Chương 418: Trí nhớ
Trừ Chín Mươi
17/11/2019
Trí nhớ
Trí nhớ
76 vị cường giả cấp A, chỉ còn lại 56 vị! Gen chiến sĩ Cấp B, càng là tổn thất nặng nề! Mà đủ loại nhiệm vụ, hạng mục liên quan tới những đội ngũ này, càng là thất bại toàn bộ, thực lực của tổ chức thần bí có thể nói là giảm xuống trên phạm vi lớn, thế nhưng coi như là như thế...cũng vẫn là một trong những thế lực mạnh nhất thế giới!
Mười vị cường giả cấp A đỉnh phong, năm mươi sáu vị cường giả cấp A, một lượng lớn gen chiến sĩ cấp B...chỉ tưởng tượng thôi liền biết đây là một con số kinh khủng.
Đối mặt với loại " nhân vật NPC " thầy bói này, những người này có thể nói là rất nhẹ nhàng nói ra bí mật hạch tâm nhất của tổ chức thần bí!
"Những tin tức này..." Đám người sợ mất mật, có thể tưởng tượng, những tin tức này một khi truyền đến Gen Công Hội, sẽ gây ra loại chấn động như thế nào! Hơn nữa, đây vẻn vẹn chỉ là những chuyện mà vị đội trưởng này biết!
Còn những chuyện mà hắn không biết thì sao? Ví dụ như ——vị thủ lĩnh huyền bí cùng với người ở bên cạnh hắn kia? Sự uy hiếp của tổ chức thần bí, so với trong tưởng tượng của bọn hắn càng thêm nghiêm trọng!
"Ít nhất chúng ta còn có thể phá hư hành động lần này của bọn hắn." Trần Phong vuốt vuốt bộ râu của mình, hắn dùng một lượng lớn đoạn gen bên trong năng lực Thiên Huyễn, tùy tiện làm ra một bộ râu để hoá thân thành một vị thầy bói là một chuyện không thành vấn đề.
"Bọn gia hỏa này làm sao lại dễ dàng bị lừa dối như thế?" Từ Phi kinh ngạc tán thán.
"Làm sao lại không thể." Trần Phong nhịn không được cười ha hả: "Ta lừa dối, là bởi vì muốn dẫn dắt bọn hắn thực hiện biện pháp phá cục chân chính!"
"Trí nhớ?" Vương Thuần giống như có điều suy nghĩ.
"Không tệ, là trí nhớ." Trên khoé miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười.
Bọn hắn mặc dù đã thử rất nhiều biện pháp, thế nhưng cũng có rất nhiều biện pháp chưa thử nghiệm, trí nhớ chính là hai chữ đại biểu cho một biện pháp phá cục mà bọn hắn chưa thử nghiệm lần nào! Trần Phong mặc dù nghĩ đến, thế nhưng cũng không có năng lực để thực hiện, hoặc nói là, hậu quả khi cái kế hoạch này gây ra hắn đảm đương không nổi. Cho nên, lần này chỉ cần đi theo đám người của tổ chức thần bí là được rồi! Dù sao thì...
Một đêm nữa lặng yên trôi qua.
Tại Minh Đô, ở bên trong một chỗ bình thường nào đó, có một tiểu cô nương đang vui vẻ chơi đùa, nàng dùng bùn đất trong sân nặn ra một sinh vật có hình thù kỳ quái, chơi rất là vui vẻ.
"Xem này, cha, ta lại nặn ra được một con vật nhỏ." Tiểu cô nương hưng phấn nói.
"Há, đây là cái gì?" Người trung niên ở bên cạnh cười nói.
"Ừm... Sư tử!" Tiểu cô nương nghệch đầu sang một bên suy nghĩ một chút rồi nói: "Đây nhất định là sư tử."
"Ha ha." Người trung niên nhịn không được cười lên ha hả: "Con đã thấy qua sư tử hay chưa?"
"Không có." Tiểu cô nương cảm thấy thất lạc, những ý chí rất nhanh liền trở nên sục sôi: "Đây nhất định là sư tử a, ừm... nó chính là một con sư tử do con làm ra!"
"Tốt tốt tốt, đây là con sư tử của con." Người trung niên yêu chiều nói: "Vậy con này là con gì?"
"Ừm...đây là một con hổ." Tiểu cô nương ngượng ngùng nói.
Con hổ do nàng nặn ra, có bộ dáng quả thực rất cổ quái.
"Đó chính là một con hổ." Người trung niên cười cười.
"Ừm...cha, chờ con khỏi bệnh rồi, dẫn con đi ra ngoài chơi có được hay không."
"Được."
"Cha, cha hãy giữ những con vật này thật tốt, con về sau còn muốn làm ra nhiều con vật hơn..."
"Được."
"Cha... giúp con đặt tên cho mấy con vật này có được hay không, bọn nó là do con chuyên môn..."
"Được."
"Ừm... vậy thì gọi chúng nó là cái gì?"
"Con sư tử kia liền gọi là Tử Sư đi."
"Ai nha, thật là khó nghe... bất quá nêu cha đã đặt tên, vậy liền gọi là Tử Sư a, vậy còn con hổ này..." Thanh âm của tiểu cô nương càng ngày càng nhỏ.
"Cha, con có chút mệt."
"Ừm, vậy thì nghỉ ngơi đi." Ánh mắt của người trung niên lộ ra sự yêu chiều, rất nhanh, sau khi màn đêm buông xuống, thân ảnh của hai người đều biến mất ở bên trong màn đêm.
Ngày kế tiếp, mặt trời mọc, tổ chức thần bí đã sớm chuẩn bị thỏa đáng lập tức ra tay, trong nháy mắt toà thành thị thức tỉnh, trong nháy mắt tên tiểu nhị nói ra lời nói quen thuộc, có một đạo hào quang kinh khủng từ trong tay của một tên đội viên toả ra!
Hào quang lưu chuyển! Khôi phục trí nhớ!
Oanh! Hào quang kinh khủng trong nháy mắt trải rộng ra mỗi một cái góc của toà thành thị.
"A —— " Có vô số người ngã xuống mặt đất run rẩy, thất khiếu chảy máu.
Nhưng mà, bọn hắn chỉ lạnh lùng nhìn cảnh này.
Một giây...Hai giây...Ba giây...những người dân bản địa ở bên trong sự run rẩy dần dần tỉnh táo trở lại, những đôi mắt vẩn đục kia vào thời khắc này đã trở nên rõ ràng, trí nhớ của những ngày trước, vào thời khắc này hoàn toàn khôi phục.
"Ta... làm sao lại..." Tên tiểu nhị không thể tưởng tượng nổi ôm đầu của mình.
Mấy trăm năm thời gian! Hắn thế mà mỗi ngày đều lặp lại một hành động như vậy!
Cửa hàng bán thịt... cửa hàng bán món ăn...Di Hồng lâu...vào thời khắc này, tất cả mọi người đều thức tỉnh. Mấy trăm năm qua, những gì mà bọn hắn trải qua, những gì mà bọn hắn bị mất đi, đều vào thời khắc này thức tỉnh, trí nhớ giấu ở sâu bên trong linh hồn, không có cách nào bị mài mòn! Nếu linh hồn bất diệt, trí nhớ làm sao có thể hoàn toàn biến mất? Hết thảy tất cả mọi người, đều đã thức tỉnh. Tất cả mọi người ở Minh Đô mờ mịt nhìn chính mình, sau khi bần thần một lát, mới tiếp nhận được cái sự thật này, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi này, thất khiếu của bọn hắn thế mà chảy máu!
Lượng trí nhớ trong mấy trăm năm, không một ai có thể thừa nhận! Tất cả mọi người ——chết! Cả tòa thành thị, trong nháy mắt đang thức tỉnh liền bị dập tắt.
Đồ thành! Vẫn là đồ thành! Chỉ bất quá, theo mấy lần đồ thành trước đó không giống nhau chính là, lần này thuần túy là trí nhớ chồng chất, thuần túy là phương diện trùng kích tinh thần! Mà ở bên trong trường hạo kiếp này, có một đôi mắt lóe lên tinh mang.
"Tìm được!" Có một đạo tinh quang, vòng qua hết thảy bách tính ở Minh Đô, khóa chặt trên người của một người.
Đã phát hiện ra mục tiêu! Bên trong trường hạo kiếp khôi phục lại trí nhớ, vào thời điểm tất cả mọi người đang tiếp nhận tinh thần trùng kích, chỉ có một người duy nhất, không có bị tinh thần trùng kích, chính là một người duy nhất có thể miễn dịch! Là một người trung niên bình thường ở bên trong một ngôi nhà bình thường!
Đúng thế, lần đồ thành này, tất cả công kích tinh thần, đều chỉ là vì để nhận biết kẻ địch! Dùng công kích thuần túy đồ thành, ngươi có khả năng giả chết, thế nhưng bằng vào dạng khôi phục trí nhớ như thế này, loại tinh thần trùng kích này, ngươi coi như có giả chết cũng vô dụng! Cái tên gia hỏa duy nhất không có nhận phải tinh thần trùng kích kia, quả thực là đèn sáng trong đêm khuya! Đây chính là cái gọi là kế hoạch chân chính! Rất đơn giản thô bạo, thế nhưng cũng hết sức chuẩn xác!
"Là ngươi!" Tiểu đội tinh anh trong nháy mắt bùng nổ.
Oanh! Từng đạo công kích kinh khủng bùng nổ, hết thảy gen chiến sĩ trong tiểu đội tinh anh đều ra tay, mục tiêu —— chính là người trung niên bình thường kia!
Trí nhớ
76 vị cường giả cấp A, chỉ còn lại 56 vị! Gen chiến sĩ Cấp B, càng là tổn thất nặng nề! Mà đủ loại nhiệm vụ, hạng mục liên quan tới những đội ngũ này, càng là thất bại toàn bộ, thực lực của tổ chức thần bí có thể nói là giảm xuống trên phạm vi lớn, thế nhưng coi như là như thế...cũng vẫn là một trong những thế lực mạnh nhất thế giới!
Mười vị cường giả cấp A đỉnh phong, năm mươi sáu vị cường giả cấp A, một lượng lớn gen chiến sĩ cấp B...chỉ tưởng tượng thôi liền biết đây là một con số kinh khủng.
Đối mặt với loại " nhân vật NPC " thầy bói này, những người này có thể nói là rất nhẹ nhàng nói ra bí mật hạch tâm nhất của tổ chức thần bí!
"Những tin tức này..." Đám người sợ mất mật, có thể tưởng tượng, những tin tức này một khi truyền đến Gen Công Hội, sẽ gây ra loại chấn động như thế nào! Hơn nữa, đây vẻn vẹn chỉ là những chuyện mà vị đội trưởng này biết!
Còn những chuyện mà hắn không biết thì sao? Ví dụ như ——vị thủ lĩnh huyền bí cùng với người ở bên cạnh hắn kia? Sự uy hiếp của tổ chức thần bí, so với trong tưởng tượng của bọn hắn càng thêm nghiêm trọng!
"Ít nhất chúng ta còn có thể phá hư hành động lần này của bọn hắn." Trần Phong vuốt vuốt bộ râu của mình, hắn dùng một lượng lớn đoạn gen bên trong năng lực Thiên Huyễn, tùy tiện làm ra một bộ râu để hoá thân thành một vị thầy bói là một chuyện không thành vấn đề.
"Bọn gia hỏa này làm sao lại dễ dàng bị lừa dối như thế?" Từ Phi kinh ngạc tán thán.
"Làm sao lại không thể." Trần Phong nhịn không được cười ha hả: "Ta lừa dối, là bởi vì muốn dẫn dắt bọn hắn thực hiện biện pháp phá cục chân chính!"
"Trí nhớ?" Vương Thuần giống như có điều suy nghĩ.
"Không tệ, là trí nhớ." Trên khoé miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười.
Bọn hắn mặc dù đã thử rất nhiều biện pháp, thế nhưng cũng có rất nhiều biện pháp chưa thử nghiệm, trí nhớ chính là hai chữ đại biểu cho một biện pháp phá cục mà bọn hắn chưa thử nghiệm lần nào! Trần Phong mặc dù nghĩ đến, thế nhưng cũng không có năng lực để thực hiện, hoặc nói là, hậu quả khi cái kế hoạch này gây ra hắn đảm đương không nổi. Cho nên, lần này chỉ cần đi theo đám người của tổ chức thần bí là được rồi! Dù sao thì...
Một đêm nữa lặng yên trôi qua.
Tại Minh Đô, ở bên trong một chỗ bình thường nào đó, có một tiểu cô nương đang vui vẻ chơi đùa, nàng dùng bùn đất trong sân nặn ra một sinh vật có hình thù kỳ quái, chơi rất là vui vẻ.
"Xem này, cha, ta lại nặn ra được một con vật nhỏ." Tiểu cô nương hưng phấn nói.
"Há, đây là cái gì?" Người trung niên ở bên cạnh cười nói.
"Ừm... Sư tử!" Tiểu cô nương nghệch đầu sang một bên suy nghĩ một chút rồi nói: "Đây nhất định là sư tử."
"Ha ha." Người trung niên nhịn không được cười lên ha hả: "Con đã thấy qua sư tử hay chưa?"
"Không có." Tiểu cô nương cảm thấy thất lạc, những ý chí rất nhanh liền trở nên sục sôi: "Đây nhất định là sư tử a, ừm... nó chính là một con sư tử do con làm ra!"
"Tốt tốt tốt, đây là con sư tử của con." Người trung niên yêu chiều nói: "Vậy con này là con gì?"
"Ừm...đây là một con hổ." Tiểu cô nương ngượng ngùng nói.
Con hổ do nàng nặn ra, có bộ dáng quả thực rất cổ quái.
"Đó chính là một con hổ." Người trung niên cười cười.
"Ừm...cha, chờ con khỏi bệnh rồi, dẫn con đi ra ngoài chơi có được hay không."
"Được."
"Cha, cha hãy giữ những con vật này thật tốt, con về sau còn muốn làm ra nhiều con vật hơn..."
"Được."
"Cha... giúp con đặt tên cho mấy con vật này có được hay không, bọn nó là do con chuyên môn..."
"Được."
"Ừm... vậy thì gọi chúng nó là cái gì?"
"Con sư tử kia liền gọi là Tử Sư đi."
"Ai nha, thật là khó nghe... bất quá nêu cha đã đặt tên, vậy liền gọi là Tử Sư a, vậy còn con hổ này..." Thanh âm của tiểu cô nương càng ngày càng nhỏ.
"Cha, con có chút mệt."
"Ừm, vậy thì nghỉ ngơi đi." Ánh mắt của người trung niên lộ ra sự yêu chiều, rất nhanh, sau khi màn đêm buông xuống, thân ảnh của hai người đều biến mất ở bên trong màn đêm.
Ngày kế tiếp, mặt trời mọc, tổ chức thần bí đã sớm chuẩn bị thỏa đáng lập tức ra tay, trong nháy mắt toà thành thị thức tỉnh, trong nháy mắt tên tiểu nhị nói ra lời nói quen thuộc, có một đạo hào quang kinh khủng từ trong tay của một tên đội viên toả ra!
Hào quang lưu chuyển! Khôi phục trí nhớ!
Oanh! Hào quang kinh khủng trong nháy mắt trải rộng ra mỗi một cái góc của toà thành thị.
"A —— " Có vô số người ngã xuống mặt đất run rẩy, thất khiếu chảy máu.
Nhưng mà, bọn hắn chỉ lạnh lùng nhìn cảnh này.
Một giây...Hai giây...Ba giây...những người dân bản địa ở bên trong sự run rẩy dần dần tỉnh táo trở lại, những đôi mắt vẩn đục kia vào thời khắc này đã trở nên rõ ràng, trí nhớ của những ngày trước, vào thời khắc này hoàn toàn khôi phục.
"Ta... làm sao lại..." Tên tiểu nhị không thể tưởng tượng nổi ôm đầu của mình.
Mấy trăm năm thời gian! Hắn thế mà mỗi ngày đều lặp lại một hành động như vậy!
Cửa hàng bán thịt... cửa hàng bán món ăn...Di Hồng lâu...vào thời khắc này, tất cả mọi người đều thức tỉnh. Mấy trăm năm qua, những gì mà bọn hắn trải qua, những gì mà bọn hắn bị mất đi, đều vào thời khắc này thức tỉnh, trí nhớ giấu ở sâu bên trong linh hồn, không có cách nào bị mài mòn! Nếu linh hồn bất diệt, trí nhớ làm sao có thể hoàn toàn biến mất? Hết thảy tất cả mọi người, đều đã thức tỉnh. Tất cả mọi người ở Minh Đô mờ mịt nhìn chính mình, sau khi bần thần một lát, mới tiếp nhận được cái sự thật này, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi này, thất khiếu của bọn hắn thế mà chảy máu!
Lượng trí nhớ trong mấy trăm năm, không một ai có thể thừa nhận! Tất cả mọi người ——chết! Cả tòa thành thị, trong nháy mắt đang thức tỉnh liền bị dập tắt.
Đồ thành! Vẫn là đồ thành! Chỉ bất quá, theo mấy lần đồ thành trước đó không giống nhau chính là, lần này thuần túy là trí nhớ chồng chất, thuần túy là phương diện trùng kích tinh thần! Mà ở bên trong trường hạo kiếp này, có một đôi mắt lóe lên tinh mang.
"Tìm được!" Có một đạo tinh quang, vòng qua hết thảy bách tính ở Minh Đô, khóa chặt trên người của một người.
Đã phát hiện ra mục tiêu! Bên trong trường hạo kiếp khôi phục lại trí nhớ, vào thời điểm tất cả mọi người đang tiếp nhận tinh thần trùng kích, chỉ có một người duy nhất, không có bị tinh thần trùng kích, chính là một người duy nhất có thể miễn dịch! Là một người trung niên bình thường ở bên trong một ngôi nhà bình thường!
Đúng thế, lần đồ thành này, tất cả công kích tinh thần, đều chỉ là vì để nhận biết kẻ địch! Dùng công kích thuần túy đồ thành, ngươi có khả năng giả chết, thế nhưng bằng vào dạng khôi phục trí nhớ như thế này, loại tinh thần trùng kích này, ngươi coi như có giả chết cũng vô dụng! Cái tên gia hỏa duy nhất không có nhận phải tinh thần trùng kích kia, quả thực là đèn sáng trong đêm khuya! Đây chính là cái gọi là kế hoạch chân chính! Rất đơn giản thô bạo, thế nhưng cũng hết sức chuẩn xác!
"Là ngươi!" Tiểu đội tinh anh trong nháy mắt bùng nổ.
Oanh! Từng đạo công kích kinh khủng bùng nổ, hết thảy gen chiến sĩ trong tiểu đội tinh anh đều ra tay, mục tiêu —— chính là người trung niên bình thường kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.