Quyển 1 - Chương 323: Tới trước mộ mẹ, dập đầu sám hối (1)
Phong Cuồng
11/09/2013
- Đừng… Đừng mà!
Mắt thấy A Minh đằng đằng sát khí hướng phía mình đi tới, Trầm Bân giống như một hoàng hoa khuê nữ sắp bị cường bạo, sắc mặt hoảng sợ hét lên một tiếng, co rúc lại ở trên ghế salon, sắc mặt cầu xin nhìn A Minh.
Giờ khắc này, hắn đã không có tâm tư suy nghĩ vì sao A Minh vốn là một con chó săn bên cạnh Phương Khôn lại đột nhiên phản bội Phương Khôn, lựa chọn làm chó của Bùi Đông Lai.
Hắn… Chỉ muốn sống!
Đối mặt với lời van xin của Trầm Bân, trên mặt A Minh không chút nhân từ nào. Dường như hắn đã bị Bùi Đông Lai biến thành mộ cỗ máy giết người, chỉ biết thi hành mệnh lệnh của Bùi Đông Lai, thấy Bùi Đông Lai không có mở miệng ngăn cản, hắn liền không giảm tốc độ đi tới phía Trầm Bân.
- Cái này…, hết thảy chuyện này đều do Phương Khôn làm, cầu xin cậu đừng giết tôi!
Mắt thấy A Minh không có dừng lại, Trầm Bân trong lúc sợ hãi đột nhiên nghĩ đến tính mạng của hắn bây giờ không phải là A Minh nắm giữ, mà là bị Bùi Đông Lai nắm trong tay, nhất thời liền giống như một con kiến hôi hèn mọn cầu xin thần linh tha thứ, hướng về phía Bùi Đông Lai cầu xin tha thứ.
Không trả lời.
Trên khuôn mặt của Bùi Đông Lai không có lộ ra dù chỉ một chút chíu xíu nhân từ, có chăng là sự thờ ơ lạnh nhạt.
“Hô!”
Dưới sự cầu xin tha thứ của Trầm Bân, trong ánh mắt nhìn chăm chú của đám người Bùi Đông Lai, A Minh tiến sát Trầm Bân, hóa thủ thành đao, thủ đao chém về phía cổ họng Trầm Bân, tiếng gió rung động vù vù.
Kình phong đập vào mặt, Trầm Bân phảng phất như bị rút cạn tất cả khí lực, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
“Răng rắc”
Tiếng xương gãy lại vang lên, thủ đao của A Minh vô cùng chính xác chém vào cổ họng của Trầm Bân, lực đạo khổng lồ đem cổ họng hắn chấn nát bấy, máu tươi tràn ra ngoài.
- Ách…
Cảm thụ được cổ họng truyền đến cảm giác đau nhức, hô hấp của Trầm Bân trong nháy mắt bị cắt đứt, hắn theo bản năng dùng hai tay che cổ họng, há to mồm, cố gắng hít từng ngụm không khí, kết quả lại không có chút tác dụng nào, chỉ còn sức lực để co quắp lại.
Dần dần, trong ánh nhìn chăm chú của đám người Bùi Đông Lai, gương mặt Trầm Bân càng ngày càng đỏ, cuối cùng trực tiếp biến thành màu gan heo.
Sau đó, không đợi A Minh động thủ một lần nữa, Trầm Bân nghiêng đầu một cái, tắt thở ngay tại chỗ!
“Hô… Hô…”
Liên tục giết chết hai người, hô hấp của A Minh trở nên dồn dập, vẻ mặt hắn nhìn qua hết sức phức tạp, vừa có khoái cảm quyết định sinh tử của đại nhân vật, lại vừa lo lắng mình vừa giết chết ba người Phương Khôn, Giang Hải cùng Trầm Bân xong, Bùi Đông Lai có giết mình không.
Thời điểm tâm tính hắn phức tạp, hắn phun ra một ngụm khó chịu, sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Khôn đã bị hù chết, một lần nữa đi tới.
- Được rồi.
Mắt thấy A Minh sắp động thủ với Phương Khôn, Bùi Đông Lai lên tiếng ngăn cản.
“Ân?”
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai…, vẻ mặt của đám người Uông Chu đều là nghi ngờ nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Lúc trước bởi vì nghe được Bùi Đông Lai muốn mượn tay A Minh diệt trừ đám người Phương Khôn, bọn họ cũng không có động thủ, hiện giờ…, lúc A Minh giết chết Giang Hải cùng Trầm Bân xong, Bùi Đông Lai lại bảo hắn dừng lại khiến cho bọn họ không hiểu Bùi Đông Lai muốn làm gì.
So sánh với đám người Uông Chu mà nói, nghi ngờ trong lòng A Minh càng nhiều, bất quá hắn lại không dám hỏi thêm cái gì, mà là trước tiên dừng lại, giống như một đứa trẻ nghe lời người lớn đứng im ở nơi đó.
- Phương Khôn đúng là đầu sỏ gây nên cái chết của Tương tiên sinh, giết hắn như vậy e là quá tiện nghi cho hắn, hơn nữa lại bất lợi với chuyện tình chúng ta sắp làm sau đây.
Thấy đám người Uông Chu lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói:
- Tôi có ý kiến là, chúng ta lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai diệt trừ những thủ hạ của Phương Khôn, đợi sau khi nắm được cục diện trong tay, lại diễn một hồi kịch trước mặt các thành viên nòng cốt của Hồng Tinh, dùng đầu cùng máu tươi của Phương Khôn tế vong hồn của Tương tiên sinh. Tốt nhất là để cho những thành viên nòng cốt kia toàn bộ đều động thủ, đưa đến một tác dụng chấn nhiếp, ngăn chặn sự tình loại này phát sinh một lần nữa!
- Tốt, tôi cũng cảm thấy một đao làm thịt tạp chủng Phương Khôn cái loại ăn cây táo, rào cây sung này thật sự quá tiện nghi cho hắn!
Bùi Đông Lai vừa nói xong, Tiết Khiêm lập tức gật đầu tán thành.
Mà Uông Chu thân là nhân vật số ba của Hồng Tinh lại là hai mắt tỏa sáng, đồng thời cũng âm thầm kinh hãi, kinh hãi tâm tư cẩn thân của Bùi Đông Lai, kinh hãi thủ đoạn tàn nhẫn của Bùi Đông Lai quả thực làm cho người ta không thể tin Bùi Đông Lai chỉ là một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi!
- Phương Khôn có thể sau này mới giết, còn hắn thì sao?
Tiết Khiêm hôm nay là muốn quyết tâm báo thù cho Tương Cương, thấy không thể ngay lập tức giết Phương Khôn, lập tức đem đầu mâu nhắm ngay A Minh.
“Bá!”
Nhận thấy được ánh mắt đằng đằng sát khí của Tiết Khiêm, trong lòng A Minh chấn động, sát ý trên người dường như bị bốc hơi hết, không còn sót lại chút gì.
Giờ khắc này, hắn giống như hai người Giang Hải cùng Trầm Bân vừa bị giết, từ vị thế là người đứng ở trên cầu ngắm phong cảnh, biến thành người ngắm phong cảnh ở trên cổng thành, trong lòng sợ hãi vô cùng.
- Tiết tiên sinh, hắn vẫn còn hữu dụng, chưa thể giết.
Thấy Tiết Khiêm muốn lấy máu A Minh, Bùi Đông Lai lên tiếng ngăn cản.
“Ân?”
Lời nói của Bùi Đông Lai không chỉ khiến cho Tiết Khiêm sửng sốt, tất cả mọi người bao gồm cả Uông Chu ở bên trong đều là vẻ mặt nghi ngờ nhìn Bùi Đông Lai, cảm giác kia tựa hồ như đang hỏi: Hắn còn có tác dụng gì?
- Chư vị, mặc dù Tương tiên sinh chết bởi trong tay phản đồ, nhưng mà trước lúc phản đồ động thủ, Lăng Hoa Cường đã cấu kết cùng Phương Khôn nên đã phái ra thủ hạ định ám sát Tương tiên sinh.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói.
- Đúng vậy, ngoại trừ tên phản đồ Phương Khôn ra, chúng ta còn muốn cho Lăng Hoa Cường nợ máu phải trả bằng máu!
Uông Chu gật đầu, hắn biết rõ là nếu như không có sự xuất hiện của Bùi Đông Lai cũng như không có thành viên Phong Diệp kịp thời xuất hiện, chỉ e là đám thủ hạ của Lăng Hoa Cường đã trải qua chiến trường tay nhuộm đầy máu tanh kia có thể đã giết được Tương Cương rồi!
Không riêng gì Uông Chu biết được điểm này, đám người Tiết Khiêm cũng là tâm như gương sáng.
Trong lúc nhất thời, bọn họ đều dùng một loại ánh mắt cảm kích nhìn Bùi Đông Lai.
- Bùi tiên sinh, đúng là chúng ta phải tìm tên tạp chủng Lăng Hoa Cường kia để báo thù, chẳng qua là tôi không rõ lưu lại tên tạp chủng này có lợi ích gì?
