc mọi người kinh ngạc thì Tần Đông Tuyết lại mở miệng, khuôn mặt của nàng trở nên lạnh lùng, 2 tay nắm chặt vào nhau, thân thể hơi run lên.

Bên tai vang lên lời nói của Tần Đông Tuyết, nhìn phản ứng của Tần Đông Tuyết thì mọi người biết được chuyện Tiêu Cuồng rời khỏi Đông Hạ hội chẳng khác nào là một gậy giáng vào đầu đối với Đông Hạ hội và Tần Đông Tuyết.

Không trả lời, Tiêu Cuồng liền bước ra.

"Bá! Bá! Bá!"

Mắt thấy Tiêu Cuồng rời đi, đám bạn bè Tiêu Cuồng đứng dậy rồi rời đi theo Tiêu Cuồng. Bọn họ bởi vì Tiêu Cuồng nên mới gia nhập Đông Hạ hội, bây giờ Tiêu Cuồng đi rồi thì bọn hắn còn ở đây làm gì.

- Còn ai đi không?

Đưa mắt nhìn đám người Tiêu Cuồng rời đi, sau đó mặt Tần Đông Tuyết không chút thay đổi mà mở miệng hỏi.

Giọng nói Tần Đông Tuyết vừa vang lên thì đám bạn bè của Đổng Văn Bân liền nhìn vào Đổng Văn Bân, đợi Đổng Văn Bân tỏ thái độ.

- Tần Đông Tuyết, tuy rằng tôi không biết Bùi Đông Lai sẽ làm như thế nào nhưng mà tôi cảm thấy mất đi Tiêu gia thì Bùi Đông Lai không có khả năng chịu được sự trả thù của Diệp gia.

Đổng Văn Bân trầm ngâm một lát, đem ánh mắt nhìn về phía Tần Đông Tuyết:

- Tôi lựa chọn rời khỏi.

"Bá!"

Nói xong, Đổng Văn Bân không đợi Tần Đông Tuyết đáp lời, liền đứng dậy rời đi mà đám bạn bè của hắn cũng đứng dậy đi theo hắn.

- Tôi rời khỏi.

- Tôi cũng rời khỏi.



Mắt thấy đám người Đổng Văn Bân rời đi thì vài người trong phe cánh của Tần Đông Tuyết cũng đứng dậy, tỏ rõ thái độ, hiển nhiên là bọn hắn cũng đồng ý lời nói của Đổng Văn Bân.

Một lát sau, trong phòng hội nghị lại yên tĩnh trở lại, còn lại hai mươi mấy người mặc dù không đứng dậy rời đi nhưng mà vẻ mặt bọn hắn lại tỏ ra lo lắng.

Một màn này, đã hoàn toàn tương phản so với ngày đầu tiên gặp mặt của Đông Hạ hôi.

Ngày nào đó, Bùi Đông Lai đích thân đến phòng hội nghị, Diệp Tranh Vanh mang theo Hoàng Oanh đi vào quẳng lại câu ngoan thoại thì bị Tiêu Cuồng vũ nhục, ổn định lòng người, xác lập địa vị của Bùi Đông Lai ở Đông Hạ hội.

Ngày nào đó, mọi thành viên của Đông Hạ hội đều tỏ ra khát khao, chờ mong có thể thông qua Đông Hạ hội mà có thể thi triển quyền cước.

Mà hiện giờ, Tiêu Cuồng và đám bạn của hắn cùng Đổng Văn Bân trước sau rời đi, lời ngoan thoại của Diệp Tranh Vanh đã trở thành sự thật.

Điều này giống như là một cái tát, giáng vào mặt Bùi Đông Lai và Đông Hạ hội.

1h sau.

Tin tức đám người Tiêu Cuồng và Đổng Văn Bân rời khỏi Đông Hạ hội truyền ra, trở thành đề tài cậu chuyện của xã hội thượng lưu. Cơ hồ mọi người đều cho rằng Đông Hạ hội sẽ biến mất, mà Bùi Đông Lai mất đi chỗ dựa vững chắc là Tiêu gia sẽ rớt đài, ngày đó sẽ không còn xa.

Lúc chạng vạn, một tin tức truyền ra càng thêm kiên định suy đoán của bọn hắn, ngày Tiêu gia lão thái gia qua đời thì người của Tiêu gia không cho Bùi Đông Lai đi vào biệt thự số 1, Bùi Đông Lai chỉ đứng ở cửa mà cúi đầu, kính lễ.

Ngày nay, Đông Hạ hội danh chấn Kinh Hoa đã tan rã.

Ngày này, Bùi Đông Lai mất đi chỗ dựa vững chắc là Tiêu gia, lâm vào tuyệt cảnh.

Ngày này, chính là ngày cá tháng tư.

Diễn xuất bắt đầu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Cường Giả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook