Quyển 1 - Chương 357: Vở kịch hiện, màn che rơi
Phong Cuồng
11/09/2013
Màn đêm buông xuống, Hồng Kinh hội sở, trong gian phòng của Diệp Tranh Vanh.
Sau khi tắm rửa xong, Diệp Tranh Vanh mang một bộ áo ngủ màu trắng, khoanh tay mà đứng ở sát cửa sổ, nhìn màn đêm trong Yên Kinh, cũng không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
“ Két”
Một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, Hoàng Oanh bước vào phòng.
Có lẽ có mới tắm rửa xong nên da thịt của nàng hơi ửng đỏ, bộ đồ ngủ màu đen kia không thể che dấu nữa đường công khêu gợi trên người nàng, làm cho người ta nhìn vào phải chảy máu mũi.
Nhìn Diệp Tranh Vanh đứng khoanh tay trước cửa sổ, Hoàng Oanh hít sâu một hơi rồi làm ra quyết định, nàng nhẹ nhàng đi về phía Diệp Tranh Vanh.
Diệp Tranh Vanh vẫn không cử động, mắt vẫn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
- Thật xin lỗi, hội trưởng.
Vài giây sau, Hoàng Oanh đi đến phía sau Diệp Tranh Vanh, khi cách Diệp Tranh Vanh thì nàng dừng lại, cúi đầu rồi nhẹ giọng nói.
Không trả lời, Diệp Tranh Vanh đã đem lời nói của Hoàng Oanh trở thành không khí.
Diệp Tranh Vanh trầm mặc làm cho sắc mặt của Hoàng Oanh hơi đổi, sau đó nàng khẽ cắn môi, cuối cùng lấy hết dũng khí, nói:
- Hội trưởng, cá nhân tôi cho rằng Tần Đông Tuyết không đáng giá để ngài làm như vậy.
Diệp Tranh Vanh nghe xong thì xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoàng Oanh.
- Hội trưởng.
- Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Lúc này đây, không đợi Hoàng Oanh nói tiếp, Diệp Tranh Vanh đã lạnh giọng cắt ngang lời nói của Hoàng Oanh.
- Vâng, hội trưởng.
Cả người Hoàng Oanh chấn động, nàng biết Diệp Tranh Vanh không phải trách cứ hành động của nàng trong buổi thảo luận, mà Diệp Tranh Vanh trách nàng vì nàng chưa nhận được sự cho phép của Diệp Tranh Vanh mà nàng đã chủ trương tự làm.
Bởi vì.
Hai chữ “ Thần phục” chính là yêu cầu của Diệp Tranh Vanh.
- Sau khi dùng cơm xong thì Bùi Đông Lai đã mang theo Tần Đông Tuyết đi Bát Đạt lĩnh, hơn nữa còn có bảo tiêu của Tần gia.
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh không nói thêm gì, Hoàng Oanh do dự một chút rồi lại nói:
- Còn về phần Bùi Vũ Phu thì vẫn chưa có tin tức gì của hắn.
Nói xong, Hoàng Oanh hơi có vẻ lo lắng mà nhìn vào Diệp Tranh Vanh, nàng phát hiện Diệp Tranh Vanh không hề tức giận chút nào.
- Hội trưởng, tuy rằng vào buổi thảo luận hôm nay thì Bùi Đông Lai đã bỗng nhiên nổi tiếng, nhưng mà cá nhân tôi cho rằng sẽ không ai tin tưởng cái đề tài kia là do hắn làm.
Hoàng Oanh tiếp tục nói:
- Như vậy, thu hoạch lớn nhất hôm nay của hắn chỉ là lực ủng hộ của Cổ Bồi Nguyên cùng với những lời khen thưởng của đám người kia.
Nói tới đây thì Hoàng Oanh hơi dừng lại một chút, nàng thấy Diệp Tranh Vanh không lên tiếng thì nói tiếp:
- Bằng vào biểu hiện hôm nay của hắn thì hắn vẫn không có tư cách bước vào cửa của Tần gia, cho dù hắn có tư cách thì người của Tần gia cũng sẽ không lựa chọn hắn.
- Nói xong chưa?
Diệp Tranh Vanh thản nhiên hỏi.
Hoàng Oanh muốn lại thôi.
- Nói xong rồi thì đi ra đi.
Diệp Tranh Vanh ra lệnh trục khách.
Hoàng Oanh không có bước ra ngoài mà là quật cường, sau đó đưa tay cởi áo ra.
Lông mày của Diệp Tranh Vanh nhíu lại.
“…”
Áo được cởi ra, cả người của Hoàng Oanh liền bại lộ trước mặt Diệp Tranh Vanh.
- Hội trưởng, Tần Đông Tuyết không đáng để ngài làm như vậy.
Thân thể của Hoàng Oanh trần truồng bước lên một bước.
- Ta đã nói rồi, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Diệp Tranh Vanh lạnh lùng nhìn vào Hoàng Oanh, giọng nói không thể nghi ngờ:
- Cô đã bị khai trừ khỏi Hồng Kinh hội, mặc xong quần áo rồi cút.
“ Bá”
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Tranh Vanh giống như là một thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim của Hoàng Oanh, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
- Nạp Lan Minh Châu vì danh vì lợi mới tiến vào Hồng Kinh hội, còn tôi là vì ngài.
Nước mắt của Hoàng Oanh chảy xuống, nàng khẽ cắn môi, nhẹ giọng mở miệng.
Nói xong, nàng khom xuống nhặt quần áo rồi chạy ra khỏi phòng.
- Bùi Đông Lai, mày cho rằng bản thân mày đã lọt vào mắt của người Tần gia sao?
Đưa mắt nhìn bóng lưng Hoàng Oanh chạy ra khỏi phòng, mặt Diệp Tranh Vanh vẫn không đổi sắc, lãnh mạc vô tình nói:
- Mày quá ngây thơ rồi.
Cùng lúc đó.
Hoàng Gia Lâm Viên, trong một biệt thự được bảo về sâm nghiêm.
Tần Tranh từ trong xe bước xuống, dưới sự dẫn dắt của một nam nhân trung niên, Tần Tranh tiến vào biệt thự.
- Lão gia tử ở bên trong chờ cậu, cậu vào đi.
Tiến vào biệt thự, thân là thư ký của Tần lão gia tử thì nam nhân trung niên chỉ vào thư phòng, cười nói.
- Ừh.
Tần Tranh mỉm cười gật đầu, sau đó một mình hướng thư phòng bước đến.
“ Cốc…Cốc”
Cửa phòng được đóng lại, bất quá Tần Tranh cũng không có tiến vào mà là đứng ở trước cửa, nhẹ gõ cửa.
- Vào đi.
Trong thư phòng, thân là gia chủ của Tần gia Tần Hồng Sơn đang ngồi ở trước bàn đọc sách để đọc một tài liệu mật, nghe được tiếng gõ cửa thì cũng không ngẩng đầu lên.
“ Két”
Tần Tranh đẩy cửa vào, thấy Tần Hồng Sơn đang đọc tài liệu thì cũng không có quầy rầy mà là ngồi ở trên ghế sa-lon chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, Tần Hồng Sơn buông tập tài liệu ra rồi tháo kính mắt xuống.
- Cha, chuyện lúc sáng cha đã biết chưa?
Thấy Tần Hồng Sơn tháo kính xuống, Tần Tranh chủ động mở miệng hỏi.
- Con thấy thế nào?
Tần Hồng Sơn lại đeo kính lên, nói thẳng vào vấn đề.
- Bài luận văn kia chắc hắn là do Cổ Bồi Nguyên làm ra.
Tần Tranh nói ra cách nhìn của mình, ngay cả khi hắn biết được Bùi Đông Lai là con của Bùi Vũ Phu, ngay cả khi hắn biết được đạo lý hổ phụ vô khuyển tử nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, một người mới 18t đang là sinh viên thì không thể làm ra một đề tài mà nó có thể đoạt được giả Nobel được.
