Quyển 1 - Chương 210: Ở trên đường.
Phong Cuồng
17/04/2013
Sau khi vợ chồng Tô Văn rời đi, Ngô Vũ Trạch đã từng hỏi qua chính mình: Tô Thi Vận có gọi điện thoại cho mình không ?
Có.
Cái này đúng là phán đoán của hắn.
Mặc dù trong lòng đã đoán được Tô Thi Vận sẽ vì tương lai của Tô gia mà gọi điện thoại cho mình, chỉ là… Giờ phút này, thấy Tô Thi Vận thật sự gọi điện thoại tới, trong lòng Ngô Vũ Trạch trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời quên mất cả chuyện nghe điện thoại.
“Hô ~”
Không biết qua bao lâu, ở đầu bên kia điện thoại Tô Thi Vận cho là Ngô Vũ Trạch sẽ không nhận điện thoại, mà cảm thấy có chút mất mát, Ngô Vũ Trạch nhẹ nhàng phun ra một ngụm khó chịu, chuyển máy nghe.
- Ngô… Ngô Vũ Trạch, là em, Tô Thi Vận.
Điện thoại vừa chuyển được, Tô Thi Vận không khỏi ngừng thở, giọng nói phức tạp mở miệng.
Bên tai vang lên giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ kia của Tô Thi Vận, nội tâm vừa mới bình tĩnh của Ngô Vũ Trạch một lần nữa rung động, khổ sở nói:
- Anh biết.
Ân?
Hắn biết?
Chẳng… Chẳng lẽ hắn cũng giống như mình đều là nhớ số điện thoại di động của đối phương?
Câu trả lời của Ngô Vũ Trạch đầu tiên khiến Tô Thi Vận ngẩn ra, sau đó nội tâm mơ hồ có chút kích động.
- Em gọi điện thoại cho anh hẳn là chịu sự nhờ vả của cha mẹ em, vì sự tình Tô gia sao?
Sau đó, không đợi Tô Thi Vận từ trong sự kích động lấy lại tinh thần, lời nói kế tiếp của Ngô Vũ Trạch như một chậu nước lạnh, giội ở trên người của nàng, đem nội tâm kích động của nàng dập tắt không nói, mà còn làm cả người nàng run lên .
- Em…
Tô Thi Vận há mồm ra, muốn nói cái gì, chỉ là… Lại cảm thấy vào giờ phút này, hết thảy lời giải thích đều không có tác dụng, cuối cùng, nàng cắn răng, hơi có vẻ run rẩy cho ra một câu trả lời khẳng định chắc chắn:
- Ừh.
Một tiếng “Ừ” nhẹ nhàng giống như một quyền, hung hăng đập vào ngực Ngô Vũ Trạch, làm cho tim của hắn đau xót kịch liệt, đau đến nỗi không thở được.
- Xin lỗi, anh không giúp được em.
Đau lòng qua đi, Ngô Vũ Trạch rất muốn đáp ứng lời thỉnh cầu của cô gái vô luận từ trước tới nay hắn đều thầm thương trộm nhớ kia, chỉ là… Lý trí nói cho hắn biết, cục diện trước mắt chính là một tay Bùi Đông Lai chế tạo ra, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng Bùi Đông Lai tất cả chuyện này, liệu giúp cho Tô gia có hay không sẽ ảnh hưởng đến Bùi Đông Lai, sau đó tính tiếp.
Lộp bộp!
Ngay cả Tô Thi Vận lúc gọi điện thoại cũng từng nghĩ có thể Ngô Vũ Trạch sẽ cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, chỉ là… Nàng không nghĩ tới, Ngô Vũ Trạch lại cự tuyệt nàng dứt khoát đến như vậy, dứt khoát đến nỗi cơ hồ không có bất kỳ thời gian suy nghĩ nào!
Điều này làm cho nội tâm nàng không khỏi đau xót, tay nắm chặt điện thoại cũng là khẽ run rẩy, thiếu chút nữa đem điện thoại di động ném ra ngoài.
Một loại cảm giác ủy khuất tràn ngập trong nội tâm của nàng, nàng hé miệng, rất muốn nói cho Ngô Vũ Trạch, suy nghĩ của nàng, tưởng niệm của nàng, những việc nàng làm trong hai năm qua, chỉ là… Cuối cùng, nàng cũng không nói, mà là mắt đỏ hoe, nước mắt tùy ý rơi xuống, chảy xuống khuôn mặt, nhẹ giọng nói:
- Thật xin lỗi, quấy rầy anh rồi.
Thanh âm vừa dứt, nàng không đợi Ngô Vũ Trạch đáp lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.
“Đô… Đô…”
Nghe thanh âm đô đô truyền ra từ trong máy, Ngô Vũ Trạch chỉ cảm thấy trên ngực giống như bị một ngọn núi lớn đè nén, đè nén khiến cho hắn không thở nổi.
“Hô ~”
Hắn hung hăng phun ra một ngụm trọc khí, trực tiếp bấm số điện thoại của Bùi Đông Lai.
- Đông Lai, chú ở Hàng Hồ sao?
Điện thoại vừa chuyển, Ngô Vũ Trạch không hỏi Bùi Đông Lai rốt cuộc đã làm những gì, cũng không có nói cảm ơn, mà là hỏi Bùi Đông Lai đang ở chỗ nào.
- Ka đang ở khách sạn Sophie ở Tây Hồ.
Trong phòng tổng thống xa hoa ở khách sạn Sophie ở Tây Hồ, Bùi Đông Lai nhận thấy được vẻ dị thường trong giọng nói của Ngô Vũ Trạch, trực tiếp nói cho Ngô Vũ Trạch chỗ ở của mình.
- Chờ ka, ka đi qua tìm chú.
- Tốt.
Bùi Đông Lai đáp ứng.
Bốn mươi phút sau.
Ngô Vũ Trạch vội vàng xuất hiện ở cửa gian phòng chô ở của Bùi Đông Lai, sắc mặt tiều tụy, vành mắt phiếm hồng.
- Ở trong phòng uống rượu hay là ra quán bar?
Bùi Đông Lai trong lòng biết rõ hỏi.
Ách?
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai…, Ngô Vũ Trạch hơi lộ vẻ kinh ngạc, sau đó không có suy nghĩ nhiều, mà là cười khổ một tiếng:
- Trong phòng của chú đi, ka sợ ra quán bar sẽ uống say rồi mất mặt.
- Tốt.
Bùi Đông Lai gật đầu cười, xoay người đi về phía tủ rượu, cầm hai chai Laffey.
Ngô Vũ Trạch im lặng không lên tiếng đi tới ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống, lấy ra điếu thuốc, ném cho Bùi Đông Lai một điếu, sau đó đốt, dùng sức hít sâu một hơi, tựa hồ muốn thông qua Nicotin gây tê làm cho mình dễ chịu hơn một chút.
Bùi Đông Lai nhận lấy điếu thuốc, không có lập tức đốt, mà là mở chai rượu ra, rót đầy hai ly, đem một ly đưa tới trước người Ngô Vũ Trạch.
Ngô Vũ Trạch bóp tắt tàn thuốc, nhận lấy ly rượu, nhưng không có trực tiếp uống, mà là nhìn Bùi Đông Lai, cười khổ nói:
- Đông Lai, mặc dù ka không biết cụ thể chú muốn làm cái gì, nhưng là cám ơn mọi việc chú làm cho ka.
- Cảm ơn cái mắm, còn tính toán với ka sao?
Bùi Đông Lai tức giận mắng, trong đầu cũng là hiện ra cảnh ngày đó, Ngô Vũ Trạch trên du thuyền Trân Ny Hào, ở trước mặt mọi người đều coi hắn là ôn thần, cùng hắn ngồi cùng một chỗ.
Ngày đó, Bùi Đông Lai cũng nói lời cảm ơn với Ngô Vũ Trạch, Ngô Vũ Trạch cũng mắng một câu như vậy “ Cái mắm, còn muốn tính toán với ka sao?
Phảng phất như một luân hồi.
Giống như là Bùi Đông Lai đã thực hiện được lời hứa —— chú dùng hành động chứng minh tâm ý của mình, ka cũng vậy giống nhau.
Ngô Vũ Trạch trong lòng ấm áp, vành mắt đỏ lên, cũng không có nói cái gì nữa, mà là ngửa cổ lên, một hơi uống cạn sạch ly rượu.
- Đông Lai, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Một ly rượu xuống bụng, Ngô Vũ Trạch nói ra nghi ngờ trong lòng, nếu như không phải có một loại tín nhiệm đối với Bùi Đông Lai, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng Bùi Đông Lai có thể ở trong nháy mắt xóa sổ thế lực của Phương gia, hơn nữa làm cho người Tô gia ở trước mặt hắn mà khom lưng.
- Ka xóa sổ Phương gia, vặn ngã Tào Nghiễm Giang, tiếp nhận tất cả gia sản của Phương gia.
Bùi Đông lai hời hợt nói:
- Mà Tô gia bởi vì cuốn vào vụ án của Tào Nghiễm Giang, cho nên đến van xin ka, chính xác ra là đến van xin Quý Hồng —— nàng là người phát ngôn của ka. Mà ka để cho Quý Hồng nói cho vợ chồng Tô Van, đi cầu chú, chỉ cần chú mở miệng, Tô gia sẽ tránh khỏi tai nạn lần này.
Bùi Đông Lai nói thật nhẹ nhàng, nhưng trong lòng của Ngô Vũ Trạch sớm nhấc lên kinh đào hải lãng.
Mặc dù trong lòng đối với hết thảy chuyện Bùi Đông Lai đã làm, cả kinh tột đỉnh, chỉ là… Ngô Vũ Trạch cũng không có hỏi chi tiết, mà là trầm mặc ngồi hút thuốc.
- Trong khoảng thời gian ngắn, ka không muốn bại lộ hết thảy, cho nên, chớ có nói ra ngoài.
Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút, nói:
- Đối với Văn Cảnh, Trang Bích Phàm cùng Hạ Y Na cũng không được nói.
- Ừh.
Ngô Vũ Trạch không hỏi Bùi Đông Lai vì sao phải giữ bí mật, mà lẽ khẽ gật đầu một cái.
- Tô Thi Vận tìm chú sao?
Bùi Đông Lai trầm ngâm một chút, hỏi.
- Ừ.
Ngô Vũ Trạch cười khổ:
- Nàng cùng cha mẹ nàng cầu ka giúp cho Tô gia, ka không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nên không có đáp ứng.
- Có phải hay không cảm thấy Tô Thi Vận vì chuyện này mà tìm chú, nên chú cảm thấy thất vọng cùng thương cảm?
Bùi Đông Lai cười hỏi.
Ngô Vũ Trạch không có lên tiếng, mà là cười khổ gật đầu, một lần nữa ngửa cổ lên, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
- Còn nhớ rõ những gì lúc đầu ka nói chú không? Nếu như Tô Thi Vận đúng là một người con gái tốt, chẳng qua là bị áp lực từ gia đình, như vậy, ka hy vọng chú có thể đem nàng theo đuổi vào trong tay; nếu như nàng là tự mình điệu bộ, như vậy, nàng cũng không đáng để chú theo đuổi, ka hy vọng chú có thể giống như một người đàn ông, không được để cho nàng xem thường chú!
Bùi Đông Lai nói ra lời ngày đó nói ở trên du thuyền Jenny Hào với Ngô Vũ Trạch, sau đó lại nói:
- Ngày đó, trên du thuyền Jenny Hào, chú nói cho ka biết, nàng là một cô gái tốt.
Ngô Vũ Trạch trầm mặc không nói, tay phải đang kẹp điếu thuốc mơ hồ có chút run run.
- Mười một ngày trước đó, ở trông quầy rượu BBS thì ka nhìn thấy nàng, bởi vì nàng thấy chú cùng Quách Lệ Na ở chung một chỗ cho nên vẻ mặt biến hóa rất lớn —— ánh mắt nàng nói cho ka biết, nàng thật ra vẫn rất quan tâm đến chú.
Bùi Đông Lai bổ sung:
- Mà nàng lúc đối diện với Phương Thế Kiệt, vẻ mặt lại rất lãnh đạm.
Trong lòngNgô Vũ Trạch có chút đau đớn, hơn nữa là cảm động, bất quá cũng không có biểu hiện ở trên mặt, mà là khàn giọng hỏi:
- Cho nên, chú làm hết thảy chuyện này vì ka?
- Đúng là thế, nhưng cũng không phải hoàn toàn.
Bùi Đông Lai phun ra một ngụm sương khói, nói:
- Ka giúp chú cũng bởi vì ka nhìn ra được, chú cũng rất quan tâm đến nàng.
- Quan tâm có ích lợi gì, nếu như không phải là chú làm Phương gia suy sụp, nàng sẽ trở thành vị hôn thê của Phương Thế Kiệt, sau này còn có thể trở thành vợ của Phương Thế Kiệt, mà ka cùng lắm chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời nàng mà thôi.
Ngô Vũ Trạch cười khổ nói.
- Chú không phải là khách qua đường.
Bùi Đông Lai cười nói:
- Cho dù ka không có làm cho Phương gia suy bại, chú cũng sẽ không trở thành người khách qua đường trong cuộc đời nàng.
- Tại sao?
Ngô Vũ Trạch ngẩn ra.
Bùi Đông Lai ngữ xuất kinh nhân:
- Bởi vì nàng căn bản không có nghĩ tới gả cho Phương Thế Kiệt.
- Làm sao chú biết?
Ngô Vũ Trạch mở to hai mắt nhìn.
Lần này, Bùi Đông Lai cũng không có trả lời ngay, mà là cầm lấy ly rượu, không chút vội vàng uống một hớp, rồi mới nói:
- Ka không chỉ biết chuyện đó, ka còn biết, nàng bởi vì mẫu thân nàng can dự vào khiến hai người chia tay, nàng một mực chờ đợi chú tỉnh lại, quyết chí tự cường. Nàng muốn đợi đến một ngày chú có thể làm cho mẫu thân của nàng cùng người Tô gia nhìn với cặp mắt khác, lúc đó có thể quang minh chính đại mà yêu chú. Chỉ là… Chú lựa chọn đắm mình. Nàng làm bộ đáp ứng cùng Phương Thế Kiệt đính hôn, coi như là phá phủ trầm chu, muốn kích thích ý chí của chú một lần cuối —— nàng thật sự không hy vọng nhìn thấy bộ dạng vò đã mẻ lại còn sứt của chú…
- Đông… Đông Lai, làm sao chú biết được hết thảy chuyện này?
Ngô Vũ Trạch cả kinh từ chỗ ngồi nhảy lên:
- Chẳng lẽ nàng nói cho chú biết?
- Không phải.
Bùi Đông Lai cười thần bí:
- Bạn gái ka nói cho ka biết.
- Bạn gái của chú?
Sắc mặt Ngô Vũ Trạch tràn ngập vẻ nghi ngờ.
- Nàng cùng bạn gái của ka giống nhau, đều học tại Thanh Hoa, hơn nữa lại là bạn cùng phòng, là bạn tốt.
Bùi Đông Lai vừa nói, cũng khó tránh khỏi cảm thấy hết thảy chuyện này thật sự quá xảo hợp:
- Sau buổi tụ hội trên du thuyền Trân Ny Hào, có một lần bạn gái của ka gọi điện thoại cho ka, thuận miệng hỏi một câu có biết một cô gái tên Tô Thi Vận không.
Ngô Vũ Trạch hoàn toàn há hốc mồm, tựa hồ… Theo hắn xem ra, hết thảy chuyện này đây so sánh với việc Bùi Đông Lai xóa sổ Phương gia còn làm hắn khiếp sợ hơn.
- Bạn gái của ka đầu tiên nói cho ka biết, sau đó hỏi ka làm sao biết Tô Thi Vận. Ân, ka liền đơn giản đem chuyện tình của chú cùng Tô Thi Vận nói cho nàng, sau đó… Nàng cũng là đem chuyện của Tô Thi Vận lặng lẽ nói cho ka biết…
Bùi Đông Lai vừa nói, không nhịn được mặt vui vẻ.
- Này…
Ngô Vũ Trạch không thể nói nổi rồi, mặt máy hắn trong lúc này lại toát ra một chút hưng phấn không cách nào che dấu.
- Con mẹ nó, ka giúp chú nhiều như vậy, chú còn không lĩnh tình sao?
Thấy Ngô Vũ Trạch đứng nguyên tại chỗ cười ngây ngô, Bùi Đông Lai cười mắng.
- Đông… Đông Lai, giúp Tô gia đối với chú không có ảnh hưởng gì chứ?
Ngô Vũ Trạch mang theo vài phần lúng túng hỏi.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười:
- Tô gia ở Hồ Giang cũng coi như là gia tộc số một số hai, muốn động đến cũng không dễ dàng, ka mất sức chín trâu hai hổ đem Tô gia bức đến tuyệt cảnh, không phải là muốn giúp chú sao?
“Ách…”
Ngô Vũ Trạch muốn nói lại thôi, tựa hồ không biết dùng lời gì để diễn tả cảm kích của mình đối với Bùi Đông Lai.
- Chớ có tính toán với ka, cút.
Bùi Đông Lai làm bộ tức giận nói.
Ngô Vũ Trạch lên tiếng, lộ ra bộ dáng rất giống với qua tử chính là cười khúc khích, sau đó rất không khách khí bỏ lại ly rượu, trực tiếp lăn.
Ban đêm lúc này.
