Quyển 5 - Chương 629: Xâm nhập trao đổi
Phong Cuồng
10/01/2014
Sắc trời tảng sáng, Bùi Đông Lai rời giường, bắt đầu luyện công buổi sáng như thường lệ. Thân thể mềm mại của Tần Đông Tuyết đang cuộn tròn trong lòng hắn. Đầu nàng gối lên đầu vai của Bùi Đông Lai, cái đùi trắng ngần gác lên chân hắn, váy ngủ gần như tuột ra hết.
Cảm nhận được chuyện này, người anh em dưới thân của Bùi Đông Lai ưỡn thẳng lên, dường như kháng nghị việc bị bắt nạt.
Vốn khuya hôm trước, Quý Hồng mặc một bộ váy ngủ màu đỏ vô cùng gợi cảm đã đủ khiêu khích, thế mà còn không mặc quần lót, không mặc áo lót, hơn nữa... còn uống rượu say cố gắng quyến rũ hắn.
Sau đó... Sáng ngày thứ hai, Quý Hồng cảm thấy tối qua bắt nạt thằng nhỏ của Bùi Đông Lai chưa đủ, vừa khỏa thân vừa rên rỉ một khúc hát nào đó...
Lại sau đó, tối hôm qua nó vốn có cơ hội ở chung với em gái nhỏ mà nó thầm mến đã lâu. Kết quả, chủ nhân của "em gái nhỏ" lại vô cùng khẩn trương sợ bị người nghe thấy, hỏi chủ nhân của nó liệu có thể dùng miệng hay không.
Lúc đó, đừng nói là ngậm miệng với nó, cho dù là dùng tay nó cũng thỏa mãn lắm rồi. Nhưng mà cuối cùng thì chủ nhân nó lại lo lắng cho cảm thụ của chủ nhân "em gái nhỏ", khiến nó khổ sở suốt một đêm.
Khốn nạn, hành hạ nhau cả đêm rồi, có giải thoát ra hay không hả?
Không thèm quan tâm tới kháng nghị của thằng nhỏ, Bùi Đông Lai nhẹ nhàng đặt cái đùi trắng bóc của Tần Đông Tuyết sang một bên, nhẹ nhàng rút tay ra rồi lặng yên không một tiếng động rời giường. Hắn mặc một bộ quần áo thể thao rồi đi ra khỏi phòng.
Có lẽ vì thời gian còn sớm, vợ chồng Tiếu Ái Linh và Tần Tranh vẫn chưa rời giường.
Để không làm phiền tới hai người, Bùi Đông Lai cố hết sức không phát ra âm thanh nào, lặng yêu bước xuống tầng dưới. Hắn rời khỏi biệt thự, bắt đầu một ngày tu luyện mới.
Từ sau khi hắn hoàn toàn dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi thì hắn đã bước chân vào cảnh giới Hóa Kính, hơn nữa ít nhất là trước khi đạt đến Cương Kính thì hắn sẽ không gặp bình cảnh gì cả.
Điều này làm cho con đường tu luyện của hắn thuận lợi rất nhiều.
1 tiếng sau, khi trời vừa sáng thì Bùi Đông Lai liền kết thúc luyện công, trở về biệt thự.
Trong biệt thự, vợ chồng Tần Tranh, Tiếu Ái Linh đã rời giường, đang ngồi ở đại sảnh nói cái gì đó.
- Thấy chưa, tôi nói Đông Lai đi luyện công buổi sáng mà bà không tin.
Thấy Bùi Đông Lai đi vào thì Tần Tranh nở ra nụ cười.
Tiếu Ái Linh nghe vậy, hơi lộ xấu hổ, trừng mắt nhìn Tần Tranh một cái, ý bảo Tần Tranh không nên nói nữa.
- Đông Lai a, chú nói buổi sáng cháu sẽ đi luyện công mà dì của cháu lại không tin cho nên chúng ta vừa mới đánh cuộc.
Tần Tranh cố ý tự vạch áo cho người xem lưng.
Nghe được Tần Tranh vạch trần như thế thì Tiếu Ái Linh càng xấu hổ, bất quả liền điều chỉnh lại tâm tình nói:
- Vốn dì nghĩ cháu mới vừa NB về nên cần nghĩ ngơi, không ngờ cháu lại vẫn kiên trì tập luyện như rứa.
- Đã thành thói quen rồi.
Bùi Đông Lai cười cười.
- Tuổi trẻ chính là thế.
Tần Tranh nghe vậy, có chút hâm mộ nà cảm thán một câu, theo sau nói:
- Đông Lai, chú và dì có việc cần phải xử lý nên không thể ở lại cùng 2 đứa, đợi Đông Tuyết tỉnh thì cháu hãy nói nói một tiếng, khi nào rảnh thì chú và dì sẽ tới thăm 2 đứa.
- Đợi sau khi xong chuyện này thì cháu cùng Đông Tuyết thường xuyên đi qua thăm dì với chú.
Bùi Đông Lai gật đầu.
Tự mình đưa vợ chồng Tần Tranh ra khỏi biệt thự, Bùi Đông Lai trở lại phòng ngủ, phát hiện Tần Đông Tuyết vẫn còn ngủ say.
Thấy thế thì Bùi Đông Lai cũng hiểu được, mặc dù tối qua Tần Đông Tuyết không có bị mình úp máng nhưng mà vô luận là thân thể hay tinh thần cũng bị dày vò, mệt đến ngất ngư cho nên đến giờ vẫn còn ngủ.
Sau đó, Bùi Đông Lai định rời phòng ngủ để đi tắm một cái thì lại nghe được tiếng lẩm bẩm như nói mớ. Hắn nhịn không được lại nhìn về phía Tần Đông Tuyết. Không nhìn thì thôi vừa nhìn đã thấy người đẹp vừa ngủ mơ vừa xoay mình đạp chăn rơi ra một đoạn.
Có lẽ bởi vì động tác quá lớn, làn váy ngủ phong phanh bị nhấc lên cao, hai cái đùi trắng nõn nà để lộ ra ngoài không khí. Em gái nhỏ ở giữa được đồ lót màu trắng cũng ẩn ẩn hiện hiện. Cảnh xuân tươi đẹp nửa che nửa đậy khỏi nói cũng biết là khiến người ta sôi trào nhiệt huyết đến độ nào.
"Tưng!"
Trông thấy "em gái nhỏ" lâu rồi không gặp bị một cái mảnh tơ lụa nhỏ nhỏ che đậy, thằng cu dưới thân Bùi Đông Lai lại lập tức kích động ngẩng cao đầu, vươn thẳng rồi lại tiếp tục vươn thẳng... Dường như nó đang hết mực cầu xin: "Ka à, cho em và em gái nhỏ kia cọ xát và giao lưu chút đi..."
Bùi Đông Lai không phải Liễu Hạ Huệ, về phương diện đó cũng không những không có vấn đề gì mà còn bởi vì luyện võ, hắn có nhu cầu lớn hơn người bình thường.
Hôm trước hắn có thể chống lại sự dụ hoặc của Quý Hồng, bảo vệ trinh tiết cho thằng cu nhỏ là bởi vì quan hệ giữa hắn và Quý Hồng vẫn còn mơ hồ, không thích hợp phát sinh việc cẩu thả đó. Trọng yếu hơn, hắn nhìn ra được Quý Hồng đang mượn rượu tiêu sầu, tự nhiên không thể thừa dịp ôm con gái nhà người ta lên giường được.
Còn về... tối hôm qua, khi đối mặt với Tần Đông Tuyết đang quá căng thẳng, hắn tuy nóng vô cùng nhưng lại lo lắng cho cảm thụ của nàng cho nên mới mạnh mẽ đè nén dục hỏa xuống.
Dù sao, hai người yêu nhau làm tình là chuyện của cả hai chứ không phải là chuyện giao dịch thể xác và tiền bạc.
Cơ mà lúc này, cái cảnh tượng mê người kia bày ra trước mắt, tinh thế cảm nhận lời cầu xin của thằng nhỏ, Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy một ngọn lửa bùng lên từ phía dưới bụng. Lửa càng cháy càng vượng, có cố thế nào cũng không dập tắt được.
Lần này, hắn không tận lực đi áp chế nữa, mà bước tới phía giường lớn.
Đi đến bên giường lớn, Bùi Đông Lai cúi xuống, hôn nhẹ lên bờ môi kiều diễm của Tần Đông Tuyết.
Một lần.
