Quyển 1 - Chương 286: Quy tắc
Phong Cuồng
10/09/2013
Trời mưa xuống.
Ngã bệnh không ai lo.
Tình yêu đến rồi lại qua đi.
Còn có thể là một người.
Cha và mẹ thề non hẹn biển.
Cuối cùng lại ly hôn.
Đây là tiếng hát trong bài “ Thương Tâm”
Cả sân khấu im lặng, tiếng hát của Trang Hiểu Vân vang lên.
Dưới sân khấu, bất kể là khán giả hay 5 vị giám khảo đều nhìn Trang Hiểu Vân hát, bọn họ không kim lòng được mà nhắm 2 mắt lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đắm chìm trong tiếng hát đầy thương cảm của Trang Hiểu Vân.
Bên tai vang lên tiếng ca, ánh mắt lại thấy được vẻ bi thương của Trang Hiểu Vân thì Bùi Đông Lai có thể khẳng định được được nhất định Trang Hiểu Vân đã trải qua một số chuyện nào đó, nếu không nàng không thể đem những chuyện bi thương này hòa nhập vào ca khúc được.
Xác định được điều này, ánh mắt của Bùi Đông Lai khẽ liếc qua Trang Bích Phàm, chỉ thấy lúc này Trang Bích Phàm đã bỏ kính mắt xuống, đôi mắt đỏ hồng, nước mắt lăn trên khuôn mặt của hắn.
Ách?
Thấy được Trang Bích Phàm rơi lệ thì Bùi Đông Lai cả kinh.
Bùi Đông Lai cùng Trang Bích Phàm quen biết không phải là ngắn, trong trí nhớ của hắn thì Trang Bích Phàm lúc nào cũng lộ ra bộ dạng vui vẻ.
Mà hiện giờ, Bùi Đông Lai có thể thấy được trong ánh mắt của Trang Bích Phàm lộ ra vẻ bi thương.
Phần bi thương này giống với Trang Hiểu Vân đang biểu diễn trên sân khấu.
Phát hiện được điều này khiến cho Bùi Đông Lai lập tức nhíu mày, trong lòng âm thàm đoán không biết rốt cuộc chị em Trang Bích Phàm đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ? Làm sao lại có biểu hiện bi thương như thế này?
Không đợi Bùi Đông Lai nghĩ hết đột nhiên tiếng ca dừng lại.
Bùi Đông Lai lấy lại tinh thần, đem ánh mắt nhìn về phía sân khấu.
Trên sân khấu, Trang Hiểu Vân mở mắt ra, để microphone xuống, tháo đôi giày trên chân ra rồi xoay người đi vào phía trong của sân khấu.
Nói chung là nghệ sĩ trên sân khấu sẽ không bao giờ đưa lưng và mông ra cho khán giả thấy.
Bởi vì như thế là không tôn trọng khán giả.
Nhưng mà.
Giờ phút này, thấy Trang Hiểu Vân xoay người đi vào thì vô luận là 5 người giám khảo kia hay là khán giả đều không lộ ra vẻ bất mãn.
Trên sân khẩu, Trang Hiểu Vân xoay người, bối cảnh trên sân khấu bỗng nhiên được thay đổi, trên màn hình xuất hiện một ngã tư đường, ở ngã tư đường này không có một chiếc xe cũng không có một ai ở nơi này.
Trang Hiểu Vân đi về phía trước, dường như muốn tìm kiếm cái gì ở cuối đường.
Một bước, hai bước, ba bước…
Nàng cúi đầu, đi tới, tiếp tục đi tới.
Qua một cái góc đường, lại một cái góc đường.
Con đường dường như không có điểm cuối.
Trang Hiểu Vân bước chậm lại, cuối cùng dừng bước ở một ngã tư đường.
Nàng nhìn xung quanh, giống như một đứa trẻ bị lạc đường, vẻ mặt bàng hoàng.
Cuối cùng, nàng vô lực ngã xuống đất, hát một câu cuối cùng.
