Chương 493: Hai kẻ điên
Trừ Chín Mươi
17/11/2019
Hai kẻ điên
Hai kẻ điên
Mà vào lúc này, nàng dừng bước lại nhìn Vương Dao, phát hiện ra được sắc mặt của cô bé này vẫn hoàn toàn bình thản như trước đây, ngoại trừ sự lo lắng mỏng manh trong ánh mắt, thì không nhìn ra được một chút bộ dáng âu lo nào!
"Ồ, cô không lo lắng cho hắn?" Minh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
"Anh ấy đã nói là sẽ trở về." Vương Dao bình thản nói ra.
Minh Nguyệt nói không nên lời: "Vậy mà cô cũng tin?"
Trời ạ! Loại cục diện kia, Trần Phong rất rõ ràng là vì cứu các nàng mà hi sinh chính mình a? Trần Phong sử dụng loại thủ đoạn nhỏ kia có lẽ có thể tạm thời giấu diếm, năng lực Thiên Huyễn đúng là hết sức kinh diễm, thế nhưng cuối cùng nó cũng chỉ là một thủ đoạn che mắt! Nhiều nhất cũng chỉ có thể yểm hộ cho các nàng chạy trốn...
Thế nhưng, Trần Phong thì phải làm sao bây giờ? Đúng vậy, hắn có lẽ thật sự sẽ có biện pháp sống sót, thế nhưng...biện pháp của Trần Phong là cái gì?
Bị bắt lại và bức cung, hoặc là bị bọn hắn đưa lên bàn mổ để nghiên cứu cũng được gọi là sống sót hay sao?! Hoặc là, dứt khoát thần phục tổ chức thần bí, từ đó trở thành một thành viên của bọn hắn? Minh Nguyệt lắc đầu, nàng cũng không quá lạc quan về loại tương lai này của Trần Phong, cho dù là có thể sống sót...
"Vậy thì ta phải làm như thế nào?" Vương Dao có một chút đùa cợt nói: "Nói với anh ta là ta không thể từ bỏ anh ấy, khóc sướt mướt và làm lãng phí thời gian? Vào thời điểm anh ta nói phải tin tưởng anh ấy, ta bịt lấy lỗ tai nói là ta không nghe, ta không nghe? Sau đó chúng ta sẽ thảo luận xem ai mới là người ở lại chịu chết? Cuối cùng đến khi địch nhân đuổi tới thì ai cũng đi không được?"
Minh Nguyệt: "..."
"Nếu như anh ta đã nói, ta sẽ tin tưởng anh ấy." Vương Dao dừng lại một chút, khép hờ hai mắt, chỉ có đôi lông mi hơi rung động của nàng mới khiến cho Minh Nguyệt biết, giờ phút này nàng cũng không bình tĩnh: "Cho dù là kế hoạch chịu chết, ta cũng phải tin tưởng anh ấy!"
"Đó là tôn nghiêm của anh ấy, tôn nghiêm của một người đàn ông!" Nàng rất hiểu Trần Phong, Trần Phong đã từng nói, sớm muộn sẽ có một ngày, hắn sẽ đứng ở trước mặt của nàng, giúp nàng ngăn cản hết thảy mọi thứ!
Mà lần này, vào cái thời khắc nguy hiểm nhất này, vào lúc ba người chạy ra rìa bên ngoài của tổ chức thần bí, Trần Phong đưa ra biện pháp như vậy, nàng nhất định phải nghe theo! Bởi vì chính nàng cũng không có bất kỳ một biện pháp nào. Trần Phong làm được, hắn đã ngăn chặn hết thảy mọi thứ, tạo cơ hội cho các nàng rời khỏi nơi đó!
Đây là tôn nghiêm thuộc về Trần Phong, cho dù có chết...hắn cũng có thể mang theo nụ cười để rời đi.
Mà nếu như nàng không nghe theo Trần Phong thì sao? Nàng nhất định sẽ chết ở nơi đó, chết ở trước mặt của Trần Phong, nếu như Trần Phong thật sự có biện pháp sống sót, như vậy cả đời này hắn sẽ mang theo sự hối hận cùng với áy náy, và sẽ căm ghét chính mình cho tới cuối đời. Cho nên, nàng nhất định phải đi!
Vương Dao đã hiểu thấu mọi chuyện, cho nên nàng mới không có một chút do dự rời đi.
"Vậy nếu như hắn sẽ chết thật sự thì sao?" Minh Nguyệt nhìn về phía Vương Dao hỏi.
Vương Dao yên lặng, nhìn về phương hướng tổ chức thần bí, ánh mắt trở nên kiên định nói: "Nếu như anh ta chết rồi, ta nhất định sẽ giết sạch toàn bộ tổ chức thần bí để chôn cùng với anh ấy, sau đó, ta sẽ đi tìm anh ấy."
Nói xong nàng liền không lên tiếng nữa.
Một người điên! Minh Nguyệt nhìn vào ánh mắt của nàng, cô bé này không giống như là đang nói giỡn!
Ta mới là nhân vật phản diện cơ mà?! Minh Nguyệt có một chút bất đắc dĩ.
Loại người vì người mình yêu mà muốn hủy diệt thế giới này, không phải là sự tình mà những nhân vật như nàng nên làm hay sao? Vì sao lại bị hai người các ngươi đoạt mất! A, đúng rồi, nàng bây giờ đã có thể khẳng định —— hai người này đều là người điên.
Trần Phong là một kẻ điên, một kẻ điên thích chơi với lửa, chỉ cần sơ sẩy một chút liền có khả năng chết, mà Vương Dao, đồng dạng cũng là một kẻ điên! Một kẻ điên đồng hành cùng với kẻ điên Trần Phong! Người ở trên cái thế giới này đều là như vậy hay sao? Minh Nguyệt có một chút nhức đầu, nàng bỗng nhiên có một chút hoài niệm Vương Thuần, ân... vẫn là Vương Thuần đáng yêu của nàng, vừa nhu thuận lại vừa nghe lời, không có việc gì còn thể đánh cho một trận.
Xoạt! Trên mặt đất truyền đến tiếng bước chân, Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, đã phát hiện Vương Dao đang rời đi.
"Cô...không đợi hắn à?" Minh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
"Anh ấy đã nói là ta không cần phải lo lắng." Vương Dao nhìn về phía phương xa, trong thanh âm non nớt mang theo một tia lành lạnh: "Nếu như ta đã đột phá khỏi gông cùm xiềng xích của cấp A, thì đây cũng là thời điểm ta nên đột phá...chờ đến khi ta đột phá... đích thân ta sẽ đi đón anh ấy!"
Xoạt! Vương Dao lướt nhẹ đi.
"..."
Minh Nguyệt im lặng, hai kẻ điên này.
Tín nhiệm...thứ này thật sự tồn tại sao? Ít nhất, ở cái thế giới kia của nàng, thứ này cũng không có tồn tại.
Vù! Gió lạnh thổi qua, thân ảnh của Minh Nguyệt đồng dạng cũng biến mất tại nguyên chỗ.
Mà vào lúc này, tại tổ chức thần bí, trong trung tâm điều khiển, ngay vào thời điểm Trần Phong muốn tự bạo đồng quy vu tận, ngay vào thời điểm ánh sáng màu đỏ tích súc đến cực hạn, có một người đột nhiên thức tỉnh.
Đó là một cô gái, nàng có một chút mờ mịt nhìn về phía chung quanh, chỉ thấy một đống thi thể.
Xoạt! Trí nhớ của nàng dường như đã được khôi phục lại, Trần Phong...cơ thể của nàng vẫn đang còn có một chút run rẩy. Cái gã trẻ tuổi đáng sợ kia, mang trên người một bộ cơ giáp năng lượng, bước vào bên trong trung tâm điều khiển, trong nháy mắt chém giết tất cả mọi người, nàng chỉ vẻn vẹn nhìn thoáng qua liền mất đi ý thức.
Cái gã đó... nàng nghĩ đến việc đứng dậy và cảm thấy cơ thể của mình rất đau đớn..nàng cúi đầu xuống, nhìn thấy vết sẹo trên ngực và máu vẫn đang chảy.
"Ngưng!" Nàng nhẹ nhàng điểm một cái, năng lượng màu hồng lóe lên, vết thương đang chậm rãi khép lại.
"Vẫn còn tốt...khoảng cách so với điểm trí mạng còn kém ba li..." Nàng ngẫm lại vẫn còn có một chút sợ hãi, nếu như đòn công kích chệch sang ba li nữa, nàng nhất định sẽ chết! Lúc ấy Trần Phong chỉ tiện tay công kích, nếu như gã nhằm vào nàng, nàng đã chết rồi!
Nàng cảm thấy rất là may mắn, mà vào lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác được ánh sáng màu đỏ ở phía xa xa.
"Chuyện gì đã xảy ra ở đó?"Nàng hơi nghi hoặc một chút đi đến nơi đó, chờ đến khi đẩy cánh cửa khép hờ ra, nàng liền nhìn thấy một màn hít thở không thông ---- ---- có một bóng người đang lặng yên đi tới gần Trần Phong! Sau đó...
Phốc! Người kia đâm một đao vào sau lưng Trần Phong, sinh mệnh lực của Trần Phong dường như hết sức ương ngạnh, nhưng người đó lại lạnh lùng không nói một lời nào, đâm từng đao vào cơ thể, chọc ra từng cái lỗ máu ở trên người của Trần Phong!
Phốc! Máu tươi bắn ra tung toé, chờ đến khi trên người nhuộm đầy máu của Trần Phong, người này mới dừng tay.
Trần Phong...đã chết đến không thể chết lại.
"Một người đàn ông thật mạnh mẽ!" Nàng cảm thấy vô cùng kinh diễm.
Hai kẻ điên
Mà vào lúc này, nàng dừng bước lại nhìn Vương Dao, phát hiện ra được sắc mặt của cô bé này vẫn hoàn toàn bình thản như trước đây, ngoại trừ sự lo lắng mỏng manh trong ánh mắt, thì không nhìn ra được một chút bộ dáng âu lo nào!
"Ồ, cô không lo lắng cho hắn?" Minh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
"Anh ấy đã nói là sẽ trở về." Vương Dao bình thản nói ra.
Minh Nguyệt nói không nên lời: "Vậy mà cô cũng tin?"
Trời ạ! Loại cục diện kia, Trần Phong rất rõ ràng là vì cứu các nàng mà hi sinh chính mình a? Trần Phong sử dụng loại thủ đoạn nhỏ kia có lẽ có thể tạm thời giấu diếm, năng lực Thiên Huyễn đúng là hết sức kinh diễm, thế nhưng cuối cùng nó cũng chỉ là một thủ đoạn che mắt! Nhiều nhất cũng chỉ có thể yểm hộ cho các nàng chạy trốn...
Thế nhưng, Trần Phong thì phải làm sao bây giờ? Đúng vậy, hắn có lẽ thật sự sẽ có biện pháp sống sót, thế nhưng...biện pháp của Trần Phong là cái gì?
Bị bắt lại và bức cung, hoặc là bị bọn hắn đưa lên bàn mổ để nghiên cứu cũng được gọi là sống sót hay sao?! Hoặc là, dứt khoát thần phục tổ chức thần bí, từ đó trở thành một thành viên của bọn hắn? Minh Nguyệt lắc đầu, nàng cũng không quá lạc quan về loại tương lai này của Trần Phong, cho dù là có thể sống sót...
"Vậy thì ta phải làm như thế nào?" Vương Dao có một chút đùa cợt nói: "Nói với anh ta là ta không thể từ bỏ anh ấy, khóc sướt mướt và làm lãng phí thời gian? Vào thời điểm anh ta nói phải tin tưởng anh ấy, ta bịt lấy lỗ tai nói là ta không nghe, ta không nghe? Sau đó chúng ta sẽ thảo luận xem ai mới là người ở lại chịu chết? Cuối cùng đến khi địch nhân đuổi tới thì ai cũng đi không được?"
Minh Nguyệt: "..."
"Nếu như anh ta đã nói, ta sẽ tin tưởng anh ấy." Vương Dao dừng lại một chút, khép hờ hai mắt, chỉ có đôi lông mi hơi rung động của nàng mới khiến cho Minh Nguyệt biết, giờ phút này nàng cũng không bình tĩnh: "Cho dù là kế hoạch chịu chết, ta cũng phải tin tưởng anh ấy!"
"Đó là tôn nghiêm của anh ấy, tôn nghiêm của một người đàn ông!" Nàng rất hiểu Trần Phong, Trần Phong đã từng nói, sớm muộn sẽ có một ngày, hắn sẽ đứng ở trước mặt của nàng, giúp nàng ngăn cản hết thảy mọi thứ!
Mà lần này, vào cái thời khắc nguy hiểm nhất này, vào lúc ba người chạy ra rìa bên ngoài của tổ chức thần bí, Trần Phong đưa ra biện pháp như vậy, nàng nhất định phải nghe theo! Bởi vì chính nàng cũng không có bất kỳ một biện pháp nào. Trần Phong làm được, hắn đã ngăn chặn hết thảy mọi thứ, tạo cơ hội cho các nàng rời khỏi nơi đó!
Đây là tôn nghiêm thuộc về Trần Phong, cho dù có chết...hắn cũng có thể mang theo nụ cười để rời đi.
Mà nếu như nàng không nghe theo Trần Phong thì sao? Nàng nhất định sẽ chết ở nơi đó, chết ở trước mặt của Trần Phong, nếu như Trần Phong thật sự có biện pháp sống sót, như vậy cả đời này hắn sẽ mang theo sự hối hận cùng với áy náy, và sẽ căm ghét chính mình cho tới cuối đời. Cho nên, nàng nhất định phải đi!
Vương Dao đã hiểu thấu mọi chuyện, cho nên nàng mới không có một chút do dự rời đi.
"Vậy nếu như hắn sẽ chết thật sự thì sao?" Minh Nguyệt nhìn về phía Vương Dao hỏi.
Vương Dao yên lặng, nhìn về phương hướng tổ chức thần bí, ánh mắt trở nên kiên định nói: "Nếu như anh ta chết rồi, ta nhất định sẽ giết sạch toàn bộ tổ chức thần bí để chôn cùng với anh ấy, sau đó, ta sẽ đi tìm anh ấy."
Nói xong nàng liền không lên tiếng nữa.
Một người điên! Minh Nguyệt nhìn vào ánh mắt của nàng, cô bé này không giống như là đang nói giỡn!
Ta mới là nhân vật phản diện cơ mà?! Minh Nguyệt có một chút bất đắc dĩ.
Loại người vì người mình yêu mà muốn hủy diệt thế giới này, không phải là sự tình mà những nhân vật như nàng nên làm hay sao? Vì sao lại bị hai người các ngươi đoạt mất! A, đúng rồi, nàng bây giờ đã có thể khẳng định —— hai người này đều là người điên.
Trần Phong là một kẻ điên, một kẻ điên thích chơi với lửa, chỉ cần sơ sẩy một chút liền có khả năng chết, mà Vương Dao, đồng dạng cũng là một kẻ điên! Một kẻ điên đồng hành cùng với kẻ điên Trần Phong! Người ở trên cái thế giới này đều là như vậy hay sao? Minh Nguyệt có một chút nhức đầu, nàng bỗng nhiên có một chút hoài niệm Vương Thuần, ân... vẫn là Vương Thuần đáng yêu của nàng, vừa nhu thuận lại vừa nghe lời, không có việc gì còn thể đánh cho một trận.
