Siêu Cấp Cường Giả

Quyển 1 - Chương 499: Tuyệt địa phản kích, Bùi Diêm La hàng thế (19)

Phong Cuồng

11/09/2013

Sau đó, dưới cái nhìn hoảng sợ và bất an của đám người Tần Phong thì 2 người Dương Viễn và Diệp Tranh Vanh trước sau bị người áp ra phòng hội nghị.

- Mọi người cứ tiếp tục buổi hội nghị.

Mắt thấy Dương Viễn cùng Diệp Tranh Vanh bị mang đi thì vị mặt của Diêm Vương gia kia không chút thay đổi mà giải thích một câu, sau đó không đợi mọi người đáp lời liền cùng thuộc hạ của mình rời khỏi.

"Hô... Hô..."

Nhìn bóng lưng vị Diêm vương gia kia rời đi khỏi phòng hội nghị thì trừ Diệp Cô Thành ra thì những người khác đều thở phào một hơi, trong đó không ít người bởi vì kinh sợ quá độ, trên đầu mồ hôi lạnh đầm đìa, phía sau lưng quần áo cũng hoàn toàn bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng.

“Reng…Reng”

Sau đó, không đợi đám người Tần Phong lấy lại tinh thần thì chiếc điện thoại duy nhất trong phòng hội nghị bỗng nhiên đổ chuông, tiếng chuông giống như là một tiếng nguyên rủa, tràn ngập cả phòng hội nghị. Khiến cho trái tim của mọi người liền lập tức đập lên liên tục.

- Alo.

Sau đó, Tần Phong liền điều chỉnh lại tâm tình rồi bắt máy điện thoại.

- Tân bộ trưởng, Diệp XX vừa rồi đã tổ chức một cuộc hội nghị khẩn cấp, hội nghị đã quyết định một tin tức, mời tổ chuyên án lập tức truyền tay nhau đọc, cũng dựa theo nội dung của tin tức mà xử lý nghiêm khắc.

Rất nhanh, giọng nói của chủ nhiệm văn phòng XXX đã thông qua điện thoại, rơi vào trong tai của Tần Phong.

- Đã rõ.

Trong lòng Tần Phong vừa động, vội vàng trả lời.

"Đô... Đô..."

Nghe được Tần Phong trả lời thuyết phục thì đầu bên kia liền cúp máy.

- Chư vị, vừa rồi Diệp XXX đã tổ chức một cuộc hội nghị quan trọng, đã làm ra một chỉ thị, bây giờ chúng ta hãy cùng nhau đọc bản chỉ thị này rồi dựa vào chỉ thị này để xử lý nghiêm khắc một số chuyện.

Cúp điện thoại xong, Tần Phong hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, trầm giọng nói:

- Lập tức đưa cho mỗi người một bản chỉ thị.

Tần Phong vừa nói xong thì một gã trong tổ chuyên án liền mở máy lên rồi Download một tập tin, sau đó in ra rồi đưa cho mỗi người một bản.

Rất nhanh, mọi người đã xem xong bản báo cáo này, phát hiện trong này chỉ có một nội dung quan trọng đó là: Trước 8h sáng ngày mai thì phải tổ chức một cuộc họp báo để nói rõ những tin tức của vụ án này, cấp cho dân chúng một công đạo.

Thấy được nội dung này, liên tưởng đến chuyện vừa rồi Diệp Tranh Vanh và Dương Viễn bị mang đi thì mọi người trong tổ chuyên án liền biết được nên kết án như thế nào.

30’sau, hội nghị kết thúc, nhân viên của tổ chuyên án dựa theo chỉ thị mà bất đầu chuẩn bị cuộc họp vào và chuẩn bị tài liệu. Mà Bùi Đông Lai và Quý Hồng lại được đưa ra khỏi phòng thẩm vấn.

- Lão bản thân ái, bụng của tôi đã xẹp lép như con tép rồi. Có phải ngài nên mời tôi đi ăn những món ăn vặt ở Giang Lăng này không?

Tuy rằng Quý Hồng không biết tiến triển cụ thể của vụ án nhưng mà mắt thấy bản thân mình và Bùi Đông Lai được thả ra thì có tâm tình liền trở nên thật tốt, hướng về phía Bùi Đông Lai phóng ra một ánh mắt nũng nịu.

Bùi Đông Lai nghe vậy thì không nói gì, hắn nhíu mày, dường như đang suy nghĩ về cái gì.

Ở trong kế hoạch của hắn thì nếu như sau 24h mà cảnh sát vẫn còn chưa thả hắn và Quý Hồng ra thì hắn sẽ để người của đoàn luật sư Đông Hải kiện lại cảnh sát, đồng thời thông qua mạng Internet mà lên án cảnh sát.

Mà hiện giờ, bọn hắn vẫn chưa bị giam đủ 24h, cảnh sát lại thả người ra.

Điều này so với dự đoán của hắn thì lại nhanh hơn, cũng càng có lợi hơn.

Điều này làm cho hắn cảm nhân được có sự khác lạ trong chuyện này.

- Trước khi vụ án kết thúc thì 2 vị không được rời khỏi Giang Lăng, điện thoại lúc nào cung phải mở ra để chúng tôi có thể gọi cho 2 vị, phối hợp công tác điều tra của chúng tôi.

Một gã cảnh sát đi lên đưa điện thoại di động cho Bùi Đông Lai và Quý Hồng:

- Đây là điện thoại của 2 vị.

Nói xong tên cảnh sát kia tỏ ra kỳ quái nhìn vào Bùi Đông Lai, hắn rất tò mò, Bùi Đông Lai đến đây bằng chiếc Rolls-Royce Phantom quân chủ nhưng lại sử dụng chiếc Nokia cổ lỗ sĩ.

Không để ý đến tên cảnh sát kia, Bùi Đông Lai cầm lấy di động rồi mang theo Quý Hồng rời đi.

1’ sau, khi chiếc Rolls-Royce Phantom chở Bùi Đông Lai ra khỏi cổng của cục cảnh sát thì hắn thấy được Trần Quốc Đào đang đứng ở bên ngoài.

“Két”



Không đợi Bùi Đông Lai lên tiếng thì Quý Hồng liền thông minh mà giẫm phanh lại.

Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai xuống xe thì cửa xe của Trần Quốc Đào đã ở ra, cảnh vệ của Trần Quốc Đào là Chung Cương từ trong xe đi xuống, bước về phía chiếc Rolls-Royce Phantom.

Bùi Đông Lai liền xuống xe chào đón.

- Đông Lai, Tiêu gia lão thái gia đã đến Giang Lăng, cùng Trần thủ trưởng ở quân khu chờ cậu.

Chung Cương mỉm cười nói.

Ân?

Bùi Đông Lai nghe vậy, trong lòng vừa động, tỉnh ngộ.

Cùng lúc đó, Đông Bắc, trang viện Nạp Lan gia.

Nạp Lan Dịch Đức đã triệu tập toàn bộ thành viên của Nạp Lan gia lại để mở cuộc hội nghị gia tộc.

Cùng với lúc trước bất động, chỗ ngồi của Nạp Lan Ngũ Khải bây giờ lại là do Nạp Lan Minh Châu thay thế.

- Dựa vào tin tức mới thu được thì Bùi Đông Lai và Quý Hồng đã được thả ra, còn 2 người Dương Viễn và Diệp Tranh Vanh đã bị người của cục ZJW mang đi.

Im lặng trong đại sảnh, Nạp Lan Dịch Đức nói ra lời dạo đầu, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, trọng giọng nói hiện lên vẻ lo lắng.

Tất cả những thành viên của Nạp Lan gia nghe Nạp Lan Dịch Đức nói như thế thì cũng trầm mặc không mở miệng.

Mà Nạp Lan Ngũ Khải nghe được Nạp Lan Dịch Đức nói như thế thì giống như nghe được chuyện bất khả tư nghị nhất trên đời này, nàng trợn tròn ánh mắt, há to mồm, thần tình khiếp sợ, nói:

- Ông nội, tin tức này có chính xác không? Diệp…Diệp thiếu gia làm sao lại bị người của Ban Kỷ Luật Thanh Tra mang đi được?

- Tin tức vô cùng chính xác.

