Chương 70: Chúng ta là chiến hữu.
Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
12/04/2013
Dưới tình huống bình thường, trong bộ đối một nhóm gồm 10 chiến sĩ, nhưng tinh anh quân huấn cân nhắc the o tình huống thực tế, một nhóm chỉ có 6 người, 5 nhóm tạo thành một đội, vừa đủ 30 người. Liên tiếp tổng cộng 10 đội, bọn họ huấn luyện trong hai trụ sở.
Một loạt nhóm trưởng 5 nhóm, phân biệt là Trương Hiểu Đông, Đặng Hồi, Sở Suất, Hứa Lâm Hổ cùng Trang Vũ, mấy người này đều là những người có biểu hiện xuất sắc trong huấn luyện trước đó. Hạ Thái trong lòng đã sớm lựa ra, tuyển chọn đương nhiên nhanh chóng, không tốn bao nhiêu thời gian. (DG: khúc này không hiểu lắm, ban đầu bảo Hàn Phong kiêm chức nhóm trưởng nhóm 1, bây giờ lại là 5 nhóm trưởng, có lẽ tác giả nhầm một chút)
Mấy ngày nay cứ tờ mờ sáng, là tất cả các tân binh đều phải chạy phòng quanh núi Thanh Bích. Chạy một vòng ước chừng 4km, đều là sơn đạo, có rất nhiều hố khiến chạy rất khó khăn. Vì để kích thích tiềm lực của mọi người, đại đội trưởng Âu Dương Kiệt đưa ra chế độ, lấy theo đơn vị đội, tiến hành thi đấu, người nào tuột hậu, thì đội của người đó cũng bị trừ điểm, sau này dùng để đánh giá chỉnh thể mà cho điểm.
Hạ Thái sau khi dự hội nghị đội trưởng, liền chạy về hướng mọi người nói: "Sau này tất cả huấn luyện đều lấy theo đơn vị tính toàn nhóm. Ta cũng không có trừ điểm gì hết, trực tiếp trừng phạt. Lúc chạy bộ ai chạy sau cùng, thì toàn nhóm của hắn không được ăn điểm tâm!"
Lúc vừa bắt đầu, mọi người đều tự huấn luyện cho mình, đều chạy riêng lẻ, chỉ cần mình không phải người cuối cùng, vậy khẳng định sẽ không bị trách phạt, nhưng mà bây giờ chế độ lại nguyên cả đội, đem các chiến hữu trong nhóm buộc lại với nhau. Nếu như các chiến hữu khác không vượt qua, thì ngươi có chạy nhanh nhất cũng vô tác dụng.
Kẻ đến sau, luôn bị người khác khinh bỉ, bởi vì hắn sẽ liên lụy tất cả không đạt được thành tích tốt. Cứ như thế, hắn sẽ trở thành đối tượng oán giận của cả nhóm, cả đội, thậm chí cả toàn viện. Loại oán niệm này, cũng không phải ai cũng có thể đủ khả năng thừa nhận. Cho nên đối với chế độ cho đội được đưa ra, tính tích cực trong huấn luyện của mọi người lập tực được đề thăng trên phương diện rộng.
Tiếng còi rời giường vừa thổi lên, Hàn Phong là người thứ nhất tỉnh dậy. Hắn bây giờ là phó đội trưởng, trừ việc đánh thức Hứa Lâm Hổ cùng Sở Suất ra, còn phải gọi cả những người khác. Dù sao thì cũng là phó đội trưởng, phải có trách nhiệm mà làm. Điểm ấy Hàn Phong tuyệt đối không hàm hồ, đây là theo thói quen.
Bất quá, hắn phát hiện mình cũng chẳng cần phải gọi, bởi vì tất cả mọi người đều tỉnh dậy, động tác sửa sang quần áo, dọn dẹp phòng ốc phi thường nhanh chóng.
"Ui da!" Lúc này, một thanh âm đột nhiên kêu lên, "Chân của ta đau quá!"
Hàn Phong lập tức chạy tới, phát hiện người kêu đau là Lý Ba thuộc học viện quản lý. Hắn bây giờ đang ngồi ở mép giường, ôm lấy bắp chân nhếch miệng nhe răng ra kêu.
Hàn Phong tiến lại giựt tay hắn ra, phát hiện chân hắn bị sưng thũng lên một cục thật lớn, đỏ hồng hết cả bắp.
"Đội trưởng, chân ta bị sưng……" Lý Ba rên rỉ nói.
Các đồng học khác lập tức lao tới.
"Ài, thũng kiểu gì mà thành cái dạng này rồi!" Có người kêu lên.
"Như vầy làm sao mà quân huấn được nữa?"
"Hứa Lâm Hổ lắc đầu: "Không được, Hạ đội trưởng có nói, chân bị sưng cũng phải tiếp tục huấn luyện."
"Bị như vậy làm sao mà huấn luyện? Hắn khẳng định sẽ bị tụt hậu."
"Phải đó, sớm không sưng trễ cũng không sưng, hết lần này tới lần khác lại ngay lúc nay, bọn này còn muốn ăn điểm tâm nữa đó!"
"Đúng vậy, Lý Ba là nhóm của tụi mình, nhưng phải làm sao bây giờ!"
……………………
Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, đều bắt đầu oán giận tố chất của Lý Ba không được, mới luyện có hai ngày, chân đã sưng thũng lên như vậy…… Thế là cả phòng trở thành nơi bình phẩm Lý Ba.
Hàn Phong nghe xong, nhíu mày lại, cuối cùng không nhịn được lạnh lùng nói: "Câm miệng hết cho ta!"
Hiện trường đang ồn ào nhất thời an tĩnh xuống, thanh âm của Hàn Phong kỳ thật không lớn, nhưng mà mọi người nghe xong lại cảm giác như trái tim mình bị người ta hung hăng đập vào vậy, không tự chủ được đình chỉ nói chuyện. Có lẽ là bởi vì cảm giác của Hàn Phong mang đến cho bọn hắn, vẫn là loại cảm giác người này rất tốt bụng, ấn tượng sủng nhục bất kinh, trên mặt thường mang theo biểu tình tự phi tự tiếu, chưa từ lạnh lùng như hôm nay vậy. (Sủng nhục bất kinh: Chịu nhục mà vẫn không sợ hãi, ý bảo bình thản vô tâm, hờ hững)
"Lão hổ, mày mang bọn họ ra thao trường tập hợp trước, ta sẽ theo sau ngay!"
"Được." Hứa Lâm Hổ không chút do dự gật đầu. Sau đó bắt chuyện với mọi người bảo, "Đi thôi, đừng lề mề nữa! Thời gian không còn kịp nữa rồi!"
Sau 10 giây đồng hồ, cả túc xá chỉ còn lại Hàn Phong cùng Lý Ba.
Lý Ba vốn vóc người gầy yếu, tính cách có vẻ nhu nhược. Vừa nãy mọi người nói, khiến hắn cảm thấy rất ủy khuất, chờ mọi người vừa rời đi, nước mắt lập tức không nhịn được rơi xuống: "Đội trưởng…… Xin lỗi, ta khiến mọi người bị tụt lại......"
"Mọi người cũng không có ác ý, đừng để ở trong lòng. Đến đây, ngả người ra sau, ta giúp ngươi xem một chút."
Chân của Lý Ba sưng thũng to như cái bánh bao vậy. Cảm giác khi ấn xuống một chút, là thấy lõm vào thật sâu, túi nước rất cứng. (DG: Không hiểu lắm tại sao bảo túi nước cứng, ta nghĩ phải mềm mới đúng chứ)
Cũng may Hàn Phong đối với cách xử lý tình huống này đã quen rồi. Dù sao trước kia lúc bọn họ huấn luyện cũng xuất hiện không ít tình huống tương tự. Bây giờ hắn lại đối với cơ thể người hiểu rõ so với trước kia chỉ có hơn chứ không kém. Mặc dù không thể lập tức làm tiêu tan vết thũng cho hắn, nhưng mà giảm đau một chút thì cũng không thành vấn đề.
Ba phút đồng hồ sau, Hàn Phong cùng Lý Ba hai người từ trong túc xá chạy ra ngoài, vừa lúc đụng phải đội trưởng Hạ Thái ở cửa.
Nhìn thấy Lý Ba, Hạ Thái có chút kinh ngạc: "Thế nào rồi? Chân của ngươi liệu……?
Lý Sóng trên mặt lộ ra thần sắc kiên nghị: "Đội trưởng, ta không thành vấn đề, ta cam đoan sẽ không khiến mọi người tụt hậu!"
Hạ Thái nghiêm túc tràn đầy nghi hoặc, nhìn Hàn Phong: "Chân hắn thật sự không thành vấn đề?"
Hàn Phong: "Ta vừa mới xoa bóp cho hắn một chút, hẳn là có thể kiên trì chạy hết lộ trình này."
"Tốt, vậy mau đuổi theo đi, bọn họ vừa mới xuất phát!"
Hàn Phong dọc đường đi chạy Lý Ba, thỉnh thoảng tiếp sức bên người hắn. Cuối cùng hắn cắn răng chạy hết được toàn bộ lộ trình. Bất quá cũng không thể vượt qua đồng học khác, hai người bọn họ bị rơi lại phía sau cùng.
Lúc bọn họ về tới doanh trại, thời gian ăn bữa sáng đã qua. Lý Ba giờ phút này cả người ướt đẫm mồ hôi, hai chân trở nên tê buốt. Nếu không có Hàn Phong đi theo ở bên cạnh, hắn phỏng chừng đã sớm không kiên trì nổi. Giữa ngực truyền đến trận đau nhức cay xé, hai tròng mắt cũng có chút trở nên mơ hồ, Lý Ba hận không thể lập tức nằm xuống mặt đất, không hề nhúc nhích nữa.
"Đừng ngừng lại, tiếp tục chạy đi, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp!"
Bên tai lại truyền đến thanh âm kiên định của Hàn Phong.
Tinh thần Lý Ba chấn động, liền cắn răng tiếp tục kiên trì, chậm rãi đi hết một vòng trên thao trường, chờ hô hấp thuận tiện lại, lúc này mới ngồi xuống mặt đất.
So sánh với Lý Ba, thì Hàn Phong chẳng có chút bộ dáng vận động gì cả, cả người hắn ngay cả một giọt mồ hôi cũng chưa từng đổ. Khí định thần nhàn, thoải mái vô cùng. Chờ Lý Ba ngồi xuống, Hàn Phong lại bắt đầu giúp hắn xoa bóp hai chân, khiến cho Lý Ba thoái mái đến mức muốn rên rỉ ra miệng.
"Buổi tối ta giúp ngươi ấn thêm một lần, chừng ngày mai là có thể tan thũng."
Lý Ba khóe mũi cay cay: "Đội trưởng, cám ơn ngươi!"
Hàn Phong cười cười: "Cám ơn cái gì, chúng ta là chiến hữu mà, chiến hữu thì phải tin tưởng, giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau."
"Phong tử - -"
Hứa Lâm Hổ từ xa chạy tới, trong tay cầm 2 cái bánh bao: "Đây, các ngươi mỗi người một cái, tao mới lấy từ trên nồi xuống. Mẹ nó, năn nỉ cho thêm một cái cũng không chịu!"
Hàn Phong cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy, đưa cho Lý Ba một cái rồi bắt đầu ăn. Chạy hết một buổi sáng, trong bụng sớm đã trống rỗng rồi.
Thấy Lý Ba cầm cái bánh bao chậm chạp không đưa vô miệng, Hứa Lâm Hổ thúc giục nói: "Lý Ba, mau ăn đi, ăn rồi mới có sức mà huấn luyện chứ!"
"Uhm!" Lý Ba nặng nề gật đầu một cái, cũng bắt đầu ngấu nghiến nuốt.
Xa xa, những người khác trong đội yên lặng nhìn một màn này, không biết là đang nghĩ đến cái gì.
Sau khi chân Lý Ba tốt một chút, huấn luyện trở nên cực kỳ khắc khổ. Hắn quả thật rất muốn noi theo Hàn Phong, đuổi theo bước chân của hắn. Nhưng mà cuối cùng mới phát hiện đó là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành được. Không thể làm gì khác hơn hết là tạm thời đem mục tiêu nhắm vào Sở Suất có điều kiện thân thể cùng hắn không sai biệt lắm.
Hàn Phong vẫn như thế, không nói gì hết, chỉ yên lặng mà làm việc, nhưng mà lúc tiến hành quân huấn, địa vị phó đội trưởng của hắn, bất tri bất giác lại chiếm được sự thừa nhận của mọi người. Nói về tài cán tổ chức quân sự, bọn họ cho dù có thúc ngựa đuổi theo so ra cũng còn kém. Hàn Phong giống như một quân nhân trời sinh vậy.
Kỳ thật, chính thức khiến cho mọi người cảm thấy tin phục, chính là sự quan tâm của Hàn Phong đối với chiến hữu. Chuyện tình của Lý Ba đối với bọn họ đánh một vết thật sâu trong tâm, mọi người sau đó đều suy nghĩ, nếu như bản thân gặp phải tình huống như thế thì nên làm gì bây giờ? Cuộc sống kế tiếp, bên trong đội chỉ cần đồng học nào gặp khó khăn, thì Hàn Phong nhất định sẽ xuất hiện trước mặt hắn đầu tiên. Sau đó xử lý hoàn tất một cách phi thường thỏa đáng, khiến cho Hạ Thái thậm chí còn tưởng cái chức đội trưởng của hắn trở thành bình hoa rồi nữa cơ chứ.
Mọi người sau đó cũng bắt đầu dần dần hiểu được từ "chiến hữu" trong miệng Hàn Phong rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.