Xoạt! Trên mặt đất truyền đến tiếng bước chân, Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, đã phát hiện Vương Dao đang rời đi.
"Cô...không đợi hắn à?" Minh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
"Anh ấy đã nói là ta không cần phải lo lắng." Vương Dao nhìn về phía phương xa, trong thanh âm non nớt mang theo một tia lành lạnh: "Nếu như ta đã đột phá khỏi gông cùm xiềng xích của cấp A, thì đây cũng là thời điểm ta nên đột phá...chờ đến khi ta đột phá... đích thân ta sẽ đi đón anh ấy!"
Xoạt! Vương Dao lướt nhẹ đi.
"..."
Minh Nguyệt im lặng, hai kẻ điên này.
Tín nhiệm...thứ này thật sự tồn tại sao? Ít nhất, ở cái thế giới kia của nàng, thứ này cũng không có tồn tại.
Vù! Gió lạnh thổi qua, thân ảnh của Minh Nguyệt đồng dạng cũng biến mất tại nguyên chỗ.
Mà vào lúc này, tại tổ chức thần bí, trong trung tâm điều khiển, ngay vào thời điểm Trần Phong muốn tự bạo đồng quy vu tận, ngay vào thời điểm ánh sáng màu đỏ tích súc đến cực hạn, có một người đột nhiên thức tỉnh.
Đó là một cô gái, nàng có một chút mờ mịt nhìn về phía chung quanh, chỉ thấy một đống thi thể.
Xoạt! Trí nhớ của nàng dường như đã được khôi phục lại, Trần Phong...cơ thể của nàng vẫn đang còn có một chút run rẩy. Cái gã trẻ tuổi đáng sợ kia, mang trên người một bộ cơ giáp năng lượng, bước vào bên trong trung tâm điều khiển, trong nháy mắt chém giết tất cả mọi người, nàng chỉ vẻn vẹn nhìn thoáng qua liền mất đi ý thức.
Cái gã đó... nàng nghĩ đến việc đứng dậy và cảm thấy cơ thể của mình rất đau đớn..nàng cúi đầu xuống, nhìn thấy vết sẹo trên ngực và máu vẫn đang chảy.
"Ngưng!" Nàng nhẹ nhàng điểm một cái, năng lượng màu hồng lóe lên, vết thương đang chậm rãi khép lại.
"Vẫn còn tốt...khoảng cách so với điểm trí mạng còn kém ba li..." Nàng ngẫm lại vẫn còn có một chút sợ hãi, nếu như đòn công kích chệch sang ba li nữa, nàng nhất định sẽ chết! Lúc ấy Trần Phong chỉ tiện tay công kích, nếu như gã nhằm vào nàng, nàng đã chết rồi!
Nàng cảm thấy rất là may mắn, mà vào lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác được ánh sáng màu đỏ ở phía xa xa.
"Chuyện gì đã xảy ra ở đó?"Nàng hơi nghi hoặc một chút đi đến nơi đó, chờ đến khi đẩy cánh cửa khép hờ ra, nàng liền nhìn thấy một màn hít thở không thông ---- ---- có một bóng người đang lặng yên đi tới gần Trần Phong! Sau đó...
Phốc! Người kia đâm một đao vào sau lưng Trần Phong, sinh mệnh lực của Trần Phong dường như hết sức ương ngạnh, nhưng người đó lại lạnh lùng không nói một lời nào, đâm từng đao vào cơ thể, chọc ra từng cái lỗ máu ở trên người của Trần Phong!
Phốc! Máu tươi bắn ra tung toé, chờ đến khi trên người nhuộm đầy máu của Trần Phong, người này mới dừng tay.
Trần Phong...đã chết đến không thể chết lại.
"Một người đàn ông thật mạnh mẽ!" Nàng cảm thấy vô cùng kinh diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.