Chương 68: Giống như từng quen biết.
Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
12/04/2013
"Báo cáo đại đội trưởng, hành động đuổi bắt đã hoàn tất! Theo lý là 28 người, nhưng bắt được 29! Xin mời chỉ thị!"
Đại đội trưởng Âu Dương Kiệt nghe xong sửng sốt: "28 người như thế nào lại bắt thành 29 người? Có bắt nhầm không?"
Lúc bọn họ giám sát, Âu Dương Kiệt cũng ở đó, chứng kiến hết thảy là 28 người.
Lúc này, Hạ Thái sắc mặt có chút xấu hổ, hướng hắn nói: "Đại đội trưởng, chuyện là như vầy……"
"Hàn Phong?" Âu Dương Kiệt trong đầu lập tức hiện ra bộ dáng một học sinh, chính là một trong ba học sinh đại học Thủy Mộc, "Ta nhớ kỹ lúc đó không có thấy hắn đi ra ngoài mà." Nếu như trong số lính đào ngũ thật sự có hắn, Âu Dương Kiệt cảm giác được chính mình thật sự không có khả năng không chú ý tới, lúc ấy Lưu Phóng của đội 2 còn cố ý nói lại mà.
"Đại đội trưởng, cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm…… Mặt khác, nghe tiểu Lý của quân khuyển ban nói, hắn còn đem hắc báo đả thương, bây giờ còn đang ở bên kia trị liệu……"
"Ồ!" Âu Dương Kiệt nghe tới liền cảm thấy hứng thú, "Thật ư? Hắc báo hình như là con hung mãnh nhất ban bọn hắn? Tiểu tử Hàn Phong kia ngưu khí như vậy à?" (Ngưu khí: Trâu bò)
Những quân khuyển này đều đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc. Nếu không được ra lệnh đặc biệt, sẽ không đả thương người, cho nên bọn họ cũng yên tâm để cho chúng tham dự đuổi bắt. Mấy học sinh sinh viên này, một khi chứng kiến những quân khuyển to cao đó, đa phần đều lập tức sợ hãi đến nhũn cả hai chân. Sau đó bị quân khuyển nhào tới trên mặt đất một chút, là không dám nhúc nhích nữa. Không nghĩ tới, tiểu tử kia bây giờ còn đả thương cả hắc báo.
"Ta cũng hiểu được là khó có khả năng, nhưng mà tiểu lý hắn nước mắt nước mũi cứ……"
"Được rồi được rồi, việc này tính sau!" Âu Dương Kiệt vung tay lên, chậm rãi thong thả bước tới trước mặt mấy chú "lính đào ngũ".
Hắn trước tiên để các chiến sĩ quân khuyển ban mang quân khuyển đi, sau đó chậm rãi đi quanh hai mươi mấy người này, dùng ánh mắt đánh giá kỹ bọn họ. Thấy thế cả đám đều cúi đầu, không dám cùng hắn đối mặt, đương nhiên, ngoại trừ Hàn Phong ra.
"Mọi người thật là hăng hái a!" Âu Dương Kiệt nói, "Đã trễ như thế này, không ở trên giường ngủ, không ngờ còn ra quân doanh tản bộ!"
Cả thao trường mặc dù tụ tập nhiều người như vậy, nhưng lại im ắng vô cùng, chỉ có thanh âm Âu Dương Kiệt quanh quẩn trong doanh.
Âu Dương Kiệt trầm mặt trong chốc lát, hào khí bắt đầu trở nên ngưng trọng hẳn lên.
"Các ngươi có biết chính mình đang làm cái gì không? Hả……?" Âu Dương Kiệt đột nhiên rống lớn nói, khiến cho nhiều học sinh thân thể run rẩy một chút.
