Quyển 5 - Chương 620: Xuất ngoại.(12)
Phong Cuồng
02/01/2014
Thời gian cách đó vài phút, sau khi kết thúc cuộc gọi với An Bồi Tình Hải thì Nham Kỳ Xuyên cũng không có nóng lòng rời đi.
- Vốn tôi rất tò mò vì sao gia gia của cậu không tự mình đến NB, hiện tại xem ra thì kế hoạch của các vị đã được chuẩn bị sớm, bất quá thật là đáng tiếc, hiện giờ An Bồi Tình Hải vẫn còn sống.
Để điện thoại xuống, Nham Kỳ Xuyên đứng trước mặt Tịch Hồ, vẻ mặt tức giận, nói:
- Vì sao liên minh Hoa Hạ làm như thế? Là vì tên chó chết kia hay là vì chính phủ bọn mày âm thầm sai khiến bọn mày làm như thế?
Tịch Hồ cười mà không nói.
- Tao nói cho mày biết, đây là chúng mày đang khiêu khích bọn tao.
Thấy Tịch Hồ vẫn tỏ ra bình tĩnh thì lửa giận trong người Nham Kỳ Xuyên bộc phát:
- Trên thế giới này không có ai dám làm như thế, gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức không được, liên minh Hoa Hạ càng không được, bọn mày sẽ vì hành động ngu xuẩn này mà phải trả một cái giá rất lớn.
- Nham Kỳ Xuyên tiên sinh, chẳng lẽ ngài không cảm thấy tò mò tại sao trong lúc này tôi còn muốn gặp mặt ngài sao?
Đối mặt với uy hiếp của Nham Kỳ Xuyên thì Tịch Hồ cũng bất động thanh sắc, hỏi:
- Hoặc là nói, chẳng lẽ ngài không biết trước khi An Bồi Tình Hải chết đi mà tôi đã ngã bài với ngài thì không phải là một hành vi ngu xuẩn sao?
Hả?
Nham Kỳ Xuyên nghe vậy, không khỏi ngẩn ra
Lý trí nói cho hắn biết, nếu như lần này Tịch Hồ biết được chuyện huyết tẩy ở trang viên Đằng gia thì hắn sẽ rời khỏi NB chứ không phải đến đây.
- Nham Kỳ tiên sinh, tôi thừa nhận vừa rồi đích thật là An Bồi Tình Hải vẫn còn sống, nhưng mà ai có thể cam đoan hắn có thể sống đến bây giờ?
Khi nói chuyện, Tịch Hồ rút ra một điếu xi gà, châm, nhẹ nhàng hút một hơi, mỉm cười nói:
- Nếu không thì ngài cứ gọi điện lần nữa để xác định đi?
"Bá!"
Nghe được Tịch Hồ nói thế, thấy được nụ cười hài hước của Tịch Hồ thì sắc mặt Nham Kỳ Xuyên hơi đổi, sau đó hắn híp mắt nhìn Tịch Hồ gần 30s, giọng nói trầm thấp:
- Tao sẽ cho một tia may mắn cuối cùng của mày tan biến.
Nói xong, Nham Kỳ Xuyên lấy điện thoại ra rồi gọi đến số của An Bồi Tình Hải.
Trong thư phòng của biệt thự An Bồi Tình Hải.
Vô luận là An Bồi Tình Hải hay hộ vệ là Cung Trạch của hắn, khi 2 người thấy Bùi Đông Lai xuất hiện ở cửa thư phòng, nghe được giọng nói đằng đằng sát khí của Bùi Đông Lai thì bọn hắn đều sợ hết hồn, không dám lên tiếng trả lời.
“Reng…Reng”
Tiếng điện thoại vang lên, làm cho An Bồi Tình Hải cùng Cung Trạch lấy lại tinh thần.
Dưới ánh đèn, sắc mặt An Bồi Tình Hải trắng bệch, không dám nghe điện thoại, mà Cung Trạch phát hiện được chỉ có một mình Bùi Đông Lai đi vào thư phòng thì vẻ ngưng trọng cùng sợ hãi trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó chính là sát ý, ánh mắt hắn nhìn về phía Bùi Đông Lai giống như là nhìn một con chó TQ chết.
Sở dĩ là như vậy là bởi vì hắn nắm rõ tin tức về Bùi Đông Lai như lòng bàn tay, biết được thực lực của Bùi Đông Lai chỉ là Ám Kính đỉnh phong, tương đương với Nhẫn thuật Lục đoạn.
Mà bản thân hắn sớm đã tiến vào Nhẫn thuật Bát đoạn.
Nghĩ đến việc này thì vẻ mặt hắn mang theo vài phần đùa cợt:
- Chỉ bằng mày mà cũng muốn giết đại nhân sao?
- Không riêng gì hắn, còn mày nữa.
Mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi mà trả lời.
"Hừ!"
Đối mặt với vẻ xạo quần của Bùi Đông Lai thì Cung Trạch hừ lạnh một tiếng, chân phải đột nhiên giậm.
“Rầm”
Tiếng vang giòn truyền ra, sàn nhà gỗ dưới chân hắn nứt ra, cả người hắn liền bắn ra như một mũi tên, hướng về phía Bùi Đông Lai.
“Vù”
Hữu thủ của hắn vung lên, hóa thủ vi đao, chém xuống đầu Bùi Đông Lai.
- Kít loại 3 mà tưởng rằng socola loại 1.
Bùi Đông Lai thấy vậy cũng không có né tránh, hữu thủ cũng vung lên hóa thành thủ đao, chắn ngay trước mặt.
Muốn chết.
Thấy vậy thì nụ cười trên mặt Cung Trạch càng đậm, thủ đao chém thẳng vào tay Bùi Đông Lai.
“Bịch”
Thủ đao chạm vào nhau, kình lực bùng nổ, tựa như là 2 thanh đao chém vào nhau.
“Phốc’
Sau đó, máu tươi bắn ra, cánh tay của Cung Trạch giống như là bị một lưỡi đao chém vào, cánh tay hắn liền bay ra khỏi người, cơn đau làm cho 2 mắt hắn tối sầm, khí huyết quay cuồng, khí kình tiết ra ngoài.
Cung Trạch tỏ ra vô cùng kinh hãi nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Mày…Mày che giấu thực lực?
“Vù”
Không trả lời, Hữu thủ Bùi Đông Lai vung lên, chém vào cổ Cung Trạch.
“Phốc”
Máu tươi bắn lên, đầu một nơi, mình một ngã. Cung Trạch hoàn toàn banh chè con cá mè.
"Ách..."
Thấy một màn như vậy thì cả người An Bồi Tình Hải cứng đơ.
“Bịch”
Thân thể của Cung Trạch ngã xuống.
Bùi Đông Lai cũng không có chú ý mà đi về phía An Bồi Tình Hải.
- Đừng…đừng qua đây.
Mắt thấy cả người Bùi Đông Lai nhuộm đầy máu thì An Bồi Tình Hải chỉ cảm thấy tử thần đang đi về phía mình, theo bản năng hắn kêu lên một tiếng, sau đó lui ra sau, dường như muốn cách xa Bùi Đông Lai một chút.
Trong lúc nhất thời, người tiến ta lui, nhưng mà rất nhanh thân thể An Bồi Tình Hải đã đụng tường.
Hắn không còn chỗ thối lui!
Phát hiện này làm trong An Bồi Tình Hải vô cùng sợ hãi, hơi thở trở nên dồn dập.
"Hô... Hô..."
Hắn liền kêu to:
- Giết…Giết tao thì mày sẽ không rời khỏi NB được.
- Đằng Xuyên Nguyên cũng nói như vậy, kết quả hắn đã chết.
Bùi Đông Lai đứng cách An Bồi Tình Hải khoảng 1m thì dừng lại.
- Hắn chỉ là hội trưởng của hội Tam Hợp còn tao là đại vụ nội thần, là gia chủ của An gia.
An Bồi Tình Hải tiếp tục gào thét.
- Hắn chỉ muốn mạng của tao, mà mày lại muốn nhiều mạng người, so với hắn thì mày càng đáng chết.
Dứt lời, người động.
Tay phải Bùi Đông Lai vung lên, chụp vào cổ An Bồi Tình Hải, xách An Bồi Tình Hải lên giống như là xách một con gà.
"Ách..."
An Bồi Tình Hải chỉ cảm giác mình bị một cái kìm kẹp vào, không thể động đậy, chỉ có thể trừng to mắt nhìn Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai từ từ bóp mạnh.
Cả mặt An Bồi Tình Hải liền đỏ bừng, ánh mắt tròn xoe.
Bùi Đông Lai thấy thế thì đột nhiên buông tay.
"Hô..."
Thân thể An Bồi Tình Hải rơi xuống, há to mồm, dùng sức thở, trong lòng hiện ra một suy nghĩ: “ Hắn không dám giết ta?”
“Rắc”
Không đợi An Bồi Tình Hải nghĩ ra đáp án thì Bùi Đông Lai đã nắm cổ An Bồi Tình Hải, sau đó dùng sức bóp chặt, trực tiếp bóp gãy cổ An Bồi Tình Hải.
Sau khi làm xong mọi chuyện thì Bùi Đông Lai bước đến điện thoại trên bàn sách, rồi nhấc máy lên nghe.
- An Bồi quân, có chuyện gì? Tại sao người lại không nghe máy?
Đầu bên kia điện thoại, Nham Kỳ Xuyên liên tục gọi 3 lần, lúc này thấy điện thoại đã được chuyển thì nhẹ nhàng thở ra, sau đó hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.
- Hắn đã chết.
Mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi:
- Tao là Bùi Đông Lai.
"Ách..."
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Nham Kỳ Xuyên sợ tới mức há to môm, thân thể cứng ngắc.
Sau đó, đợi hắn lấy lại tinh thần thì Bùi Đông Lai đã cúp máy.
Dưới ánh đèn, hắn nhìn về phía Tịch Hồ.
- Nham Kỳ tiên sinh, An Bồi Tình Hải còn sống khong?
Thấy được ánh mắt hoảng sợ của Nham Kỳ Xuyên thì Tịch Hồ từ từ bóp tắt xì gà, mỉm cười hỏi.
Có lẽ là chưa lấy lại tinh thần nên Nham Kỳ Xuyên không có hé răng, chỉ ngơ ngác nhìn Tịch Hồ.
Thậm chí ngay cả bảo tiêu của Nham Kỳ Xuyên cũng tỏ ra khẩn trương.
- Mày…chúng mày muốn làm gì?
Nham Kỳ Xuyên mở miệng, giọng nói vô cùng hoảng sợ và bất an.
- Dùng lời nói của Nham Kỳ tiên sinh, chúng ta đang làm chuyện ngu xuẩn đây.
Nhìn Nham Kỳ Xuyên hoàn toàn bị hù sợ thì Tịch Hồ biết được hành động của Bùi Đông Lai đã uy hiếp được Nham Kỳ Xuyên, hắn cười:
- Sau đó, TQ chúng ta sẽ nhận lửa nhận của người NB, phải không Nham Kỳ tiên sinh tôn kính?
Nham Kỳ Xuyên há miệng, không phản bác được.
- Nham Kỳ tiên sinh, chuyện cho đến bây giờ thì chắc ông đã hiểu lời của tôi nói lúc nãy là sự thật, Yakuza sẽ thủ tiêu hội Tam Hợp trở thành … của NB, tập đoàn Tam Tỉnh sẽ trở thành đối tác quan trọng của liên minh Hoa Hạ, Mộc Đằng gia sẽ lật đổ An gia trở thành gia tộc chính giới số 1 của NB.
Tịch Hồ thu lại nụ cười, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Lần đầu tiên nghe Tịch Hồ nói cái này thì Nham Kỳ Xuyên cảm thấy vớ vẩn, lúc này lại nghe được Tịch Hồ nói ra cái này thì hắn liền cảm thấy sợ hãi, đồng thời lý trí nói cho hắn biết nếu như Bùi Đông Lai còn chưa động thủ với hắn, còn phái Tịch Hồ đến đây đàm phán thì tất nhiên còn có mưu đồ vì thế hắn liền lập tức hỏi:
- Các người muốn ta làm gì?
- Ông hãy đại biểu cho tập đoàn Tam Lăng đồng ý 3 điều kiện, thứ nhất đình chỉ quân diễn, thứ nhì, tuyên bố đảo… không phải là của TQ, thứ ba để cho chúng ta thuận lợi rời khỏi NB.
Mắt thấy thời cơ đã đến thì Tịch Hồ không hề vòng vo.
Hả?
Nghe được Tịch Hồ nói thế thì trong lòng Nham Kỳ Xuyên vừa động, lập tức minh bạch dụng ý của Tịch Hồ, tuy rằng Bùi Đông Lai hợp tác với Yakuza, tập đoàn Tam Tỉnh cùng Mộc Đằng gia nhưng mà chỉ có 3 đại thế lực này thì không thể quyết định được mọi chuyện, không có các thế lực khác ủng hộ thì những vấn đề này sẽ không được thông qua, nhưng nếu tập đoàn Tam Lăng đồng ý thì quyết định này hơn phẩn nửa là được thông qua.
- Nham Kỳ tiên sinh, chuyện cho đến bây giờ thì ông có thể từ chối, thậm chí có thể bắt tôi đem giao cho quân đội NB.
Tịch Hồ thấy thế thì tiếp tục nói:
- Bất quá, tôi nhắc nhở ngài, lần này những cường giả đi vào NB còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ngài, Ừh, cũng là nói bọn hắn có thể chém giết cường giả trong quân đội cùng giới võ học của NB.
- Đây cũng chính là nói nếu ngài cự tuyệt thì chúng ta sẽ huyết tẩy cả NB.
- Kẻ điên, bọn mày đều là kẻ điên.
Đối mặt với uy hiếp của Tịch Hồ hay là nói của Bùi Đông Lai thì Nham Kỳ Xuyên sợ tới mức không ngừng kêu rên.
- Không cần hoài nghi lời của tôi.
Tịch Hồ lạnh lùng nói:
- Bởi vì Đông Lai đã từng nói, các ông không có đủ tuổi để tiến vào TQ, vô luận là quá khứ, hiện tại hay là tương lai.
- Vốn tôi rất tò mò vì sao gia gia của cậu không tự mình đến NB, hiện tại xem ra thì kế hoạch của các vị đã được chuẩn bị sớm, bất quá thật là đáng tiếc, hiện giờ An Bồi Tình Hải vẫn còn sống.
Để điện thoại xuống, Nham Kỳ Xuyên đứng trước mặt Tịch Hồ, vẻ mặt tức giận, nói:
- Vì sao liên minh Hoa Hạ làm như thế? Là vì tên chó chết kia hay là vì chính phủ bọn mày âm thầm sai khiến bọn mày làm như thế?
Tịch Hồ cười mà không nói.
- Tao nói cho mày biết, đây là chúng mày đang khiêu khích bọn tao.
Thấy Tịch Hồ vẫn tỏ ra bình tĩnh thì lửa giận trong người Nham Kỳ Xuyên bộc phát:
- Trên thế giới này không có ai dám làm như thế, gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức không được, liên minh Hoa Hạ càng không được, bọn mày sẽ vì hành động ngu xuẩn này mà phải trả một cái giá rất lớn.
- Nham Kỳ Xuyên tiên sinh, chẳng lẽ ngài không cảm thấy tò mò tại sao trong lúc này tôi còn muốn gặp mặt ngài sao?
Đối mặt với uy hiếp của Nham Kỳ Xuyên thì Tịch Hồ cũng bất động thanh sắc, hỏi:
- Hoặc là nói, chẳng lẽ ngài không biết trước khi An Bồi Tình Hải chết đi mà tôi đã ngã bài với ngài thì không phải là một hành vi ngu xuẩn sao?
Hả?
Nham Kỳ Xuyên nghe vậy, không khỏi ngẩn ra
Lý trí nói cho hắn biết, nếu như lần này Tịch Hồ biết được chuyện huyết tẩy ở trang viên Đằng gia thì hắn sẽ rời khỏi NB chứ không phải đến đây.
- Nham Kỳ tiên sinh, tôi thừa nhận vừa rồi đích thật là An Bồi Tình Hải vẫn còn sống, nhưng mà ai có thể cam đoan hắn có thể sống đến bây giờ?
Khi nói chuyện, Tịch Hồ rút ra một điếu xi gà, châm, nhẹ nhàng hút một hơi, mỉm cười nói:
- Nếu không thì ngài cứ gọi điện lần nữa để xác định đi?
"Bá!"
Nghe được Tịch Hồ nói thế, thấy được nụ cười hài hước của Tịch Hồ thì sắc mặt Nham Kỳ Xuyên hơi đổi, sau đó hắn híp mắt nhìn Tịch Hồ gần 30s, giọng nói trầm thấp:
- Tao sẽ cho một tia may mắn cuối cùng của mày tan biến.
Nói xong, Nham Kỳ Xuyên lấy điện thoại ra rồi gọi đến số của An Bồi Tình Hải.
Trong thư phòng của biệt thự An Bồi Tình Hải.
Vô luận là An Bồi Tình Hải hay hộ vệ là Cung Trạch của hắn, khi 2 người thấy Bùi Đông Lai xuất hiện ở cửa thư phòng, nghe được giọng nói đằng đằng sát khí của Bùi Đông Lai thì bọn hắn đều sợ hết hồn, không dám lên tiếng trả lời.
“Reng…Reng”
Tiếng điện thoại vang lên, làm cho An Bồi Tình Hải cùng Cung Trạch lấy lại tinh thần.
Dưới ánh đèn, sắc mặt An Bồi Tình Hải trắng bệch, không dám nghe điện thoại, mà Cung Trạch phát hiện được chỉ có một mình Bùi Đông Lai đi vào thư phòng thì vẻ ngưng trọng cùng sợ hãi trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó chính là sát ý, ánh mắt hắn nhìn về phía Bùi Đông Lai giống như là nhìn một con chó TQ chết.
Sở dĩ là như vậy là bởi vì hắn nắm rõ tin tức về Bùi Đông Lai như lòng bàn tay, biết được thực lực của Bùi Đông Lai chỉ là Ám Kính đỉnh phong, tương đương với Nhẫn thuật Lục đoạn.
Mà bản thân hắn sớm đã tiến vào Nhẫn thuật Bát đoạn.
Nghĩ đến việc này thì vẻ mặt hắn mang theo vài phần đùa cợt:
- Chỉ bằng mày mà cũng muốn giết đại nhân sao?
- Không riêng gì hắn, còn mày nữa.
Mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi mà trả lời.
"Hừ!"
Đối mặt với vẻ xạo quần của Bùi Đông Lai thì Cung Trạch hừ lạnh một tiếng, chân phải đột nhiên giậm.
“Rầm”
Tiếng vang giòn truyền ra, sàn nhà gỗ dưới chân hắn nứt ra, cả người hắn liền bắn ra như một mũi tên, hướng về phía Bùi Đông Lai.
“Vù”
Hữu thủ của hắn vung lên, hóa thủ vi đao, chém xuống đầu Bùi Đông Lai.
- Kít loại 3 mà tưởng rằng socola loại 1.
Bùi Đông Lai thấy vậy cũng không có né tránh, hữu thủ cũng vung lên hóa thành thủ đao, chắn ngay trước mặt.
Muốn chết.
Thấy vậy thì nụ cười trên mặt Cung Trạch càng đậm, thủ đao chém thẳng vào tay Bùi Đông Lai.
“Bịch”
Thủ đao chạm vào nhau, kình lực bùng nổ, tựa như là 2 thanh đao chém vào nhau.
“Phốc’
Sau đó, máu tươi bắn ra, cánh tay của Cung Trạch giống như là bị một lưỡi đao chém vào, cánh tay hắn liền bay ra khỏi người, cơn đau làm cho 2 mắt hắn tối sầm, khí huyết quay cuồng, khí kình tiết ra ngoài.
Cung Trạch tỏ ra vô cùng kinh hãi nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Mày…Mày che giấu thực lực?
“Vù”
Không trả lời, Hữu thủ Bùi Đông Lai vung lên, chém vào cổ Cung Trạch.
“Phốc”
Máu tươi bắn lên, đầu một nơi, mình một ngã. Cung Trạch hoàn toàn banh chè con cá mè.
"Ách..."
Thấy một màn như vậy thì cả người An Bồi Tình Hải cứng đơ.
“Bịch”
Thân thể của Cung Trạch ngã xuống.
Bùi Đông Lai cũng không có chú ý mà đi về phía An Bồi Tình Hải.
- Đừng…đừng qua đây.
Mắt thấy cả người Bùi Đông Lai nhuộm đầy máu thì An Bồi Tình Hải chỉ cảm thấy tử thần đang đi về phía mình, theo bản năng hắn kêu lên một tiếng, sau đó lui ra sau, dường như muốn cách xa Bùi Đông Lai một chút.
Trong lúc nhất thời, người tiến ta lui, nhưng mà rất nhanh thân thể An Bồi Tình Hải đã đụng tường.
Hắn không còn chỗ thối lui!
Phát hiện này làm trong An Bồi Tình Hải vô cùng sợ hãi, hơi thở trở nên dồn dập.
"Hô... Hô..."
Hắn liền kêu to:
- Giết…Giết tao thì mày sẽ không rời khỏi NB được.
- Đằng Xuyên Nguyên cũng nói như vậy, kết quả hắn đã chết.
Bùi Đông Lai đứng cách An Bồi Tình Hải khoảng 1m thì dừng lại.
- Hắn chỉ là hội trưởng của hội Tam Hợp còn tao là đại vụ nội thần, là gia chủ của An gia.
An Bồi Tình Hải tiếp tục gào thét.
- Hắn chỉ muốn mạng của tao, mà mày lại muốn nhiều mạng người, so với hắn thì mày càng đáng chết.
Dứt lời, người động.
Tay phải Bùi Đông Lai vung lên, chụp vào cổ An Bồi Tình Hải, xách An Bồi Tình Hải lên giống như là xách một con gà.
"Ách..."
An Bồi Tình Hải chỉ cảm giác mình bị một cái kìm kẹp vào, không thể động đậy, chỉ có thể trừng to mắt nhìn Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai từ từ bóp mạnh.
Cả mặt An Bồi Tình Hải liền đỏ bừng, ánh mắt tròn xoe.
Bùi Đông Lai thấy thế thì đột nhiên buông tay.
"Hô..."
Thân thể An Bồi Tình Hải rơi xuống, há to mồm, dùng sức thở, trong lòng hiện ra một suy nghĩ: “ Hắn không dám giết ta?”
“Rắc”
Không đợi An Bồi Tình Hải nghĩ ra đáp án thì Bùi Đông Lai đã nắm cổ An Bồi Tình Hải, sau đó dùng sức bóp chặt, trực tiếp bóp gãy cổ An Bồi Tình Hải.
Sau khi làm xong mọi chuyện thì Bùi Đông Lai bước đến điện thoại trên bàn sách, rồi nhấc máy lên nghe.
- An Bồi quân, có chuyện gì? Tại sao người lại không nghe máy?
Đầu bên kia điện thoại, Nham Kỳ Xuyên liên tục gọi 3 lần, lúc này thấy điện thoại đã được chuyển thì nhẹ nhàng thở ra, sau đó hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.
- Hắn đã chết.
Mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi:
- Tao là Bùi Đông Lai.
"Ách..."
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Nham Kỳ Xuyên sợ tới mức há to môm, thân thể cứng ngắc.
Sau đó, đợi hắn lấy lại tinh thần thì Bùi Đông Lai đã cúp máy.
Dưới ánh đèn, hắn nhìn về phía Tịch Hồ.
- Nham Kỳ tiên sinh, An Bồi Tình Hải còn sống khong?
Thấy được ánh mắt hoảng sợ của Nham Kỳ Xuyên thì Tịch Hồ từ từ bóp tắt xì gà, mỉm cười hỏi.
Có lẽ là chưa lấy lại tinh thần nên Nham Kỳ Xuyên không có hé răng, chỉ ngơ ngác nhìn Tịch Hồ.
Thậm chí ngay cả bảo tiêu của Nham Kỳ Xuyên cũng tỏ ra khẩn trương.
- Mày…chúng mày muốn làm gì?
Nham Kỳ Xuyên mở miệng, giọng nói vô cùng hoảng sợ và bất an.
- Dùng lời nói của Nham Kỳ tiên sinh, chúng ta đang làm chuyện ngu xuẩn đây.
Nhìn Nham Kỳ Xuyên hoàn toàn bị hù sợ thì Tịch Hồ biết được hành động của Bùi Đông Lai đã uy hiếp được Nham Kỳ Xuyên, hắn cười:
- Sau đó, TQ chúng ta sẽ nhận lửa nhận của người NB, phải không Nham Kỳ tiên sinh tôn kính?
Nham Kỳ Xuyên há miệng, không phản bác được.
- Nham Kỳ tiên sinh, chuyện cho đến bây giờ thì chắc ông đã hiểu lời của tôi nói lúc nãy là sự thật, Yakuza sẽ thủ tiêu hội Tam Hợp trở thành … của NB, tập đoàn Tam Tỉnh sẽ trở thành đối tác quan trọng của liên minh Hoa Hạ, Mộc Đằng gia sẽ lật đổ An gia trở thành gia tộc chính giới số 1 của NB.
Tịch Hồ thu lại nụ cười, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Lần đầu tiên nghe Tịch Hồ nói cái này thì Nham Kỳ Xuyên cảm thấy vớ vẩn, lúc này lại nghe được Tịch Hồ nói ra cái này thì hắn liền cảm thấy sợ hãi, đồng thời lý trí nói cho hắn biết nếu như Bùi Đông Lai còn chưa động thủ với hắn, còn phái Tịch Hồ đến đây đàm phán thì tất nhiên còn có mưu đồ vì thế hắn liền lập tức hỏi:
- Các người muốn ta làm gì?
- Ông hãy đại biểu cho tập đoàn Tam Lăng đồng ý 3 điều kiện, thứ nhất đình chỉ quân diễn, thứ nhì, tuyên bố đảo… không phải là của TQ, thứ ba để cho chúng ta thuận lợi rời khỏi NB.
Mắt thấy thời cơ đã đến thì Tịch Hồ không hề vòng vo.
Hả?
Nghe được Tịch Hồ nói thế thì trong lòng Nham Kỳ Xuyên vừa động, lập tức minh bạch dụng ý của Tịch Hồ, tuy rằng Bùi Đông Lai hợp tác với Yakuza, tập đoàn Tam Tỉnh cùng Mộc Đằng gia nhưng mà chỉ có 3 đại thế lực này thì không thể quyết định được mọi chuyện, không có các thế lực khác ủng hộ thì những vấn đề này sẽ không được thông qua, nhưng nếu tập đoàn Tam Lăng đồng ý thì quyết định này hơn phẩn nửa là được thông qua.
- Nham Kỳ tiên sinh, chuyện cho đến bây giờ thì ông có thể từ chối, thậm chí có thể bắt tôi đem giao cho quân đội NB.
Tịch Hồ thấy thế thì tiếp tục nói:
- Bất quá, tôi nhắc nhở ngài, lần này những cường giả đi vào NB còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ngài, Ừh, cũng là nói bọn hắn có thể chém giết cường giả trong quân đội cùng giới võ học của NB.
- Đây cũng chính là nói nếu ngài cự tuyệt thì chúng ta sẽ huyết tẩy cả NB.
- Kẻ điên, bọn mày đều là kẻ điên.
Đối mặt với uy hiếp của Tịch Hồ hay là nói của Bùi Đông Lai thì Nham Kỳ Xuyên sợ tới mức không ngừng kêu rên.
- Không cần hoài nghi lời của tôi.
Tịch Hồ lạnh lùng nói:
- Bởi vì Đông Lai đã từng nói, các ông không có đủ tuổi để tiến vào TQ, vô luận là quá khứ, hiện tại hay là tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.