Chương 72: Cố lên cố lên.
Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
12/04/2013
Tại thời điểm trước đó phát sinh một việc, có thể coi như là ngẫu nhiên đi, nhưng mà nếu như chuyện đó lại phát sinh liên tục trong khoảng thời gian ngắn, thì nó lại trở thành sự kiện tất nhiên.
"Các ngươi có thể cút đi được rồi."
Hàn Phong khinh khỉnh nói một câu, thật giống như là hung hăng tát một cái tát tai vào mặt mấy người đội 7 vậy!
Nhất là 2 người Bành Khang cùng Mã Hồng, khuôn mặt chỉ một thoáng trở nên đỏ bừng, nhìn Hàn Phong trên sân, cứ như là đang nhìn một quái vật vậy.
Bành Khang vốn còn coi biểu hiện của mình lần trước là do trạng thái không ổn, do đó mới để Hàn Phong thừa cơ đoạt bóng. Nghĩ tới một lúc nào đó sẽ cùng Hàn Phong đánh 1-1, hung hăng chà đạp hắn một phen. Ai dè bây giờ, hắn lại phát hiện ra, ý nghĩ này của mình thật sự rất ngây thơ, khờ khạo. Nguyên lai Hàn Phong cũng không như suy nghĩ của bọn hắn, không chỉ am hiểu khống chế bóng cùng tổ chức tiến công, mà đối với ném rổ cũng có thiên phú kinh khủng như vậy. Sự thật cùng với ý nghĩ hoàn toàn trái ngược, biểu hiện của Hàn Phong mới vừa rồi đủ để chứng mình, tại phương diện ném rổ, hắn có thực lực khiến cho người ta phải khiếp sợ. Thậm chí cả cầu thủ chuyên nghiệp NBA của Mỹ cũng không có đạt tới trình độ này.
"Hắn nguyên lai vẫn không sử xuất thực lực chính thức của bản thân." Bành Khang tự nói với mình.
"Không có khả năng! Ảo giác, khẳng định là ảo giác!" Mã hồng lẩm bẩm nói.
Không chỉ bọn hắn, mà ngay cả huynh đệ Hứa Lâm Hổ của Hàn Phong cũng đối với biểu hiện của hắn mới vừa rồi cảm thấy phi thường khiếp sợ. Lấy sự hiểu biết của hắn đối với bóng rổ, tự nhiên biết, 3 trái liên tục lọt rổ của Hàn Phong mang ý nghĩa gì.
Như vậy cũng được ư? Hứa Lâm Hổ nhìn khoảng cách nửa sân một chút, sau đó nhìn Hàn Phong một chút, trong lòng lại ngẫm một lần nữa: Phong tử, mày thật sự là người sao?"
Chứng kiến vẻ mặt kinh hãi cùng ngây sợ của tất cả mọi người. Hàn Phong mới ý thức được, bản thân vừa rồi biểu hiện có chút thái quá.
Âm thầm nhẹ nhàng lắc đầu, Hàn Phong tự giễu nói, xem ra hoàn cảnh thật sự có thể ảnh hưởng tính cách con người. Cùng các học sinh sinh viên ở cùng nhau một thời gian dài, tâm tính của mình tựa hồ cũng bị đồng hóa, không ngờ nhất thời xúc động, làm ra chuyện tình khoa trương như vậy.
Hứa Lâm Hổ phục hồi tinh thần lại, nhìn mấy người Mã Hồng nói: "Bọn mày sao còn chưa chịu đi, chẳng lẽ thật sự muốn đấu một trận?" Biểu hiện mới vừa rồi của Hàn Phong, quả thực là quá đẹp trai rồi, Hứa Lâm Hổ cảm giác được hết sức hả giận. Hai tên này trước đó kiêu ngạo dõng dạc trước mặt Hàn Phong. Bây giờ Hàn Phong ra tay, nhìn vẻ mặt bọn hắn, thật sự là đặc sắc !"
Bành Khang cùng Mã Hồng mặt mày xám xịt rời đi, cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này rước lấy nhục nữa.
Bọn họ đi rồi, Hứa Lâm Hổ lập tức nhặt trái bóng rổ lên, chạy tới vị trí Hàn Phong vừa đứng. Sau đó bắt chước động tác của Hàn Phong, ném bóng vào rổ, nhưng mà bóng ngay cả rổ cũng chưa chạm thì đã rơi xuống đất rồi.
Trang Vũ cũng thử một lần, sự thật chứng minh. Động tác này, bọn họ căn bản là cả rổ cũng ném không tới, chỉ có mượn xung lực, mới có thể đập trúng giỏ rổ. Lực đạo căn bản khống chế không được, muốn vào mà mãi cũng không vào, trừ phi dính phải vận *** chó thì may ra......
"Phong tử, không thể không nói, mày thật sự quá biến thái!" Hứa Lâm Hổ quả thực có chút ghen ghét nói, "Lấy thực lực của mày dư sức trực tiếp đi đánh NBA rồi còn gì. Tao thật nghĩ mãi không ra, mày rốt cuộc làm thế nào mà luyện được." Chẳng lẽ đây là công hiệu của công pháp gia truyền sao? Nghĩ tới đây, Hứa Lâm Hổ không khỏi trong lòng thầm quyết tâm, sau này phải gia tăng sức rèn luyện mới được.
Trang Vũ do dự hồi lâu, lúc này mới nói: "Đội trưởng, cậu thật sự rất lợi hại!"
Bởi nguyên do ảnh hưởng của phụ thân, Trang Vũ từ nhỏ đã là một người vô cùng hiếu thắng, làm bất kỳ chuyện gì, cũng đều phải lợi hại hơn so với người khác.
Sau khi đến nơi này, hắn đối với việc mình không lên làm phó đội trưởng cảm thấy rất là bất mãn. Đồng thời đối với đội trưởng Hàn Phong này cũng không phục cho lắm, cho rằng Hàn Phong cũng không bằng mình. Mặc dù Hàn Phong bình thường biểu hiện tài cán quân sự rất cao, nhưng Trang Vũ vẫn cho rằng bản thân so với Hàn Phong lợi hại hơn. Hơn nữa mỗi lúc mỗi khắc đều muốn tìm một cơ hội cùng hắn luận bàn một chút. Nhưng mà hôm nay sau khi chứng kiến biểu hiện của Hàn Phong, Trang Vũ không thể không thừa nhận, Hàn Phong quả thực rất lợi hại. Đó là còn chưa nói đến tốc độ cùng lực lượng hạ cú bổ chân kia, chỉ cần nói đến khí lực ném rổ từ giữa sân thôi, Trang Vũ đã cảm thấy mình không bằng rồi……
Bây giờ cùng Hàn Phong luận bàn, tâm lý Trang Vũ một điểm cũng không nắm chắc, hắn quyết định lúc này tạp thời áp chế xuống.
Lúc trở về, những người chứng kiến hôm nay đem chuyện tình kể lại cho người khác nghe. Kết quả trừ Sở Suất ra, không ai tin tưởng bọn hắn nói. Một học sinh có thể đứng từ giữa sân ném sọt rổ, hơn nữa còn là 3 trái đều vào? Huynh đệ à, ngươi muốn lừa dối ta thì cũng nên hao tốn chút đầu óc đi chứ, nghĩ cho hợp lý một chút, bộ ngươi khi dễ ta không biết đánh bóng rổ sao, chưa ăn thịt heo sao đã giả heo mà đi rồi. NBA ta cũng thường xem, bọn họ cũng có người ném từ giữa sân, nhưng mà làm gì có cái chuyện ném vào liên tục chứ! Đội trưởng Hàn Phong mặc dù lợi hại, nhưng cũng không có khả năng lợi hại đến trình độ này a. Nếu thực có năng lực đó, vậy trực tiếp đi đánh NBA cho rồi, còn ở chỗ này huấn luyện làm quái gì cho mệt!
Cuộc sống quân huấn, ngày càng súc tích và phong phú, mấy khoa mục từ sáng tới tối nháy mắt cái lại qua.
Bất tri bất giác, bọn họ đã đến nơi đây được 10 ngày rồi.
Hơn 10 ngày trôi qua, biến hóa của mọi người hiển lộ phi thường rõ rệt, da đen hơn một chút, người cũng gầy hơn. Bất quá so với trước kia càng khỏe mạnh hơn rồi, làm chuyện gì cũng có cảm giác mạnh mẽ vang dội. Tiếng nói cũng tràn đầy mười phần khí lực, ngắn ngủi mà rõ ràng, trong ánh mắt cũng dần hiển lộ tinh quang, đó chính là giống như Âu Dương Kiệt đã nói, là có "tát khí".
Mỗi lần tập đứng nghiêm, Âu Dương Kiệt đều tự mình đi tới, bước từng bước nhìn, sau đó hướng bọn họ nói: "Các ngươi vẻ mặt hung ác một chút, ánh mắt càng phải sắc bén thêm một điểm, đây gọi là tát khí!"
Tát khí? Mọi người nghe xong cảm thấy nghi hoặc, tát khí là cái quái gì?
"Báo cáo đại đội trưởng, xin hỏi tát khí là gì?" Có người lớn tiếng hỏi.
"Tát khí chính là một loại khí thế, là quân nhân chân chính trên người mới có thể tồn tại, trên người các ngươi khẳng định là không có. Bất quá, cho dù không có cũng phải giả bộ có, cứ như vầy, trừng lớn hai con mắt cho ta, hung tợn nhìn chằm chằm ra phía trước!" Nói xong, Âu Dương Kiệt làm một cái vẻ mặt phi thường hung ác.
Waa!!!
Tất cả mọi người đều minh bạch rõ, thì ra cái thứ "Tát Khí" mà đại đội trưởng nói chính là "Sát Khí!"
Vì thế cho nên tạo ra một trận cười vật vã.
Huấn luyện hàng ngũ đại khái đã tiến hành hết 10 ngày mới miễn cưỡng đạt tới yêu cầu của Hạ Thái. Để đạt được đến trình độ này, phải nói mọi người ăn cũng không ít đau khổ. Chỉ riêng mỗi động tác hất tay thôi, tất cả luyện tới mức sưng phù cả lên. Vì để cho mọi người hất tay theo góc độ khoảng cách đều nhau, Hạ Thái không biết từ nơi nào đem ra vài cây côn sắt, trực tiếp cột vào hai cây cột trụ. Sau đó để mọi người đứng chính giữa., không ngừng làm các động tác này. Không những thể lực còn phải mạnh, có vài đồng học động tác lớn, cánh tay liền trực tiếp đập vào côn, binh binh bốp bốp cả chục tiếng. Cứ mỗi lần huấn luyện, là cánh tay người nào người nấy cũng đều bầm tím.
Bất quá, hiệu quả hiển nhiên là vô cùng rõ ràng. Bây giờ lúc mọi người bước đều, cánh tay hất ra, mạnh mẽ hữu lực. Từ phía trướ nhìn vô, thì chỉ thấy có một cánh tay vung vẩy, chỉnh tề như một.
Mặt khác, Hạ Thái còn kiếm thêm trăm ngàn phương thức huấn luyện kỳ quái. Hiệu quả rất tốt, nhưng đau khổ mọi người phải ăn cũng phi thường khó chịu. Các vết thương nhỏ trên người càng lúc càng nhiều, hơn nữa bình thường hắn luôn rống to với mọi người, hễ cứ phát hiện ra ai phạm phải sai lầm, khẳng định là nghiêm trị không tha, tuyệt đối không nể mặt. Vì thế, tất cả mọi người đều đặt cho hắn một biệt danh là, "Diệt Tuyệt Sư Thái".
Hôm nay, trong lúc Hạ Thái chỉ huy các nhóm tập luyện, đột nhiên cảm thấy bụng có chút không thoải mái. Vì vậy nói: "Hàn Phong, ngươi tới chỉ huy."
Sau đó, hắn liền vọt vào WC phía sau doanh trại.