Ngô Vũ Trạch lần đầu tiên đứng thẳng lưng bước vào Tô gia.
Bùi Đông Lai lại ở trên đường.
…
Có.
Cái này đúng là phán đoán của hắn.
Mặc dù trong lòng đã đoán được Tô Thi Vận sẽ vì tương lai của Tô gia mà gọi điện thoại cho mình, chỉ là… Giờ phút này, thấy Tô Thi Vận thật sự gọi điện thoại tới, trong lòng Ngô Vũ Trạch trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời quên mất cả chuyện nghe điện thoại.
“Hô ~”
Không biết qua bao lâu, ở đầu bên kia điện thoại Tô Thi Vận cho là Ngô Vũ Trạch sẽ không nhận điện thoại, mà cảm thấy có chút mất mát, Ngô Vũ Trạch nhẹ nhàng phun ra một ngụm khó chịu, chuyển máy nghe.
- Ngô… Ngô Vũ Trạch, là em, Tô Thi Vận.
Điện thoại vừa chuyển được, Tô Thi Vận không khỏi ngừng thở, giọng nói phức tạp mở miệng.
Bên tai vang lên giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ kia của Tô Thi Vận, nội tâm vừa mới bình tĩnh của Ngô Vũ Trạch một lần nữa rung động, khổ sở nói:
- Anh biết.
Ân?
Hắn biết?
Chẳng… Chẳng lẽ hắn cũng giống như mình đều là nhớ số điện thoại di động của đối phương?
Câu trả lời của Ngô Vũ Trạch đầu tiên khiến Tô Thi Vận ngẩn ra, sau đó nội tâm mơ hồ có chút kích động.
- Em gọi điện thoại cho anh hẳn là chịu sự nhờ vả của cha mẹ em, vì sự tình Tô gia sao?
Sau đó, không đợi Tô Thi Vận từ trong sự kích động lấy lại tinh thần, lời nói kế tiếp của Ngô Vũ Trạch như một chậu nước lạnh, giội ở trên người của nàng, đem nội tâm kích động của nàng dập tắt không nói, mà còn làm cả người nàng run lên .
- Em…
Tô Thi Vận há mồm ra, muốn nói cái gì, chỉ là… Lại cảm thấy vào giờ phút này, hết thảy lời giải thích đều không có tác dụng, cuối cùng, nàng cắn răng, hơi có vẻ run rẩy cho ra một câu trả lời khẳng định chắc chắn:
- Ừh.
Một tiếng “Ừ” nhẹ nhàng giống như một quyền, hung hăng đập vào ngực Ngô Vũ Trạch, làm cho tim của hắn đau xót kịch liệt, đau đến nỗi không thở được.
- Xin lỗi, anh không giúp được em.
Đau lòng qua đi, Ngô Vũ Trạch rất muốn đáp ứng lời thỉnh cầu của cô gái vô luận từ trước tới nay hắn đều thầm thương trộm nhớ kia, chỉ là… Lý trí nói cho hắn biết, cục diện trước mắt chính là một tay Bùi Đông Lai chế tạo ra, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng Bùi Đông Lai tất cả chuyện này, liệu giúp cho Tô gia có hay không sẽ ảnh hưởng đến Bùi Đông Lai, sau đó tính tiếp.
Lộp bộp!
Ngay cả Tô Thi Vận lúc gọi điện thoại cũng từng nghĩ có thể Ngô Vũ Trạch sẽ cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, chỉ là… Nàng không nghĩ tới, Ngô Vũ Trạch lại cự tuyệt nàng dứt khoát đến như vậy, dứt khoát đến nỗi cơ hồ không có bất kỳ thời gian suy nghĩ nào!
Điều này làm cho nội tâm nàng không khỏi đau xót, tay nắm chặt điện thoại cũng là khẽ run rẩy, thiếu chút nữa đem điện thoại di động ném ra ngoài.
Một loại cảm giác ủy khuất tràn ngập trong nội tâm của nàng, nàng hé miệng, rất muốn nói cho Ngô Vũ Trạch, suy nghĩ của nàng, tưởng niệm của nàng, những việc nàng làm trong hai năm qua, chỉ là… Cuối cùng, nàng cũng không nói, mà là mắt đỏ hoe, nước mắt tùy ý rơi xuống, chảy xuống khuôn mặt, nhẹ giọng nói:
- Thật xin lỗi, quấy rầy anh rồi.
Thanh âm vừa dứt, nàng không đợi Ngô Vũ Trạch đáp lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.