Tần Hồng Sơn trầm mặc không nói.
- Con từng tiếp xúc qua với Cổ Bồi Nguyên, biết được người này là một người vô cùng chính trực.
Thấy Tần Hồng Sơn không nói lời nào, Tần Tranh lại nói:
- Tiểu tử này có thể làm cho Cổ Bồi Nguyên làm trái quy tắc của mình để giúp hắn, đúng là hiếm có.
- Ừh.
Lúc này đây, Tần Hồng Sơn khẽ gật đầu, hiển nhiên hắn đối với Cổ Bồi Nguyên cũng không xa lại gì. Bùi Đông Lai có thể làm cho Cổ Bồi Nguyên coi trọng như thế tất cũng có chỗ hơn người.
- Cuối tháng 10, tiểu tử đó sẽ đại diện cho quân khu Giang Ninh tham gia Đại Bỉ Võ của cả nước.
Tần Tranh bổ sung:
- Nửa tháng kế tiếp, hắn cũng không rời khỏi Yên Kinh.
- Tiếp tục quản thúc Đông Tuyết.
Sau một lúc trầm mặc, Tần Hồng Sơn làm ra quyết định:
- Mặc khác, tai nghe là giả, mắt thấy là thật, để bọn tiểu Yến tự mình gặp hắn.
- Được.
Tần Tranh liền gật đầu đáp ứng:
- Cha, cha có muốn gặp hắn không?
- Không cần.
Tần Hồng Sơn lắc đầu nói:
- Bùi Vũ Phu không hiện thân, con cũng cần ra mặt.
- Vâng.
Tần Tranh đáp lại nhưng trong lòng lại chờ mong nhìn thấy Bùi Vũ Phu, người ở năm đó đã từng đánh bại hắn trên tình trường.
- Tiểu Tranh, kể từ đời gia gia của con thì Tần gia của chúng ta đã bắt đầu xuống dốc rồi.
Tần Hồng Sơn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tần Tranh:
- Vốn bản thân cha muốn thông qua đám hỏi cùng Diệp gia để con được thuận lợi tiến thêm bước nữa. Nếu như vậy thì ít nhất trong vòng 10 năm Tần gia của chúng ta sẽ không bị rớt xuống.
Tần Tranh chăm chú nghe.
- Chẳng qua là người định không bằng trời định, Haiz…thật không ngờ đứa bé Đông Tuyết kia.. Haiz…
Nhắc tới Tần Đông Tuyết thì Tần Hồng Sơn không khỏi cảm thấy đau đầu, sau đó giận dữ nói:
- Chuyện lần này là phúc hay họa còn rất khó nói, tóm lại nhất định chúng ta phải cẩn thận. Bởi vì nó sẽ quyết định tương lai Tần gia của chúng ta.
- Con đã hiểu.
Trong lòng Tần Tranh cũng thở dài, nếu như hắn không biết được điểm này thì làm sao lại làm con gái của mình khó xử như vậy, làm sao lấy hạnh phúc của con gái mình ra làm trò đùa đây?
Hắn muốn làm một người cha tốt.
Nhưng mà hắn càng muốn làm một gia chủ tốt.
30’ sau.
Tần Tranh đón xe rời khỏi Hoàng Gia Lâm Viên.
- Tần thư ký, trước mắt tiểu thư cùng với thanh niên tên là Bùi Đông Lai đang ở Bát Đạt lĩnh.
Ô tô chạy ra khỏi Hoàng Gia Lâm Viên, lái xe của Tần Tranh xin chỉ thị, nói:
- Có cần đón tiểu thư trở về không?
- Không cần, đứa nhỏ kia cũng không dễ dàng gì.
Tần Tranh khẽ thở dài, sau đó đem ánh mắt nhìn ra cửa xe, nhìn về tòa tứ hợp viện của Bùi Vũ Phu, nhịn không được mà thầm nghĩ: “ Vũ Phu, 20 năm trước ông đã đại náo kinh thành, lấy tư thế không ai bì nổi mà mang theo Vãn Tình rời đi. Hiện tại, con của ông lại muốn đem đi con gái của tôi, điều này cần phải xem lễ hỏi của ông có đủ trọng lương không?”
-----------
Khi ánh mặt trời vừa nhô lên khỏi ngọn cây, trong bãi đỗ xe trên Bát Đạt lĩnh, Bùi Đông Lai ngồi ở trong chiếc Audi A6 có biển số Yên Kinh, Tần Đông Tuyết đang đắp chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn của hắn ngồi ở bên cạnh, dựa vào vai hắn, khóe miệng nàng nở ra nụ cười hạnh phúc.
Tối qua, sau khi hắn và Tần Đông Tuyết lên Bát Đạt lĩnh, bởi vì nhiệt độ hơi thấp, hắn sợ Tần Đông Tuyết cảm lạnh cho nên 2 người đã trở về trong xe.
Sau khi vào xe, Tần Đông Tuyết muốn nghe chuyện nửa năm qua của Bùi Đông Lai, bddl cũng không có giấu diếm mà đem mọi việc kể ra cho tđr nghe. Kết quả, mới nghe được một nữa thì Tần Đông Tuyết đã lăn ra ngủ.
Không biết qua bao lâu, Tần Đông Tuyết mở to mắt, nhìn thấy Bùi Đông Lai gần trong gang tấc:
- Tại sao không gọi tớ dậy?
Nói xong, Tần Đông Tuyết cảm thấy có chút tự trách, nàng cảm thấy được thời gian ở bên cạnh Bùi Đông Lai mà để ngủ thì thật sự quá lãng phí.
- Nhìn cậu ngủ ngon như vậy, tớ không đành lòng.
Bùi Đông Lai ôn nhu nói:
- Hơn nữa, tối hôm trước cậu cũng đã không ngủ.
Vẻ mặt Tần Đông Tuyết ngạc nhiên, nàng muốn hỏi vì sao Bùi Đông Lai lại biết nàng không ngủ vào tối hôm trước. Nhưng lúc này nàng lại thấy được một tên bảo tiêu của Tần gia đang đi tới.
Thấy một màn như vậy, Tần Đông Tuyết hơi nhíu mày.
- Cần phải trở về rồi.
Bùi Đông Lai nhẹ nhàng giúp đỡ Tần Đông Tuyết sửa sang lại đầu tóc rối bời một lát sau đó bước xuống xe.
- Chúng tôi muốn đưa tiểu thư trở về, xin cậu hãy phối hợp một chút.
Tên bảo tiêu Tần gia kia đi đến trước người Bùi Đông Lai rồi nói thẳng.
Bùi Đông Lai mỉm cười gật đầu.
- Ngoài ra, Tần thư ký còn muốn nói cho cậu biết, 2 ngày sau sẽ có người sẽ gọi điện cho cậu, ước chừng sẽ gặp mặt cậu, ngài đề nghị cậu nên đi gặp người đó một lần.
Bảo tiêu Tần gia bổ sung thêm.
Trong lòng Bùi Đông Lai liền hiểu rõ, nụ cười trên mặt vẫn không giảm:
- Cảm ơn.
- Đông Lai.
Sau đó, không đợi tên bảo tiêu kia mở miệng, Tần Đông Tuyết đi đến bên người Bùi Đông Lai, cầm 2 tay của Bùi Đông Lai rồi nắm chặt, vẻ mặt kiên định nói:
- Cậu phải nhớ rõ, vô luận phát sinh chuyện gì thì sự việc giữa 2 chúng ta vẫn là do 2 chúng ta định đoạt.
- Tớ nói rồi, tớ sẽ quang minh chính đại đi vào Tần gia để dắt cậu rời đi.
Dưới ánh rạng đông.
Bùi Đông Lai vươn tay ra vuốt vào má của Tần Đông Tuyết, nói ra từng lời hứa hẹn.
Sau khi tắm rửa xong, Diệp Tranh Vanh mang một bộ áo ngủ màu trắng, khoanh tay mà đứng ở sát cửa sổ, nhìn màn đêm trong Yên Kinh, cũng không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
“ Két”
Một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, Hoàng Oanh bước vào phòng.
Có lẽ có mới tắm rửa xong nên da thịt của nàng hơi ửng đỏ, bộ đồ ngủ màu đen kia không thể che dấu nữa đường công khêu gợi trên người nàng, làm cho người ta nhìn vào phải chảy máu mũi.
Nhìn Diệp Tranh Vanh đứng khoanh tay trước cửa sổ, Hoàng Oanh hít sâu một hơi rồi làm ra quyết định, nàng nhẹ nhàng đi về phía Diệp Tranh Vanh.
Diệp Tranh Vanh vẫn không cử động, mắt vẫn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
- Thật xin lỗi, hội trưởng.
Vài giây sau, Hoàng Oanh đi đến phía sau Diệp Tranh Vanh, khi cách Diệp Tranh Vanh thì nàng dừng lại, cúi đầu rồi nhẹ giọng nói.
Không trả lời, Diệp Tranh Vanh đã đem lời nói của Hoàng Oanh trở thành không khí.
Diệp Tranh Vanh trầm mặc làm cho sắc mặt của Hoàng Oanh hơi đổi, sau đó nàng khẽ cắn môi, cuối cùng lấy hết dũng khí, nói:
- Hội trưởng, cá nhân tôi cho rằng Tần Đông Tuyết không đáng giá để ngài làm như vậy.
Diệp Tranh Vanh nghe xong thì xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoàng Oanh.
- Hội trưởng.
- Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Lúc này đây, không đợi Hoàng Oanh nói tiếp, Diệp Tranh Vanh đã lạnh giọng cắt ngang lời nói của Hoàng Oanh.
- Vâng, hội trưởng.
Cả người Hoàng Oanh chấn động, nàng biết Diệp Tranh Vanh không phải trách cứ hành động của nàng trong buổi thảo luận, mà Diệp Tranh Vanh trách nàng vì nàng chưa nhận được sự cho phép của Diệp Tranh Vanh mà nàng đã chủ trương tự làm.
Bởi vì.
Hai chữ “ Thần phục” chính là yêu cầu của Diệp Tranh Vanh.
- Sau khi dùng cơm xong thì Bùi Đông Lai đã mang theo Tần Đông Tuyết đi Bát Đạt lĩnh, hơn nữa còn có bảo tiêu của Tần gia.
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh không nói thêm gì, Hoàng Oanh do dự một chút rồi lại nói:
- Còn về phần Bùi Vũ Phu thì vẫn chưa có tin tức gì của hắn.
Nói xong, Hoàng Oanh hơi có vẻ lo lắng mà nhìn vào Diệp Tranh Vanh, nàng phát hiện Diệp Tranh Vanh không hề tức giận chút nào.
- Hội trưởng, tuy rằng vào buổi thảo luận hôm nay thì Bùi Đông Lai đã bỗng nhiên nổi tiếng, nhưng mà cá nhân tôi cho rằng sẽ không ai tin tưởng cái đề tài kia là do hắn làm.
Hoàng Oanh tiếp tục nói:
- Như vậy, thu hoạch lớn nhất hôm nay của hắn chỉ là lực ủng hộ của Cổ Bồi Nguyên cùng với những lời khen thưởng của đám người kia.
Nói tới đây thì Hoàng Oanh hơi dừng lại một chút, nàng thấy Diệp Tranh Vanh không lên tiếng thì nói tiếp:
- Bằng vào biểu hiện hôm nay của hắn thì hắn vẫn không có tư cách bước vào cửa của Tần gia, cho dù hắn có tư cách thì người của Tần gia cũng sẽ không lựa chọn hắn.