Sau đó, Tiết Khiêm lại một lần nữa mở miệng, lúc nói chuyện hắn dùng chủy thủ chỉ vào A Minh:
- Chẳng lẽ để hắn cùng với người của Phương Khôn đi liều mạng với Lăng Hoa Cường?
- Không phải.
Bùi Đông Lai lắc đầu:
- Đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cả Nam Cảng này e là loạn hết rồi, trong thời điểm nhạy cảm này, nếu còn phát sinh một lần huyết chiến nữa, cho dù quan hệ của Hồng Tinh với cảnh sát tốt đến thế nào, cũng khó tránh khỏi sẽ phải chịu trừng phạt. Còn nữa, hắn chẳng qua chỉ là một con chó của Phương Khôn thôi muốn hắn đem người của Phương Khôn đi liều mạng với Lăng Hoa Cường, cái này không thực tế.
- Vậy ý tứ của Bùi tiên sinh là?
Trong lòng Uông Chu mơ hồ đoán được cái gì, lại không dám khẳng định.
Lúc này đây, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng trả lời câu hỏi của Uông Chu…, Phong Diệp tựa hồ như U Linh, lặng lẽ không phát ra hơi thở từ bên ngoài biệt thự đi vào.
Lúc tiến vào biệt thự, Phong Diệp không để ý đến đám người Uông Chu mà là đi thẳng tới chỗ Bùi Đông Lai lúc còn cách Bùi Đông Lai khoảng một thước thì dừng lại, cúi người xuống hồi báo:
- Bùi tiên sinh, cảnh sát xuất động đã tới biệt thự, có để cho bọn họ đi vào không?
- Ách…
Nghe được lời nói của Phong Diệp thì bao gồm cả Uông Chu ở bên trong, những đại lão Hồng Tinh kia dùng một loại ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn Phong Diệp.
Bởi vì…, bọn họ đều nghe ra ý tứ của Phong Diệp —— chỉ cần Bùi Đông Lai lắc đầu một cái, Phong Diệp sẽ dẫn người khiến cảnh sát không cách nào tiến vào biệt thự nửa bước!
- Bùi tiên sinh, cảnh sát đến đây là thông qua quan hệ của Phương Khôn.
Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, Uông Chu vội vàng giải thích:
- Lúc trước, tôi giả vờ nói cho Phương Khôn cậu bị người của tôi bắt được sau đó Phương Khôn cố gắng lợi dụng cậu làm mồi nhử để kéo thủ hạ của cậu tới đây, sau đó mượn tay cảnh sát diệt trừ. Cho nên, Bùi tiên sinh không cần lo lắng cảnh sát tiến vào biệt thự.
Bùi Đông Lai cũng biết Hồng Tinh có thể xưng bá nhiều năm ở Nam Cảng, hoàn toàn là dựa vào mạng lưới quan hệ trong bạch đạo, lúc này nghe Uông Chu nói như thế, đầu tiên là gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó lại hướng Phong Diệp nói:
- Nói với các anh em cứ nấp trong bóng tối chờ mệnh lệnh của tôi.
- Rõ, Bùi tiên sinh!
Phong Diệp lĩnh mệnh liền thối lui, từ đầu đến cuối không có nhìn đám người Uông Chu một cái, tựa hồ như ở trong mắt của hắn, Uông Chu cùng mấy đại lão oai phong một cõi hắc đạo Nam Cảng căn bản không đáng được nhắc tới.
Bởi vì biết được cảnh sát đến nên đám người Uông Chu không có tiếp tục truy vấn Bùi Đông Lai rốt cuộc muốn lợi dụng A Minh làm cái gì.
2’ sau.
Trong sự chờ đợi của đám người Bùi Đông Lai, Lữ Duy thân là đội phó đội Phi Hổ một mình tiến vào biệt thự.
“Ân?”
Lúc tiến vào biệt thự hắn thấy Phương Khôn giống như một con chó chết nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hai người Giang Hải cùng Trầm Bân thì đầu ngả sang một bên, một bộ dáng đã chết, sắc mặt của Lữ Duy không khỏi biến đổi, cước bộ cũng vì thế dừng lại.
- Đội trưởng Lữ.
Cùng lúc đó, Uông Chu dẫn người tiến lên chào hỏi Lữ Duy.
Lời nói của Uông Chu kéo Lữ Duy từ trong kinh ngạc trở về thực tại, hắn nhìn đám người Uông Chu một cái, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Bùi Đông Lai.
Nếu như nói lúc trước Lữ Duy thấy đám người Phương Khôn nằm trên mặt đất chẳng qua chỉ là kinh ngạc, vậy thì giờ khắc này, khi nhìn thấy Bùi Đông Lai đối với hắn mà nói không tính là quen thuộc, nhưng hắn tuyệt đối không xa lạ khuôn mặt này, cả người hắn giống như là gặp quỷ, hoàn toàn sững sờ đứng im tại chỗ!
Hắn rõ ràng nhớ được, cấp trên nói Bùi Đông Lai là “hung thủ giết chết Tương Cương”, hiện đã rơi vào tay Hồng Tinh, hẳn là sẽ bị huyết tế, còn phái hắn dẫn người tới trước bố trí mai phục, đem những tên thủ hạ kia của Bùi Đông Lai một lưới bắt hết!
Mà hiện giờ…, Bùi Đông Lai thân là “hung thủ” lại giống như không có chuyện gì đứng ở đó, mà Phương Khôn thân là nhân vật số hai của Hồng Tinh, sắp trở thành đại ca lại giống như chó chết nằm trên mặt đất, sống chết không rõ…
Hết thảy cái này khiến cho Lữ Duy khiếp sợ quả thực không cách nào dùng lời nói để mà hình dung được!
- Đội trưởng Lữ.
Thấy sắc mặt khiếp sợ của Lữ Duy, Uông Chu lại lên tiếng chào hỏi một lần nữa.
- Uông tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì?
Lữ Duy lấy lại tinh thần thu hồi ánh mắt, mồm hỏi Uông Chu nhưng trong lòng thì âm thầm suy đoán nguyên nhân trong đó, kết quả là dù hắn vắt hết óc ra suy nghĩ cũng không cách nào biết được nguyên nhân, chỉ có thể mong đợi Uông Chu cho hắn câu trả lời xác đáng.
- Đội trưởng Lữ, hôm nay đại ca của chúng tôi gặp tai nạn ở đỉnh núi Thái Bình.
Uông Chu nghiêm mặt nói:
- Chúng tôi đang xử lý chuyện trong nội bộ, mong rằng Đội trưởng Lữ thông cảm cho.
- Được.
Mặc dù không phải là đáp án hắn muốn, nhưng Lữ Duy cũng không phải là người mới gia nhập vào giới cảnh sát, hắn không có biểu hiện bất mãn đối với câu trả lời của Uông Chu, mà là gật đầu đáp ứng, sau đó lại không nhịn được nhìn thoáng qua Phương Khôn đang nằm co quắp trên mặt đất, do dự một chút hỏi:
- Uông tiên sinh, tiếp theo không có chuyện gì chứ?
- Không có chuyện gì nữa rồi, cảm ơn đội trưởng Lữ quan tâm.
Uông Chu lắc đầu nói:
- Chờ tôi xử lý xong những chuyện này, sẽ đích thân tới cửa bái phỏng đội trưởng Lữ.
Lữ Duy biết bái phỏng trong lời nói của Uông Chu là có ý gì, nhưng không có biểu hiện ra, mà là im lặng không lên tiếng gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi.
Chẳng qua là.
Trong nháy mắt xoay người đó, hắn lại không nhịn được đem ánh mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái, kết quả là vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Bùi Đông Lai cũng đang nhìn hắn.
Trong phút chốc, trong không khí dường như lóe qua một tia lửa vô hình.
Có lẽ nguyên nhân cấu kết cùng Lăng Hoa Cường làm nhiều chuyện xấu, khiến nội tâm Lữ Duy có quỷ, lúc ánh mắt của hắn tiếp xúc với ánh mắt của Bùi Đông Lai, trong lòng hắn không khỏi run lên, vội vàng thu hồi ánh mắt.
- Lăng tiên sinh, ba người Phương Khôn, Trầm Bân cùng Giang Hải chẳng biết tại sao đã bị giết chết, mà cái tên hung thủ giết chết Tương Cương kia lại bình yên vô sự, hơn nữa nhìn qua hắn cùng đám người Uông Chu đã đạt thành một cái hiệp nghị nào đó.
Ra khỏi biệt thự, Lữ Duy trước tiên lấy điện thoại di động ra nhắn một cái tin nhắn cho Lăng Hoa Cường.
“Ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha ha…”
Lăng Hoa Cường đang ở biệt thự Bán Sơn, thấy tin nhắn gửi đến đầu tiên là sửng sốt, sau đó, một cái âm mưu hiện lên trong lòng hắn, hắn giống như được uống máu gà vậy kích động vạn phần:
- Trời cũng giúp ta! Thật là trời cũng giúp ta a!