Tần Đông Tuyết không phản ứng.
Hai lần.
Tần Đông Tuyết vẫn không phản ứng.
Bùi Đông Lai tiếp tục tăng lực độ và thời gian.
- Ưm...
Có lẽ bởi vì không thể thở nổi, hoặc có lẽ vì cảm nhận thấy môi mình bị người khác xâm nhập, Tần Đông Tuyết phát ra tiếng rên khẽ, mơ hồ không rõ. Nàng quay đầu qua một bên, đồng thời mơ màng mở mắt.
Hử?
Thấy Bùi Đông Lai đang đè trên người mình, ánh mắt lại nóng rực khác thường, cơn buồn ngủ của Tần Đông Tuyết nhanh chóng tiêu tán không còn.
- Chú và cô đi rồi.
Bùi Đông Lai nói.
- Đi lúc nào cơ?
- ...
Không trả lời, Bùi Đông Lai chỉ nhìn thẳng vào Tần Đông Tuyết.
Bị ánh mắt như lửa của Bùi Đông Lai thiêu đốt, Tần Đông Tuyết rốt cục cũng hiểu ra cái gì rồi. Khuôn mặt xinh đẹp còn vương chút ngái ngủ nháy mắt đỏ bừng. Ánh mắt trốn tránh không dám nhìn tới Bùi Đông Lai. Thậm chí... ngay cả tim của nàng cũng đập nhanh không khống chế. Hai chú tiểu bạch thỏ bị váy ngủ che lấp phập phồng lên xuống theo nhịp thở, rung rinh với biên độ kinh người.
Cảm thụ được biến hóa của Tần Đông Tuyết, Bùi Đông Lai đã sớm không thể chờ được nữa. Hắn lại hôn lên bờ môi của Tần Đông Tuyết, bày tay thuận thế xoa xoa cái đùi đã đè ép hắn cả đêm.
- Ưm...
Tình cảm mãnh liệt của nụ hôn và độ nóng từ bàn tay kia truyền tới khiến Tần Đông Tuyết chưa nếm mùi đời khẽ rên một tiếng. Thân thể mềm mại đột nhiên cứng lại, hai cái đùi vô thức khép lại.
Thừa dịp Tần Đông Tuyết rên rỉ, đầu lưỡi của Bùi Đông Lai thuận lợi luồn vào phía trong, cuốn lấy chiếc lưỡi thơnm tho mềm mại của Tả Đăng Phong. Chúng như hai con Giao Long xa cách lâu ngày, liều mạng quấn quýt, đuổi bắt, hấp dẫn lẫn nhau. Cùng lúc đó, tay phải của hắn nhẹ nhàng ma xát làn da trơn bóng bên đùi, từ dưới tiến dần lên cao.
Bàn tay kia giống như có ma pháp lôi, khiến cho Tần Đông Tuyết cảm thấy bản thân như bị điện giật. Thân thể mềm mại của nàng bị cơn sóng tình không ngừng đánh tới, run rẩy từng hồi, hai cái đùi trắng nõn cũng theo đó mà kẹp chặt lại.
Thấy phản ứng mãnh liệt và sự khẩn trương của Tần Đông Tuyết, Bùi Đông Lai chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt, chậm rãi chuyển môi tới vành tai ngọc.
- Phù... Phù...
Nụ hôn chấm dứt, khuôn mặt Tần Đông Tuyết đỏ chót như quả nho Tân Cương. Đôi mắt sáng như sao ngày thường giờ long lánh mê ly, bị một làn sương tình dục che lấp.
- A...
Rất nhanh, Bùi Đông Lai khẽ cắn lên vành tay của Tần Đông Tuyết. Hơi thở nóng hổi phả vào tai khiến Tả Đăng Phong vẫn đang dồn dập thở gấp lại kim không được rên rỉ một tiếng, âm lượng còn lớn hơn trước.
Tiếng rên khẽ lởn vởn bên tai, Bùi Đông Lai không ngừng lại, bàn tay to tiếp tục tiến về phía trước, từ làn da bóng loáng trượt tới hoa viên thần bí. Môi hắn cũng đi xuống dưới, từ tai đến cổ rồi tới xương quai xanh khêu gợi, sau đó là hai ngọn núi rung động.
Xử nữ Tần Đông Tuyết đối mặt với sự tập kích từ cả hai nơi của Bùi Đông Lai dần dần bị lạc trong biển dục vọng, hai tay vô thức vuốt ve thân thể cường kiện của hắn. Bàn tay mềm mại đi từ bả vai tới cơ ngực rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại luồn vào bên trong áo Bùi Đông Lai, vuốt ve cơ bụng rắn chắc như sắt thép của hắn.
Cùng lúc đó, thân thể của nàng vặn vẹo, như là tránh né bàn tay Bùi Đông Lai hoặc lại như dụ hoặc Bùi Đông Lai tiếp tục tiến tới.
Cái lưỡi lướt trên xương quai xanh, Bùi Đông Lai cúi thấp xuống, cắn chặt lấy cúc áo của Tần Đông Tuyết, nhẹ nhàng kéo một cái.
Phựt.
Cúc áo rơi xuống, da thịt trắng hồng lộ ra ngoài.
Phựt.
Cúc thứ hai rơi xuống, ngọn núi cao được chiếc áo lót viền hoa bao bọc xuất hiện. Bùi Đông Lai vươn tay trái nhàn rỗi về phía sau lưng Tần Đông Tuyết, nhẹ nhàng cởi bỏ khuy cài áo của nàng.
Cái áo lót bị lột ra, hai ngọn núi trắng hồng thoát khỏi trói buộc, bật nhảy rung rinh. Trên đỉnh ngọn núi là hai nụ anh đào trông hết sức mê người.
- Phù... phù...
Nhìn thấy một màn này, hô hấp của Bùi Đông Lai cũng dần dồn dập. Hơn thở nam tính phun lên trên hai hạt anh đào đó như mưa phùn ngày xuân, làm cho nụ hoa không ngừng nở rộ.
Sau khi hai nụ hoa hoàn toàn chín mọng, Bùi Đông Lai cúi xuống, ngậm chúng vào miệng, tận tình nhấm nháp.
- A...
Anh đào nhập miệng, Tần Đông Tuyết đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, thân thể mềm mại run rẩy một cái. Hai cái đùi đẹp kẹp chặt lại, bởi vì dùng sức lớn mà khiến cho đầu ngón tay của Bùi Đông Lai trượt về phía cửa của hoa viên thần bí, ướt nhẹp một mảnh.
- A... Ngứa... Ngứa...
Cảm thụ nụ hoa anh đào của mình đang chậm rãi quay cuồng trong miệng Bùi Đông Lai, hoa viên thần bí thì lại bị đầu ngón tay hắn nhiễu loạn, Tần Đông Tuyết hé môi, rên rỉ như mất trí, thân mình cũng liên tục vặn vẹo.
Cũng vì Tần Đông Tuyết cựa quậy, ngón tay của Bùi Đông Lai càng tiếp xúc thân mật hơn với hoa viên thần bí. Xuân thủy chảy ra như suối nhỏ vỡ đê, ào ạt không ngừng...
Một cỗ khoái cảm lan tràn toàn thân, Tần Đông Tuyết run rẩy kịch liệt, hai chân vô thức khép rồi lại mở, giống như nghênh hợp với loại tiết tấu nào đó.
Sau đó, không đợi nàng rút thân ra khỏi sung sướng vừa rồi, nàng đã thấy "chiến y" màu trắng đang bảo vệ hoa viên thần bí của mình đã chậm rãi bị kéo ra dọc theo hai chiếc đùi ngọc.
- Anh trai tới nào…
Mất đi sự che lập của chiến y, em gái nhỏ màu hồng phấn chân thành tha thiết mời gọi thằng em nhỏ dưới thân Bùi Đông Lai.
- Em gái... Em đừng vội, anh trai... anh trai tới ngay.
Thằng cu dưới thân Bùi Đông Lai nóng vội trả lời, nhanh chóng cởi bỏ trói buộc. Dưới sự giúp đỡ của chủ nhân, "anh trai lớn" ưỡn ngực ngẩng đầu tiến vào vòng ôm ấp của em gái nhỏ.
- Anh trai, anh lớn quá.
- Em gái, em trơn quá.
- Đau...
- Ngoan, phá rồi sẽ không đau nữa.
- Em chảy máu rồi.
- Đây là kết tinh tình yêu.
...