Giọng hát vang lên, hình ảnh biến mất, sân khấu một mảnh im lặng.
Dưới sân khấu, ai ai cũng thấy dường như lồng ngực của mình bị một tòa núi lớn chặn lại, làm cho bọn hắn cảm thấy khó thở.
Bọn hắn muốn mở miệng nói nhưng vô luận cho dù bọn hắn có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói được một chữ.
Bọn hắn trơ mắt nhìn hình ảnh phía trên sân khấu, bọn hắn thấy Trang Hiểu Vân lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt rồi đứng lên đi vào phía sau sân khấu.
"Bành bạch. . ."
Cả sân khấu im lặng, Bùi Đông Lai là người đầu tiên vỗ tay.
"Bành bạch. . ."
Nhất thời, đám người trong sân khấu liền tỉnh mộng, bọn hắn không có hô to tên của Trang Hiểu Vân mà là giống như Bùi Đông Lai, tất cả đều vỗ tay.
Dùng sức vỗ tay!
Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều, thật lâu sau cũng chưa hết.
Ước chừng 1’ sau.
Tiếng vỗ tay mới dần dần dừng lại.
Mắt thấy tiếng vỗ tay dừng lại,tên MC mới đi đến bên cạnh Trang Hiểu Vân:
- Xin mời 5 vị giám khảo bình luận về phần biểu diễn của thí sinh Trang Hiểu Vân.
- Một giọng ca xuất sắc không phải là nàng biểu diễn hay như thế nào, mà là tiếng ca của người ấy có thể làm người nghe xúc động không?
Dưới sân khấu, một vị giám khảo nữ lau khóe mắt, nói:
- Chúc mừng em, Trang Hiểu Vân, tiếng hát của em chẳng những khiến người nghe xúc động hơn nữa lại có thể in sâu vào linh hồn của người nghe. Chị tin tưởng, không bao lâu, TQ sẽ vì em mà kiêu ngạo.
- Cảm ơn.
Trang Hiểu Vân cúi đầu nói cảm ơn.
- Cảm động, từ bắt đầu khi cô ấy hát, trong lòng tôi liền cảm động, loại cảm động này tồn tại liên tục thẳng cho đến khi kết thúc.
Tên giám khảo nam thứ 2 chân thành nói.
- Nhìn thấy hình ảnh, nghe thấy giọng ca của nàng. Tôi cảm thấy dường như bản thân mình đã đi vào nơi cuối con đường vắng vẻ ấy, tiếng ca của nàng đã làm tôi say mê, không thể nào kìm chế được.
- Tiếng ca của nàng làm cho tôi cảm thấy được dường như nàng có một chuyện xưa. Tôi không biết nàng đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ, nhưng tôi hy vọng Trang Hiểu Vân cô vẫn luôn giữ được phong độ như thế này.
- Trang Hiểu Vân, sự xuất hiện của em chính là thu hoạch lớn nhất lần này của cuộc thi. Chị mặc kệ sau này em có thể trở thành ca sỹ hay nhất không nhưng trong mắt của chị, em tuyệt đối là người hay nhất, cố lên.
5 vị giám khảo lần lượt bình luận về phần trình diễn của Trang Hiểu Vân, có người chảy nước mắt, có người thì nước mắt đảo quanh vành mắt.
Giờ phút này, bọn họ không có đem bản thân trở thành những tai to mặt lớn, mà mỗi người đều đem những cảm xúc trong lòng mình nói ra cho Trang Hiểu Vân.
Đối với mỗi một lời bình luân, Trang Hiểu Vân đều cúi đầu cảm ơn.
"Bành bạch. . ."
Khi tên giám khảo cuối cùng nói xong, khán giả không kìm lòng được mà đứng dậy vỗ tay.
- Hừ.
Trong phòng VIP, Phương Húc Vĩ thấy Trang Hiểu Vân đi xuống sân khấu thì khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường.
Thân là người trong giới giải trí thì hắn rất đã tham gia nhiều hoạt động, cũng đã trải qua nhiều quy tắc ngầm.
Phần lớn lớn những nữ nhân khi tham gia vào một cuộc thi nào đó đều nói có quá khứ bi thảm, nhưng mà cuối cùng vì danh lợi lại nắm dưới háng của người khác.
Bởi vì đã trải qua nhiều chuyện như vậy cho nên hắn không tin chuyện cũ của Trang Hiểu Vân, hắn cho rằng Trang Hiểu Vân làm ra vẻ bi thương như vậy chính là giả vờ mà thôi.
Ngô Hiểu Phong ở một bên cũng bị tiếng ca của Trang Hiểu Vân làm cho cảm động.
Lúc này, nghe Phương Húc Vĩ hừ lạnh một tiếng thì trong lòng hắn không khỏi căm giận.
- Ông nói nếu nàng dùng dùng giọng nói khàn khàn, thương cảm này ở trên giường thì có phải là sẽ khiến cho người khác ta phiêu phiêu dục tiên không?
Phương Húc Vĩ cũng không thấy được vẻ khác thường của Ngô Hiểu Phong mà là uống một ngụm rượu rồi cười tà, hỏi.
Nghe được câu nói của Phương Húc Vĩ, Ngô Hiểu Phong rất muốn xách chai rượu trên bàn đập vào đầu hắn.
Nhưng mà.
Lý trí chiến thắng xúc động.
Hắn không có làm như vậy.
Mấy phút sau, sau khi thí sinh cuối cùng biểu diễn thì 5 vị giám khảo liền chấm điểm giành cho 8 thí sinh dự thi.
5’ sau.
Điểm của 8 thí sinh xuất hiện trên màn hình lớn, Trang Hiểu Vân là người đứng đầu, dễ dàng bước vào vòng bán kết.
Ngoài ra, bởi vì có tác động của Phương Húc Vĩ mà đêm nay Ngô Linh Linh cũng thành công bước vào vòng bán kết.
Điều này là cho Ngô Linh Linh vui mừng không thôi.
- Ông xem, Ngô Linh Linh kia thật kích động a?
Thấy một màn như vậy, toàn thân Phương Húc Vĩ tràn ngập một loại khoái cảm khó nói thành lời, hắn cười nói:
- Nàng nhất định là nghĩ rằng bản thân mình đã biểu diễn tốt nên mới có thể bước vào vòng tứ kết. Thật là một hài tử đáng thương.
Ngô Hiểu Phong không có lộ ra vẻ phẫn nộ nữa.
Một chút cũng không có!
Ánh mắt hắn vô lực nhìn vào những thí sinh đang ôm nhau, nhìn thấy mọi người cười nói, rơi lệ.
- Tốt lắm, ông có thể đi tìm các nàng để nói rồi đấy.
Thấy Ngô Hiểu Phong không nói lời nào, Phương Húc Vĩ lè lưỡi, liếm liếm vào chân cốc rượu, vẻ mặt cười dâm nói:
- Nếu được thì tối nay ta sẽ song phi cùng với 2 nàng.
“Âm nhạc cùi bắp của TQ đã bị một tên cặn bã như thế phá hoại.”
Trong lòng Ngô Hiểu Phong gầm hét nhưng mà hắn không dám nói ra.
Cuối cùng.
Cả người hắn giống như là một cái xác không hồn, bước ra khỏi phòng.
Ta có tư cách gì mà mắng Phương Húc Vĩ đây?
Đi tới của, Ngô Hiểu Phong tự giễu, mặc dù hắn có nhiệt huyết nhưng lại không có cách nào thay đổi mọi chuyện, ngược lại hắn đã trở thành tên tay sai, trợ giúp Phương Húc Vĩ bóp chết tương lai của Trang Hiểu Vân, đem Trang Hiểu Vân kéo vào vực sâu.
Có người chỉ có thể tuân theo quy tắc của trò chơi.
Có người nắm lấy quy tắc của trò chơi.
Có người đặt ra quy tắc của trò chơi.
Ngô Hiểu Phong là loại người thứ nhất.