Mắt thấy A Minh đằng đằng sát khí hướng phía mình đi tới, Trầm Bân giống như một hoàng hoa khuê nữ sắp bị cường bạo, sắc mặt hoảng sợ hét lên một tiếng, co rúc lại ở trên ghế salon, sắc mặt cầu xin nhìn A Minh.
Giờ khắc này, hắn đã không có tâm tư suy nghĩ vì sao A Minh vốn là một con chó săn bên cạnh Phương Khôn lại đột nhiên phản bội Phương Khôn, lựa chọn làm chó của Bùi Đông Lai.
Hắn… Chỉ muốn sống!
Đối mặt với lời van xin của Trầm Bân, trên mặt A Minh không chút nhân từ nào. Dường như hắn đã bị Bùi Đông Lai biến thành mộ cỗ máy giết người, chỉ biết thi hành mệnh lệnh của Bùi Đông Lai, thấy Bùi Đông Lai không có mở miệng ngăn cản, hắn liền không giảm tốc độ đi tới phía Trầm Bân.
- Cái này…, hết thảy chuyện này đều do Phương Khôn làm, cầu xin cậu đừng giết tôi!
Mắt thấy A Minh không có dừng lại, Trầm Bân trong lúc sợ hãi đột nhiên nghĩ đến tính mạng của hắn bây giờ không phải là A Minh nắm giữ, mà là bị Bùi Đông Lai nắm trong tay, nhất thời liền giống như một con kiến hôi hèn mọn cầu xin thần linh tha thứ, hướng về phía Bùi Đông Lai cầu xin tha thứ.
Không trả lời.
Trên khuôn mặt của Bùi Đông Lai không có lộ ra dù chỉ một chút chíu xíu nhân từ, có chăng là sự thờ ơ lạnh nhạt.
“Hô!”
Dưới sự cầu xin tha thứ của Trầm Bân, trong ánh mắt nhìn chăm chú của đám người Bùi Đông Lai, A Minh tiến sát Trầm Bân, hóa thủ thành đao, thủ đao chém về phía cổ họng Trầm Bân, tiếng gió rung động vù vù.
Kình phong đập vào mặt, Trầm Bân phảng phất như bị rút cạn tất cả khí lực, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
“Răng rắc”
Tiếng xương gãy lại vang lên, thủ đao của A Minh vô cùng chính xác chém vào cổ họng của Trầm Bân, lực đạo khổng lồ đem cổ họng hắn chấn nát bấy, máu tươi tràn ra ngoài.
- Ách…
Cảm thụ được cổ họng truyền đến cảm giác đau nhức, hô hấp của Trầm Bân trong nháy mắt bị cắt đứt, hắn theo bản năng dùng hai tay che cổ họng, há to mồm, cố gắng hít từng ngụm không khí, kết quả lại không có chút tác dụng nào, chỉ còn sức lực để co quắp lại.
Dần dần, trong ánh nhìn chăm chú của đám người Bùi Đông Lai, gương mặt Trầm Bân càng ngày càng đỏ, cuối cùng trực tiếp biến thành màu gan heo.
Sau đó, không đợi A Minh động thủ một lần nữa, Trầm Bân nghiêng đầu một cái, tắt thở ngay tại chỗ!
“Hô… Hô…”
Liên tục giết chết hai người, hô hấp của A Minh trở nên dồn dập, vẻ mặt hắn nhìn qua hết sức phức tạp, vừa có khoái cảm quyết định sinh tử của đại nhân vật, lại vừa lo lắng mình vừa giết chết ba người Phương Khôn, Giang Hải cùng Trầm Bân xong, Bùi Đông Lai có giết mình không.
Thời điểm tâm tính hắn phức tạp, hắn phun ra một ngụm khó chịu, sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Khôn đã bị hù chết, một lần nữa đi tới.
- Được rồi.
Mắt thấy A Minh sắp động thủ với Phương Khôn, Bùi Đông Lai lên tiếng ngăn cản.
“Ân?”
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai…, vẻ mặt của đám người Uông Chu đều là nghi ngờ nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Lúc trước bởi vì nghe được Bùi Đông Lai muốn mượn tay A Minh diệt trừ đám người Phương Khôn, bọn họ cũng không có động thủ, hiện giờ…, lúc A Minh giết chết Giang Hải cùng Trầm Bân xong, Bùi Đông Lai lại bảo hắn dừng lại khiến cho bọn họ không hiểu Bùi Đông Lai muốn làm gì.