- Nói xong chưa?
Diệp Tranh Vanh thản nhiên hỏi.
Hoàng Oanh muốn lại thôi.
- Nói xong rồi thì đi ra đi.
Diệp Tranh Vanh ra lệnh trục khách.
Hoàng Oanh không có bước ra ngoài mà là quật cường, sau đó đưa tay cởi áo ra.
Lông mày của Diệp Tranh Vanh nhíu lại.
“…”
Áo được cởi ra, cả người của Hoàng Oanh liền bại lộ trước mặt Diệp Tranh Vanh.
- Hội trưởng, Tần Đông Tuyết không đáng để ngài làm như vậy.
Thân thể của Hoàng Oanh trần truồng bước lên một bước.
- Ta đã nói rồi, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Diệp Tranh Vanh lạnh lùng nhìn vào Hoàng Oanh, giọng nói không thể nghi ngờ:
- Cô đã bị khai trừ khỏi Hồng Kinh hội, mặc xong quần áo rồi cút.
“ Bá”
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Tranh Vanh giống như là một thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim của Hoàng Oanh, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
- Nạp Lan Minh Châu vì danh vì lợi mới tiến vào Hồng Kinh hội, còn tôi là vì ngài.
Nước mắt của Hoàng Oanh chảy xuống, nàng khẽ cắn môi, nhẹ giọng mở miệng.
Nói xong, nàng khom xuống nhặt quần áo rồi chạy ra khỏi phòng.
- Bùi Đông Lai, mày cho rằng bản thân mày đã lọt vào mắt của người Tần gia sao?
Đưa mắt nhìn bóng lưng Hoàng Oanh chạy ra khỏi phòng, mặt Diệp Tranh Vanh vẫn không đổi sắc, lãnh mạc vô tình nói:
- Mày quá ngây thơ rồi.
Cùng lúc đó.
Hoàng Gia Lâm Viên, trong một biệt thự được bảo về sâm nghiêm.
Tần Tranh từ trong xe bước xuống, dưới sự dẫn dắt của một nam nhân trung niên, Tần Tranh tiến vào biệt thự.
- Lão gia tử ở bên trong chờ cậu, cậu vào đi.
Tiến vào biệt thự, thân là thư ký của Tần lão gia tử thì nam nhân trung niên chỉ vào thư phòng, cười nói.
- Ừh.
Tần Tranh mỉm cười gật đầu, sau đó một mình hướng thư phòng bước đến.
“ Cốc…Cốc”
Cửa phòng được đóng lại, bất quá Tần Tranh cũng không có tiến vào mà là đứng ở trước cửa, nhẹ gõ cửa.
- Vào đi.
Trong thư phòng, thân là gia chủ của Tần gia Tần Hồng Sơn đang ngồi ở trước bàn đọc sách để đọc một tài liệu mật, nghe được tiếng gõ cửa thì cũng không ngẩng đầu lên.
“ Két”
Tần Tranh đẩy cửa vào, thấy Tần Hồng Sơn đang đọc tài liệu thì cũng không có quầy rầy mà là ngồi ở trên ghế sa-lon chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, Tần Hồng Sơn buông tập tài liệu ra rồi tháo kính mắt xuống.
- Cha, chuyện lúc sáng cha đã biết chưa?
Thấy Tần Hồng Sơn tháo kính xuống, Tần Tranh chủ động mở miệng hỏi.
- Con thấy thế nào?
Tần Hồng Sơn lại đeo kính lên, nói thẳng vào vấn đề.
- Bài luận văn kia chắc hắn là do Cổ Bồi Nguyên làm ra.
Tần Tranh nói ra cách nhìn của mình, ngay cả khi hắn biết được Bùi Đông Lai là con của Bùi Vũ Phu, ngay cả khi hắn biết được đạo lý hổ phụ vô khuyển tử nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, một người mới 18t đang là sinh viên thì không thể làm ra một đề tài mà nó có thể đoạt được giả Nobel được.