"Các ngươi hiện tại là làm lính đào ngũ! Lính đào ngũ! Có hiểu hay không?! Nếu là tại trên chiến trường, ta đã có thể trực tiếp lôi các ngươi ra ngoài xử bắn rồi! Đã tới nơi này quân huấn, trước đó phải có giác ngộ rằng sẽ chịu khổ, các ngươi tưởng rằng tới nơi này để đi du lịch hay sao? Muốn tới thì tới! Muốn đi thì đi! Vậy lúc đầu đi để làm cái gì? Ngẫm lại thử xem, các ngươi đi tham gia quân huấn, quân huấn còn chưa bắt đầu, mà các ngươi đã bắt đầu co đầu rụt cổ lại là sao hả! Đây là tinh anh do các đại cao giáo tuyển chọn ra hay sao? Ta thấy, các ngươi ngay cả phế vật cũng không bằng!"
"Ta bây giờ có thể nói cho các ngươi biết, chung quanh phương viên trăm dặm của trụ sở, đều là núi đá, các ngươi bây giờ còn chưa đủ năng lực để bước ra ngoài. Muốn chết, thì cứ tiếp tục chạy trốn! Còn nữa! Đừng tưởng trốn về, thì chuyện gì cũng xong hết, ta có thể nói cho các ngươi biết, từ lúc quân huấn triển khai cho tới nay, còn chưa từng có trường hợp nào chạy trốn thành công. Các ngươi có thể còn chưa biết biện pháp xử phạt của quốc gia đối với học sinh chạy trốn. Các ngươi bây giờ rời bỏ nơi này, cũng chính là rời bỏ sự nghiệp học tập của mình, nó sẽ lưu lại vĩnh viễn trong tài liệu các ngươi một vết bẩn! Không tin các ngươi cứ việc thử xem!"
……………………
"Bây giờ ta tuyên bố hình phạt…… Mọi người cấm bế trong năm giờ! Hy vọng cảnh cáo cho tất cả biết, nếu không may mắn, tái phạm lần nữa, tuyệt đối sẽ không nhẹ hơn bao nhiêu!"
Âu Dương Kiệt phất phất tay với tất cả đệ tử: "Những người khác trở về ngủ…… Hàn Phong lưu lại."
Hứa Lâm Hổ vừa đi vừa thầm nói: "Bọn họ đem một mình Phong tử lưu lại, rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Không biết." Sở Suất nhún vai, "Bất quá ta tin tưởng Phong tử sẽ không có việc gì. Đừng suy nghĩ nhiều, trở về ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm."
Thao trường to lớn như thế, chỉ còn mỗi mình Hàn Phong cùng Âu Dương Kiệt.
Âu Dương Kiệt nhìn chằm chằm Hàn Phong một hồi, không thể nhìn ra bất kỳ một tia mất tự nhiên nào trên ánh mắt của hắn. Hai ngươi cứ như thế lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn nhau, bĩnh tĩnh, tự nhiên……
Âu Dương Kiệt đột nhiên ý thức được ấn tượng của mình đối với học sinh này dường như khắc sâu rồi. Trên người cậu nhóc này, có cái gì đó khác với những học sinh khác, hắn thật giống như một cái hồ sâu không đáy khiến người ta nhìn mãi mà vẫn không ra. Loại khí chất này căn bản là không nên ứng với trên người của một học sinh.
"Ngươi không muốn tham gia quân huấn ư?" Âu Dương Kiệt phát hiện mình rất khó dùng địa vị không ngang hàng đối với hắn.
"Không có, nếu đã tới, sẽ không chạy."
"Vậy sao ngươi lại chạy?"
"Ta cũng không chạy, chỉ là ra ngoài rèn luyện thân thể mà thôi."
Hàn Phong tìm cho mình một lý do giải thích hợp lý. Giải thích này, có thể sẽ giúp cho cuộc sống của mình sau này càng thêm tiện lợi.
"Ồ? Rèn luyện thân thể?" Hạ Thái cũng không nghĩ tới sẽ nghe câu trả lời mới mẻ như thế.
"Ta vẫn luôn có thói quen này."
Âu Dương Kiệt suy nghĩ một chút, rồi nói thêm: "Ta rất muốn biết, ngươi làm thế nào để đi ra ngoài, trong máy ghi hình, cũng không thấy ngươi bước ra khỏi đại môn ký túc xá."