So sánh với đám người Uông Chu mà nói, nghi ngờ trong lòng A Minh càng nhiều, bất quá hắn lại không dám hỏi thêm cái gì, mà là trước tiên dừng lại, giống như một đứa trẻ nghe lời người lớn đứng im ở nơi đó.
- Phương Khôn đúng là đầu sỏ gây nên cái chết của Tương tiên sinh, giết hắn như vậy e là quá tiện nghi cho hắn, hơn nữa lại bất lợi với chuyện tình chúng ta sắp làm sau đây.
Thấy đám người Uông Chu lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói:
- Tôi có ý kiến là, chúng ta lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai diệt trừ những thủ hạ của Phương Khôn, đợi sau khi nắm được cục diện trong tay, lại diễn một hồi kịch trước mặt các thành viên nòng cốt của Hồng Tinh, dùng đầu cùng máu tươi của Phương Khôn tế vong hồn của Tương tiên sinh. Tốt nhất là để cho những thành viên nòng cốt kia toàn bộ đều động thủ, đưa đến một tác dụng chấn nhiếp, ngăn chặn sự tình loại này phát sinh một lần nữa!
- Tốt, tôi cũng cảm thấy một đao làm thịt tạp chủng Phương Khôn cái loại ăn cây táo, rào cây sung này thật sự quá tiện nghi cho hắn!
Bùi Đông Lai vừa nói xong, Tiết Khiêm lập tức gật đầu tán thành.
Mà Uông Chu thân là nhân vật số ba của Hồng Tinh lại là hai mắt tỏa sáng, đồng thời cũng âm thầm kinh hãi, kinh hãi tâm tư cẩn thân của Bùi Đông Lai, kinh hãi thủ đoạn tàn nhẫn của Bùi Đông Lai quả thực làm cho người ta không thể tin Bùi Đông Lai chỉ là một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi!
- Phương Khôn có thể sau này mới giết, còn hắn thì sao?
Tiết Khiêm hôm nay là muốn quyết tâm báo thù cho Tương Cương, thấy không thể ngay lập tức giết Phương Khôn, lập tức đem đầu mâu nhắm ngay A Minh.
“Bá!”
Nhận thấy được ánh mắt đằng đằng sát khí của Tiết Khiêm, trong lòng A Minh chấn động, sát ý trên người dường như bị bốc hơi hết, không còn sót lại chút gì.
Giờ khắc này, hắn giống như hai người Giang Hải cùng Trầm Bân vừa bị giết, từ vị thế là người đứng ở trên cầu ngắm phong cảnh, biến thành người ngắm phong cảnh ở trên cổng thành, trong lòng sợ hãi vô cùng.
- Tiết tiên sinh, hắn vẫn còn hữu dụng, chưa thể giết.
Thấy Tiết Khiêm muốn lấy máu A Minh, Bùi Đông Lai lên tiếng ngăn cản.
“Ân?”
Lời nói của Bùi Đông Lai không chỉ khiến cho Tiết Khiêm sửng sốt, tất cả mọi người bao gồm cả Uông Chu ở bên trong đều là vẻ mặt nghi ngờ nhìn Bùi Đông Lai, cảm giác kia tựa hồ như đang hỏi: Hắn còn có tác dụng gì?
- Chư vị, mặc dù Tương tiên sinh chết bởi trong tay phản đồ, nhưng mà trước lúc phản đồ động thủ, Lăng Hoa Cường đã cấu kết cùng Phương Khôn nên đã phái ra thủ hạ định ám sát Tương tiên sinh.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói.
- Đúng vậy, ngoại trừ tên phản đồ Phương Khôn ra, chúng ta còn muốn cho Lăng Hoa Cường nợ máu phải trả bằng máu!
Uông Chu gật đầu, hắn biết rõ là nếu như không có sự xuất hiện của Bùi Đông Lai cũng như không có thành viên Phong Diệp kịp thời xuất hiện, chỉ e là đám thủ hạ của Lăng Hoa Cường đã trải qua chiến trường tay nhuộm đầy máu tanh kia có thể đã giết được Tương Cương rồi!
Không riêng gì Uông Chu biết được điểm này, đám người Tiết Khiêm cũng là tâm như gương sáng.
Trong lúc nhất thời, bọn họ đều dùng một loại ánh mắt cảm kích nhìn Bùi Đông Lai.
- Bùi tiên sinh, đúng là chúng ta phải tìm tên tạp chủng Lăng Hoa Cường kia để báo thù, chẳng qua là tôi không rõ lưu lại tên tạp chủng này có lợi ích gì?
Sau đó, Tiết Khiêm lại một lần nữa mở miệng, lúc nói chuyện hắn dùng chủy thủ chỉ vào A Minh:
- Chẳng lẽ để hắn cùng với người của Phương Khôn đi liều mạng với Lăng Hoa Cường?
- Không phải.
Bùi Đông Lai lắc đầu:
- Đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cả Nam Cảng này e là loạn hết rồi, trong thời điểm nhạy cảm này, nếu còn phát sinh một lần huyết chiến nữa, cho dù quan hệ của Hồng Tinh với cảnh sát tốt đến thế nào, cũng khó tránh khỏi sẽ phải chịu trừng phạt. Còn nữa, hắn chẳng qua chỉ là một con chó của Phương Khôn thôi muốn hắn đem người của Phương Khôn đi liều mạng với Lăng Hoa Cường, cái này không thực tế.
- Vậy ý tứ của Bùi tiên sinh là?
Trong lòng Uông Chu mơ hồ đoán được cái gì, lại không dám khẳng định.
Lúc này đây, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng trả lời câu hỏi của Uông Chu…, Phong Diệp tựa hồ như U Linh, lặng lẽ không phát ra hơi thở từ bên ngoài biệt thự đi vào.
Lúc tiến vào biệt thự, Phong Diệp không để ý đến đám người Uông Chu mà là đi thẳng tới chỗ Bùi Đông Lai lúc còn cách Bùi Đông Lai khoảng một thước thì dừng lại, cúi người xuống hồi báo:
- Bùi tiên sinh, cảnh sát xuất động đã tới biệt thự, có để cho bọn họ đi vào không?
- Ách…
Nghe được lời nói của Phong Diệp thì bao gồm cả Uông Chu ở bên trong, những đại lão Hồng Tinh kia dùng một loại ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn Phong Diệp.
Bởi vì…, bọn họ đều nghe ra ý tứ của Phong Diệp —— chỉ cần Bùi Đông Lai lắc đầu một cái, Phong Diệp sẽ dẫn người khiến cảnh sát không cách nào tiến vào biệt thự nửa bước!
- Bùi tiên sinh, cảnh sát đến đây là thông qua quan hệ của Phương Khôn.
Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, Uông Chu vội vàng giải thích:
- Lúc trước, tôi giả vờ nói cho Phương Khôn cậu bị người của tôi bắt được sau đó Phương Khôn cố gắng lợi dụng cậu làm mồi nhử để kéo thủ hạ của cậu tới đây, sau đó mượn tay cảnh sát diệt trừ. Cho nên, Bùi tiên sinh không cần lo lắng cảnh sát tiến vào biệt thự.
Bùi Đông Lai cũng biết Hồng Tinh có thể xưng bá nhiều năm ở Nam Cảng, hoàn toàn là dựa vào mạng lưới quan hệ trong bạch đạo, lúc này nghe Uông Chu nói như thế, đầu tiên là gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó lại hướng Phong Diệp nói:
- Nói với các anh em cứ nấp trong bóng tối chờ mệnh lệnh của tôi.
- Rõ, Bùi tiên sinh!
Phong Diệp lĩnh mệnh liền thối lui, từ đầu đến cuối không có nhìn đám người Uông Chu một cái, tựa hồ như ở trong mắt của hắn, Uông Chu cùng mấy đại lão oai phong một cõi hắc đạo Nam Cảng căn bản không đáng được nhắc tới.
Bởi vì biết được cảnh sát đến nên đám người Uông Chu không có tiếp tục truy vấn Bùi Đông Lai rốt cuộc muốn lợi dụng A Minh làm cái gì.
2’ sau.
Trong sự chờ đợi của đám người Bùi Đông Lai, Lữ Duy thân là đội phó đội Phi Hổ một mình tiến vào biệt thự.
“Ân?”
Lúc tiến vào biệt thự hắn thấy Phương Khôn giống như một con chó chết nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hai người Giang Hải cùng Trầm Bân thì đầu ngả sang một bên, một bộ dáng đã chết, sắc mặt của Lữ Duy không khỏi biến đổi, cước bộ cũng vì thế dừng lại.
- Đội trưởng Lữ.
Cùng lúc đó, Uông Chu dẫn người tiến lên chào hỏi Lữ Duy.
Lời nói của Uông Chu kéo Lữ Duy từ trong kinh ngạc trở về thực tại, hắn nhìn đám người Uông Chu một cái, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Bùi Đông Lai.
Nếu như nói lúc trước Lữ Duy thấy đám người Phương Khôn nằm trên mặt đất chẳng qua chỉ là kinh ngạc, vậy thì giờ khắc này, khi nhìn thấy Bùi Đông Lai đối với hắn mà nói không tính là quen thuộc, nhưng hắn tuyệt đối không xa lạ khuôn mặt này, cả người hắn giống như là gặp quỷ, hoàn toàn sững sờ đứng im tại chỗ!
Hắn rõ ràng nhớ được, cấp trên nói Bùi Đông Lai là “hung thủ giết chết Tương Cương”, hiện đã rơi vào tay Hồng Tinh, hẳn là sẽ bị huyết tế, còn phái hắn dẫn người tới trước bố trí mai phục, đem những tên thủ hạ kia của Bùi Đông Lai một lưới bắt hết!
Mà hiện giờ…, Bùi Đông Lai thân là “hung thủ” lại giống như không có chuyện gì đứng ở đó, mà Phương Khôn thân là nhân vật số hai của Hồng Tinh, sắp trở thành đại ca lại giống như chó chết nằm trên mặt đất, sống chết không rõ…
Hết thảy cái này khiến cho Lữ Duy khiếp sợ quả thực không cách nào dùng lời nói để mà hình dung được!
- Đội trưởng Lữ.
Thấy sắc mặt khiếp sợ của Lữ Duy, Uông Chu lại lên tiếng chào hỏi một lần nữa.
- Uông tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì?
Lữ Duy lấy lại tinh thần thu hồi ánh mắt, mồm hỏi Uông Chu nhưng trong lòng thì âm thầm suy đoán nguyên nhân trong đó, kết quả là dù hắn vắt hết óc ra suy nghĩ cũng không cách nào biết được nguyên nhân, chỉ có thể mong đợi Uông Chu cho hắn câu trả lời xác đáng.
- Đội trưởng Lữ, hôm nay đại ca của chúng tôi gặp tai nạn ở đỉnh núi Thái Bình.
Uông Chu nghiêm mặt nói:
- Chúng tôi đang xử lý chuyện trong nội bộ, mong rằng Đội trưởng Lữ thông cảm cho.
- Được.
Mặc dù không phải là đáp án hắn muốn, nhưng Lữ Duy cũng không phải là người mới gia nhập vào giới cảnh sát, hắn không có biểu hiện bất mãn đối với câu trả lời của Uông Chu, mà là gật đầu đáp ứng, sau đó lại không nhịn được nhìn thoáng qua Phương Khôn đang nằm co quắp trên mặt đất, do dự một chút hỏi:
- Uông tiên sinh, tiếp theo không có chuyện gì chứ?
- Không có chuyện gì nữa rồi, cảm ơn đội trưởng Lữ quan tâm.
Uông Chu lắc đầu nói:
- Chờ tôi xử lý xong những chuyện này, sẽ đích thân tới cửa bái phỏng đội trưởng Lữ.
Lữ Duy biết bái phỏng trong lời nói của Uông Chu là có ý gì, nhưng không có biểu hiện ra, mà là im lặng không lên tiếng gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi.
Chẳng qua là.
Trong nháy mắt xoay người đó, hắn lại không nhịn được đem ánh mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái, kết quả là vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Bùi Đông Lai cũng đang nhìn hắn.
Trong phút chốc, trong không khí dường như lóe qua một tia lửa vô hình.
Có lẽ nguyên nhân cấu kết cùng Lăng Hoa Cường làm nhiều chuyện xấu, khiến nội tâm Lữ Duy có quỷ, lúc ánh mắt của hắn tiếp xúc với ánh mắt của Bùi Đông Lai, trong lòng hắn không khỏi run lên, vội vàng thu hồi ánh mắt.
- Lăng tiên sinh, ba người Phương Khôn, Trầm Bân cùng Giang Hải chẳng biết tại sao đã bị giết chết, mà cái tên hung thủ giết chết Tương Cương kia lại bình yên vô sự, hơn nữa nhìn qua hắn cùng đám người Uông Chu đã đạt thành một cái hiệp nghị nào đó.
Ra khỏi biệt thự, Lữ Duy trước tiên lấy điện thoại di động ra nhắn một cái tin nhắn cho Lăng Hoa Cường.
“Ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha ha…”
Lăng Hoa Cường đang ở biệt thự Bán Sơn, thấy tin nhắn gửi đến đầu tiên là sửng sốt, sau đó, một cái âm mưu hiện lên trong lòng hắn, hắn giống như được uống máu gà vậy kích động vạn phần:
- Trời cũng giúp ta! Thật là trời cũng giúp ta a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.