Phương Húc Vĩ là loại người thứ hai.
Ngã bệnh không ai lo.
Tình yêu đến rồi lại qua đi.
Còn có thể là một người.
Cha và mẹ thề non hẹn biển.
Cuối cùng lại ly hôn.
Đây là tiếng hát trong bài “ Thương Tâm”
Cả sân khấu im lặng, tiếng hát của Trang Hiểu Vân vang lên.
Dưới sân khấu, bất kể là khán giả hay 5 vị giám khảo đều nhìn Trang Hiểu Vân hát, bọn họ không kim lòng được mà nhắm 2 mắt lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đắm chìm trong tiếng hát đầy thương cảm của Trang Hiểu Vân.
Bên tai vang lên tiếng ca, ánh mắt lại thấy được vẻ bi thương của Trang Hiểu Vân thì Bùi Đông Lai có thể khẳng định được được nhất định Trang Hiểu Vân đã trải qua một số chuyện nào đó, nếu không nàng không thể đem những chuyện bi thương này hòa nhập vào ca khúc được.
Xác định được điều này, ánh mắt của Bùi Đông Lai khẽ liếc qua Trang Bích Phàm, chỉ thấy lúc này Trang Bích Phàm đã bỏ kính mắt xuống, đôi mắt đỏ hồng, nước mắt lăn trên khuôn mặt của hắn.
Ách?
Thấy được Trang Bích Phàm rơi lệ thì Bùi Đông Lai cả kinh.
Bùi Đông Lai cùng Trang Bích Phàm quen biết không phải là ngắn, trong trí nhớ của hắn thì Trang Bích Phàm lúc nào cũng lộ ra bộ dạng vui vẻ.
Mà hiện giờ, Bùi Đông Lai có thể thấy được trong ánh mắt của Trang Bích Phàm lộ ra vẻ bi thương.
Phần bi thương này giống với Trang Hiểu Vân đang biểu diễn trên sân khấu.
Phát hiện được điều này khiến cho Bùi Đông Lai lập tức nhíu mày, trong lòng âm thàm đoán không biết rốt cuộc chị em Trang Bích Phàm đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ? Làm sao lại có biểu hiện bi thương như thế này?
Không đợi Bùi Đông Lai nghĩ hết đột nhiên tiếng ca dừng lại.
Bùi Đông Lai lấy lại tinh thần, đem ánh mắt nhìn về phía sân khấu.
Trên sân khấu, Trang Hiểu Vân mở mắt ra, để microphone xuống, tháo đôi giày trên chân ra rồi xoay người đi vào phía trong của sân khấu.
Nói chung là nghệ sĩ trên sân khấu sẽ không bao giờ đưa lưng và mông ra cho khán giả thấy.
Bởi vì như thế là không tôn trọng khán giả.
Nhưng mà.
Giờ phút này, thấy Trang Hiểu Vân xoay người đi vào thì vô luận là 5 người giám khảo kia hay là khán giả đều không lộ ra vẻ bất mãn.
Trên sân khẩu, Trang Hiểu Vân xoay người, bối cảnh trên sân khấu bỗng nhiên được thay đổi, trên màn hình xuất hiện một ngã tư đường, ở ngã tư đường này không có một chiếc xe cũng không có một ai ở nơi này.
Trang Hiểu Vân đi về phía trước, dường như muốn tìm kiếm cái gì ở cuối đường.
Một bước, hai bước, ba bước…
Nàng cúi đầu, đi tới, tiếp tục đi tới.
Qua một cái góc đường, lại một cái góc đường.
Con đường dường như không có điểm cuối.
Trang Hiểu Vân bước chậm lại, cuối cùng dừng bước ở một ngã tư đường.
Nàng nhìn xung quanh, giống như một đứa trẻ bị lạc đường, vẻ mặt bàng hoàng.
Cuối cùng, nàng vô lực ngã xuống đất, hát một câu cuối cùng.
Giọng hát vang lên, hình ảnh biến mất, sân khấu một mảnh im lặng.