Hàn Phong cười cười: "Đại đội trưởng, nếu như ta nói là trực tiếp nhảy xuống từ trên cửa sổ, ngươi tin không?"
Âu Dương Kiệt cau mày, bước vài bước, rồi nói: "Ngươi có thể trở về ngủ, sau này buổi tối không nên đi loạn, đây là quân doanh, không phải trường học!"
"Cám ơn đại đội trưởng!" Hàn Phong giơ tay phải lên, làm một quân lễ tiêu chuẩn, sau đó chậm rãi hướng túc xá chạy tới.
Âu Dương Kiệt nhãn tình sáng lên, quân lễ vừa rồi, quả thực khiến cho hắn có thêm loại cảm giác kinh ngạc lần nữa.
"Tiểu tử này lai lịch hình như không đơn giản a!" Âu Dương Kiệt nghĩ tới một ai đó gật đầu nói, "Có chút ý tứ!"
Hắn cầm điện thoại vô tuyến bảo: "Kêu tiểu lý của quân khuyển ban tới gặp ta!"
********************************************
Tờ mờ sáng hôm sau, tiếng hô rời giường khẩn cấp vang vọng khắp cả quân doanh.
Hàn Phong là người tỉnh dậy đầu tiên sau khi nghe tiếng vang thứ nhất, nhảy xuống dưới giường, chuyện đầu tiên là khều Hứa Lâm Hổ cùng Sở Suất dậy.
Nhưng mà hai người bọn chỉ trở mình một cái, rồi tiếp tục ngủ.
Hàn Phong canh ngay phần eo bọn họ, bóp nhẹ một chút, kết quả hai người "Má ơi!" một tiếng, cả thân bắn vọt lên.
Hứa Lâm Hổ tức giận nói: "Phong tử! Mày làm cái trò gì vậy?"
Sở Suất vuốt vuốt mắt nói: "Này Phong tử, mày bóp chỗ nào, mà đại não tao lập tức thanh tỉnh nhanh như thế?"
"Mau rời giường đi, còi vang lên rồi kìa." Hàn Phong đã quen rồi, nên đem chăn mền gấp lại tốt, ngăn nắp đẹp mắt. Bất quá, bởi vì chăn mền không có trải qua xử lý đặc thù, nếp gấp cũng không có chỗ lằn ấn, nhưng có thể làm được điểm ấy đã là phi thường không dễ dàng, ít nhất Hứa Lâm Hổ cùng Sở Suất gấp không được.
Biểu hiện của Hàn Phong, lại khiến cho hai người bọn họ kinh ngạc không thôi. Bất quá đối với điều này, hai người cũng chẳng muốn hỏi, đằng nào cũng hết tê rồi. Hơn nữa, cho dù hỏi, Hàn Phong cũng không nhất định sẽ trả lời.
Các học sinh khác bây giờ vẫn nằm trên giường ngủ như cũ, không chịu đứng lên. Lúc này, đội trưởng Hạ Thái vào, chứng kiến ba người bọn họ, có chút gật đầu, sau đó lớn giọng hét: "Thức dậy! Rời giường mau lên!" Một bên hô, một bên kéo chăn mền bọn họ.
"Rời giường nhanh, cả đội tập hợp."
Hạ Thái sửa sang lại đội ngũ, để cho mọi người sắp xếp theo thứ tự chiều cao.
"Đội trưởng, mới sáng sớm, kêu bọn này dậy làm gì hả?" Có người hỏi.
"Chạy bộ!"
……………………
"Chạy thẳng về phía trước, không được ngừng lại!" Hạ Thái ở phía sau bợ đỡ ba mươi người, hướng phía đỉnh núi chạy tới.
Mọi người sáng sớm cơm cũng chưa được ăn, cả người vô lực, lại phải chạy nhanh khoảng cách 2km. Nhưng mà Hạ Thái sao để yên cho họ nghỉ ngơi cơ chứ, còn tuyên bố rằng ai tụt hậu sẽ không được ăn cơm, khiến mọi người chỉ có thể cắn răng chạy theo thôi. Cũng may những người có thể tới nơi này quân huấn, đối với chạy bộ trước mắt vẫn có thể vượt qua kiểm tra.