Tần Hồng Sơn trầm mặc không nói.
- Con từng tiếp xúc qua với Cổ Bồi Nguyên, biết được người này là một người vô cùng chính trực.
Thấy Tần Hồng Sơn không nói lời nào, Tần Tranh lại nói:
- Tiểu tử này có thể làm cho Cổ Bồi Nguyên làm trái quy tắc của mình để giúp hắn, đúng là hiếm có.
- Ừh.
Lúc này đây, Tần Hồng Sơn khẽ gật đầu, hiển nhiên hắn đối với Cổ Bồi Nguyên cũng không xa lại gì. Bùi Đông Lai có thể làm cho Cổ Bồi Nguyên coi trọng như thế tất cũng có chỗ hơn người.
- Cuối tháng 10, tiểu tử đó sẽ đại diện cho quân khu Giang Ninh tham gia Đại Bỉ Võ của cả nước.
Tần Tranh bổ sung:
- Nửa tháng kế tiếp, hắn cũng không rời khỏi Yên Kinh.
- Tiếp tục quản thúc Đông Tuyết.
Sau một lúc trầm mặc, Tần Hồng Sơn làm ra quyết định:
- Mặc khác, tai nghe là giả, mắt thấy là thật, để bọn tiểu Yến tự mình gặp hắn.
- Được.
Tần Tranh liền gật đầu đáp ứng:
- Cha, cha có muốn gặp hắn không?
- Không cần.
Tần Hồng Sơn lắc đầu nói:
- Bùi Vũ Phu không hiện thân, con cũng cần ra mặt.
- Vâng.
Tần Tranh đáp lại nhưng trong lòng lại chờ mong nhìn thấy Bùi Vũ Phu, người ở năm đó đã từng đánh bại hắn trên tình trường.
- Tiểu Tranh, kể từ đời gia gia của con thì Tần gia của chúng ta đã bắt đầu xuống dốc rồi.
Tần Hồng Sơn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tần Tranh:
- Vốn bản thân cha muốn thông qua đám hỏi cùng Diệp gia để con được thuận lợi tiến thêm bước nữa. Nếu như vậy thì ít nhất trong vòng 10 năm Tần gia của chúng ta sẽ không bị rớt xuống.
Tần Tranh chăm chú nghe.
- Chẳng qua là người định không bằng trời định, Haiz…thật không ngờ đứa bé Đông Tuyết kia.. Haiz…
Nhắc tới Tần Đông Tuyết thì Tần Hồng Sơn không khỏi cảm thấy đau đầu, sau đó giận dữ nói:
- Chuyện lần này là phúc hay họa còn rất khó nói, tóm lại nhất định chúng ta phải cẩn thận. Bởi vì nó sẽ quyết định tương lai Tần gia của chúng ta.
- Con đã hiểu.
Trong lòng Tần Tranh cũng thở dài, nếu như hắn không biết được điểm này thì làm sao lại làm con gái của mình khó xử như vậy, làm sao lấy hạnh phúc của con gái mình ra làm trò đùa đây?
Hắn muốn làm một người cha tốt.
Nhưng mà hắn càng muốn làm một gia chủ tốt.
30’ sau.
Tần Tranh đón xe rời khỏi Hoàng Gia Lâm Viên.
- Tần thư ký, trước mắt tiểu thư cùng với thanh niên tên là Bùi Đông Lai đang ở Bát Đạt lĩnh.
Ô tô chạy ra khỏi Hoàng Gia Lâm Viên, lái xe của Tần Tranh xin chỉ thị, nói:
- Có cần đón tiểu thư trở về không?
- Không cần, đứa nhỏ kia cũng không dễ dàng gì.
Tần Tranh khẽ thở dài, sau đó đem ánh mắt nhìn ra cửa xe, nhìn về tòa tứ hợp viện của Bùi Vũ Phu, nhịn không được mà thầm nghĩ: “ Vũ Phu, 20 năm trước ông đã đại náo kinh thành, lấy tư thế không ai bì nổi mà mang theo Vãn Tình rời đi. Hiện tại, con của ông lại muốn đem đi con gái của tôi, điều này cần phải xem lễ hỏi của ông có đủ trọng lương không?”