Dưới sân khấu, ai ai cũng thấy dường như lồng ngực của mình bị một tòa núi lớn chặn lại, làm cho bọn hắn cảm thấy khó thở.
Bọn hắn muốn mở miệng nói nhưng vô luận cho dù bọn hắn có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói được một chữ.
Bọn hắn trơ mắt nhìn hình ảnh phía trên sân khấu, bọn hắn thấy Trang Hiểu Vân lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt rồi đứng lên đi vào phía sau sân khấu.
"Bành bạch. . ."
Cả sân khấu im lặng, Bùi Đông Lai là người đầu tiên vỗ tay.
"Bành bạch. . ."
Nhất thời, đám người trong sân khấu liền tỉnh mộng, bọn hắn không có hô to tên của Trang Hiểu Vân mà là giống như Bùi Đông Lai, tất cả đều vỗ tay.
Dùng sức vỗ tay!
Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều, thật lâu sau cũng chưa hết.
Ước chừng 1’ sau.
Tiếng vỗ tay mới dần dần dừng lại.
Mắt thấy tiếng vỗ tay dừng lại,tên MC mới đi đến bên cạnh Trang Hiểu Vân:
- Xin mời 5 vị giám khảo bình luận về phần biểu diễn của thí sinh Trang Hiểu Vân.
- Một giọng ca xuất sắc không phải là nàng biểu diễn hay như thế nào, mà là tiếng ca của người ấy có thể làm người nghe xúc động không?
Dưới sân khấu, một vị giám khảo nữ lau khóe mắt, nói:
- Chúc mừng em, Trang Hiểu Vân, tiếng hát của em chẳng những khiến người nghe xúc động hơn nữa lại có thể in sâu vào linh hồn của người nghe. Chị tin tưởng, không bao lâu, TQ sẽ vì em mà kiêu ngạo.
- Cảm ơn.
Trang Hiểu Vân cúi đầu nói cảm ơn.
- Cảm động, từ bắt đầu khi cô ấy hát, trong lòng tôi liền cảm động, loại cảm động này tồn tại liên tục thẳng cho đến khi kết thúc.
Tên giám khảo nam thứ 2 chân thành nói.
- Nhìn thấy hình ảnh, nghe thấy giọng ca của nàng. Tôi cảm thấy dường như bản thân mình đã đi vào nơi cuối con đường vắng vẻ ấy, tiếng ca của nàng đã làm tôi say mê, không thể nào kìm chế được.
- Tiếng ca của nàng làm cho tôi cảm thấy được dường như nàng có một chuyện xưa. Tôi không biết nàng đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ, nhưng tôi hy vọng Trang Hiểu Vân cô vẫn luôn giữ được phong độ như thế này.
- Trang Hiểu Vân, sự xuất hiện của em chính là thu hoạch lớn nhất lần này của cuộc thi. Chị mặc kệ sau này em có thể trở thành ca sỹ hay nhất không nhưng trong mắt của chị, em tuyệt đối là người hay nhất, cố lên.
5 vị giám khảo lần lượt bình luận về phần trình diễn của Trang Hiểu Vân, có người chảy nước mắt, có người thì nước mắt đảo quanh vành mắt.
Giờ phút này, bọn họ không có đem bản thân trở thành những tai to mặt lớn, mà mỗi người đều đem những cảm xúc trong lòng mình nói ra cho Trang Hiểu Vân.
Đối với mỗi một lời bình luân, Trang Hiểu Vân đều cúi đầu cảm ơn.
"Bành bạch. . ."
Khi tên giám khảo cuối cùng nói xong, khán giả không kìm lòng được mà đứng dậy vỗ tay.
- Hừ.
Trong phòng VIP, Phương Húc Vĩ thấy Trang Hiểu Vân đi xuống sân khấu thì khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường.
Thân là người trong giới giải trí thì hắn rất đã tham gia nhiều hoạt động, cũng đã trải qua nhiều quy tắc ngầm.
Phần lớn lớn những nữ nhân khi tham gia vào một cuộc thi nào đó đều nói có quá khứ bi thảm, nhưng mà cuối cùng vì danh lợi lại nắm dưới háng của người khác.
Bởi vì đã trải qua nhiều chuyện như vậy cho nên hắn không tin chuyện cũ của Trang Hiểu Vân, hắn cho rằng Trang Hiểu Vân làm ra vẻ bi thương như vậy chính là giả vờ mà thôi.
Ngô Hiểu Phong ở một bên cũng bị tiếng ca của Trang Hiểu Vân làm cho cảm động.
Lúc này, nghe Phương Húc Vĩ hừ lạnh một tiếng thì trong lòng hắn không khỏi căm giận.
- Ông nói nếu nàng dùng dùng giọng nói khàn khàn, thương cảm này ở trên giường thì có phải là sẽ khiến cho người khác ta phiêu phiêu dục tiên không?
Phương Húc Vĩ cũng không thấy được vẻ khác thường của Ngô Hiểu Phong mà là uống một ngụm rượu rồi cười tà, hỏi.
Nghe được câu nói của Phương Húc Vĩ, Ngô Hiểu Phong rất muốn xách chai rượu trên bàn đập vào đầu hắn.
Nhưng mà.
Lý trí chiến thắng xúc động.
Hắn không có làm như vậy.
Mấy phút sau, sau khi thí sinh cuối cùng biểu diễn thì 5 vị giám khảo liền chấm điểm giành cho 8 thí sinh dự thi.
5’ sau.
Điểm của 8 thí sinh xuất hiện trên màn hình lớn, Trang Hiểu Vân là người đứng đầu, dễ dàng bước vào vòng bán kết.
Ngoài ra, bởi vì có tác động của Phương Húc Vĩ mà đêm nay Ngô Linh Linh cũng thành công bước vào vòng bán kết.
Điều này là cho Ngô Linh Linh vui mừng không thôi.
- Ông xem, Ngô Linh Linh kia thật kích động a?
Thấy một màn như vậy, toàn thân Phương Húc Vĩ tràn ngập một loại khoái cảm khó nói thành lời, hắn cười nói:
- Nàng nhất định là nghĩ rằng bản thân mình đã biểu diễn tốt nên mới có thể bước vào vòng tứ kết. Thật là một hài tử đáng thương.
Ngô Hiểu Phong không có lộ ra vẻ phẫn nộ nữa.
Một chút cũng không có!
Ánh mắt hắn vô lực nhìn vào những thí sinh đang ôm nhau, nhìn thấy mọi người cười nói, rơi lệ.
- Tốt lắm, ông có thể đi tìm các nàng để nói rồi đấy.
Thấy Ngô Hiểu Phong không nói lời nào, Phương Húc Vĩ lè lưỡi, liếm liếm vào chân cốc rượu, vẻ mặt cười dâm nói:
- Nếu được thì tối nay ta sẽ song phi cùng với 2 nàng.
“Âm nhạc cùi bắp của TQ đã bị một tên cặn bã như thế phá hoại.”
Trong lòng Ngô Hiểu Phong gầm hét nhưng mà hắn không dám nói ra.
Cuối cùng.
Cả người hắn giống như là một cái xác không hồn, bước ra khỏi phòng.
Ta có tư cách gì mà mắng Phương Húc Vĩ đây?
Đi tới của, Ngô Hiểu Phong tự giễu, mặc dù hắn có nhiệt huyết nhưng lại không có cách nào thay đổi mọi chuyện, ngược lại hắn đã trở thành tên tay sai, trợ giúp Phương Húc Vĩ bóp chết tương lai của Trang Hiểu Vân, đem Trang Hiểu Vân kéo vào vực sâu.
Có người chỉ có thể tuân theo quy tắc của trò chơi.
Có người nắm lấy quy tắc của trò chơi.
Có người đặt ra quy tắc của trò chơi.
Ngô Hiểu Phong là loại người thứ nhất.
Phương Húc Vĩ là loại người thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.