Sắc mặt Nạp Lan Dịch Đức tỏ ra khó coi:

- Trước mắt, Tiêu gia lão gia tử xuôi nam, Diệp Tranh Vanh bị mang đi, tình thế đối với chúng ta vô cùng bất lợi, ta gọi mọi người đến đây là để nghĩ biện pháp, làm cho Nạp Lan gia chúng ta thoát khỏi cuộc tranh đấu lần này.

Thoát khỏi như thế nào?

Đám người Nạp Lan Trường Sinh trầm mặc như trước.

Dựa theo hợp tác giữa Diệp Tranh Vanh và Nạp Lan gia thì Diệp Tranh Vanh cho Nạp Lan gia một cơ hội xuôi Nam, Nạp Lan gia phối hợp Diệp Tranh Vanh, lợi dụng quy tắc pháp luật để đùa chết Bùi Đông Lai.

Mà hiện giờ Bùi Đông Lai lại sống sờ sờ trước mắt, Nạp Lan Ngũ Khải đã chết còn Diệp Tranh Vanh đã bị mang đi.

Ngoài ra, trong đoạn video được đăng trên mạng kia còn thấy được hình ảnh của Nạp Lan Ngũ Khải.

Tất cả chuyện này đủ để đem Nạp Lan gia đẩy vào vực sâu vạn trượng!

- Ông…Ông nội.

Khiếp sợ đi qua, Nạp Lan Minh Châu dần dần lấy lại tinh thần, mở miệng:

- Cá nhân con cho rằng tuy rằng Diệp thiếu bị mang đi nhưng mà cũng không có xảy ra chuyện gì. Dù sao thì hắn cũng là nhân vật đầu lĩnh đời thứ tư của Diệp gia, là người mà Diệp Thạch coi trọng nhất trong đám con cháu, ngoài ra trong vòng 5 năm nữa cha của hắn cũng là một trong những vị đại lão ngồi ở đỉnh quyền lực Kim Tự Tháp kia, điều này đủ để bảo vệ hắn.

- Quan điểm của Minh Châu thì ta cũng từng đã nghĩ qua, nhưng mà nói đi thì nói lại, nếu như Diệp Thạch đã muốn bảo vệ Diệp Tranh Vanh thì cũng sẽ không để Diệp Tranh Vanh bị mang đi.

Nạp Lan Dịch Đức chau mày.

Có lẽ là vì quá tin tưởng vào Diệp Tranh Vanh nên Nạp Lan Minh Châu liền nói:

- Ông nội, có lẽ là do Diệp gia cố tình, mà một khi Diệp thiếu được bảo vệ, Nạp Lan gia chúng ta tự nhiên cũng sẽ không bị tai nạn dù sao thì chúng ta cũng đang ngồi chung thuyền với Diệp thiếu, nếu như chúng ta gặp tai họa thì hắn cũng sẽ không sống dễ chịu gì.

- Cái nhìn của mọi người ra sao?

Nạp Lan Dịch Đức nhìn về phía đám người Nạp Lan Trường Sinh.

- Chuyện cho tới bây giờ. Chỉ có thể nhìn kết cục của Diệp Tranh Vanh, nếu là hắn không có việc gì, chúng ta tự nhiên không có việc gì, nếu là hắn có việc, Nạp Lan gia chúng ta rất có thể là bị đả kích một cách nghiêm trọng.

Nạp Lan Trường Sinh lên tiếng.

….

Cùng lúc này, trong một tòa biệt thự ở Yên Kinh, Diệp Cấm đang ngồi trên ghế salon, tay cầm một điếu thuốc nhưng mà không hút, vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng như đang suy nghĩ về cái gì.



- Mau nghĩ biện pháp cứu Tranh Vanh, Tranh Vanh không thể cứ như vậy mà ngã được.

Người lên tiếng chính là Từ Lệ, là vợ của Diệp Cấm, đồng thời cũng là con dâu cả của Diệp gia.

Giờ phút này, bà ta tỏ ra lo lắng, cầm lấy cánh tay của Diệp Cấm mà không ngừng lung lay.

Không trả lời, Diệp Cấm liền hút thuốc, hắn muốn làm cho bản thân mình tỉnh táo lại.

- Tại sao ông không nói lời nào?

