Siêu Cấp Cường Giả

Quyển 1 - Chương 480: Vua cũng thua thằng liều

Phong Cuồng

11/09/2013

Sáng sớm khisắc trời tảng sáng thì Bùi Đông Laithay một bộ võphục, bắt đầu luyện công buổi sáng

Giống như lúc trước, Bùi Đông Laichạy quanh biệt thự một vòng rồi dừng lại ởbồ hồ nhân tạo.

Lúc này đây, sắc trời đã tảng sáng nên cũng đã cónhiều người trong khubiệt thự này ratập thể dục, thấy được Bùi Đông Laivẫn tỏ rabình tĩnh luyện công buổi sáng thì bọn họ tỏ ranghi ngờ.

Không cóđể ýđến ánh mắt của mọi người xung quanh, Bùi Đông Laibắt đầu tập Bùi giaquyền.

Sau khiluyện xong bài quyền thì Bùi Đông Laicũng không ởtrong biệt thự nữa mà làlần đầu tiên rakhỏi khubiệt thự sauvài ngày.

40’ sau, Bùi Đông Lailái chiếc Audi A4L kiatới ĐHĐông Hải.

Sau khiđỗ xexong thì Bùi Đông Lailiền điđến chỗ của Cổ Bồi Nguyên.

Trên đường đithì cónhiều người tươi cười, chào hỏi hắn.

Đối mắt với những lời chào hỏi như vậy thì Bùi Đông Laicũng không cótỏ ratự caotự đại màcũng cười rồi chào hỏi lại.

Bùi Đông Lai điđến tầng caonhất, lập tức đến trước cửa văn phòng

Cửa phòng làm việc lộ ramột khehở.

Xuyên qua khehở thì Bùi Đông Lai cóthể thấy được Cổ Bồi Nguyên vẫn đang ngồi trước bàn làm việc, lúc này Cổ Bồi Nguyên không cóphê duyệt văn kiện mànhìn chằm chằm vào tờ báo.

“Cốc…Cốc”

Bùi Đông Laithấy thế, nhẹ nhàng gõcửa.

- Vào đi.

Cổ Bồi Nguyên để tờ báo xuống rồi nhìn về phía cửa phòng.

“ Két”

Ở cái nhìn chăm chú của Cổ Bồi Nguyên thì Bùi Đông Laiđẩy cửa vào.

Ân?

Thấy Bùi Đông Laivào thì Cổ Bồi Nguyên liền trợn tròn mắt.

- Lão sư.

Ở cái nhìn đầy kinh ngạc của Cổ Bồi Nguyên thì Bùi Đông Lai đivào rồi cúi chào.

- Thật không ngờ cậu sẽ tới đây, ngồi đi.

Khi nói chuyện thì Cổ Bồi Nguyên tháo kính xuống, ýbảo Bùi Đông Laingồi xuống.

Bùi Đông Laicười cười, ngựa quen đường cũ điđến trước bình trà rồi lấy ramột látrà Long Tĩnh rồi rót nước vào, sauđó mới ngồi xuống.

- Tiểu tử, cóphải làđến tìm tađể hỗ trợi không?

Thấy Bùi Đông Laingồi xuống, Cổ Bồi Nguyên cười khổ hỏi.

Bùi Đông Laigật đầu cười.

Thấy được Bùi Đông Laigật đầu thì Cổ Bồi Nguyên ngẩn ra, sauđó cóchút nghi ngờ nhìn vào Bùi Đông Lairồi giận dữ nói:

- Đông Lai, nếu như cậu vìnhững chuyện hôm nay màđến tìm tađể giúp đỡ thì…chuyện này tacũng bất lực.

- Lão sư, cháu biết.

Bùi Đông Lailắc nhẹ đầu, nói:

- Cháu đến tìm ngài không phải muốn ngài ramặt chocháu.

Oh?



Vẻ nghi ngờ trên mặt Cổ Bồi Nguyên càng đậm:

- Vậy cậu muốn tagiúp cậu chuyện gì?

- Cháu muốn đưa vị hôn thê của mình đến đây học, ĐHThanh Hoabên kialúc nào cũng để nàng rađi, cháu muốn ngài tiếp nhận nàng ấy.

"Ách..."

Nghe được Bùi Đông Lainói như thế thì Cổ Bồi Nguyên cả kinh há tomồm, theo saudở khóc dở cười nói:

- Đông Lai, cậu muốn đicửa sau hay làmuốn tagiúp đây?

Bùi Đông Laicười màkhông nói.

- Tên Trần Tử Viết kia camtâm để chođệ tử bảo bối của mình đến nhập môn hạ của tasao?

Thấy Bùi Đông Laikhông nói lời nào, Cổ Bồi Nguyên lại hỏi, dường như hắn cóchút không tin, không tinTrần Tử Viết kiasẽ buông thaTần Đông Tuyết.

- Lão sư, nếu như cháu quyết tâm muốn điYên Kinh, bái Trần Tử Viết làm thầy thì ngài cóthể ngăn cản không?

Bùi Đông Laicười cười hỏi lại.

"Ách..."

Cổ Bồi Nguyên bĩu bĩu môi, vốn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại thôi bởi vìhắn biết được nguyên nhân Tần Đông Tuyết đến Đông Hải này hoàn toàn là vìBùi Đông Lai.

- Tần nhađầu rời khỏi Yên Kinh hơn phân nữa làbởi vìchuyện Tần giavới cậu phải không?

Cổ Bồi Nguyên không trả lời thẳng Bùi Đông Lai, mà làmang theo vài phần bất đắc dĩhỏi han.

Bùi Đông Laicười khẽ:

- Tần giakhông cólửa cháy thêm dầu làđược rồi, còn về phần giúp đỡ thì cháu chưa baogiờ nghĩ qua.

- Đông Lai, Diệp giasẽ không bỏ qua cơhội lần này đâu.

Cổ Bồi Nguyên nhíu mày, nói:

- Cậu đã liên hệ với đám người tại khách sạn Yên Kinh năm đó chưa, bọn hắn có ramặt giùm cậu không?

- Không có.

Bùi Đông Lailắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, nói:

- Trên người này cómấy người nguyện ýlàm việc chongười chết đây? Huống chiđây không phải làloại chuyện lấy lòng người khác.

- Vậy thì làm saocậu loliệu được?

Mặc dùgiọng nói Bùi Đông Laitỏ rabình tĩnh nhưng màCổ Bồi Nguyên cóthể cảm nhận được vẻ bithương vàgiận dữ trong lòng Bùi Đông Lai.

- Vua cũng thua thằng liều.

Bùi Đông Laihơi hơi nheo mắt lại, chậm rãi cấp ratrả lời thuyết phục.

….

Sosánh với Bùi Đông Lai mànói thì thân làngười cầm quyền của tập đoàn Đông Hải thì trong 1tuần quaQuý Hồng liên tục sứt đầu mẻ trán. Nàng dựa vào lời của Bùi Đông Lai màdùng thời gian ngắn nhất đem toàn bộ những điểm đen của tập đoàn Đông Hải ném hết rangoài, tránh chohành động tảo hắc saunày sẽ ảnh hưởng đến tập đoàn Đông Hải.

Bởi vìcông việc vôcùng vất vả chonên khuôn mặt của nàng hiện ravẻ mỏi mệt nhưng mànàng không chút lãnh đạm, vẫn tiếp tục xemnhững báo cáo hằng ngày của công ty.

“Reng..Reng”

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Quý Hồng bỏ tờ báo cáo xuống rồi cầm lấy điện thoại thì thấy số gọi đến là ởbên Yên Kinh.



Thấy được số này thì trong lòng Quý Hồng vừa động, nàng mơhồ đoán được cái gìnhưng màkhông dám khẳng định vìvậy nàng nghe máy:

- Alo.

- Là ta.

Trong điện thoại truyền ramột giọng nói không còn uynghiêm màhơi phức tạp.

Nghe được giọng nói này thì Quý Hồng cười lạnh:

- Wa, Diệp bị thư lại chủ động gọi điện chotôi, mặt trời mọc ởphía Tây rồi sao?

Nghe được Quý Hồng nói như thế, cảm nhận được ýtứ châm chọc của Quý Hồng thì Diệp Cấm cũng không cóbùng nổ màmói:

- Tiểu Hồng, Bùi Vũ Phuđã chết, concủa hắn Bùi Đông Laicũng không thể gắng gượng được baolâu nữa. Nếu concùng ởmột chỗ với hắn thì hậu quả sẽ khó lường, vẫn làcâu nói kia, chỉ cần connguyện ýtrở về nhận người chađây thì cánh cửa Diệp gialuôn chào đón con.

“Ha..Ha”

Nghe Diệp Cấm nói như thế thì Quý Hồng cười tolên:

- Diệp bíthư thân án, nếu như tanhờ không lầm thì trước đây ngài cũng cónói câu này với ta,nhưng màlại cùng cược một chuyện, cóđúng không nhể?

“Bá!”

Sắc mắt Diệp Cấm hơi đổi.

- Ta nhớ được Diệp bíthư đã nói quanếu như Tần giađồng ýđể Bùi Đông Lai vàTần Đông Tuyết ởchung một chỗ thì ông sẽ đến trước mộ mẹ ta,quỳ xuống nhận sai.

Quý Hồng tràn đầy vẻ châm chọc màhỏi:

- Diệp bíthư, không biết làngài cóquên chuyện này haykhông?

Sắc mặt Diệp Cấm vôcùng khó coi, không phản bác được.

- Diệp Cấm, sovới mấy người bán cáthì ông cóbiết xấu hổ haykhông?

Quý Hồng thấy Diệp Cấm không lên tiếng thì cười lạnh, nói:

- Không phải làmông vàmặt của ông đã đổi vị trí chonhau rồi chứ?

- Con….

Đối mặt với lời vũnhục của Quý Hồng thì sắc mặt Diệp Cấm trở nên xanh mét, sauđó hắn cố nén cơn giận trong lòng, nói:

- Con sẽ hối hận.

“Bá”

Nói xong, Diệp Cấm không đợi Quý Hồng trả lời liền cúp điện thoại.

- Vương bát đản.

Vẻ mặt Quý Hồng đầy hận ý màcúp điện thoại, sauđó vừa để điện thoại lên bàn thì nólại rung lên.

Quý Hồng tưởng Diệp Cấm gọi tới, nàng cóchút không kiên nhẫn màcầm lấy điện thoại, kết quả thấy được người gọi đến làthành viên thuthập tình báo của Phong Diệp.

- Quý tiểu thư, mới vừa nhận được tintức, Diệp Tranh Vanh xuôi Namđến Giang Lăng đảm nhận chức vụ, mặc khác Nạp LanNgũ Khải cũng âmthầm mang theo người Nạp Lan gia đivào Giang Lăng.

Điện thoại được chuyển, giọng nói của tên thuthập tình báo tỏ rangưng trọng:

- Bọn hắn hẳn làhướng về Bùi thiếu màđến.

- Ta đã biết.

Quý Hồng lên tiếng rồi từ từ cúp máy, bên taikhông ngừng quanh quẩn những câu nói của Diệp Cấm, trong đầu hiện rađược ánh mắt không baogiờ khuất phục của Bùi Đông Laithì cười lạnh:

- Diệp Cấm, ông nói rằng Bùi Đông Laikhông có tưcách chơi ván bài này, như vậy thì ông hãy mở tomắt ra mànhìn, hãy chờ xemBùi Đông Laisẽ từ từ màđùa chết thằng con ngungốc kiacủa ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Cường Giả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook