Chương 358: Người con có hiếu
Trừ Chín Mươi
17/11/2019
Người con có hiếu
Người con có hiếu
Đó là... Mục Nguyên!
Không sai, hắn thế mà thấy được Mục Nguyên!
Lúc này, Mục Nguyên đang đứng chung với một tiểu cô nương, đang đỡ lấy một ông lão thận trọng đi tới.
"Trần Phong?" Mục Nguyên ngẩng đầu, cũng cảm thấy hết sức vui mừng.
"Đây là bằng hữu của anh?" Tiểu cô nương quay đầu nhìn thoáng qua.
"Ừm." Mục Nguyên gật đầu.
"Vậy thì em sẽ về nhà trước, vừa vặn để cho cha của em nghĩ ngơi một chút." Tiểu cô nương cười nói: "Anh trước tiên cứ đứng đây trò chuyện với bằng hữu của mình, một chút nữa liền vào nhà chơi một chút, căn nhà số 3 bên kia chính là nhà của em."
"Ừm." Mục Nguyên khẽ gật đầu.
Nói xong, tiểu cô nương liền chậm rãi dìu ông lão đi, nhà của bọn họ cũng không xa, đi qua hai cái góc rẽ liền tới.
"Trần Phong!" Mục Nguyên hưng phấn: "Ngươi vì sao lại ở chỗ này."
"Xử lý một ít chuyện cho mấy người bằng hữu." Trần Phong nghiền ngẫm cười nói: "Cũng là tên tiểu tử ngươi có bản lãnh lớn a, cái cô nương kia..."
"Hắc hắc." Mục Nguyên đắc ý: "Mới quen, mới quen."
Hôm nay hắn trợ giúp tiểu cô nương đưa người cha về nhà, đây chính là một con đường tắt để làm quen, hắn tin tưởng, dùng điều kiện của mình, nhất định có thể đánh động được tiểu cô nương này!
Điều kiện của tiểu cô nương này? Gần như chính là một cái xóm nghèo! Mà hắn thì sao? Trung cấp chế tác gen sư!
Lại thêm hắn tự nhận là mình thiện lương, đáng tin, thành thật, ổn trọng... tất cả các phương diện đều không có vấn đề a! Nhất định sẽ không phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn!
"Ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút." Trần Phong nghiền ngẫm cười nói, sự tình cô gái tai thỏ lần trước, chính là một sự tình tương đối thảm liệt.
"Yên tâm." Mục Nguyên tự tin.
Lần này hắn đã bí mật quan sát một tháng trời! Hắn cũng đã tìm hiểu qua, lão nhân còn thường xuyên lấy những tấm ảnh chụp còn bé của hai cha con ra xem!
Ừm...rất mỹ lệ! Ừm...dưới cái quần yếm kia, ừm, là nữ không sai! Khụ khụ.
"Vậy thì tốt." Trần Phong nói chuyện phiếm cùng với hắn một lát, nhưng mà tâm tư của Mục Nguyên dường như cũng không đặt ở phương diện này, mà ánh mắt không ngừng nhìn về phương hướng mà tiểu cô nương rời đi.
Trần Phong nhịn không được cười ha hả: "Đi thôi, đi thôi, có thời gian lại trò chuyện."
"Hắc hắc." Mục Nguyên kích động biến mất tại góc rẽ.
"Cái tên này..." Trần Phong lắc đầu bật cười.
Cũng không sao, ở bên trong chuyện yêu đương của người khác, mình cũng không cần phải tham gia náo nhiệt.
Ừm...trước tiên vẫn nên đi tìm thân nhân của Cẩu Lực, chiếu cố cho bọn họ một chút là có thể, sớm muộn gì Cẩu Lực cũng sẽ có một ngày trở lại, đến lúc đó, đây chính là một đại nhân tình! Vô luận nghĩ như thế nào, Trần Phong đều cảm thấy rất có lời.
Nhìn một chút địa chỉ, Trần Phong đi đến góc rẽ, theo con đường cũ nát ở hai bên dãy nhà đi tới, ừm... sau khi liên tiếp rẽ hai lần, Trần Phong nhìn vào bên trong một căn nhà cũ nát, số 3, ừm, chính là cái số nhà này!
"Leng keng!" Trần Phong đè chuông cửa xuống, khiến cho hắn có một chút ngoài ý muốn chính là, người mở cửa, lại có thể là Mục Nguyên.
??? Trần Phong có chút phát mộng.
"Chờ một chút." Hắn nhìn một chút địa chỉ ghi chép trên màn sáng của chính mình, hoài nghi hỏi: "Số 3?"
"Hả?." Mục Nguyên cũng bất ngờ nói: "Căn nhà này chính là số 3!"
"Nhà của cô nương Kỳ Kỳ?" Trần Phong lại hỏi lại một lần nữa.
"Ồ." Mục Nguyên cũng đã lấy lại được tinh thần, hỏi: "Ta dựa vào, không phải là ngươi cũng muốn tìm cái số nhà này đó chứ?"
"Có chuyện gì thế?" Tiểu cô nương duỗi cái đầu nhỏ ra.
"Không có việc gì, không có việc gì." Mục Nguyên gượng cười hai tiếng: "Không có việc gì, ta trước tiên đi theo bằng hữu trò chuyện một hai câu."
Nói xong hắn liền kéo Trần Phong đi ra bên ngoài.
"Moá, huynh đệ, ngươi không phải là muốn tới đây giết người đó chứ?" Mục Nguyên sợ mất mật.
Trần Phong: "..."
Cạn lời, hắn nhìn qua giống như sát thủ lắm sao?
"Đây là người thân của một bằng hữu, hắn nói là bọn họ sống không được khá, cho nên mới nói ta tới chiếu cố bọn họ một chút, ta đến cho bọn họ một ít tiền, giúp bọn họ tìm kiếm một công việc ổn định là được." Trần Phong nhún nhún vai.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Mục Nguyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn rất khó khăn mới tìm được người mình thích a.
Hai người một lần nữa trở về, Trần Phong một lần nữa gõ cửa, tiểu cô nương mở cửa phòng ra.
Trần Phong biểu lộ thân phận của mình: "Cẩu tiền bối nhờ ta đến đây chiếu cố mọi người một chút."
Xoạt! Sắc mặt của tiểu cô nương đại biến, Cẩu tiền bối...
"Hắn vẫn còn sống!" Tiểu cô nương rung động.
"Đúng thế, hắn bảo ta nói cho các ngươi biết, hắn đời này chỉ thích qua một người, cũng chỉ vĩnh viễn yêu một mình nàng, hắn sẽ không thẹn với nàng, cũng sẽ không thẹn với người nhà của nàng! Huyết cừu năm đó, kẻ địch vẫn còn đó, chờ đến thời điểm bọn hắn có thể nắm chắc tiêu diệt kẻ địch, hắn nhất định sẽ trở lại!"
Tiểu cô nương nghe vậy, liền khóc không thành tiếng.
Mười năm! Bọn hắn chờ những lời này, đã chờ mười năm a!
Rất lâu sau, nàng mới khôi phục lại được.
"Vào đi." Nàng mời Trần Phong đi vào nhà, nhìn thoáng qua Mục Nguyên nói: "Anh ở bên ngoài này chờ một chút đi."
"Hả?." Mục Nguyên lộ ra vẻ mặt phát mộng.
Trần Phong sau khi đi vào, cũng tràn ngập sự nghi hoặc. Bởi vì Cẩu Lực đưa tư liệu người thân của hắn rất rõ ràng, Kỳ Kỳ vợ hắn, chỉ có một đứa em trai, còn có một người cha già! Ngoại trừ cái đó ra, không có người thân nào nữa!
Tiểu cô nương này...
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, ông lão nghe được động tĩnh liền đi ra.