Sau khi chạy xong một vòng quanh đỉnh núi trở về, cả đám lúc này mệt mỏi thở hồng hộc, đi cũng không nổi. Hạ Thái bây giờ cũng không để họ tiếp tục chạy, bất quá cũng không cho họ ngồi xuống, bắt họ đi thẳng cho đến khi hô hấp khôi phục bình thường.
Ăn sáng xong, Hạ Thái phát biểu: "Hôm nay biểu hiện của mọi người không tệ lắm, trên cơ bản ta rất hài lòng. Trong đó biểu hiện tốt có Hứa Lâm Hổ, Hàn Phong, Sở Suất, Đặng Hồi, Trương Hiểu Đông cùng Trang Vũ, hy vọng mọi người lấy họ làm gương, tiếp tục cố gắng!…… Khoảng gần giữa trưa hôm nay sẽ triển khai quân huấn điển lễ, không có huấn luyện. Đến lúc đó thủ trưởng sẽ có lời muốn nói, lũ ranh con các ngươi lúc đó an phận một chút cho ta, đừng để cả đội bị bẽ mặt, nghe rõ rồi chứ!" (Quân huấn điển lễ: Lễ khai mạc huấn luyện quân sự)
"Dạ rõ!" Mọi người hữu khí vô lực mà trả lời.
"Bộ chưa ăn cơm hả? Nói to lên coi!"
Mọi người quát: "DẠ RÕ!"
Buổi sớm, tất cả học sinh quân huấn đều tụ tập tại thao trường, mọi người trực tiếp ngồi xếp bằng trên thao trường, nhìn chằm chằm vào mặt trời chờ thủ trưởng tới.
Lúc vừa mới bắt đầu, mọi người còn có thể chống lưng ưỡn ngực, dựa theo yêu cầu của huấn luyện viên tinh thần chấn hưng ngồi đợi. Nhưng nửa giờ sau, bọn họ liền biến thành đồ khô bị đem đi phơi nắng, lỗ tai có chút trái nghiên phải ngã rồi.
Tất cả bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
"Mẹ nó, như thế nào còn chưa tới!"
"Thủ trưởng này cũng phách dữ!"
……………………
"Hay là mấy thằng cha giáo quan cố tình? Cố ý chỉnh chúng ta?" Hứa Lâm Hổ nhỏ giọng thầm nói, "Thủ trưởng này lai lịch như thế nào, mà bắt tất cả mọi người đợi lâu như vậy."
Sở Suất nói: "Nghe nói là một thiếu tướng còn rất trẻ, chừng hơn 40 tuổi."
Hứa Lâm Hổ le lưỡi nói: "Móa, 40 tuổi đã làm thiếu tướng? Thật ngưu bức!"
Lúc này, Hạ Thái chạy tới, hướng mọi người quát: "Tất cả chú ý, thủ trưởng đến, cấp cho lão tử 12 phần tinh thần coi!"
Ở Trung Quốc, 40 tuổi trở thành thiếu tướng, cũng không phải không có, chỉ là phần lớn đều làm cho mục nghiên cứu khoa học kỹ thuật, cầm binh có thể lên tới chức thiếu tướng, cái này hết sức hiếm thấy.
Cho nên, Hàn Phong đối với vị thủ trưởng này sinh ra chút điểm hứng thú, thử nhìn lại, chỉ thấy một người trung niên mặc tướng phục chậm rãi bước tới chỗ chủ tịch.
Vị thủ trưởng này…… Sao lại quen mắt thế nhỉ? Hàn Phong rất kỳ quái, hình như là đã từng gặp ở nơi nào.
"Khụ khụ…… Chào mọi người, ta là Hạng Vân Phi, vừa rồi trên đường có việc, đi tới hơi trễ, để mọi người chờ lâu, xin lỗi……"
Hạng Vân Phi? Phi Tiêu?
Ta kháo! Hàn Phong dưới đáy lòng không nhịn được chửi một câu.
Ta nói thảo nào nhìn quen mắt, nguyên lai là tiểu tử này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.