Mắt thấy Diệp Cấm giống cái người câm chỉ biết ngồi hút thuốc thì Từ Lệ liền lớn tiếng.

- Bà nghĩ rằng tôi không muốn cứu nó sao?

Nghe được lời lớn tiếng của Từ Lệ thì Diệp Cấm liền nổi giận, hắn cầm thiếu thuốc bỏ vào tàn thuốc rồi quay đầu lại hét to:

- Tôi không nghĩ ra được biện pháp nào cả.

- Hết thảy đều do nghiệt chủng của Diệp Vãn Tình kia gây nên, Tranh Vanh nhà chúng ta bị nó vu oan hãm hại mà, vì sao chúng ta lại không thể cứu nó?

- Vu oan hãm hại? Tôi cũng biết, nhưng mà bà có chứng cớ không? Có không?

Diệp Cấm lạnh giọng chất vấn.

Chứng cớ?

Từ Lệ há to mồm, không phản bác được

Nếu mà có chứng cớ thì làm sao Bùi Đông Lai lại có thể nghênh ngang mà rời đi được?

- Chúng ta đi tìm lão gia tử đi, chỉ cần lão gia tử chịu ra mặt, Tranh Vanh khẳng định không có chuyện gì...

- Không được.

Lúc này, không đợi Từ Lệ nói hết lời thì Diệp Cấm liền lạnh giọng cắt ngang.

- Tại sao lại không được?

Từ Lệ nóng nảy.

- Nếu cha muốn cứu Tranh Vanh thì Tranh Vanh đã không bị mang đi rồi.

So với Từ Lệ mà nói thì Diệp Cấm bình tĩnh hơn nhiều.

- Tại sao cha lại không cứu? Chẳng lẽ cha muốn trơ mắt nhìn Tranh Vanh mất đi tiền đồ, thậm chí là bị giam vào ngục sao?

Từ Lệ khàn giọng tru lên.

- Cha không phải không muốn cứu, mà là không thể cứu.

Cơ mặt của Diệp Cấm vặn vẹo, giọng nói khàn khàn:

- Bởi vì, trong cuộc họp kia cha đã làm ra chỉ thị, nguyên tắc của vụ án kia là xử lý một cách công bằng. Hiện giờ, mọi chứng cớ đều chứng minh Diệp Tranh Vanh có quan hệ với vụ án kia, hơn nữa trong hồ sơ còn phát hiện lúc xảy ra vụ án thì Tranh Vanh cũng có mặt tại hiện trường. Cho nên, nếu như cha vì Tranh Vanh mà ra mặt thì chẳng khác gì là tự vả vào mặt mình, điều này đã làm ngược với chỉ thị mà cha đưa ra, lại càng biết mà còn cố tình vi phạm.

- Quan trọng hơn là bà nên biết, lão gia hỏa Tiêu gia kia đã xuôi Nam là vì muốn giám sát và uy hiếp, không có bất cứ chứng cớ gì chứng minh Bùi Đông Lai tham gia vào vụ án này mà Bùi Đông Lai lại còn bị bắt đi. Mà Tranh Vanh lại có liên quan đến vụ án, lại thả Tranh Vanh ra, bà cho rằng lão gia hỏa Tiêu gia kia sẽ để yên việc này sao?

Tức giận.

Trong lòng Từ Lệ vô cùng tức giận.

- Lúc trước lão gia hỏa Tiêu gia đã vì tiểu tử Bùi gia mà ở khách sạn Yên Kinh đã chỉnh qua chúng ta một lần, nếu bây giờ để hắn bắt được nhược điểm thì hậu quả sẽ trở nên vô cùng khó lường.

Vẻ mặt Diệp Cấm khó coi, gằn từng chữ:

- Đến lúc đó không riêng gì một mình Tranh Vanh chịu tai ương mà tôi cùng lão gia tử thậm chí là cả nhà của chúng ta cũng đều bị liên lụy.

"Ách..."

Từ Lệ há to mồm, cố gắng nói cái gì đó nhưng mà không thể phun ra 1 chữ.

Nàng không thể không chấp nhận một sự thật: Thí xe giữ tướng, Diệp đại thiếu gia bị vứt bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Cường Giả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook