Quyển 1 - Chương 195: Vũ Thần vừa ra định càn khôn ( Thượng )
Phong Cuồng
17/04/2013
Cung điện Bố Lạp Đạt được xưng là Phổ Đà Sơn thứ 2, nó nằm sừng sững ở phía tây bắc Hồng Sơn, là một cung điện có quy mô to lớn.
Cung điện Bố Lạp Đạt có tổng cộng 13 tầng, cao 110m, độ cao so với mặt nước biển là 3750m, toàn bộ cung điện dựa vào đỉnh núi, chiếm diện tích hơn 10.000 mét vuông.
Lúc hoàng hôn, một người thân mặc một trường bào màu đen, mái tóc dài phiêu dật, lưng đeo một thanh trường kiếm, bước đi giống như một đại kiếm trách trong film cổ trang.
Dưới ánh trời chiều, đối mặt với những cái nhìn chăm chúc của đám du khách, nam nhân trung niên thân mặc một trường bào màu đen vẫn không để ý đến, mà là dọc theo bậc thang, từng bước đi đến cung điện Bố Lạp Đạt.
Trên quảng trường, vài lão tăng thấy nam nhân trung niên này đến thì tất cả mọi người đều lộ ra khuôn mặt lo lắng.
Bởi vì. . . Bọn họ cũng đều nam nhân trung niên này.
Cô Độc Phong Ảnh.
Một cái tên trong vòng 10 năm qua, làm cho giới võ học TQ nghe đến là phải sợ vỡ mật.
10 năm qua, sau khi mai danh ẩn tích thì Cô Độc Phong Ảnh đã tái xuất giang hồ, lần lượt khiên chiến cái đại môn phái, đến nay vẫn chưa bại trận lần nào.
Mà một tháng trước, Cô Độc Phong Ảnh đã đến nơi này, khiêu chiến với đệ nhất cao thủ ở đây là Tàng Bố Trát Khắc đại sư.
- Cô Độc Phong Ảnh, ông muốn cùng ta chiến một trận ư?
Trong một tháng qua, Cô Độc Phong Ảnh vẫn chưa khiên chiến, Tàng Bố Trát Khắc nghĩ rằng Cô Độc Phong Ảnh đã quên, hiện giờ thấy Cô Độc Phong Ảnh tiến đến thì Tàng Bố Trát Khắc hỏi một câu.
- Người đứng thứ 3 trên Long bảng Không Minh đại sư đã không dám ứng chiến, chẳng lẽ người đứng thứ 5 như ông cũng không dám sao?
Cô Độc Phong Ảnh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, vẻ mặt cao ngạo nhìn Tàng Bố Trát Khắc đại sư.
- Không Minh đại sư không tiếp nhận lời khiêu chiến của ông cũng không phải là do đại sư sợ ông, mà đại sư một lòng tu luyện phật học.
Nghe được lời nói cuồng vọng của Cô Độc Phong Ảnh , Tàng Bố Trát Khắc đại sư cau mày nói:
- Nếu ông đã muốn cùng ta chiến một trận, như vậy ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ông. Đến đây đi, xuất kiếm đi, để cho ta biết một chút về phong thái của Tung của đệ nhất kiếm.
- Thế gian này chỉ có Bùi Vũ Phu và người ở Tử Cấm Thành kia đáng giá để ta xuất kiếm, còn ông, ta dùng ta không cũng đủ rồi.
Cô Độc Phong Ảnh ngạo nghễ mà đứng, giống như kiếm thần hạ phàm.
- Vũ Thần rời núi rồi sao?
Tàng Bố Trát Khắc đại sư không để ý đến sự cuồng ngạo của Cô Độc Phong Ảnh , mà vẻ mặt mang theo vài phần kinh ngạc hỏi.
Không riêng gì hắn mà vài lão tăng ở phía sau, nghe được 3 chữ Bùi Vũ Phu thì sắc mặt liền thay đổi.
Tất cả chuyện này, đơn giản là trận chiến năm đó.
Trận chiến ấy, Bùi Vũ Phu một chiêu đã giết Vũ Thần của NB, hô lên “ Phạm vào Hoa Hạ dù xa cũng giết” những lời này đã khiến địa vị của Vũ Thần trong giới võ học không thể bị lay động.
- Đúng, hắn đã xuất hiện.
Nhắc tới Bùi Vũ Phu, trên người Cô Độc Phong Ảnh liền tràn ngập chiến ý:
- Ra tay đi Tàng Bố Trát Khắc, không cần phải lãng phí thời gian, đánh bại ông, ta sẽ đến tìm hắn.
Nói xong, chiến ý của Cô Độc Phong Ảnh tăng lên, đầu tóc không gió mà bay, trường bào rung động “ Vù..vù”
- Mọi người lui lại phía sau.
Cảm nhận được chiến ý của Cô Độc Phong Ảnh , sắc mặt của Tàng Bố Trát Khắc ngưng trọng, ý bao mọi người lui về phía sau, đồng thời ném thanh trượng trong tay ra ngoài:
- Cô Độc Phong Ảnh , ông đã không muốn xuất kiếm vậy thì ta đây liền dùng tay tay không chiến với ông một trận.
“ Phành”
Nói xong, Tàng Bố Trát Khắc liền dậm chân, mặt đất vỡ vụn, đột nhiên Tàng Bố Trát Khắc liền biến mất giống như là chưa từng xuất hiện.
Trong chớp mắt, Tàng Bố Trát Khắc đã tiến sát tới Cô Độc Phong Ảnh , rồi vung ra một quyền.
Đối mặt với một quyền của Tàng Bố Trát Khắc, Cô Độc Phong Ảnh cũng không né tránh, cũng không còn dám khinh thị, mà là đưa tay đỡ.
“ Phanh”
Quyền chưởng chạm nhau, kình lực liền bạo phát.
“ Rầm… Rầm”
Kình lực bạo phát, cả người Cô Độc Phong Ảnh chấn động, gạch ở dưới chân liền vỡ vụn, sau đó 2 người liền lui sau vài bước.
So sánh với Cô Độc Phong Ảnh mà nói, Tàng Bố Trát Khắc đã bị lực phản chấn, cả người bay ngược ra sau, ước chừng bay khoảng 10m thì hắn mới dừng lại. Gạch đá ở dưới chân đã bị hắn dẫm nát vụn.
Thấy một màn như vậy, vài tên tăng nhân đang quan sát cuộc chiến bỗng sắc mặt biến đổi.
Mà khuôn mặt của Tàng Bố Trát Khắc đã trở nên trắng, hắn điều chỉnh lại hơi thở một chút, sau đó cười khổ:
- Ông thắng, ta không phải là đối thủ của ông.
Nghe được Tàng Bố Trát Khắc nói như vậy thì Cô Độc Phong Ảnh nở ra một nụ cười, hắn không nói nhảm, xoay người rời đi.
- Sư huynh, huynh không sao chứ?
Mắt thấy Cô Độc Phong Ảnh rời đi, 4 tên tăng nhân liền lao lên phía trước.
- Không sao.
Tàng Bố Trát Khắc nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt dần dần khôi phục lại bình thường.
- Thật không nghĩ tới, thực lực của hắn đã đạt tới trình độ như vậy.
Nghe được Tàng Bố Trát Khắc nói mình không có việc gì thì 4 gã tăng nhân liền yên lòng, một người trong đó nhịn không được cảm thán nói.
- Cũng không biết cuộc chiến giữa hắn và Vũ Thần, rốt cuộc ai thắng ai thua?
Tên tăng nhân kia vừa dứt lời thì một gã khác nhịn không được hỏi.
Nói xong, 4 gã tăng nhân liền nhìn Tàng Bố Trát Khắc, chờ Tàng Bố Trát Khắc trả lời.
- Lấy thực lực của hắn bây giờ chỉ sợ ngoài vị ở Tử Cấm Thành ra thì không có ai là đối thủ của hắn .
Tàng Bố Trát Khắc trầm ngâm nói:
- Còn về phần Vũ Thần, giang hồ đồn đãi năm đó hắn bị vị ở Tử Cấm Thành cắt đứt một chân. Nếu như có chuyện này thì hắn muốn chiến thắng Cô Độc Phong Ảnh là một chuyện rất khó. Đương nhiên, nếu chuyện kia không có thật thì như vậy sẽ rất khó nói.
