Quyển 5 - Chương 689: Nhí nhảnh như con cá cảnh
Phong Cuồng
08/04/2014
Dịch giả: FA mọi
Biên Dịch: Goncopius
So với phòng họp mà nói thì phòng bệnh tạm thời còn tốt hơn một chút, chẳng những diện tích lớn mà còn đủ phòng giải phẫu với phương tiện tiên tiến.
Vì được kế thừa linh hồn của Tiêu Phi nên Bùi Đông Lai có hiểu biết chút ít về y thuật nhưng với vết thương nặng của Trần Anh thì hắn cũng không dám hỗ trợ, chỉ có thể đứng ngoài chờ kết quả.
Đang lúc chờ đợi, Bùi Đông Lai thấy được một thân ảnh bước vào. Dưới ánh trăng, hắn nhận ra đó là Battty Ann. Tuy nhiên phát hiện này cũng không khiến hắn kinh ngạc, dù sao hắn cũng biết Battty Ann không có hứng thú gi với cuộc thi đấu này.
Về phía Battty Ann, gã cũng nhận ra Bùi Đông Lai và Tô Bồ Đề.
- Họ..Bọn họ sao lại ở trong căn cứ?
Thấy hai người, Battty Ann cả kinh dừng bước, con ngươi đầy sự khiếp sợ và nghi hoặc. Hắn cho rằng Thần Võng đã đặt bẫy chờ Bùi Đông Lai nhảy vào, tuyệt đối không có khả năng hắn còn sống mà ra được. Thế nhưng lúc này Bùi Đông Lai lại lông tóc vẹn toàn?
- Cái này… Chẳng lẽ hắn thủ tiêu đám người Thần Võng rồi?”
Battty Ann tự hỏi mình, cũng tự cho là như thế.
Trong lòng Battty Ann rất muốn lại đó hỏi sao họ có thể đào thoát trong tay Thần Võng, nhưng cuối cùng gã vẫn nén được ý muốn đó mà đi tới lều trại của bộ đội Châu Mỹ.
Hiển nhiên…. Battty Ann trời sinh cuồng ngạo không cho phép bản thân tự đi hỏi Bùi Đông Lai, mà gã định lợi dụng mạng lưới tình báo của Bộ lạc Cuồng Nhân để tìm hiểu.
- Hắc, tên kia khẳng định vô cùng tò mò.
Thấy thế Tô Bồ Đề không nhịn cười nổi.
Vì lo lắng cho Trần Anh nên Bùi Đông Lai không có tâm tư để ý tới tên kia, hắn thu hồi ánh mắt tiếp tục chờ kết quả giải phẫu.
- Theo ta biết thì Trần Anh không phải nữ nhân của ngươi, cũng không phải thân nhân của ngươi.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không thèm nhìn mình, Tô Bồ Đề hơi nhíu mày tức giận hỏi:
- Tại sao ngươi lại mạo hiểm tính mạng cứu nàng như thế?
- Nàng là ân nhân của ta.
Bùi Đông Lai buột miệng nói.
- Ân nhân?
Tô Bồ Đề ngạc nhiên một hồi, sau như muốn hỏi điều gì thì đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, một bác sĩ đầy mồ hôi xuất hiện. Bùi Đông Lai vội tiến lên khẩn trương hỏi:
- Hai vị, chiến hữu của tôi thế nào rồi?
- Nàng bị gãy ba cái xương sườn, rất may chúng cũng chọc vào nội tạng.
Một bác sĩ vừa lau mồ hôi vừa nói:
- Phẫu thuật thành công, nàng không có nguy hiểm tới tính mạng.
- Đa tạ hai vị giáo quan.
Nghe được lời đó Bùi Đông Lai không khỏi thở phào một hơi.
- Gãy xương sườn chỉ là chuyện nhỏ, phẫu thuật không hề khó khăn nên cũng không cần cảm ta chúng ta.
Một bác sĩ lắc đầu, nói:
- Vết thương trí mạng trên người nàng là ở nội tạng. Nội tạng nàng rõ ràng đã bị thương nhưng dường như nàng dùng dược vật đặc thù nào đó nên chẳng những ổn định được thương thế mà ngay cả nội tạng bị hao tổn cũng có dấu hiệu khôi phục.
Vị bác sĩ quân y kia nói xong, người còn lại mang nét mặt khó hiểu hỏi:
- Xin hỏi, cậu cho nàng dùng thứ thuốc thần gì nào thế?
Hả?
Ngạc nhiên nghe được chuyện này, Bùi Đông Lai hơi ngẩn ra nhưng rồi nhanh chóng quay sang nhìn Tô Bồ Đề, lại thấy nàng đã ly khai tự lúc nào.
- Là một loại thuốc Đông Y.
Mắt thấy Tô Bồ Đề đã lặng yên bỏ đi, Bùi Đông Lai đành phải bịa lý do giải thích.
- Thuốc Đông Y?
- Vâng, thuốc Đông Y.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, tuy hắn mơ hồ hiểu được nhất định là Tô Bồ Đề cho Trần Anh dùng linh dược gì đó hắn không thể nói rõ được, nhưng hắn biến chắc chắn là loại thuốc Đông y nào đó vô cùng trân quý.
Hai gã bác sĩ nghe vậy thì hơi ngây người, sau đó nói:
- Chiến hữu của cậu chắc tỉnh rồi nhưng còn yếu lắm, chúng ta định đưa nàng với bệnh viện St. Petersburg. Cậu có lời gì muốn nói thì nói đi, đừng nói lâu quá.
- Cảm ơn.
Bùi Đông Lai cảm ơn, lập tức bước vào phòng bệnh.
Trong phòng, Trần Anh thiếu sinh khí đang nằm trên giường bệnh tiếp máu. Dù đã nghe được những gì mấy người nói chuyện với nhau nhưng thấy Bùi Đông Lai đi vào thì nàng vẫn kích động vài phần, suy yếu nói:
- Đông…Đông Lai, cậu không bị thương chứ?
- Không sao.
Bùi Đông Lai lắc đầu mỉm cười:
- Trần tỷ không cần lo lắng.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Trần Anh hoàn toàn yên lòng, chợt nhớ ra điều gì hỏi thêm:
- Ta nghe nói vị thánh nữ Tô Bồ Đề kia đưa ta về, nàng không sao chứ?
- Không có việc gì, chúng ta về cùng nhau.
Bùi Đông Lai đáp.
Trần Anh chợt nhận ra, hỏi:
- Nàng đưa ta về sau lại quay lại tìm cậu sao?
- Vâng.
- Nàng ấy tuy rằng hơi độc miệng, tính tình nóng nảy nhưng cũng là người tốt, không có ác ý.
Thấy Bùi Đông Lai gật đầu, Trần Anh cảm thán một câu, nhìn Bùi Đông Lai bằng ánh mắt phức tạp, nói thêm:
- Đông Lai, cảm ơn cậu.
- Trần tỷ, giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.
Bùi Đông Lai cười khổ, sau đó nói sang chuyện khác:
- Tổ ủy hội tính chờ tỷ ổn định hơn thì đưa đến bệnh viện St. Petersburg, tôi có chút lo lắng, lát nữa ta đi tìm Ratatosk sau đó liên hệ quân đội để quân đội đón tỷ về.
- Được.
Trần Anh mỉm cười, không có dị nghị gì.
- Tỷ bị thương không nhẹ, còn yếu lắm, tôi không quấy rầy nữa, tỷ nghỉ ngơi đi.
Bùi Đông Lai thấy sắc mặt Trần Anh trắng bệch, biết nàng còn yếu nên ra ngoài trước.
…..
Rời khỏi đó hắn cũng không vội tìm Ratatosk mà đi tìm Tô Bồ Đề, thấy nàng đang ngồi trên bãi cỏ ngoài lều, ngẩng đầu nhìn bầu trời như trên đó có thứ gì hấp dẫn. Ánh trăng khuya chiếu lên người nàng khiến cho Bùi Đông Lai nhìn rõ được, lúc này nàng hoàn toàn đánh mất hình tượng thánh nữ, miệng ngậm cỏ dại, khuôn mặt không còn nét cao quý thường ngày mà có thêm vài phần ưu sầu như những cô gái có tâm sự thông thường.
Hả?
Tô Bồ Đề tuy đang xuất thần nhưng thân là cường giả Hóa Kính đỉnh phong nên nàng vẫn nhận ra có người đến, ánh mắt lập tức trừng Bùi Đông Lai:
- Chưa nhìn thấy bản Thánh Nữ sao?
Bùi Đông Lai cười cười đi tới.
- Nàng không sao chứ?
Tô Bồ Đề nhả cọng cỏ trong miệng ra, hỏi.
- Cô cho tỷ ấy dùng Cửu Chuyển Hồi Mệnh Đan, đương nhiên tỷ ấy không thể có việc gì.
Bùi Đông Lai thấy Tô Bồ Đề biết rõ còn cố hỏi thì hơi kinh ngạc, sau mới chân thành nói tiếp:
- Tô Bồ Đề, cảm ơn cô.
- Ngươi giúp ta một lần, ta giúp lại một lần, huề nhau.
Tô Bồ Đề vểnh miệng lên, dường như khinh thường hai chữ cám ơn.
Đã biết tính của Tô Bồ Đề nên Bùi Đông Lai cũng không để ý, chỉ cười nói:
- Chờ ta về nước ta tặng cô vài viên thuốc Đông y không kém Cửu Chuyển Hồi Mệnh Đan đó.
- Ý ngươi là gì?
Tô Bồ Đề hơi giận:
- Ngươi cho rằng ta thiếu thuốc của ngươi sao? Hừ, nếu không phải lúc trước ngươi từng giúp ta thì ta cũng lười quản sự sống chết của các ngươi.
- Tôi giúp cô một lần … cô giúp tôi hai lần rồi.
Bùi Đông Lai cười khổ, nói:
- Mạo hiểm tính mạng đi cứu người là một, đem Trần tỷ về mà còn quay lại là hai, tính cả viên thuốc kia thì phải ba lần mới đúng.
Giờ Tô Bồ Đề không hé răng, mà ngược lại nhìn Bùi Đông Lai như nhìn quái vật.
Bùi Đông Lai rợn tóc gáy, hỏi:
- Sao thế?
- Theo lời ngươi thì ngươi còn nợ ta hai lần, đúng không?
Con ngươi Tô Bồ Đề sáng lên như một tiểu hồ ly giảo hoạt.
- Đúng.
Bùi Đông Lai bất minh sở dĩ, gật đầu xác nhận.
Tô Bồ Đề lòi đuôi cáo, híp mắt nói:
- Nói thế ta cũng coi là ân nhân của ngươi nhỉ?
"Ách. . ."
Không ngờ được nàng sẽ nói thế, Bùi Đông Lai ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu xác nhận:
- Ngươi đúng là ân nhân của ta.
- Nếu thế thì sau này ta gặp nguy hiểm ngươi cũng mạo hiểm cứu ta chứ?
Tô Bồ Đề nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai hỏi.
- Sẽ!
Bùi Đông Lai gật đầu, nhưng không hiểu ý định của Tô Bồ Đề.
Có ý đồ gì đây?
Ngay sau đó
Tô Bồ Đề dùng hành động thực tế thay cho câu trả lời….
Nàng hai tay chống nạnh quay về phía lều trại bộ đội đặc chủng Braxin lớn:
- Battty Ann, lăn ra đây, chúng ta đánh một hồi!
- Cô làm gì thế?
Bùi Đông Lai kinh sợ nhìn Tô Bồ Đề.
Tô Bồ Đề kiêu ngạo hếch miệng lên, không nghĩa khí nói:
- Lát nữa ta mà không đánh lại hắn thì ngươi phải cứu ta.
Bùi Đông Lai trợn tròn mắt.
PS: Tên ch tự đặt
Biên Dịch: Goncopius
So với phòng họp mà nói thì phòng bệnh tạm thời còn tốt hơn một chút, chẳng những diện tích lớn mà còn đủ phòng giải phẫu với phương tiện tiên tiến.
Vì được kế thừa linh hồn của Tiêu Phi nên Bùi Đông Lai có hiểu biết chút ít về y thuật nhưng với vết thương nặng của Trần Anh thì hắn cũng không dám hỗ trợ, chỉ có thể đứng ngoài chờ kết quả.
Đang lúc chờ đợi, Bùi Đông Lai thấy được một thân ảnh bước vào. Dưới ánh trăng, hắn nhận ra đó là Battty Ann. Tuy nhiên phát hiện này cũng không khiến hắn kinh ngạc, dù sao hắn cũng biết Battty Ann không có hứng thú gi với cuộc thi đấu này.
Về phía Battty Ann, gã cũng nhận ra Bùi Đông Lai và Tô Bồ Đề.
- Họ..Bọn họ sao lại ở trong căn cứ?
Thấy hai người, Battty Ann cả kinh dừng bước, con ngươi đầy sự khiếp sợ và nghi hoặc. Hắn cho rằng Thần Võng đã đặt bẫy chờ Bùi Đông Lai nhảy vào, tuyệt đối không có khả năng hắn còn sống mà ra được. Thế nhưng lúc này Bùi Đông Lai lại lông tóc vẹn toàn?
- Cái này… Chẳng lẽ hắn thủ tiêu đám người Thần Võng rồi?”
Battty Ann tự hỏi mình, cũng tự cho là như thế.
Trong lòng Battty Ann rất muốn lại đó hỏi sao họ có thể đào thoát trong tay Thần Võng, nhưng cuối cùng gã vẫn nén được ý muốn đó mà đi tới lều trại của bộ đội Châu Mỹ.
Hiển nhiên…. Battty Ann trời sinh cuồng ngạo không cho phép bản thân tự đi hỏi Bùi Đông Lai, mà gã định lợi dụng mạng lưới tình báo của Bộ lạc Cuồng Nhân để tìm hiểu.
- Hắc, tên kia khẳng định vô cùng tò mò.
Thấy thế Tô Bồ Đề không nhịn cười nổi.
Vì lo lắng cho Trần Anh nên Bùi Đông Lai không có tâm tư để ý tới tên kia, hắn thu hồi ánh mắt tiếp tục chờ kết quả giải phẫu.
- Theo ta biết thì Trần Anh không phải nữ nhân của ngươi, cũng không phải thân nhân của ngươi.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không thèm nhìn mình, Tô Bồ Đề hơi nhíu mày tức giận hỏi:
- Tại sao ngươi lại mạo hiểm tính mạng cứu nàng như thế?
- Nàng là ân nhân của ta.
Bùi Đông Lai buột miệng nói.
- Ân nhân?
Tô Bồ Đề ngạc nhiên một hồi, sau như muốn hỏi điều gì thì đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, một bác sĩ đầy mồ hôi xuất hiện. Bùi Đông Lai vội tiến lên khẩn trương hỏi:
- Hai vị, chiến hữu của tôi thế nào rồi?
- Nàng bị gãy ba cái xương sườn, rất may chúng cũng chọc vào nội tạng.
Một bác sĩ vừa lau mồ hôi vừa nói:
- Phẫu thuật thành công, nàng không có nguy hiểm tới tính mạng.
- Đa tạ hai vị giáo quan.
Nghe được lời đó Bùi Đông Lai không khỏi thở phào một hơi.
- Gãy xương sườn chỉ là chuyện nhỏ, phẫu thuật không hề khó khăn nên cũng không cần cảm ta chúng ta.
Một bác sĩ lắc đầu, nói:
- Vết thương trí mạng trên người nàng là ở nội tạng. Nội tạng nàng rõ ràng đã bị thương nhưng dường như nàng dùng dược vật đặc thù nào đó nên chẳng những ổn định được thương thế mà ngay cả nội tạng bị hao tổn cũng có dấu hiệu khôi phục.
Vị bác sĩ quân y kia nói xong, người còn lại mang nét mặt khó hiểu hỏi:
- Xin hỏi, cậu cho nàng dùng thứ thuốc thần gì nào thế?
Hả?
Ngạc nhiên nghe được chuyện này, Bùi Đông Lai hơi ngẩn ra nhưng rồi nhanh chóng quay sang nhìn Tô Bồ Đề, lại thấy nàng đã ly khai tự lúc nào.
- Là một loại thuốc Đông Y.
Mắt thấy Tô Bồ Đề đã lặng yên bỏ đi, Bùi Đông Lai đành phải bịa lý do giải thích.
- Thuốc Đông Y?
- Vâng, thuốc Đông Y.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, tuy hắn mơ hồ hiểu được nhất định là Tô Bồ Đề cho Trần Anh dùng linh dược gì đó hắn không thể nói rõ được, nhưng hắn biến chắc chắn là loại thuốc Đông y nào đó vô cùng trân quý.
Hai gã bác sĩ nghe vậy thì hơi ngây người, sau đó nói:
- Chiến hữu của cậu chắc tỉnh rồi nhưng còn yếu lắm, chúng ta định đưa nàng với bệnh viện St. Petersburg. Cậu có lời gì muốn nói thì nói đi, đừng nói lâu quá.
- Cảm ơn.
Bùi Đông Lai cảm ơn, lập tức bước vào phòng bệnh.
Trong phòng, Trần Anh thiếu sinh khí đang nằm trên giường bệnh tiếp máu. Dù đã nghe được những gì mấy người nói chuyện với nhau nhưng thấy Bùi Đông Lai đi vào thì nàng vẫn kích động vài phần, suy yếu nói:
- Đông…Đông Lai, cậu không bị thương chứ?
- Không sao.
Bùi Đông Lai lắc đầu mỉm cười:
- Trần tỷ không cần lo lắng.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Trần Anh hoàn toàn yên lòng, chợt nhớ ra điều gì hỏi thêm:
- Ta nghe nói vị thánh nữ Tô Bồ Đề kia đưa ta về, nàng không sao chứ?
- Không có việc gì, chúng ta về cùng nhau.
Bùi Đông Lai đáp.
Trần Anh chợt nhận ra, hỏi:
- Nàng đưa ta về sau lại quay lại tìm cậu sao?
- Vâng.
- Nàng ấy tuy rằng hơi độc miệng, tính tình nóng nảy nhưng cũng là người tốt, không có ác ý.
Thấy Bùi Đông Lai gật đầu, Trần Anh cảm thán một câu, nhìn Bùi Đông Lai bằng ánh mắt phức tạp, nói thêm:
- Đông Lai, cảm ơn cậu.
- Trần tỷ, giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.
Bùi Đông Lai cười khổ, sau đó nói sang chuyện khác:
- Tổ ủy hội tính chờ tỷ ổn định hơn thì đưa đến bệnh viện St. Petersburg, tôi có chút lo lắng, lát nữa ta đi tìm Ratatosk sau đó liên hệ quân đội để quân đội đón tỷ về.
- Được.
Trần Anh mỉm cười, không có dị nghị gì.
- Tỷ bị thương không nhẹ, còn yếu lắm, tôi không quấy rầy nữa, tỷ nghỉ ngơi đi.
Bùi Đông Lai thấy sắc mặt Trần Anh trắng bệch, biết nàng còn yếu nên ra ngoài trước.
…..
Rời khỏi đó hắn cũng không vội tìm Ratatosk mà đi tìm Tô Bồ Đề, thấy nàng đang ngồi trên bãi cỏ ngoài lều, ngẩng đầu nhìn bầu trời như trên đó có thứ gì hấp dẫn. Ánh trăng khuya chiếu lên người nàng khiến cho Bùi Đông Lai nhìn rõ được, lúc này nàng hoàn toàn đánh mất hình tượng thánh nữ, miệng ngậm cỏ dại, khuôn mặt không còn nét cao quý thường ngày mà có thêm vài phần ưu sầu như những cô gái có tâm sự thông thường.