Sự tình kinh người bỗng nhiên xuất hiện, chỉ thấy tiểu cô nương rất nhanh cởi cái váy dài của mình ta, bên trong mặc một bộ quần đùi áo thun ngắn tay, nàng dùng một ít nước vuốt lên mặt một cái, trang điểm trên mặt trong nháy mắt biến mất, lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc dài trên đầu được trực tiếp kéo xuống nhét vào trong ngăn tủ.
Lúc này ông lão mới đi tới, hỏi: "Tiểu Lực?"
"Cha." Hắn đi ra phía trước.
"Đã đi làm về rồi sao?" Ông lão thở dài: "Chị của con vừa mới đem ta từ bệnh viện về nhà, ai u, bộ xương già này của ta..."
Trần Phong nhìn cảnh này đến mức trợn mắt hốc mồm.
Chờ một chút, "Chị"?
Tên gia hỏa được gọi là tiểu Lực này, quăng tới cho Trần Phong một ánh mắt áy náy.
Rất lâu sau, chờ đến khi ông lão một lần nữa về phòng nghỉ ngơi, hắn mới kể toàn bộ chân tướng cho Trần Phong.
Người cha già của hắn có chút ngốc nghếch, lại bị bệnh tim, thân thể vốn cũng không tốt, hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh mệnh, căn bản là không thể nhận được kích thích quá lớn, thuốc quá mắc bọn hắn cũng không mua nổi. Ngay từ đầu hắn dùng lý do Kỳ Kỳ quá bận không thể về thăm nhà, thế nhưng qua một thời gian dài, căn bản không gạt được ông ta!
Cho nên...vì để cho cha già giải quyết nghi hoặc, tiểu Lực đã quyết định tự mình hoá trang thành Kỳ Kỳ!
Cho nên...mới có một màn mà Trần Phong nhìn thấy hôm nay!
"Ta với chị của ta rất giống nhau." Tiểu Lực có một chút ngại ngùng: "Có rất nhiều người cũng không phân biệt được."
Trần Phong: "..."
Là một người con có hiếu! Ừm...thật là một nhà hài hòa.
Người con có hiếu
Đó là... Mục Nguyên!
Không sai, hắn thế mà thấy được Mục Nguyên!
Lúc này, Mục Nguyên đang đứng chung với một tiểu cô nương, đang đỡ lấy một ông lão thận trọng đi tới.
"Trần Phong?" Mục Nguyên ngẩng đầu, cũng cảm thấy hết sức vui mừng.
"Đây là bằng hữu của anh?" Tiểu cô nương quay đầu nhìn thoáng qua.
"Ừm." Mục Nguyên gật đầu.
"Vậy thì em sẽ về nhà trước, vừa vặn để cho cha của em nghĩ ngơi một chút." Tiểu cô nương cười nói: "Anh trước tiên cứ đứng đây trò chuyện với bằng hữu của mình, một chút nữa liền vào nhà chơi một chút, căn nhà số 3 bên kia chính là nhà của em."
"Ừm." Mục Nguyên khẽ gật đầu.
Nói xong, tiểu cô nương liền chậm rãi dìu ông lão đi, nhà của bọn họ cũng không xa, đi qua hai cái góc rẽ liền tới.
"Trần Phong!" Mục Nguyên hưng phấn: "Ngươi vì sao lại ở chỗ này."
"Xử lý một ít chuyện cho mấy người bằng hữu." Trần Phong nghiền ngẫm cười nói: "Cũng là tên tiểu tử ngươi có bản lãnh lớn a, cái cô nương kia..."
"Hắc hắc." Mục Nguyên đắc ý: "Mới quen, mới quen."
Hôm nay hắn trợ giúp tiểu cô nương đưa người cha về nhà, đây chính là một con đường tắt để làm quen, hắn tin tưởng, dùng điều kiện của mình, nhất định có thể đánh động được tiểu cô nương này!
Điều kiện của tiểu cô nương này? Gần như chính là một cái xóm nghèo! Mà hắn thì sao? Trung cấp chế tác gen sư!
