Quyển 1 - Chương 493: Tuyệt địa phản kích, Bùi Diêm La hàng thế (12)
Phong Cuồng
11/09/2013
Mặc dù là đoán được Trần Quốc Đào sẽ vì Bùi Đông Lai mà ra mặt nhưng mà
vừa rạng sáng thì Dương Viễn liền dẫn người đi đến quân khu Giang Lăng.
So với tối hôm qua thì lúc này Trần Quốc Đào chẳng những hạ lệnh để người của Dương Viễn đi vào, hơn nữa lại tự mình ở trong phòng làm việc gặp mặt Dương Viễn, điều này có thể nói là đã cấp mặt mũi cho Dương Viễn.
- Dương thư ký, không biết là ông mang theo các đồng chí của cục cảnh sát đến nơi này của tôi là muốn làm gì?
Đợi cho Dương Viễn ngồi xuống thì Trần Quốc Đào liền mở miệng hỏi, giọng nói của hắn hơi lộ vẻ không tốt.
- Là như vậy, Trần tư lệnh.
Cảm nhận được sự không tốt trong giọng nói của Trần Quốc Đào thì Dương Viễn cũng không cảm thấy tức giận mà là kể ra:
- Tối hôm qua, ở hội sở Đường Hối đã xảy ra một vụ án nghiêm trọng, phần tử phạm tội chẳng những công khai giết người, hơn nữa còn làm nổ tung cả hội sở Đường Hối, tính chất của vụ án vô cùng nghiêm trọng, điều này đã làm cho cấp trên coi trọng vụ án này.
- Chẳng lẽ cần người của tôi giúp đỡ sao?
Trần Quốc Đào uống một ngụm nước trà, rồi hỏi.
- Không phải.
Lúc này, Dương Viễn giống như là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ nói không nên lời, chỉ có thể cố nén trong lòng, nói:
- Dựa vào điều tra của cảnh sát, thì 2 bên tham gia vào vụ án đều là phần tử xã hội đen, trong đó có Từ Mãng, là thủ lĩnh xã hội đen của Nam Tô.
- Vậy có quan hệ gì với quân khu?
Có lẽ là không muốn cùng Dương Viễn nói nhiều nên mỗi lần mở miệng thì Trần Quốc Đào đều nói vào điểm quan trọng, giọng nói tỏ ra không kiên nhẫn.
Dương Viễn trầm giọng, nói:
- Dựa vào tin tức mà chúng tôi thu được thì công ty Giang Cảnh của Từ Mãng là một công ty con của tập đoàn Đông Hải. Mà hôm qua thì chủ tịch của tập đoàn Đông Hải là Bùi Đông Lai cùng CEO của công ty là Quý Hồng đã đến Giang Lăng, hiện tại đang ở quân khu. Tôi nghĩ muốn mời 2 người bọn họ về để hiệp trợ điều tra vụ án lần này.
- Dương thư ký, chẳng lẽ cảnh sát Nam Tô không thể giải quyết vụ án này sao?
Trần Quốc Đào đặt chén trà xuống, tức giận nói:
- Tại hiện trường, cảnh sát không tìm ra chứng cớ, lại đến quân khu kêu tôi để người của tôi đến hiệp trợ điều tra, ông không biết điều này là rất hoang đường ư? Chẳng lẽ ông cảm thấy rằng người của tôi đã tham gia vào vụ án tối qua sao?
- Không phải, Trần tư lệnh, ngài hiêu rồi, chúng tôi chỉ muốn muốn nhanh chóng giải quyết vụ án nên mới mời 2 người bọn họ mà thôi.
Vẻ mặt Dương Viễn tỉnh bơ:
- Mong rằng quân khu hãy phối hợp với chúng tôi.
Giọng nói của Trần Quốc Đào chuyển lạnh, gằng từng chữ:
- Phối hợp thì được nhưng mà không có văn kiện thì các ông đừng hòng mang người của tôi đi.
"Tê ~ "
Mặc dù ở trước khi đến liền đoán được loại kết quả này, nhưng mà nghe được giọng nói không khách khí của Trần Quốc Đào thì Dương Viễn tức giận đến hít sâu một hơi, sắc mặt xanh mét nhưng mà hắn liền áp chế cơn giận dữ, nói:
- Thật có lỗi... tư lệnh, quấy rầy rồi.
- Không tiễn.
Trần Quốc Đào nâng chung trà lên, chậm rãi phun ra hai chữ.
"Bá!"
Sắc mặt Dương Viễn lại biến đổi, khóe mắt hơi giật giậ, sau đó liền rời khỏi văn phòng.
…
10’ sau, sắc mặt Dương Viễn tỏ ra khó coi đi xe rời khỏi quân khu.
Trong xe, Dương Viễn liền đem toàn bộ cuộc nói chuyện lúc nãy nhắn tin rồi gởi cho Diệp Tranh Vanh.
Trong văn phòng, Diệp Tranh Vanh thấy được tin nhắn thì liền hận đến nghiến răng.
Sau đó, hắn liền đi qua đi lại trong văn phòng, cuối cùng là cắn răng bấm lấy số điện thoại của Diệp Thạch.
- Ta đã nghe nói chuyện xảy ra tối qua, song phương chẳng những bắn nhau, hơn nữa còn làm nổ tung cả một tòa nhà, việc này có liên hệ với cháu không?
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Diệp Thạch liền truyền ra, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.
Nghe được Diệp Thạch nói như thế thì Diệp Tranh Vanh cũng không có giấu diếm mà đáp:
- Có.
- Cái gì?
Diệp Thạch lại hỏi, trong giọng nói đã tràn ngập uy nghiêm.
Cảm nhận được sự uy nghiêm trong giọng nói của Diệp Thạch thì Diệp Tranh Vanh liền cảm thấy áp lực.
Áp lực rất nhiều, hắn liền nói:
- Ông nội là như vậy, tối hôm qua Bùi Đông Lai dẫn người lén vào hội sở Đường Hối rồi giết mọi người trong đó, hơn nữa hắn còn ở trước mặt cháu mà hành hạ Nạp Lan Ngũ Khải đến chết, rồi còn làm nổ tung cả hội sở Đường Hối.
- Cái gì?
Nghe được Diệp Tranh Vanh nói như thế thì Diệp Thạch cũng ngẩn ra:
- Cháu nói chuyện tối qua là do Bùi Đông Lai làm sao?
- Vâng, ông nội.
Nghĩ đến chuyện phát sinh đêm qua thì Diệp Tranh Vanh cảm thấy hoảng sợ hơn nữa còn là sỉ nhục, giọng nói tràn đầy vẻ hận ý:
- Chẳng những là hắn làm. Vốn hắn cũng muốn định giết cháu nhưng mà hắn nói nếu làm như vậy thì sẽ tiện nghi cho cháu nên hắn liền làm ra mọi chuyện trước mặt của cháu. Hắn nói cho dù cháu nắm chứng cớ của hắn thì cũng không thể làm gì hắn.
- Quả thật là không coi phép tắc ra gì.
Diệp Thạch nghe vậy giận tím mặt.
Nghe được giọng nói tức giận của Diệp Thạch thì Diệp Tranh Vanh thêm mắm thêm muối, nói :
- Ông nội, hắn chính là muốn gây hấn với Diệp gia chúng ta, lại càng muốn gây hấn đến uy nghiêm của pháp luật.
- Cảnh sát bắt hắn về quy án chưa?
Sắc mặt Diệp Thạch âm trầm hỏi.
- Chưa, tên hỗn đản này rất giảo hoạt, tối qua hắn cho nổ tung cả hội sở để hủy diệt toàn bộ chứng cớ, hơn nữa hôm qua ở đây mưa to nên toàn bộ hội sở đều không để lại dấu vết gì.
Diệp Tranh Vanh nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Cháu vốn là muốn dùng cách mời hắn đến điều tra để đề phòng hắn chạy trốn, tranh thủ kiếm chứng cớ nhưng mà hiện tại hắn đang ở quân khu Giang Lăng, Trần Quốc Đào không giao người ra, trừ phi là có văn kiện.
- Trần Quốc Đào nghĩ hắn muốn làm gì thì làm sao?
Sắc mặt Diệp Thạch trở nên vô cùng âm trầm.
- Ông nội, Bùi Đông Lai quả thật là một kẻ điên, một kẻ điên giết người không chớp mắt.
Dường như là cảm thấy được Diệp Thạch đã tức giận nên Diệp Tranh Vanh liền cho thêm một mồi lửa:
- Nếu như chúng ta không thừa dịp lần này để bắt hắn thì không người nào cam đoan hắn có thể tiếp tục làm ra những chuyện như vậy hay không. Càng không người nào cam đoán đối tượng tiếp theo của hắn là ai.
- Chuyện này cháu không cần lo, để đó cho ta xử lý.
Diệp Thạch lạnh giọng trả lời một câu. Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó, sắc mặt Diệp Thạch âm trầm, liền bấm số của thư ký, dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ, nói:
- Lập tức yêu cầu mọi người đến dự hội nghị, có liên quan đến vụ án ở Giang Lăng, thời gian bắt đầu là 9h.
- Vâng, XX.
Cảm nhận được Diệp Thạch đã tức giận nên thư ký cũng không có suy nghĩ nguyên nhân mà liền đồng ý, sau đó đợi Diệp Thạch cúp điện thoại thì hắn mới bắt đầu gọi điện cho những người có liên quan.
9h.
Tại cuộc họp, Diệp Thạch đã làm ra chỉ thị: Đem vụ án ở Giang Lăng lần này trở thành một vụ án quan trọng, yêu cầu trong 3 ngày phải phá được án, yêu cầu các cơ quan tương ngành lập tức phái người đi xuống Giang Lăng để tìm ra chân tướng. Lập tức phái người đi tới báo lại tình huống cụ thể cho lãnh đại JW, để người trong quân đội phối hợp điều tra vụ án lần này.
10h30, người phục trách bộ GA liền đến văn phòng của Tiêu Nguyên Thanh, rồi giao lại văn bản có liên quan đến vụ án ở Giang Lăng, sau đó cũng đưa cho Tiêu Nguyên Thanh xem văn bản của cuộc họp lúc nãy.
Từ trong miệng của người phụ trách bộ GA thì Tiêu Nguyên Thanh biết được vụ án lần này có liên quan đến Bùi Đông Lai, sau khi biết được điều này thì Tiêu Nguyên Thanh nhíu mày, hắn không trực tiếp trả lời người phụ trách của bộ GA mà để cho ông ta đi về, hắn đích thân gọi điện để nói chuyện với Diệp Thạch.
Sau khi người phụ trách của bộ GA rời đi thì Tiêu Nguyên Thanh gọi điện cho Trần Quốc Đào.
- Lão Trần, có chuyện gì?
Điện thoại chuyển được, Tiêu Nguyên Thanh hành văn gãy gọn hỏi han.
- Thủ trưởng, ngài nói đến vụ án ở Giang Lăng sao?
Mặc dù Trần Quốc Đào cùng Tiêu Nguyên Thanh là chiến hữu sinh tử, quan hệ cá nhân của 2 bên rất tốt nhưng mà đối mặt với lời chất vấn của Tiêu Nguyên Thanh thì hắn lựa chọn cách giải quyết chung, trực tiếp xưng hô Tiêu Nguyên Thanh là thủ trưởng.
- Ừh.
Giọng nói Tiêu Nguyên Thanh tỏ ra ngưng trọng:
- Lúc nãy Diệp Thạch đã triển khai cuộc hop, đem vụ án lần này để cho Số 1 lo liệu. Vừa rồi người của bộ GA đến báo lại với tôi, nói cho tôi biết trong đám người chết kia có một người có quan hệ đến tập đoàn Đông Hải, cảnh sát muốn mang Bùi Đông Lai về hiệp trợ điều tra, kết quả là ông lại không chịu giao người ra.
- Lão Tiêu, chẳng lẽ ông không nhìn ra được điều khác biệt trong đó ư?
Trần Quốc Đào hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Ân?
Tiêu Nguyên Thanh ngẩn ra, như có suy nghĩ gì.
- Tôi cũng không gạt ông, sau khi Bùi Vũ Phu chết thì Diệp gia liền khai đao với Bùi Đông Lai. Hành động “ Tảo hắc” lúc trước chính là nhắm về phía Bùi Đông Lai, vì đề phòng Diệp gia trả thù nên trong thời gian sớm nhất Bùi Đông Lai đã đá tất cả những gì không sạch sẽ trong tập đoàn Đông Hải ra ngoài. Kết quả là tiểu tử Diệp gia không cam lòng, hắn liền đi tới Giang Lăng, liên hợp với Nạp Lan gia ở Đông Bắc, thiết kễ hãm hại Bùi Đông Lai, muốn tống Bùi Đông Lai vào 18 tầng địa ngục.
- Thiết kế hãm hại?
Tiêu Nguyên Thanh nhíu mày.
Trần Quốc Đào nói rõ:
- Đúng vậy, chính là hãm hại. Mặc khác, tối hôm qua đến giờ thì Bùi Đông Lai luôn không rời khỏi quân khu, điểm này tôi có thể làm chứng cho nó. Còn về phần cái gọi là hiệp trợ điều tra thì bọn chúng chỉ muốn mang Bùi Đông Lai về, đêm bô kít dội lên trên người Bùi Đông Lai mà thôi.
- Lão Trần, ông xác định đây là hãm hại?
Tiêu Nguyên Thanh nói xong, lại nhắc nhở nói:
- Chuyện này không phải nhỏ, ông không nên khinh thường.
- Lão Tiêu, nếu như ông không tin Bùi Đông Lai bị hãm hại thì tôi có thể để Bùi Đông Lai đi cùng cảnh sát, để hiệp trợ điều tra.
Trần Quốc Đào trầm giọng, nói:
- Nhưng mà phải cam đoan trong quá trình hiệp trợ điều tra thì lính của tôi không bị dụng hình.
- Được.
Tiêu Nguyên Thanh thoáng do dự rồi liền đáp ứng.
- Lão Tiêu, có mấy lời tôi không muốn nói ra nhưng mà bây giờ tôi lại muốn nói cho ông biết.
Trần Quốc Đào thở dài, ngữ khí phức tạp nói:
- Tuy rằng cha của Bùi Đông Lai là Bùi Vũ Phu từng chạm tay vào hắc đạo nhưng mà không phải vì lợi ích bản thân. Ngược lại, Bùi Vũ Phu đã đem toàn bộ những thế lực ngầm của nước ngoài đuổi sạch ra khỏi TQ, khiến cho những thế lực này không dám bước vào TQ trong gần 20 năm qua.
- Khi Bùi Vũ Phu còn sống thì đám người kia chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng, ngay cả rắm cũng không dám phóng ra một cái. Hiện giờ, Bùi Vũ Phu vì nước chết trận, có một số người vì lợi ích của bản thân liền nhảy ra diệt sạch đời sau của Bùi gia, điều này không khỏi khiến cho lòng người băng giá.
- Cuối cùng, lão Tiêu, tôi đề nghị tốt nhất là ông hãy đem chuyện này nói cho lão thủ trưởng. Ngày đó, lão thủ trưởng vì Bùi Đông Lai mà đến khách sạn Yên Kinh, điều này chứng minh lão nhân gia rất xem trọng Bùi Đông Lai. Nếu như ngài ấy biết, có người muốn hãm hại Bùi Đông Lai thì nói vậy ngài sẽ không thờ ơ.
- Lão Trần, tôi hy vọng ông hiểu được, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, có những chuyện không thể can thiệp vào.
Tiêu Nguyên Thanh nghe vậy, nhíu mày gằn từng chữ:
- Nếu như Bùi Đông Lai thật sự làm ra loại chuyện gây nguy hại đến xã hội thì không ai có thể bảo vệ được hắn, đồng thời nếu như hắn trong sạch thì pháp luật sẽ trả hắn một cái công đạo!
- Sự thật sẽ chứng minh hết thảy.
Trần Quốc Đào trả lời một câu, theo sau... Phát hiện Tiêu Nguyên Thanh cúp điện thoại.
- Lão Tiêu, cả đời Trần Quốc Đào này luôn ăn ngay đứng thẳng, chưa bao giờ làm chuyện gì trái với lương tâm, lúc này đây cũng vậy. Tuy rằng tôi không có nói toàn bộ cho ông biết nhưng mà tôi cũng không thẹn với lương tâm của mình.
Trần Quốc Đào híp mắt, thì thào lẩm bẩm:
- Bởi vì tôi cảm thấy được, là đời sau của một anh hùng dân tộc, là một binh trung chi vương, làm một người có thể bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân bị một vài tên tiểu nhân bước vào tuyệt lộ thì đó chính là tổn thất của quân đội cũng chính là tổn thất của quốc gia chúng ta.
- Hài tử, thời cơ chính mùi rồi, VUNG KIẾM ĐI.
Nói xong, Trần Quốc Đào liền bấm số điện thoại quân khu, như đinh đóng cột nói cho Bùi Đông Lai.
So với tối hôm qua thì lúc này Trần Quốc Đào chẳng những hạ lệnh để người của Dương Viễn đi vào, hơn nữa lại tự mình ở trong phòng làm việc gặp mặt Dương Viễn, điều này có thể nói là đã cấp mặt mũi cho Dương Viễn.
- Dương thư ký, không biết là ông mang theo các đồng chí của cục cảnh sát đến nơi này của tôi là muốn làm gì?
Đợi cho Dương Viễn ngồi xuống thì Trần Quốc Đào liền mở miệng hỏi, giọng nói của hắn hơi lộ vẻ không tốt.
- Là như vậy, Trần tư lệnh.
Cảm nhận được sự không tốt trong giọng nói của Trần Quốc Đào thì Dương Viễn cũng không cảm thấy tức giận mà là kể ra:
- Tối hôm qua, ở hội sở Đường Hối đã xảy ra một vụ án nghiêm trọng, phần tử phạm tội chẳng những công khai giết người, hơn nữa còn làm nổ tung cả hội sở Đường Hối, tính chất của vụ án vô cùng nghiêm trọng, điều này đã làm cho cấp trên coi trọng vụ án này.
- Chẳng lẽ cần người của tôi giúp đỡ sao?
Trần Quốc Đào uống một ngụm nước trà, rồi hỏi.
- Không phải.
Lúc này, Dương Viễn giống như là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ nói không nên lời, chỉ có thể cố nén trong lòng, nói:
- Dựa vào điều tra của cảnh sát, thì 2 bên tham gia vào vụ án đều là phần tử xã hội đen, trong đó có Từ Mãng, là thủ lĩnh xã hội đen của Nam Tô.
- Vậy có quan hệ gì với quân khu?
Có lẽ là không muốn cùng Dương Viễn nói nhiều nên mỗi lần mở miệng thì Trần Quốc Đào đều nói vào điểm quan trọng, giọng nói tỏ ra không kiên nhẫn.
Dương Viễn trầm giọng, nói:
- Dựa vào tin tức mà chúng tôi thu được thì công ty Giang Cảnh của Từ Mãng là một công ty con của tập đoàn Đông Hải. Mà hôm qua thì chủ tịch của tập đoàn Đông Hải là Bùi Đông Lai cùng CEO của công ty là Quý Hồng đã đến Giang Lăng, hiện tại đang ở quân khu. Tôi nghĩ muốn mời 2 người bọn họ về để hiệp trợ điều tra vụ án lần này.
- Dương thư ký, chẳng lẽ cảnh sát Nam Tô không thể giải quyết vụ án này sao?
Trần Quốc Đào đặt chén trà xuống, tức giận nói:
- Tại hiện trường, cảnh sát không tìm ra chứng cớ, lại đến quân khu kêu tôi để người của tôi đến hiệp trợ điều tra, ông không biết điều này là rất hoang đường ư? Chẳng lẽ ông cảm thấy rằng người của tôi đã tham gia vào vụ án tối qua sao?
- Không phải, Trần tư lệnh, ngài hiêu rồi, chúng tôi chỉ muốn muốn nhanh chóng giải quyết vụ án nên mới mời 2 người bọn họ mà thôi.
Vẻ mặt Dương Viễn tỉnh bơ:
- Mong rằng quân khu hãy phối hợp với chúng tôi.
Giọng nói của Trần Quốc Đào chuyển lạnh, gằng từng chữ:
- Phối hợp thì được nhưng mà không có văn kiện thì các ông đừng hòng mang người của tôi đi.
"Tê ~ "
Mặc dù ở trước khi đến liền đoán được loại kết quả này, nhưng mà nghe được giọng nói không khách khí của Trần Quốc Đào thì Dương Viễn tức giận đến hít sâu một hơi, sắc mặt xanh mét nhưng mà hắn liền áp chế cơn giận dữ, nói:
- Thật có lỗi... tư lệnh, quấy rầy rồi.
- Không tiễn.
Trần Quốc Đào nâng chung trà lên, chậm rãi phun ra hai chữ.
"Bá!"