-----------
Khi ánh mặt trời vừa nhô lên khỏi ngọn cây, trong bãi đỗ xe trên Bát Đạt lĩnh, Bùi Đông Lai ngồi ở trong chiếc Audi A6 có biển số Yên Kinh, Tần Đông Tuyết đang đắp chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn của hắn ngồi ở bên cạnh, dựa vào vai hắn, khóe miệng nàng nở ra nụ cười hạnh phúc.
Tối qua, sau khi hắn và Tần Đông Tuyết lên Bát Đạt lĩnh, bởi vì nhiệt độ hơi thấp, hắn sợ Tần Đông Tuyết cảm lạnh cho nên 2 người đã trở về trong xe.
Sau khi vào xe, Tần Đông Tuyết muốn nghe chuyện nửa năm qua của Bùi Đông Lai, bddl cũng không có giấu diếm mà đem mọi việc kể ra cho tđr nghe. Kết quả, mới nghe được một nữa thì Tần Đông Tuyết đã lăn ra ngủ.
Không biết qua bao lâu, Tần Đông Tuyết mở to mắt, nhìn thấy Bùi Đông Lai gần trong gang tấc:
- Tại sao không gọi tớ dậy?
Nói xong, Tần Đông Tuyết cảm thấy có chút tự trách, nàng cảm thấy được thời gian ở bên cạnh Bùi Đông Lai mà để ngủ thì thật sự quá lãng phí.
- Nhìn cậu ngủ ngon như vậy, tớ không đành lòng.
Bùi Đông Lai ôn nhu nói:
- Hơn nữa, tối hôm trước cậu cũng đã không ngủ.
Vẻ mặt Tần Đông Tuyết ngạc nhiên, nàng muốn hỏi vì sao Bùi Đông Lai lại biết nàng không ngủ vào tối hôm trước. Nhưng lúc này nàng lại thấy được một tên bảo tiêu của Tần gia đang đi tới.
Thấy một màn như vậy, Tần Đông Tuyết hơi nhíu mày.
- Cần phải trở về rồi.
Bùi Đông Lai nhẹ nhàng giúp đỡ Tần Đông Tuyết sửa sang lại đầu tóc rối bời một lát sau đó bước xuống xe.
- Chúng tôi muốn đưa tiểu thư trở về, xin cậu hãy phối hợp một chút.
Tên bảo tiêu Tần gia kia đi đến trước người Bùi Đông Lai rồi nói thẳng.
Bùi Đông Lai mỉm cười gật đầu.
- Ngoài ra, Tần thư ký còn muốn nói cho cậu biết, 2 ngày sau sẽ có người sẽ gọi điện cho cậu, ước chừng sẽ gặp mặt cậu, ngài đề nghị cậu nên đi gặp người đó một lần.
Bảo tiêu Tần gia bổ sung thêm.
Trong lòng Bùi Đông Lai liền hiểu rõ, nụ cười trên mặt vẫn không giảm:
- Cảm ơn.
- Đông Lai.
Sau đó, không đợi tên bảo tiêu kia mở miệng, Tần Đông Tuyết đi đến bên người Bùi Đông Lai, cầm 2 tay của Bùi Đông Lai rồi nắm chặt, vẻ mặt kiên định nói:
- Cậu phải nhớ rõ, vô luận phát sinh chuyện gì thì sự việc giữa 2 chúng ta vẫn là do 2 chúng ta định đoạt.
- Tớ nói rồi, tớ sẽ quang minh chính đại đi vào Tần gia để dắt cậu rời đi.
Dưới ánh rạng đông.
Bùi Đông Lai vươn tay ra vuốt vào má của Tần Đông Tuyết, nói ra từng lời hứa hẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.