Lại thêm hắn tự nhận là mình thiện lương, đáng tin, thành thật, ổn trọng... tất cả các phương diện đều không có vấn đề a! Nhất định sẽ không phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn!
"Ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút." Trần Phong nghiền ngẫm cười nói, sự tình cô gái tai thỏ lần trước, chính là một sự tình tương đối thảm liệt.
"Yên tâm." Mục Nguyên tự tin.
Lần này hắn đã bí mật quan sát một tháng trời! Hắn cũng đã tìm hiểu qua, lão nhân còn thường xuyên lấy những tấm ảnh chụp còn bé của hai cha con ra xem!
Ừm...rất mỹ lệ! Ừm...dưới cái quần yếm kia, ừm, là nữ không sai! Khụ khụ.
"Vậy thì tốt." Trần Phong nói chuyện phiếm cùng với hắn một lát, nhưng mà tâm tư của Mục Nguyên dường như cũng không đặt ở phương diện này, mà ánh mắt không ngừng nhìn về phương hướng mà tiểu cô nương rời đi.
Trần Phong nhịn không được cười ha hả: "Đi thôi, đi thôi, có thời gian lại trò chuyện."
"Hắc hắc." Mục Nguyên kích động biến mất tại góc rẽ.
"Cái tên này..." Trần Phong lắc đầu bật cười.
Cũng không sao, ở bên trong chuyện yêu đương của người khác, mình cũng không cần phải tham gia náo nhiệt.
Ừm...trước tiên vẫn nên đi tìm thân nhân của Cẩu Lực, chiếu cố cho bọn họ một chút là có thể, sớm muộn gì Cẩu Lực cũng sẽ có một ngày trở lại, đến lúc đó, đây chính là một đại nhân tình! Vô luận nghĩ như thế nào, Trần Phong đều cảm thấy rất có lời.
Nhìn một chút địa chỉ, Trần Phong đi đến góc rẽ, theo con đường cũ nát ở hai bên dãy nhà đi tới, ừm... sau khi liên tiếp rẽ hai lần, Trần Phong nhìn vào bên trong một căn nhà cũ nát, số 3, ừm, chính là cái số nhà này!
"Leng keng!" Trần Phong đè chuông cửa xuống, khiến cho hắn có một chút ngoài ý muốn chính là, người mở cửa, lại có thể là Mục Nguyên.
??? Trần Phong có chút phát mộng.
"Chờ một chút." Hắn nhìn một chút địa chỉ ghi chép trên màn sáng của chính mình, hoài nghi hỏi: "Số 3?"
"Hả?." Mục Nguyên cũng bất ngờ nói: "Căn nhà này chính là số 3!"
"Nhà của cô nương Kỳ Kỳ?" Trần Phong lại hỏi lại một lần nữa.
"Ồ." Mục Nguyên cũng đã lấy lại được tinh thần, hỏi: "Ta dựa vào, không phải là ngươi cũng muốn tìm cái số nhà này đó chứ?"
"Có chuyện gì thế?" Tiểu cô nương duỗi cái đầu nhỏ ra.
"Không có việc gì, không có việc gì." Mục Nguyên gượng cười hai tiếng: "Không có việc gì, ta trước tiên đi theo bằng hữu trò chuyện một hai câu."
Nói xong hắn liền kéo Trần Phong đi ra bên ngoài.
"Moá, huynh đệ, ngươi không phải là muốn tới đây giết người đó chứ?" Mục Nguyên sợ mất mật.
Trần Phong: "..."
Cạn lời, hắn nhìn qua giống như sát thủ lắm sao?
"Đây là người thân của một bằng hữu, hắn nói là bọn họ sống không được khá, cho nên mới nói ta tới chiếu cố bọn họ một chút, ta đến cho bọn họ một ít tiền, giúp bọn họ tìm kiếm một công việc ổn định là được." Trần Phong nhún nhún vai.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Mục Nguyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn rất khó khăn mới tìm được người mình thích a.
Hai người một lần nữa trở về, Trần Phong một lần nữa gõ cửa, tiểu cô nương mở cửa phòng ra.
Trần Phong biểu lộ thân phận của mình: "Cẩu tiền bối nhờ ta đến đây chiếu cố mọi người một chút."
Xoạt! Sắc mặt của tiểu cô nương đại biến, Cẩu tiền bối...
"Hắn vẫn còn sống!" Tiểu cô nương rung động.
"Đúng thế, hắn bảo ta nói cho các ngươi biết, hắn đời này chỉ thích qua một người, cũng chỉ vĩnh viễn yêu một mình nàng, hắn sẽ không thẹn với nàng, cũng sẽ không thẹn với người nhà của nàng! Huyết cừu năm đó, kẻ địch vẫn còn đó, chờ đến thời điểm bọn hắn có thể nắm chắc tiêu diệt kẻ địch, hắn nhất định sẽ trở lại!"
Tiểu cô nương nghe vậy, liền khóc không thành tiếng.
Mười năm! Bọn hắn chờ những lời này, đã chờ mười năm a!
Rất lâu sau, nàng mới khôi phục lại được.
"Vào đi." Nàng mời Trần Phong đi vào nhà, nhìn thoáng qua Mục Nguyên nói: "Anh ở bên ngoài này chờ một chút đi."
"Hả?." Mục Nguyên lộ ra vẻ mặt phát mộng.
Trần Phong sau khi đi vào, cũng tràn ngập sự nghi hoặc. Bởi vì Cẩu Lực đưa tư liệu người thân của hắn rất rõ ràng, Kỳ Kỳ vợ hắn, chỉ có một đứa em trai, còn có một người cha già! Ngoại trừ cái đó ra, không có người thân nào nữa!
Tiểu cô nương này...
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, ông lão nghe được động tĩnh liền đi ra.
Sự tình kinh người bỗng nhiên xuất hiện, chỉ thấy tiểu cô nương rất nhanh cởi cái váy dài của mình ta, bên trong mặc một bộ quần đùi áo thun ngắn tay, nàng dùng một ít nước vuốt lên mặt một cái, trang điểm trên mặt trong nháy mắt biến mất, lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc dài trên đầu được trực tiếp kéo xuống nhét vào trong ngăn tủ.
Lúc này ông lão mới đi tới, hỏi: "Tiểu Lực?"
"Cha." Hắn đi ra phía trước.
"Đã đi làm về rồi sao?" Ông lão thở dài: "Chị của con vừa mới đem ta từ bệnh viện về nhà, ai u, bộ xương già này của ta..."
Trần Phong nhìn cảnh này đến mức trợn mắt hốc mồm.
Chờ một chút, "Chị"?
Tên gia hỏa được gọi là tiểu Lực này, quăng tới cho Trần Phong một ánh mắt áy náy.
Rất lâu sau, chờ đến khi ông lão một lần nữa về phòng nghỉ ngơi, hắn mới kể toàn bộ chân tướng cho Trần Phong.
Người cha già của hắn có chút ngốc nghếch, lại bị bệnh tim, thân thể vốn cũng không tốt, hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh mệnh, căn bản là không thể nhận được kích thích quá lớn, thuốc quá mắc bọn hắn cũng không mua nổi. Ngay từ đầu hắn dùng lý do Kỳ Kỳ quá bận không thể về thăm nhà, thế nhưng qua một thời gian dài, căn bản không gạt được ông ta!
Cho nên...vì để cho cha già giải quyết nghi hoặc, tiểu Lực đã quyết định tự mình hoá trang thành Kỳ Kỳ!
Cho nên...mới có một màn mà Trần Phong nhìn thấy hôm nay!
"Ta với chị của ta rất giống nhau." Tiểu Lực có một chút ngại ngùng: "Có rất nhiều người cũng không phân biệt được."
Trần Phong: "..."
Là một người con có hiếu! Ừm...thật là một nhà hài hòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.