Sắc mặt Dương Viễn lại biến đổi, khóe mắt hơi giật giậ, sau đó liền rời khỏi văn phòng.
…
10’ sau, sắc mặt Dương Viễn tỏ ra khó coi đi xe rời khỏi quân khu.
Trong xe, Dương Viễn liền đem toàn bộ cuộc nói chuyện lúc nãy nhắn tin rồi gởi cho Diệp Tranh Vanh.
Trong văn phòng, Diệp Tranh Vanh thấy được tin nhắn thì liền hận đến nghiến răng.
Sau đó, hắn liền đi qua đi lại trong văn phòng, cuối cùng là cắn răng bấm lấy số điện thoại của Diệp Thạch.
- Ta đã nghe nói chuyện xảy ra tối qua, song phương chẳng những bắn nhau, hơn nữa còn làm nổ tung cả một tòa nhà, việc này có liên hệ với cháu không?
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Diệp Thạch liền truyền ra, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.
Nghe được Diệp Thạch nói như thế thì Diệp Tranh Vanh cũng không có giấu diếm mà đáp:
- Có.
- Cái gì?
Diệp Thạch lại hỏi, trong giọng nói đã tràn ngập uy nghiêm.
Cảm nhận được sự uy nghiêm trong giọng nói của Diệp Thạch thì Diệp Tranh Vanh liền cảm thấy áp lực.
Áp lực rất nhiều, hắn liền nói:
- Ông nội là như vậy, tối hôm qua Bùi Đông Lai dẫn người lén vào hội sở Đường Hối rồi giết mọi người trong đó, hơn nữa hắn còn ở trước mặt cháu mà hành hạ Nạp Lan Ngũ Khải đến chết, rồi còn làm nổ tung cả hội sở Đường Hối.
- Cái gì?
Nghe được Diệp Tranh Vanh nói như thế thì Diệp Thạch cũng ngẩn ra:
- Cháu nói chuyện tối qua là do Bùi Đông Lai làm sao?
- Vâng, ông nội.
Nghĩ đến chuyện phát sinh đêm qua thì Diệp Tranh Vanh cảm thấy hoảng sợ hơn nữa còn là sỉ nhục, giọng nói tràn đầy vẻ hận ý:
- Chẳng những là hắn làm. Vốn hắn cũng muốn định giết cháu nhưng mà hắn nói nếu làm như vậy thì sẽ tiện nghi cho cháu nên hắn liền làm ra mọi chuyện trước mặt của cháu. Hắn nói cho dù cháu nắm chứng cớ của hắn thì cũng không thể làm gì hắn.
- Quả thật là không coi phép tắc ra gì.
Diệp Thạch nghe vậy giận tím mặt.
Nghe được giọng nói tức giận của Diệp Thạch thì Diệp Tranh Vanh thêm mắm thêm muối, nói :
- Ông nội, hắn chính là muốn gây hấn với Diệp gia chúng ta, lại càng muốn gây hấn đến uy nghiêm của pháp luật.
- Cảnh sát bắt hắn về quy án chưa?
Sắc mặt Diệp Thạch âm trầm hỏi.
- Chưa, tên hỗn đản này rất giảo hoạt, tối qua hắn cho nổ tung cả hội sở để hủy diệt toàn bộ chứng cớ, hơn nữa hôm qua ở đây mưa to nên toàn bộ hội sở đều không để lại dấu vết gì.
Diệp Tranh Vanh nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Cháu vốn là muốn dùng cách mời hắn đến điều tra để đề phòng hắn chạy trốn, tranh thủ kiếm chứng cớ nhưng mà hiện tại hắn đang ở quân khu Giang Lăng, Trần Quốc Đào không giao người ra, trừ phi là có văn kiện.
- Trần Quốc Đào nghĩ hắn muốn làm gì thì làm sao?
Sắc mặt Diệp Thạch trở nên vô cùng âm trầm.
- Ông nội, Bùi Đông Lai quả thật là một kẻ điên, một kẻ điên giết người không chớp mắt.
Dường như là cảm thấy được Diệp Thạch đã tức giận nên Diệp Tranh Vanh liền cho thêm một mồi lửa:
- Nếu như chúng ta không thừa dịp lần này để bắt hắn thì không người nào cam đoan hắn có thể tiếp tục làm ra những chuyện như vậy hay không. Càng không người nào cam đoán đối tượng tiếp theo của hắn là ai.
- Chuyện này cháu không cần lo, để đó cho ta xử lý.
Diệp Thạch lạnh giọng trả lời một câu. Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó, sắc mặt Diệp Thạch âm trầm, liền bấm số của thư ký, dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ, nói:
- Lập tức yêu cầu mọi người đến dự hội nghị, có liên quan đến vụ án ở Giang Lăng, thời gian bắt đầu là 9h.
- Vâng, XX.
Cảm nhận được Diệp Thạch đã tức giận nên thư ký cũng không có suy nghĩ nguyên nhân mà liền đồng ý, sau đó đợi Diệp Thạch cúp điện thoại thì hắn mới bắt đầu gọi điện cho những người có liên quan.
9h.
Tại cuộc họp, Diệp Thạch đã làm ra chỉ thị: Đem vụ án ở Giang Lăng lần này trở thành một vụ án quan trọng, yêu cầu trong 3 ngày phải phá được án, yêu cầu các cơ quan tương ngành lập tức phái người đi xuống Giang Lăng để tìm ra chân tướng. Lập tức phái người đi tới báo lại tình huống cụ thể cho lãnh đại JW, để người trong quân đội phối hợp điều tra vụ án lần này.
10h30, người phục trách bộ GA liền đến văn phòng của Tiêu Nguyên Thanh, rồi giao lại văn bản có liên quan đến vụ án ở Giang Lăng, sau đó cũng đưa cho Tiêu Nguyên Thanh xem văn bản của cuộc họp lúc nãy.
Từ trong miệng của người phụ trách bộ GA thì Tiêu Nguyên Thanh biết được vụ án lần này có liên quan đến Bùi Đông Lai, sau khi biết được điều này thì Tiêu Nguyên Thanh nhíu mày, hắn không trực tiếp trả lời người phụ trách của bộ GA mà để cho ông ta đi về, hắn đích thân gọi điện để nói chuyện với Diệp Thạch.
Sau khi người phụ trách của bộ GA rời đi thì Tiêu Nguyên Thanh gọi điện cho Trần Quốc Đào.
- Lão Trần, có chuyện gì?
Điện thoại chuyển được, Tiêu Nguyên Thanh hành văn gãy gọn hỏi han.
- Thủ trưởng, ngài nói đến vụ án ở Giang Lăng sao?
Mặc dù Trần Quốc Đào cùng Tiêu Nguyên Thanh là chiến hữu sinh tử, quan hệ cá nhân của 2 bên rất tốt nhưng mà đối mặt với lời chất vấn của Tiêu Nguyên Thanh thì hắn lựa chọn cách giải quyết chung, trực tiếp xưng hô Tiêu Nguyên Thanh là thủ trưởng.
- Ừh.
Giọng nói Tiêu Nguyên Thanh tỏ ra ngưng trọng:
- Lúc nãy Diệp Thạch đã triển khai cuộc hop, đem vụ án lần này để cho Số 1 lo liệu. Vừa rồi người của bộ GA đến báo lại với tôi, nói cho tôi biết trong đám người chết kia có một người có quan hệ đến tập đoàn Đông Hải, cảnh sát muốn mang Bùi Đông Lai về hiệp trợ điều tra, kết quả là ông lại không chịu giao người ra.
- Lão Tiêu, chẳng lẽ ông không nhìn ra được điều khác biệt trong đó ư?
Trần Quốc Đào hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Ân?
Tiêu Nguyên Thanh ngẩn ra, như có suy nghĩ gì.
- Tôi cũng không gạt ông, sau khi Bùi Vũ Phu chết thì Diệp gia liền khai đao với Bùi Đông Lai. Hành động “ Tảo hắc” lúc trước chính là nhắm về phía Bùi Đông Lai, vì đề phòng Diệp gia trả thù nên trong thời gian sớm nhất Bùi Đông Lai đã đá tất cả những gì không sạch sẽ trong tập đoàn Đông Hải ra ngoài. Kết quả là tiểu tử Diệp gia không cam lòng, hắn liền đi tới Giang Lăng, liên hợp với Nạp Lan gia ở Đông Bắc, thiết kễ hãm hại Bùi Đông Lai, muốn tống Bùi Đông Lai vào 18 tầng địa ngục.
- Thiết kế hãm hại?
Tiêu Nguyên Thanh nhíu mày.
Trần Quốc Đào nói rõ:
- Đúng vậy, chính là hãm hại. Mặc khác, tối hôm qua đến giờ thì Bùi Đông Lai luôn không rời khỏi quân khu, điểm này tôi có thể làm chứng cho nó. Còn về phần cái gọi là hiệp trợ điều tra thì bọn chúng chỉ muốn mang Bùi Đông Lai về, đêm bô kít dội lên trên người Bùi Đông Lai mà thôi.
- Lão Trần, ông xác định đây là hãm hại?
Tiêu Nguyên Thanh nói xong, lại nhắc nhở nói:
- Chuyện này không phải nhỏ, ông không nên khinh thường.
- Lão Tiêu, nếu như ông không tin Bùi Đông Lai bị hãm hại thì tôi có thể để Bùi Đông Lai đi cùng cảnh sát, để hiệp trợ điều tra.
Trần Quốc Đào trầm giọng, nói:
- Nhưng mà phải cam đoan trong quá trình hiệp trợ điều tra thì lính của tôi không bị dụng hình.
- Được.
Tiêu Nguyên Thanh thoáng do dự rồi liền đáp ứng.
- Lão Tiêu, có mấy lời tôi không muốn nói ra nhưng mà bây giờ tôi lại muốn nói cho ông biết.
Trần Quốc Đào thở dài, ngữ khí phức tạp nói:
- Tuy rằng cha của Bùi Đông Lai là Bùi Vũ Phu từng chạm tay vào hắc đạo nhưng mà không phải vì lợi ích bản thân. Ngược lại, Bùi Vũ Phu đã đem toàn bộ những thế lực ngầm của nước ngoài đuổi sạch ra khỏi TQ, khiến cho những thế lực này không dám bước vào TQ trong gần 20 năm qua.
- Khi Bùi Vũ Phu còn sống thì đám người kia chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng, ngay cả rắm cũng không dám phóng ra một cái. Hiện giờ, Bùi Vũ Phu vì nước chết trận, có một số người vì lợi ích của bản thân liền nhảy ra diệt sạch đời sau của Bùi gia, điều này không khỏi khiến cho lòng người băng giá.
- Cuối cùng, lão Tiêu, tôi đề nghị tốt nhất là ông hãy đem chuyện này nói cho lão thủ trưởng. Ngày đó, lão thủ trưởng vì Bùi Đông Lai mà đến khách sạn Yên Kinh, điều này chứng minh lão nhân gia rất xem trọng Bùi Đông Lai. Nếu như ngài ấy biết, có người muốn hãm hại Bùi Đông Lai thì nói vậy ngài sẽ không thờ ơ.
- Lão Trần, tôi hy vọng ông hiểu được, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, có những chuyện không thể can thiệp vào.
Tiêu Nguyên Thanh nghe vậy, nhíu mày gằn từng chữ:
- Nếu như Bùi Đông Lai thật sự làm ra loại chuyện gây nguy hại đến xã hội thì không ai có thể bảo vệ được hắn, đồng thời nếu như hắn trong sạch thì pháp luật sẽ trả hắn một cái công đạo!
- Sự thật sẽ chứng minh hết thảy.
Trần Quốc Đào trả lời một câu, theo sau... Phát hiện Tiêu Nguyên Thanh cúp điện thoại.
- Lão Tiêu, cả đời Trần Quốc Đào này luôn ăn ngay đứng thẳng, chưa bao giờ làm chuyện gì trái với lương tâm, lúc này đây cũng vậy. Tuy rằng tôi không có nói toàn bộ cho ông biết nhưng mà tôi cũng không thẹn với lương tâm của mình.
Trần Quốc Đào híp mắt, thì thào lẩm bẩm:
- Bởi vì tôi cảm thấy được, là đời sau của một anh hùng dân tộc, là một binh trung chi vương, làm một người có thể bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân bị một vài tên tiểu nhân bước vào tuyệt lộ thì đó chính là tổn thất của quân đội cũng chính là tổn thất của quốc gia chúng ta.
- Hài tử, thời cơ chính mùi rồi, VUNG KIẾM ĐI.
Nói xong, Trần Quốc Đào liền bấm số điện thoại quân khu, như đinh đóng cột nói cho Bùi Đông Lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.