- Anh trai, em biết anh dài bao nhiêu rồi nhớ.
- Em gái, anh biết độ sâu của em rồi cơ.
Mặt trời đỏ lên cao từ đường chân trời, cuộc trao đổi và cọ xát chấm dứt.
Cảm nhận được chuyện này, người anh em dưới thân của Bùi Đông Lai ưỡn thẳng lên, dường như kháng nghị việc bị bắt nạt.
Vốn khuya hôm trước, Quý Hồng mặc một bộ váy ngủ màu đỏ vô cùng gợi cảm đã đủ khiêu khích, thế mà còn không mặc quần lót, không mặc áo lót, hơn nữa... còn uống rượu say cố gắng quyến rũ hắn.
Sau đó... Sáng ngày thứ hai, Quý Hồng cảm thấy tối qua bắt nạt thằng nhỏ của Bùi Đông Lai chưa đủ, vừa khỏa thân vừa rên rỉ một khúc hát nào đó...
Lại sau đó, tối hôm qua nó vốn có cơ hội ở chung với em gái nhỏ mà nó thầm mến đã lâu. Kết quả, chủ nhân của "em gái nhỏ" lại vô cùng khẩn trương sợ bị người nghe thấy, hỏi chủ nhân của nó liệu có thể dùng miệng hay không.
Lúc đó, đừng nói là ngậm miệng với nó, cho dù là dùng tay nó cũng thỏa mãn lắm rồi. Nhưng mà cuối cùng thì chủ nhân nó lại lo lắng cho cảm thụ của chủ nhân "em gái nhỏ", khiến nó khổ sở suốt một đêm.
Khốn nạn, hành hạ nhau cả đêm rồi, có giải thoát ra hay không hả?
Không thèm quan tâm tới kháng nghị của thằng nhỏ, Bùi Đông Lai nhẹ nhàng đặt cái đùi trắng bóc của Tần Đông Tuyết sang một bên, nhẹ nhàng rút tay ra rồi lặng yên không một tiếng động rời giường. Hắn mặc một bộ quần áo thể thao rồi đi ra khỏi phòng.
Có lẽ vì thời gian còn sớm, vợ chồng Tiếu Ái Linh và Tần Tranh vẫn chưa rời giường.
Để không làm phiền tới hai người, Bùi Đông Lai cố hết sức không phát ra âm thanh nào, lặng yêu bước xuống tầng dưới. Hắn rời khỏi biệt thự, bắt đầu một ngày tu luyện mới.
Từ sau khi hắn hoàn toàn dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi thì hắn đã bước chân vào cảnh giới Hóa Kính, hơn nữa ít nhất là trước khi đạt đến Cương Kính thì hắn sẽ không gặp bình cảnh gì cả.
Điều này làm cho con đường tu luyện của hắn thuận lợi rất nhiều.
1 tiếng sau, khi trời vừa sáng thì Bùi Đông Lai liền kết thúc luyện công, trở về biệt thự.
Trong biệt thự, vợ chồng Tần Tranh, Tiếu Ái Linh đã rời giường, đang ngồi ở đại sảnh nói cái gì đó.
- Thấy chưa, tôi nói Đông Lai đi luyện công buổi sáng mà bà không tin.
Thấy Bùi Đông Lai đi vào thì Tần Tranh nở ra nụ cười.
Tiếu Ái Linh nghe vậy, hơi lộ xấu hổ, trừng mắt nhìn Tần Tranh một cái, ý bảo Tần Tranh không nên nói nữa.
- Đông Lai a, chú nói buổi sáng cháu sẽ đi luyện công mà dì của cháu lại không tin cho nên chúng ta vừa mới đánh cuộc.
Tần Tranh cố ý tự vạch áo cho người xem lưng.
Nghe được Tần Tranh vạch trần như thế thì Tiếu Ái Linh càng xấu hổ, bất quả liền điều chỉnh lại tâm tình nói:
- Vốn dì nghĩ cháu mới vừa NB về nên cần nghĩ ngơi, không ngờ cháu lại vẫn kiên trì tập luyện như rứa.
- Đã thành thói quen rồi.
Bùi Đông Lai cười cười.
- Tuổi trẻ chính là thế.
Tần Tranh nghe vậy, có chút hâm mộ nà cảm thán một câu, theo sau nói:
- Đông Lai, chú và dì có việc cần phải xử lý nên không thể ở lại cùng 2 đứa, đợi Đông Tuyết tỉnh thì cháu hãy nói nói một tiếng, khi nào rảnh thì chú và dì sẽ tới thăm 2 đứa.
- Đợi sau khi xong chuyện này thì cháu cùng Đông Tuyết thường xuyên đi qua thăm dì với chú.
Bùi Đông Lai gật đầu.
Tự mình đưa vợ chồng Tần Tranh ra khỏi biệt thự, Bùi Đông Lai trở lại phòng ngủ, phát hiện Tần Đông Tuyết vẫn còn ngủ say.
Thấy thế thì Bùi Đông Lai cũng hiểu được, mặc dù tối qua Tần Đông Tuyết không có bị mình úp máng nhưng mà vô luận là thân thể hay tinh thần cũng bị dày vò, mệt đến ngất ngư cho nên đến giờ vẫn còn ngủ.
Sau đó, Bùi Đông Lai định rời phòng ngủ để đi tắm một cái thì lại nghe được tiếng lẩm bẩm như nói mớ. Hắn nhịn không được lại nhìn về phía Tần Đông Tuyết. Không nhìn thì thôi vừa nhìn đã thấy người đẹp vừa ngủ mơ vừa xoay mình đạp chăn rơi ra một đoạn.
Có lẽ bởi vì động tác quá lớn, làn váy ngủ phong phanh bị nhấc lên cao, hai cái đùi trắng nõn nà để lộ ra ngoài không khí. Em gái nhỏ ở giữa được đồ lót màu trắng cũng ẩn ẩn hiện hiện. Cảnh xuân tươi đẹp nửa che nửa đậy khỏi nói cũng biết là khiến người ta sôi trào nhiệt huyết đến độ nào.
"Tưng!"
Trông thấy "em gái nhỏ" lâu rồi không gặp bị một cái mảnh tơ lụa nhỏ nhỏ che đậy, thằng cu dưới thân Bùi Đông Lai lại lập tức kích động ngẩng cao đầu, vươn thẳng rồi lại tiếp tục vươn thẳng... Dường như nó đang hết mực cầu xin: "Ka à, cho em và em gái nhỏ kia cọ xát và giao lưu chút đi..."
Bùi Đông Lai không phải Liễu Hạ Huệ, về phương diện đó cũng không những không có vấn đề gì mà còn bởi vì luyện võ, hắn có nhu cầu lớn hơn người bình thường.
Hôm trước hắn có thể chống lại sự dụ hoặc của Quý Hồng, bảo vệ trinh tiết cho thằng cu nhỏ là bởi vì quan hệ giữa hắn và Quý Hồng vẫn còn mơ hồ, không thích hợp phát sinh việc cẩu thả đó. Trọng yếu hơn, hắn nhìn ra được Quý Hồng đang mượn rượu tiêu sầu, tự nhiên không thể thừa dịp ôm con gái nhà người ta lên giường được.
Còn về... tối hôm qua, khi đối mặt với Tần Đông Tuyết đang quá căng thẳng, hắn tuy nóng vô cùng nhưng lại lo lắng cho cảm thụ của nàng cho nên mới mạnh mẽ đè nén dục hỏa xuống.
Dù sao, hai người yêu nhau làm tình là chuyện của cả hai chứ không phải là chuyện giao dịch thể xác và tiền bạc.
Cơ mà lúc này, cái cảnh tượng mê người kia bày ra trước mắt, tinh thế cảm nhận lời cầu xin của thằng nhỏ, Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy một ngọn lửa bùng lên từ phía dưới bụng. Lửa càng cháy càng vượng, có cố thế nào cũng không dập tắt được.
Lần này, hắn không tận lực đi áp chế nữa, mà bước tới phía giường lớn.
Đi đến bên giường lớn, Bùi Đông Lai cúi xuống, hôn nhẹ lên bờ môi kiều diễm của Tần Đông Tuyết.
Một lần.
Tần Đông Tuyết không phản ứng.
Hai lần.
Tần Đông Tuyết vẫn không phản ứng.
Bùi Đông Lai tiếp tục tăng lực độ và thời gian.
- Ưm...
Có lẽ bởi vì không thể thở nổi, hoặc có lẽ vì cảm nhận thấy môi mình bị người khác xâm nhập, Tần Đông Tuyết phát ra tiếng rên khẽ, mơ hồ không rõ. Nàng quay đầu qua một bên, đồng thời mơ màng mở mắt.
Hử?
Thấy Bùi Đông Lai đang đè trên người mình, ánh mắt lại nóng rực khác thường, cơn buồn ngủ của Tần Đông Tuyết nhanh chóng tiêu tán không còn.
- Chú và cô đi rồi.
Bùi Đông Lai nói.
- Đi lúc nào cơ?
- ...
Không trả lời, Bùi Đông Lai chỉ nhìn thẳng vào Tần Đông Tuyết.
Bị ánh mắt như lửa của Bùi Đông Lai thiêu đốt, Tần Đông Tuyết rốt cục cũng hiểu ra cái gì rồi. Khuôn mặt xinh đẹp còn vương chút ngái ngủ nháy mắt đỏ bừng. Ánh mắt trốn tránh không dám nhìn tới Bùi Đông Lai. Thậm chí... ngay cả tim của nàng cũng đập nhanh không khống chế. Hai chú tiểu bạch thỏ bị váy ngủ che lấp phập phồng lên xuống theo nhịp thở, rung rinh với biên độ kinh người.
Cảm thụ được biến hóa của Tần Đông Tuyết, Bùi Đông Lai đã sớm không thể chờ được nữa. Hắn lại hôn lên bờ môi của Tần Đông Tuyết, bày tay thuận thế xoa xoa cái đùi đã đè ép hắn cả đêm.
- Ưm...
Tình cảm mãnh liệt của nụ hôn và độ nóng từ bàn tay kia truyền tới khiến Tần Đông Tuyết chưa nếm mùi đời khẽ rên một tiếng. Thân thể mềm mại đột nhiên cứng lại, hai cái đùi vô thức khép lại.
Thừa dịp Tần Đông Tuyết rên rỉ, đầu lưỡi của Bùi Đông Lai thuận lợi luồn vào phía trong, cuốn lấy chiếc lưỡi thơnm tho mềm mại của Tả Đăng Phong. Chúng như hai con Giao Long xa cách lâu ngày, liều mạng quấn quýt, đuổi bắt, hấp dẫn lẫn nhau. Cùng lúc đó, tay phải của hắn nhẹ nhàng ma xát làn da trơn bóng bên đùi, từ dưới tiến dần lên cao.
Bàn tay kia giống như có ma pháp lôi, khiến cho Tần Đông Tuyết cảm thấy bản thân như bị điện giật. Thân thể mềm mại của nàng bị cơn sóng tình không ngừng đánh tới, run rẩy từng hồi, hai cái đùi trắng nõn cũng theo đó mà kẹp chặt lại.
Thấy phản ứng mãnh liệt và sự khẩn trương của Tần Đông Tuyết, Bùi Đông Lai chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt, chậm rãi chuyển môi tới vành tai ngọc.
- Phù... Phù...
Nụ hôn chấm dứt, khuôn mặt Tần Đông Tuyết đỏ chót như quả nho Tân Cương. Đôi mắt sáng như sao ngày thường giờ long lánh mê ly, bị một làn sương tình dục che lấp.
- A...
Rất nhanh, Bùi Đông Lai khẽ cắn lên vành tay của Tần Đông Tuyết. Hơi thở nóng hổi phả vào tai khiến Tả Đăng Phong vẫn đang dồn dập thở gấp lại kim không được rên rỉ một tiếng, âm lượng còn lớn hơn trước.
Tiếng rên khẽ lởn vởn bên tai, Bùi Đông Lai không ngừng lại, bàn tay to tiếp tục tiến về phía trước, từ làn da bóng loáng trượt tới hoa viên thần bí. Môi hắn cũng đi xuống dưới, từ tai đến cổ rồi tới xương quai xanh khêu gợi, sau đó là hai ngọn núi rung động.
Xử nữ Tần Đông Tuyết đối mặt với sự tập kích từ cả hai nơi của Bùi Đông Lai dần dần bị lạc trong biển dục vọng, hai tay vô thức vuốt ve thân thể cường kiện của hắn. Bàn tay mềm mại đi từ bả vai tới cơ ngực rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại luồn vào bên trong áo Bùi Đông Lai, vuốt ve cơ bụng rắn chắc như sắt thép của hắn.
Cùng lúc đó, thân thể của nàng vặn vẹo, như là tránh né bàn tay Bùi Đông Lai hoặc lại như dụ hoặc Bùi Đông Lai tiếp tục tiến tới.
Cái lưỡi lướt trên xương quai xanh, Bùi Đông Lai cúi thấp xuống, cắn chặt lấy cúc áo của Tần Đông Tuyết, nhẹ nhàng kéo một cái.
Phựt.
Cúc áo rơi xuống, da thịt trắng hồng lộ ra ngoài.
Phựt.
Cúc thứ hai rơi xuống, ngọn núi cao được chiếc áo lót viền hoa bao bọc xuất hiện. Bùi Đông Lai vươn tay trái nhàn rỗi về phía sau lưng Tần Đông Tuyết, nhẹ nhàng cởi bỏ khuy cài áo của nàng.
Cái áo lót bị lột ra, hai ngọn núi trắng hồng thoát khỏi trói buộc, bật nhảy rung rinh. Trên đỉnh ngọn núi là hai nụ anh đào trông hết sức mê người.
- Phù... phù...
Nhìn thấy một màn này, hô hấp của Bùi Đông Lai cũng dần dồn dập. Hơn thở nam tính phun lên trên hai hạt anh đào đó như mưa phùn ngày xuân, làm cho nụ hoa không ngừng nở rộ.
Sau khi hai nụ hoa hoàn toàn chín mọng, Bùi Đông Lai cúi xuống, ngậm chúng vào miệng, tận tình nhấm nháp.
- A...
Anh đào nhập miệng, Tần Đông Tuyết đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, thân thể mềm mại run rẩy một cái. Hai cái đùi đẹp kẹp chặt lại, bởi vì dùng sức lớn mà khiến cho đầu ngón tay của Bùi Đông Lai trượt về phía cửa của hoa viên thần bí, ướt nhẹp một mảnh.
- A... Ngứa... Ngứa...
Cảm thụ nụ hoa anh đào của mình đang chậm rãi quay cuồng trong miệng Bùi Đông Lai, hoa viên thần bí thì lại bị đầu ngón tay hắn nhiễu loạn, Tần Đông Tuyết hé môi, rên rỉ như mất trí, thân mình cũng liên tục vặn vẹo.
Cũng vì Tần Đông Tuyết cựa quậy, ngón tay của Bùi Đông Lai càng tiếp xúc thân mật hơn với hoa viên thần bí. Xuân thủy chảy ra như suối nhỏ vỡ đê, ào ạt không ngừng...
Một cỗ khoái cảm lan tràn toàn thân, Tần Đông Tuyết run rẩy kịch liệt, hai chân vô thức khép rồi lại mở, giống như nghênh hợp với loại tiết tấu nào đó.
Sau đó, không đợi nàng rút thân ra khỏi sung sướng vừa rồi, nàng đã thấy "chiến y" màu trắng đang bảo vệ hoa viên thần bí của mình đã chậm rãi bị kéo ra dọc theo hai chiếc đùi ngọc.
- Anh trai tới nào…
Mất đi sự che lập của chiến y, em gái nhỏ màu hồng phấn chân thành tha thiết mời gọi thằng em nhỏ dưới thân Bùi Đông Lai.
- Em gái... Em đừng vội, anh trai... anh trai tới ngay.
Thằng cu dưới thân Bùi Đông Lai nóng vội trả lời, nhanh chóng cởi bỏ trói buộc. Dưới sự giúp đỡ của chủ nhân, "anh trai lớn" ưỡn ngực ngẩng đầu tiến vào vòng ôm ấp của em gái nhỏ.
- Anh trai, anh lớn quá.
- Em gái, em trơn quá.
- Đau...
- Ngoan, phá rồi sẽ không đau nữa.
- Em chảy máu rồi.
- Đây là kết tinh tình yêu.
...
- Anh trai, em biết anh dài bao nhiêu rồi nhớ.
- Em gái, anh biết độ sâu của em rồi cơ.
Mặt trời đỏ lên cao từ đường chân trời, cuộc trao đổi và cọ xát chấm dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.