“Đô… Đô…”
Nghe thanh âm đô đô truyền ra từ trong máy, Ngô Vũ Trạch chỉ cảm thấy trên ngực giống như bị một ngọn núi lớn đè nén, đè nén khiến cho hắn không thở nổi.
“Hô ~”
Hắn hung hăng phun ra một ngụm trọc khí, trực tiếp bấm số điện thoại của Bùi Đông Lai.
- Đông Lai, chú ở Hàng Hồ sao?
Điện thoại vừa chuyển, Ngô Vũ Trạch không hỏi Bùi Đông Lai rốt cuộc đã làm những gì, cũng không có nói cảm ơn, mà là hỏi Bùi Đông Lai đang ở chỗ nào.
- Ka đang ở khách sạn Sophie ở Tây Hồ.
Trong phòng tổng thống xa hoa ở khách sạn Sophie ở Tây Hồ, Bùi Đông Lai nhận thấy được vẻ dị thường trong giọng nói của Ngô Vũ Trạch, trực tiếp nói cho Ngô Vũ Trạch chỗ ở của mình.
- Chờ ka, ka đi qua tìm chú.
- Tốt.
Bùi Đông Lai đáp ứng.
Bốn mươi phút sau.
Ngô Vũ Trạch vội vàng xuất hiện ở cửa gian phòng chô ở của Bùi Đông Lai, sắc mặt tiều tụy, vành mắt phiếm hồng.
- Ở trong phòng uống rượu hay là ra quán bar?
Bùi Đông Lai trong lòng biết rõ hỏi.
Ách?
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai…, Ngô Vũ Trạch hơi lộ vẻ kinh ngạc, sau đó không có suy nghĩ nhiều, mà là cười khổ một tiếng:
- Trong phòng của chú đi, ka sợ ra quán bar sẽ uống say rồi mất mặt.
- Tốt.
Bùi Đông Lai gật đầu cười, xoay người đi về phía tủ rượu, cầm hai chai Laffey.
Ngô Vũ Trạch im lặng không lên tiếng đi tới ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống, lấy ra điếu thuốc, ném cho Bùi Đông Lai một điếu, sau đó đốt, dùng sức hít sâu một hơi, tựa hồ muốn thông qua Nicotin gây tê làm cho mình dễ chịu hơn một chút.
Bùi Đông Lai nhận lấy điếu thuốc, không có lập tức đốt, mà là mở chai rượu ra, rót đầy hai ly, đem một ly đưa tới trước người Ngô Vũ Trạch.
Ngô Vũ Trạch bóp tắt tàn thuốc, nhận lấy ly rượu, nhưng không có trực tiếp uống, mà là nhìn Bùi Đông Lai, cười khổ nói:
- Đông Lai, mặc dù ka không biết cụ thể chú muốn làm cái gì, nhưng là cám ơn mọi việc chú làm cho ka.
- Cảm ơn cái mắm, còn tính toán với ka sao?
Bùi Đông Lai tức giận mắng, trong đầu cũng là hiện ra cảnh ngày đó, Ngô Vũ Trạch trên du thuyền Trân Ny Hào, ở trước mặt mọi người đều coi hắn là ôn thần, cùng hắn ngồi cùng một chỗ.
Ngày đó, Bùi Đông Lai cũng nói lời cảm ơn với Ngô Vũ Trạch, Ngô Vũ Trạch cũng mắng một câu như vậy “ Cái mắm, còn muốn tính toán với ka sao?
Phảng phất như một luân hồi.
Giống như là Bùi Đông Lai đã thực hiện được lời hứa —— chú dùng hành động chứng minh tâm ý của mình, ka cũng vậy giống nhau.
Ngô Vũ Trạch trong lòng ấm áp, vành mắt đỏ lên, cũng không có nói cái gì nữa, mà là ngửa cổ lên, một hơi uống cạn sạch ly rượu.
- Đông Lai, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Một ly rượu xuống bụng, Ngô Vũ Trạch nói ra nghi ngờ trong lòng, nếu như không phải có một loại tín nhiệm đối với Bùi Đông Lai, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng Bùi Đông Lai có thể ở trong nháy mắt xóa sổ thế lực của Phương gia, hơn nữa làm cho người Tô gia ở trước mặt hắn mà khom lưng.
- Ka xóa sổ Phương gia, vặn ngã Tào Nghiễm Giang, tiếp nhận tất cả gia sản của Phương gia.
Bùi Đông lai hời hợt nói:
- Mà Tô gia bởi vì cuốn vào vụ án của Tào Nghiễm Giang, cho nên đến van xin ka, chính xác ra là đến van xin Quý Hồng —— nàng là người phát ngôn của ka. Mà ka để cho Quý Hồng nói cho vợ chồng Tô Van, đi cầu chú, chỉ cần chú mở miệng, Tô gia sẽ tránh khỏi tai nạn lần này.
Bùi Đông Lai nói thật nhẹ nhàng, nhưng trong lòng của Ngô Vũ Trạch sớm nhấc lên kinh đào hải lãng.
Mặc dù trong lòng đối với hết thảy chuyện Bùi Đông Lai đã làm, cả kinh tột đỉnh, chỉ là… Ngô Vũ Trạch cũng không có hỏi chi tiết, mà là trầm mặc ngồi hút thuốc.
- Trong khoảng thời gian ngắn, ka không muốn bại lộ hết thảy, cho nên, chớ có nói ra ngoài.
Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút, nói:
- Đối với Văn Cảnh, Trang Bích Phàm cùng Hạ Y Na cũng không được nói.
- Ừh.
Ngô Vũ Trạch không hỏi Bùi Đông Lai vì sao phải giữ bí mật, mà lẽ khẽ gật đầu một cái.
- Tô Thi Vận tìm chú sao?
Bùi Đông Lai trầm ngâm một chút, hỏi.
- Ừ.
Ngô Vũ Trạch cười khổ:
- Nàng cùng cha mẹ nàng cầu ka giúp cho Tô gia, ka không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nên không có đáp ứng.
- Có phải hay không cảm thấy Tô Thi Vận vì chuyện này mà tìm chú, nên chú cảm thấy thất vọng cùng thương cảm?
Bùi Đông Lai cười hỏi.
Ngô Vũ Trạch không có lên tiếng, mà là cười khổ gật đầu, một lần nữa ngửa cổ lên, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
- Còn nhớ rõ những gì lúc đầu ka nói chú không? Nếu như Tô Thi Vận đúng là một người con gái tốt, chẳng qua là bị áp lực từ gia đình, như vậy, ka hy vọng chú có thể đem nàng theo đuổi vào trong tay; nếu như nàng là tự mình điệu bộ, như vậy, nàng cũng không đáng để chú theo đuổi, ka hy vọng chú có thể giống như một người đàn ông, không được để cho nàng xem thường chú!
Bùi Đông Lai nói ra lời ngày đó nói ở trên du thuyền Jenny Hào với Ngô Vũ Trạch, sau đó lại nói:
- Ngày đó, trên du thuyền Jenny Hào, chú nói cho ka biết, nàng là một cô gái tốt.
Ngô Vũ Trạch trầm mặc không nói, tay phải đang kẹp điếu thuốc mơ hồ có chút run run.
- Mười một ngày trước đó, ở trông quầy rượu BBS thì ka nhìn thấy nàng, bởi vì nàng thấy chú cùng Quách Lệ Na ở chung một chỗ cho nên vẻ mặt biến hóa rất lớn —— ánh mắt nàng nói cho ka biết, nàng thật ra vẫn rất quan tâm đến chú.
Bùi Đông Lai bổ sung:
- Mà nàng lúc đối diện với Phương Thế Kiệt, vẻ mặt lại rất lãnh đạm.
Trong lòngNgô Vũ Trạch có chút đau đớn, hơn nữa là cảm động, bất quá cũng không có biểu hiện ở trên mặt, mà là khàn giọng hỏi:
- Cho nên, chú làm hết thảy chuyện này vì ka?
- Đúng là thế, nhưng cũng không phải hoàn toàn.
Bùi Đông Lai phun ra một ngụm sương khói, nói:
- Ka giúp chú cũng bởi vì ka nhìn ra được, chú cũng rất quan tâm đến nàng.
- Quan tâm có ích lợi gì, nếu như không phải là chú làm Phương gia suy sụp, nàng sẽ trở thành vị hôn thê của Phương Thế Kiệt, sau này còn có thể trở thành vợ của Phương Thế Kiệt, mà ka cùng lắm chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời nàng mà thôi.
Ngô Vũ Trạch cười khổ nói.
- Chú không phải là khách qua đường.
Bùi Đông Lai cười nói:
- Cho dù ka không có làm cho Phương gia suy bại, chú cũng sẽ không trở thành người khách qua đường trong cuộc đời nàng.
- Tại sao?
Ngô Vũ Trạch ngẩn ra.
Bùi Đông Lai ngữ xuất kinh nhân:
- Bởi vì nàng căn bản không có nghĩ tới gả cho Phương Thế Kiệt.
- Làm sao chú biết?
Ngô Vũ Trạch mở to hai mắt nhìn.
Lần này, Bùi Đông Lai cũng không có trả lời ngay, mà là cầm lấy ly rượu, không chút vội vàng uống một hớp, rồi mới nói:
- Ka không chỉ biết chuyện đó, ka còn biết, nàng bởi vì mẫu thân nàng can dự vào khiến hai người chia tay, nàng một mực chờ đợi chú tỉnh lại, quyết chí tự cường. Nàng muốn đợi đến một ngày chú có thể làm cho mẫu thân của nàng cùng người Tô gia nhìn với cặp mắt khác, lúc đó có thể quang minh chính đại mà yêu chú. Chỉ là… Chú lựa chọn đắm mình. Nàng làm bộ đáp ứng cùng Phương Thế Kiệt đính hôn, coi như là phá phủ trầm chu, muốn kích thích ý chí của chú một lần cuối —— nàng thật sự không hy vọng nhìn thấy bộ dạng vò đã mẻ lại còn sứt của chú…
- Đông… Đông Lai, làm sao chú biết được hết thảy chuyện này?
Ngô Vũ Trạch cả kinh từ chỗ ngồi nhảy lên:
- Chẳng lẽ nàng nói cho chú biết?
- Không phải.
Bùi Đông Lai cười thần bí:
- Bạn gái ka nói cho ka biết.
- Bạn gái của chú?
Sắc mặt Ngô Vũ Trạch tràn ngập vẻ nghi ngờ.
- Nàng cùng bạn gái của ka giống nhau, đều học tại Thanh Hoa, hơn nữa lại là bạn cùng phòng, là bạn tốt.
Bùi Đông Lai vừa nói, cũng khó tránh khỏi cảm thấy hết thảy chuyện này thật sự quá xảo hợp:
- Sau buổi tụ hội trên du thuyền Trân Ny Hào, có một lần bạn gái của ka gọi điện thoại cho ka, thuận miệng hỏi một câu có biết một cô gái tên Tô Thi Vận không.
Ngô Vũ Trạch hoàn toàn há hốc mồm, tựa hồ… Theo hắn xem ra, hết thảy chuyện này đây so sánh với việc Bùi Đông Lai xóa sổ Phương gia còn làm hắn khiếp sợ hơn.
- Bạn gái của ka đầu tiên nói cho ka biết, sau đó hỏi ka làm sao biết Tô Thi Vận. Ân, ka liền đơn giản đem chuyện tình của chú cùng Tô Thi Vận nói cho nàng, sau đó… Nàng cũng là đem chuyện của Tô Thi Vận lặng lẽ nói cho ka biết…
Bùi Đông Lai vừa nói, không nhịn được mặt vui vẻ.
- Này…
Ngô Vũ Trạch không thể nói nổi rồi, mặt máy hắn trong lúc này lại toát ra một chút hưng phấn không cách nào che dấu.
- Con mẹ nó, ka giúp chú nhiều như vậy, chú còn không lĩnh tình sao?
Thấy Ngô Vũ Trạch đứng nguyên tại chỗ cười ngây ngô, Bùi Đông Lai cười mắng.
- Đông… Đông Lai, giúp Tô gia đối với chú không có ảnh hưởng gì chứ?
Ngô Vũ Trạch mang theo vài phần lúng túng hỏi.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười:
- Tô gia ở Hồ Giang cũng coi như là gia tộc số một số hai, muốn động đến cũng không dễ dàng, ka mất sức chín trâu hai hổ đem Tô gia bức đến tuyệt cảnh, không phải là muốn giúp chú sao?
“Ách…”
Ngô Vũ Trạch muốn nói lại thôi, tựa hồ không biết dùng lời gì để diễn tả cảm kích của mình đối với Bùi Đông Lai.
- Chớ có tính toán với ka, cút.
Bùi Đông Lai làm bộ tức giận nói.
Ngô Vũ Trạch lên tiếng, lộ ra bộ dáng rất giống với qua tử chính là cười khúc khích, sau đó rất không khách khí bỏ lại ly rượu, trực tiếp lăn.
Ban đêm lúc này.
Ngô Vũ Trạch lần đầu tiên đứng thẳng lưng bước vào Tô gia.
Bùi Đông Lai lại ở trên đường.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.