Hả?
Tô Bồ Đề tuy đang xuất thần nhưng thân là cường giả Hóa Kính đỉnh phong nên nàng vẫn nhận ra có người đến, ánh mắt lập tức trừng Bùi Đông Lai:
- Chưa nhìn thấy bản Thánh Nữ sao?
Bùi Đông Lai cười cười đi tới.
- Nàng không sao chứ?
Tô Bồ Đề nhả cọng cỏ trong miệng ra, hỏi.
- Cô cho tỷ ấy dùng Cửu Chuyển Hồi Mệnh Đan, đương nhiên tỷ ấy không thể có việc gì.
Bùi Đông Lai thấy Tô Bồ Đề biết rõ còn cố hỏi thì hơi kinh ngạc, sau mới chân thành nói tiếp:
- Tô Bồ Đề, cảm ơn cô.
- Ngươi giúp ta một lần, ta giúp lại một lần, huề nhau.
Tô Bồ Đề vểnh miệng lên, dường như khinh thường hai chữ cám ơn.
Đã biết tính của Tô Bồ Đề nên Bùi Đông Lai cũng không để ý, chỉ cười nói:
- Chờ ta về nước ta tặng cô vài viên thuốc Đông y không kém Cửu Chuyển Hồi Mệnh Đan đó.
- Ý ngươi là gì?
Tô Bồ Đề hơi giận:
- Ngươi cho rằng ta thiếu thuốc của ngươi sao? Hừ, nếu không phải lúc trước ngươi từng giúp ta thì ta cũng lười quản sự sống chết của các ngươi.
- Tôi giúp cô một lần … cô giúp tôi hai lần rồi.
Bùi Đông Lai cười khổ, nói:
- Mạo hiểm tính mạng đi cứu người là một, đem Trần tỷ về mà còn quay lại là hai, tính cả viên thuốc kia thì phải ba lần mới đúng.
Giờ Tô Bồ Đề không hé răng, mà ngược lại nhìn Bùi Đông Lai như nhìn quái vật.
Bùi Đông Lai rợn tóc gáy, hỏi:
- Sao thế?
- Theo lời ngươi thì ngươi còn nợ ta hai lần, đúng không?
Con ngươi Tô Bồ Đề sáng lên như một tiểu hồ ly giảo hoạt.
- Đúng.
Bùi Đông Lai bất minh sở dĩ, gật đầu xác nhận.
Tô Bồ Đề lòi đuôi cáo, híp mắt nói:
- Nói thế ta cũng coi là ân nhân của ngươi nhỉ?
"Ách. . ."
Không ngờ được nàng sẽ nói thế, Bùi Đông Lai ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu xác nhận:
- Ngươi đúng là ân nhân của ta.
- Nếu thế thì sau này ta gặp nguy hiểm ngươi cũng mạo hiểm cứu ta chứ?
Tô Bồ Đề nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai hỏi.
- Sẽ!
Bùi Đông Lai gật đầu, nhưng không hiểu ý định của Tô Bồ Đề.
Có ý đồ gì đây?
Ngay sau đó
Tô Bồ Đề dùng hành động thực tế thay cho câu trả lời….
Nàng hai tay chống nạnh quay về phía lều trại bộ đội đặc chủng Braxin lớn:
- Battty Ann, lăn ra đây, chúng ta đánh một hồi!
- Cô làm gì thế?
Bùi Đông Lai kinh sợ nhìn Tô Bồ Đề.
Tô Bồ Đề kiêu ngạo hếch miệng lên, không nghĩa khí nói:
- Lát nữa ta mà không đánh lại hắn thì ngươi phải cứu ta.
Bùi Đông Lai trợn tròn mắt.
PS: Tên ch tự đặt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.