Nghe Tàng Bố Trát Khắc nói như thế thì 4 gã tăng nhân không nói gì nữa. Bọn hắn liền nhìn về phương hướng Cô Độc Phong Ảnh rời đi, trong đôi mắt hiện lên vẻ chờ mong. Dường như, chờ mong cuộc chiến giữa Cô Độc Phong Ảnh và Bùi Vũ Phu .
. . .
Hai giờ sau, màn đêm hoàn toàn bao phủ chốn phồn hoa Đông Hải.
Trong thư phòng của một khu nhà giàu biệt thự Tử Viên.
Quý Hồng thân mặc một quần áo màu đỏ ngồi ở trên ghế thư phòng.
“ Két”
Cửa thư phòng bị đẩy ra, một thanh niên có diện mạo bình thường bước vào thư phòng.
- Lão bản.
Nhẹ đóng cửa lại, thanh niên trước tiên hành lễ với Quý Hồng .
- Tình huống hiện tại như thế nào?
Quý Hồng trầm giọng hỏi.
- Bẩm lão bản, trước mặt cảnh sát Hàng Hồ đã thông báo kết quả của vụ án Phương Chấn , cho là kẻ thù của Phương Chấn gây nên. Một giờ trước, cảnh sát Hàng Hồ đã xuất động, đem 5 tên thành viên trung tâm dưới tay của Phương Chấn bắt lại.
Đôi mặt với câu hỏi của Quý Hồng , tên thanh niên liền đáp:
- Ngoài ra, cảnh sát Hàng Hồ đã cùng liên hợp với cảnh sát Đông Hải, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh cảnh sát sẽ xuống tay đối với chúng ta.
- Phương Hồng Cương có bị bắt không?
Quý Hồng hơi nhíu mày, hỏi.
- Không có.
- Tốt lắm, cậu cứ đi ra ngoài đi, có tin tức gì thì báo lại cho ta.
Nghe được thanh niên báo lại, lông mày Quý Hồng càng nhíu lại chặt hơn, nàng biết Bùi Đông Lai không lừa nàng. Quả thật Bạch Quốc Du đã trở thành chỗ dựa của Bùi Đông Lai , hơn nữa lại lợi dụng cảnh sát để trợ giúp Bùi Đông Lai diệt trừ những tên ác nghiệt còn lại của Phương Chấn , giúp Bùi Đông Lai xưng bá ở hắc đạo Hàng Hồ.
- Vâng, lão bản.
Thanh niên cung kính rời khỏi.
“ Reng… Reng”
Thanh niên vừa mới bước ra thì điện thoại trong thư phòng vang lên.
Quý Hồng nhìn người tới là ai, thấy được số này, sắc mặt nàng trở nên trưng trọng.
- Quý lão bản, tình huống hiện tại đã phát triển ngoài dự liệu của a, trước mắt, cảnh sát Hàng Hồ đã tham gia vào. Đem vụ án Cửu Khê Mân Côi cùng với vụ án sống mái ở Đông Hải có liên quan với nhau, trải qua nghiên cứu giữa song phương thì xác định đây là một cuộc báo thù.
Trong điện thoại, giọng nói của Quách cục trưởng vô cùng nghiêm túc:
- Mặt khác cấp trên đã ra lệnh, vụ án lần này nhất định phải điều tra kỹ, sợ là đè không xuống.
- Quách cục trưởng, tôi biết chuyện này vô cùng khó giải quyết nhưng mong ngài hãy toàn lực hỗ trợ.
Quý Hồng chau mày nói.
- Ta cũng muốn giúp cô nhưng mà cô có điều không biết, cảnh sát Hàng Hồ tham gia vào là do có Bạch Quốc Du ở phía sau, mà cô cũng biết thân phận của Bạch Quốc Du .
Đầu bên kia điện thoại, Quách cục trưởng thở dài:
- Chuyện này ta cũng hữu tâm vô lực.
Quý Hồng trầm mặc, nàng rất rõ, tuy rằng Quách cục trưởng là lão đại cảnh sát ở Đông Hải, hơn nữa lại có người ở Tử Cấm Thành nhưng mà người ra mặt lại là Bạch Quốc Du , căn bản là không cùng một cấp bậc.
Dưới tình hình như thế, Quách cục trưởng không dám xen vào chuyện này cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
- Quý lão bản, hiện tại cấp trên đã ra lẹnh, để cho Trần Anh phụ trách vụ án này, ta đề nghị cô nên bỏ xe giữ tướng.
Quý Hồng trầm mặc khiến cho Quách cục trưởng có chút xấu hổ, hắn trầm ngâm một chút.
- Đa tạ lời nhắc nhở của Quách cục trưởng.
Quý Hồng híp mắt nói cảm ơn.
Quách cục trường không nói lời vô ích, trực tiếp cúp điện thoại.
- Bùi Đông Lai , mặc dù Bạch Quốc Du ra mặt giúp ngươi nhưng mà ngươi chớ quên nơi này dù sao cũng là Đông Hải, không phải Hồ Giang. Bạch Quốc Du cũng không thể với tay tới được, Diệp gia sẽ không ngồi yên.
Cúp điện thoại, Quý Hồng đứng dậy đi đến trước cửa, thì thào:
- Còn về phần Trần Anh, tuy rằng khó chơi nhưng mà nếu là nàng muốn lợi dụng mạng lưới tình báo của Long Nha để nhổ tận gốc thì sẽ xảy ra phản ứng dây chuyện, làm cho ích lợi của nhiều người bị tổn hại. Ta nghĩ, những người đó không có khả năng trơ mắt nhìn nàng làm như vậy!
Nói xong lời cuối, khuôn mặt Quý Hồng hiện lên vẻ tức giận.
- Bùi Đông Lai có câu, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt.
Nói xong lời cuối cùng, Quý Hồng vừa cười:
- Chỉ cần sư phụ ta giết được cha ngươi, như vậy những gì cố gắng của ngươi sẽ trở nên vô nghĩa.
Nói xong, ánh mắt của Quý Hồng nhìn về phía Tây.
Phía Tây.
Cô Độc Phong Ảnh kiếm chỉ Đông Hải!
Cung điện Bố Lạp Đạt có tổng cộng 13 tầng, cao 110m, độ cao so với mặt nước biển là 3750m, toàn bộ cung điện dựa vào đỉnh núi, chiếm diện tích hơn 10.000 mét vuông.
Lúc hoàng hôn, một người thân mặc một trường bào màu đen, mái tóc dài phiêu dật, lưng đeo một thanh trường kiếm, bước đi giống như một đại kiếm trách trong film cổ trang.
Dưới ánh trời chiều, đối mặt với những cái nhìn chăm chúc của đám du khách, nam nhân trung niên thân mặc một trường bào màu đen vẫn không để ý đến, mà là dọc theo bậc thang, từng bước đi đến cung điện Bố Lạp Đạt.
Trên quảng trường, vài lão tăng thấy nam nhân trung niên này đến thì tất cả mọi người đều lộ ra khuôn mặt lo lắng.
Bởi vì. . . Bọn họ cũng đều nam nhân trung niên này.
Cô Độc Phong Ảnh.
Một cái tên trong vòng 10 năm qua, làm cho giới võ học TQ nghe đến là phải sợ vỡ mật.
10 năm qua, sau khi mai danh ẩn tích thì Cô Độc Phong Ảnh đã tái xuất giang hồ, lần lượt khiên chiến cái đại môn phái, đến nay vẫn chưa bại trận lần nào.
Mà một tháng trước, Cô Độc Phong Ảnh đã đến nơi này, khiêu chiến với đệ nhất cao thủ ở đây là Tàng Bố Trát Khắc đại sư.
- Cô Độc Phong Ảnh, ông muốn cùng ta chiến một trận ư?
Trong một tháng qua, Cô Độc Phong Ảnh vẫn chưa khiên chiến, Tàng Bố Trát Khắc nghĩ rằng Cô Độc Phong Ảnh đã quên, hiện giờ thấy Cô Độc Phong Ảnh tiến đến thì Tàng Bố Trát Khắc hỏi một câu.
- Người đứng thứ 3 trên Long bảng Không Minh đại sư đã không dám ứng chiến, chẳng lẽ người đứng thứ 5 như ông cũng không dám sao?
Cô Độc Phong Ảnh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, vẻ mặt cao ngạo nhìn Tàng Bố Trát Khắc đại sư.
- Không Minh đại sư không tiếp nhận lời khiêu chiến của ông cũng không phải là do đại sư sợ ông, mà đại sư một lòng tu luyện phật học.
Nghe được lời nói cuồng vọng của Cô Độc Phong Ảnh , Tàng Bố Trát Khắc đại sư cau mày nói:
- Nếu ông đã muốn cùng ta chiến một trận, như vậy ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ông. Đến đây đi, xuất kiếm đi, để cho ta biết một chút về phong thái của Tung của đệ nhất kiếm.
- Thế gian này chỉ có Bùi Vũ Phu và người ở Tử Cấm Thành kia đáng giá để ta xuất kiếm, còn ông, ta dùng ta không cũng đủ rồi.
Cô Độc Phong Ảnh ngạo nghễ mà đứng, giống như kiếm thần hạ phàm.
- Vũ Thần rời núi rồi sao?
Tàng Bố Trát Khắc đại sư không để ý đến sự cuồng ngạo của Cô Độc Phong Ảnh , mà vẻ mặt mang theo vài phần kinh ngạc hỏi.
Không riêng gì hắn mà vài lão tăng ở phía sau, nghe được 3 chữ Bùi Vũ Phu thì sắc mặt liền thay đổi.
Tất cả chuyện này, đơn giản là trận chiến năm đó.
Trận chiến ấy, Bùi Vũ Phu một chiêu đã giết Vũ Thần của NB, hô lên “ Phạm vào Hoa Hạ dù xa cũng giết” những lời này đã khiến địa vị của Vũ Thần trong giới võ học không thể bị lay động.
- Đúng, hắn đã xuất hiện.
Nhắc tới Bùi Vũ Phu, trên người Cô Độc Phong Ảnh liền tràn ngập chiến ý:
- Ra tay đi Tàng Bố Trát Khắc, không cần phải lãng phí thời gian, đánh bại ông, ta sẽ đến tìm hắn.
Nói xong, chiến ý của Cô Độc Phong Ảnh tăng lên, đầu tóc không gió mà bay, trường bào rung động “ Vù..vù”
- Mọi người lui lại phía sau.
Cảm nhận được chiến ý của Cô Độc Phong Ảnh , sắc mặt của Tàng Bố Trát Khắc ngưng trọng, ý bao mọi người lui về phía sau, đồng thời ném thanh trượng trong tay ra ngoài:
- Cô Độc Phong Ảnh , ông đã không muốn xuất kiếm vậy thì ta đây liền dùng tay tay không chiến với ông một trận.
“ Phành”
Nói xong, Tàng Bố Trát Khắc liền dậm chân, mặt đất vỡ vụn, đột nhiên Tàng Bố Trát Khắc liền biến mất giống như là chưa từng xuất hiện.
Trong chớp mắt, Tàng Bố Trát Khắc đã tiến sát tới Cô Độc Phong Ảnh , rồi vung ra một quyền.
Đối mặt với một quyền của Tàng Bố Trát Khắc, Cô Độc Phong Ảnh cũng không né tránh, cũng không còn dám khinh thị, mà là đưa tay đỡ.
“ Phanh”
Quyền chưởng chạm nhau, kình lực liền bạo phát.
“ Rầm… Rầm”
Kình lực bạo phát, cả người Cô Độc Phong Ảnh chấn động, gạch ở dưới chân liền vỡ vụn, sau đó 2 người liền lui sau vài bước.
So sánh với Cô Độc Phong Ảnh mà nói, Tàng Bố Trát Khắc đã bị lực phản chấn, cả người bay ngược ra sau, ước chừng bay khoảng 10m thì hắn mới dừng lại. Gạch đá ở dưới chân đã bị hắn dẫm nát vụn.
Thấy một màn như vậy, vài tên tăng nhân đang quan sát cuộc chiến bỗng sắc mặt biến đổi.
Mà khuôn mặt của Tàng Bố Trát Khắc đã trở nên trắng, hắn điều chỉnh lại hơi thở một chút, sau đó cười khổ:
- Ông thắng, ta không phải là đối thủ của ông.
Nghe được Tàng Bố Trát Khắc nói như vậy thì Cô Độc Phong Ảnh nở ra một nụ cười, hắn không nói nhảm, xoay người rời đi.
- Sư huynh, huynh không sao chứ?
Mắt thấy Cô Độc Phong Ảnh rời đi, 4 tên tăng nhân liền lao lên phía trước.
- Không sao.
Tàng Bố Trát Khắc nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt dần dần khôi phục lại bình thường.
- Thật không nghĩ tới, thực lực của hắn đã đạt tới trình độ như vậy.
Nghe được Tàng Bố Trát Khắc nói mình không có việc gì thì 4 gã tăng nhân liền yên lòng, một người trong đó nhịn không được cảm thán nói.
- Cũng không biết cuộc chiến giữa hắn và Vũ Thần, rốt cuộc ai thắng ai thua?
Tên tăng nhân kia vừa dứt lời thì một gã khác nhịn không được hỏi.
Nói xong, 4 gã tăng nhân liền nhìn Tàng Bố Trát Khắc, chờ Tàng Bố Trát Khắc trả lời.
- Lấy thực lực của hắn bây giờ chỉ sợ ngoài vị ở Tử Cấm Thành ra thì không có ai là đối thủ của hắn .
Tàng Bố Trát Khắc trầm ngâm nói:
- Còn về phần Vũ Thần, giang hồ đồn đãi năm đó hắn bị vị ở Tử Cấm Thành cắt đứt một chân. Nếu như có chuyện này thì hắn muốn chiến thắng Cô Độc Phong Ảnh là một chuyện rất khó. Đương nhiên, nếu chuyện kia không có thật thì như vậy sẽ rất khó nói.
Nghe Tàng Bố Trát Khắc nói như thế thì 4 gã tăng nhân không nói gì nữa. Bọn hắn liền nhìn về phương hướng Cô Độc Phong Ảnh rời đi, trong đôi mắt hiện lên vẻ chờ mong. Dường như, chờ mong cuộc chiến giữa Cô Độc Phong Ảnh và Bùi Vũ Phu .
. . .
Hai giờ sau, màn đêm hoàn toàn bao phủ chốn phồn hoa Đông Hải.
Trong thư phòng của một khu nhà giàu biệt thự Tử Viên.
Quý Hồng thân mặc một quần áo màu đỏ ngồi ở trên ghế thư phòng.
“ Két”
Cửa thư phòng bị đẩy ra, một thanh niên có diện mạo bình thường bước vào thư phòng.
- Lão bản.
Nhẹ đóng cửa lại, thanh niên trước tiên hành lễ với Quý Hồng .
- Tình huống hiện tại như thế nào?
Quý Hồng trầm giọng hỏi.
- Bẩm lão bản, trước mặt cảnh sát Hàng Hồ đã thông báo kết quả của vụ án Phương Chấn , cho là kẻ thù của Phương Chấn gây nên. Một giờ trước, cảnh sát Hàng Hồ đã xuất động, đem 5 tên thành viên trung tâm dưới tay của Phương Chấn bắt lại.
Đôi mặt với câu hỏi của Quý Hồng , tên thanh niên liền đáp:
- Ngoài ra, cảnh sát Hàng Hồ đã cùng liên hợp với cảnh sát Đông Hải, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh cảnh sát sẽ xuống tay đối với chúng ta.
- Phương Hồng Cương có bị bắt không?
Quý Hồng hơi nhíu mày, hỏi.
- Không có.
- Tốt lắm, cậu cứ đi ra ngoài đi, có tin tức gì thì báo lại cho ta.
Nghe được thanh niên báo lại, lông mày Quý Hồng càng nhíu lại chặt hơn, nàng biết Bùi Đông Lai không lừa nàng. Quả thật Bạch Quốc Du đã trở thành chỗ dựa của Bùi Đông Lai , hơn nữa lại lợi dụng cảnh sát để trợ giúp Bùi Đông Lai diệt trừ những tên ác nghiệt còn lại của Phương Chấn , giúp Bùi Đông Lai xưng bá ở hắc đạo Hàng Hồ.
- Vâng, lão bản.
Thanh niên cung kính rời khỏi.
“ Reng… Reng”
Thanh niên vừa mới bước ra thì điện thoại trong thư phòng vang lên.
Quý Hồng nhìn người tới là ai, thấy được số này, sắc mặt nàng trở nên trưng trọng.
- Quý lão bản, tình huống hiện tại đã phát triển ngoài dự liệu của a, trước mắt, cảnh sát Hàng Hồ đã tham gia vào. Đem vụ án Cửu Khê Mân Côi cùng với vụ án sống mái ở Đông Hải có liên quan với nhau, trải qua nghiên cứu giữa song phương thì xác định đây là một cuộc báo thù.
Trong điện thoại, giọng nói của Quách cục trưởng vô cùng nghiêm túc:
- Mặt khác cấp trên đã ra lệnh, vụ án lần này nhất định phải điều tra kỹ, sợ là đè không xuống.
- Quách cục trưởng, tôi biết chuyện này vô cùng khó giải quyết nhưng mong ngài hãy toàn lực hỗ trợ.
Quý Hồng chau mày nói.
- Ta cũng muốn giúp cô nhưng mà cô có điều không biết, cảnh sát Hàng Hồ tham gia vào là do có Bạch Quốc Du ở phía sau, mà cô cũng biết thân phận của Bạch Quốc Du .
Đầu bên kia điện thoại, Quách cục trưởng thở dài:
- Chuyện này ta cũng hữu tâm vô lực.
Quý Hồng trầm mặc, nàng rất rõ, tuy rằng Quách cục trưởng là lão đại cảnh sát ở Đông Hải, hơn nữa lại có người ở Tử Cấm Thành nhưng mà người ra mặt lại là Bạch Quốc Du , căn bản là không cùng một cấp bậc.
Dưới tình hình như thế, Quách cục trưởng không dám xen vào chuyện này cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
- Quý lão bản, hiện tại cấp trên đã ra lẹnh, để cho Trần Anh phụ trách vụ án này, ta đề nghị cô nên bỏ xe giữ tướng.
Quý Hồng trầm mặc khiến cho Quách cục trưởng có chút xấu hổ, hắn trầm ngâm một chút.
- Đa tạ lời nhắc nhở của Quách cục trưởng.
Quý Hồng híp mắt nói cảm ơn.
Quách cục trường không nói lời vô ích, trực tiếp cúp điện thoại.
- Bùi Đông Lai , mặc dù Bạch Quốc Du ra mặt giúp ngươi nhưng mà ngươi chớ quên nơi này dù sao cũng là Đông Hải, không phải Hồ Giang. Bạch Quốc Du cũng không thể với tay tới được, Diệp gia sẽ không ngồi yên.
Cúp điện thoại, Quý Hồng đứng dậy đi đến trước cửa, thì thào:
- Còn về phần Trần Anh, tuy rằng khó chơi nhưng mà nếu là nàng muốn lợi dụng mạng lưới tình báo của Long Nha để nhổ tận gốc thì sẽ xảy ra phản ứng dây chuyện, làm cho ích lợi của nhiều người bị tổn hại. Ta nghĩ, những người đó không có khả năng trơ mắt nhìn nàng làm như vậy!
Nói xong lời cuối, khuôn mặt Quý Hồng hiện lên vẻ tức giận.
- Bùi Đông Lai có câu, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt.
Nói xong lời cuối cùng, Quý Hồng vừa cười:
- Chỉ cần sư phụ ta giết được cha ngươi, như vậy những gì cố gắng của ngươi sẽ trở nên vô nghĩa.
Nói xong, ánh mắt của Quý Hồng nhìn về phía Tây.
Phía Tây.
Cô Độc Phong Ảnh kiếm chỉ Đông Hải!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.