Hắn vừa đi, tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực của mọi người trong nháy mắt rũ xuống, bắt đầu buông lỏng toàn thân.
"Ui da, mệt chết tao mất, bước cái kiểu gì mà nhiều giờ như vậy!" Có người lẩm bẩm.
"Phải đó, Diệt Tuyệt Sư Thái thật muốn giết người mà!"
Hàn Phong cũng hiểu được luyện đã lâu, đích xác cũng nên nghỉ ngơi một chút. Vì vậy liền cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Lúc này, Sở Suất mang theo vẻ mặt xấu xa tươi cười bước tới bên cạnh Hàn Phong. Sau đó ghé vô lỗ tai hắn, nhẹ nhàng nói vài câu. Hàn Phong lộ ra vẻ mặt quái dị, nói: "Vậy được không đó."
"Không sao đâu, đùa chút thôi mà, cả ngày huấn luyện như vậy không buồn bực đến chết mất sao!" Sở Suất cười nói, "Hơn nữa, tính tình của đội trưởng mày cũng biết, khẳng định sau đó sẽ không để ý đâu."
Hàn Phong do dự một chút, cuối cùng gật đầu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
"Nghỉ ngơi hoàn tất!" Hàn Phong hô khẩu hiệu, "Nghỉ - - Nghiêm! Bên phải - - Quay! Bước đều - - Bước! Một hai một hai một hai……"
Mọi người xếp thành hai đội, hướng phía WC bên kia đi tới. Mặc dù mọi người đối với khẩu lệnh của Hàn Phong rất nghi hoặc, nhưng bọn hắn bây giờ đã hình thành ý thức "Hết thảy mọi hành động đều nghe theo chỉ huy", cho dù phía bây giờ ngay phía trước họ có một con sông, thì bọn họ cũng phải trực tiếp đi xuống (Đã từng có huấn luyện như vậy)
Hạ Thái đang ở trong WC giải quyết một cách sung sướng. Đột nhiên nghe thấy trên mặt đất truyền tới thanh âm đạp chân, hơn nữa hình như càng lúc càng lớn.
"Chuyện gì thế này, tập thể đi WC sao?" Ngay cả đi WC, cũng bước đều, Hạ Thái cảm thấy có chút vui mừng.
Cả một đội đi vào trong WC, tới trước mặt Hạ Thái.
"Nghỉ - - Nghiêm! Bên phải - - Quay!"
Soạt một cái, mặt của tất cả mọi người đều hướng về Hạ Thái.
"Kính Lễ! Kính!"
"Soạt" Mọi người đồng loạt hướng Hạ Thái làm một tiêu chuẩn quân lễ, chỉ là vẻ mặt trên mặt không đủ nghiêm túc cho lắm.
Khuôn mặt già nua của Hạ Thái lập tức đỏ lên. Hắn bây giờ mới phản ứng lên, cảm tình cái quái gì, lũ ranh con này cố ý tiến vào trong xem hắn tự xử thì có! Hơn nữa, sau khi hành lễ, còn chậm chạp không chịu đi, đứng đó chờ hắn hoàn lễ lại!
Hạ Thái ngửa cổ lên quát: "Cả đám ranh con các ngươi, thật con mẹ nó bố láo quá mà! Còn không mau biến ngay cho lão tử. Ta như vầy làm thế nào mà hoàn lễ bọn bây cơ chứ!"
Mọi người nhất thời cười ha ha một trận.
"Đội trưởng, mọi người thấy ngài lâu như vậy không đi ra, cố ý tiến vào trong thăm hỏi, đừng có hiểu lầm một mảnh hảo tâm của bọn này mà giận nhé!" Sở Suất trốn phía sau Hứa Lâm Hổ nói.
Hứa Lâm Hổ vừa nghe, lập tức quát: "Mọi người nghe rõ rồi chứ! Một hai ba, bắt đầu hô: Dzô nào!!!!!!
"Cố lên!"
"Cố lên!"
"Cố lên!"
"Cố lên!"
"Cố lên!"
"Cố lên!"
…………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.